Giờ Sửu vừa qua, đột nhiên một quả tên lệnh lên trời, chiếu sáng toàn bộ bầu trời Khai Phong.
Theo tên lệnh nổ, Hoàng thành quân mai phục ở xung quanh điểm dừng chân của Tả đầu phái vọt ra...
Sự tĩnh lặng của ban đêm trong nháy mắt bị tiếng kêu la đánh vỡ, rất nhiều Hoàng thành quân đột nhiên đột kích, giết cho Tả đầu phái không kịp trở tay.
Âu Dương Thiếu Chinh cưỡi Phong Nha Đầu, dùng gậy đánh bay mấy kẻ Tả đầu phái muốn nhân loạn chạy trốn, ra lệnh cho binh mã Hoàng thành quân đang ào ào lao tới, “Một tên cũng không được để thoát!”
...
Hoàng thành quân đã qua huấn luyện, bốn cứ điểm của Tả đầu phái nhân số đông đảo, thế nhưng dưới binh lực cường đại cũng không kham nổi, cả đám đều bị dồn về một chỗ, ném xuống đất trói gô lại.
Có mấy kẻ chạy trốn tương đối nhanh, lao ra khỏi vòng vây bỏ chạy, nhưng sau khi nghe được tiếng chó sủa rung trời, nhìn lại, thì thấy rất nhiều chó săn đang đuổi theo phía sau, đều hốt hoảng leo cả lên cây.
Nhóm ảnh vệ dẫn theo nha dịch đi kiểm tra lại các nơi xem còn lẩn trốn kẻ nào không.
Động tĩnh này không thể không đánh thức bách tính Hoàng thành, bất quá bách tính Khai Phong cũng không phải chưa từng thấy qua những trận đánh như thế này, mở cửa sổ nhìn thoáng qua thì phát hiện rất nhiều Hoàng thành quân đang bắt người, lại có nha dịch Khai Phong phủ và Triệu gia quân, thanh thế lớn. Bách tính Hoàng thành lại không ra ngoài hóng náo nhiệt, tình hình này không phải bắt cá lớn thì cũng là tóm phản tặc đó mà.
Bất quá, trong bốn căn đại trạch cũng không phải toàn là phế sài chạy trối chết... Theo Hoàng thành quân ồ ạt xông vào, chợt nghe “Thình thịch thình thịch” vài tiếng truyền đến, không hề ít kẻ biết khinh công thoát ra từ phía trên, tìm cách đào tẩu.
Nhưng bọn họ vừa đạp vào mái ngói chưa kịp lựa chọn hướng chạy, chợt nghe có tiếng “vút vút” nổi lên bốn phía, vừa nhấc mắt, cả kinh vội vàng ôm đầu rơi lại vào phòng...
Cung tiễn thủ dưới trướng Long Kiều Quảng đã sớm mai phục bốn phía, có người lao lên nóc nhà lập tức phóng tên.
Cuối cùng, chỉ có bốn kẻ thân pháp nhanh nhất phá được vòng vây, hướng bốn phía đào tẩu.
Xa xa, Bao Duyên đứng ở đài quan chiến trên Miêu Miêu lâu thấy được, bình luận, “Bốn người đó là Tứ đại cao thủ đúng không? Loạn như thế mà vẫn chạy ra được.”
“Không chạy nổi đâu.” Bàng Dục bĩu môi, bởi vì theo sau bốn kẻ đó là bốn thân ảnh khác đã chờ bọn chúng từ lâu.
“Tiểu Lương Tử!”
Lúc này, cửa phòng Công Tôn mở ra, Tiêu Lương vừa mặc quần áo vừa lủi ra, nhảy lên nóc nhà định lao ra ngoài, “Đi xem sư phụ ta đánh nhau thôi!”
Công Tôn từ trong phòng đuổi ra, không ngăn cản kịp, chỉ có thể giậm chân, “Ai nha đứa nhỏ này!”
Trên nóc nhà, hai ảnh vệ ra hiệu Công Tôn không cần sốt ruột, để bọn họ đuổi theo cho, sau đó liền dí theo Tiêu Lương.
Tiểu Lương Tử lên nóc nhà thì thấy Qua Thanh đang đứng trên một nóc nhà khác, vội vàng hỏi, “Sư phụ ta đi chỗ nào?”
Qua Thanh thuận tay chỉ về phía tây, Tiêu Lương liền chạy về phía đó.
Qua Thanh hôm nay không phải trực ban, hắn cũng đi xem náo nhiệt, trái phải chọn chọn, cuối cùng quyết định đi phía Bắc, bởi vì Bạch Ngọc Đường ở đó.
“Cha.”
Công Tôn đang ở trong sân, thì thấy Tiểu Tứ Tử cũng dụi mắt chạy ra, hiển nhiên là bị đánh thức.
Công Tôn đưa tay ôm bé lên, kỳ thực Công Tôn cũng lo lắng, Triệu Phổ tuy rằng bảo hắn đi ngủ trước, nhưng lúc này ngủ được mới là lạ...
Lúc này, bỗng thấy phòng của Ân Hầu và Thiên Tôn cũng mở ra.
Quả nhiên, hai vị này cũng chạy đi giúp vui, Vô Sa đại sư xoa cái cằm mập mạp, “Đã lâu không thấy tiểu Lâm Dạ tử đánh nhau.”
Nói xong, ba lão đầu chợt lóe... Hướng về phía đồ đệ nhà mình, mất tích vô ảnh.
Công Tôn há miệng đứng ở trong sân, “Ách...”
Tiểu Tứ Tử lúc này rốt cuộc đã triệt để tỉnh ngủ, ôm lấy cổ cha bé hỏi, “Cha Cửu Cửu đi đánh nhau với ai sao?”
“Ách...” Công Tôn trái phải nhìn, lo lắng, làm sao bây giờ...
Lúc này, chợt nghe có người âm trầm hỏi một tiếng, “Muốn đi xem không?”
Công Tôn chớp chớp mắt, cúi đầu, thì thấy Hắc Thủy bà bà đứng ở bên cạnh, đang ngửa mặt nhìn mình.
“Ách...” Lúc Công Tôn lại muốn cà lăm, Tiểu Tứ Tử hoan hô, “Muốn xem!”
Công Tôn đang nghĩ xem đi như thế nào, thì thấy Hắc Thủy bà bà đột nhiên nhảy... Chờ hắn hiểu ra, đã lên tới nóc nhà.
Công Tôn và Tiểu Tứ Tử nhìn nhau liếc mắt — thế nào bắt đầu... A a a a a...
Hai người còn chưa hiểu rõ chuyện gì, chỉ cảm thấy mình đang bay đi, hướng về phía thành tây, hai bên tai gió thổi vù vù, tốc độ cực nhanh. Một hồi, ngay cả bóng lưng Tiểu Lương Tử đang ở phía trước nhảy tới nhảy lui cũng nhìn thấy được.
Công Tôn ôm sát nhi tử, nghĩ bụng — mặc kệ, dù sao cũng không ngã chết, đi xem Triệu Phổ đánh nhau tương đối trọng yếu!
Mà lúc này, trên thành lâu.
Long Kiều Quảng xa xa nhìn hai bóng người bay về hai phía cổng thành khác nhau, thì phất tay ngăn nhóm lính đang chuẩn bị bắn tên lại...
Nhóm lính thu cung lại, cúi thấp người, cùng lúc đó, hai bóng người đó bay ra phía ngoài tường thành, theo sau bọn họ còn có hai thân ảnh khác...
Trên thành lâu đối diện, một quả tên lệnh lên trời.
Long Kiều Quảng cũng ném một quả lên trời... Tên lệnh đối diện là do Trâu Lương phóng.
Âu Dương Thiếu Chinh thấy hai quả tên lệnh hai bên, liền biết na tứ đại cao thủ đều đã ra khỏi thành, đây cũng là điều mọi người trước đó đã thương lượng tốt, cao thủ so chiêu đương nhiên phải tới nơi trống trải như ở ngoài thành, để tránh gây thương vong người vô tội ở trong thành.
Lúc này, mấy phó tướng Hoàng thành quân đều báo cáo lại với Âu Dương, toàn bộ người của Tả đầu ở các cứ điểm đều đã bắt được.
Âu Dương gật đầu, phất tay, “Lui quân.”
...
Trong nháy mắt, rất nhiều Hoàng thành quân đều rút về quân doanh, Khai Phong phủ phái ra năm trăm nha dịch niêm phong toàn bố bốn căn đại trạch, những người còn lại quét tước sạch sẽ nhai đạo hơi hỗn loạn sau đợt tập kích, toàn bộ quá trình diễn ra chưa tới nửa canh giờ.
Có một số người dân hiếu kỳ, thấy bên ngoài đột nhiên an tĩnh thì mở cửa sổ nhìn ra... Chỉ thấy nhai đạo đã khôi phục nguyên dạng, có một số người ngủ say thì phỏng chừng sáng hôm sau dậy cũng chẳng biết đêm nay đã phát sinh chuyện gì.
...
Ngoài thành, Tứ đại cao thủ vừa ra khỏi thành, lập tức cảm giác phía sau có người tới gần.
Kỳ thực bọn họ từ lúc lao ra cũng đã biết có người theo phía sau, thế nhưng vẫn không nhanh không chậm. Mà vừa ra khỏi thành thì người theo dõi lập tức tăng tốc ...
Ngay khoảng đất trống trước bốn cánh cổng Hoàng thành, mấy cao thủ lần lượt bị cản lại.
Bên ngoài cổng thành Bắc.
Bạch Ngọc Đường ngăn cản một lão đầu khôi ngô mặc một thân áo xám.
Bên ngoài cổng thành Đông.
Triển Chiêu cản lại một thanh niên thon gầy mặc hắc y.
Bên ngoài cổng thành Tây.
Triệu Phổ cản lại một đại hòa thượng khóa tăng bào màu vàng đất.
Bên ngoài cổng thành Nam.
Lâm Dạ Hỏa cản lại một người người phụ nữ trung niên nhìn như một nông phụ bình thường.
Hầu như cùng lúc, trên bốn bức tường thành, người quan chiến cũng đều chạy tới.
Trên cổng thành Bắc.
Thiên Tôn hạ xuống, phía sau là Qua Thanh.
Trên cổng thành Đông.
Ân Hầu rơi xuống, bên cạnh Ngô Nhất Hoạ cũng tới.
Ân Hầu có chút bỡn cợt nhìn hắn, “Ngươi chạy đến làm chi? Một hồi gió đêm thổi bị bệnh Chiêu lại giận dỗi ta.”
Ngô Nhất Hoạ biết Ân Hầu trêu chọc chuyện bọn nhỏ đều xem hắn là một Bệnh bao yếu đuối, cũng cảm thấy dở khóc dở cười.
Trên cổng thành Tây.
Hắc Thủy bà bà hạ xuống, khẽ đặt Công Tôn và Tiểu Tứ Tử lên tường thành, bên cạnh, Long Kiều Quảng và Âu Dương Thiếu Chinh cũng tới rồi.
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử cảm tạ Hắc Thủy bà bà, bà bà che miệng cười “hắc hắc” hai tiếng, biểu thị không khách khí.
Âu Dương Thiếu Chinh nhiều chuyện, ngồi xổm xuống hỏi nàng, “Bà bà, ngươi đúng ra nên lo lắng chạy đi xem bên Triển Chiêu chứ.”
Hắc Thủy bà bà khoát tay áo, nói, “Bên Chiêu đã có Cung chủ và Bệnh bao rồi, ta giúp Tiểu Thiên trông đồ đệ bảo bối.”
Long Kiều Quảng và Âu Dương Thiếu Chinh nhìn nhau — Tiểu Thiên... Chẳng lẽ là nói Yêu Trường Thiên?
Trên cổng thành Nam.
Vô Sa đại sư vừa xuống thì thấy Trâu Lương cũng đáp xuống bên cạnh.
Đại hòa thượng cảm động, quả nhiên Tiểu Lâm Tử nhà hắn cũng có chút nhân duyên, rồi bỗng thấy “vút” một tiếng, thân ảnh nho nhỏ hạ xuống.
Đại hòa thượng và Trâu Lương đều kinh ngạc nhìn Tiểu Lương Tử đáp xuống bên cạnh, nó dĩ nhiên đến xem Lâm Dạ Hỏa mà không xem Triệu Phổ...
Tiểu Lương Tử hạ xuống xong, chớp chớp mắt, sau đó giậm chân, “Nha! Dĩ nhiên Hỏa Kê ở bên này, đi nhầm hướng rồi!” Nói xong, nhảy loi choi, “Hỏa Kê ngươi đừng thua, ta đi xem sư phụ ta!” Nói xong, quay người lại chạy mất tích.
Trâu Lương và Vô Sa đại sư khóe miệng giật giật, nhìn nữa, quả nhiên, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng cảm giác được sắc mặt Lâm Dạ Hỏa lúc này đen đến mức nào...
...
Lúc này.
Hôi phát lão giả đang giằng co với Bạch Ngọc Đường, giương mắt quan sát thanh niên trước mắt, rồi cười một tiếng, “Dĩ nhiên làm phiền cao đồ của Thiên Tôn tự thân xuất mã.”
Qua Thanh nghĩ lão nhân này nội lực không thấp, liền hỏi Thiên Tôn, “Sư tôn, người nọ có địa vị gì?”
Thiên Tôn lúc này đang nhìn bóng lưng lão đầu, hơi nheo mắt, “Cảm giác không giống người Trung Nguyên.”
Bạch Ngọc Đường đối mặt với lão đầu, cũng cảm thấy người này hẳn không phải người Trung Nguyên. Lão nhân này vừa tóc xám vừa mặc một thân đồ xám, nhìn thì hẳn nên gọi là Hôi Đầu đà mới đúng, sao lại gọi là Bạc đầu đà a?
Lại nhìn kỹ khuôn mặt lão giả, ngũ quan thâm thúy, một đôi mắt viên mục nhìn vô cùng hung ác, trên mặt là từng đạo nếp nhăn cùng với sẹo do đao chém, nhìn thập phần quái dị.
Lão nhân kia đưa tay, từ phía sau rút ra hai thanh loan đao.
Qua Thanh khẽ nhíu mày, “Là loan đao... Sai, là liêm đao?!” (loan đao = đao cong, liêm đao = liềm)
Thiên Tôn cũng nhướn mi, “Dĩ nhiên dùng liềm đánh nhau... Thật là hiếm thấy.”
Bạch Ngọc Đường cũng nhìn liêm đao trong này người này, nghĩ không ra trên giang hồ có cao thủ nào dùng loại vũ khí quái dị này.
“Ha hả a.” Lão nhân kia cười cười, nói với Bạch Ngọc Đường, “Tiểu thiếu gia không cần suy nghĩ nhiều, lão hủ cũng không lăn lộn giang hồ, không ai biết ta đâu.”
Bạch Ngọc Đường không nói gì, xem ra, Tả đầu phái từ khi tách ra đến nay đều mai danh ẩn tính, chỉ một lòng ấp ủ làm chuyện xấu a.
“Ngươi tốt xấu gì cũng là hậu sinh.” Lão đầu hai tay nắm liêm đao, chắp tay sau lưng, liếc Bạch Ngọc Đường, “Ngươi cũng không phải người của quan phủ, trên đời này không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được, không bằng ngươi ra một cái giá đi, ta mua mạng của ta.”
Trên thành lâu, Thiên Tôn xoa cằm, “Ác... Hắn dĩ nhiên muốn bàn chuyện mua bán với Ngọc Đường!”
Qua Thanh cũng nhìn trời, lão đầu đang tấu hài sao?
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm lão nhân kia nhìn một hồi, đột nhiên có vẻ hứng thú, nói, “Không bằng ngươi ra giá thử xem.”
Lão đầu hơi sửng sốt.
Thiên Tôn và Qua Thanh nhìn nhau liếc mắt — ác?
Bạch Ngọc Đường nói, “Ngươi tùy tiện nói một cái giá xem nào.”
Lão đầu không quá minh bạch Bạch Ngọc Đường đích ý tứ, bất quá chính cân hắn thương lượng, “Không bằng... Một vạn lượng?”
Qua Thanh há hốc miệng, “Nhiều như vậy?”
Thiên Tôn nghiêng đầu, “Rất nhiều sao?”
Lão đầu nói xong, thì thấy Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Bạc Đầu đà thấy thế, trong lòng sửng sốt, “Thành giao?”
Bạch Ngọc Đường chậm rãi nói, “Sư phụ ta nếu không gặp rắc rối, bằng đó thật ra cũng đủ để tiêu trong một tháng.”
Qua Thanh hít sâu một hơi, kinh hãi nhìn Thiên Tôn, thần tình như thể —— sư tôn ngươi hảo khó nuôi!
Thiên Tôn xoay mặt đi chỗ khác, “Vi sư giúp hắn tiêu bớt tiền mà, miễn cho hắn bị bạc đè ngạt thở! Hơn nữa ta một năm cũng chỉ lao vào hơn chục cái họa chứ mấy, rất dễ nuôi!”
Qua Thanh đưa tay lau mồ hôi, cảm thấy đời này mong muốn vượt qua Bạch Ngọc Đường là quá xa vời.
Bạc đầu đà trong mắt hiện lên một tia âm ngoan, “Hậu sinh không biết trời cao đất rộng.”
Bạch Ngọc Đường quả đấm nắm chặt chuôi đao, lạnh giọng, “Không ai biết rõ hơn ta, cái gì là trời cao đất rộng!”
Qua Thanh âm thầm gật đầu, nhìn sang Thiên Tôn bên cạnh, nghĩ bụng —— chứ còn gì nữa, “Trời cao đất rộng” mỗi ngày đều gặp, còn phải tiêu một đống tiền để nuôi mà.
...
Cũng có đoạn đối thoại tương đồng với Bạch Ngọc Đường là ba người còn lại, ba kẻ kia cũng muốn dùng tiền mua mạng mình.
Khi Hắc đầu đà thương lượng với Triển Chiêu, muốn dùng một vạn lưỡng để mua mạng mình, Triển Chiêu chỉ bĩu môi, “Một vạn lượng? Cũng chỉ bằng tiền tiêu vặt một tháng của Thiên Tôn nếu không gặp rắc rối.”
Trên thành lâu, Ngô Nhất Hoạ xoa trứ cằm hỏi Ân Hầu, “Thiên Tôn một tháng tiêu nhiều như vậy?”
Ân Hầu ôm cánh tay, “Lão quỷ đó quá kỳ cục!”
...
Lâm Dạ Hỏa vừa nghe đối phương muốn dùng một vạn lượng để đổi mạng thì nhìn trời, “Chưa bằng tiền Thiên Tôn dùng để mua tranh mỗi tháng.”
Trên thành lâu, Trâu Lương ngoáy ngoáy lỗ tai.
Vô Sa đại sư niệm Phật hiêu, nhịn không được mà oán giận, “Quá kỳ cục! Hắn dĩ nhiên còn bắt ta góp tiền rượu!”
...
Triệu Phổ khiêng Tân Đình Hầu nghe được hòa thượng đối diện muốn dùng một vạn lượng để mua mạng, nhìn trời, “Một vạn lượng? Không phải chút tiền lẻ Bạch Ngọc Đường hiếu kính Thiên Tôn hàng tháng sao?”
Trên thành lâu, Long Kiều Quảng và Âu Dương Thiếu Chinh đều nhìn Hắc Thủy bà bà.
Hắc Thủy bà bà che miệng, “Hắc hắc” hai tiếng, “Thảo nào ngày đó chơi mã điếu với Thiên Tôn thắng được nhiều như vậy.”
...
“Hắt xì...”
Trên thành lâu, Thiên Tôn đón gió mà đứng, mái tóc ngân bạc khẽ bay trong gió, nhìn tiên khí vô cùng. Lão nhân gia hắn dụi dụi mũi nghĩ thầm — có đánh hay không đây? Nhanh thu thập xong đi còn về nhà ngủ!