Long Đồ Án

Quyển 17 - Chương 579: Bệnh và thuốc




Bên ngoài cửa thành Khai Phong, bốn phương nội lực cuồn cuộn.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ, Lâm Dạ Hỏa, bốn người với ưu thế áp đảo, chế phục Tứ đại cao thủ.

Kim Đầu đà đối chiến với Triệu Phổ có một thân quái lực, thế nhưng bị trảm đao của Triệu Phổ đập bẹp, cuối cùng nằm chết dí một chỗ không đứng dậy nổi.

Hồng Đầu đà đánh với Lâm Dạ Hỏa có một thân ám khí, bất quá nội kình của Lâm Dạ Hỏa thuộc kiểu đao thương bất nhập, cuối cùng Hồng Đầu đà gieo gió gặt bão, bị chính ám khí của mình gây thương tích, trúng độc ngã xuống đất.

Bạch Đầu đà ngu xuẩn chọn cách hợp nội lực với Bạch Ngọc Đường, kết quả bị hàn băng nội lực thuần khiết của Bạch Ngọc Đường đông lạnh thành một cục đá, ngay cả ria mép cũng đông lạnh.

Mà Hắc Đầu đà mạo phạm chúng lão Ma Cung, bị Triển Chiêu dụng quyền cước đập cho một trận, khi Hoàng thành quân tới trói gô hắn lại đều thắc mắc — tên béo này là ai? Phù thũng đến lợi hại!

Kết quả là.

Tả đầu phái bị một lưới bắt hết.

Hoàng thành quân và nhóm nha dịch áp tải toàn bộ Tả đầu vào Thiên lao, Khai Phong sau trận đại chiến thì trở về trạng thái yên bình.

Triển Chiêu và mọi người thu binh khí, đi dọc đường cái Khai Phong đã trở về sự bình an ban đầu, tuy rằng chuyện cần làm đều đã làm, nhưng vụ án này vẫn chưa kết thúc, kẻ giảo hoạt nhất phía sau màn, tên Yểm Vĩ mà ngay cả Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi cũng không bắt được, đến bây giờ còn chưa lộ diện.

Lâm Miểu gây phiền toái cho Ngô Nhất Hoạ cũng chưa lộ diện, những chuyện sau này, đều cần Bệnh thư sinh hỗ trợ để làm.

Kết thúc nhất thời trái lại khiến người ta có một cảm giác nôn nóng và uể oải khó hiểu, đại khái cũng không phải mệt mỏi về mặt thể xác, mà là một sự gánh vác trong tư tưởng. Dày vò nhất chính là phải lo lắng cho an nguy của người khác, và chờ đợi chuyện sắp phát sinh.

Bất quá, ít nhất, tối nay xem ra đã kết thúc.

Khi mọi người trở lại Khai Phong phủ, Bao đại nhân lần lượt nói lời “Vất vả rồi” với từng người, rồi dặn mọi người nhanh chóng đi nghỉ ngơi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trở về Miêu Miêu lâu.

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đã ngủ say, cùng Triệu Phổ quay về ốc.

Lâm Dạ Hỏa ngáp dài quay về phòng ngủ bù, Trâu Lương đi theo cạnh hắn, vỗ vỗ đầu chú chó săn ngoắc ngoắc đuôi chạy ra đón bọn họ.

Thiên Tôn, Ân Hầu và Vô Sa đại sư đều mang theo ý cười thỏa mãn đi nghỉ ngơi.

Nha dịch và Hoàng thành quân đã bận rộn một đêm cũng lục tục đi nghỉ.

Ngay cả đám tù nhân bị bắt cũng không chống trả nữa, bắt đầu lo lắng những chuyện ác mình đã từng làm và hình phạt mà sắp tới phải đối mặt.

Đêm, đã dần tiến vào thời khắc an tĩnh nhất.

Khi mọi người đều đi vào giấc ngủ... Trong Khai Phong phủ, một cánh cửa phòng vô thanh vô tức mở ra.

Từ phía trong, Ngô Nhất Hoạ đi ra.

Thân hình gầy gò của Bệnh thư sinh dưới màn đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, có vẻ có chút đơn bạc. Hắn cầm trong tay một kiện áo choàng xám, ly khai Khai Phong phủ, đi về phía nam trong bóng đêm đen kịt.

Bệnh thư sinh khoác áo lên ngoài, đội mũ lên, dần dần chìm vào màn đêm.

Mãi đến khi bóng lưng Ngô Nhất Hoạ bị ẩn mất, từ trong Khai Phong phủ, lại có người đi ra.

Hữu Tướng quân tới đại môn, đứng ở trên đường, nhìn xa xa.

Vốn Long Kiều Quảng hẳn đã ngủ, bất quá hắn nghĩ đến chuyện sáng mai Ngô Nhất Hoạ còn phải uống thuốc, trước đây dược liệu đều là Hồng Cửu Nương sắp xếp, thế nhưng Cửu nương sáng mai không biết đã về hay chưa. Vì vậy, Hữu Tướng quân chạy đến trù phòng nhìn thoáng qua, chỉnh lý tốt dược liệu cần dùng, sau khi chạy về thì phát hiện trong phòng Ngô Nhất Hoạ trong phòng, không có khí tức.

Hắn đứng ở cửa, suy nghĩ một chút, chạy ra đại môn Khai Phong phủ, thấy được bóng lưng đang khuất dần phía xa.

Quảng gia ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng xa xa, xoay người, đuổi theo bóng lưng kia.

Thoáng cái trong Khai Phong phủ lại khôi phục an tĩnh.

Ân Hầu trở mình.

Thiên Tôn hỏi, “Ngươi không hiếu kỳ sao?”

Ân Hầu nhắm mắt lại nói, “Không hiếu kỳ.”

Thiên Tôn thở dài, cũng trở mình, “Ngươi đoán hắn đi đâu?”

Ân Hầu bất đắc dĩ, “Ít nói nhảm, ngủ.”

Thiên Tôn ôm gối đầu, nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ.

...

Long Kiều Quảng xa xa theo sát Ngô Nhất Hoạ, thủy chung vẫn duy trì một khoảng cách rất dài.

Nhìn bóng lưng thì Ngô Nhất Hoạ giống như đang đi dạo phố, không nhanh không chậm, thỉnh thoảng lại dừng chân, nhìn một tòa nhà nào đó, sau đó lại đi tiếp.

Hắn cứ đi như thế, tới cửa thành Bắc.

Cửa thành đã mở, thành Bắc thông ra bến tàu, lúc này tuy rằng là hừng đông, thế nhưng không hề ít thương nhân đi vận chuyển hàng hóa đã bắt đầu ra vào thành. Thương gia mặc y phục mùa đông, thúc xe ngựa xe đẩy, bôn ba đi sớm về khuya vì kế sinh nhai.

Ngô Nhất Hoạ ra khỏi thành, không kinh động bất cứ thủ vệ nào, đi lên quan đạo, tiếp tục đi về phía trước.

Long Kiều Quảng tiếp tục đi theo, hắn bắt đầu nghi hoặc — sư phụ muốn đi đâu nhỉ? Con đường này rất dài đó, còn đi nữa thì hai bên chỉ có đồng ruộng và núi thôi...

Cuối cùng, Ngô Nhất Hoạ đi tới trước một ngọn núi nhỏ, dừng chân, ngẩng đầu nhìn một tòa miếu nhỏ trên sườn núi.

Chỗ miếu nhỏ này vô danh, bất quá trong miếu cũng có người, thờ Quan Thế Âm, lão nhân trong các thôn phụ cận cũng có tới nơi này bái thần, người qua đường nếu cần hỗ trợ, cũng có thể lên núi gõ cửa miếu.

Ngô Nhất Hoạ ngửa mặt, nhìn tòa miếu một hồi, rồi đi lên sườn núi.

Long Kiều Quảng khẽ nhíu mày, nghiêng đầu … — lên núi để làm chi?

Bệnh thư sinh đi lên núi, không gõ cửa miếu, mà đi vòng qua nó, hướng về phía hậu sơn.

Long Kiều Quảng thì nhảy lên đỉnh của một tòa tháp nhỏ bên trong ngôi miếu, thì thấy Ngô Nhất Hoạ đi tới sườn núi phía sau miếu nhỏ, tìm một khối đá ngồi xuống, phóng mắt về phía xa.

Lúc này, Long Kiều Quảng cũng đứng trên đỉnh tháp nhìn về phía xa... Dưới sườn núi, là một mảng lớn ruộng đồng, còn có ao nuôi cá.

Hữu Tướng quân thường ở Mạc Bắc, loại chuyện như đứng ở phía cao nhìn xuống bên dưới thế này rất ít làm, bất quá nếu có làm thì cũng chỉ thấy được đại mạc mênh mông không điểm dừng. Hắn tuy rằng cà lơ phất phơ, nhưng dù sao cũng ở địa vị cao, thành lâu gì cũng đã đi qua, cao thấp đều có, nhìn thấy nhiều nhất chính là thành thị phồn hoa. Thế nhưng, ngắm đồng ruộng và ao cá dưới ánh trăng như thế này đúng là lần đầu tiên.

Sung túc, yên ả, viễn cảnh này, tựa hồ so với chợ đêm phồn hoa, càng làm cho người ta sâu sắc cảm nhận được, những ngày thái bình không chiến tranh là tốt đẹp đến mức nào.

Long Kiều Quảng đảo mắt, nhìn Ngô Nhất Hoạ.

Bệnh thư sinh ngồi trên một tảng đá, cứ thế yên lặng nhìn.

Lúc này...

Một tiếng “Hắt xì” truyền đến, cửa miếu bị mở ra.

Một tiểu hòa thượng cầm mộc dũng, run rẩy đi ra, đại khái là đến giếng nước phía sau núi múc nước để làm điểm tâm.

Tiểu hòa thượng ngẩng đầu, thấy Ngô Nhất Hoạ đang ngồi đó lại càng hoảng sợ.

“Thí chủ.” Tiểu hòa thượng cầm mộc dũng, thăm dò Ngô Nhất Hoạ, “Ngươi đi ngang qua sao? Có muốn vào miếu nghỉ ngơi không?”

Ngô Nhất Hoạ quay đầu lại.

Tiểu hòa thượng ban đầu còn có chút sợ, thế nhưng sau khi thấy rõ mặt Ngô Nhất Họa sau tấm áo choàng thì cũng thả lỏng chút, nhìn chỉ là một thư sinh, cũng không phải đạo tặc hung ác gì.

Nhưng lập tức, tiểu hòa thượng nọ lại có vẻ lo llắng, buông mộc dũng, chạy tới hỏi, “Ai nha, thí chủ ngươi không phải luẩn quẩn trong lòng chứ?”

Ngô Nhất Hoạ hơi cười, quay lại nhìn xa xa, hỏi, “Tuệ Minh đâu?”

Tiểu hòa thượng chớp chớp mắt, “Phương trượng ba năm trước đã viên tịch nga, ngươi biết phương trượng của chúng ta sao?”

Ngô Nhất Hoạ xuất thần, một lúc lâu, nói, “Viên tịch rồi a...”

Tiểu hòa thượng hiếu kỳ nhìn Ngô Nhất Hoạ, “Thí chủ, là bằng hữu của phương trượng chúng ta sao?”

Ngô Nhất Hoạ nói, “Rất nhiều năm trước, ta đứng ở chỗ này, cũng có một tiểu hòa thượng, xách mộc dũng nói ta, ‘ không nên luẩn quẩn trong lòng ’.”

Tiểu hòa thượng hỏi, “Ai nha? Ta biết không? Tĩnh Tâm hay là Tĩnh Minh? Trong miếu hiện tại chỉ có ba chúng ta.”

“Trong miếu này, có vị khách nào đã ở thật lâu, bình thường vẫn ra đây ngồi không?” Ngô Nhất Hoạ hỏi.

“Ách.” Tiểu hòa thượng gật đầu, “Có nga! Lâm lão gia tử.”

Ngô Nhất Hoạ cười, “Hắn bộ dáng thế nào rồi? Mặt đầy nếp nhăn chưa?”

Tiểu hòa thượng gật đầu, “Đương nhiên a, dù sao cũng đã một bó tuổi.”

Ngô Nhất Hoạ nói, “Ngươi giúp ta chuyển lời cho hắn.”

Tiểu hòa thượng gật đầu, “Được nha, thí chủ muốn nói gì với Lâm lão gia tử, sáng mai hắn ra ăn điểm tâm ta nói giúp cho.”

Ngô Nhất Hoạ đứng lên.

Tiểu hòa thượng ngẩng mặt.

Ngô Nhất Hoạ đưa tay, vỗ nhẹ lên cái đầu trơn bóng của tiểu hòa thượng, nói, “Ngươi nói cho hắn, ta đã tới.”

Tiểu hòa thượng nghe xong, nhìn Ngô Nhất Hoạ xoay lưng định đi về, có chút tò mò, “Cái kia, ngươi xưng hô thế nào?”

Ngô Nhất Hoạ khẽ vung ống tay áo, nói, “Hắn nghe sẽ biết, hắn ở chỗ này chờ ta đã nhiều năm rồi.”

Tiểu hòa thượng ngây ngô nhìn Ngô Nhất Hoạ đi xa, vòng qua miếu thì không còn nhìn thấy nữa, mới đưa tay gãi gãi đầu — Lâm lão gia tử, nghe nói ở trong miếu từ lâu rầu, trước đây, Tuệ Minh phương trượng từng kể, lão đầu đã ở đây vài chục năm, vẫn một mực chờ một người, nhưng người kia một lần cũng không tới.

...

Ngô Nhất Hoạ hạ sơn, theo đường cũ trở về.

Long Kiều Quảng vẫn như hồi nãy, đi theo phía sau, vừa đi, Long Kiều Quảng vừa quay đầu lại nhìn miếu thờ trên núi... Lúc này, phía trên cửa miếu, hình như có một người đang đứng... Bóng cây lắc lư che mất đường nhìn, không thấy rõ.

Chờ Ngô Nhất Hoạ về lại Khai Phong thành thì trời đã tảng sáng.

Trên con đường phía Nam, Triển Chiêu thích nhất là hàng sủi cảo da cá mở cửa rất sớm, lão bản đang mở hàng, từ trong phòng, đã năng nghe được mùi thơm của cá.

Ngô Nhất Hoạ đi tới phía trước sân, đứng lại.

Lão bản ngẩng đầu nhìn thấy hắn thì hỏi, “Vị công tử này, sớm như vậy đã ra ngoài a? Ăn chén sủi cảo không?”

Ngô Nhất Hoạ gật đầu, ngồi xuống, nói, “Cho hai chén.”

Lão bản cười ha hả làm cho hắn, vừa làm vừa nghĩ, thư sinh này nhìn gầy gầy vậy chứ ăn cũng khỏe a, một mình ăn hai chén.

Ngô Nhất Hoạ sau khi ngồi xuống thì đưa tay vỗ lên cái ghế bên cạnh, nói, “Mang bạc không?”

Lão bản đang cầm hai chén sủi cảo, buồn bực — bên cạnh bàn cũng không ai, thư sinh này nói với ai vậy?

Đang nghĩ ngợi, thì thấy một người từ trên nóc nhà rơi xuống, gãi gãi đầu, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, đưa tay móc bạc ra đặt lên bàn, trả tiền điểm tâm cho Ngô Nhất Hoạ.

Lão bản chớp chớp mắt, kinh ngạc — ai nha, anh bạn râu ria này, không phải vị Hữu Tướng quân của Triệu gia quân đó sao? Không phải hoa mắt chứ?

Lão bản đưa hai chén sủi cảo nóng hầm hập đặt xuống trước mặt hai người.

Ngô Nhất Hoạ cầm cái muỗng ăn sủi cảo.

Long Kiều Quảng cũng cầm muỗng, vừa ăn vừa hỏi, “Lão đầu ở trong miếu kia, là Lâm Miểu a?”

Ngô Nhất Hoạ gật đầu.

“Sao ngươi biết hắn ở đó?” Long Kiều Quảng hiếu kỳ, “Truyền lời như thế không sao chứ? Đả thảo kinh xà chạy mất thì làm sao bây giờ?”

Ngô Nhất Hoạ nhàn nhạt cười, đưa tay lấy hũ giấm, trả lời, “Ta và Lâm Đại quen nhau tại tòa miếu đó.”

“Nga...” Long Kiều Quảng gật đầu, chờ sư phụ hắn kể tiếp.

“Lâm Đại cũng coi như vì ta mà chết, tiểu Tam Thủy hẳn là ở đó chờ, chờ một ngày ta sẽ nhớ Lâm Đại rồi tới đó thăm.” Ngô Nhất Hoạ thản nhiên nói.

“Vậy... Ngươi từng tới chưa?” Long Kiều Quảng hỏi, “Nhiều năm như vậy, hắn một mực chờ a?”

Ngô Nhất Hoạ lắc đầu, “Chưa từng tới.”

Long Kiều Quảng buồn bực, “Vì sao không tới thăm một chút?”

“Bởi vì ta chưa từng nhớ tới Lâm Đại.” Ngô Nhất Hoạ nói rất thản nhiên, “Nên không có tới đó.”

Long Kiều Quảng tò mò nhìn Ngô Nhất Hoạ, “Người kia vì ngươi mà chết, ngươi không hề nghĩ tới hắn sao?”

Ngô Nhất Hoạ gật đầu, “Đó đại khái là nguyên nhân tiểu Tam Thủy càng ngày càng hận ta.”

Long Kiều Quảng ngây ngô gật đầu, “Như vậy a... Ngươi thực sự không nhớ tới?”

Ngô Nhất Hoạ cười cười, nói, “Thực sự không nhớ tới.”

Long Kiều Quảng gãi gãi đầu, hỏi, “Vì sao không nhớ a?”

“Ngươi bình thường sẽ nhớ những chuyện trước kia sao?” Ngô Nhất Hoạ phản vấn.

“Ân.” Hữu Tướng quân gật đầu, “Không ít, rất hay nhớ tới.”

“Tỷ như?” Ngô Nhất Hoạ tựa hồ rất hứng thú.

“Ân...” Long Kiều Quảng vốn thích nói, bắt đầu thao thao bất tuyệt, “Tỷ như khi còn bé cùng đám huynh đệ đi săn thú, những lúc gây họa bị cha đánh mông, vài trận chiến đặc biệt, những huynh đệ chết trên chiến trường, người kỳ quái từng gặp phải, rất nhiều a.”

Ngô Nhất Hoạ vừa ăn vừa nghe, cũng không chen vào.

“Vậy sư phụ ngươi mấy năm nay khi lúc rảnh rỗi thì nghĩ đến gì a?” Long Kiều Quảng hiếu kỳ hỏi.

Ngô Nhất Hoạ tương múc miếng sủi cảo cuối cùng lên, nhìn lớp vỏ trong suốt của nó, nói, “Xem ra, ngươi còn chưa gặp được người quan trọng a.”

Long Kiều Quảng chớp chớp mắt.

Ngô Nhất Hoạ ăn nốt miếng cuối cùng, buông muỗng, nói, “Ngươi biết trạng thái hạnh phúc nhất của cuộc đời sẽ như thế nào không?”

Long Kiều Quảng, ngửa mặt nghĩ.

“Là vô luận nghĩ về quá khứ hay tương lai, ngươi đều chỉ nhớ tới một người.” Ngô Nhất Hoạ nói.

Long Kiều Quảng nhìn một cái hắn, “Vậy... Bất hạnh nhất thì sao...”

Ngô Nhất Hoạ đứng lên, “Nghĩ tới quá khứ, chỉ có thể thấy một người, nhớ tới tương lai, thì không còn người kia nữa.”

Nói xong, Bệnh thư sinh vỗ nhẹ vai đồ đệ, “Ăn xong rồi đi, đừng lãng phí.”

Long Kiều Quảng nhìn bóng lưng Ngô Nhất Hoạ đi trở về Khai Phong phủ, nâng tay, sì sụp nhét hết cả chén vào miệng, rồi ngậm một mồm sủi cảo đuổi theo Ngô Nhất Hoạ, vừa ngồm ngoàm nhai vừa không lớn không nhỏ nói, “Nè ta nói, tìm thêm lần nữa không phải là được sao? Đừng mất hết hy vọng a, ta thấy sư nương không tồi đâu.”

Ngô Nhất Hoạ bị hắn chọc cười, “Ngươi cứ không lớn không nhỏ kêu loạn, cẩn thận nàng phóng hỏa thiêu ngươi.”

Long Kiều Quảng hai tay đặt sau đầu, vui tươi hớn hở nói, “Sư phụ a ta nói, các ngươi phải sống tích cực lên a!”

Ngô Nhất Hoạ hơi ngẩn người, nhìn hắn, “Tích cực?”

“Đúng đó, con người phải thô sinh thô dưỡng mới tốt a.” Long Kiều Quảng nói, “Ta vẫn nghĩ a, các ngươi đều là bệnh nhân.”

Ngô Nhất Hoạ nhìn hắn, “Bệnh nhân?”

“Đúng vậy!” Hữu Tướng quân gật đầu, “Ta tuy rằng sống chưa lâu bằng ngươi, bất quá quanh năm chiến tranh, cái gì không thấy chứ sinh ly tử biệt thấy nhiều lắm.”

Ngô Nhất Hoạ thất thần, nghe Long Kiều Quảng nói.

“Có bệnh phải uống thuốc, điểm đạo lý này ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng hiểu.” Long Kiều Quảng nhìn Ngô Nhất Hoạ, “Các ngươi những lão thần tiên này, lâm trọng bệnh cũng không chịu uống thuốc, vậy bệnh đương nhiên sẽ càng thêm nghiêm trọng, sao nó có thể tự nhiên mà tốt lên được? Đi tìm một người khác, người kia mới là của ngươi, sao lại không có tương lai? Tương lai a tương lai, chính là thứ vẫn còn chưa tới, hiện tại không qua thì sao tương lai tới được đúng không? Như ta nè, da mặt dày một chút là được, Thiên Tôn như vậy, Bạch Ngọc Đường chính là thuốc của hắn. Ngươi nghĩ ngươi vì sao có thể hảo hảo sống đến bây giờ? Ân Hầu Triển Chiêu chẳng phải thuốc của ngươi đó sao? Sư nương không chừng chính là thuốc cứu sinh của ngươi đó, uống nhiều thuốc mới nhanh khói. Then chốt là bản thân ngươi có muốn chữa bệnh hay không thôi, ngươi nói đúng không?”

Ngô Nhất Hoạ cùng Long Kiều Quảng đi tới cửa Khai Phong phủ, hỏi đồ đệ nhà mình, “Vì vậy... Ý của ngươi là, chúng ta bệnh không khỏi, là bởi vì không có thuốc, muốn chưa khỏi bệnh thì phải uống thuốc?”

Quảng gia gật đầu, “Đúng vậy! Uống nhiều vào!”

Vì vậy...

Sáng sớm, nhóm nha hoàn của Khai Phong Phủ đang đứng ngáp, bỗng nghe được bên ngoài truyền đến tiếng cười của Ngô Nhất Hoạ.

Tiểu Tứ Tử đang níu vào cửa sổ để tự mình cột lưng quần, hiếu kỳ thò đầu nhìn Ngô Nhất Họa, thì thấy Bệnh thư sinh như nghe được chuyện gì thú vị, đang cười không ngừng được.

Triển Chiêu cũng buồn bực, trở mình trong ổ chân, ôm Tiểu Ngũ đang dựa vào giường cọ a cọ, nghĩ bụng, tiểu Họa thúc còn có thể cười thành như vậy a?

...

Lúc này, trong Hồng Anh trại.

Ân Lan Từ bận rộn đến hơn nửa đêm, vừa nằm xuống chợt nghe bên ngoài truyền đến thanh âm quen thuộc, như là Hồng Cửu Nương đang hô, “Tiểu từ! Yểm Vĩ xuất hiện!”

Tiếng nói vừa dứt, người trong Hồng Anh trại chợt nghe “Oanh” một tiếng, cửa phòng ngủ của Ân Lan Từ bị đá văng, Ân Trại chủ khoác y phục lao ra, “Ở đâu a?!”

“Khai Phong phủ!” Hồng Cửu Nương đứng trên nóc nhà nói với nàng, “Tiểu Lam đã đi gọi Tuyết nhi!”

Ân Lan Từ đeo hài xong lập tức chạy về phía Khai Phong thành, vừa chạy ra khỏi cửa Hồng Anh trại thì vòng trở về, chạy tới trù phòng cầm đi một vỉ bánh vừa làm xong, rồi lại chạy đi.

Hồng Cửu Nương vui vẻ đuổi theo.

Trong phòng ngủ, Triển Thiên Hành cầm áo choàng của thê tử chạy ra, nhưng Ân Lan Từ đã sớm chạy mất dạng, bất đắc dĩ lắc đầu.

Một đầu khác, đạp cửa bay ra khỏi phòng ngủ còn có Lục Tuyết Nhi.

Nàng vừa ngủ thì chợt nghe bên ngoài có tiếng Lam Hồ Ly gọi, “Tuyết nhi! Yểm Vĩ đang ở Khai Phong!”

Lục Tuyết Nhi từ trên giường “xoát” cái lao ra, “Lần này nhất định phải bới da hắn!”

Chờ Bạch Hạ cầm áo choàng của thê tử đuổi ra cửa thì làm gì còn thấy bóng dáng của Lục Tuyết Nhi.

Bạch Hạ vuốt cằm, nghiêm túc suy nghĩ xem có nên đi tìm Triển Thiên Hành uống một chén không, thê tử và nhi tử phỏng chừng không thể về sớm được.

...

Sáng sớm ở Khai Phong phủ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rời giường rửa mặt, mới đi ra sân vừa duỗi thắt lưng, bỗng cảm thấy hơi giật mình.

Triển Chiêu nhìn trái nhìn phải, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi có cảm giác rùng mình không?”

Bạch Ngọc Đường cau mày nhúng khăn rửa mặt vào nước lạnh, trả lời, “Có tuyết rơi.”

Triển Chiêu ngẩn người, ngẩng mặt... Thì thấy trên bầu trời bắt đầu có hoa tuyết phiêu xuống.

Triển Chiêu ngửa mặt nhìn hoa tuyết tản mát trên bầu trời, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi làm à?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, nói, “Lúc ra khỏi phòng đã có tuyết rồi.”

Chờ sắc trời sáng hơn, Khai Phong thành đã đọng không ít tuyết.

Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử mặc áo bông chạy ra sân, phía sau là Tiểu Ngũ và Yêu Yêu.

Cái đuôi to của Yêu Yêu quét bay vô số tuyết đọng dưới sân, Thiên Tôn cùng hai đứa nhỏ chơi ném tuyết, tuyết lúc này cũng ngày một nặng hạt.

Trong hoàng cung, Triệu Trinh cùng Hương Hương, Bàng phi ở trong sân ném tuyết, Nam Cung Kỷ dẫn một đám thị vệ ở một bên gom tuyết, chuẩn bị làm một người tuyết cho Hương Hương.

Trong Khai Phong phủ.

Sáng sớm, Lâm Tiêu ôm dù chạy tới, vừa nhìn thấy Thiên Tôn đang đắp người tuyết, liền chạy lại tặng dù.

Thiên Tôn mở dù ra nhìn thì thấy trên mặt dù bằng lụa có vẽ một bức tranh phong cảnh núi rừng, mở dù đi trong tuyết một lúc, nhìn lại thì... Bức tranh núi rừng biến thành cảnh tuyết rơi, tinh xảo phi phàm.

Lễ vật này của Lâm Tiêu tặng vô cùng đúng chỗ, Thiên Tôn cười tủm tỉm mãi.

Ngũ gia hơi nhíu mày — ồ, Lâm Tiêu có tiền đồ, vỗ mông ngựa siêu chuẩn!

Lúc này, cửa phòng Ngô Nhất Hoạ cũng mở ra.

Triển Chiêu thấy Bệnh thư sinh mặc một thân áo choàng tuyết điêu đi ra, Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha nhanh nhẹn chạy lại nhét cho hắn lò sưởi tay và một ly trà gừng nóng.

Ngô Nhất Hoạ dở khóc dở cười, thật sự xem hắn là Bệnh bao đó à.

Uống trà gừng, nhận lấy lò sưởi, Ngô Nhất Hoạ vẫy Lâm Tiêu vẫy tay, “Ngươi có đang rảnh không?”

Lâm Tiêu gật đầu.

Ngô Nhất Hoạ từ trong phòng lấy ra hai bức họa, có vẻ tối hôm qua vừa vẽ ra, đặt lên bàn, nói với Lâm Tiêu, “Chiếu theo hình dạng, vẽ lại cho ta hai bức.”

Lâm Tiêu nhìn thử, chỉ là cảnh tuyết rơi thông thường, cũng không quá khó, nên bắt đầu vẽ.

Triển Chiêu chạy lại nhìn, Bạch Ngọc Đường cũng quan sát một chút, hỏi thăm, “Là hai bức còn lại trong số ba bức họa sao?”

Ngô Nhất Hoạ gật đầu.

“Vậy... Ngươi biết nơi giấu vàng ở đâu rồi?” Đám Triệu Phổ hiếu kỳ.

“Nhìn một bức là biết.” Ngô Nhất Hoạ bắt chéo chân, chậm rãi uống trà

“Giấu ở đâu a?” Lâm Dạ Hỏa chuyển sang ngồi kế Ngô Nhất Hoạ, hiếu kỳ hỏi, “Có bao nhiêu tiền a?”

Ngô Nhất Hoạ hơi cười, “Các ngươi sẽ không thực sự muốn đi tìm đâu, căn bản không ở Khai Phong, là một nơi rất xa.”

Mọi người đây đó nhìn nhau.

Triển Chiêu hỏi, “Vậy làm sao bây giờ? Thế nào dụ được Yểm Vĩ ra?”

“Hắn không phải muốn tiền sao, chúng ta nơi này có nhất là tiền, đúng không.” Ngô Nhất Hoạ mỉm cười.

Mọi người ngẩng mặt suy nghĩ một chút, cuối cùng tập thể xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia bưng một chén trà, khẽ chớp mắt, hỏi, “Phải làm như thế nào?”

Ngô Nhất Hoạ suy nghĩ một chút, sau đó đạm đạm cười, “Khó có được lúc chơi đùa một lần, làm chút chuyện thú vị đi.”

Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn vẻ tươi cười của Bệnh thư sinh.

Triển Chiêu kinh ngạc nhìn Ân Hầu.

Ân Hầu thì đang cùng Thiên Tôn nhìn nhau, vẻ kinh ngạc trên mặt cũng không thua gì Triển Chiêu.

Lâm Dạ Hỏa túm túm Trâu Lương bên cạnh nhỏ giọng hỏi, “Ai nha, hắn trước đây là do thân thể khó chịu nên người cũng rầu rĩ phải không? Lúc này đã khỏi hẳn nên nhìn hoạt bát hẳn?”

Trâu Lương cũng thấy kỳ quái, Ngô Nhất Hoạ tựa hồ không giống như lúc trước cho lắm.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu vẻ mặt hồ nghi — Ngô Nhất Hoạ tràn đầy sức sống như vậy đừng nói Trâu Lương Lâm Dạ Hỏa chưa thấy qua, hắn lớn như vậy cũng chưa từng thấy qua.

Mà Ân Hầu và Thiên Tôn càng thêm buồn bực — người trước mắt này, không phải U Liên rất thích chỉnh người lúc trước đây sao? Bệnh thư sinh u ám kia đâu rồi? Đã xảy ra chuyện gì?

Nhị vị lão nhân gia đang nghi hoặc, thì thấy bên ngoài Long Kiều Quảng hai tay nâng hơn mười vỉ hấp chạy tới, đặt hai hàng vỉ hấp lên bàn, Quảng gia mở ra tầng thứ nhất, hỏi, “Sư phụ, ăn bánh bao không?”

Ngô Nhất Hoạ lắc đầu.

“Sủi cảo hấp?” Long Kiều Quảng đưa bánh bao mà Ngô Nhất Hoạ chê sang cho Triệu Phổ, mở ra tầng tiếp theo. Cửu Vương gia cầm bánh bao mà khóe miệng giật giật, Công Tôn bên cạnh tiện tay cầm lên một cái ngồi gặm.

“Xôi gà?”

Ngô Nhất Hoạ nhíu mày lắc đầu.

“Bánh chưng?”

Lắc đầu.

“Khoai chấm mè?”

Lắc đầu.

“Bánh ngọt?”

Lắc đầu.

“Trứng gà cuộn?”

Lắc đầu.

“Nem rán?”

Vẫn lắc đầu.

“Khoai sọ viên?”

Ngô Nhất Hoạ lúc này ngay cả lắc đầu cũng lười, chỉ nhíu mày, bộ dáng đặc biệt đại gia.

Cuối cùng trong tay mọi người đều bị nhét các loại điểm tâm mà Bệnh thư sinh ghét bỏ, Long Kiều Quảng cuối cùng cũng lật ra một ***g cá xào lúa mạch.

Ngô Nhất Hoạ nhướn mi, “Ân, cái này cũng không tệ lắm...”

Quảng gia lập tức cầm chiếc đũa đưa qua, lại chạy đi lấy sữa đậu nành.

Triển Chiêu ăn bánh bao, nhìn Bạch Ngọc Đường cầm xôi gà với vẻ mặt ghét bỏ, “Vừa rồi ta thấy, tiểu Họa thúc còn xoi mói khó hầu hơn cả ngươi.” Bạch Ngọc Đường lặng lẽ đưa phần xôi gà cho tiểu Ngũ, cũng gật đầu với Triển Chiêu — đồng ý.

Phía sau, Thiên Tôn và Ân Hầu ăn sủi cảo hấp nhìn nhau — cái người so với hoàng đế còn khó hầu hơn, không phải U Liên Tướng quân coi trời bằng vung, thiên chi kiêu tử, tức chết nhân không đền mạng đó sao? Ngô Nhất Hoạ đi đâu rồi? Đây là tình tiết kiểu ngủ một giấc dậy thì hết bệnh hoàn toàn sao?

“Yểm Vĩ dùng tiền là có thể dụ ra... Vậy Lâm Miểu thì sao?” Thiên Tôn hiếu kỳ hỏi Ngô Nhất Hoạ, “Vụ đó ngươi muốn giải quyết thế nào?”

“Ân.” Ngô Nhất Hoạ ưu nhã ăn một miếng lúa mạch, suy nghĩ một chút, nói, “Cứ nói là ta muốn thành thân đi...”

“Phụt.”

Ngụm sữa đậu nành vừa vào miệng Triển Chiêu thì bị phun ra, may là Bạch Ngọc Đường né nhanh, lóe một cái... đều phun cả vào trong nền tuyết.

“Thành thân?” Mọi người giọng cất cao thêm vài phần, Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt — sắp có chuyện vui sao?!

“Ngươi...” Ân Hầu há miệng nhìn Ngô Nhất Hoạ một lúc lâu, hỏi, “Chuẩn bị cưới hay gả?”

Ngô Nhất Hoạ liếc Ân Hầu, suy nghĩ một chút, “Ân, chờ Cửu nương trở về, hỏi thử xem nàng có chịu gả hay không a...”

Mọi người ở đây hít sâu một hơi.

Triển Chiêu đấm đấm ngực, nghẹn bánh bao rồi.

Ngũ gia thò tay qua, lặng lẽ giúp hắn xoa ngực.