Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đuổi theo bóng trắng nọ, tiến vào khe núi tây sơn.
Trong khe núi cây cối rậm rạp, trời tối đến mức đưa tay ra trước mặt không nhìn rõ năm ngón.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trước tiên nhìn lướt qua, phát hiện phụ cận không có ánh sáng thì nhìn nhau, vừa rồi trên tay người kia cũng không có cầm đèn ***g hay đuốc gì, trong cảnh tối lửa tắt đèn thế này mà nhìn thấy đường sao?
Triển Chiêu lượn lại gần Bạch Ngọc Đường, âm trầm nói vào tai hắn, “Nếu người đương nhiên nhìn không thấy đường, mà nếu là quỷ...”
Bạch Ngọc Đường bó tay nhìn Triển Chiêu, ý là — Miêu Nhi, ngươi định hù ta như hù Tiểu Tứ Tử đó hả? Muốn ta chui vào lòng ngươi hay nhào tới ôm cổ ngươi?
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút phản ứng cũng không có, vươn hai tay ôm lấy má, làm khẩu hình, “Quỷ nga!”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười — trừ phi con quỷ đó rất bẩn, nếu không có gì đáng sợ?
Triển Chiêu híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, bổ sung một câu, “Buổi tối trong rừng có nhiều sâu lắm đó!”
Quả nhiên, Ngũ gia sắc mặt tối sầm nhìn Triển Chiêu, bất quá đột nhiên ngây ngẩn cả người, nhíu mày chỉ về phía sau Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhướn mi — chuột, ta sẽ dễ dàng rút lui vậysao?
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, hai tay đặt lên hai bên má Triển Chiêu, mạnh mẽ xoay đầu hắn về phía sau.
Triển Chiêu quay lại đầu, giương mắt nhìn rồi cũng ngây ngẩn cả người... Ở phía sau trên một vách núi không xa, có một thân ảnh bạch sắc đang bò lên trên như bò sát...
Thân ảnh đó thấy thế nào cũng là bóng lưng của một nữ nhân, nhưng động tác thì như thằn lằn dùng bốn chân bò lên trên, động tác vô cùng quỷ dị.
Triển Chiêu há to miệng — vật gì vậy?!
Hai người đang nhìn, bỗng nhiên có một cái đầu chui ra từ khoảng giữa hai bọn họ, “Quỷ à?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang hết sức chăm chú nhìn “Quỷ” nọ, thình lình có một khuôn mặt xuất hiện mà không có một tiếng động, thì giật mình nhảy dựng...
Bất quá may mà hai vị đại hiệp cũng to gan nên không bị dọa đến mức kêu ra tiếng... Tập trung nhìn lại, đều bó tay, là Ngô Nhất Hoạ.
Ngô Nhất Hoạ ôm cánh tay, rất hứng thú nhìn nữ nhân đang bò trên vách núi đá, cười nói, “Cái này gọi là quỷ bộ đây mà.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, nhìn Ngô Nhất Hoạ.
“Không phải công phu khó học gì, hoặc là nói đó không phải công phu, chỉ là một tư thế bò trên vách núi thôi.” Ngô Nhất Hoạ thấy hai người há hốc mồm thì tốt bụng giải thích, “Biết vì sao lại bò như thế không?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lắc đầu.
“Là để mở rộng mặt tiếp xúc giữa thân thể và vách núi.” Ngô Nhất Hoạ nói, “Người nọ không phải đang bò lên nùi, mà là đang tìm kiếm.”
“Tìm gì ạ?” Triển Chiêu nghi hoặc.
“Tìm khe hở có gió lùa.” Ngô Nhất Hoạ nói, “Nàng sẽ bò từ dưới lên trên rồi từ trên xuống dưới quanh vách núi, cho đến khi tìm được khe hở có gió lùa thì thôi.”
“Khe hở gió lùa?” Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, “Bên trong núi là rỗng sao?”
“Rất có thể.” Ngô Nhất Hoạ nói, “Trước đây khi có chiến tranh, thường sẽ đào rỗng núi, rồi giấu binh sĩ ở đó, muốn tìm ra phải theo phương pháp tìm kiếm khe hở như vậy.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, thì ra là thế.
Lúc này, bỗng người đang nỗ lực “bò” đột nhiên ngừng lại, có vẻ đã tìm được gì đó, từ trong y phục rút ra một thứ giống như đoản côn, đục mạnh vào vách núi, truyền đến tiếng leng keng đinh đang.
“Hình như đào được rồi a?” Triển Chiêu hỏi.
Chính lúc này, trên núi truyền đến tiếng vang, còn có ánh sáng của ánh đuốc...
Bạch y nhân nọ thu lại đồ đạc, rất nhanh nhảy xuống, xoay người bỏ chạy.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, thì thấy Long Kiều Quảng mang theo người xuất hiện ở bên trên vách núi.
Hữu Tướng quân ngồi xổm trên vách núi cao nhìn xuống dưới, vò đầu, “Ta hình như nghe được tiếng gì đó.”
Tào Lan cầm đuốc tò mò hỏi, “Tiếng gì a?”
“Như là tiếng đập đá...” Hữu Tướng quân thò người nhìn xuống chân núi, Tào Lan nhìn thấy hốt hoảng túm lấy đai lưng quần hắn, “Ngươi cẩn thận ngã xuống bây giờ!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường từ trong rừng đi ra, đuổi tới vách núi, “Nữ quỷ” nọ đã sớm không còn tung tích.
Hai người ngẩng mặt.
Long Kiều Quảng còn ngây ngô ngoắc hai người.
Ngô Nhất Hoạ cũng đi ra, nhìn về phía rừng cây “Nữ quỷ” vừa đào tẩu, lắc đầu, “Có vẻ rất quen thuộc địa hình, đã chạy xa.”
Triển Chiêu vẫy vẫy Long Kiều Quảng.
Hữu Tướng quân liền mang người xuống tới, đi theo quả nhiên có mấy người dẫn đường.
Triển Chiêu chỉ chỉ khe núi, hỏi, “Nơi này địa hình phức tạp không?”
Các hướng đạo đều lắc đầu, nói, “Tây sơn mới nhiều a, phía dưới khe núi là mộ phần, đi qua một cánh rừng nhỏ thì tới quan đạo.”
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, bạch y nhân có thể đã chạy ra quan đạo, có thể ra khỏi thành cũng có thể đi vào thành, không dễ tìm kiếm a.
“Mộ phần, là của Kim gia sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Hướng đạo gật đầu, “Ngoài ra còn có những người khác trong làng, ở đây phong thuỷ tốt.”
Triển Chiêu vỗ vỗ Long Kiều Quảng, “Hỗ trợ tìm xem mộ của Kim thiếu gia có ở đây không.”
Long Kiều Quảng gật đầu, mang người đi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một người cầm một cây đuốc, muốn tìm vị trí nữ quỷ nọ đục vách núi.
Hai người rất nhanh tìm được một khe hở trên vách núi đã bị đục khoét.
Triển Chiêu nghiêng tai nghe, “Bên trong thực sự có giió thổi.”
“Chứng tỏ bên trong hẳn là rỗng?” Bạch Ngọc Đường nhìn vách núi, nghe tiếng vọng ở bên trong.
Triển Chiêu gật đầu, “Bên trong khả năng có gì đó.”
“Ở đây hẳn là có lối vào khác?” Bạch Ngọc Đường khắp nơi nhìn.
“Ân... Bằng không tìm ít dụng cụ, đào một cái lối vào a, có vẻ sẽ nhanh hơn.” Triển Chiêu đề nghị.
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, vỗ vỗ Triển Chiêu, nói, “Ngươi đợi ở đây, ta lập tức quay lại.” Nói xong, Ngũ gia nhảy xuống vách núi, rất nhanh ra khỏi tây sơn, đi về Khai Phong phủ.
Triển Chiêu và Ngô Nhất Hoạ nhìn nhau — tình huống gì?
Hai người đợi khoảng nửa chén trà nhỏ thì thấy thân ảnh bạch sắc nhoáng lên, Bạch Ngọc Đường đã trở về, cầm trong tay một thứ gì đó.
Triển Chiêu hiếu kỳ nhìn nhìn.
Thì thấy Bạch Ngọc Đường cầm trong tay một miếng vải trắng, đại khái dài như đai lưng, nhìn kỹ... đúng là đai lưng không sai.
“Đai lưng?” Triển Chiêu nhìn chằm chằm, “Quen mắt a.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đai lưng của sư phụ ta.”
“A!” Triển Chiêu nghĩ tới, đúng là đai lưng của Thiên Tôn.
Thiên Tôn thường ngày rất để ý ăn mặc, y hệt Bạch Ngọc Đường, lúc nào cũng một thân trắng thuần, thế nhưng bên trong màu trắng ấy cũng có chút càn khôn. Triển Chiêu nhìn đai lưng của Thiên Tôn mà ấn tượng rất sâu sắc, đai lưng bạch sắc bình thường thôi, nhưng khuy cài có hình đuôi rồng, màu ngân bạc, vô cùng tinh xảo.
Triển Chiêu ôm cánh tay tò mò nhìn Bạch Ngọc Đường, ý là — ngươi cầm đai lưng của lão nhân gia tới làm chi?
Bạch Ngọc Đường hơi cười.
Triển Chiêu sửng sốt.
Ngô Nhất Hoạ nhìn qua, “Vị kia nhà ngươi vừa cười đó hả?”
Triển Chiêu cũng buồn bực — Chuột mặt than nhà hắn rất ít khi cười rõ ràng như vậy.
Thì thấy Bạch Ngọc Đường nắm phần đuôi rồng bên trên đai lưng, khẽ kéo, từ trong đai lưng rút ra một “con rồng” màu bạc.
Triển Chiêu và Ngô Nhất Hoạ nhìn nhau, hóa ra cái yếm khóa hình long vĩ kia cũng không phải chỉ có một phần đó, mà là nguyên một con rồng hoàn chỉnh, chỉ là thân và đầu rồng đều bị giấu bên trong đai lưng, chỉ để lộ chiếc đuôi ra ngoài. Đai lưng hình rồng này cũng không biết là chất liệu gì, màu bạc ánh xanh mềm mại nhưng sáng đến chói mắt.
Triển Chiêu nhướn mi, chẳng lẽ là loại tơ lụa đắt tiền muốn chết nào đó?
Bạch Ngọc Đường sau khi rút “Đai lưng” kia ra thì hảo hảo thưởng thức một chút, sau đó cầm ở phần đuôi vung tay vẽ lên không trung một vòng cung...
Theo động tác của Bạch Ngọc Đường, lân phiến mềm như lụa trên thân rồng bắt đầu mở ra, sau đó trượt về phía trước, Bạch Ngọc Đường nắm phần đuôi rồng nhoáng lên... Rồi thì lân phiến úp về cùng một phía, theo đó một đợt “Tất tất tác tác” nhỏ truyền đến, nhìn nữa, toàn bộ lân phiến trên thân rồng dĩ nhiên cụm lại, từng cái từng cái xếp lên nhau rồi khít lại, biến thành một thanh trường đao màu bạc. Gió đêm thổi qua, lân phiên trên đao phát ra một loại tiếng vang kỳ diệu, như là trên chiến trường, thanh âm khôi giáp trên người võ tướng phát ra khi di động trong trận gió nhẹ.
Nhìn kỹ thanh đao nọ, ngoài cùng là đầu rồng, chuôi đao là đuôi rồng, làm theo phong cách cổ xưa, mang theo một cỗ tà khí khó có thể hình dung, đặc biệt là long nhãn khảm trên mũi đao... Trong bóng đêm, lộ ra một cỗ u quang thanh sắc.
Triển Chiêu và Ngô Nhất Hoạ ngốc lăng một hồi, đồng thanh, “Thanh Trủng Lân!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, trong mắt có chút hưng phấn.
“Ta lần đầu tiên thấy đồ thật.” Ngô Nhất Hoạ bắt đầu xem xét.
Triển Chiêu cũng chạy lại nhìn, “Nguyên lai là hình dạng này, y hệt trong truyền thuyết a!”
Thanh đao trong tay Bạch Ngọc Đường, chính là ma đao tiếng tăm lừng lẫy, Thanh Trủng Lân.
Thiên Tôn giấu đao vô số, trong tay có hai thanh nổi danh nhất là Thanh Trủng Lân và Hồng Minh Đao. Hồng Minh Đao tất cả mọi người đều biết, nhưng sự tồn tại của Thanh Trủng Lân thì chỉ có vài người Ân Hầu bọn họ biết... Mà năm đó Bạch Ngọc Đường đoán ra được thân phận Triển Chiêu, chính là vì Triển Chiêu đã hỏi thăm hắn về Thanh Trủng Lân.
Thanh Trủng Lân thập phần thần bí, gọi là ma đao vì lời thuật lại về nó... Tương truyền cả ngàn năm trước, đao này do vị Ma Quỷ Tướng quân nổi danh sở hữu, lấy răng nanh của độc long luyện ra mà thành, có thể khai sơn phách hải. Về phần có đúng hay không thì không ai biết!
Cố sự về thanh đao này nếu nói ba ngày ba đêm cũng không xong, thế nhân đối với sự tồn tại của nó đều ôm thái độ hoài nghi. Triển Chiêu trước đây từng nghe Ân Hầu nói qua, nguyên văn lời Ân Hầu là, “Ngân Yêu Vương năm đó nhặt được Thiên Tôn vẫn còn là một quả trứng, Thiên Tôn còn chưa chịu chui ra, Yêu Vương sau đó phải dùng Thanh Trủng Lân đập vỡ vỏ trứng lão quỷ mới chịu chui ra.”
Đương nhiên, lời này của Ân Hầu đa phần là trêu chọc, bất quá cái chuôi này đao tới cùng vẫn về tay Thiên Tôn, trước vẫn cho rằng hắn giấu ở trong đao khố, không ngờ lại tùy thân mang theo a.
Triển Chiêu và Ngô Nhất Hoạ hôm nay đều giải khan nhãn giới, bất quá cũng có chút hiếu kỳ, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi cầm tới làm gì?”
Bạch Ngọc Đường nhướn mi, “Ta khi còn bé từng dùng qua một lần, rốt cuộc có cơ hội dùng lần thứ hai!”
Triển Chiêu và Ngô Nhất Hoạ nhìn nhau — muốn dùng như thế nào?
Bạch Ngọc Đường tới trước vách núi, nhảy lên, chém hai đao lên mặt đá... Hàn quang ở không trung tạo nên một chữ thập hoàn chỉnh.
Bạch Ngọc Đường rơi xuống, thạch bích vẫn không hề có biến hóa.
Triển Chiêu đang buồn bực, thì thấy Bạch Ngọc Đường xoay người bỏ chạy, còn vẫy vẫy hắn, cùng lúc đó, Ngô Nhất Hoạ kéo Triển Chiêu, chạy theo Bạch Ngọc Đường, “Nhanh lên!”
Theo ba người chạy ra xa, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng “Ầm ầm”, toàn bộ mặt đất đều bắt đầu rung động.
...
Lúc này, Long Kiều Quảng bọn họ vừa ở dưới chân núi tìm được mộ phần Kim gia thì cảm giác đất rung núi chuyển, hữu Tướng quân ôm lấy một tấm bia mộ, ồn ào, “Địa chấn a?!”
Long Kiều Quảng sợ mộ bia đều bị chấn sụp, lát nữa lại không biết ai với ai nên lệnh quân hoàng thành mỗi người nhanh đỡ lấy một tấm bia.
Vì vậy, quân Hoàng thành mỗi người đều ôm lấy một tấm bia ở gần mình nhất, Tào Lan ôm khối bia nhìn trời, sao mình lại ở đây làm chuyện này a.
Rung lắc một hồi... cuối cùng cũng ngừng lại, xung quanh chim chóc bay tán loạn, “líu ríu” kêu liên tục, ngay cả người đang ở trong thành cũng nghe được động tĩnh.
Qua Thanh đang ngủ cũng ngồi dậy, đẩy cửa sổ ra nhìn một chút, tò mò — núi ở đâu sụp vậy a?
Lắc đầu, Qua Thanh xoay người nằm xuống ngủ tiếp.
Trong Khai Phong phủ, Triệu Phổ ngồi trong viện thắc mắc, “Động tĩnh gì nhỉ?”
Các ảnh vệ đứng trên nóc nhà nhìn ra xa, “Là ở phía tây sơn, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bọn họ chắc đang lăn qua lăn lại gì đó?”
Trong phòng, Ân Hầu hỏi Thiên Tôn ở giường đối diện, “Ngọc Đường cầm Thanh Trủng Lân đi mở núi sao?”
Thiên Tôn trở mình, “Ngọc Đường nhà ta rốt cuộc cũng có chút thú vị a...”
Ân Hầu lắc đầu.
...
Mà lúc này.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn có Ngô Nhất Hoạ chạy ra thật xa, thấy vách núi kia đã sụp xuống toàn bộ, bụi đất bay tán loạn không thể nhìn rõ đâu với đâu.
Đợi một hồi lâu, bụi bặm rốt cuộc đọng xuống đất.
Ba người từ trong rừng đi ra, đạp lên đá vụn đầy đất, Triển Chiêu nâng tay ném lên không trung một quả tên lệnh...
Theo tên lệnh nổ tung, xung quanh trong nháy mắt sáng như ban ngày, phía sau thạch bích bị chém rớt, quả nhiên là một sơn động vô cùng lớn, dĩ nhiên đào cả ngọn núi thành một hang động, mà trong sơn động bao la ấy, cũng không phải không có cái gì.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trợn mắt há hốc mồm đứng ngốc tại chỗ, nhìn thứ trong sơn động, không thể nói rõ thành lời.
Một lúc lâu, Ngô Nhất Hoạ mới phát ra một tiếng cảm khái, “Thần tích!”