Ông bà ta có câu duỗi đầu một đao rụt đầu cùng một đao, nếu tránh không khỏi cũng chỉ có cách kiên trì mà xông lên.
Vì vậy, Triển Chiêu bọn họ lại một lần nữa với một tâm tình phức tạp, đi tới Thái Học viện, so sánh với lần trước phải đến đọc sách, lần này còn thảm hại hơn, phải dạy học... Biết đâu với đâu a.
Mọi người vừa nghĩ đến khuôn mặt tươi cười e sợ thiên hạ bất loạn của Triệu Trinh, lần đầu có một loại suy nghĩ đại nghịch bất đạo — nếu có một người công khai đến soán vị hắn cũng có thể xem là một chuyện tốt.
Cũng mang biểu tình phức tạp như thế, còn có Lâm Tiêu lão phu tử đang đứng ở cửa Thái Học viện nghênh tiếp tân sinh.
Lâm phu tử nhìn một đám nhân trung long phượng bước đi khí phách hiên ngang đang tới gần, nhịn không được mà hoài nghi chính mình có phải từng đắc tội Triệu Trinh khi dạy hắn học bài không... Nếu không sao tiểu hoàng đế luôn gây thêm phiền phức cho lão a?
Nhưng mà, khác với một số phu tử đang sầu mi khổ kiểm, học sinh Thái Học viện lại hưng phấn cực kỳ.
Người đã vào Thái Học viện rồi thì thầm nghị luận, còn chưa vào Thái Học viện thì liên tục nhìn xung quanh.
“Tới tới!”
“Đó là cửu Vương gia!”
“Ta lần đầu tiên thấy người thật!”
“Bạch Ngọc Đường a!”
“Suất!”
“Triển Chiêu mặc quan bào tới kìa! Chết cũng không tiếc!”
“Tiểu Tứ Tử cũng tới!”
“Nha a a!”
...
Lâm phu tử chợt nghe bên tai “Ong ong ông” rung động, lắc đầu thở dài, đều quá ngây thơ rồi!
Nhóm học sinh cũ của Thái Học viện đều nhận thức Triển Chiêu bọn họ thì còn đỡ một chút, nhóm tân sinh vốn chưa từng thấy qua, ai cũng vô cùng kích động.
Lâm phu tử lắc đầu, nhưng thật ra có mấy lão sinh hảo tâm cũng nhắc nhở nhóm tân sinh này một số điểm, để tránh lát nữa bị đòn.
Tỷ như không được nói Bạch Ngọc Đường đẹp, Triển Chiêu gầy, không được hoài nghi y thuật của Công Tôn, không được nói Lâm Dạ Hỏa không suất, không được bảo Tiểu Tứ Tử béo a, Ân Hầu và Thiên Tôn tuy rằng nhìn còn rất trẻ thế nhưng cũng đã hơn một trăm rồi, còn Triệu gia quân chính là nhân vật mà người này so với người kia chỉ có quái dị hơn thôi, nghìn vạn lần không nên trêu chọc, lão đầu lão thái Ma Cung đại thể đều nhìn không ra tuổi, cho dù có giống tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi thì cũng là nãi nãi ngươi a, tuổi của họ đều tính đến ba con số rồi!
Bao Duyên và mọi người đã tới từ sớm, Lâm Tiêu và bọn họ một cái thư viện một cái thư trai, đang ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm.
Lan Huệ thư viện lại càng náo nhiệt, các cô nương tụ cùng một chỗ hưng phấn không ngớt, Triệu Lan lôi kéo Lâm Nguyệt Y có chút hướng nội giới thiệu tân bằng hữu. Y Y vốn rất đặc biệt, ngoại hình vừa nhìn là biết ngoại tộc, hơn nữa còn có công phu, một đám đại tài nữ trong thư viện đều rất hợp ý nàng.
Tới cửa Thái Học viện, Triển Chiêu nhìn sắc mặt Lâm phu tử thì yên lặng quay đầu lại dặn mọi người, “Này... Tận lực điệu thấp chút nha.”
Mọi người nhìn trời, cái này không thể đảm bảo được.
Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn, ý là — nhất là ngươi đó! Đừng đi đập nhà người ta!
Thiên Tôn xoay mặt đi chỗ khác — sao thế được, nói như kiểu sư phụ ngươi là một tai tinh ấy!
Một bên, Ân Hầu trừng hắn — ngươi còn không phải tai tinh thì là ai!
Để tránh cho hai vị lão thần tiên đánh nhau tại cửa, Công Tôn đẩy Tiểu Tứ Tử một cái, Tiểu Tứ Tử tiến lên, mỗi tay túm một người, đi vào Thái Học viện.
Tiến nhập Thái Học viện, một bầu không khí tươi trẻ nhiệt huyết ùa tới, đầy sân là thiếu nam thiếu nữ, quả thực sinh cơ bừng bừng.
Lâm Dạ Hỏa muốn tìm một chỗ tránh nắng, chợt nghe mấy nam sinh đi qua bên người nói chuyện.
“Ngươi vừa rồi có thấy không? Lâm Nguyệt Y mới vào Lan Huệ thư viện ấy!”
“Thấy! Đại mỹ nhân a!”
“Lát nữa đi ngắm?”
“Phải nhanh chóng hỏi thăm xem nàng có ý trung nhân chưa.”
“Nghe nói cô nương ngoại tộc rất nhiệt tình!”
“Vậy một hồi thử nói chuyện với nàng!”
“... Ai nha!”
Mọi người chợt nghe một trận kêu thảm thiết truyền đến, vừa xoay mặt nhìn thì thấy Lâm Dạ Hỏa xách vạt áo đang đạp ba nam sinh dính trên tường, “Các ngươi ăn gan hùm mật gấu à! Dám đánh chủ ý lên muội tử ta, đạp chết các ngươi.”
Một bên chúng học sinh “rầm” một tiếng tản ra.
“Ai nha thật đáng sợ!”
“Nhìn rõ đẹp thế mà!”
“Hảo hung hãn!”
Lâm phu tử đỡ trán — người thứ nhất bạo phát chính là hỏa phụng đường chủ a...
Trâu Lương đưa tay túm áo Lâm Dạ Hỏa kéo đi, mấy phu tử nhanh chóng đi cứu ba học sinh nọ.
Lâm Dạ Hỏa vẫn còn nhảy dựng, “Ni mã ai cũng không được đánh chủ ý lên muội tử ta! Nếu không lão tử thiến!”
Nhóm học sinh sợ đến mức tứ tán chạy trốn, ở đây đều là người nhã nhặn, làm gì đã gặp qua kiểu hình này.
Trâu Lương bất đắc dĩ, túm Lâm Dạ Hỏa, “Ngươi thu liễm chút! Muội muội ngươi sớm muộn gì cũng phải gả cho người khác!”
“Gả cho ai thiến kẻ đó!” Lâm Dạ Hỏa nổi giận đùng đùng.
Trâu Lương nhìn trời, sắp tới ai làm muội phu hắn thực sự là tính mệnh kham ưu.
Lâm phu tử chỉ vào một thư phòng ở bên cạnh, ý là — nhốt vào đó đi, đừng thả ra dọa người!
Trâu Lương nâng Lâm Dạ Hỏa vào thư phòng.
Nam sinh Thái Học viện chạy tứ tán, lúc đi ngang Lan Huệ thư viện cũng không dám liếc vào trong nữa.
Trong Lan Huệ thư viện.
Triệu Lan đỡ trán, những nữ sinh khác che miệng hỏi Lâm Nguyệt Y, “Y Y người kia là ca ca ngươi a?”
Y Y gật đầu a gật đầu, “Suất không?”
Các nữ sinh gật đầu, suất thì suất, nhưng xem ra hình như hơi nhị...
Long Kiều Quảng và Âu Dương Thiếu Chinh vừa ngáp vừa đi, một người hai hàng ria mép một người đầu đỏ, đang trái phải nhìn thoáng qua học sinh đứng hai bên, mọi người hết hồn vội đi trốn — Triệu gia quân hảo dọa người.
Triệu Phổ nghênh ngang đi phía trước đi, bên cạnh là Tiểu Lương Tử cũng nghênh ngang tương tự, Tiểu Lương Tử còn hỏi, “Sư phụ ngươi chuẩn bị dạy bọn hắn cái gì? Cũng dạy như dạy ta sao?”
Triệu Phổ nhướn mi, “Sao nổi, ngươi là thiên tài bọn chúng là phế sài, dạy giống dạy ngươi bọn chúng nghe hiểu quái gì.”
Tiểu Lương Tử ôm cánh tay gật đầu, “Cái này cũng đúng, vậy dạy tỉ mỉ chút nha.”
Cửu Vương gia khoát tay, “Ta lười, lát cho ngươi dạy!”
“Hảo!” Tiểu Lương Tử gật đầu.
Các đại tài tử Thái Học viện nhìn chằm chằm Tiểu Lương Tử, trong đầu liên tục vang vọng — ngươi là thiên tài bọn chúng là phế sài... Chúng học sinh vô thức ôm ngực, thể xác và tinh thần đều đau...
Thiên Tôn và Ân Hầu cũng đi vào thư phòng đi, Thiên Tôn lắc lắc mái tóc ngân phát, thì thấy ở ngoài cửa Lan Huệ thư viện, tiểu Qua Thanh đang nhìn hắn.
Qua Thanh mỗi ngày đều trông ngóng Thiên Tôn, liền vội vàng chào, “Thiên Tôn.”
Thiên Tôn cười tủm tỉm gật đầu, “Ngoan.”
Tất cả mọi người đồng tình nhìn quả, quả nhiên, Qua Thanh lúc này cả người đều mất tự nhiên...
Ân Hầu nhìn lướt qua mấy học sinh đang hiếu kỳ xung quanh, lôi kéo y phục hắn, đi ở phía sau là Hắc Thủy bà bà đang cầm theo Tiểu Bạch xà. Nhìn như một tiểu hài nhi lôi kéo đại nhân nhà mình.
Thái Học viện chúng học sinh đều hiếu kỳ.
“Hài tử đó là ngoại tôn nữ của Ân Hầu a?”
“Con mắt thế nào lại đỏ tóc thì trắng a!”
Ân Hầu cũng tò mò, nhìn Hắc Thủy bà bà, “Ngươi không thấy hưởng ứng, sao cũng chạy tới?”
Hắc Thủy bà bà ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó che miệng “hắc hắc” hai tiếng, rồi đi vào thư phòng.
Mà khiến mọi người ngoài ý muốn chính là, Tiểu Tứ Tử quen hơn phân nửa học sinh Thái Học viện, một đường đều là vừa chào hỏi vừa đi vào, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở phía sau quan sát, phát hiện một vấn đề — có vẻ trong mắt học sinh Thái Học viện, trong nhóm người này chỉ có Tiểu Tứ Tử là bình thường nhất.
...
Chờ mọi người đều đến đông đủ, Lâm phu tử tập trung học sinh lại, trên đài cao, có đại học sĩ Hoàng cung phái tới tuyên đọc giáo huấn Tiên hoàng lưu lại, một hồi còn phải đọc thánh chỉ của Triệu Trinh, nhìn chung đều là chút lời răn dạy và cổ vũ.
Bên ngoài mấy lão đầu chậm rãi đọc, học sinh ngoan ngoãn lắng nghe, còn ở trong thư phòng, Triển Chiêu bọn họ có hơn phân nửa đã sớm ngủ.
Lâm phu tử cũng vì sợ bọn họ buồn chán mà tác quái, nên đơn giản mời cả vào thư phòng cho bọn họ chợp mắt.
Chờ các thể loại phát biểu đều xong xuôi, mấy đại học sĩ lại dặn dò thêm vài câu rồi đi.
Triệu Phổ đã đánh được hai giấc, ngồi dậy dụi mặt nhìn Công Tôn đang xem hồ sơ, “Còn chưa xong à?”
Công Tôn nhấn đầu hắn một cái, ý là — thôi ngươi ngủ thêm giấc nữa đi.
Triển Chiêu đang lật xem danh lục học sinh Thái Học viện trước đây, Bạch Ngọc Đường thì tựa bên cửa sổ, lần lượt xem mặt từng học sinh Thái Học viện một... Cũng không phải Ngũ gia quan tâm mặt mũi người ta tròn méo ra sao, mà là hồi nãy Tiểu Tứ Tử nói nhìn thấy Kim Thiện mặc Thái Học viện học bào, điều này làm Bạch Ngọc Đường có chút lưu ý.
Tuy nói Tiểu Tứ Tử có đôi khi mơ hồ, bất quá tiểu tử kia thời khắc mấu chốt không hề ra sai lầm! Vì vậy Bạch Ngọc Đường muốn xác định một chút, có phải có người tương tự hay không. Nếu có chứng tỏ đã nhìn lầm, mà nếu quả thật không có ai tương tự thì không ổn... Tiểu Tứ Tử sẽ không không duyên cớ vô cớ mà nhìn lầm.
Nhưng không may, Bạch Ngọc Đường nhìn hết một vòng, không có ai vẻ ngoài giống Kim Thiện.
Ngũ gia khẽ nhíu mày.
Lúc này, đến phiên Lâm phu tử phát biểu.
Lâm Tiêu là viện trưởng, hắn đi lên bục, nói chủ yếu là quy củ Thái Học viện.
Thiên Tôn bưng một chén trà tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường, dựa vào cửa sổ cũng nhìn ra bên ngoài, liếc mắt... Thấy được Lâm Tiêu đứng ở trong đám người. Lâm Tiêu cũng khá nổi bật, thứ nhất vóc dáng đặc biệt cao, thứ hai y phục cũng không mặc cho đàng hoàng, cứ cà lơ phất phơ.
Thiên Tôn sờ sờ cằm, “Tiểu bằng hữu kia có điểm quen mắt.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn, “Bức họa ngươi mua chính là hắn vẽ.”
“A!” Thiên Tôn vỗ tay một cái, giọng hơi lớn một chút, chúng học sinh đều nhìn qua, thấy bên khung cửa sổ, Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn cùng nhau đứng.
Các nữ sinh Lan Huệ thư viện đều hít sâu một hơi — đôi thầy trò này thiệt dễ nhìn!
Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn nhỏ giọng nói, “Hắn nhìn y hệt cái người thiếu nợ ta bức tuyết tùng đồ! Phỏng chừng là phụ tử! Không sao, phụ trái tử thường!”
Bạch Ngọc Đường không nói gì, song song lại có chút lưu ý — nói như vậy, án mạng mà sư phụ hắn nói, là xảy ra trong nhà Lâm Tiêu?
Thiên Tôn đi vào trong, tới lượt Triển Chiêu ra tới, cũng dựa vào cửa sổ, nói với Bạch Ngọc Đường, “Có người tới.”
Bạch Ngọc Đường có chút tò mò.
Triển Chiêu hướng bĩu môi về phía cửa hông, thì thấy hai thư sinh trẻ tuổi mặc Càn Khôn thư viện học bào đứng ở ngoài cửa.
Bạch Ngọc Đường có chút tò mò, “Người của Càn Khôn thư viện?”
Học sinh Thái Học viện đều nhìn ra cửa, tựa hồ có chút tò mò.
Lâm phu tử dừng phát biểu, khẽ nhíu mày.
Hai học sinh của Càn Khôn thư viện ngông nghênh đi đến, giao cho phu tử đứng gần đó một phần thiếp tử, nói, “Viện trưởng của ta mời Lâm phu tử ngày mai đến Thái Bạch cư uống trà, viện trưởng tứ viện cùng nhau thương nghị chuyện tứ viện giao lưu.” Nói xong, lưu lại thiếp tử rồi đi.
Người vừa đi, học sinh Thái Học viện bắt đầu xôn xao nghị luận.
“Thực sự tứ viện tỷ thí?”
“Có ý khiêu khích kìa!”
“Càn Khôn thư viện quá kiêu ngạo!”
“Mấy hôm trước ta cũng đụng phải, nói chuyện như kiểu bọn họ thắng rồi ấy!”
“Đắc ý cái gì, đã từng đi thi vào Thái Học viện chưa?!”
...
“Khụ khụ.” Lâm phu tử ho khan một tiếng, chúng học sinh mới an tĩnh lại.
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cố ý đến vào ngày hôm nay sao?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Có cảm giác như một môn phái giang hồ chiêu tân đồ đệ, chưởng môn đang phát biểu, đột nhiên môn phái đối đầu cho người tới hạ chiến thư.”
Triển Chiêu bật cười, “May mà Lâm phu tử ngoại trừ hơi cổ hủ nghiêm túc ra, thì không có lòng hiếu chiến quá nặng, khiêu khích kiểu gì cũng như không hề tức giận.”
“Cái này thật ra cũng kỳ quái a.” Lâm Dạ Hỏa cũng xúm vào bàn luận, “Thường ngày lão nhân này hở tí là kích động, nhưng thật ra lại rất bình tĩnh với chuyện này.”
Công Tôn cầm quyển sách, chậm rãi nói, “Rất đơn giản, Lâm phu tử luôn không xem chuyện tứ viện giao lưu là chuyện quan trường tranh đấu, mà là chuyện có liên quan đến học sinh Thái Học viện. Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, hắn không lo lắng cho bản thân mà lo cho học sinh của mình, nếu đánh giá chuyện này theo góc độ lợi ích của học sinh thì sẽ không dễ bị khiêu khích.”
Chỉ là, Lâm phu tử không bị khiêu khích, không có nghĩa là những phu tử khác và học sinh Thái Học viện không trúng chiêu, lúc này, hơn nửa phu tử Thái Học viện đều tức xanh mặt, đám học sinh càng thấy đối phương thực sự quá phận. Dù sao cũng là thanh niên, lại đều là thiên chi kiêu tử, ai tâm hiếu thắng cũng rất mạnh, đều nóng lòng muốn tỷ thí.
“Ác ác, không ổn a.” Triệu Phổ ngủ cuối cùng cũng đã tỉnh, một tay gác trên vai Công Tôn, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Dễ dàng trúng chiêu thế.”
“Bên trong tân sinh có không ít người nổi tiếng, đều muốn thể hiện để xác lập vị trí ở Thái Học viện.” Âu Dương ôm cánh tay lắc đầu, “Chậc chậc, không hổ là con cái nhà quan lại.”
Lâm phu tử cau mày nhìn nhóm học sinh, mơ hồ nghĩ, sắp gặp chuyện không may...
Kết thúc phát biểu, Lâm phu tử để đám học sinh làm quen với môi trường Thái Học viện, nơi này có không ít học sinh muốn ở tại học liêu, coi như ở lại Khai Phong phủ, tất cả mọi người đều cảm thấy mới mẻ, nên đều đi xem phòng của mình và gặp gỡ làm quen bạn cùng phòng.
Lâm phu tử đi tới cửa thư phòng, đẩy cửa đi vào, trở tay đóng cửa.
Trong thư phòng mọi người có chút tò mò nhìn hắn.
Lâm phu tử hỏi thẳng,”Các vị thấy thế nào?”
Mọi người cùng nhau ăn ý giả ngu — thấy gì thế nào cơ!
Lâm phu tử nhìn trời, “Đừng giả vờ, tứ viện giao lưu việc tất có âm mưu!”
Tất cả mọi người yên lặng uống trà — đó cũng là chuyện của Thái Học viện ngươi nha, người giang hồ không xen vào chuyện phân tranh của các thư viện.
“Lại nói tiếp...” Lâm phu tử đột nhiên chuyển ý, “Các ngươi nếu là phu tử Thái Học viện, không bằng lần này tứ viện giao lưu, để các ngươi toàn quyền phụ trách nha!”
“Khụ khụ...”
Lâm phu tử nói ra khỏi miệng, mấy người đang uống trà bị sặc.
Triển Chiêu nhấc tay, “Ta phải tra án.”
Triệu Phổ cũng nhấc tay, ý là — ta cũng có công vụ phải làm.
Lâm phu tử nhìn quét qua một vòng, phát hiện ai cũng có cớ để qua loa tắc trách.
Cuối cùng, phu tử đi tới phía sau Thiên Tôn và Ân Hầu, mỉm cười, “Chuyện lần này, ta đành nhờ hai vị lão nhân gia toàn quyền phụ trách a!”
Hai người sửng sốt.
“Đúng rồi, Tiểu Tứ Tử cũng phải hỗ trợ nga!” Lâm phu tử ôm lấy Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử thích nhất Lâm phu tử, vừa nghe phu tử muốn bé hỗ trợ, liền cười tủm tỉm gật đầu, “Ân!”
Triển Chiêu và mọi người khóe miệng giật giật — lão nhân khôn lỏi này! Hai lão đầu một tiểu hài nhi sao có thể để kệ, đặc biệt là Thiên Tôn và Ân Hầu, nếu như mặc kệ còn không long trời lở đất sao, mời hai người họ phụ trách khác nào gom hết mọi người ở đây vào. Ai cũng thấy khó thở, quả nhiên Lâm Tiêu bình thường thành thật chỉ là giả vờ a, cũng đúng, thành thật quá thì làm sao có thể lên làm Thái Học viện viện trưởng, đó chỉ là một cáo già thâm tàng bất lộ!