Long Đồ Án

Quyển 17 - Chương 544: Tàn ảnh




Triển Chiêu và mọi người cảm giác trên đầu có một trận gió đảo qua, ba người trong lòng khẽ động — cao thủ!

Vì vậy, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đuổi theo vào.

Triệu Phổ một tay ôm Tiểu Tứ Tử một tay kéo Công Tôn, phía sau còn có một Trầm Nhạn mập mạp. Cửu Vương gia suy nghĩ một chút, hay là cứ thẳng thắn...

“Rầm” một tiếng, đại môn bị Triệu Phổ đá văng.

Trong nhà Lâm phu tử còn có mấy người hạ nhân, bị Triệu Phổ làm cho sợ đến run người, cầm gậy gộc chạy ra xem, thì thấy người vào dĩ nhiên là cửu Vương gia.

Hoàng thành quân thủ vệ ở phụ cận cũng chạy tới.

Mà lúc này...

Bị làm sợ còn có Lâm phu tử và Lâm Tiêu.

Lúc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy vào trong viện tìm được Lâm phu tử và Lâm Tiêu, nhìn thấy giá một già một trẻ đang há hốc miệng nhìn hai người bọn họ.

Lúc này, Lâm phu tử cầm trong tay một cái khay, bên trong là hai chén nhìn có vẻ là đồ ăn khuya, Lâm Tiêu buông tiêu, đang nhận lấy cái chén... Thảo nào tiếng tiêu đột nhiên ngừng, hóa ra là ăn khuya.

Già trẻ hai người duy trì động tác này nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rơi xuống trước mắt, nhất thời không thể có phản ứng nào khác.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng xôn xao, Triệu Phổ và một chuỗi người chạy vào, tới nơi liền hỏi, “Người đâu?”

Lâm Tiêu buông đồ ăn trong tay, đứng dậy hỏi mọi người, “Xảy ra chuyện gì?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khắp nơi tìm kiếm một chút, khí tức nọ đã tiêu thất, vừa rồi kẻ kia từ phía trên xẹt qua rồi đi đâu? Không lẽ chỉ đi ngang qua? Hay là tới một nơi khác trong nhà Lâm phu tử?

Bạch Ngọc Đường nhảy lên đầu tường nhìn một chút, trở về lắc đầu với Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhíu mày — thân pháp cực nhanh hơn nữa thập phần bí mật, người nào a? Khai Phong từ khi nào có một cao thủ như vậy?

Lâm Tiêu vẻ mặt hoang mang.

Triển Chiêu hỏi hắn, có cảm giác được kẻ nào tiến vào hoặc phóng vụt qua không.

Lâm Tiêu lắc đầu, “Không có a, có người nào vào sao?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, hơi có chút lo lắng, Lâm Tiêu tuy rằng công phu không tồi, nhưng dù sao niên kỷ còn nhỏ, nội lực thiếu thâm hậu. Vừa rồi người kia tuyệt đối là một cao thủ đẳng cấp, ngày hôm nay vừa lúc đụng phải bọn họ, bởi vậy không có xảy ra việc gì, còn không biết đối phương có ác ý hay không... Nếu là có ác ý, Lâm Tiêu chưa chắc có thể phát hiện. Hơn nữa căn cứ vào thân phận của Lâm Tiêu, cũng không đoán được đối phương đến tột cùng nhằm vào hắn, hay là Lâm phu tử.

Lâm phu tử buông khay, đi tới bên Triển Chiêu, “Có chuyện gì không?” Song song, hắn cũng thấy được Trầm Nhạn đứng một bên.

Trầm Nhạn hành lễ với hắn, “Phu tử.”

Lâm phu tử gật đầu.

Trầm Nhạn lúc này một mực quan sát Lâm Tiêu, nhìn rất lâu, sau đó khẽ cười, “Trông rất giống Tử Vấn, bất quá cảm giác khí chất một điểm cũng không giống a...”

Lâm Tiêu ngẩn người, nhìn Trầm Nhạn.

Triển Chiêu nói cho hắn biết, người này chính là bằng hữu tốt của cha ngươi, Trầm Bác Đào.

Chúng người tới thư phòng của Lâm phu tử ngồi xuống, đại thể nói lại những gì Trầm Nhạn từng kể.

Lâm phu tử khẽ vuốt cằm suy nghĩ, cũng không nói nói.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chú ý động thái của Lâm phu tử, hai người đột nhiên sản sinh một nghi vấn — Lâm Tiêu là thư đồng của Ngô Nhất Hoạ, như vậy trước khi Ngô Nhất Hoạ gặp chuyện không may, hắn hẳn vẫn đi theo, nói cách khác, năm đó những người có liên quan đến Ngô Nhất Hoạ, tỷ như Lâm Đại, Lâm Nhị các loại, hắn hẳn là có nhận thức. Vậy Lâm phu tử vì sao không nhận ra bức tranh của Lâm Tiêu? Hay là nói, hắn không nhận ra Lâm Đại Lâm Nhị?

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang chìm vào suy nghĩ.

Thì Lâm Tiêu mở miệng, “Bức tranh? Cha ta ngoại trừ để lại tiêu cho ta, cũng không nhắc tới cái khác...”

Nói rồi, hắn đặt tiêu lên trên bàn.

Trầm Nhạn vừa nhìn cây tiêu nó thì bị dọa phát run, thiếu chút nữa ngã xuống đất, hắn đưa tay chỉ vào cây tiêu, “Chính là nó! Chính là nó! Ta nhớ kỹ hoa văn!”

Mọi người nhìn lại cây tiêu trong tay Lâm Tiêu, dài hơn ba thước, dài hơn tiêu bình thường, thân là lục sắc, nhìn hẳn là trúc, trông vô cùng phổ thông, nhưng mà nhìn kỹ, trên thân có khắc rất nhiều hoa văn.

Công Tôn cầm nó lên tỉ mì nhìn, nhíu mày, “Đây không phải hoa văn, mà là chữ hoặc ký hiệu gì đó.”

Công Tôn lật qua lật lại, “Ân... Cảm giác như là bị ngược, có lẽ phải nghiên cứu thêm.”

“Ta nghiên cứu đã lâu cũng không biết bên trên viết gì.” Lâm Tiêu bất đắc dĩ.

“Cha ngươi lúc cho ngươi cây tiêu này, có nói gì thêm không?” Triển Chiêu hỏi.

Lâm Tiêu xuất thần, “Hắn nói, tiêu là bảo quản thay người khác, sẽ có ngày phải trả cho người kia, dặn ta giữ cho tốt.”

“Không nói cho ngươi biết là ai sao?” Triển Chiêu hỏi.

Lâm Tiêu lắc đầu, “Ta khi đó quá nhỏ, cha cũng không nói cho ta biết nhiều lắm.”

Mọi người nhìn sang Trầm Nhạn.

Trầm Nhạn bất đắc dĩ lắc đầu, hắn chỉ biết cây tiêu này là quái nhân cầm theo lúc ra khỏi cái rương, sau đó cho Lâm Tử Vấn.

“Như vậy bức hoạ thì sau?” Triển Chiêu hỏi Lâm Tiêu, “Là cảnh tuyết đồ.”

Lâm Tiêu hơi tò mò, “Cảnh tuyết đồ?”

“Cha ngươi có cho ngươi bức tuyết đồ nào không?” Triển Chiêu để Trầm Nhạn miêu tả lại một chút, dù sao hắn đã thấy qua bức họa trong tay Lâm Tử Vấn năm đó.

Lâm Tiêu cũng lắc đầu, “Cái này ta không rõ lắm, cha ta hẳn là không để lại tranh gì... Ta không tìm thấy.”

“Cha ngươi thiện thi họa như thế, không lưu lại bức nào sao?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy kỳ quái.

Lâm Tiêu lắc đầu, “Cha ta có một thói quen, chính là vẽ ra bức nào sẽ bán đi bức đó, bình thường rất ít khi vẽ tranh, muốn vẽ cũng là vẽ lên tán dù, sau đó bán đi... Hắn một bức tranh cũng không hề lưu lại, ta cũng có thói quen này giống hắn.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, bức tranh của Lâm Tử Vấn cũng không có trong tay Lâm Tiêu, chuyện này không biết là tốt hay xấu, ít nhân sẽ không có ai âm mưu gây hại gì cho hắn.

Triển Chiêu bọn họ từ chỗ Lâm Tiêu không hỏi ra được đầu mối gì hữu dụng, đang muốn cáo từ đi về Khai Phong phủ.

Thế nhưng lưu lại Lâm Tiêu và Lâm phu tử, lại có chút lo lắng.

Triệu Phổ liền lệnh Hoàng thành quân phái thêm người đến.

Lúc mọi người sắp đi, Tiểu Tứ Tử đang ngủ trên vai Triệu Phổ tỉnh lại, dụi mắt nhìn xung quanh, thấy được cây tiêu trên bàn thì đưa tay cầm lên xem.

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nhìn đồ án trên thân tiêu, có vẻ thấy đẹp mắt.

Công Tôn đưa tiêu trả lại cho Lâm Tiêu, dỗ Tiểu Tứ Tử ngủ lại.

Tiểu Tứ Tử lại đưa tay cầm lấy cây tiêu.

Công Tôn nhìn bé, “Sao lại lấy đồ của ca ca?”

Tiểu Tứ Tử thu tay lại, ở trong lòng cha bé cọ a cọ, vừa cọ vừa nhìn cây tiêu.

Triển Chiêu cũng nhìn chằm chằm nó, rồi đột nhiên mở miệng hỏi Lâm Tiêu, “Có thể cho ta mượn một chút? Ngày mai ta trả ngươi.”

Lâm Tiêu đưa tiêu cho Triển Chiêu, “Không vội, lúc nào trả cũng được.”

Triển Chiêu nhận lấy.

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một chút, hắn đại khái đoán được, Triển Chiêu muốn cầm cho Ngô Nhất Hoạ xem.

Mọi người cáo từ rời đi.

Bọn người đi, Lâm phu tử vỗ vỗ Lâm Tiêu, bảo hắn đi ngủ, rồi đi về phòng mình.

Lâm Tiêu cũng trở về phòng, vừa đóng cửa lại, chợt cảm giác bên tai một trận gió thổi qua... Lâm Tiêu cả kinh... Song song, cửa sổ mở.

Chờ Lâm Tiêu hiểu ra, trong phòng đã vắng tanh, không có bất cứ một ai, trên bàn ánh nến bị trận gió vừa rồi thổi tắt, cửa sổ mở ra.

Lâm Tiêu đi đến đốt đèn lên, nhìn nữa, trong phòng căn bản không có ai... Thế nhưng trận gió vừa rồi rõ ràng là có người lướt qua, khinh công cao quá!

Lâm Tiêu đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, nhíu mày... Ngoài cửa sổ là khoảnh sân, đêm khuya nhân tĩnh, cũng không ai.

Lâm Tiêu có chút lo lắng, chạy đến gian phòng sát vách nhìn một chút, Lâm phu tử vẫn mạnh khỏe, Vì vậy cau mày trở lại phòng mình, vừa rồi tuyệt đối là có người trốn trong phòng hắn, sau đó một trận gió đảo qua dường như là đào tẩu.

Đóng cửa lại, Lâm Tiêu vừa đi về phía giường vừa nhíu mày, Triển Chiêu bọn họ vừa tìm người, có thể nào là trận “gió” mới rồi không?. Tuy không biết thân phận đối phương, nhưng hẳn là không có ác ý, ít nhất hắn không cảm giác được sát khí, hơn nữa người nọ công phu cao hơn mình rất nhiều, nếu như có ác ý, chính mình đã sớm chết.

Nghĩ nghĩ, Lâm Tiêu xoay người, bỗng cảm giác cánh tay đụng vào vật gì đó, đảo mắt vừa nhìn, trong tay tấm đệm.

Lâm Tiêu sờ sờ, phát hiện trong chăn có gì đó cưng cứng, xốc lên nhìn, thì thấy trong đó thực sự có đặt một hộp gấm màu đen.

Lâm Tiêu bưng hộp lên quan sát xung quanh, xác định không phải đồ của mình... Sau đó, hắn mở ra xem.

Trong hộp, có một quyển trục.

Lâm Tiêu lấy quyển trục ra, mở thử, thì thấy bên trên quyển trục trắng trơn.

Lâm Tiêu ngẩn người, nghiêng đầu — giấy trắng?

Hắn lại tỉ mỉ nhìn một hồi lâu, đúng là trắng trơn! Lâm Tiêu cảm thấy mạc danh kỳ diệu, ai lại để cho hắn một quyển giấy trắng?

...

Triển Chiêu và mọi người trở lại Khai Phong phủ, tất cả mọi người còn chưa ngủ, chờ tin tức của bọn họ.

Trong viện, Công Tôn còn đang kiểm tra thi cốt, Bao Duyên và Bàng Dục đang xem bài, đều là bài sẽ học vào ngày mốt. Bàng Dục rất nhiều bài đều phải xem trước, nếu không lúc đi học nghe giảng sẽ không hiểu, Vì vậy Bao Duyên mỗi buổi tối lúc đọc sách sẽ giảng cho hắn vài câu, dần dần cũng thành thói quen.

Bầu không khí học bài của Khai Phong phủ tương đối tốt, Bao Duyên Bàng Dục mỗi ngày sẽ cùng học một canh giờ, lúc này Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử cũng sẽ chạy tới xem, có đôi khi nha hoàn trong viện cũng tới để chút hỏi thi từ này nọ.

Hơn nữa quý phủ nhân tài quy tụ, nếu có cái gì không rõ, Công Tôn, Bao đại nhân, Bao phu nhân, tùy tiện túm ai lại cũng có thể giảng cho ngươi một bài, túm Bạch Ngọc Đường hoặc Thiên Tôn cũng được. Bàng Dục lúc này đã có chút phong thái của học sinh Thái Học viện, khí chất bại gia tử trên người đã sớm bị trừ sạch.

Triển Chiêu vào cửa, cầm tiêu gõ cửa phòng Cửu nương.

Chỉ chốc lát sau, Cửu nương vừa ngáp vừa đi ra, mở cửa thấy là Triển Chiêu thì cười tủm tỉm kéo hắn vào, “Ngủ không được a? Ngủ cùng Hồng di đi...”

Triển Chiêu mặt đỏ bừng, vội vàng đoạt lại tay áo, “Đừng nháo!”

Phía sau Cửu nương, Lam Hồ Ly cũng thò đầu ra, liếc mắt thấy Bạch Ngọc Đường bên cạnh Triển Chiêu, cũng kéo vào.

Bạch Ngọc Đường giật mình, vội né rồi tránh đằng sau Triển Chiêu.

Triển Chiêu ngăn trở hai di di.

Hắc Thủy bà bà trong phòng che miệng cười.

Hồng Cửu nương còn chọc hắn, “Xấu hổ gì chứ? Ngươi khi còn bé không phải thích nhất là ngủ cùng ta sao?”

Triển Chiêu xấu hổ, Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.

Mọi người cũng bát quái nhìn qua đây...

Triển Chiêu khoát tay áo, ra hiệu cho Cửu nương rằng mình có chính sự, “Tiểu Họa thúc thế nào rồi ạ?”

“Ngủ rồi.” Cửu nương chỉ chỉ sát vách, “Vừa ăn mỳ xong thì nói mệt, muốn ngủ.”

“Nga.” Triển Chiêu lấy cây tiêu ra cho Cửu nương xem, “Tiêu này...”

Không đợi Triển Chiêu nói xong, Cửu nương đoạt lấy, “Mẹ ơi, ai đưa cho ngươi!” Nói rồi đưa tay làm ra vẻ sắp hủy nó.

Triển Chiêu hết hồn vội đoạt lại, “Á! Không phải của ta, làm hỏng phải đền đó!”

Vừa nói, Triển Chiêu vừa kín đáo đưa nó cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cầm tiêu, có chút tò mò.

“Tiêu này ngươi biết a?” Triển Chiêu hỏi.

Cửu nương hai hàng lông mày sắp nhíu thành hàng ngang, “Là của Lâm Đại!”

Triển Chiêu chớp chớp mắt, nghiêng đầu, “Lâm Đại không phải tốt sao?”

“Phi!” Cửu nương nhổ nước bọt, “Hai tên họ Lâm không tên nào tốt!”

Triển Chiêu cầm tiêu, suy nghĩ một chút, hỏi Cửu nương, “Ngươi xác định Lâm Đại và Lâm Nhị đều đã chết sao?”

Hồng Cửu nương sửng sốt, nhíu mày, “Đúng vậy.”

“Xác định?” Triển Chiêu lại hỏi một lần.

Cửu nương ôm cánh tay, “Ừ!”

Triển Chiêu kể lại tao ngộ của Trầm Nhạn và Lâm Tử Vấn khi còn bé trên quái thuyền cho Cửu nương nghe.

Hồng Cửu nương không hiểu ra sao, “Một thân hắc còn ôm tiêu? Bộ dáng thế nào?”

Triển Chiêu kể lại miêu tả của Trầm Nhạn một chút.

Cửu nương nhíu mày, “Nghe không giống lắm a... Không thể nào, người đã chết sao sống lại được.”

Triển Chiêu chỉ chỉ tiêu trong tay Bạch Ngọc Đường, “Tiêu này có ý nghĩa đặc thù gì không ạ?”

Cửu nương nói, “Ai biết, hỏi Bệnh bao xem.”

Triển Chiêu có chút khẩn trương, “Tiểu Họa thúc thấy sẽ không thổ huyết nữa chứ?”

Cửu nương híp mắt, “Ngươi tưởng Bệnh bao vì hai tên chết bầm đó mà thổ huyết a? Hắn gần đây thiên can vật táo nên phát bệnh thôi.”

Vì vậy, Triển Chiêu cầm tiêu, gõ cửa phòng Ngô Nhất Hoạ.

Bất quá trong cửa không ai trả lời.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, nhìn một chút Triển Chiêu — trong phòng Tiểu Họa thúc ngươi không có khí tức a.

Triển Chiêu đưa tay đẩy cửa, cửa mở, trong phòng tối như mực.

Đi tới bên giường vừa nhìn, Triển Chiêu xoay người chạy ra, “Tiểu Họa thúc đâu?”

Trong viện tất cả mọi người nhìn hắn, “Không ở trong phòng sao?”

Bao Duyên buồn bực, “Hắn xuất môn lúc nào?”

Tất cả mọi người nghi hoặc — ngay cả cửa cũng không mở, làm sao để ra ngoài?

Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ đều nhíu mày — với công phu của Ngô Nhất Hoạ, ra ngoài không bị ai thấy là chuyện quá dễ dàng.

Cửu nương cũng đi ra, “Hắn không ở trong đó sao?”

Triển Chiêu có chút sốt ruột, thân thể còn chưa tốt mà chạy đi đâu a...

Trong viện mọi người cũng đều đứng dậy đi tìm.

Lúc này, Triển Chiêu cảm giác có người túm túm vạt áo mình, cúi đầu vừa nhìn, Tiểu Tứ Tử đưa tay chỉ về phía tây, “Qua bên kia.”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, ôm lấy Tiểu Tứ Tử, gọi Yêu Yêu tới.

Yêu Yêu mở cánh mang theo Triển Chiêu Tiểu Tứ Tử, còn có Bạch Ngọc Đường vừa mới nhảy lên, bay về phía tây.

“Đêm rồi còn đi về phía tây làm gì? Tới Kim gia lão trạch sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu không rõ lắm, nhìn Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử chỉ vào một khu nhà ở đối diện tây sơn.

Chờ Yêu Yêu bay đến phía trước tòa nhà, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhận ra, là nha của gia gia Qua Thanh.

Hai người trong nháy mắt nghĩ đến, Ngô Nhất Hoạ có phải đến tiểu lâu nọ chơi hay không?

Đang muốn xuống gõ cửa, Bạch Ngọc Đường đột nhiên quay đầu lại, Triển Chiêu cũng cảm giác được có khí tức, liền quay mặt lại, liền thấy ở trên nóc nhà xa xa, có một bóng người...

...

Mà lúc này, trong tiểu lâu ở phủ Qua Nguyên, Ngô Nhất Hoạ đang ngồi trên ghế đờ ra. Hắn ban ngày ăn hơi nhiều dược mà Công Tôn kê cho, rất có tinh thần nên muốn ra ngoài đi dạo một chút, đi một hồi thì đến chỗ này.

Qua Nguyên phu phụ đương nhiên hoan nghênh hắn.

Ngô Nhất Hoạ đang thất thần thì bỗng nhíu mi, hắn nhìn thoáng qua một nóc nhà cách đó không xa bên ngoài qua phủ... Thì thấy ở đó, có một nhân ảnh.

Lúc này đêm lạnh như nước, thân ảnh người kia xa xa như ẩn như hiện, chỉ có một đường viền. Ngô Nhất Hoạ nhãn thần cũng không kém, thân ảnh đó không hiểu sao gây cảm giác không được trọn vẹn, nhìn như chỉ có một tàn tượng, cực kỳ khác thường.

Bệnh thư sinh nhíu mày — tàn ảnh...