Long Đồ Án

Quyển 17 - Chương 568: Có chạy đằng trời




Trong bãi bắn của quân doanh, Long Kiều Quảng cầm cung luyện tập tiễn pháp.

Từ sau khi hắn “thông suốt”, mỗi đợt bắn ra đều tự hù cho chính hắn nhảy dựng, có đôi khi hắn cũng không rõ làm thế nào mà mình bắn ra được như thế, như kiểu thân thể tự động làm ra được như thế.

Đang luyện thì nghe một thanh âm truyền đến, “U, nhìn có vẻ rất giống nha.”

Long Kiều Quảng hơi sửng sốt, hoàn toàn không cảm giác được có nội lực tới gần, thế nhưng thanh âm cũng không xa, chứng tỏ đó là cao thủ có nội lực cực cao.

Vừa quay đầu lại, thì thấy Ngô Nhất Hoạ và Hắc Thủy bà bà đứng ở phía sau cách đó không xa, vừa nói chính là Hắc Thủy bà bà, lúc này, nàng đang ôm một cái rương màu đen gần như cao bằng người nàng, nghiêng đầu nhìn.

Mà Ngô Nhất Hoạ thì nhìn cây cung trong tay Long Kiều Quảng.

Long Kiều Quảng cúi đầu, khẽ nhíu mày, lại bị nứt rồi.

Ngô Nhất Hoạ và Hắc Thủy bà bà vô thức nhìn trên mặt cách đó không xa, thì thấy ở đó có một đống cung bị hỏng.

Lúc này, phía trên truyền đến tiếng nói, “Phải dùng một cây cung bằng sắt ấy.”

Ngô Nhất Hoạ và Hắc Thủy bà bà ngẩng đầu, thì thấy một bên tường thành, Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa đang ngồi ở đó, vừa nhìn vừa ăn điểm tâm, hai người bọn họ sáng sớm đã đến xem Long Kiều Quảng bắn tên, còn về chuyện vô hình tiễn làm sao bắn ra được, hai người hoàn toàn không rõ.

Long Kiều Quảng gãi gãi đầu.

Ngô Nhất Hoạ nhìn hắn một cái, nói, “Tiểu Tứ Tử nói ngươi bắn tấm bia đỡ thành bốn mảnh?”

Long Kiều Quảng hơi sửng sốt, lập tức gật đầu, “Nga... Đúng vậy.”

“Làm lại một lần cho ta xem.” Ngô Nhất Hoạ rất hứng thú nói.

Hắc Thủy bà bà cũng hiếu kỳ nhìn tấm bia phía xa.

Long Kiều Quảng nâng cung, xoát xoát bắn đi. Có vẻ đặc biệt dễ dàng, tấm bia phía xa trong nháy mắt xuất hiện một chữ thập, sau đó vỡ thành bốn mảnh ngã xuống.

Trên tường thành, nửa quả trứng luộc nước gà trong miệng Lâm Dạ Hỏa đều rớt xuống đất.

Trâu Lương cũng kinh ngạc, vừa rồi Long Kiều Quảng vẫn chỉ luyện Lưu Tinh tiễn thôi, giờ thì quá tà môn rồi, cho dù có vô hình thì mũi tên bắn ra phải là một lỗ thủng chứ? Sao lại biến thành hình thù thế được?

Ngô Nhất Hoạ nhìn Long Kiều Quảng, hỏi hắn, “Ngươi làm như thế nào?”

Long Kiều Quảng chớp chớp mắt, thành thật lắc đầu, “Không biết, nghĩ tới rồi làm thôi.”

Trên tường thành, Lâm Dạ Hỏa há hốc miệng, Trâu Lương đưa tay nâng cằm hắn giúp hắn khép miệng lại.

Ngô Nhất Hoạ gật đầu, “So với ta tưởng còn học nhanh hơn.”

Nói rồi, hắn đi qua, đưa tay từ trong rương lấy ra một thanh hắc sắc tế cung.

Long Kiều Quảng nhìn chằm chằm cây cung nọ, tròng mắt cũng sắp rớt xuống — đó là trong truyền thuyết... U Liên cung thần!

Trên thành lâu, Lâm Dạ Hỏa túm lấy Trâu Lương — xem kìa!

Trâu Lương nâng cằm, rất khó tưởng tượng một thanh cung trông khá mảnh mai lại có uy lực lớn như thế...

“Xem kỹ.” Ngô Nhất Hoạ nói rồi, nâng tay, hướng về phía vách núi phía xa thả dây cung...

“Rầm” một tiếng, trên vách núi xuất hiện một đường thủng ngang vô cùng lớn, đá vụn rơi xuống, binh lính ở trong quân doanh đều bò lên tường thành mà xem.

Ngô Nhất Hoạ lại túm dây cung... Một đường thẳng đứng xuất hiện, trên vách núi có một vết thập tự thật lớn, thoạt nhìn vô cùng chấn động.

Lâm Dạ Hỏa nâng cằm, “Cái này lợi hại!”

Trâu Lương cũng cảm thấy bất khả tư nghị, bất quá sau đó nói, “Có liên quan đến nội lực nhỉ?”

Lâm Dạ Hỏa gật đầu, “Ân, nội lực của hắn dù sao rất cao.”

Thế nhưng hai người vừa dứt lời, lại nghe Ngô Nhất Hoạ nói với Long Kiều Quảng, “Ngươi cũng thử xem.”

Thấy Long Kiều Quảng ngây ngô há miệng, Ngô Nhất Hoạ đột nhiên bổ sung một câu, “Hoàn toàn không liên quan đến nội lực, nội lực của ngươi như vậy đủ rồi!”

Long Kiều Quảng cầm cây cung trong tay, ngẩng đầu nhìn vách núi xa xa, trong miệng lẩm bẩm lẩm bẩm, cũng không biết đang nói cái gì.

Sau đó, chỉ thấy Quảng gia dứt khoát giơ cây cung trong tay, hướng về phía xa bắn hai phát...

Theo tiếng cung gãy “rắc” một tiếng, dấu thập tự phía xa được mở rộng, cũng được đào sâu hơn...

Chúng tướng sĩ đều há to miệng.

Lâm Dạ Hỏa kinh ngạc, “Dĩ nhiên khắc vào đúng dấu thập tự Ngô Nhất Hoạ vừa bắn, mà uy lực còn lớn hơn nữa!”

Trâu Lương cũng gật đầu, tuy rằng hoàn toàn không thể hiểu nổi cách làm.

Long Kiều Quảng cúi đầu nhìn cây cung đã bị gãy trong tay, lẩm bẩm, “Đúng là nội lực thực sự không liên quan nội lực căn bản không rời khỏi thân thể hoàn toàn là khống chế sự vô hình của gió để biến nó thành bất cứ hình dạng gì...”

Ngô Nhất Hoạ nghe hắn lẩm bẩm lẩm bẩm, hơi gật đầu — quả nhiên trẻ nhỏ dễ dạy.

Trên thành lâu, Lâm Dạ Hỏa hỏi Trâu Lương, “Huynh đệ ngươi nói gì thế?”

Trâu Lương phản vấn, “Ngươi xác định muốn biết?”

Lâm Dạ Hỏa khóe miệng giật giật — thôi quên đi.

Trâu Lương mỉm cười, nhìn Long Kiều Quảng ở phía xa đang không thể ngừng lẩm bẩm, thấp giọng nói, “Thoại Lao thế nhưng bẩm sinh biết bắn tên! Để bọn họ kiến thức một chút!”

Long Kiều Quảng nói phân nửa, đột nhiên ngẩng đầu, tựa hồ là nghĩ tới gì đó.

Lúc này, Ngô Nhất Hoạ ném đoạn cung gãy trong tay hắn sang một bên, quay đầu vẫy vẫy Hắc Thủy bà bà.

Hắc Thủy bà bà ném cái rương qua.

Ngô Nhất Hoạ đưa tay tiếp nhận cái rương, mở, từ bên trong xuất ra một hắc sắc bố bao, vừa kéo bố bao, bên trong có một hắc kim trọng cung.

Chúng tướng sĩ trên thành lâu nhìn thấy thì hít sâu một hơi — chưa từng thấy qua cây cung lớn như thế, lại mang phong cách cổ xưa, đẹp vô cùng!

Long Kiều Quảng còn đang đờ ra, Ngô Nhất Hoạ đặt cây cung vào tay hắn.

Long Kiều Quảng nhìn chằm chằm cây cung trong tay.

Ngô Nhất Hoạ nói, “U Liên cung thần tên đầy đủ là Minh Phiền Tâm Di Triệt Ma Lam U Liên cung, phân ra làm hai một nặng một nhẹ...”

Ngô Nhất Hoạ nói còn chưa dứt lời, Long Kiều Quảng đột nhiên nhét cây cung vào lại trong tay hắn.

Ngô Nhất Hoạ hơi sửng sốt.

Hắc Thủy bà bà cũng không hiểu.

Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa nhìn nhau liếc mắt — tình huống gì?

Ngô Nhất Hoạ cũng ngoài ý muốn — không cần sao?

Long Kiều Quảng sau khi trả cung lại, đột nhiên lui về phía sau một bước, nhấc vạt áo, song tất quỳ xuống đất, cửu khấu đại lễ với Ngô Nhất Hoạ. (dập đầu 9 cái)

Làm xong đại lễ, Long Kiều Quảng vẫn quỳ, hai tay đưa lên, cung kín nhận lấy cây cung “Đa tạ sư phụ!”

...

Ngô Nhất Hoạ ngây ngẩn cả người.

Long Kiều Quảng tiếp cung xong, nói, “Từ nay về sau, ngươi chính là sư phụ ta, thân nhân của ngươi là thân nhân của ta, kẻ thù của ngươi là kẻ thù của ta, ta thề sẽ sống chết thủ vệ sư phụ, cẩn tuân sư mệnh, không làm nhục cái tên U Liên.”

Cách đó không xa, Hắc Thủy bà bà khẽ cười, trên thành lâu, Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương cũng nhìn nhau cười.

Ngô Nhất Hoạ sửng sốt một lúc lâu, rốt cuộc cũng cười, gật đầu, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Long Kiều Quảng, “Hảo.”

...

Bên cạnh núi đá ở thành đông, phía sau Thiên lao, có một mỏ đá được xây tường vây lại, nơi này là chỗ trọng phạm Thiên lao thường xuyên đến làm việc nhất.

Quân lính sẽ cho nổ núi để lấy đá tảng, công việc của các phạm nhân là đập vỡ đá tảng thành mảnh nhỏ như hạt dưa, dùng để sửa đường. Đây là công việc cần sức khỏe, đại thể đều do phạm nhân trong Thiên lao hoàn thành, các trọng phạm mỗi ngày làm hai canh giờ, đương nhiên, ngoại trừ có Thiên lao binh mã thủ vệ ra, các phạm nhân cũng đều mang theo xiềng xích.

Ngoại trừ thủ vệ và xiềng xích ra, biện pháp an toàn còn có dãy tường vây vô cùng lớn. Bức tường này cao như tường thành, vô cùng dày, bên ngoài tường là Đông Sơn, rừng cây rậm rạp, bên trong có rất nhiều trái cây dại, trên núi không có dã thú, nên phụ cận rất nhiều người dân sẽ vào núi hái trái cây, làm mứt hoa quả đưa vào trong thành bán.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sau khi biết được đại thể tình huống từ chỗ Hoài Tam thì từ biệt Hoài Tam và Tây Môn Dược, đi Hình bộ.

Quả nhiên, Hình bộ Thượng thư đã sớm được Triệu Trinh mệnh lệnh, toàn lực phối hợp với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường muốn hắn tìm cách đưa ba thư sinh kia ra, còn bọn họ sẽ tới phụ cận Đông Sơn, hai người khinh công rất tốt, sẽ nhảy lên đầu tường vây để quan sát phía dưới mỏ đá.

Lúc này, các phạm nhân mặc áo tù màu trắng đều đang đập đá tảng, trọng phạm Thiên lao đa phần thể trạng cường tráng, cũng khó trách, ở đây ít nhất cũng đeo trên lưng vài ba mạng người, có nhiều kẻ là hung đồ giết người không chớp mắt, đều phải giam giữ cả đời hoặc chờ để hành hình.

Xung quanh tường vây cứ mười bước có một tốp quan binh Thiên lao cầm binh khí.

Mà nhóm tù phạm đều đeo xiềng xích rất nặng, hành động vô cùng không tiện.

Triển Chiêu đứng ở trên tường vây quét mắt nhìn, khẽ nhíu mày — hôm nay phạm nhân đặc biệt nhiều, nhìn ra không dưới năm trăm, đều mặc trang phục tù nhân, mấy thư sinh kia ở đâu nhỉ?

Lúc này, Bạch Ngọc Đường đưa tay chỉ về phía cách đó không xa.

Triển Chiêu theo tay hắn chỉ nhìn qua, thì thấy ở chân núi, có ba người mặc áo tù đang lười biếng đập đá. So với các tù phạm khác thì chỗ bọn họ đang làm không quá nắng, hơn nữa tựa hồ cũng không ai quản bọn họ có đang chăm chỉ làm việc hay không, xem thể trạng thì cũng gầy gò yếu ớt, khá khác biệt so với các tù nhân còn lại.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại nhìn quét qua một vòng, Lưu Chính cũng không ở đây.

Lúc này, thấy Hình bộ Thượng thư đi vào trong, cùng một ngục tốt đang phụ trách trông coi nói mấy câu.

Ngục tốt nọ chỉ vào ba thư sinh đang ở dưới chân núi.

Hình bộ thượng thư gật đầu, ra hiệu hắn sẽ đưa người đi.

Hai ngục tốt liền đi về phía đó.

Chỉ là lúc này, bỗng thấy có một số tù phạm ngẩng đầu nhìn... Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng nghe được tiếng động lạ, có vẻ là từ trên đỉnh núi truyền đến.

Hai người vừa nhấc đầu, thì thấy trên núi đột nhiên có một khối cự thạch lăn xuống, hướng về phía ba thư sinh đang ở dưới chân núi.

Triển Chiêu liếc mắt thấy trên đỉnh núi có bóng người, Bạch Ngọc Đường cũng thấy được, hai người trao đổi ánh mắt, phân công nhau hành động.

Triển Chiêu tung người, y như diều hâu lao lên đỉnh núi, còn Bạch Ngọc Đường lao xuống chân núi.

Ba thư sinh nọ thất kinh, thế nhưng đá rơi tốc độ quá nhanh, ba người bọn họ đều sợ đến mức rút gân, té nhào không chạy nổi, mắt thấy sắp bị áp thành một khối thịt nát thì đột nhiên trước mắt một thân ảnh bạch sắc nhoáng lên, sau đó nghe được tiếng long ngâm, Bạch Ngọc Đường rút đao ra khỏi vỏ, chém về phía tảng đá đang lăn xuống... Chợt nghe một tiếng nổ.

Khối cự thạch đó bị chém thành hai, rồi bắn về hai phía.

Bạch Ngọc Đường rơi xuống đất xong, quay lại nói với ba thư sinh đang sợ hãi nằm rạp dưới đất, “Đừng nhúc nhích.”

Ba người trong nháy mắt cứng đờ... Mà ngay lúc ba người cứng còng bất động, “Rầm rầm” hai tiếng nổ, hai nửa tảng đá rơi xuống hai bên bọn họ tạo thành hai cái hố.

Ba thư sinh trốn ở phía sau Bạch Ngọc Đường rốt cuộc tránh được một kiếp, Hình bộ Thượng thư ở ngay gần đó, kể cả đám thị vệ đều choáng váng.

Mọi chuyện đều xảy ra hết sức đột ngột.

Triển Chiêu lúc này thì đã lên tới đỉnh núi, ngăn cản một người đang muốn đào tẩu, đạm đạm cười, “Lưu đại nhân.”

Trước mắt Triển Chiêu, chính là Lưu Chính, trong tay hắn cầm một cây khiêu côn, giương mắt, âm trầm nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu nói, “Đến Khai Phong phủ tâm sự?”

Ánh mắt Lưu Chính nhìn chằm chằm Triển Chiêu có chút biến hóa, cuối cùng lộ ra một khuôn mặt tươi cười âm hiểm, “Triển Đại nhân, ngươi còn có thời gian để quản ta?”

Triển Chiêu khẽ nhíu mày.

Lưu Chính bỗng nhiên cười, nói, “Ta sợ ngươi sẽ bận rộn lắm đó...” Nói rồi, đột nhiên bịt chặt lỗ tai.

Cùng lúc đó, chợt nghe một tiếng nổ “oành” truyền đến.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, cùng nhau xoay mặt, thì thấy tưởng vây ngăn mỏ đá và Đông Sơn đột nhiên nổ tung... Tường vây này rất cao, sau khi bị nổ thì bị sập xuống một tảng lớn, trong nháy mắt, một mặt tường xuất hiện lỗ hỗng lớn, mà nhóm thị vệ đứng bên tường đều bị nổ văng ra xa, đá vụn văng khắp nơi.

Đúng lúc này, đột nhiên nghe được có mấy tên tù phạm rống lớn một tiếng, đụng ngã ngục tốt bên cạnh, cướp chìa khóa mở xiềng xích của mình, rồi cướp giật binh khí.

Đám tù phạm đều cướp chìa khóa, ngục tốt và thị vệ đại loạn, Hình bộ Thượng thư kinh sợ hô lên, “Ngăn cản lối ra không để bọn họ ra ngoài a!”

...

Nhưng mà trời cũng đã tối, có mấy tù phạm tốc độ nhanh nhất đã mở được xiềng xích, cướp binh khí chém ngã thị vệ rồi lao ra bên ngoài.

Ở đây đều là những cao thủ vô cùng hung ác, hơn nữa đây là cơ hội chạy trốn duy nhất của bọn hắn, Vì vậy đều liều mạng lao ra chỗ tường vây bị sập. Thành đông cách Khai Phong thành không xa lắm, mấy trăm tên hung đồ cầm vũ khí chạy vào trong thành hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Triển Chiêu chau mày, chợt nghe Lưu Chính âm trầm nói, “Triển Đại nhân... Cứu bách tính Khai Phong quan trọng hơn a, bên ngoài còn có tiểu hài nhi đang hái trái cây đó!”

Nói xong, Lưu Chính xoay lưng chạy đi.

Triển Chiêu nhãn thần phát lạnh, quay về phía vách núi Lưu Chính vừa nhảy xuống ném một quả tên lệnh... Tên lệnh nổ ra trong không trung. Triển Chiêu biết Lưu Chính sau khi nhảy xuống sẽ trống ở rừng rậm phía hậu sơn, vì vậy liền ném tên lệnh về phía đó, mà tên lệnh này, chính là Quần Ma lệnh...

Trong Thái Học viện, Ân Hầu ngẩng đầu, nhìn Quần Ma lệnh nổ trên bầu trời, khẽ nhướn mi.

Triển Chiêu bỏ qua Lưu Chính, lao xuống sườn núi, nghiến răng nghiến lợi, “Lưu Chính, ngươi chờ, ngoại trừ Diêm vương điện, chỗ nào cũng đừng mong trốn được!”

Mà lúc này, Bạch Ngọc Đường đã trước Triển Chiêu một bước, lao tới chỗ tường vây bị sập.

Hình bộ Thượng thư quay qua nói với thị vệ còn đang há hốc mồm, “Nhanh đi gọi người a!”

Vì vậy... Bách tính Khai Phong thành bỗng thấy trên không trung phía thành đông, đột nhiên nổ hơn mười tên lệnh, đều là màu đen.

Trong hoàng cung, Nam Cung bị Triệu Trinh gọi vào phòng, đang chuẩn bị trả lời câu hỏi đột nhiên ngẩng đầu.

Triệu Trinh hai hàng lông mày cũng hơi nhíu, đứng lên, nhìn bầu trời tràn ngập khói đen, ánh mắt rét lạnh vài phần.

Trong Khai Phong phủ, Triệu Phổ cầm lấy Tân Đình Hầu đi ra, cách đó không xa, Âu Dương Thiếu Chinh cưỡi ngựa mang theo rất nhiều Hoàng thành chạy về phía thành đông, Giả Ảnh rơi xuống cạnh Triệu Phổ, thấp giọng nói với hắn, “Tường vây mỏ đá ở phía sau Thiên lao bị Lưu Chính nổ sập.”

Con mắt xám của Triệu Phổ nhạt màu hẳn, “Muốn đục nước béo cò đào tẩu? Đóng cửa thành cho ta!”

Giả Ảnh ném tên lệnh hồng sắc lên trời, cửa thành bốn phía Khai Phong phủ đóng lại, rất nhiều Hoàng thành quân từ quân doanh đi ra, bảo vệ cửa thành. Mà cùng lúc đó, ngoại trừ quân binh chạy về phía đông thành, còn có hơn mười đạo nhân ảnh với một tốc độ quỷ dị chạy tới rừng rậm phía sau mỏ đá. Lam Hồ Ly xách váy, ra lệch với thủ hạ Lam Hồ bang, “Vây lấy khu rừng này cho lão nương, trước khi tiểu Cung chủ đến, một con sâu cũng không cho chạy!”

Mà lúc này, trong cánh rừng bên ngoài mỏ đá, mặt đất bởi vì vụ nổ mà kịch liệt rung động. Vốn có mấy phụ nhân dẫn một đám tiểu hài nhi, đang hái trái cây để làm mứt, bị vụ nổ bất thình lình làm cho ngây phỗng.

Đến khi các nàng lấy lại tinh thần, thì thấy mấy tên hung thần ác sát mặc đồ tù phạm cầm đao vọt tới, tên dẫn đầu hô lên, “Bắt hài tử làm con tin!”

Mấy phụ nhân vô thức bảo vệ đám nhỏ đã bị dọa sợ.

Tên tù phạm chạy đầu tiên vọt tới phía sau phụ nhân gần hắn nhất, vung đao đang định chém chết phụ nhân cướp đứa trẻ làm con tin...

Trong nháy mắt.

Ánh đao bạc chợt lóe... Tiểu khuê nữ trong lòng phụ nhân nọ bỗng thấy trước mắt một nhân ảnh bạch sắc xuất hiện, bởi vì tốc độ quá nhanh, mái tóc đen của người bọ vung lên một độ cung đẹp mắt, rồi hàn quang nhoáng lên, huyết quang chợt lóe...

Bạch Ngọc Đường vung Vân Trung đao, hoành đao trước mắt, hàn khí bắt đầu lan tràn.

Tù phạm kia sau khi trúng một đao của Bạch Ngọc Đường thì bay ra thật xa, hai tên tù phạm phía sau bị vấp chân, lảo đảo dừng lại, thấy tên tù pham kia bay trở về, từ đầu đến chân bị chém thành hai nửa, thi thể cứ thế từ một thành hai rơi xuống đất.

Hai tù phạm kia bị sát ý của Bạch Ngọc Đường dọa sợ, há to miệng, nhưng lúc này hai bên đều có hài tử, sợ đến mức không thể động đậy. Hai kẻ đó dù sao cũng là trọng phạm trong Thiên lao, cái gì chưa thấy qua? Bị dọa một chút thì tỉnh lại, nhìn nhau rồi chạy về hai bên, muốn phân công hành động.

Mà Bạch Ngọc Đường không hề nghĩ ngợi, lóe về bên trái, chén giết tên tù phạm vừa chạy về phía đó.

Cùng lúc đó, tên tù phạm chạy qua bên phải mắt thấy mình sắp đắc thủ, vội vàng nắm áo một tiểu nam hài đang ôm gốc cây, đột nhiên trước mắt một thân ảnh hồng sắc xuất hiện, hắc sắc Cự Khuyết ra khỏi vỏ trở thành cảnh tượng cuối cùng hắn nhìn thấy trong đời, Triển Chiêu một kiếm chém người xong, thuận thế huy kiếm, ném thi thể tên tù phạm ngược trở về...

“Huỵch” một tiếng... Thi thể theo chỗ tường vây bị sập, bay vào trong mỏ đá, rất nhiều tù phạm chuẩn bị lao ra ngoài bị thi thể té nhào trước mắt dọa sợ, dưới chân cũng vô thức dừng lại.

Chỉ thấy Triển Chiêu rơi xuống trước mảnh tường sập, Bạch Ngọc Đường nắm đao đứng ở một chỗ xa hơn, một trước một sau bảo vệ lối ra, sát khí tràn đầy.

Triển Chiêu vung Cự Khuyết, vẩy máu đọng trên thân kiếm xuống nền đất tạo thành một đường máu đỏ thẫm ngay lối ra do tường bị sập, hắn một thân hồng y như máu, một tay nắm Cự Khuyết, thanh âm lạnh lẽo hiếm gặp, “Đều trở lại cho ta, bước qua hồng tuyến, giết không cần hỏi tội!”