Giao Giao theo Quỳ Tâm Ưu đi rồi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lên lầu tìm Lâm Dạ Hỏa bọn họ.
Trên lầu hai tửu lâu, người không nhiều lắm, Lâm Dạ Hỏa rốt cục thì đem cái túi đeo kia lập tức tháo ra rồi, vẻ mặt ghét bỏ quăng cái túi không lên ghế.
Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử ngồi thương lượng gọi món ăn.
Đầu kia, song bào thai Mai gia, Mãn Mộ Hoa cùng Hi Cổ Lục đang thảo luận chuyện Quỳ gia.
Quả nhiên, Mai vương phủ cùng Quỳ vương phủ quan hệ không phải quá tốt, hình như là Quỳ Mục cùng Mai Liệt từng có xung đột gì, huynh đệ song sinh của Mai gia đối với Hi Cổ Lục cùng Mãn Mộ Hoa giảng chuyện bát quái từ Mai gia, không cần hỏi, bốn người bọn họ tán gẫu đến rất tốt.
Tiểu Lương Tử tò mò hỏi Lâm Dạ Hỏa, “Mới vừa rồi còn không phải sắp đánh nhau sao? Như thế nào giờ lại tốt như thế rồi?”
Lâm Dạ Hỏa cầm cái chén bĩu môi, “Đứa ngốc gặp được đứa ngốc, nội tâm tương thích cho nên hoà hợp cũng dễ hiểu thôi.”
Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường đến ngồi xuống, Bạch Ngọc Đường vẻ mặt thất thần, nhìn qua như là nghiêm túc nghe cái gì, nhưng không phải chuyện ở đây.
Ngũ gia đích thực là đang nghe, bởi vì lúc này, Giao Giao đi theo đám người Quỳ Tâm Ưu, mà Quỳ Tâm Ưu đang không ngừng nói chuyện.
Quỳ Tâm Ưu cảnh cáo hai người thủ hạ cách người Khai Phong Phủ xa một chút, cũng đừng đi trêu chọc người Mai gia.
Sau đó Quỳ Tâm Ưu cùng thủ hạ đi tới nhà bộ binh Tư Mã Tào Nam vừa chết, an ủi gia quyến của hắn, khắp Tào gia đều là tiếng nữ nhân khóc, Ngũ gia cũng không muốn nghe thêm, vì thế lấy lại tinh thần… Ngẩng đầu, liền nhìn đến Triển Chiêu đang chớp mắt nhìn thẳng vào mặt hắn.
Bạch Ngọc Đường suýt bị hắn doạ sợ, thình lình trước mắt xuất hiện hai viên ngọc mắt mèo long lanh cỡ lớn, còn tròn xoe!
Triển Chiêu tò mò hỏi, “Có phát hiện cái gì sao?”
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn đầu kia có bốn tiểu tử ngốc tán gẫu chuyện bát quái trong khi ăn thịt nướng, khí thế ngất trời, thấp giọng theo Triển Chiêu nói, “Tạm thời còn không có gì, bất quá…”
Hai mắt Triển Chiêu lập tức sáng long lanh, quả nhiên có phát hiện!
“Ngày đó vị lão gia kia tử kia có phải nói đêm đó hắc y nhân tới nhà hắn trộm cây đàn kia có khẩu âm Tây Bắc hay không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triển Chiêu gật gật đầu, “Phải a!”
“Cái chính là nghe Quỳ Tâm Ưu nói chuyện, cũng không có khẩu âm Tây Bắc a.” Bạch Ngọc Đường nghi hoặc.
Triển Chiêu cũng sờ cằm, “Như vậy a…”
Một bên, Lâm Dạ Hỏa đang lột một con tôm lớn, miệng hỏi Tiểu Tứ Tử, “Ngươi xác định thấy rồi? Có phải nhìn kém hay không?”
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lắc đầu, “Không có a!”
Tiểu Lương Tử hỏi, “Hắn có phải làm bộ tạo ra khẩu âm hay không a?”
“Làm bộ…” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái, hai người bọn họ cũng không phải hoài nghi Tiểu Tứ Tử nhìn lầm cái gì, nhìn lầm chắc là sẽ không, Tiểu Tứ Tử có khi nào thì nhìn lầm đây… Nhưng không nhìn lầm không có ý tứ là nhất định là nhìn đến cảnh tượng kia, ví dụ như trước kia Tiểu Tứ Tử nhìn đến Bạch Ngọc Đường bị đâm một đao, lần đó là do hình ảnh phản chiếu trên băng tạo ra ảo giác quá mức chân thực, không chừng lần này còn có chuyện xấu, lưu cho Giao Giao chậm rãi tra đi.
Buông chuyện Quỳ gia không đề cập tới, Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn phía đối diện có bốn tên ngốc đã bắt đầu muốn xưng huynh gọi đệ, có chút không hiểu, hỏi Mãn Mộ Hoa, “Các ngươi đây là đang cùng đi chỗ nào?”
Mãn Mộ Hoa lập tức vỗ vỗ song bào thai Mai gia.
Mai Thiên Vân cùng Mai Thiên Phi quay qua nhìn Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, cũng không đáp vội.
Mai Thiên Phi từ phía dưới cái bàn mang lên một túi đồ, đặt lên trên bàn, mở ra… Chỉ thấy bên trong là cung tiễn bị Hi Cổ Lục kéo gãy.
Hi Cổ Lục liếc một cái, nhanh chóng nhìn trời.
Tiểu Tứ Tử vươn tay sờ cung tiễn, “Là bị cắt đứt a.”
Mai Thiên Phi bất đắc dĩ nói, “Hoàn hảo do Cửu thúc hỗ trợ biện hộ cho, cha mới không có động thủ đánh chúng ta, bất quá cung này đối cha rất trọng yếu, cho nên đại ca bảo chúng ta tìm người để tu sửa lại hoàn chỉnh. Khai Phong Thành chúng ta lại không quen ai, có người giới thiệu Mãn huynh cho chúng ta, hắn nhận thức nhiều người!”
Mãn Mộ Hoa cũng gật đầu, “Bất quá tìm cho tới trưa, Khai Phong thành có vài thợ mộc đều nói sửa cũng không được tốt, chúng ta chuẩn bị buổi chiều tới hàng ngọc thạch cùng kim thạch thử xem.”
“Cửa hàng bán vàng ngọc cũng tu sửa cung tiễn?” Lâm Dạ Hỏa cảm thấy ly kỳ.
“Bao một tầng viền vàng phủ lên cũng tạm coi là giải pháp.” Mai Thiên Vân bất đắc dĩ, “Cho dù không thể dùng, cũng phải bảo tồn hoàn hảo chi tiết, ít nhất hoa văn không thể phá hư.”
“Nói tới hoa văn này…” Triển Chiêu đột nhiên nghĩ đến, hỏi Mai gia song bào thai, “Cung tiễn này là tiên đế ban tặng đi?”
“Ân.” Song bào thai gật đầu.
“Trừ bỏ cung tiễn, còn có đồ vật khác cùng mang dạng hoa văn này không? Đa dạng một chút, ví dụ như quải trượng chẳng hạn.” Triển Chiêu hỏi.
Song bào thai sửng sốt, nhìn nhau liếc mắt một cái, đều lắc đầu, “Chưa từng nghe qua a.”
“Còn có hồng ngọc thuộc Vương phủ bị trộm kia.” Triển Chiêu hỏi, “Là ngọc chạm hoa mai?”
“Ân!” Song bào thai gật đầu.
“Có hoa văn đuôi cá không?” Triển Chiêu hỏi.
“Đuôi cá?” Hai huynh đệ hai mặt nhìn nhau.
“Ân…” Mai Thiên Phi vuốt cằm, “Nhắc tới, hình ảnh món đồ chạm ngọc giống như là một bến đò!”
“Ừ!” Mai Thiên Vân cũng gật đầu, “Chính là hoa mai dưới tàng cây, một con sông nhỏ, trên lòng sông nhỏ vừa có đình còn có một con thuyền nhỏ, đích xác giống hình ảnh bến đò.”
“Văn lộ mô tả nước sông giống nếp nhăn nơi khoé mắt sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Song bào thai ngẩng mặt lên tưởng tượng, hai người bọn họ cũng chưa từng nhìn kỹ quá.
“Hình như là giống, lại hình như không giống…”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều bất đắc dĩ, cả hai người này không quá có thường thức, hỏi bọn hắn cũng không tốt.
“Lại nói tiếp.” Mai Thiên Phi đột nhiên hỏi Mai Thiên Vân, “Ngươi có từng nghe nói qua hay không?”
“Nghe nói cái gì?” Mai Thiên Vân không hiểu.
“Ta ngày đó nghe nương nói rằng, hoa mai chạm ngọc này, là mối tình đầu của cha đưa cho hắn.”
Mai Thiên Vân há to miệng, “Mối tình đầu?”
Mai Thiên Phi gật đầu, “Cha còn bội tình bạc nghĩa đâu, ra vẻ cô nương nhà người ta gia cảnh không tốt lắm, cho nên cha vì tiền đồ không cưới nàng.”
“Như vậy không phải đồ vật bình thường a?!” Mai Thiên Vân kinh ngạc.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không nói gì mà nhìn hai đứa con bất hiếu thảo luận tình yêu của phụ thân nhà mình.
“Nghe nói cha năm đó sau khi rũ bỏ cô nương kia liền theo nương chúng ta thành thân.” Mai Thiên Phi nói tiếp đi, “Sau đó ngày thành thân có người đưa tới cho cha hoa mai chạm ngọc này làm hạ lễ, nương thì hoan hỉ, bất quá phụ thân liền mặt trắng xanh, sau liền đem ngọc khóa cất đi, nói cái gì điềm xấu không muốn xuất ra cho người khác xem.”
Bọn người Triển Chiêu nhướng mày —— hoắc, hai tiểu tử ngốc này thật sự là không tâm nhãn a, cái gì cũng đều nói ra, thứ điềm xấu này còn đem tiến cống như thọ lễ, không sợ Triệu Trinh trở mặt?
Lâm Dạ Hỏa cười ha hả hai tiếng, “Bến đò kia là Ngư Vĩ Độ sao? Vậy thì quả thật là là cô nương kia nguyền rủa cha ngươi rằng cái tên bội tình bạc nghĩa này kiếp sau đầu thai không được tốt đâu.”
“Ha, quả nhiên là!” Mai Thiên Phi ôm cánh tay, “Khó trách cha nhìn đến món đồ chạm ngọc kia liền đặc biệt ủ rũ.”
Mai Thiên Vân hỏi, “Hoa mai chạm ngọc kia bị người nào trộm? Có phải cô nương kia trả thù tới đây hay không?”
“Không chừng, biết đâu có trò hay nhìn!” Mai Thiên Phi kích động, “Đáng tiếc mẫu thân không theo tới!”
“Phải a!” Mai Thiên Vân cũng là vẻ mặt tiếc nuối.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều yên lặng mà gật gật đầu —— hẳn chuẩn là con trai ruột!
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Có thể tình bạn cố tri theo Lộc vương kia chính là Thôi Miêu hay không?”
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, “Tuổi tác ra vẻ đúng a.”
“Các ngươi nhận thức người đó thế nào?!” Song bào thai kích động, lập tức tiến lên hỏi…
“Đẹp mắt không?”
“Thành thân ra sao?”
“Bạn già so với ta cha cường không?”
“Nàng có phải hay không tới trả thù rồi?”
…
“Ân…” Triển Chiêu vươn tay lấy đoạn cung tiễn qua, “Các ngươi không phải muốn tìm hàng ngọc khí tu sửa sao? Không bằng đi hoàng thạch hàng ngọc khí thử xem?”
“Hoàng thạch hàng ngọc khí!” Nét mặt song bào thai lập tức suy sụp, “Nhà kia cũng không phân rõ phải trái!”
Tiểu Tứ Tử đột nhiên hỏi, “Bà bà của hàng ngọc khí chính là người đưa chạm ngọc tới sao?”
“Ôi chao?!” Song bào thai đứng lên, “Là lão thái thái kia?!”
“Ách…” Triển Chiêu còn chưa kịp giải thích một chút, song bào thai đã hưng phấn lên rồi.
“Lão thái thái kia khí chất không tồi a!”
“Thời điểm tuổi trẻ hẳn là còn thực xinh đẹp…”
“Cha sẽ không phải vậy đâu! Như thế nào liền bội tình bạc nghĩa?”
“Chúng ta đi hỏi một chút!”
Nói xong, song bào thai xoay người bỏ chạy.
Ở đây tất cả mọi người sửng sốt nửa ngày mới hiểu được.
Lâm Dạ Hỏa lắc đầu cảm khái, “Mai Liệt bình thường khẳng định đối với hai huynh đệ này không quá tốt…”
Bạch Ngọc Đường thời điểm trả tiền cơm chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên lại ngồi trở về, tựa hồ là nghe được cái chuyện trọng yếu gì, ý bảo Triển Chiêu chờ một chút.
Triển Chiêu sợ hai huynh đệ kia chạy tới hàng ngọc khí hoàng thạch lại bị đánh, để Lâm Dạ Hỏa bọn họ đi trước, chính mình ngồi ở bên cạnh bàn chờ Bạch Ngọc Đường, “Tình huống như thế nào?”
Bạch Ngọc Đường nói, “Quỳ Tâm Ưu về nhà, đang đối cha của hắn nói chuyện ở trên đường đụng tới chúng ta.”
Triển Chiêu tò mò, “Cha của hắn trung hay là gian?”
Bạch Ngọc Đường nhắm mắt lại tận lực ra lệnh Giao Giao nhìn đến cảnh tượng… Dần dần hình ảnh rõ ràng lên.
Chỉ thấy Quỳ Tâm Ưu đi theo Quỳ Mục đi tới trước một gian khố phòng, cửa đã mở ra, tổng cộng có ba hướng, đều có nhiều cửa đóng, thủ vệ có thể nói là thập phần sâm nghiêm.
Tiến vào khố phòng xong, phát hiện bên trong có không ít rương, đều là gỗ mộc tương.
Quỳ Mục mở một cái ra, đem vật cầm trong tay là một cái bát ngọc bỏ vào.
Bạch Ngọc Đường nhìn kỹ… Chỉ thấy trong rương, là các loại ngọc khí Ngư Vĩ Độ đồ án.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nói cho Triển Chiêu, “Bọn họ quả nhiên thu thập ngọc khí Thôi gia.”
“Có Ngư Vĩ Cầm sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Ngư Vĩ Cầm là không thấy được…” Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày, “Nhưng nhìn đến toàn là đồ vật đặc biệt.”
“Cái gì?” Triển Chiêu tò mò.
Bạch Ngọc Đường cũng là vẻ mặt hoang mang, nói cho Triển Chiêu, “Hồng ngọc chạm hoa mai.”
Triển Chiêu kinh ngạc, “Tới biệt viện Mai Liệt trộm hồng ngọc chính là Quỳ gia?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, vừa tiếp tục nghe động tĩnh bên kia.
Chợt nghe đến Quỳ Mục thở dài, ngữ khí không chậm mà nói, “Vẫn là không tìm được… Ngọc khí càng thu càng nhiều, chính là căn bản không có manh mối!”
Quỳ Tâm Ưu cũng gật đầu, “Đến tột cùng giấu ở nơi nào đây?”
Quỳ Mục nhíu mày, lại duỗi tay mở ra một cái rương khác, từ bên trong lấy ra một cây đàn.
Bạch Ngọc Đường chú ý nhìn cây đàn kia —— đích thực là Ngư Vĩ Cầm, chỉ là…
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Ngày đó vị lão nhân kia gia nói Dao Cầm cho hắn cây đàn, là màu gì?”
Triển Chiêu nghĩ nghĩ, “Là ngọc bích đi, chính là ngọc làm đàn phổ thông.”
“Ngọc bích a…” Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, đối Triển Chiêu nói, “Cây đàn trong tay Quỳ Mục kia là hoàng ngọc, thợ khéo còn thực thô ráp, ta như thế nào liền cảm thấy không giống ngọc khí Thôi Hải làm.”
“A?” Triển Chiêu sờ cằm, “Tiểu Tứ Tử ngược lại cũng chưa nói ngọc khí chính xác ra sao… Không chừng không phải chỉ có mỗi một cây đàn?”
“Ân… Đêm đó hắc y nhân đi trộm đàn liền không phải Quỳ Tâm Ưu đi.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Hắn cũng không có khẩu âm Tây Bắc.”
“Hắc y nhân kia đến tột cùng là ai?” Triển Chiêu mới vừa hỏi, Bạch Ngọc Đường đột nhiên ra hiệu ý bảo —— giống như đã xảy ra chuyện!
Triển Chiêu nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, mà Bạch Ngọc Đường nhìn đến cảnh tượng là bên ngoài khố phòng truyền đến tiếng động lớn như nháo loạn, Quỳ Tâm Ưu chạy ra nhìn, trở về theo Quỳ Mục nói, “Cha! Vườn phía Tây bị cháy!”
“Cái gì?!” Quỳ Mục vội vã đóng nắp rương, cùng Quỳ Tâm Ưu ra khỏi cửa.
Bạch Ngọc Đường phân phó Giao Giao, “Ở lại bên trong.”
Vì thế, Giao Giao liền không hề nhúc nhích.
Quỳ Tâm Ưu cùng Quỳ Mục khép cửa phòng lại, chạy tới vườn phía tây dập tắt lửa.
Chờ cửa khố phòng đều đóng lại, Bạch Ngọc Đường để Giao Giao mở những rương khác ra, nhìn xem bên trong có cái gì.
Giao Giao đang muốn mở một cái rương trong đó ra, đột nhiên liền nghe được một ít động tĩnh, tựa hồ là có người ở mở cửa.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày —— nhanh như vậy đã trở lại rồi?
Không trong chốc lát, chỉ thấy cửa lớn bị đạp mở ra, một hắc y nhân tiến vào, bắt đầu lục tìm trong các rương.
Giao Giao liền đứng ở tại chỗ, nhìn chằm chằm người nọ, Bạch Ngọc Đường tự nhiên cũng nhìn thấy người nọ, một thân hắc y, cái khăn đen che mặt…
Người nọ mở ra một cái rương, vươn tay từ bên trong cầm một cái gì đó ra, xoay người bước đi.
Bạch Ngọc Đường muốn biết rõ ràng hắn là ai, Giao Giao lập tức liền đi theo người nọ đi ra ngoài.
Lúc này, biệt viện bên trong Quỳ vương phủ hỏng bét, bọn hạ nhân ra ra vào vào vội vàng dập tắt lửa, hắc y nhân kia trèo tường chạy ra ngoài, Giao Giao cũng đi theo.
Bạch Ngọc Đường phán đoán một chút vị trí bọn họ, lôi theo Triển Chiêu, tìm hắc y nhân kia đi.
…
Mà lúc này, bên trong Khai Phong Phủ.
Từ hoàng cung trở về, Công Tôn vào phủ tìm một vòng, không phát hiện Tiểu Tứ Tử.
Triệu Phổ thấy hắn lo lắng cho nhi tử, liền trấn an, “Yên tâm đi, Lâm Dạ Hỏa mang theo hắn, ta còn phái rất nhiều ảnh vệ bảo hộ.”
Công Tôn không được tự nhiên, “Thế nhưng lỡ lại có người nhắm vào Tiểu Tứ Tử!”
Lúc này, Vương Triều Mã Hán chạy tiến vào, “Tiên sinh.”
Công Tôn nhìn hai người bọn họ.
Vương Triều nói, “Người nhà Tư Mã lang trung Tào Nam vừa rồi phái người đến, nói nếu khám nghiệm tử thi đã kết thúc, có thể nhận lại thi thể Tào Nam hay không, bọn họ đã dọn xong linh đường, không có thi thể cũng hơi quá kì cục.”
“A…” Công Tôn đã kiểm tra thi thể Tào Nam, hắn là bị một đao chặt đầu, mặt khác không còn vấn đề gì, vì thế liền tới phòng ngỗ tác giúp đỡ thu thập thi thể.
Vương Triều Mã Hán cùng đi, Triệu Phổ lười tới phòng ngỗ tác, ở trong sân ngồi uống trà.
Không trong chốc lát, tướng trong phủ nhà Tào Nam đến nâng thi thể đi rồi, nhưng Triệu Phổ hết nhìn trái lại nhìn phải, Công Tôn lại không có tới.
Cửu vương gia vốn đang tưởng thừa dịp Tiểu Tứ Tử không có mặt, mang Công Tôn đi ăn bữa cơm, vì thế đứng dậy đến hậu viện tìm.
Đi đến cửa phòng ngỗ tác, Triệu Phổ liền thấy được một cái hình ảnh tương đối quỷ dị trong phòng.
Chỉ thấy lúc này, Công Tôn đứng ở trong phòng ngỗ tác, hai tay nâng một cái bộ xương khô màu trắng, đang đối diện với đầu bộ xương khô đó.
Triệu Phổ nhìn trời, Công Tôn trời sinh cái gì cũng tốt, chính là đôi khi thường thức nhân sinh cùng lá gan không có giống người bình thường, đôi khi điểm ấy thật sự người chịu không nổi.
Cửu vương gia đi vào phòng ngỗ tác, “Đây là hài cốt Thôi Thành sao?”
Công Tôn ngẩng đầu, mở to hai mắt, nhìn Triệu Phổ, ngược lại cũng không nói lời nào, tựa hồ là đang suy nghĩ điều gì.
“Hài cốt này ngươi đã kiểm tra qua vài lần, còn nhìn chằm chằm cái gì a.” Triệu Phổ đi qua.
Nhưng Công Tôn vẫn là tiếp tục ngẩn người.
Triệu Phổ đi đến bên cạnh hắn, theo dõi hắn một lát, vươn tay tại trước mắt hắn vỗ hai tiếng thật to, nhưng Công Tôn vẫn là không phản ứng.
Triệu Phổ nhịn không được, gọi hắn, “Thư ngốc!”
Công Tôn mãnh liệt lấy lại tinh thần, cũng không phải nhìn Triệu Phổ, mà là nhìn chằm chằm cái đầu bộ xương khô kia, há to miệng, “Là ta ngu ngốc!”
Triệu Phổ bị hắn làm cho hoảng sợ, “A?!”
“Ta như thế nào sẽ ngu như vậy!” Công Tôn chạy đến một bên, đem khối đầu lâu bỏ vào một cái khay, sau đó lục tung chỗ chứa đồ tìm ra mấy bình nước thuốc, lại đi tìm bình tưới hoa trong hậu viện đem vào.
Triệu Phổ nhìn Công Tôn vừa chửi mình ngớ ngẩn vừa tất bật đem bình đi đun nước, rót thêm vài loại nước thuốc sau đó đảo liên tục.
Triệu Phổ không hiểu, “Đây là để làm chi…”
Không đợi Triệu Phổ hỏi xong, chỉ thấy Công Tôn đã đem nước trong bình đun giờ chế thành sắc lục nhạt, sau đó, chỉ thấy Công Tôn cầm lấy siêu nước, đối với đầu lâu kia rót thẳng xuống…
Nước sắc lục nhạt làm toàn bộ đầu lâu ướt đẫm, sau đó, cái đầu lâu khô lại hiện ra một loại trạng huống khác thường.
Triệu Phổ há to miệng, nhìn chằm chằm thật lâu xong, kinh ngạc, “Tại sao có thể như vậy?!”