Triển Chiêu bọn họ áp tải cả vị “Nữ quỷ” và nguyên nhóm Lưu Chính về Khai Phong phủ.
Mà lúc này, trong Khai Phong phủ, Triệu Trinh dĩ nhiên đã có mặt.
Bao Chửng và Thái sư bưng chén trà ở một bên tiếp khách, ba người vừa nói vừa cười, trên bàn có điểm tâm gia truyền mà Bao phu nhân làm. Triệu Trinh có vẻ rất thích ăn, đã ăn mấy cái, còn nói muốn gói lại mang về cho Bàng phi và Thái hậu nếm thử.
Triển Chiêu và mọi người dẫn đám Lưu Chính vào.
Lưu Chính vừa vào cửa thấy Triệu Trinh, trong nháy mắt cảm thấy chính mình còn có chút hi vọng... Dù sao, nể mặt Mai phi đã chết, Triệu Trinh có thể nào nhắm một mắt mở một mắt mà thủ hạ lưu tình? Nói cách khác, Triệu Trinh không thể nào vô duyên vô cớ từ trong cung chạy tới đây.
Triệu Phổ nhìn Triệu Trinh, Triệu Trinh nhìn lại hắn, Triệu Phổ trong lòng sáng tỏ... Lưu Chính người này không thành thật, muốn cạy miệng hắn rất khó! Nếu như biết chính mình chết chắc rồi, nhất định sẽ cắn chặt răng không nói gì, qua được ngày nào hay ngày đó. Mà nếu cho hắn một con đường sống, có lẽ hắn sẽ thành thật nói ra, Triệu Trinh vội tới đây là để cho hắn ảo giác này. Triệu Phổ rất hiểu Triệu Trinh, với kiểu sở tác sở vi của Lưu Chính, đặc biệt là chuyện hắn nổ tung tường vây Thiên lao phóng tù phạm nhập Khai Phong thành tạo ra hỗn loạn, đừng nói hắn là thân thích của Mai phi, cho dù là cha ruột của Mai phi, Triệu Trinh cũng phải làm thịt hắn!
Lưu Chính cùng ba thư sinh đều bị bắt quỳ xuống một bên đợi thẩm vấn, mà người còn lại là vị “quỷ thê” của Kim gia.
Triển Chiêu nhờ mấy lão nhân từng gặp qua cô con dâu nhà Kim gia năm đó đến xem thử, đều nói cô nương này có bộ dáng hầu như giống y đúc con dâu nhà Kim gia, bề ngoài cũng có bảy tám phần tương tự, thế nhưng cũng có đôi nét khác biệt.
Vì vậy, tất cả mọi người quan sát nữ tử trẻ tuổi nọ, luận tuổi tác, nếu như cô con dâu nhà Kim gia còn sống, đương nhiên, dưới tiền đề người ta không phải quỷ, hẳn sẽ không còn trẻ như thế.
“Ngươi tên gì?” Triển Chiêu hỏi nàng, “Vì sao đánh lén?”
Cô nương nọ đảo mắt, lạnh lùng nhìn thoáng qua đám người Lưu Chính đang quỳ một bên, mở miệng nói một câu, “Bọn họ đáng chết!”
Nói xong, liền ngậm miệng không nói gì nữa.
Triển Chiêu chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường, hỏi nàng, “Đêm đó đánh lén hắn cũng là người của các ngươi? Tài bắn cung tương đồng, ngươi học bắn cung từ ai?”
Nàng kia không nói lời nào, chỉ nhíu mày.
Triệu Trinh rất hứng thú vuốt cằm, cô nương này đại khái chính là nguyên nhân chuyện ma ở Kim gia thịnh truyền cho tới tận nay, chỉ là không biết mục đích nàng giả thần giả quỷ là gì.
Bất quá nữ tử này vừa nhìn là biết sẽ không đơn giản mở miệng, Vì vậy, Triển Chiêu kêu người đưa nàng đi giam giữ tạm thời, trước tiên thẩm vấn nhóm Lưu Chính đã.
Bốn người này từ lâu đã trở mặt, ba thư sinh kia nhìn Lưu Chính tựa hồ vô cùng bất mãn, thấp giọng nói, “Ngươi dĩ nhiên muốn giết chúng ta diệt khẩu!”
Lưu Chính thì thở dài, nếu không phải mấy người này làm hỏng việc, cũng sẽ không dẫn tới cục diện như bây giờ.
Bao đại nhân nhìn quét qua một vòng, thấy ba thư sinh nọ nhìn nhau như đang trao đổi gì đó, nhìn ra được, bọn họ phỏng chừng chuẩn bị đem tất cả sai lầm đổ lên đầu Lưu Chính, lúc này tìm cách để bọn họ tự cắn chính nhau là biện pháp thẩm vấn tốt nhất.
Mà lúc này có cùng suy nghĩ với Bao đại nhân, đương nhiên còn có Bàng Thái sư. Thái sư “chậc chậc” hai tiếng, lắc đầu, ngữ khí nói chuyện như thể đang giúp Lưu Chính cầu tình, lại tựa hồ như đang phỏng đoán thánh ý để giúp hòa giải, ngữ điệu vô cùng muốn ăn đập, “Ai nha Lưu đại nhân, ngươi sao lại bị cuốn vào chuyện thị phi giang hồ thế này a?”
Tất cả mọi người lườm Bàng Thái sư — thị phi giang hồ?
Lâm Dạ Hỏa híp mắt nhìn Trâu Lương — lão đầu đói đòn!
Trâu Lương dở khóc dở cười nháy mắt với hắn — đại nhân nói chuyện tiểu hài nhi đừng xen ngang.
Lâm Dạ Hỏa sờ được chút thịt trên cánh tay Trâu Lương rồi ra sức nhéo, đau đến mức Trâu Lương phải phủi ra.
Mà Lưu Chính nghe được thì thấy hi vọng tăng thêm — quả nhiên, Triệu Trinh là tới thay mình cầu tình, còn có đường sống!
Công Tôn lé mắt liếc Triệu Phổ — thân thích nhà ngươi bị sao thế a?
Triệu Phổ lắc đầu với hắn — từ từ đừng nóng vội a!
“Lưu đại nhân, nhanh nói hết ra a.” Thái sư giục, “Ngươi nếu là nhất thời hồ đồ, thì thành thật ăn nói, không thể giấu diếm a!” Nói rồi, nháy mắt với hắn, “Đây chính là cơ hội cuối cùng!”
Lưu Chính vội vàng gật đầu.
Ba thư sinh kia nhìn thấy hết, bọn họ biết Lưu Chính là hoàng thân, nếu để hắn nói trước, không chừng sẽ đem hết sai lầm đổ lên đầu bọn họ, vì vậy phải giành phần nói trước, mong sẽ được khoan hồng.
Lúc này, Triệu Trinh vẫn uống trà không nói lời nào buông chén xuống, mở miệng nói, “Phân hai bên nói đi.”
Tất cả mọi người nhìn hắn.
Triệu Trinh rốt cuộc nhìn thoáng qua Lưu Chính đang quỳ một bên, chậm rãi nói, “Phân ra hai viện, Công Tôn tiên sinh và Bao Duyên lấy giấy bút ghi lại từng câu từng chữ cho trẫm, có bất cứ câu nào không giống...” Nói đến chỗ này, Triệu Trinh thoáng dừng lại một chút, nhìn Bao Chửng, “Bao khanh.”
“Vi thần có mặt.” Bao đại nhân đứng lên.
“Nâng trát đao ra đây.” Triệu Trinh nhãn thần lạnh lẽo, “Hai phần cung thuật nếu khác nhau, bốn người đều chém cho trẫm, không cần tái thẩm.”
“Tuân mệnh.” Bao đại nhân đáp ứng một tiếng, lệnh Vương Triều Mã Hán đưa ba thư sinh qua viện tử kế bên.
Kết quả là, lời khai của hai bên muốn hoàn toàn giống nhau thì phương pháp duy nhất chính là — nói thật ra!
Người của Khai Phong phủ lúc này cũng chia làm hai, một tốp ở đây nghe Lưu Chính nói, một tốp khác qua sát vách nghe mấy thư sinh kia nói.
... Cuối cùng, hai phần khẩu cung được so sánh với nhau, ngoại trừ giọng điệu cách diễn giải ra, trên cơ bản đều giống hệt, mà hai phần khẩu cung này, cũng mở ra một bí mật đằng sau thảm án Kim gia diệt môn. Nói thật thì, tai họa Kim gia phải chịu đúng là do “quỷ” gây nên, nhưng “quỷ” này không phải nàng dâu mới, mà là những tên quỷ “tham tài”!
Lưu Chính và Tạ Ý Đình đã chết, cùng mấy thư sinh này đều là học sinh Thái Học viện, cũng đều từng ôm hoài bão rộng lớn, trước khi vào Thái Học viện, đều tự cho mình là thiên chi kiêu tử, chắc mẩm sau này có thể đỗ Trạng nguyên. Đáng tiếc núi cao còn có núi cao hơn, Thái Học viện tập hợp gần như toàn bộ người tài trong thiên hạ, vào Thái Học viện, mấy người mới phát hiện với tài học của bản thân, muốn xuất đầu đã khó càng thêm khó, mà muốn thi Trạng nguyên, đó căn bản là điều không tưởng... Đừng nói trạng nguyên, có thể thuận lợi vào đến kỳ thi đình hay không đã là vấn đề.
Vì vậy, mấy người rất nhanh nhận rõ hiện thực, liền chọn theo một con đường khác, giống như nhiều học sinh khác, kết giao quyền quý, chuẩn bị lối ra cho tương lai.
Điều này bản không gì đáng trách.
Một lần cơ duyên xảo hợp, đám người Lưu Chính kết bạn với Kim Thiện lớn hơn bọn hắn một chút, trong lúc qua lại, bọn họ phát hiện một bí mật.
Tính cách Kim Thiện rất hay thay đổi, hôm trước còn vô cùng hiền lành, hôm sau lại biến thành vô cùng nóng nảy, lại có khi rất chất phác, có khi lại đột nhiên thông minh nhạy bén. Đám người Lưu Chính cảm thấy kỳ quái. Sau đó bọn họ phát hiện, Kim Thiện hóa ra là một đôi song sinh giả trang, một ca ca một đệ đệ tướng mạo y hệt nhưng tính cách tuyệt nhiên bất đồng, ca ca thập phần thông minh, tính tình cũng linh hoạt, còn đệ đệ thì vô cùng chất phác, rất thành thật, thậm chí có chút vụng về.
Lưu Chính sau khi phát hiện bí mật của Kim Thiện thì nghĩ mãi không thông, hắn cùng với Tạ Ý Đình đã tìm hiểu qua — Kim gia gia tư cự phú, cho dù có một cặp song sinh thì sao? Vì sao phải giả trang như thể chỉ có một nhi tử? Trong đó nhất định có bí mật, mà bí mật này, nhất định là có thể sinh lợi!
Vì vậy, đám người Lưu Chính ý đồ xấu xa bắt đầu âm thầm điều tra bí mật Kim gia.
Sau vài ngày theo dõi chặt chẽ Kim Thiện, bọn họ phát hiện, hai huynh đệ giả trang thành Kim Thiện, trên lưng ca ca thông minh tháo vát không có gì hết, còn trên lưng đệ đệ thành thật thì có một hình xăm quỷ dị, chính là hình Tam Đầu Kim Đà nhưng chỉ có một đầu.
Tạ Ý Đình lúc đó có kết bạn với một vài người đầu cơ trục lợi tang vật, từ những người đó nghe được chuyện Tam Đầu Kim Đà năm đó đi lừa đảo khắp nơi, sau đó Tam Đầu Kim Đà tách ra, ba đại đương gia mỗi người đi một ngả, số phận mỗi người sau này đều không giống nhau, nhưng Tam Đầu Kim Đà trong truyền thuyết đúng là của cải vô tận. Vì vậy, Lưu Chính bắt đầu để ý đến số của cải đó.
Bọn họ phát hiện Kim gia đang ở phía sau núi kiến tạo tượng vàng khổng lồ, vì thế bọn hắn liền dùng bí mật của Kim Thiện áp chế Kim lão gia tử. Kim lão gia tử cho bọn họ khoảng mười vạn lượng vàng để giữ kín miệng, bọn họ sau khi nhận được một lượng tài sản lớn thì bày ra trò hề trộm bài thi. Sau khi bị Thái Học viện khai trừ, không còn ràng buộc nữa, mấy người bắt đầu thích buôn bán thì làm buôn bán, thích làm quan thì mưu cầu chức quan, cuối cùng đều phát tài, Lưu Chính cũng một đường làm quan thông suốt. Mà tương phản, Kim gia bắt đầu gia đạo sa sút, dần dần suy bại, cuối cùng hầu như diệt toàn gia.
Dù sao cũng đã từng làm chuyện đuối lý, đám người Lưu Chính vẫn canh cánh trong lòng chuyện ma quái ở Kim gia, trước khi Tạ Ý Đình bị giết, bọn họ cũng phát hiện Kim gia có chút dị dạng, Vì vậy Lưu Chính bảo ba thư sinh kia vào Thiên lao để tạm lánh. Tạ Ý Đình không chịu nghe Lưu Chính, kết quả chết ở bên ngoài... Lưu Chính biết Khai Phong phủ đang tra án, vốn định chờ mọi chuyện qua đi, không ngờ vụ án càng tra càng lớn, nên hắn muốn chạy trốn.
...
Triển Chiêu sau khi xem xong bản khẩu cung thì khẽ nhíu mày.
Triệu Phổ nói, “Hẳn là còn gì đó chưa nói.”
Công Tôn cũng gật đầu, “Nếu như chỉ là vơ vét tài sản, Kim gia thế nào lại bị diệt toàn gia? Hơn nữa nếu chỉ vơ vét tài sản không liên quan đến mạng người, tội không đến mức chết. Nhưng Lưu Chính vừa muốn giết người diệt khẩu, vừa không tiếc trả giá phóng xuất tù phạm để thoát thân. Nếu như không phải nghĩ rằng bản thân phạm tội không thể tha thứ, thì không thể nào trả giá lớn như vậy để đào tẩu đi?”
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, “Hẳn là còn có giấu diếm?”
Triển Chiêu lắc lắc hai bản khẩu cung, “Bọn họ hẳn đã thương lượng qua từ trước.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Công Tôn hỏi.
“Dễ.” Triệu Phổ cầm lấy hai bản khẩu cung, “Không cần chúng ta tìm cách.” Nói xong, Triệu Phổ đưa cả cho Triệu Trinh.
Triệu Trinh nhận lấy xem một hồi, sau khi xem xong, vứt xuống bàn, nói với Bao đại nhân, “Không giống, thịt cả đi.”
...
Mọi người nhìn nhau, y như thật luôn... Gạt người không chớp mắt luôn!
Bao đại nhân đứng lên, lệnh cho Vương Triều Mã Hán, “Đưa long đầu trảm cầu đầu trảm...”
“A A A...” Thái sư vội vàng ngăn cản, “Chậm đã chậm đã.” Nói rồi, Thái sư cấp bách khuyên nhue Lưu Chính sắc mặt đã trắng bệch và ba thư sinh đang run lẩy bẩy, “Phải nói hết ra a! Lúc này tính mệnh quan trọng hơn!”
Ba thư sinh nọ nhát gan, nghĩ rằng Lưu Chính không chừng dặn dò bọn họ này nọ, nhưng lại ngầm kéo bọn họ làm đệm lưng, nên vội vàng nói, “Đúng... Đúng là vẫn còn chút chuyện.”
Bao đại nhân để cho bọn họ nói tiếp.
Mọi người liếc Thái sư và Bao đại nhân, nghĩ bụng diễn thật sâu a...
...
Lúc này, bên ngoài Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử chắp tay sôi nổi trở về, phía sau là Tiểu Nguc đang ngáp và Thiên Tôn Ân Hầu cũng đang ngáp.
Tiểu Tứ Tử chạy vào viện, vừa thấy thật nhiều người đều ở, ngay cả Triệu Trinh cũng có, tiểu tử kia liền hài lòng... Mấy ngày nay tất cả mọi người đều bận rộn, cũng không ai quản chuyện Thái Học viện tỷ thí nữa.
Triệu Trinh vừa nhìn thấy Tiểu Tứ Tử lao về phía mình thì tâm tình tốt hơn một chút, chuyện xấu Lưu Chính gây ra bị hắn ném ra sau đầu, đưa tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử đặt lên đùi.
Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi Triệu Trinh, cũng như ngày thường, đưa tay vỗ bụng Bàng Thái sư.
Thái sư vui tươi hớn hở đưa điểm tâm cho bé.
Tiểu Tứ Tử đang cầm điểm tâm, thì nhìn thấy Lưu Chính đang cúi đầu quỳ một bên.
Tiểu Tứ Tử nhìn hắn một chút, xoa cằm, sau đó vẫn nghiêng đầu nhìn, đánh giá Lưu Chính.
“Như nhau.”
Mọi người ở đây đang chờ ba thư sinh nói tiếp, Tiểu Tứ Tử bỗng nhiên chỉ vào Lưu Chính, nói một câu.
Triệu Trinh theo tay Tiểu Tứ Tử chỉ, tò mò, “Cái gì như nhau?”
“Cái bớt ở sau tai.” Tiểu Tứ Tử nói.
Tất cả mọi người tò mò, mà Lưu Chính thì vô thức bịt kín tai, sắc mặt cũng càng thêm tái nhợt.
Giả Ảnh đi qua, mở tay hắn ra... Thì thấy sau tai Lưu Chính, có một gì đó tròn như nốt ruồi, nhìn kỹ thì tựa hồ là một tiêu ký, hình đầu rắn, có chút quen mắt.
Mọi người đây đó nhìn nhau — y hệt cáu đầu bên trái trong ba đầu của Tam Đầu Kim Đà.
Triển Chiêu hỏi Tiểu Tứ Tử, “Ngươi trước đây đã gặp qua cái tương tự?”
Tiểu Tứ Tử gật đầu.
Công Tôn vội vàng hỏi, “Ngươi ở đâu gặp qua?”
Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ mặt đất.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cùng nhau nhìn Công Tôn.
Công Tôn há to miệng, “Gặp ở Khai Phong phủ?”
“Ân...” Tiểu Tứ Tử ngửa mặt nghĩ, có phải Khai Phong phủ không nhỉ? Hình như ở ngoài sân ấy...
Mọi người hít sâu một hơi, Bao đại nhân cũng buông chén, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Có phải là người của Khai Phong phủ hay không?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu, nghiêng đầu, hình như cũng không phải rất chắc chắn, “Là khách nhân a...”
Triển Chiêu hỏi, “Tên gọi là gì còn nhớ rõ không?”
Mọi người tuy rằng nghe được Triển Chiêu hỏi như vậy, bất quá vẫn cảm thấy khó mà được, Tiểu Tứ Tử có thể nhớ được một cái tên hoàn chỉnh mới là lạ!
Ai biết Tiểu Tứ Tử cũng cao giọng nói ba chữ, “Nhạc Trường Phong!”
Tất cả mọi người sửng sốt.
“Nhạc Trường Phong?” Bàng Thái sư cũng buồn bực, “Ngươi nói viện trưởng Càn Khôn thư viện?”
Tiểu Tứ Tử gật đầu a gật đầu.
Mọi người thật ra đã minh bạch Tiểu Tứ Tử vì sao có thể nhớ được tên Nhạc Trường Phong, tiểu tử kia gần đây vẫn nghiên cứu đối sách cho Tứ viện tỷ thí, đương nhiên biết viện trưởng Càn Khôn thư viện là ai.
Triển Chiêu cũng nhớ ra, ngày đó Nhạc Trường Phong đi gặp Lâm Tiêu, Tiểu Tứ Tử nói muốn đi vệ sinh, Vì vậy Triển Chiêu dẫn bé đi, lúc trở về vừa lúc gặp Nhạc Trường Phong xuất môn, Tiểu Tứ Tử đúng là có nhìn chằm chằm vào bóng lưng lão đầu, hóa ra là đang nhìn “nốt ruồi”. Đại khái Tiểu Tứ Tử cũng chỉ thấy kỳ quái, vì sao có người có cái bớt hình đầu rắn a...
Bất quá, tất cả mọi người có thể nhìn ra, đó không phải nốt ruồi, cũng không phải bớt, mà là một vết sẹo, là có người nung nóng khối sắt hình đầu rắn rồi áp lên, mới có thể hình thành dấu vết này trên da.
Mọi người vẫn cảm thấy Nhạc Trường Phong có gì đó là lạ, làm nửa ngày, hóa ra có liên quan đến Lưu Chính? Hơn nữa cái đầu rắn quỷ dị kia nhìn thế nào cũng thấy giống đầu rắn của Tam Đầu Kim Đà, hẳn là vị đại lão đầu này còn có nghề tay trái...
Triệu Phổ lệnh nhóm ảnh vệ qua sát vách kiểm tra ba thư sinh kia, phát hiện sau tai bọn họ không có tiêu ký kia. Mà lúc này, ba thư sinh cũng thẳng thắn nói, bọn họ là nghe lệnh Lưu Chính, Lưu Chính thì nghe lệnh những người khác.
Năm đó, sau khi Tam Đầu Kim Đà giải tán, Hữu đầu và Trung đầu dần dần tiêu thất, thế nhưng Tả đầu vẫn còn tồn tại, Lưu Chính là người của Tả đầu phái! Sinh ý của bọn họ từ hãm hại lừa gạt tiểu đả tiểu nháo ban đầu, biến thành vơ vét tài sản của nhà giàu, chuyên tìm nhà của hậu nhân thành viên Tam Đầu Kim Đà để hạ thủ. Để tránh cho dẫm vào tình cảnh của Tam Đầu Kim Đà năm đó, bị triều đình chú ý, bọn họ làm việc càng thêm cẩn thẩn, đồng thời mỗi lần làm xong phi vụ nào nhất định sẽ trảm thảo trừ căn, nhà nào bị bọn họ vơ vét của cải xong cũng giống như Kim gia, lâm vào kết cục diệt môn.
Mặt khác, bọn họ vẫn muốn tìm ba bức họa lưu truyền năm đó, vì số của cải cự phú trong truyền thuyết. Lưu Chính lợi dụng thân phận Thiên lao Đại lao đầu, làm không ít chuyện xấu, hại chết rất nhiều người, song song đó vơ vét vô số của cải.
Vốn tất cả đều tiến hành một cách thần không biết quỷ không hay, thế nhưng Kim gia đột nhiên bắt đầu xảy ra chuyện ma quái, hơn nữa có vẻ có xu hướng phải khiến chuyện Tam Đầu Kim Đà lộ ra cho Khai Phong phủ, khiến cho quan phủ hoài nghi và tiến hành điều tra, Vì vậy, Lưu Chính bọn họ bắt đầu khẩn trương.
Triển Chiêu và mọi người đại thể chỉnh lý lại khẩu cung, cơ bản xác định được, có hai phe gây ra vụ án lần này.
Một bên là Lưu Chính cùng “Tả đầu” phái thần bí.
Phe bên kia là người của Kim gia, bao gồm cả những “Quỷ Hồn” xuất hiện bữa giờ.
Bất quá ở đây có xuất hiện một sự kiện lạ, khiến nhóm Triển Chiêu nghĩ mãi không thông.
Vốn án kiện đã tương đương rõ ràng, Tả đầu phái cùng đám người Lưu Chính, năm đó hại chết cả nhà Kim gia.
Mà nữ tử này giống con dâu Kim gia như vậy, còn có “cương thi” lúc trước và Kim Thiện giống y hệt nhau, rất có thể chính là hậu nhân Kim gia, Kim gia hẳn là còn người sống, vì vậy lần này trở về để báo thù.
Đây vốn là ân oán giữa Kim gia và Tả đầu nhất, nhưng những thư sinh này nói, mục tiêu của Kim gia là khiến Khai Phong phủ quan tâm về án Tam Đầu Kim Đà, cái chết của Tạ Ơn Đình, Bùi Cầm và những người khác, bức tranh bị trộm, đạo, phu canh bị cô vợ ma hù dọa, cương thi chạy về Kim gia dẫn Triển Chiêu bọn họ chú ý tới Càn Khôn thư viện..., tất cả đều là Kim gia hậu nhân đang báo thù.
Nhưng mà không biết vì sao, giữa đường đột nhiên bị bẻ hướng, chĩa thẳng mũi giáo vào Ngô Nhất Hoạ... Căn cứ vào sự kiện người của Kim gia bắn tên ám toán Lưu Chính để suy đoán, thì nhằm vào Ngô Nhất Hoạ chính là người của Kim gia, chứ không phải Tả đầu phái, tự nhiên nảy ra ý xấu ... Đây là vì sao?
Vốn dĩ là ân oán của hai phe nhưng lại liên lụy đến Ngô Nhất Hoạ — nếu như nhất định phải tìm ra một lý do, thì mọi người song song nghĩ tới ba bức họa nọ!
Kim gia hậu nhân sử dụng kỹ thuật bắn cung rõ ràng là của Ngô Nhất Hoạ... Trong chuyện này có thể nào có gút mắt hay hiểu lầm gì không? Vốn người của Kim gia chỉ báo thù, thế nhưng ngẫu nhiên phát hiện sự tồn tại của Ngô Nhất Hoạ, vì vậy liền lệch hướng sang tập kích Ngô Nhất Hoạ? Nói như vậy, trong số người của Kim gia, lẽ nào có cừu nhân của Bệnh thư sinh, hoặc nên nói là của U Liên Tướng quân năm đó?
...
Triệu Trinh sau khi xem khẩu cung của ba thư sinh kia xong, hỏi Lưu Chính, “Ngươi còn có cái gì muốn bổ sung?”
Lưu Chính thấy đã bại lộ, vội vàng phủ phục bên chân Triệu Trinh cầu xin tha thứ, cầu Triệu Trinh nể mặt Mai phi mà lưu cho hắn một con đường sống, hắn có thể giúp liên hệ Tả đầu phái, chỉ có hắn mới có thể liên hệ được bọn họ.
Triệu Trinh nhìn hắn một hồi, mỉm cười lắc đầu, “Không cần thiết, không phải còn có một Nhạc Trường Phong có ấn ký tương tự ngươi sao? Ấn ký này chứng tỏ địa vị của hai ngươi tại Tả đầu phải là như nhau, Vì vậy cái ngươi biết, Nhạc Trường Phong cũng biết, ngươi có thể lliên hệ, Nhạc Trường Phong hẳn cũng có thể liên hệ.”
Mọi người đây đó nhìn nhau — xem ra, Triệu Trinh không định lưu lại Lưu Chính.
Triệu Trinh khẽ xoay ban chỉ trên ngón tay cái, nói, “Trái lại, nếu như không giết ngươi, để ngươi lại trên đời, với tác phong cẩn thận của Tả đầu phái, có lẽ sẽ xong luôn, không chừng sẽ chặt đứt tuyến ở Khai Phong, đúng không?”
Lưu Chính mở to hai mắt nhìn Triệu Trinh chậm rãi nói xong, trên mặt còn mang theo tiếu ý nhàn nhạt...
“Không bằng như vậy đi.” Triệu Trinh suy nghĩ một chút, nói, “Nể mặt Mai phi, trẫm thưởng cho ngươi chết toàn thây, ngươi muốn rượu độc, hay ba thước bạch lăng, cho ngươi tự chọn a.”
Người của Khai Phong phủ đều không nói lời nào, Thái sư vốn cũng không thật sự có ý cầu tình cho Lưu Chính, vui vẻ ở một bên uống trà, nhìn nữ tế nhà hắn lập đế uy. (nữ tế = con rể)
Triển Chiêu và mọi người đều nghĩ Lưu Chính làm nhiều chuyện xấu như vậy, chết như thế quá tiện nghi, cho dù ngũ mã phanh thây cũng không giải hết hận.
Lưu Chính lúc này bắt đầu run rẩy kịch liệt, quỳ rạp trên mặt đất cầu Triệu Trinh tha mạng.
Triệu Trinh khoát khoát tay với Nam Cung Kỷ — nhanh lôi đi, nhìn quá chướng mắt!
...
Thiên lao tuy rằng đại loạn nhưng không một tù phạm nào thoát ra được, nếu không bách tính Khai Phong càng thêm hoảng sợ, ngay sau đó Lưu Chính bị xử tử, án mạng Kim gia năm đó cũng trồi lên mặt nước, ba thư sinh hợp tác với Lưu Chính cũng không chạy thoát, toàn bộ bị xử trảm. Mà bản khẩu cung của đám Lưu Chính cũng được công bố ra bên ngoài, giải thích tỉ mỉ vụ án và những bên liên quan đến Tam Đầu Kim Đà cùng Tả đầu phái.
Bách tính Khai Phong đều cảm thấy Kim gia đáng thương, ngôi nhà ma cũng không còn đáng sợ như trước nữa mà cảm thấy Lưu Chính còn ghê tởm hơn, Triệu Trinh quả nhiên công chính, không hề có chút nương tay nào đối với hoàng thân.
Mà người của Khai Phong phủ thì không chỉ hài lòng vì Lưu Chính bị xử tử, mà càng phấn chấn vì vụ án vốn khó bề phân biệt chính thức tìm ra được manh mối, lúc này mọi người phải giải quyết hai chuyện, một là hỏi ra tình huống Kim gia, để cởi ra chuyện Ngô Nhất Hoạ bị giận chó đánh mèo. Hai là âm thầm điều tra Nhạc Trường Phong, tìm ra Tả đầu phái vô ác bất tác nhưng lại cẩn trọng tỉ mỉ, triệt để trừ tận gốc tai họa này!