Long Đồ Án

Quyển 19 - Chương 661: Ác dục chi cung




Triển Chiêu đuổi theo hắc y nhân kia vào rừng cây.

Rừng cây này khá nhiều cây lớn, trong rừng thực tối, hơn nữa nhánh lá cành cây vươn lên đan xen dày đặc… Bóng người đào tẩu kia gần như chìm trong màn đêm, vừa mới đảo vòng qua mấy thân cây, đã muốn không thấy tăm hơi.

May mắn thay Triển Chiêu ngoài khinh công tốt thì nhãn lực và nhĩ lực cũng tốt, quyết không để người nọ chạy mất, kiên trì bám sát theo.

Nhưng đuổi theo hắn một hồi, Triển Chiêu liền có chút buồn bực… Người này khinh công thật kỳ quái, lại có thứ bóng đen nào đó theo sát quanh thân cây thêm nhiễu loạn, động tác có chút giống Như Ảnh Tuỳ Hình của Bạch Ngọc Đường… Nhưng đồng thời lại tựa hồ có chút bất đồng.

Bạch Ngọc Đường cũng theo sau Triển Chiêu, hắn có Giao Giao chỉ đường, bởi vậy đuổi theo rất nhanh, cũng đã nhìn thấy ở phía trước vòng quanh thân cây có bóng đen chợt lóe qua.

Ngũ gia chau mày —— người này dùng khinh công nào lại có thể giống Như Ảnh Tuỳ Hình đến thế? Bất quá nhìn ra được loại thủ pháp như bóng với hình này dùng đến hữu hình mà vô thần, người này nội lực rất cao nhưng tư thế lại quái dị… Rốt cuộc là kẻ nào?

Triển Chiêu đang đuổi theo, chợt nghe Bạch Ngọc Đường phía sau kêu một tiếng, “Miêu nhi!”

Triển Chiêu quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường vươn tay chỉ bên trên.

Triển Chiêu ngầm hiểu, nhảy lên ngọn cây, nhìn xuống phía dưới liền thấy quang cảnh hai thân ảnh tại trong rừng vòng quanh thân cây liên tục tiến qua.

Bạch Ngọc Đường sử dụng Như Ảnh Tuỳ Hình chân chính chống lại hắc y nhân phía trước có thủ thuật khinh công như bóng với hình… Kết quả, bóng đen kia bị Bạch Ngọc Đường làm cho có chút luống cuống, liền theo một thân cây chạy hướng lên trên, không đề phòng Bạch Ngọc Đường đã sớm dự đoán được hắn có một chiêu này, đã làm nhiễu loạn hướng phía trước hắn.

Ngũ gia vừa đối mặt với bóng đen kia ngược lại có chút hoảng sợ, người này gương mặt già nua tới độ sắp không còn nhận rõ ngũ quan, râu tóc trắng như tuyết, làn da lại đầy vết nhăn nheo, nhìn thoáng qua như một yêu quái cây.

Người nọ xoay người định trốn, bị Bạch Ngọc Đường vươn tay bắt được áo choàng màu đen, động tác của người kia đột nhiên đình trệ, cảm giác như không có chân khí, liền ngã xuống.

Bạch Ngọc Đường chỉ thấy hắc y nhân kia rơi xuống, thịch một tiếng sau đó ngã lăn trên mặt đất, cũng có chút ngoài ý muốn —— người này vận nội lực không xong, ngẫm lại cũng có lý, phỏng chừng là quá già rồi đi…

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu song song hạ xuống mặt đất, hắc y nhân kia liền cong người ngã sấp trên đất, phía dưới tấm áo choàng màu đen, thấp thoáng sắc trắng khô xác lộ ra.

Triển Chiêu chú ý tới tay hắn đang đặt trên nền đất, không nhìn kỹ còn tưởng rằng là rễ cây a —— lão già này đang nguỵ trang thành bộ dáng gì nữa?

Triển Chiêu dùng Cự Khuyết chọt chọt hắn, hắc y nhân kia đột nhiên vung tay.

Chỉ thấy mấy cây kim bạc bay ra, Triển Chiêu hơi hơi nghiêng đầu, những kim bạc găm vào thân cây phía sau.

Mà hắc y nhân kia hiển nhiên đã dồn hết chút khí lực cuối để dùng, quỳ rạp trên mặt đất ho khan, tiếng nói khàn khàn mang theo đàm âm, nghe gần như không ra hắn nói gì…

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một cái —— người này là ai a?

Bạch Ngọc Đường nhún vai —— không biết.

Lão nhân kia muốn đứng lên, nhưng dưới chân mềm nhũn liền nằm rạp xuống lại, há hốc miệng thở dốc.

Triển Chiêu đối Bạch Ngọc Đường nháy mắt mấy cái —— hắn có phải đã năm trăm tuổi rồi hay không?

Bạch Ngọc Đường cũng có chút đồng cảm, lão nhân này có phần giống như là hắc sơn lão yêu, bất quá hắn thế nhưng dường như có võ công giống Thiên Tôn, chuyện này liền có chút kỳ quái…

Lúc này, bên ngoài khu rừng Lâm Tử truyền đến tiếng bước chân.

Giả Ảnh mang theo quân hoàng thành chạy đến, đã bắt giữ Thôi Thành cùng hắc y nhân xuất hiện cùng hắn kia.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhắc nhở về hắc y lão nhân, rồi cũng đồng thời hồi Khai Phong Phủ.



Lúc này, trong Khai Phong Phủ tuy đã tối muộn nhưng rất náo nhiệt, đã bắt một đống người Quỳ vương phủ, đều đưa tới đại lao, cuộc sống Quỳ gia nhiều lắm cũng là vấn đề của mỗi bọn họ, còn ai tham gia án kiện ai không liên can còn lâu mới hỏi hết được.

Bao đại nhân nhìn đến một đám nhi tử tôn tử Quỳ phủ kia đã cảm thấy đau đầu, được chứ, với số người này theo đánh giá sơ bộ cũng cần đến nửa năm mới thẩm vấn xong!

Mặt khác, người liên quan kéo đến cũng nhiều, người phủ Lộc vương đều đến đây, người hàng ngọc khí hoàng thạch cũng tới, người trong Mãn Ký Đường, người biết vụ án Từ Ký hại người năm đó, cùng với một đám quần chúng tò mò vây xem… Trong khi Quỳ phủ đang giãy chết còn có Bát vương gia cùng Bàng thái sư cùng với chúng học sinh trường Thái học đến giúp vui… May mắn thay Triệu Trinh còn có chút kháo phổ nên chính mình không có tới, khiến Qua Thanh đến nghe tin tức.

Ân Hậu, Thiên Tôn, Yêu Trường Thiên cùng Vô Sa đại sư tại Thái Bạch Cư cơm nước xong xuôi quay trở về, vừa thấy đã giật mình, tâm nói Khai Phong Phủ như thế nào biến thành cái chợ nhiều người như vậy?

Tiểu Tứ Tử vừa rồi đến quán đối diện cửa ăn bát hoành thánh nhỏ, sau đó cửa lớn Khai Phong liền chen vào không được, liền cùng Tiểu Ngũ chen chen trong đám người.

Tiểu Ngũ há miệng rống ầm lên, bất quá người Khai Phong Phủ biết nó căn bản không cắn người nên cũng không ai sợ nó, có vị đại thẩm còn bắt nó ngồi im sang một bên, để nó khỏi thêm phiền.

Tiểu Ngũ tâm hồn bị tổn thương ngồi ở trước cửa buồn bã ỉu xìu, Tiểu Tứ Tử sờ sờ đầu nó an ủi.

Đám người Thiên Tôn cũng buồn bực… Đây là làm sao vậy?

Đang nghĩ, chỉ thấy xa xa Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã trở lại, phía sau Giả Ảnh cùng Tử Ảnh áp giải vài cái hắc y nhân cùng tới.

“Hoắc…” Triển Chiêu liếc mắt một cái nhìn thấy trước cửa Khai Phong Phủ kín người hết chỗ, “Đây là chuyện gì nữa?”

Chờ đi đến trước mặt Thiên Tôn, Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái.

Thiên Tôn xoay mặt, còn tại chuyện Bạch Ngọc Đường không cho hắn đi Vạn Chú Cung làm mình làm mẩy.

Bạch Ngọc Đường làm gì còn nhớ rõ chuyện này, vươn tay kéo tay áo Thiên Tôn.

Thiên Tôn hí mắt, tâm nói —— đồ đệ ngoan phải nói xin lỗi ra sao?

Ai ngờ Bạch Ngọc Đường từ phía sau kéo qua hắc y lão nhân kia đẩy lên trước mắt Thiên Tôn hỏi, “Nhận thức người này không?”

Thiên Tôn vừa thấy liền nhảy dựng lên, “Hắc sơn lão yêu?!”

Ân Hậu cùng Vô Sa đại sư cũng buồn bực —— chân tướng lão yêu tinh.

Yêu Trường Thiên nhìn chằm chằm lão yêu trong chốc lát, hỏi, “Đây là luyện tà công nên bị tẩu hỏa nhập ma?”

Ân Hậu cùng Thiên Tôn cũng không hiểu lắm mà nhìn Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu —— người nào?

Lão nhân kia bị Giả Ảnh đỡ lấy, từ chối đứng lên, miệng lẩm bẩm không biết đang nói thầm cái gì đó, trừng Ân Hậu cùng Thiên Tôn, hai mắt ngập tràn huyết quang.

Hắn chưa mở miệng, Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng đều không để hắn vào mắt, chính là khi hắn vừa mở miệng, chân mày hai người liền nhướng lên.

Vô Sa đại sư cũng niệm thanh phật, “Hắn niệm tà chú hướng nhân sinh nguyền rủa, chính là nhiều năm đã không nghe được tin tức gì.”

Yêu Trường Thiên cũng rất kinh ngạc, “Thế nhưng sống lâu như vậy còn chưa có chết a!”

Triển Chiêu chọt chọt Ân Hậu, hỏi, “Ai a?”

Ân Hậu nói, “Mộc Tâm.”

Triển Chiêu cả kinh —— nguyên lai người này chính là Mộc Tâm!

Thiên Tôn theo dõi hắn thật lâu, đột nhiên trở nên vui vẻ, cười đến dậm chân, chỉ vào hắn, “Ngươi là Mộc Tâm? A ha ha ha… Lão thiên gia quả thực có mắt, Yêu Vương nói cũng chuẩn, già quá liền hoá thành vỏ cây!”

Ân Hậu cũng nhịn cười.

Mộc Tâm vốn là bộ dáng không thở nổi, bị Thiên Tôn chọc cho một trận, Triển Chiêu cảm thấy hai mắt hắn hẳn là đều phải trợn trắng.

“Ai đó lấy cho hắn cái gương soi đi!” Thiên Tôn bắt đầu đi kiếm gương.

Mộc Tâm bắt đầu giãy dụa, cảm xúc cũng kích động dần lên.

Triển Chiêu ngược lại biết Mộc Tâm này không phải người tốt, bất quá án tử còn chưa có điều tra rõ ràng, có phải nên lưu người sống thì hơn không?

Mộc Tâm bị Thiên Tôn chọc tức rất nhanh giận tới hộc máu.

Triển Chiêu ngắm Bạch Ngọc Đường liếc mắt một cái —— quản sư phụ ngươi một chút?

Bạch Ngọc Đường trừng mắt nhìn —— hắn không vui ta mới cần quản, khi hắn vui vẻ như thế ta quản để làm chi?

Triển Chiêu vô lực, quyết định vẫn là tiến tới nha môn thôi… Nhắc tới nha môn, trước cửa lớn hiện tại vẫn còn vây kín người…

“Phiền cho qua một chút.” Triển Chiêu đứng ở cửa đối diện người ta nói.

Không ai để ý đến hắn.

Triển hộ vệ đỡ trán, liền cao giọng hơn nói lại lần nữa, nhưng vẫn là không ai để ý đến hắn.

Triển Chiêu bất đắc dĩ, vươn tay vỗ vỗ một vị đại thúc đang ở trước cửa quan sát xung quanh bên trong.

Đại thúc kia quay đầu lại nhìn thoáng qua, “U, Triển hộ vệ.” Sau lời chào hỏi, vị này có thể là bán lê, cầm trong tay cái giỏ đựng khá đầy, thuận tay nhét trái lê cho Triển Chiêu, quay đầu lại tiếp tục nhìn.

Triển Chiêu cầm trái lê nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường tỏ vẻ hắn cũng không có biện pháp, không bằng trèo tường tiến vào đi.

Triển Chiêu chun mũi —— vào cửa mà muốn trèo tường? Vậy ngươi khiêng Tiểu Ngũ đi vào sao?

Đang nghĩ tới, chợt nghe có người hô lớn, “Uy! Mau chóng giải tán!”

Đám người Triển Chiêu xoay mặt vừa thấy, chỉ thấy Hi Cổ Lục đã tiến đến đây, tại trước cửa há miệng hét lớn, mọi người vây xem sợ tới mức hét lên một tiếng rồi vọt đến hai bên, Hi Cổ Lục nghênh ngang hướng bên trong đi, mọi người phủ Khai Phong vội vàng theo bước hắn.



Các phạm nhân của án tử đều đã bắt được, bởi vì nhiều người gây lắm án, thời gian lại ngược dòng đến quá xa, bởi vậy lần thẩm vấn này thời gian sẽ cực kì dài.

Đầu tiên nói về Mộc Tâm kỳ dị kia.

Không đợi Thiên Tôn lấy gương ra cho hắn xem, chỉ là nói cho hắn biết hết thảy các phương pháp đi Vạn Chú Cung đã bị hủy diệt rồi, hắn lại đột nhiên không thở thêm tiếng nào nữa, liền đi đời nhà ma.

Công Tôn kiểm tra cho hắn một chút, nói lão nhân này là hoàn toàn dựa vào một hơi chân khí lay lắt, hắn như ngọn đèn đã sớm hết dầu sắp tắt, tuy rằng luyện tà công giữ lại chút mệnh tàn, nhưng khi nghe đến chuyện vô pháp tới Vạn Chú Cung lần nữa thì đã mất hết can đảm, cho nên liền đột tử.

Triển Chiêu có chút không hiểu, “Hắn muốn đi Vạn Chú Cung để làm chi?”

Thôi Thành vẫn luôn trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng, “Hắn muốn cải lão hoàn đồng, trở lại hơn hai mươi tuổi, sau đó trường sinh bất tử.”

Mọi người sửng sốt một lúc lâu, đồng thời “phốc” một tiếng.

Ân Hậu cười lạnh, “Còn tưởng rằng hắn muốn cho chủ tử hắn sống lại, không nghĩ tới chỉ là muốn tìm về thanh xuân.”

Thiên Tôn ôm cánh tay “ha hả” hai tiếng, “Thời khắc mấu chốt chỉ lo chính mình, đây không phải là điều chủ tử hắn dạy hắn sao? Hắn học được rất tốt a!”



So sánh với Thôi Thành bên này, Quỳ gia lại là bắt gọn cả nhà, mặt khác Triệu Trinh phát thánh chỉ tới đây, Qua Thanh trước mặt mọi người đọc cho Quỳ Mục nghe.

Ý tứ của Triệu Trinh rất đơn giản, Quỳ gia tổng cộng bốn trăm ba mươi tám nhân khẩu, mặc kệ đã sinh bao nhiêu con nối dõi để che giấu tung tích, đều có thể bắt cho sạch sẽ! Từ khi hắn kế vị tới nay chưa có lần nào vận dụng hình phạt tịch thu tài sản cả nhà giết kẻ phạm tội, nhưng hắn chẳng ngại vì chuyện Quỳ Mục phá lệ một lần. Tóm lại, nếu Quỳ Mục thành thật công đạo thì có thể bỏ qua cho người nhà hắn, dám có giấu diếm chỉ một điểm liền tịch thu tài sản cả nhà giết kẻ phạm tội, lấy mạng đền mạng!

Sự thật chứng minh, theo loại tiểu nhân bội bạc như Quỳ Mục này giảng đạo lý cùng giảng luật pháp đều là không hữu dụng, uy hiếp hắn mới có thể đạt được kết quả.

Quỳ Mục tự biết chuyện bản thân hắn phải chết là không thể nghi ngờ, vì thế thành thành thật thật khai sạch chuyện năm đó.



Sự tình phải truy về đến rất nhiều rất nhiều năm trước, Lý Biện băng hà, cựu thần dưới tay hắn hoặc bỏ trốn hoặc quy hàng, vương triều sụp đổ.

Lúc ấy, Thôi Hải, Quỳ Sơn Thanh cùng Mộc Tâm là ba huynh đệ quan hệ tốt nhất, đồng thời cũng là trung thần của Lý Biện.

Lý Biện chết xong, ba người đều mất đi tiền đồ cùng chỗ dựa vững chắc, cả ba đều không cam lòng, liền đồng thời bắt đầu tính toán.

Thôi Hải quá mức trung tâm, một lòng muốn vì hắn phục hồi hoàng triều.

Quỳ Sơn Thanh chỉ muốn vinh hoa phú quý cùng quyền lợi.

Mộc Tâm thân hoạn còn mang trọng tật, thì lại muốn tục mệnh.

Như vậy ba người lòng mang ba mong muốn khác nhau, đều phát giác trên đời này chỉ có một phương pháp có thể khiến cho mộng đẹp của bọn họ trở thành sự thật, đó là —— Vạn Chú Cung!

Thôi Hải năm đó trợ giúp Lý Biện giấu phương pháp đi Vạn Chú Cung, hắn là người duy nhất trên đời này biết địa điểm của Vạn Chú Cung, vô luận Quỳ Sơn Thanh cùng Mộc Tâm hỏi như thế nào, hắn thủy chung không chịu nói cho bọn họ biết vị trí Vạn Chú Cung.

Vì thế, Quỳ Sơn Thanh cùng Mộc Tâm nghĩ ra một cái phương pháp ác độc, hai người bọn họ xúi giục người giang hồ nguỵ tạo chuyện năm kia, đồng thời khiến Thôi gia vướng họa diệt môn.

Vốn là, Quỳ Sơn Thanh cùng Mộc Tâm tính toán làm ân nhân cứu mạng đột nhiên xuất hiện tại trước mặt Thôi Hải. Thôi Hải trước khi chết nhất định sẽ đem bí mật của Vạn Chú Cung nói cho hai người bọn họ biết, để hai người bọn họ giúp hắn hoàn thành tâm nguyện. Có thể nói kế hoạch vậy cũng thực giảo hoạt… Thôi Hải bị thương, sau đó bởi vì trọng thương quá nặng, khi Mộc Tâm cùng Quỳ Sơn Thanh đuổi tới đã chết. Hai người thấy chuyện không theo được dự định, đã nghĩ đi cứu người nhà của hắn, tâm nghĩ thầm hắn hẳn cũng đem bí mật nói cho ít nhất một người nhà đi? Nhưng càng không nghĩ tới chính là… Ân Hậu đuổi tới trước bọn họ, cứu đứa con của Thôi gia, Quỳ Sơn Thanh cùng Mộc Tâm không tìm được rốt cuộc Ân Hậu đem người mang đi đâu. Kỳ thực Ân Hậu đưa bọn họ tới một cái địa phương tương đối an toàn xong, Quỳ gia đã chia chác tài sản cùng đồ vật thu được.

Quỳ Sơn Thanh cùng Mộc Tâm đến đây thấy việc như dùng giỏ trúc múc nước, hết thảy thành công dã tràng, chỉ biết là bí mật giấu ở bên trong ngọc khí Ngư Vĩ Độ, mà ngọc khí ở đâu? Quỳ gia có bao nhiêu ngọc khí thì một nửa bị hoàng cung lấy đi, một nửa là gia nhân trong nhà tháo chạy đem theo, cái gì cũng không lưu lại…

Chuyện sắp thành lại bại, Quỳ Sơn Thanh đã đánh Mộc Tâm một chưởng, đem hắn đá xuống sơn cốc.

Quỳ Sơn Thanh ban đầu chính là dựa vào Triệu thị hoàng tộc mà tự bảo vệ mình, sau đó chậm rãi điều tra chuyện ngọc bội của Thôi gia, bí mật này là càng ít người biết càng tốt, Mộc Tâm cư nhiên là hắn muốn diệt trừ.

Nhưng Mộc Tâm không chết, mệnh trường nên vẫn còn sống. Mộc Tâm đã từng là sủng thần của Lý Biện, hắn biết tại Tây Vực Lý Biện có một chỗ biệt viện thập phần bí mật, vì thế liền đi vào trong đó tị nạn. Nơi đó, Lý Biện tư tàng một ít bộ sách, trong đó liền có một chút sách ghi chép về võ công của Ngân Yêu Vương. Vì thế… Mộc Tâm bắt đầu tự học võ công, hắn là không được chỉ dạy đàng hoàng, bởi vậy tẩu hỏa nhập ma nhiều lần, ngược lại may mắn mà còn sống, bệnh lại khá lên, hơn nữa công phu cũng càng ngày càng tốt.

Không chỉ như vậy, Mộc Tâm còn tìm được hai hậu nhân Thôi gia, một nam một nữ tiểu hài nhi, một người tên là Thôi Thành, một người tên là Thôi Nguyệt.

Nghe đến đó, đám người Triển Chiêu đột nhiên hiểu được, nguyên lai Phi Nguyệt chết đuối trong hồ Khổng Tước tại hoàng cung kia, chính là Thôi Nguyệt!

Thôi Thành cùng Thôi Nguyệt là được Mộc Tâm nuôi lớn, quả nhiên, Thôi gia đều kế thừa kỹ năng chạm khắc đá ngọc. Mộc Tâm cùng lúc dưỡng dục hai người, lại còn dạy bọn họ võ công, về phương diện khác thì hắn đến các nơi trong Tây Vực thu lưu dân du cư vì mình bán mạng… Cũng chính là những hắc y nhân.

Phi Nguyệt từ rất nhỏ đã bị Mộc Tâm đưa vào trong cung, mục đích chính là vì tra tìm Ngư Vĩ Độ ngọc thạch cùng với Cửu Long luân bàn.

Thôi Thành cùng Phi Nguyệt từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm phi thường phi thường tốt, hai người bọn họ cũng không còn quan trọng chuyện thân sinh huynh muội, bắt đầu nảy sinh tình cảm đôi bên.

Thôi Thành không tiếc đổi thân phận với Thôi Hâm để tiến hoàng cung, chính là vì muốn gặp lại Phi Nguyệt. Nhưng mà Phi Nguyệt lại mất tích, Thôi Thành nghe nói nàng nhảy hồ Khổng Tước tự sát.

Lúc ấy, Thôi Thành chỉ biết, Phi Nguyệt tuyệt đối không phải tự sát, nàng nhất định là bị người hại chết.

Mộc Tâm tuy rằng dưỡng dục Thôi Thành cùng Thôi Nguyệt, nhưng là đối hai người bọn họ cũng không có tình cảm, thập phần không tốt. Thôi Thành thực thông minh, hắn lớn lên sau trải qua nhiều lần điều tra, đại khái tra được thân thế của mình, vì thế… Hắn đối Mộc Tâm hoàn toàn không có cảm kích, ngược lại là oán hận, nhất là vì chuyện Phi Nguyệt đã chết. Bởi vậy, cho dù hắn tìm được manh mối của ngọc, hắn cũng không nói cho Mộc Tâm, mà lén lút giấu đi. Mặt khác, hắn cũng để tâm truy tìm manh mối hung thủ giết chết Phi Nguyệt.

Kỳ thực không cần hắn tra quá lâu, Mộc Tâm liền nói cho hắn biết, trên đời này những kẻ duy nhất còn bận tâm tìm ngọc vì muốn đi Vạn Chú Cung, trừ bỏ hắn ở ngoài, chỉ có một người, chính là hậu nhân Quỳ Sơn Thanh.

Quỳ gia nhà lớn nghiệp lớn, vì thế, Thôi Thành nghĩ ra một cái biện pháp… Giả tạo thi thể chính mình, lợi dụng đuôi cá chẩm, dẫn ra án tử này.

Thôi Thành đối với Mộc Tâm cùng Quỳ gia có chung cái nhìn, đều là cừu nhân giết tổ tiên hắn. Mà về phần Thôi Miêu cùng những người Thôi gia bọn họ, Thôi Thành cũng không muốn quá phận liên lụy, hắn sở dĩ góp nhặt nhiều ngọc bội như vậy vì muốn đi Vạn Chú Cung, mục đích chỉ có một… Hắn hy vọng có thể cứu Phi Nguyệt đã chết trở về.

Về Triển Chiêu bọn họ xem ra, trong án tử này tất cả mọi người phi thường đáng giận, duy độc hậu nhân Thôi gia vạn phần vô tội cùng đáng đồng tình. Thôi Thành không đến được Vạn Chú Cung, hẳn là dù chết cũng sẽ không bỏ qua đi.

Thôi Miêu thập phần đau lòng chuyện của Thôi gia hậu nhân, đối Mộc Tâm cùng Quỳ Sơn Thanh có thể nói hận tới nghiến răng nghiến lợi.



“Tiểu bằng hữu.” Ân Hậu đột nhiên đối Thôi Thành nói, “Ngươi có biết hay không, cho dù ngươi có tới được Vạn Chú Cung, cô nương kia cũng không có khả năng sống lại.”

Thôi Thành sửng sốt, nhìn Ân Hậu, “Tại sao…”

“Vạn Chú Cung có thể khởi tử hồi sinh, xoay chuyển Càn Khôn quả thực là có, nhưng trong thực tế, không phải ý trên mặt chữ.” Vô Sa đại sư niệm thanh phật, “Bao nhiêu người vì một cái âm mưu này liền hi sinh tính mạng.”

Thôi Thành tựa hồ còn chưa tin.

Thiên Tôn đi qua, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu, Thôi Thành hai mắt trợn lên, sau đó suy sụp quỳ xuống, thẫn thờ lẩm bẩm, “Nguyên lai chính là công dã tràng…”

A Nghĩa có mặt ở đó liền đi qua an ủi hắn.



Bất đồng với Thôi Thành vô tội, những kẻ còn lại trong toàn bộ án kiện này, tội ác đều không thể tha thứ, chính là Quỳ Sơn Thanh cùng vài hậu nhân vẫn còn tiếp tục làm kẻ ác  của hắn.

Quỳ Sơn Thanh, Quỳ Mục cùng với Quỳ Tâm Ưu và vài người Quỳ gia những năm gần đây vẫn luôn không buông tha chuyện tìm kiếm ngọc bội Ngư Vĩ Độ. Vạn Chú Cung có thể xoay chuyển Càn Khôn, đối với những kẻ bừng bừng dã tâm như bọn họ mà nói, có lực hấp dẫn rất mạnh. Bọn họ đã suy nghĩ, không thông qua phương pháp cực đoan một chút để thay đổi vận mệnh, chắc là không có đường ra, bởi vậy, bọn họ lợi dụng cung nữ cùng kẻ ở trong nhà giả mạo thị vệ, tới tìm manh mối, mà còn ăn cắp ngọc khí có đồ án Ngư Vĩ Độ các nơi sở hữu.

Năm đó Mai Liệt nảy sinh cảm tình cùng Phi Nhi cùng Thôi Thành lưu luyến Phi Nguyệt, hai cung nữ đều ở trong cung không chỉ phát hiện có người âm thầm tìm kiếm ngọc khí có đồ án Ngư Vĩ Độ, mà còn tra ra được Quỳ gia, bởi vậy bị giết người diệt khẩu. Ngoài ra trong hồ Khổng Tước còn có hai cỗ thi thể khác, là của cung nữ bị Quỳ gia vứt bỏ.

Quỳ gia mấy thế hệ lợi dụng cung nữ lần nào cũng đúng, mà âm thanh dùng để liên hệ cung là do Quỳ Sơn Thanh lưu lại, Mộc Tâm khúc. Bọn họ cảm thấy Mộc Tâm chết, liền sẽ không có người chú ý tới khúc nhạc này.

Mà năm đó Dao Cầm tiến cung lại có tài đánh đàn rất cao, nàng bởi vì biết rất nhiều nhạc âm, dựa theo thanh âm xác định cầm phổ, mà còn tìm được Ngư Vĩ Cầm, vậy nên mới dẫn tới họa sát sinh.

Lương Xảo Ngọc tự sát trong cung vốn là tình nhân của Quỳ Mục, nàng phụ trách giám thị Dao Cầm, những vàng bạc nàng giấu tại nhà đều là Quỳ Mục cho nàng. Nhưng ai biết khi án của Từ Ký lần nữa được khơi lại, người nhà Lương Xảo Ngọc cũng liên lụy trong đó.

Lương Xảo Ngọc vẫn luôn là một quân cờ của Quỳ Mục, nàng biểu hiện thực nghe lời, Quỳ Mục cũng rất tín nhiệm nàng. Nhưng không biết từ bao giờ Lương Xảo Ngọc đã dần dần hận hắn tận xương, đồng thời, nàng tình cờ gặp Thôi Thành, ngay tại thời điểm Thôi Thành đặt hài cốt vào giếng cạn trong Thiều Hoa Cung.

Lương Xảo Ngọc quyết định trợ giúp Thôi Thành.

Tại trong giếng nguỵ tạo hiện trường cúng tế cũng là nàng, mà nàng sở dĩ tự sát, cũng là vì để Khai Phong Phủ đem ngọc khí Ngư Vĩ Độ cùng vụ án của Từ Ký năm đó liên hệ lại với nhau, bắt lấy Quỳ vương phủ, giúp người nhà nàng báo thù, nàng cũng coi như chết có ý nghĩa.

Mặt khác, sở dĩ sử dụng phương pháp hãm hại Từ Ký cùng lúc diệt trừ Dao Cầm, đối với Quỳ vương phủ xem ra cũng là loại mưu kế một hòn đá ném hai con chim. Trước Thôi Miêu cũng nói, những người lập ra hai nhà Từ, Mãn trước kia là trù tử của gia đình nàng, biết bí mật nhà nàng. Mà diệt Từ Ký nhưng lưu lại Mãn Ký, là bởi vì người nhà Mãn Ký có lưu lại bức họa kia, còn đem treo trên tường.

Tranh thác ấn Ngư Vĩ Độ kia, là bức hoạ năm đó Thôi Hải khi chết vẫn nắm chặt trong tay, bị đương gia Từ Ký lúc ấy trộm đi. Từ Ký sau gặp hoạ, gia tài của cải bị bán lấy tiền mặt bồi thường người bị hại, nhưng không có ai muốn mua bức họa này. Vị đương gia của Mãn Ký khi ấy hiểu rõ hết mọi chuyện, đem bức họa cầm về, treo tại đối diện cửa lớn. Mọi người không chú ý tới, kỳ thật tại phía trước bức họa kia, còn có mấy bồn hoa quỳ. Người Mãn Ký biết Quỳ gia bí mật làm điều xấu, đã sử dụng điểm đó để uy hiếp. Nếu Quỳ gia hại Mãn Ký, thì vụ án về Vạn Chú Cung cùng Từ Ký đều sẽ bị công khai. Cũng chính nhờ như vậy, Mãn Ký bảo vệ được tính mạng con cháu đời sau.



Mặt khác, án tử còn có một chút tiểu tiết, tỷ như sự tình điểm tâm của Mãn Ký bị người hạ thuốc xổ, Thôi Thành thừa nhận là hắn làm, hắn muốn cho người Khai Phong Phủ đem án tử liên hệ lại với nhau…

Sự kiện đến đây, chân tướng đã rõ ràng.

Mọi người cũng nhịn không được lắc đầu, một Vạn Chú Cung, tựa hồ là theo thời gian năng lực nó sở hữu càng đồn đại lại càng lớn lao thần kì; vì muốn đạt được mục đích, làm được sự tình, người ta cũng càng trở nên ác độc.

Phần còn lại của án tử tiếp tục để Khai Phong Phủ xử lý.

Triệu Trinh tại hoàng cung nghe Qua Thanh sau nửa ngày cuối cùng đã nói xong vụ án dài đến hơn sáu mươi năm kia, cũng có chút dở khóc dở cười, “Trẫm ngay tại hồ Khổng Tước vốn ban đầu chỉ muốn bắt chim, ai biết lại nháo ra thành sự tình lớn như vậy.”

Nam Cung cùng Qua Thanh đều gật đầu.

Triệu Trinh tại thư phòng đi đi lại lại, suy tư nói, “Quỳ gia tội nghiệt thật nặng, trẫm ngày mai muốn đi Khai Phong Phủ chờ phán xét, đến lúc đó còn cần cho Từ gia phần công đạo, họ bị chết rất oan uổng…”

“Hoàng Thượng.” Nam Cung đột nhiên nói, “Ngày mai thuận tiện cũng tìm Triển Chiêu tâm sự một chút.”

Triệu Trinh hơi sửng sốt, không hiểu, “Đi theo Triển hộ vệ tán gẫu chuyện gì?”

Nam Cung nhắc nhở, “Hoàng Thượng, ngày mốt là tới đại hội mèo rồi.”

Tinh thần của Triệu Trinh đột ngột bừng tỉnh, liền chấn động, “Phải a!”