Long Đồ Án

Quyển 17 - Chương 527: Kỳ án đêm mưa




Lâm Tiêu cùng Lâm phu tử quay về Thái Học viện. Lão đầu yên lặng đi phía trước, Lâm Tiêu lặng lẽ đi sau, thỉnh thoảng túm lão đầu lại, để tránh hắn đụng vào người nào đó hoặc bị ai khác đụng.

Lâm Tiêu cũng không hỏi nhiều, cứ thế hộ tống lão gia tử về tới Thái Học viện.

Sau khi về Thái Học viện, Lâm phu tử ngồi trong thư phòng, phát ngốc ra.

Đang nghĩ ngợi thì có hương trà truyền đến.

Lão gia tử ngẩng đầu, thì thấy trước mắt đặt xuống một chén trà đang bốc khói.

Lão đầu ngẩn người, nhìn chén trà, bên trong có vỏ quýt, mè trắng, còn có đậu rang, mùi hương rất gay mũi.

Lâm Tiêu sửng sốt một lúc lâu, mỉm cười, “Đã lâu không thấy loại trà này.”

Lâm Tiêu ngồi một bên, trước mắt cũng đặt một chén, chống cằm nói, “Đây là trà các lão thái thái phao để uống, thư sinh thường thì không uống.”

“Ngươi lúc nào cũng mang theo đậu rang và vỏ quýt?” Lâm phu tử hiếu kỳ.

Lâm Tiêu đặt một bình gốm và một túi vải lên bàn, Lâm Tiêu mở bình gốm ra nhìn thử, bên trong là vỏ quýt và mè trắng ngâm muối, còn trong túi vải là đậu đã được rang đến mức khô quắt, “Nãi nãi nấu cơm của nhà Trần phu tử cho ta, ta thích uống cái này.”

Lão đầu nhìn chằm chằm chén trà đờ ra, sau đó nâng lên uống một ngụm, rồi thỏa mãn mỉm cười.

Lâm Tiêu thấy tâm tình hắn đã tốt hơn thì hỏi, “Nghĩ đến đầu mối sao?”

Lâm phu tử cười cười. “Ngươi cũng là quỷ ranh, y hệt mấy đứa nhóc kia.”

“Vừa rồi nhìn ngươi rất không vui a.” Lâm Tiêu uống trà.

“Ngươi biết Long Đồ các có bao nhiêu sách không?” Lâm phu tử đột nhiên hỏi.

“Ách… Hầu hết sách trong thiên hạ có lẽ đều ở trong đó đúng không? Không tính hồ sơ thì lượng sách cũng rất kinh người.” Lâm Tiêu trả lời.

“Đúng vậy, muốn trong thời gian ngắn chuẩn xác tìm được hồ sơ và danh lục Thái Học viện, sau đó lấy đi, đó không phải chuyện ngoại nhân có thể làm được.” Lâm phu tử nhíu mày.

“Hẳn là người rất quen thuộc Long Đồ các a?” Lâm Tiêu cũng đồng ý.

“Người quen thuộc Long Đồ các chỉ có hai loại, một là giống như Triển Chiêu bọn họ đi vào để tra án, nhưng nói thật, ngươi để Triển Chiêu vào hắn cũng tìm không ra nổi, phải đưa cả quản sự vào, hoặc Bao Duyên và Công Tôn tiên sinh thường xuyên giúp sắp xếp thư quyển mới có thể tìm được. Mà một loại khác...”

Lâm Tiêu gật đầu, “Là học sinh hoặc phu tử Thái Học viện đúng không?”

“Lần này trong số nạn nhân có người từng là học sinh Thái Học viện.” Lâm phu tử thở dài, “Hung thủ khả năng cũng là người của Thái Học viện, có lẽ cũng từng là học sinh Thái Học viện. Mà hồ sơ và danh lục bị đánh mất, lại có liên quan tới học sinh Thái Học viện hai mươi năm trước và án mạng Kim gia, lần nào cũng không Thái học viện thì cũng là Kim gia... Có thể đi vào Thái Học viện đều là thiên chi kiêu tử, nhưng sau khi đọc đủ thứ sách thì sao? Cũng làm những chuyện táng tận lương tâm... Ngay cả Dương bá cũng giết, quả thực không thể tha thứ.”

Lâm Tiêu nhìn Lâm phu tử, quả nhiên, lão đầu lúc này thần tình buồn bã, vô cùng đau buồn.

...

“Đi ra ngoài phơi nắng a?” Lâm Tiêu chỉ chỉ khoảng sân ngập ánh nắng, còn có con mèo béo đang lười biếng nằm dài trên bàn đá phơi nắng.

Lâm phu tử gật đầu, mỗi người bưng một chén trà, đi ra sân ngồi uống.

Lão đầu đã nói ra chuyện buồn lòng, lúc này uống trà phơi nắng cũng không cảm thấy khó chịu như vừa rồi nữa, thay đổi trọng tâm câu chuyện, hỏi thăm Lâm Tiêu, “Ngươi sau này có muốn làm quan không?”

Lâm Tiêu lắc đầu, biểu thị không có hứng thú.

“Vậy vì sao ngươi muốn tới Thái Học viện đọc sách?” Lâm phu tử cười hỏi, “Với tính cách của ngươi, hẳn là thích vân du tứ phương a?”

Lâm Tiêu cười cười, “Muốn ta đọc sách ở Thái Học viện là tâm nguyện của cha ta, hơn nữa Trần phu tử cũng muốn ta đến đây, hắn là ân nhân của ta, lời hắn nói đương nhiên ta sẽ nghe.”

“Nga... Tử Quý a...” Lâm phu tử gật đầu, lại hỏi, “Cha ngươi dặn ngươi phải thi vào Thái Học viện?”

“Cha ta năm đó cũng thi vào Thái Học viện, đã khăn gói đến Khai Phong, bất quá sau đó chưa học xong thì đã quay về.” Lâm Tiêu nói.

Lâm phu tử tò mò, “Vì sao?”

Lâm Tiêu lắc đầu, biểu thị không rõ ràng lắm, “Cha ta không nói, ta chợt nghe mẹ ta kể sau khi cha ta trở về thì buồn bã rất lâu, bất quá đó hẳn là chuyện trước khi sinh ta, đại khái là hai mươi năm trước.”

Lâm phu tử nhíu mày, xem tài học của Lâm Tiêu, cha hắn hẳn không phải phàm phu tục tử, đáng tiếc như thế a? Tới Khai Phong rồi mà không ở lại học cho xong, vì vậy truy vấn, “Chẳng lẽ bởi vì học phí?”

Lâm Tiêu suy nghĩ một chút, “Hẳn là không phải, dù cha ta làm đẹp hơn ta nhiều, một cây dù của ta không phải đối được hai bình rượu hơn một nghìn lượng sao?”

Lâm phu tử gật đầu, “Đúng thế... Vậy cha ngươi vì sao lại trở về? Có bất mãn với Thái Học viện sao? Cũng không đúng, nếu như bất mãn Thái Học viện thì hắn sẽ không muốn ngươi vào học.”

Lâm Tiêu đang cầm chén trà, không biết nhớ tới chuyện gì thú vị, cười cười, “Cha ta có mùi mọt sách rất nặng.”

Lâm phu tử suy nghĩ một chút, hỏi hắn, “Tử Quý nói phụ mẫu ngươi mất sớm là vì sao a?”

Lâm Tiêu hơi ngẩn người, trầm mặc một hồi, nói, “Ta không biết.”

Lâm phu tử nhíu mày, “Không biết? Không phải chết bệnh hoặc chết ngoài ý muốn sao?”

“Cha nương ta mất từ mười năm trước, là bị giết.” Lâm Tiêu nói, “Khi đó ta chỉ bảy tám tuổi.”

Lâm phu tử chỉ chỉ chính mình, “Cha nương ta cũng mất năm ta tám tuổi, hai người họ cũng là bị giết, bất quá khi đó thiên hạ vô cùng hỗn loạn.”

Lâm Tiêu chống cằm nhìn hắn, “Vậy lúc ngươi đến Thái Học viện bao nhiêu tuổi?”

“Tầm tuổi ngươi bây giờ.” Lâm phu tử uống trà, ra hiệu Lâm Tiêu kể tiếp.

“Buổi tối hôm đó, ta nhớ là trời mưa rất lớn.” Lâm Tiêu hồi ức chuyện cũ, “Ta bị tiếng sấm làm giật mình tỉnh giấc, khi tỉnh lại, cha nương đã không có bên người.”

Lâm Tiêu khẽ nhíu mày, tiếp tục nghe.

“Ta từ phòng ngủ đi ra, thấy thư phòng sáng đèn, vì vậy đi tới đó, rồi nghe được cha nương đang khắc khẩu chuyện gì đó.” Lâm Tiêu nói, “Lúc ta đi tới cửa, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng nương ta kêu thảm thiết, sau đó không còn tiếng gì nữa, rất an tĩnh. Cửa phòng bị đóng ở bên trong, ta đẩy mãi không mở. Cuối cùng ta chạy sang gõ cửa nhà sát vách, thúc thúc thẩm thẩm nhà hàng xóm chạy qua phá cửa... Phát hiện cha nương đã chết ở trong phòng.”

Lâm phu tử nghe xong, sửng sốt, “Hai người bọn họ chết như thế nào?”

“Quan phủ khám nghiệm tử thi, hai người bọn họ đều bị người ta đánh chết.” Lâm Tiêu nói, “Thế nhưng lúc đó ta không thấy được hung thủ, cửa sổ phía sau đang mở, có lẽ hung thủ đào tẩu từ đó, thư phòng rất loạn. Sau đó ta được Trần phu tử thu dưỡng... Mấy năm nay, Trần phu tử cũng một mực điều tra cái chết của cha nương nhưng không có kết quả.”

“Cha nương ngươi bình thường có hay cãi nhau không?” Lâm Tiêu nghĩ việc này tương đối kỳ hoặc, nên hỏi tiếp.

Lâm Tiêu lắc đầu, “Rất ít, hai người bọn họ rất ân ái, hơn nữa cha ta là người nhã nhặn, rất ít phát giận.”

“Vậy lúc ngươi nghe được bọn họ cãi nhau, cụ thể là cãi chuyện gì?” Lâm phu tử hỏi.

“Ta lúc đó không nhớ được nhiều lắm, chỉ có một câu, nghe được đặc biệt rõ ràng.” Lâm Tiêu nói, “Cha ta nói, hắn nhất định phải đi một chuyến tới Khai Phong, làm rõ mọi chuyện. Nhưng nương ta muốn ông ấy quên đi, hãy nghĩ đến bà ấy và ta, đừng dây vào chuyện đó nữa.”

Lâm phu tử trầm mặc một lúc lâu, gật đầu, “Nên ngươi tới Khai Phong vào Thái Học viện, cũng muốn điều tra chuyện cha nương ngươi năm đó sao?”

Lâm Tiêu gật đầu, “Ân.”

“Hay là tìm Triển Chiêu bọn họ hỗ trợ?” Lâm Tiêu nói, “Vụ án của cha nương ngươi đặc biệt như vậy, trong Long Đồ các nhất định có hồ sơ, Triển Chiêu bọn họ rất đáng tin cậy.”

Lâm Tiêu bật cười, “Ân, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường sao, một người cật hóa như miêu, một người là suất ca tiêu tiền như nước.”

Lâm phu tử nhìn trời, “Cái kia... Chỉ là mặt ngoài...”

Lâm Tiêu vui vẻ, khoát tay áo, “Ta biết bọn họ đáng tin, bất quá có vẻ gần đây khá bận rộn, dù sao ta đã đợi mười năm, phá án sớm hay muộn cha nương ta cũng không sống lại được, chờ tra xong vụ án lần này rồi nhờ cũng cũng muộn.”

Lâm phu tử gật đầu, vỗ vai Lâm Tiêu, “Yên tâm, nhất định điều tra rõ vụ án đó, để ngươi an tâm ở đây học bài.”

Lâm Tiêu gật đầu, bưng chén uống trà, lầm bầm trong miệng, “Bất quá chắc cũng trắc trở đây, mỗi ngày đều có người theo dõi...”

“Hả?” Lâm phu tử không nghe rõ, hiếu kỳ hỏi hắn, “Cái gì?”

“Nga, đã đói bụng.” Lâm Tiêu chạy đi thư phòng, cầm giấy bút ta, tuyệt bút vung lên, một bức tuyết mai đồ xuất hiện.

Lâm phu tử há hốc miệng định khen tranh đẹp... Ai ngờ Lâm Tiêu cầm bức tranh lên túm lấy lão đầu, “Đi, bán bức tranh xong mời ngươi ăn cơm.”

Lâm Tiêu túm Lâm phu tử ra đường, tùy tiện tìm một họa phô ném bức tranh đi, đổi lấy năm trăm lượng bạc rồi cùng lão đầu đi về phía Thái Bạch cư.

Chưởng quỹ họa phô nọ vừa treo bức tranh lên thì thấy ở cửa có một bóng trắng lóe lên, chờ đến khi nhìn rõ, thì thấy một hắc y nam tử cao lớn tuấn mỹ đứng ở trước họa phô, nhìn hắn nói, “Ngươi lại làm sao vậy? Chỉ có một đoạn đường mà ngươi phải vào hết toàn bộ cửa hàng mới thỏa mãn à?”

Chưởng quỹ họa phô buồn bực, mình không nhận ra người này a... Tuy rằng có hơi quen mắt thật.

Lúc này, lại nghe phía sau truyền đến tiếng ai đó nói, “Lão quỷ, bức này đẹp nè!”

Chưởng quỹ giật mình, quay đầu lại, thì thấy một tuấn mỹ nam tử bạch y ngân phát đang ngắm bức tranh.

“Thiên Tôn!” Giọng của Chưởng quỹ đều cất cao thêm vài phần.

Ân Hầu ở ngoài cửa hết nói nổi... Chưởng quỹ của cửa hàng nào ở đây nhìn thấy Thiên Tôn đều có phản ứng này, cách gọi y hệt gọi “Thần tài”.

Ở Khai Phong, toàn bộ cửa hàng bán đồ cổ tranh chữ đều biết Thiên Tôn, Thiên Tôn tới biểu thị có bạc có thể phát tài. Ai mà không biết cái vị nhìn vô cùng tiên phong đạo cốt này siêu cấp thích đồ cổ tranh chữ, bất quá lại không phân biệt được thật giả, hơn nữa ngân lượng trong tay vô cùng dày, rất dễ lừa. Bất quá có một điểm phải chú ý, vị này chính là sư phụ của Bạch Ngọc Đường Bạch Ngũ gia... Đồ cổ tranh chữ thật hay giả đáng tiền hay không, chỉ cần cầm đến cho Ngũ gia xem qua sẽ biết. Nếu như đưa hàng giả lừa Thiên Tôn, thì tốt nhất nên cuốn gói cao chạy xa bay trong vòng nửa canh giờ, về sau mai danh ẩn tích ru rú trong nhà, nếu không, đã đắc tội Cẩm Mao Thử thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa ở Khai Phong phủ chỉ cần phạm một tội nhỏ đã có thể bị bắt giam đại lao rồi. Kết quả là, thương nhân Khai Phong phủ đều tâm niệm, đồ bán cho Thiên Tôn nhất định phải là hàng thật, hơi quý điểm một chút càng tốt.

Chưởng quỹ thấy Thiên Tôn lập tức mặt mày rạng rỡ, đồng thời nhớ ra vị áo đen đang đứng ngoài cửa kia, chính là Ân Hầu ngoại công của Triển Chiêu a! Khi hai người họ đi cùng nhau hắn đã thấy qua.

Vì vậy, chưởng quỹ lập tức bắt chuyện, “Thiên Tôn hảo nhãn a! Đây là chi bảo trấn *** của chúng ta!”

Ân Hầu nhìn trời, đến quán nào cũng được nghe những lời này, bọn họ được cùng một sư phụ dạy dỗ ra à?!

Chưởng quỹ lại chạy tới chỗ Ân Hầu, “Đây không phải ngoại công của Triển Đại nhân sao! Khách quý a, mời vào trong mời vào trong thỉnh, ngồi xuống uống chén trà a.”

Ân Hầu vốn đang nghiêm mặt, nghe thấy mấy chữ “ngoại công của Triển Đại nhân” lập tức hòa hoãn xuống, nghĩ bụng thương gia của Khai Phong phủ ai cũng dẻo miệng vậy a? Vì vậy “miễn cưỡng” đi vào, ngồi xuống chờ Thiên Tôn.

Thiên Tôn coi trọng, chính thị bức tuyết mai đồ Lâm Tiêu vừa đưa tới.

Thiên Tôn ôm cánh tay nói, “Bức này ta chưa từng gặp qua a, bao nhiêu bạc?”

“Hắc hắc, một nghìn lượng.” Chưởng quỹ híp mắt cười, loại buôn bán này dễ làm nhất, bởi vì không phải cổ họa, không có vấn đề thật hay giả. Thiếu niên vừa đưa tranh tới đổi tiền kia không biết có địa vị gì, bất quá theo con mắt của ngườitrong nghề, tranh này đừng nói một nghìn lượng, hai nghìn lượng cũng sẽ có người mua! Người nọ chỉ cần năm trăm lượng đã chịu đổi, quả thực là tới để tặng bạc cho hắn.

“Được a...” Thiên Tôn vuốt cằm đi tới đi lui thưởng thức bức họa, “Ta mười năm trước đi qua Hàng Châu từng gặp qua một bức tương tự thế này, là tuyết tùng đồ, vẽ rất đẹp! Do một thư sinh bế một đứa trẻ bán ở tán phô (cửa hàng dù), đáng tiếc hạ thủ muộn bị người đoạt mất.”

Ân Hầu nhìn hắn, “Mười năm trước? Còn ở phủ Hàng Châu... Ngươi ngay cả trưa nay ăn cơm gì cũng không nhớ.”

Thiên Tôn trắng mắt trừng hắn.

Ân Hầu không muốn quản hắn, hai ngày trước Triển Chiêu còn thương lượng với hắn, kêu hắn nhường nhịn Thiên Tôn một chút... Quên đi, coi như nể mặt ngoại tôn nhà mình.

Thiên Tôn dí sát vào bức họa, lập tức vỗ tay một cái, “Ôi chao! Mực còn chưa khô! Thư sinh đó đâu?”

Chưởng quỹ nói, “Thư sinh đi mất rồi.”

“A...” Thiên Tôn tiếc hận, “Có thể gặp được thì tốt rồi, năm ấy hắn thấy ta không mua được tuyết tùng đồ mà mất hứng, đã hứa sẽ vẽ cho ta một bức. Đáng tiếc sau đó có người tìm đến hắn, hắn nói có việc phải đóng cửa, buổi tối sẽ vẽ cho ta, bảo ta hôm sau tới mua. Ai ngờ hôm sau cả nhà hắn đều đóng chặt... Nghe nói đã xảy ra án mạng.”

Ân Hầu nhíu mày nhìn Thiên Tôn, “Cho nên vấn đề không phải ở Ngọc Đường hay ở Tiểu Chiêu, xui xẻo là ngươi?”

Thiên Tôn híp mắt liếc Ân Hầu, vừa đưa túi tiền cho chưởng quỹ vừa hỏi, “Thư sinh đó trông như thế nào a? Ta xem có phải người nợ ta một bức tuyết tùng đồ không.”

“Một đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi, trông khá lôi thôi lếch thếch.” Chưởng quỹ trả lời.

Thiên Tôn sửng sốt, vuốt cằm suy nghĩ, “Không phải a... Năm đó thư sinh nọ đã hơn hai mươi, cũng phải được mười năm rồi, hiện tại phải hơn ba mươi tuổi a.”

Chưởng quỹ lắc đầu, “Người kia không phải đâu, nhìn còn rất trẻ.”

Thiên Tôn chớp chớp mắt, cầm bức tranh nói thầm, “Chẳng lẽ không cùng một người? Thế nhưng cách vẽ này ta đặc biệt nhớ kỹ a...”

Chưởng quỹ cũng gật đầu, “Tranh này cách vẽ đúng là rất đặc biệt, ta mua tranh cả bao nhiêu năm mà chưa từng thấy qua. Ta vừa nói với hắn, nếu như có tranh thì tới nữa, nếu hắn có tới ta sẽ hỏi giúp ngài.”

“Tốt tốt.” Thiên Tôn gật đầu.

“Uy.” Ân Hầu đột nhiên vỗ vỗ Thiên Tôn, thân thủ một ngón tay tiền phương, ý bảo hắn nhìn.

Thiên Tôn ngẩng đầu, thấy trên con đường lớn phía trước, đoàn người Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đang vội vã quẹo vào một ngõ nhỏ đối diện họa phô.

Thiên Tôn vui vẻ, cầm bức tranh đuổi theo khoe với Bạch Ngọc Đường.

“A!” Chưởng quỹ vẫn còn đang cầm túi tiền Thiên Tôn ném cho hắn, “Thiên Tôn!”

Thiên Tôn đã không còn tăm tích.

Ân Hầu thở dài, đưa tay cầm lấy túi tiền, rút ra ngân phiếu một nghìn lượng trả cho chưởng quỹ, liên tục lắc đầu đi ra ngoài, “Thế này mà chưa phá sản, Bạch tiểu tử đó cũng quá giàu rồi...”

Ân Hầu vừa lầm bầm vừa đi xuống cầu thang thì có người chạy xẹt qua.

Ân Hầu thoáng nhìn thấy thì lùi về sau một bước, trước mắt có một người trẻ tuổi vội vã chạy qua, có vẻ không nhìn thấy Ân Hầu.

Ân Hầu vô thức nhìn theo, cảm thấy y phục của thanh niên này có chút quen mắt, suy nghĩ một chút, có vẻ là đồng phục của tòa thư viện nguy nga ở gần nhà Bạch Ngọc Đường, tên gọi là gì nhỉ?

Ân Hầu vừa đi vừa nhìn thoáng qua, thấy thư sinh nọ lén lén lút lút, như đang theo dõi ai đó.

Ân Hầu lại lui về phía sau, nhìn ra xa, phía trước, ở một ngã rẽ, có hai người sắp quẹo vào, bước đi có vẻ rất hài lòng, một người là một thanh niên khá cao, mà người còn lại, Ân Hầu dựa vào bóng lưng và chiếc áo choàng phu tử Thái học viện mà nhìn ra, hẳn là viện trưởng Thái Học viện Lâm Tiêu lão đầu. Ân Hầu lại nhìn học sinh đang lén lút phía sau... Người nọ đang theo dõi Lâm Tiêu sao?

Cảm thấy kỳ hoặc, Ân Hầu đang muốn đi xem, nhưng chưa được mấy bước, chợt nghe phía sau “xẹt” một cái.

Ân Hầu quay đầu lại, Thiên Tôn đã chạy tới nắm tay áo hắn, “Lão quỷ, mới đi một chút ngươi đã lạc đường, may mà ta quay về tìm ngươi, đi bên này!”

Nói xong, Thiên Tôn túm Ân Hầu chạy vào ngõ nhỏ, mà cái ngõ này, chính là địa chỉ mà Triển Chiêu và mọi người dựa theo Trần phu tử viết trên giấy, đi tìm “Quỷ tri đạo”.