Long Đồ Án

Quyển 17 - Chương 574: Lệ khí




“Người này khinh công vô cùng tốt!” Ân Hầu và Thiên Tôn cung cấp đối tượng tình nghi cho Triển Chiêu bọn họ.

Triển Chiêu kinh ngạc, “Cùng niên đại với hai người ạ?”

Thiên Tôn khẽ khoát tay áo, “Cùng niên đại với nương ngươi!”

“?” Tất cả mọi người kinh ngạc, vậy chẳng phải cũng không lớn tuổi lắm?

Thiên Tôn cười, vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường, “Nương ngươi và nha đầu nhà Ân lão quỷ năm đó thiếu chút nữa đã bắt được hắn, đáng tiếc cuối cùng thất bại trong gang tấc, vẫn để hắn chạy mất.”

Nói rồi, bỗng thấy Ân Hầu búng tay... Một hồi sau, ở cửa Hồng Cửu nương và Lam Hồ Ly thò đầu vào, Lam Hồ Ly còn đang ngáp.

Khóe miệng mọi người đều âm thầm giật giật... Hai người này làm thế nào mà nghe được tiếng búng tay a?

Ân Hầu chỉ chỉ hai người, nói, “Đi thông tri Lan Từ và nha đầu Lục gia.”

Hồng Cửu nương và Lam Hồ Ly nhìn nhau, nghiêng đầu tò mò nhìn Ân Hầu, hỏi, “Thông tri cái gì?”

“Yểm Vĩ xuất hiện...”

Ân Hầu vừa dứt lời, thì thấy Lam Hồ Ly và Hồng Cửu Nương há to miệng, sau đó chợt lóe... rồi biến mất.

“Yểm Vĩ?” Triển Chiêu và mọi người nhíu mày, chưa từng nghe qua cái tên như thế a.

“Kinh công của Yểm Vĩ không hề kém Ân lão quỷ nga!” Thiên Tôn nói, “Người này chuyên dùng tàn ảnh thuật, nội lực thâm hậu, thủ đoạn độc ác.”

Triển Chiêu xoa cằm, “Khinh công cao như vậy?”

Ân Hầu ôm cánh tay cười nhạt, “Không có bản lĩnh sao nương ngươi và nương Ngọc Đường không bắt được hắn?”

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, nói, “Cũng không hẳn.”

Tất cả mọi người nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường nói, “Triển bá mẫu và nương ta công phu đúng là tốt, bất quá có hai nhược điểm.”

Ân Hầu và Thiên Tôn đều ôm cánh tay nhìn hắn, “Hai cái nào?”

Bạch Ngọc Đường vươn một ngón tay, “Một là... Thời điểm mấu chốt không chừng sẽ nhảy dựng lên tự đánh nhau.”

Bạch Ngọc Đường vừa mới dứt lời, Triển Chiêu “phụt” một tiếng, Thiên Tôn và Ân Hầu cố sức gật đầu — đúng vậy!

“Hai là.” Bạch Ngọc Đường trái phải nhìn một chút, tuy rằng biết nương hắn không thể lập tức tới, bất quá vẫn phải xác nhận kỹ trước. Sau khi xác định Lục Tuyết Nhi tuyệt đối không ở phụ cận, Ngũ gia hạ giọng nói, “Nhị vị đều có chút thiếu tâm nhãn.”

...

Triển Chiêu âm thầm gật đầu.

Ân Hầu và Thiên Tôn cũng đồng ý — đúng là vậy.

...

“Hắt xì...”

Trong Hồng Anh Trại, Ân Lan Từ đột nhiên hắt xì một cái.

Lúc này, nàng đang cùng tám nha đầu béo làm bánh mật, tám nha đầu cùng nhau ngẩng mặt nhìn nàng, “Trại chủ, khẳng định là thiếu gia nhớ ngươi!”

Ân Lan Từ xoa xoa mũi, híp mắt cười — đương nhiên!

Triển Thiên Hành ở một bên trộn đậu làm nhân bánh đi lại khoác thêm áo cho thư tử, Ân Lan Từ hạnh phúc cọ cọ tay tướng công.

Mấy nha đầu híp mắt nhìn Trại chủ và trại chủ phu nhân diễn ân ái.

“Hắt xì...”

Cùng lúc đó, đang ở Ánh Tuyết cung nghe Bạch Hạ đánh đàn, Lục Tuyết Nhi đột nhiên cũng hắt xì một cái, đưa tay xoa xoa mũi, liếc Bạch Hạ.

Bạch Hạ tiếp tục đánh đàn, khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cung xinh đẹp, nói một câu, “Tiếng nương tử hắt xì còn êm tai hơn tiếng đàn!”

Lục Tuyết Nhi nâng cằm, vui vẻ — tướng công nhà nàng không chỉ đẹp zai mà còn ngọt miệng.

Vừa lúc đi ngang qua cửa nghe được, Lục Thiên Hàn toàn thân nổi da gà, lắc lắc đầu vội vàng quay về phòng.

...

“Nếu như thật sự giảo hoạt như vậy, có thể nào đã chạy hay không?” Triệu Phổ hỏi, “Sao còn mạo hiểm ở tại chỗ này?”

“Hắn nhất định sẽ không đi!” Ân Hầu và Thiên Tôn rất chắc chắc gật đầu.

“Vì sao?” Tất cả mọi người hiếu kỳ.

“Người này tội ác tày trời, bất quá lý do làm bất luận chuyện xấu gì cũng chỉ có một!” Ân Hầu cười, “Tiền tài!”

“Vì tiền?” Lâm Dạ Hỏa kinh ngạc.

“Yểm Vĩ người này yêu tiền hơn mạng, cả đời bỏ sức đi tìm kiếm bảo tàng, bất luận là dạng tiền gì cũng được, ngủ nhất định phải ngủ trên núi vàng núi bạc. Hơn nữa thích nhất là cướp của cải của người khác, vô luận là hãm hại lừa gạt hay cường thủ hào đoạt, chỉ cần có tiền, đặc biệt là nhiều tiền, hắn nhất định sẽ tìm cách đoạt tới tay.”

“Vì vậy hắn đang nhìn trúng của cải của Tam Đầu Kim Đà?” Triển Chiêu nói rồi lại khẽ lắc đầu, “Sai, hắn nhìn trúng chính là số hoàng kim cất giấu trong ba bức họa!”

“Không sai!” Ân Hầu gật đầu, “Vốn cho dù có tìm được ba bức họa đó cũng vô dụng, thế nhưng hôm nay biết Bệnh bao còn sống, chứng tỏ chỉ cần tìm được chúng thì có thể tìm được số của cải mà Lâm Nhị giấu năm đó!”

“Bất quá rất khó a?” Triển Chiêu hỏi, “Với công phu của Yểm Vĩ, dám trêu chọc tiểu Họa thúc sao?”

“Yểm Vĩ không trêu chọc, không có nghĩa là Lâm Miểu sẽ không.” Ân Hầu khẽ phất tay áo, “Trên đời này không phải ai công phu hảo cũng có thể định đoạt mọi chuyện, thông thường anh hùng hảo hán đều chết trong tay tiểu nhân, khi mấy đứa nhỏ các ngươi đối phó với hắn cũng phải cẩn thận.”

“Hắn sẽ ám toán tiểu Họa thúc sao?” Triển Chiêu híp mắt.

“Rất nhiều người đều chưa biết tình huống của Bệnh bao.” Thiên Tôn ôm cánh tay, “Không chừng thật sự có kẻ không sợ chết đi ám toán hắn.”

Triển Chiêu lo lắng, “Vậy làm sao bây giờ?”

Ân Hầu mỉm cười, “Tiểu Họa thúc ngươi là Bệnh bao chứ không phải Thụ khí bao (bao để trút giận), Yểm Vĩ nếu thật sự muốn gây rắc rối cho hắn thì sẽ tự rước xui xẻo.”

“Có thật không?” Triển Chiêu vẫn lo lắng, “Cảm giác như Tiểu Họa thúc rất dễ khi dễ mà.”

Thiên Tôn và Ân Hầu nhìn nhau, cũng không nói thêm gì, chỉ cười cười.

Triển Chiêu và mọi người đều thấy, bên trong nụ cười của hai lão gia tử hình như có thâm ý gì đó... Thặc là vi diệu!

“Bước tiếp theo đi như thế nào?” Triệu Phổ hỏi mọi người, “Trước tiên dẫn tên Yểm Vĩ thần long kiến thủ bất kiến vĩ kia ra, hay trực tiếp tiêu diệt Tả đầu phái trước?”

Ở đây mọi người nhìn nhau một hồi, cuối cùng, Lâm Dạ Hỏa giơ tay đầu tiên, “Ta tán thành diệt Tả đầu phái trước.”

Triển Chiêu gật đầu, “Ta cũng đồng ý.”

Bạch Ngọc Đường cũng đồng ý.

Vì vậy tất cả mọi người nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy.”

“Không sợ đả thảo kinh xà sao?” Công Tôn hỏi.

“Ngược lại.” Triệu Phổ nói, “Nếu như kẻ phía sau màn thực sự là Yểm Vĩ, như vậy người này cẩn thận đã quen, cho nên nghĩ cách để dẫn hắn ra hoặc lừa hắn chưa chắc đã được, chỉ cần tìm ra của cải trước hắn là xong!”

Thiên Tôn xoa cằm, “Ân, lời này nghe có chút quen tai a.”

“Hồi ấy, khi chúng ta và Yêu Vương trải qua chiến tranh, cũng từng gặp qua rất nhiều kẻ khó đối phó.” Ân Hầu thoả mãn gật đầu, “Yêu Vương thường nói, trên đời này người thông minh chân chính rất ít, muốn đánh giá một người có thực sự thông minh hay không, chỉ cần nhìn vào kết quả, không cần nhìn vào qua trình, nếu như cuối cùng hắn luôn luôn thắng, bất kể quá trình có xấu xí cỡ nào thì người đó tuyệt đối là một người thông minh! Đối phó với người như thế, dùng trí tuệ là vô ích, ngươi có trí tuệ hắn cũng có. Biện pháp tốt nhất là cướp đi thứ hắn thích, sau đó không để ý đến hắn, như thế thì ngươi không cần tìm hắn, tự hắn sẽ tìm đến ngươi.”

Tất cả mọi người gật đầu, có đạo lý!

Vì vậy, Triệu Phổ bảo Âu Dương Thiếu Chinh suốt đêm bí mật điều động Hoàng thành quân, mai phục xung quanh nơi ẩn thân của Tả đầu phái, chuẩn bị đánh bất ngờ.

Mọi người nhìn trời, còn khoảng ba canh giờ nữa là đến hừng đông, vì vậy, quyết định đi nghĩ ngơi một chút, một canh giờ sau sẽ hành động.

Tả đầu phái có tổng cộng bốn cao thủ, tách nhau ra ẩn thân khắp nơi.

Kim Lược bọn họ điều tra rất rõ ràng, bốn người này ba nam một nữ, không rõ tuổi tác và thân phận, thường ngày đều giả trang thành bách tính Khai Phong bình thường, vô cùng điệu thấp.

Bốn người này tình trạng võ công không rõ, theo cách nói của Kim Lược thì đêu là cao thủ!

Vì vậy đâm ra tương đối phiền phức... Người luyện võ đa phần đều sẽ lăn lộn trong giang hồ, bởi vậy chỉ cần là cao thủ thì mọi người đại khái sẽ biết được con đường võ công và binh khí quen dùng, lúc so chiêu có thể tính toán cách giao thủ. Còn nếu chỉ biết đối phương công phu không tồi, những mặt khác hoàn toàn không biết gì cả, lúc giao thủ dễ bị ám toán, bởi vậy khi đối phó phải vạn phần cẩn thận.

Đối phó với bốn cao thủ, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hỏa và Triệu Phổ mỗi người thu thập một tên.

Ân Hầu và Thiên Tôn ngoài nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, bất quá khuya khoắt đi bắt một đám tiểu lâu la mà nhờ hai vị lão nhân gia ra ngựa thì có vẻ hơi lố. Hơn nữa, công phu hai vị này quá tốt nên lực phá hoại cũng quá dữ dội, nhất là Thiên Tôn! Vạn nhất hắn chơi vui quá mà lật ngói vài cái nhà, gặp xui xẻo chính là Bạch Ngọc Đường, Vì vậy mọi người phân công cho hai lão nhân gia khẩn cấp đi ngủ.

Mặt khác, Trâu Lương và Long Kiều Quảng, hai vị Tả Hữu Tướng quân tập trung nhân mã, chuẩn bị âm thầm ra khỏi thành, canh không cho cá lọt lưới.

Bao đại nhân đương nhiên có được thông thi về cách sắp xếp của mọi người, lệnh Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ mang theo nha dịch hiệp trợ đại quân, chủ yếu là bảo hộ an toàn cho các hộ dân, không được để bị quấn vào.

Tạm không nhắc tới cách sắp xếp đại quân, hãy ngó qua tình hình bốn người Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa.

Tả đầu phái có bốn cao thủ, vấn đề hiện tại là ai thu thập kẻ nào, trong tay bọn họ chỉ có tên của Tứ đại cao thủ, trừ cái đó ra hoàn toàn không biết gì cả, vì vậy, mọi người không thể làm gì khác hơn là dùng phương thức đơn giản nhất lại lỗ mãng nhất để giải quyết vấn đề, cái mà Tiểu Tứ Tử thường hay đề xuất nhất, “Bốc thăm đi!”

...

Bốn cái tên được viết vào bốn mảnh giấy, mọi người bốc xong mở ra xem.

Triệu Phổ bốc được Kim Đầu đà.

Triển Chiêu bốc được Hắc Đầu đà.

Bạch Ngọc Đường bốc được cái tên rất hợp với hắn — Bạch đầu đà.

Mà Lâm Dạ Hỏa bốc được là người còn lại, Hồng Đầu đà.

Đây cũng không phải tên thật của bọn họ, chỉ là xưng hô của Tứ đại cao thủ ở Tả đầu phái. Ba người Kim, Hắc, Bạch là nam, Hồng Đầu đà là nữ.

Lâm Dạ Hỏa vẻ mặt mất hứng, “Vì cái gì mà ta rút được nữ chứ?”

Triển Chiêu nhắc nhở hắn, “Độc nhất phụ nhân tâm, nói không chừng người này lợi hại nhất!”

Tất cả mọi người biểu thị đồng ý.

Hỏa Phụng ghét bỏ, “Hay là để Cửu nương đi.”

“Cửu Nương và Lam di đi Hồng Anh trại và Ánh Tuyết cung rồi, lúc này nữ có công phu...” Mọi người suy nghĩ một chút, “Chỉ có Y Y thôi...”

“Như vậy sao được?” Lâm Dạ Hỏa quả nhiên xù lông, “Quên đi, để tự gia thu thập.”

Triệu Phổ xuất ra bốn cái tên lệnh, phát cho mỗi người một quả, “Thu thập xong thì phóng lên, nhớ kỹ, những kẻ này đều tội ác tày trời, không cần hạ thủ lưu tình!”

Tất cả mọi người nhíu mày, gật đầu biểu thị — hiểu rồi.

Còn dư khoảng một canh giờ nữa để nghỉ ngơi, bốn người đều tự quay về ốc.

Âu Dương và Trâu Lương, còn có Thoại Lao Long Kiều Quảng bị lôi từ trong ổ chăn ra, còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, cùng nhau thương nghị chuyện bày binh bố trận.

Trong Miêu Miêu lâu.

Triển Chiêu nhìn Công Tôn kiểm tra thương thế của Yêu Yêu.

Yêu Yêu vốn cũng bị thương không nặng, lúc này vết thương đã ổn rồi, bất quá lại làm nũng không chịu động, nếu không cọ cọ Bạch Ngọc Đường thì cũng là cọ cọ Triển Chiêu, mọi người cũng không có biện pháp nào với nó.

Bạch Ngọc Đường ngồi một bên, lau Vân Trung đao.

Công Tôn đổi dược cho Yêu Yêu xong, bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu bạn trẻ thích làm nũng kia, rồi xoay người trở về phòng.

Trong phòng Công Tôn, Triệu Phổ đang ngồi trên giường lau đao, Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đã chụm đầu ngủ ngon lành.

Công Tôn sau khi vào phòng thì ngồi lên giường, nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ chỉ chỉ vào chỗ bên cạnh hai đứa nhỏ, nói, “Đi ngủ sớm một chút đi.”

Công Tôn bất đắc dĩ, “Sao mà ngủ được, các ngươi đều phải cẩn thận, đừng để bị thương rồi bắt ta đi cứu.”

Triệu Phổ mỉm cười, thò tay sờ đầu Công Tôn, “Sẽ không, an tâm ngủ đi.”

Công Tôn nằm xuống, đắp lại chăn cho Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử, rồi xoay người nhìn bóng lưng Triệu Phổ lau đao.

Trong viện bên kia.

Trâu Lương chuẩn bị xuất môn nên quay về lấy cái áo choàng, nhìn thấy phòng Lâm Dạ Hỏa còn sáng đèn thì mở cửa đi vào... Hỏa Phụng lúc này đang nằm ở chiếc giường Quý Phi mà hắn mới mua, nghe nói là giường ngọc bích có tác dụng dưỡng nhan, bên cạnh là một con đại lang cẩu uy phong lẫm lẫm.

Câm thấy Trâu Lương đến, liền ngoắc ngoắc đuôi.

Trâu Lương nhìn Lâm Dạ Hỏa đang nhắm mắt dưỡng thần, nom tướng nằm của hắn thật sự là muốn đánh, thở dài, nói, “Ngươi cẩn thận một chút, đừng vì đối phương là nữ là chủ quang.”

Lâm Dạ Hỏa mở ti hí một mặt ra, rồi phất tay áo với Trâu Lương — đại gia ta biết rồi!

Trâu Lương dở khóc dở cười, xoay người đi...

Lại nghe từ phía sau Lâm Dạ Hỏa đột nhiên nói, “Chính ngươi cũng cẩn thận một chút.”

Trâu Lương sửng sốt, quay đầu lại, thì thấy Lâm Dạ Hỏa đang ôm đầu đại cẩu nghiêm túc nói, “Ta đang nói với Câm.”

Trâu Lương khóe miệng giật giật, lắc đầu đi ra ngoài.

...

Triển Chiêu đưa Yêu Yêu về tổ, rồi ấn Tiểu Ngũ về thảm của nó, bắt hai đứa không được náo loạn nữa, rồi đứng lên, đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường ngồi xuống.

Bạch Ngọc Đường đã lau xong đao, cất đi, đột nhiên hứng thú hỏi Triển Chiêu, “Rất ít khi thấy ngươi lau Cự Khuyết.”

Triển Chiêu gật đầu, đưa tay cầm thanh hắc sắc cổ kiếm, khẽ rút Cự Khuyết ra, hắc kim cổ kiếm ra khỏi võ, tỏa ra ánh sáng đen nhàn nhạt, trên thân kiếm là một ít hoa văn cổ xưa. Triển Chiêu nhìn vào miếng vải Bạch Ngọc Đường dùng để lau đao, nói, “Lau một chút thử xem.”

Bạch Ngọc Đường tò mò, đưa tay, dùng khối lụa trắng khẽ lau lên thân Cự Khuyết.

Chờ Bạch Ngọc Đường thu hồi khăn, nhìn nữa, kinh ngạc nhướn mày — trên khối khăn lụa trắng tinh, có một vết máu nhàn nhạt màu đỏ sậm.

Bạch Ngọc Đường có chút tò mò.

“Ta trước đây cũng từng lau qua, một lần dùng lụa đều có thể lau ra màu máu như thế, nhưng dùng tay lau thì không có!” Triển Chiêu nói, “Ngoại công nói, thanh kiếm này trải qua quá nhiều năm tháng giết chóc, vi phạm ước nguyện ban đầu của người tạo ra nó, biến thành một sát nhân kiếm danh phù kỳ thực, hình dạng hiện tại, cũng không phải hình dạng ban đầu của nó. Nếu như ngày nào đó không lau ra máu nữa, là có thể thấy được hình dạng chân chính của Cự Khuyết!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Thì ra là thế.”

“Hiện tại so với lúc ta vừa có được nó, màu máu lau ra đã nhạt đi không ít, chỉ cần không dùng nó làm chuyện xấu, tầng máu này sẽ nhạt đi, trở về diện mạo vốn có.” Triển Chiêu nói rồi, nhìn Vân Trung đao, “Ta cũng có chút hiếu kỳ, Thiên Tôn giấu nhiều đao như vậy, vì sao lại đưa cho ngươi chuôi Vân Trung đao này?”

Bạch Ngọc Đường nói, “Thanh đao này không phải hắn cho ta, là ta tự mình chọn, khi ta năm tuổi thì sư phụ lấy ra toàn bộ đạo mà hắn có để ta chọn, ta liền chọn thanh này.”

“Ngươi dĩ nhiên không chọn Hồng Minh đao và Thanh Trủng lân?” Triển Chiêu hiếu kỳ, “Ngươi không phải vì nó màu trắng nên chọn nó chứ?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, nói, “Miêu Nhi, ngươi có biết không, nó là cây đao bị sư phụ ta ghét nhất.”

Triển Chiêu hơi sửng sốt, “Thiên Tôn vì sao lại ghét chuôi đao này?”

“Bởi vì nó là Yêu đao, sư phụ nói, trong một nghìn năm, chuôi đao này chưa từng rơi vào tay người tốt, không làm qua một chuyện tốt nào, quá hung quá yêu.” Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói, “Thế nhưng ta lại thấy chuôi đao này rất đẹp, thuần trắng, cảm giác rất sạch sẽ.”

Triển Chiêu ôm cánh tay gật đầu, “Vế trước và vế sau, đến tột cùng đâu mới là lý do ngươi chọn nó?”

“Hai cái đều phải.” Bạch Ngọc Đường rút đao ra, dựng thẳng trước mắt... Trên thân đao phát ra ánh sáng bạc lóa mắt, có bả dải vân đều tăm tắp.

Triển Chiêu gật đầu, chuôi đao này đúng là hoa mỹ dị thường, vô cùng xứng với mỹ mạo của con Chuột nhà hắn.

“Binh khí cũng không tồn tại độc lập mà cần có người sử dụng, nó mới có thể chân chính sản sinh uy hiếp.” Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói, “Rõ ràng không phải lỗi của nó, thế nhân lại sợ nó ghét nó, gọi nó là Yêu đao.”

Triển Chiêu hơi nhướn mi, chờ Bạch Ngọc Đường tiếp tục nói.

“Lúc ta chọn chuôi đao này, sư phụ bảo ta cho hắn một lý do.” Bạch Ngọc Đường nói.

“Ngươi trả lời thế nào?” Triển Chiêu vô cùng hiếu kỳ Bạch Ngọc Đường hồi năm tuổi sẽ giải thích lựa chọn kỳ quặc này thế nào.

“Ta hỏi sư phụ.” Bạch Ngọc Đường cất đao vào vỏ, “Ngươi tìm một trăm niên mới chọn ta làm đồ đệ, là bởi vì sao?”

Triển Chiêu chớp chớp mắt.

“Nếu như Vân Trung đao ở trong tay ta chính Yêu đao...” Bạch Ngọc Đường nói, “Vậy chứng tỏ ngươi nhìn nhầm rồi, sớm thanh lý môn hộ thôi.”

Triển Chiêu bật cười, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra biểu tình của Thiên Tôn lúc đó.

Đêm lạnh như nước.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa đều đang nhắm mắt dưỡng thần, binh khí để ở bên tay, chúng đều là thượng cổ thần binh từng bị xưng là “Bất tường yêu vật”.

Là đệ tử duy nhất của bốn vị võ lâm chí tôn hiện nay... Bốn người sớm hình thành thói quen trước khi quyết chiến, sẽ khí định thần nhàn, chậm rãi đợi chờ đến lúc, lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ.