Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu hoảng đến làm cho hoàn toàn thanh tỉnh lại, bất đắc dĩ thở dài, cảnh tối lửa tắt đèn cũng nhìn không rõ lắm.
Chờ Triển Chiêu hết hốt hoảng, Bạch Ngọc Đường vươn tay sờ soạng một chút, đè đầu hắn lại, hỏi, “Ở đâu gặp qua?”
Triển Chiêu lại đột nhiên không nói, vuốt cằm tựa hồ là đang lo lắng cái gì, cuối cùng đột nhiên trở mình trèo khỏi giường Ngọc Đường, quay về.
Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn người, không hiểu, “Miêu nhi?”
“Ân… Một chốc nói không rõ ràng, ngày mai nói.” Triển Chiêu xoay người lấy cái chăn, vỗ vỗ gối đầu nằm xuống, chuẩn bị ngủ say.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu trong bọc chăn xoay người cảm thấy mỹ mãn chuẩn bị sẽ tiến gặp Chu Công (1), lần đầu có một loại cảm giác hận đến nghiến răng, mèo này đem hắn làm cho buồn ngủ từ đang có thành hoàn toàn không có, chính mình ngược lại lại chuẩn bị ngủ, mấu chốt là cũng không nói ở đâu gặp qua gối đầu kia.
Bạch Ngọc Đường ngồi dậy, nhìn nhìn Triển Chiêu trong bọc chăn cuộn tròn đến giống sâu lông, sờ soạng một chút, đại khái tìm được vị trí thắt lưng, Ngũ gia vươn ra một ngón tay, nhắm ngay chỗ đó chọc một nhát!
“A!”
…
Cách vách trong phòng, Ân Hậu mới vừa nằm xuống chợt nghe đến ngoại tôn nhà mình ồn ào lên, hỏi Thiên Tôn bên cạnh bàn không biết đang nghịch cái gì, “Hai người bọn họ là lại làm sao vậy?”
Thiên Tôn sâu kín mà đến một câu, “Người trẻ tuổi sao, cái này gọi là có sinh ý phấn khích, ngươi là lão nhân chắc là không hiểu a!”
Ân Hậu vô lực nhìn trời, xong lại nhìn cái rương trước mặt Thiên Tôn, lúc này người hắn đang che mất, không nhìn rõ vật bên trong rốt cuộc là gì.
“Trong rương kia có cái gì?” Ân Hậu tò mò hỏi.
Thiên Tôn đang cầm kia cái rương ngắm hắn liếc mắt một cái, cười thần bí, ôm nó bỏ chạy đến cái giường của chính mình kia, đem thùng đẩy mạnh vào trong gầm giường, giấu đi.
Ân Hậu một bên lông mày liền nhướn lên —— lão quỷ này giấu cái gì? Thần bí như vậy!
…
Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường chọc trúng chỗ gây nhột, ôm thắt lưng híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Để làm chi!”
Bạch Ngọc Đường ngược lại thực bình tĩnh, hỏi hắn, “Ngươi tỉnh táo rồi?”
Triển Chiêu trừng mắt nhìn, “Phải.”
“Còn buồn ngủ không?” Ngũ gia hỏi tiếp.
Triển Chiêu lắc đầu, vẻ mặt oán niệm.
Bạch Ngọc Đường vừa lòng mà gật gật đầu, nằm xuống, “Ta ngủ trước đây.”
Triển Chiêu há to miệng, nhìn Bạch Ngọc Đường tâm tình thoải mái nằm xuống.
Bạch Ngọc Đường nằm xuống chợt phát hiện chiêu này còn nhiều khả năng dùng được, lúc này chính mình đột nhiên cảm thấy mệt nhọc…
Đại khái qua thời gian khoảng nửa chén trà nhỏ, Triển hộ vệ phục hồi lại tinh thần, hít một hơi lãnh khí… Trong tối lửa tắt đèn liền vươn tay kéo chăn Bạch Ngọc Đường, “Ngươi là học cái xấu với ai!”
Bạch Ngọc Đường giật lại chăn, tâm nói còn không phải theo ngươi học đó sao!
Hai vị đại hiệp nội lực cũng là cao kinh hồn, cho dù chỉ là có chút sinh khí đùa giỡn nhưng chợt nghe đến “xoét” một tiếng…
Hai người đều sửng sốt.
Lại nhìn, áo ngủ bằng gấm với tơ tằm của Bạch Ngọc Đường bị xé thành hai nửa.
Triển Chiêu trừng mắt nhìn, đem chăn trong tay mình trả lại cho Bạch Ngọc Đường, sau đó nghiêng người kéo chăn chính mình bao lấy thân… Tiếp tục ngủ.
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, cũng không theo hắn náo loạn nữa, thêm một lần là không cần ngủ luôn.
Ngũ gia vừa mới nằm xuống, cũng cảm giác một bên Triển Chiêu giật giật, sau đó, một cái góc chăn dịch lại đây, ở tại trên người hắn.
Bạch Ngọc Đường vươn tay kéo kéo, thuận lợi kéo lại đây nửa cái chăn.
Bạch Ngọc Đường kéo chăn, ngón tay chọt chọt Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhoáng lên một cái, “Đừng làm rộn.”
“Ai nháo trước?” Bạch Ngọc Đường không nói gì, “Ngươi đến tột cùng là nói ở đâu gặp qua đuôi cá kia.”
“Sáng mai mang ngươi nhìn.” Triển Chiêu thuận tay đẩy đầu Tiểu Ngũ đang định vô giúp vui ra, “Một chốc nói không rõ ràng, không chừng ta nghĩ sai rồi.”
Bạch Ngọc Đường cũng không đào sâu thêm nữa, nhắm mắt lại, chờ sáng mai rồi nói sau…
…
Sáng sớm hôm sau, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dậy thật sớm, chuẩn bị đi tìm “Đuôi cá”.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu trước tiên tại sao lại không nói về vấn đề ấy, lý do của Triển Chiêu cũng rất kỳ quái, hắn tối hôm qua sau khi nhớ tới, suy nghĩ trước sau cảm thấy có thể là chính mình lầm lẫn, cho nên không nói trước, đợi lát nữa cùng Bạch Ngọc Đường nếu thấy được cũng hiểu được là như vậy nhớ lại chính xác, như vậy phán đoán của mình liền đúng.
Bạch Ngọc Đường ngược lại cũng có thể hiểu được dụng ý của Triển Chiêu, nói trắng ra là con mèo này cũng không thực sự tin tưởng phán đoán bản thân, đành đợi lát nữa cùng đi xem liền tìm cách mà hiểu được.
Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi, “Đi chỗ nào để nhìn?”
Triển Chiêu há mồm còn chưa kịp nói chuyện, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân, còn nghe được có người hô lớn, “Tiểu màn thầu!”
Tất cả mọi người ra bên ngoài nhìn, nghe thanh âm như là Bàng Dục.
Hôm nay trường Thái học nghỉ ngơi, Bao Duyên vốn là đi theo Tiểu Tứ Tử Thiên Tôn cùng ra phương thi hoạ mua tranh chữ.
Bàng Dục vọt vào sân, liếc mắt một cái thấy Bao Duyên đang ăn điểm tâm, nhanh chóng chạy tới, “Hôm nay có rảnh không?”
Bao Duyên nhìn Bàng Dục, “Có rảnh hay không tuỳ xem tình huống ngươi muốn làm đi?”
Bàng Dục xoa hai tay với nhau, “Tìm ngươi hỗ trợ!”
Bao Duyên tò mò, “Hỗ trợ? Giúp cái gì?”
“Ân.” Bàng Dục xoa xoa cái mũi, nhỏ giọng nói, “Trước kia mỗi lần Hoàng Thượng thọ yến, đồ ăn nhẹ rồi các món linh tinh đều là Thái Hậu định.”
Bao Duyên nghe chỗ này vẫn không hiểu ra sao, hỏi, “Sau đó?”
“Năm nay Thái Hậu nói lớn tuổi không muốn đảm đương việc này nữa.” Bàng Dục cười hì hì, “Cho nên giao cho tỷ tỷ ta làm.”
Bàng Dục nói cho hết lời, vừa lúc Triệu Phổ từ sân bên ngoài đi tới, vừa vặn nghe xong, nhướng mày, “Chúc mừng chúc mừng.”
Bàng Dục gãi đầu ngây ngô cười.
Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử cho gà ăn bánh kem, không hiểu mà nhìn Triệu Phổ, “Chúc mừng cái gì?”
Triệu Phổ mỉm cười, ngồi xuống ôm Tiểu Tứ Tử, “Ý là Thái Hậu hữu ý khảo nghiệm Bàng phi một chút, nhìn xem nàng có thể hay không tự mình quản chuyện hậu cung.”
“A…” Một bên, Triển Chiêu cũng hiểu rõ, “Nói cách khác Thái Hậu hữu ý để Bàng phi làm lần này, là có mục đích dành ngôi Hoàng hậu sau này? Đích xác đáng giá chúc mừng a.”
Bàng Dục hắc hắc cười.
Bao Duyên cười hỏi, “Cha ngươi hẳn là thật cao hứng đi?”
“Đương nhiên cao hứng, bất quá chuyện này cha ta không thể đứng ra mà giúp.” Bàng Dục nháy mắt mấy cái, “Nhiều người nhiều miệng, ta ngược lại có thể giúp đỡ!”
Bao Duyên gật đầu, sau đó lại buồn bực, “Vậy ngươi tìm ta để làm chi?”
“Tìm ngươi giúp ta đề xuất chủ ý a!” Bàng Dục ôm cánh tay chỉ Bao Duyên, “Ngươi có học vấn a! Thiết đồ ăn phẩm linh tinh tốt nhất nên biến thành có phẩm vị, muốn học đòi văn vẻ một chút thì ngươi cũng biết, bình thường người tâm không tốt nếu biết tỷ tỷ ta chọn sinh tật xấu đều nói nàng không nội hàm không phẩm vị, chỉ có một khuôn mặt xinh đẹp mà thôi.”
Bao Duyên nhíu mày, “Ai quá phận nói tỷ tỷ ngươi như vậy?”
Bàng Dục cũng bĩu môi, “Hơn nữa lần này đến chúc thọ còn có rất nhiều ngoại tộc, phương diện lễ nghi cần rất nhiều chú ý, ngươi giúp ta quyết định, bảo đảm sẽ không thất lễ với người, để đến dự tiệc xem như ở nhà.”
Bao Duyên gật đầu vỗ ngực, “Ta sẽ giúp hết sức mình.”
Tất cả mọi người nhẫn cười, tâm nói Triệu Phổ ở ngay chỗ này, những người ngoại tộc kia sao dám không xem như ở nhà a?
Bàng Dục cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ bả vai Bao Duyên, sau đó hỏi mọi người, “Các ngươi thì sao? Có thể giúp hay không a?”
Công Tôn tò mò, “Cũng muốn chúng ta hỗ trợ?”
Bàng Dục gật đầu, vươn một lóng tay chỉ Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử là tiểu thần tiên may mắn, rất quan trọng nha!”
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm.
Lại một lóng tay chỉ Triệu Phổ, “Cửu vương gia hiểu biết ngoại tộc.”
Triệu Phổ nhướng mày.
Một lóng tay tiếp tục chỉ Công Tôn, “Tiên sinh phụ trách kiểm tra đồ ăn có hay không bị hạ độc, lần này ngàn vạn không xảy ra chuyện gì!”
Công Tôn gật đầu đồng tình.
Bàng Dục lại một lóng tay chỉ Triển Chiêu, “Triển huynh liền hỗ trợ thử đồ ăn!”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái —— a, phân công thực tốt nha.
Cuối cùng Bàng Dục một lóng tay trỏ Bạch Ngọc Đường, “Ngũ gia thưởng thức tốt nhất.”
Bạch Ngọc Đường ngược lại gật gật đầu, lời này xuôi tai.
Vừa lúc đi ra Thiên Tôn “khụ khụ” hai tiếng, Bàng Dục vỗ tay một cái tiếp tục, “Đương nhiên đều là bởi vì tiếp thu Thiên Tôn chỉ dạy!”
Thiên Tôn cười tủm tỉm đi tới ăn điểm tâm.
Tất cả mọi người nhìn Bàng Dục tâm đều muốn nói, vuốt mông ngựa ngươi chính là đệ nhất thiên hạ.
“Bất quá chúng ta hôm nay muốn tra án.” Triển Chiêu đối Bàng Dục thương lượng.
Tiểu Hầu gia khoát tay, “Mọi người không cần vội ngay bây giờ, ta hôm nay tìm Tiểu Màn Thầu làm danh sách đồ ăn, chờ mấy ngày trước hôm thọ yến lại tìm mọi người hỗ trợ.”
Tất cả mọi người gật đầu.
Bao Duyên cũng theo Tiểu Tứ Tử thương lượng, hôm nay không thể bồi hắn đi ra phường thi hoạ rồi.
Tiểu Tứ Tử lại xoay mặt nhìn Thiên Tôn… Kỳ thực cũng không phải là Tiểu Tứ Tử muốn đi, mà là Thiên Tôn muốn.
Thiên Tôn ngược lại cũng không hề gì, bưng bát cháo, cánh tay chạm vào Tiểu Tứ Tử, “Không có việc gì, hai ta đi cũng được rồi.”
Tiểu Tứ Tử gật đầu.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Thiên Tôn, quay đầu lại nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu cũng buồn bực, nhìn nhìn cửa phòng Thiên Tôn, Ân Hậu không đi ra, cửa phòng lại đóng, liền hỏi Thiên Tôn, “Thiên Tôn, ngoại công đâu?”
Thiên Tôn nói, “A, sáng sớm ta để Đại hòa thượng đem hắn lôi đi.”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau liếc mắt một cái, Thiên Tôn coi như cố tình tách khỏi Ân Hậu.
“Một mình ngươi đi được sao?” Bạch Ngọc Đường tâm nói Thiên Tôn cùng Tiểu Tứ Tử hai người đi dạo ra phường thi hoạ? Nghe như thế nào lại thấy nguy hiểm như vậy?
Triệu Phổ nói, “Ta nhàn rỗi a, ta cùng các ngươi đi…”
“Không cần.” Thiên Tôn lắc đầu, “Đi rồi sẽ trở lại rất nhanh, Tiểu Tứ Tử theo giúp ta là được rồi!”
Mọi người thực tế cũng không quá hoài nghi, bất quá lúc này cảm thấy tình huống là không hiểu —— Thiên Tôn thần thần bí bí, tựa hồ là đang muốn kế hoạch thứ gì.
Hiếu kỳ nhất đương nhiên là Bạch Ngọc Đường, Ngũ gia nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái —— tựa hồ cũng không biết Thiên Tôn muốn làm cái gì.
Chính lúc này, Triển Chiêu đột nhiên hỏi Bàng Dục, “Ta nghe nói trong Khai Phong Thành thương gia có tiền ngươi cơ bản đều biết?”
Tiểu Hầu gia ôm cánh tay nghĩ nghĩ, “Ân… Xác thực mà nói là có tiền mà còn là một tên nhị thế tổ ta đều biết, tuổi tác cũng nhớ tương đối thôi a.”
“Ngươi đối với Mãn Ký Đường trải ra hiểu biết bao nhiêu a?” Triển Chiêu lời còn chưa dứt, Bạch Ngọc Đường cùng Công Tôn đều nhìn hắn.
Tiểu Tứ Tử hỏi, “Miêu Miêu muốn ăn đường sao?”
Triển Chiêu đối Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, “Tiểu Tứ Tử cũng muốn đi đúng không?”
Tiểu Tứ Tử gật đầu, Công Tôn đích thực là dẫn hắn đi Mãn Ký mua ăn vặt, trong Khai Phong Thành có vài cửa hàng Mãn Ký, trong đó cửa hàng lớn nhất liền cách Thái Bạch Cư không xa.
“A!” Bàng Dục cười, “Ta nhận thức Mãn Mộ Hoa.”
“Mãn Mộ Hoa…” Triển Chiêu cảm thấy tên quen tai.
“Mãn Ký thiếu ông chủ sao…” Bàng Dục bưng bát đậu hoa vừa uống vừa nói, “Ta trước kia cùng theo hắn giao tình tốt lắm, bất quá gần đây lui tới ít hơn hẳn.”
“Thực tốt?” Triển Chiêu ngược lại có chút ngoài ý muốn.
Bao Duyên thấy Bàng Dục nói thế mới hỏi hắn, “Tiểu tử kia cũng là nhị thế tổ sao?”
“Ân…” Bàng Dục nghĩ nghĩ, nói, “Có thể xem như, nhưng ý nghĩa cũng không phải cái loại nhị thế tổ truyền thống, bất quá đi theo phi truyền thống nhị thế tổ cũng có chút bất đồng.”
Mọi người nghe đều cảm thấy mới mẻ.
Thiên Tôn hỏi hắn, “Cái gì gọi là truyền thống nhị thế tổ cái gì gọi là phi truyền thống nhị thế tổ?”
Bàng Dục ngẩng mặt nghĩ nghĩ, chỉ chỉ chính mình, nói, “Truyền thống nhị thế tổ.”
Tất cả mọi người gật đầu.
Sau đó Bàng Dục lại một lóng tay chỉ Bạch Ngọc Đường, “Phi truyền thống nhị thế tổ.”
Tất cả mọi người sờ cằm, hai người bọn họ đích thực là hai dạng nhị thế tổ theo hai thái cực, đương nhiên, Bàng Dục hiện tại sửa tốt lắm.
“Mãn Mộ Hoa kia là như thế nào?” Bao Duyên hỏi.
Bàng Dục chậc lưỡi, “Nói như thế nào đây, tiểu tử kia cũng có đầu óc lắm, bất quá cũng có chút tham lam với mê cá cược, nhưng nhà hắn tài bạc triệu không chơi để làm chi? Có điều hắn cũng khá là có phẩm vị phong cách gì đó.” Nói xong, chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường, “Đi theo Bạch công tử không sai biệt lắm về phẩm vị đâu.”
Mọi người nhướng mày —— thực có sức thuyết phục!
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ.
“Ngươi hỏi Mãn Mộ Hoa để làm chi?” Bàng Dục tò mò hỏi Triển Chiêu, “Hắn phạm tội gì rồi?”
“Không, ta đối với Mãn Ký Đường có chút ngạc nhiên.” Triển Chiêu đơn giản mà cẩn thận hỏi Bàng Dục, “Ngươi hiểu biết nhà bọn họ ra sao?”
“Ân, Mộ Hoa rất ít giảng sự tình trong nhà, ta là bởi vì mua đồ sứ mới quen biết với hắn.” Bàng Dục nói, “Năm ấy mấy người bọn ta… có thích một cô nương, nàng đó lại mê uống trà lài, muốn tìm bộ ấm chén sứ ngọc có chút trong suốt mà pha trà, ta nơi nơi tìm bằng hữu hỏi mới ở Khai Phong tìm được một cửa hàng.”
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Cửa hàng Trần gia?”
Tiểu Hầu gia nhướn mày chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường, “Đã nói ngươi có phẩm vị mà.”
Triển Chiêu tò mò nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ Triệu Phổ.
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Triệu Phổ.
“Khụ khụ.” Triệu Phổ ho khan một tiếng, ý bảo Bàng Dục —— tiếp tục!
Công Tôn ở một bên bưng canh trứng gà hướng miệng Tiểu Tứ Tử đút đầy một miệng, không cho hắn mở mồm ra… Kỳ thực, trước kia Triệu Phổ thấy Công Tôn băn khoăn xoay xoay một cái chai dược, tò mò hỏi hắn để làm chi. Công Tôn đã nói cái chai dược kiểu này không hữu dụng, đại đa số đều giống nhau, nhãn lại thường xuyên rụng, cho nên hắn muốn loại chai không cần mở ra vẫn có thể nhận biết dược liệu. Triệu Phổ hỏi hắn vì cái gì không dùng lưu ly, Công Tôn nói lưu ly trong suốt, thấu quang quá lợi hại, có loại dược sợ phơi nắng dùng không tiện.
Kết quả, sau mấy ngày nữa, Triệu Phổ cấp Công Tôn tặng một bộ dược bình bán thấu màu trắng cốt từ, Công Tôn vui vẻ hơn nửa ngày, hỏi hắn từ chỗ nào làm ra, hắn liền nhẹ nhàng bâng quơ mà nói người quen hỗ trợ phương tiện, cũng chưa nói hết… Thực ra là đặc biệt mà đi theo Bạch Ngọc Đường hỏi thăm đến sau đó mua a! Còn đùa giỡn nói một chút cũng không phiền toái.
Công Tôn nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ nhìn trời.
Tiểu Tứ Tử kích động —— Cửu Cửu hảo đẹp trai!
Bàng Dục nói tiếp, “Ta ngày đó đi mua cái chén vừa lúc đụng tới Mãn Mộ Hoa, hắn biết ta là ai xong liền đi lên nói chuyện, điều này khá là hiếm thấy.”
Bao Duyên bật cười, “Ngươi không phải là Tiểu Hầu gia sao, bình thường người nịnh bợ của ngươi còn thiếu?”
“Cái này không giống!” Bàng Dục nói xong, chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường, “Bình thường loại người thế này đều hẳn là không đợi thấy ta đi?”
Bạch Ngọc Đường cầm chén trà cảm thấy có đạo lý.
“Hắn cùng Ngọc Đường giống nhau lắm sao?” Triển Chiêu kinh ngạc.
“Cũng không phải.” Bàng Dục lắc đầu, “Dù sao thì cũng không phải loại hình trư cẩu bằng hữu, hắn sẽ theo ta làm bằng hữu kỳ thật đi theo Mãn Ký mua bán cũng có quan hệ, ai cũng biết tỷ tỷ của ta được sủng ái ra sao.”
“Năm nay thọ yến đường cao cũng do Mãn Ký làm sao?” Triển Chiêu hỏi.
Bàng Dục gật đầu.
Công Tôn không hiểu lắm, nghi hoặc, “Trong cung điểm tâm không phải đều là ngự trù phòng làm sao? Vì cái gì cấp người bên ngoài làm?”
“Mãn Ký làm không phải bữa tiệc thọ yến điểm tâm, mà là làm đưa cho quan viên cùng ngoại tộc mang về đáp lễ, giống như là mấy gia đình bình thường tụ tập ăn uống, ăn xong mang đồ về nhà, đều mang đến trường thọ cao linh tinh các dạng đồ vật, Mãn Ký mua bán chủ yếu chính là làm thứ này… Dùng hộp gấm điểm trang đựng tinh phẩm đường cao, không phải bán điểm tâm ai có thể bán ra nhiều gia sản như vậy?”
“A…” Công Tôn sờ cằm ra vẻ hiểu được.
“Lại nói tiếp,…” Bàng Dục ôm cánh tay đi qua bên cạnh Tiểu Tứ Tử, “Biết Mãn Ký trong khoảng thời gian này bán cái gì là tốt nhất không?”
Tiểu Tứ Tử trừng mắt, nghiêng đầu nhìn Bàng Dục.
Bàng Dục cười xấu xa, chọt chọt quai hàm Tiểu Tứ Tử, “Đường Bất Súy a!”
Tiểu Tứ Tử hí mắt.
Bàng Dục nói, “Ngày đó đụng tới Mộ Hoa hắn còn nói muốn mời ngươi ăn cơm, bọn họ Đường Bất Súy đều dựa theo bộ dáng của ngươi làm, bán rất được, đều khen là thực tốt!”
Tiểu Tứ Tử sinh khí, Đường Bất Súy là dựa theo bộ dáng của hắn làm sao? Đường Bất Súy không phải tạo hình là một cái nắm tròn vo mềm mềm sao! Nghĩ đến liền thấy chán ghét!
Công Tôn xoa xoa quai hàm Tiểu Tứ Tử, thở dài, Tiểu Tứ Tử khẳng định không biết hiện tại Khai Phong sở hữu Đường Bất Súy đều là một chuỗi bốn viên hoặc là một hạp bốn hộp như vậy bán… Xác thực mà nói Khai Phong Thành sở hữu điểm tâm tạo hình tròn vo đều là bốn với bốn mà bán, người Khai Phong Thành hiện tại đều nói “Tứ” tối may mắn!
“Chúng ta trong chốc lát tranh thủ đi Mãn Ký đi?” Triển Chiêu đề nghị.
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, phỏng chừng Triển Chiêu nói gặp qua chuyện đuôi cá chẩm này, đi theo Mãn Ký Đường trải ra có chút quan hệ.
Bàng Dục lại gần hỏi Triển Chiêu, “Uy, Mãn Ký không phải có vấn đề gì đi? Nhà hắn nếu gặp chuyện không may, thọ yến cùng ngày điểm tâm làm như thế nào?”
“Dù sao cũng cần phải biết tình huống chính xác, ta trước thay ngươi xem qua sự việc, nếu thực không đơn giản, ngươi vẫn là sớm đổi nhà khác, nơi này cũng không thiếu chốn làm đường.” Triển Chiêu nói xong, cầm lên Cự Khuyết kéo theo Bạch Ngọc Đường, đi Mãn Ký mua đường.
Tiểu Tứ Tử nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn nhìn Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử nói, “Ta cũng muốn đi mua một ít đường.”
Thiên Tôn gật đầu, “Vậy chúng ta đi trước mua đường đi?”
Tiểu Tứ Tử gật đầu, Thiên Tôn liền ôm hắn đi theo tìm Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Công Tôn hỏi Triệu Phổ, “Thiên Tôn cùng Tiểu Tứ Tử mưu đồ bí mật cái gì đây?”
Triệu Phổ buông tay, hỏi Công Tôn, “Ta tối hôm qua không có ở đây đã xảy ra chuyện gì? Triển Chiêu không phải tra cung nữ tự sát án tử sao? Chạy tới Mãn Ký để làm chi?”
Công Tôn đem Lương bà bà sự tình tối hôm qua bọn họ vừa tra được nói.
“Từ Ký a…” Triệu Phổ lầm bầm lầu bầu, “Mẹ ta ngẫu nhiên có nói qua.”
Công Tôn tò mò nhìn Triệu Phổ, “Hoàng phi nói đến Từ Ký để làm chi?”
Triệu Phổ nói, “Mẹ ta năm đó thời điểm lần đầu tiên tới Trung Nguyên, cái gì cũng đều mới mẻ, nàng đặc biệt thích ăn ngọt, phần điểm tâm ngọt thích nhất Trung Nguyên chính là Từ Ký Sương Đường Hạnh Hoa Cao! Nàng bởi vì rất thích ăn, cho nên mua thật nhiều, thời điểm tiến cung còn ở trên xe ngựa ăn một khối, kết quả quên lau miệng, vì thế một miệng dính đường, phụ hoàng ta nhìn đến chằm chằm, còn nở nụ cười nửa ngày.”
Công Tôn nhịn không được mà cười, “Thú vị như vậy?”
Triệu Phổ gật gật đầu, Công Tôn lần đầu thấy hắn nói đến chuyện phụ hoàng hắn mà cười, “Lão phụ thân ta năm đó hẳn là trả hết nợ tình, mẹ ta ngoại tộc, Hán danh kêu Minh Hoa…”
“A!” Công Tôn vỗ tay một cái, “Ta còn đang suy nghĩ Sương Đường Hạnh Hoa Cao là cái gì, nguyên lai chính là Minh Hoa cao a! Đích xác cắn một miếng là miệng đầy đường phấn.”
Triệu Phổ gật đầu, đột nhiên có chút muốn cười, hỏi Công Tôn, “Hiện tại, mẹ ta hàng năm đều có một ngày sẽ ăn Minh Hoa cao, ngươi có biết là ngày nào đó sao?”
Công Tôn nghĩ nghĩ, có chút không xác định hỏi, “Ách… ngày giỗ cha ngươi?”
Triệu Phổ nhéo nhéo mặt hắn, “Thông minh, mẹ ta vừa ăn vừa mắng ‘Cái tên trời đánh’.”
Công Tôn dở khóc dở cười.
…
Mà lúc này, tại Mãn Ký Đường đại môn khẩu.
Triển Chiêu ôm cánh tay nhìn phía trong, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi cảm thấy sao?”
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm bên trong cánh cửa, gật đầu, “Ta hiểu được ý tứ của ngươi.”
“Có phải giống hay không?” Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Giống!”
“Có phải hay không khó có thể hình dung?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đích xác…”
Thiên Tôn cùng Tiểu Tứ Tử tại phía sau hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái —— tình huống gì?
Nói đến cũng khéo, chỉ thấy từ cánh cửa bên trong cửa hàng đi ra một người tuổi còn trẻ, giống như cậu ấm, phía sau một lão nhân gầy teo cao cao cung kính đưa ra tận bên ngoài, “Thiếu ông chủ phân phó chính là điều chúng ta nhất định làm thỏa đáng…”
Bọn người Triển Chiêu theo bản năng mà nhìn người tuổi trẻ kia, thiếu ông chủ…
Mà thiếu ông chủ kia cũng đang hảo ngẩng đầu, liếc mắt một cái thấy được Tiểu Tứ Tử trong tay Thiên Tôn, chỉ thấy hắn vỗ tay một cái, đến một câu, “Ai nha! Tiểu tài thần!”