Long Đồ Án

Quyển 17 - Chương 518: Sách




Qua Thanh nghe được động tĩnh bên ngoài Thái Học viện, chạy ra nhìn, trở về thì Triệu Lan bị bắt mất.

Lại nói tiếp, lúc Qua Thanh rời đi đã xảy ra chuyện gì?

Qua Thanh chân trước mới vừa đi, Triệu Lan nhớ tới chuyện lúc trước Bàng Dục từng nhắc tới, Đa Đa nhà Triển Chiêu sắp sinh tiểu mã, Triệu Lan từng nhìn thấy trong thư phòng Lâm phu tử có một quyển mã danh phố, cũng là một bản kỳ thư, bên trong ghi lại các loại danh tự rất thú vị để đặt tên cho ngựa. Lần đó nàng chưa xem xong, lúc này nhớ tới, không bằng mượn luôn, đến tối ẩm yến thì cùng Triển Chiêu bọn họ nghiên cứu a nghiên cứu.

Vì vậy, Triệu Lan đi vào thư phòng của Lâm phu tử, dù sao trước giờ thư phòng của Lâm Tiêu phu tử đều được tự do ra vào, hắn không xem học sinh của mình là ngoại nhân.

Chỉ là, công chúa vừa tới thư phòng thì thấy ở ngay giá sách trước mặtcó đứng một người, đang lật sách a. Người này một thân y phục trắng, vóc người cao gầy, quay đầu lại nhìn Triệu Lan.

Triệu Lan là người rất thích đọc sách, cái gì cũng tốt nhưng nhãn thần thì không tốt lắm, mông mông lung lung chỉ nhìn thấy đường nét mờ mờ, phản ứng đầu tiên là — ôi! Suất ca!

Chỉ là khi nàng đang nghĩ có lẽ đây là học sinh mới của phu tử, thì bạch y nhân kia đã từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Triệu Lan sửng sốt, giờ mới hiểu được — đó là trộm a! Nàng dù gì cũng là một công chúa, vốn không sợ trời không sợ đất, ví vậy xách váy đuổi theo, tới cửa sổ rồi không thấy người đây, quay lại chỗ giá sách thì phát hiện bị thiếu.

Trên giá sách này đều là danh lục học sinh, các tác phẩm và hồ sơ khảo thi của Thái Học viện qua các năm, Triệu Lan cũng thường

giúp Lâm Tiêu chỉnh lý, nhìn lướt qua liền phát hiện một quyển!

Có kẻ đi trộm danh lục học sinh Thái Học viện! Không thể tin nổi!

Triệu Lan chạy ra cửa định gọi Qua Thanh …

Ai dè mới ra cửa, đột nhiên có ba kẻ nhảy từ bên ngoài vào, trong đó có một kẻ vô cùng cao to, ôm lấy Triệu Lan bỏ chạy.

“Nha a!” Triệu Lan cả kinh kêu to.

Đúng lúc gặp được Lâm Tiêu phu tử đang đứng chỉnh lý hồ sơ trong tay.

Lão đầu vội vàng ném hồ sơ đi ngăn lại, bị một kẻ trong số chúng đẩy ngã.

Động tĩnh bên này kinh động tới đám Thuần Hoa.

Bàng Dục vừa thấy có bắt cóc, người bị bắt lại là muội tử của hắn, vì vậy đuổi theo, Thuần Hoa và Bao Duyên vừa nhìn thấy không ổn cũng đã đuổi theo.



Thái Học viện mới xây lại ở thành tây, cửa sau đi ra cổng thành phía tây, ở đó nơi nơi là phố chợ, rất nhiều sạp hàng của dân chúng.

Bàng Dục tuy rằng không có lề thói, nhưng cũng biết Triệu Lan thế nhưng là công chúa, bị bắt cóc mất tích thì không xong, vì vậy vừa chạy vừa hô.

Trên đường có không ít người, thấy tiểu Hầu gia như thế thì rất hiếu kỳ. Vài tay côn đồ có quen biết cũng đuổi theo, vừa nghe có kẻ bắt cóc, liền gọi thêm người giúp chặn đường.

Âu Dương Thuần Hoa vừa chạy vừa nhìn xem có gặp quân Hoàng thành không, Bao Duyên thì lấy tên lệnh trong người ra ném lên trời.

Ba người đuổi không tha, Triệu Lan cũng không thành thật, bị người khiêng trên vai quyền liên tục tay đấm chân đá, còn ồn ào hô người cứu mạng.

Trong lúc nhất thời, thành tây đại loạn.

Bàng Dục càng đuổi càng thấy kỳ lạ, đám người đó cứ luồn ngõ lách hẻm, rốt cuộc là muốn đi đâu?

Mấy tên du côn quen đường, liền chỉ cho Bàng Dục.

Lúc này, Qua Thanh đang đuổi theo Bao Duyên.

Bên người Qua Thanh bỗng có thân ảnh bạch sắc thoáng qua, là Bạch Ngọc Đường dẫn theo Tiêu Lương và Tiểu Tứ Tử tới rồi.

Bao Duyên chỉ vào ngõ nhỏ phía trước ồn ào, “Vừa rồi ba kẻ đó bắt công chúa đi …”

Vừa mới dứt lời, trên đầu có một thân ảnh hồng sắc đạp nóc nhà vọt đi, y như chim bay lên nóc nhà cao nhất ở trong ngõ nhỏ, ngồi ở đó quan sát, nhìn thấy Bàng Dục dẫn theo mấy tên du côn chạy ở trong ngõ.

Bạch Ngọc Đường giao Tiểu Tứ Tử vàTiêu Lương cho Bao Duyên, cũng nhảy lên nóc nhà.

Khổng Tu dẫn theo một lượng lớn nhân mã chạy tới, sai người bao vây ngõ nhỏ.

Bên ngoài loạn thành một đoàn.

Bên trong ngõ nhỏ, ba tên tù phạm đang xách Triệu Lan chạy.

Lúc này, ba kẻ trốn trong một căn lều cỏ, Khâu Kiện bịt mồm Triệu Lan, hai kẻ khác khẩn trương nhìn tình huống bên ngoài.

Ba kẻ cũng luống cuống tay chân, ngươi một lời ta một câu chỉ trích nhau.

“Sao nhiều người như vậy?!”

“Ngươi nhỏ tiếng thôi, ồn chết!”

“Bắt được rồi làm sao bây giờ?!”

“Đưa nàng đi đâu a?”

“Hắn chưa nói a.”

“Hay là muốn chúng ta làm thịt nàng?”

Triệu Lan hết hồn, hai kẻ kia vội xua tay, “Muốn chết a! Giết người sẽ bị chém đầu đó!”

Triệu Lan liên tục lắc đầu, ô ô giãy dụa, cuối cùng a ô cắn được một ngụm vào tay Khâu Kiện.

Khâu Kiện vội vàng buông tay, đang muốn quát nàng, chợt nghe Triệu Lan hô lên, “Chậm đã!”

Ba người đều sửng sốt, nhìn nàng.

Triệu Lan nhìn ba người, hỏi, “Các ngươi biết ta là ai không?”

Ba người lắc đầu.

Triệu Lan cũng không ngốc, nghĩ bụng không biết mình là công chúa thì bắt mình làm gì?

“Ba người các ngươi bắt ta làm gì?” Triệu Lan hỏi tiếp.

“Tiểu cô nương, chúng ta không oán không cừu, không phải chúng ta muốn bắt ngươi.” Một tên nam tử trẻ tuổi gầy như khỉ trong đó nói, “Chúng ta cũng là nghe lệnh làm việc thôi.”

Thanh niên da ngăm đen gật đầu, “Có người phân phó chúng ta bắt ngươi đi!”

“Bắt ta đi chỗ nào a?” Triệu Lan buồn bực.

Ba kẻ hơi ngây người, nhìn nhau rồi lắc đầu.

Triệu Lan khóe miệng giật giật, nghĩ bụng — ba tên này bị ngốc sao?

“Ai biết lại nhiều người đuổi theo như vậy!” Tên gầy gò khó hiểu.

Khâu Kiện cũng nhíu mày, “Hẳn là ngục quan Hình bộ.”

“Ngục quan?” Triệu Lan giọng cao thêm vài phần, “Các ngươi là đào phạm a?”

Ba người lại nhìn nhau, tựa hồ có không hề ít nan ngôn chi ẩn, cuối cùng chỉ biết thở dài.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Khổng Tu dẫn người vây kín ngõ nhỏ, động tĩnh này dẫn tới Âu Dương Thiếu Chinh và quân Hoàng thành.

Âu Dương vừa xuống ngựa thì nhìn thấy Thuần Hoa, tức mình, “Sao lại là ngươi a!”

Thuần Hoa ôm mông trốn phía sau Khổng Tu, Bao Duyên vội vàng giúp giải thích, “Không liên quan đến Thuần Hoa, có đào phạm bắt cóc công chúa chạy vào trong cái ngõ này.”

Hỏa Kỳ Lân vừa nghe xong — còn có chuyện này nữa?! Thế là lệnh cho Hoàng thành quân đánh vào ngõ, đào ba thước đất tóm người cho ta!

Ba tù phạm trốn trong lều cỏ toát mồ hôi hột.

Triệu Lan mặc dù có chút sợ, bất quá nhìn ba người này có vẻ bị kẻ khác khống chế, nên đề nghị, “Hay là các ngươi thả ta đi.”

Ba người nhìn nhau, tựa hồ do dự.

Lúc này, chợt nghe có tiếng bước chân, rồi có người hô lên, “Tiểu Hầu gia! Nơi này có khối ngọc bội!” Mọi người sửng sốt, Triệu Lan sờ sờ bên hông, chắc là vừa rồi giằng co, khối ngọc bội bên hông bị rớt xuống.

Bàng Dục lúc này ở ngay bên ngoài lều cỏ, nhận lấy ngọc bội tên côn đồ đưa cho, liếc mắt nhận ra là của Triệu Lan, vì thế, tiểu Hầu gia bắt đầu nhìn khắp nơi.

Trước mắt là một ngõ cụt, bên cạnh có một lều cỏ.

Bàng Dục nhìn cái lều cỏ này, mí mắt giậit gật, hô lên, “Đi ra!”

...

Ba người nhìn nhau.

Triệu Lan thấy Khâu Kiện lấy đao ra, cả kinh mở to hai mắt, không biết Bàng Dục dẫn theo bao nhiêu người đến a?

Bàng Dục nói xong, thì thấy trong lều cỏ quả thực có bóng người di dộng …

Một hồi sau, nhìn thấy một người cao to cầm theo thanh chủy thủ, kèm Triệu Lan đi ra, phía sau là hai tên đồng bọn.

Bàng Dục nhìn thanh chủy thủ dí trên cổ Triệu Lan, giậm chân chỉ vào Khâu Kiện, “Ê! Ngươi bỏ con dao xa xa chút coi, đừng làm bị thương nàng!”

Triệu Lan mắt nước mắt lưng tròng, chuyện này là sao a …

Khâu Kiện thấy người tới không phải quan binh, chỉ là một thiếu gia dẫn theo hai tên côn đồ, liền uy hiếp Bàng Dục, “Lui ra phía sau! Nếu không ta giết nàng!”

Bàng Dục ra hiệu cho hai tên côn đồ lui ra phía sau, vừa khuyên Khâu Kiện, “Ta nói này đại ca, ngươi tìm đường chết a, mau thả nàng ra, làm bị thương nàng một chút thôi là lìa đầu đó!”

Khâu Kiện lúc này cũng nghi hoặc, vừa rồi nghe những kẻ đó gọi hắn là tiểu Hầu gia, bên ngoài lại có nhiều quan binh như vậy, kẻ ngu cũng biết Thái Học viện không phải khuê nữ nhà ai cũng có thể vào học, cô nương này đến tột cùng là ai?

Triệu Lan nhìn tiểu đao sáng loáng vung vẩy trước mặt, nghĩ bụng, đại ca … ngươi cẩn thận cái mặt của bản công chúa a!

Lúc này, bên ngoài có rất nhiều binh sĩ, đến mức nghe thấy rõ tiếng chân di chuyển.

Khâu Kiện khẩn trương cầm đao vung loạn, uy hiếp Bàng Dục, “Nhanh để bọn ta đi! Không thì nàng chết chắc...”

Chỉ là sau khi thanh đao vung vẩy một hồi, Triệu Lan chớp chớp mắt, … Đao đâu?

Bàng Dục và hai tên côn đồ cũng nhìn nhìn gã cao to kia, thanh đao trên tay hắn đột nhiên biến mất, hắn chỉ nắm tay quơ qua quơ lại uy hiếp bọn họ … Nhìn rất tức cười.

Cứ vung qua vung lại một lúc, Khâu Kiện có vẻ cũng thấy lạ lạ, cúi đầu nhìn, thì thấy con dao trên tay đã biến mất!

Đang buồn bực, chợt nghe “đinh” một tiếng, ba thanh chủy thủ bị ném xuống trước mặt.

Mọi người vô thức ngẩng đầu, chỉ thấy một hồng y nhân ôm cánh tay ngồi trên lều cỏ.

Triệu Lan liếc mắt thấy cứu tinh, kích động, “Triển đại ca!”

Triển Chiêu không nói gì nhìn ba tên đào phạm, lắc đầu, “Ta còn chưa thấy qua đào phạm nào như các ngươi a, rốt cuộc là các ngươi tự trốn ra hay có người thả các ngươi ra a?”

Ba người sửng sốt, Khâu Kiện cảm giác trong tay trống trống.

Nhìn nữa … Triệu Lan cũng không thấy đâu, bên cạnh xuất hiện thêm một bạch y nhân, suất a ….

Triệu Lan cũng chưa rõ chuyện gì xảy ra, chỉ cảm giác có người kéo mình ra, đặt bên cạnh Bàng Dục, có điều hình như không có ai đụng vào mình cả …

Bàng Dục vội kéo nàng qua kiểm tra, phát hiện không thiếu một cọng tóc, vỗ ngực niệm “A di đà phật”.

Đứng ở bên cạnh Khâu Kiện đương nhiên là Bạch Ngọc Đường.

Thấy phản ứng của ba người khi nghe được lời Triển Chiêu hỏi, Ngũ gia trong lòng hiểu rõ, ba kẻ này bắt cóc Triệu Lan chỉ là tự mình tìm đến phiền toái, hơn nữa mục đích bất minh …. xem ra là có người sai sử.

Triển Chiêu vàBạch Ngọc Đường nhìn nhau, hết hứng thú với ba tên bắt cóc này.

Bàng Dục vốn khá khôn khéo, hắn suy nghĩ một lúc rồi hỏi Triệu Lan, “Trước khi bọn họ bắt ngươi ngươi có gặp phải chuyện gì không?”

Triệu Lan lập tức vỗ tay một cái, “A! Có một bạch y nhân ở trong thư phòng của Lâm phu tử trộm sách …”

Triệu Lan còn chưa dứt lời, Triển Chiêu vàBạch Ngọc Đường đã lóe lên rồi biến mất.

Lúc này, Qua Thanh cũng chạy tới, phía sau là nhóm Bao DuyênTiểu Tứ Tử.

Khổng Tu áp ba tên phạm nhân đi, nhìn xung quanh rồi hỏi Bàng Dục, “Triển Chiêu vàBạch Ngọc Đường đâu?”

Âu Dương cũng đã tới, Hỏa Kỳ Lân nhìn ba tên trộm, hoàn toàn không giống kẻ có ý đồ bắt cóc công chúa a, chuyện gì xảy ra?

Lúc này, một phó tướng Hoàng thành quân chạy tới tìm tìm Âu Dương, “Tướng quân, Thái Học viện lại cháy?!”

Âu Dương nhảy dựng, chửi bậy, “Ta nói Thái Học viện bị cái quái gì ám vậy? Chưa yên được hay sao? Cứ hai ba ngày lại xảy ra chuyện là sao aaa!”

Mà lúc này, Triển Chiêu vàBạch Ngọc Đường đã chạy tới Thái Học viện.

Thái Học viện cũng không phải toàn bộ cháy, mà chỉ cháy một giá sách trong thư phòng của Lâm phu tử.

Lâm phủ tử đang lọm khọm cầm chổi dập lửa, bị hun cho mặt mũi đen thui.

Triển Chiêu vội vàng kéo lão ra, Bạch Ngọc Đường chưởng phong diệt hỏa, nhưng hồ sơ trên giá sách đã bị cháy hơn phân nửa.

Lâm phu tử giậm chân, “Ai nha! Ai thiếu đạo đức đi đốt sách của ta như vậy a!”

Triển Chiêu đỡ lão đầu ngồi xuống, cho hắn uống chút nước để hắn đừng kích động.

Bạch Ngọc Đường đi tới giá sách đã cháy hơn phơn nửa, rút ra một quyển chưa bị cháy, nhìn thoáng qua, phát hiện là danh lục học sinh Thái Học viện.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, danh lục? Đây là thứ vô dụng nhất, đốt cháy để làm gì a? Lại nhìn vài quyển chưa bị cháy khác, đều là danh sách học sinh Thái Học viện bao năm qua, công khóa khảo thí các loại … Này thì có gì mà phải đốt a?

Triển Chiêu an ủi Lâm Tiêu một chút, đi tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường “Triệu Lan nói người nọ trộm đi một quyển sách.”

“Còn lại đều đốt... Là để chúng ta không biết hắn trộm đi quyển nào sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Triệu Lan thấy hắn trộm sách, nhất định sẽ gọi người tới.” Triển Chiêu nhìn cửa sổ mở rộng. “Vì vậy người nọ đã bảo ba tên đào phạm bắt Triệu Lan đi, để tạo hỗn loạn, nhất định mọi người sẽ chạy đi cứu công chúa, hắn thì nhân cơ hội phóng hỏa đốt sách, cái này gọi là cái khó ló cái khôn?” Bạch Ngọc Đường nhìn giá sách một chút, là bắt đầu đốt từ phía giữa, nên sách ở phía dưới còn rất nhiều, bên trên hầu như bị đốt sạch, đặc biệt là tầng giữa, không còn một quyển nào, có lẻ còn bị tưới dầu hỏa.

Triển Chiêu chắp tay sau lưng, đi quanh thư phòng, “Không chừng còn cầm đi cái khác …”

“Có thể.” Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ đống tro, “Chẳng còn chút vết tích gì.”

Triển Chiêu xoa cằm, “Tương đối khả nghi a!”

Lúc này, Âu Dương Thiếu Chinh đã đưa người đến.

Hỏa Kỳ Lân nhìn căn phòng, lắc đầu, ôm cánh tay hỏi Triển Chiêu vàBạch Ngọc Đường, “Các ngươi nói xem là các ngươi xui hay Triệu Phổ xui a? Nói chung trong mấy người các ngươi phải có một tên không cát lợi gì hết! Ngươi nói xem lúc các ngươi không ở Khai Phong yên bình đến mức nào a! Vừa về lại xảy ra chuyện!”

Triển Chiêu vàBạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, bất quá việc này cũng rất kỳ hoặc.

Lâm phu tử không thấy được người phóng hỏa, Triệu Lan nói nàng thấy một bạch y nhân, giống thư sinh, khoảng hai mươi đến ba mươi.

Bàng Dục đỡ trán, “Tiểu thư, hai mươi đến ba mươi có rất nhiều đó!”

Triệu Lan ủy khuất, “Các ngươi đều biết mắt ta không tốt a! Cách xa như thế sao thấy rõ mắt mũi, chỉ biết là rất suất thôi!”

Bàng Dục dở khóc dở cười, “Không thấy rõ còn biết là một suất ca?”

Triệu Lan híp mắt, “Thì …. cảm giác a! Gần đây á, nếu không phải suất ca thì ai dám mặc một thân trắng chứ?”

Một bên, Triển Chiêu cười tủm tỉm gật đầu, đúng nha.

“Ngươi ngẫm lại xem trước đây có gặp qua hắn chưa, hoặc miêu tả lại một chút.” Bao Duyên nghĩ đến chuyện vẽ tranh lại.

Triệu Lan ngửa mặt suy nghĩ nửa ngày, “Ừm, hình như là mắt phượng … Đúng không nhỉ, hình như là mắt tròn cơ.”

Tất cả mọi người đỡ trán, lúc rảnh phải tìm Công Tôn xem mắt cho nha đầu này mới được.

Hỏi nửa ngày cũng không vẽ ra được, Qua Thanh đưa Triệu Lan về cung.

Không có bức tường nào không lọt gió, chuyện lớn như thế không thể nào không truyền đến tai Triệu Trinh.

Qua Thanh lý ra nên bị phạt, may mà có Triệu Lan cầu tình, hơn nữa cũng đã tìm được công chúa về, vả lại sự việc bất ngờ, Triệu Trinh cũng biết Triệu Lan không dễ quản, vì vậy chỉ có lệ phạt Qua Thanh mấy tháng bổng lộc.

Vừa nghe Thái Học viện lại xảy ra chuyện, Triệu Trinh cũng thấy mạc danh kỳ diệu, chỉ là một đám thư sinh sao gặp nhiều tai ương vậy a? Gần đây vừa vào khóa mới, vì vậy hắn phân phó Âu Dương an bài thêm nhân thủ đến phụ cận Thái Học viện tuần tra.

Chạng vạng, Công Tôn vàTriệu Phổ cũng tới Thái Học viện.

Triệu Phổ vào cửa liền tham quan xung quanh, Thái Học viện mới quy mô lớn hơn trước đây không ít, tường bạch ngọc ngói lưu ly, nhìn rất tao nhã lịch sự, nhưng phong thủy có vẻ không tốt y như cũ.

Công Tôn lắc đầu, ” Không thể nào, mảnh đất này phong thủy bảo địa, gặp xui xẻo tuyệt đối không liên quan đến phong thủy!”

Triệu Phổ nói nhỏ vào tai Công Tôn, “Ta đã bảo là trong hai tên Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường có một tên suy tinh phụ thể mà!”

Công Tôn gật đầu, “Đồng ý.”

...

Hai người vào cửa thì thấy trong thư phòng một mảng hỗn độn.

Lâm Tiêu phu tử đang cùng Bao Duyên bọn họ kiểm kê sách và hồ sơ, Tiểu Tứ Tử ngồi xếp bằng trên bàn, Tiển Lương Tử ngồi trên ghế, hai đứa đang lật xem một quyển sách rất đồ sộ.

Công Tôn đi tới ôm nhi tử, Triệu Phổ đi tìm Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Khổng Tu cũng tới, cầm một phần ghi chép của Hình bộ đưa cho Triển Chiêu, “Ta đã hỏi qua ba tên đào phạm, bọn họ không tự mình đào tẩu mà là có người giúp.”

“Giúp?” Triển Chiêu vàBạch Ngọc Đường đều cau mày, quả nhiên...

“Là như vậy, trước khi bọn họ đào ngục ba ngày, có một thư sinh đến thăm Khâu Kiện, nói là biểu đệ của hắn.” Khổng Tu nói lại tình huống đã điều tra được cho Triển Chiêu, “Khâu Kiện nói hắn căn bản không có một biểu đệ như thế, bất quá vẫn ra gặp. Thư sinh đó không nói cho hắn biết tên, chỉ muốn đàm giao dịch với hắn.”

“Giao dịch?” Triển Chiêu hiếu kỳ.

“Thư sinh nọ cho hắn ngân phiếu một nghìn lượng, nói hắn chạng vạng ba ngày sau không được quay về nhà giam, đưa thêm hai lao hữu có thể tin được cùng nhau trốn ở bụi cỏ sát chân tường, Đến lúc đó tường sẽ sụp, bọn họ theo động khẩu đó chạy ra là được. Sau khi ra ngoài, cần bọn họ hỗ trợ làm chút chuyện, làm xong rồi sẽ đưa nốt một nghìn lượng làm thù lao.”

Triển Chiêu và mọi người đã hiểu rõ, thảo nào Khâu Kiện bọn họ bí quá hoá liều, đào ngục ấy mà, bị bắt lại tối đa cũng chỉ nhốt thêm một năm rưỡi, có được hai nghìn lượng bạc thì quá lời. Bất quá ba nguời này cũng quá lỗ mãng, cũng không ngẫm lại trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.

Sau khi bọn họ thuận lợi đào ngục, vẫn trốn ở một căn nhà hoang, cũng là do thư sinh kia an bài, ăn uống đều có người đưa vào”Khổng Tu nói tiếp “Thư sinh nọ ngày hôm nay đột nhiên gọi bọn hắn đến Thái Học viện, chờ bên ngoài tường viện. Bọn họ đang chờ thì thấy thư sinh leo tường đi ra, kêu để cho bọn họ leo tường đi vào bắt cóc nữ sinh đi ra từ thư phòng. Cụ thể cũng chưa nói sẽ đưa tới nơi nào, chỉ nói là đi theo cổng sau Thái Học viện rồi trốn vào ngõ nhỏ ở thành tây!”

Tất cả mọi người nhịn không được cau mày — yêu cầu này cũng quá kỳ quái. “Nói như vậy, tường ngoài Yên Quán đại lao không phải bị ngâm nước mưa nên sập?” Triển Chiêu hỏi.

Khổng Tu gật đầu, “Ta vừa nhìn thử, nói thế nào nhỉ, giống bị người dùng lực đập vỡ hơn, bất quá muốn chưởng vỡ một bức tường dày như vậy, đối phương hẳn là nội lực rất cao.”

Triệu Phổ nghe xong, khó hiểu, “”Đừng nói hai nghìn lượng, hai trăm lượng thôi cũng tìm được một bó lớn kẻ có thể giúp giết người cướp của, hà tất phải chạy đi giúp người đào ngục phiền phức như thế?”

Triển Chiêu vàBạch Ngọc Đường đều gật đầu, hai nghìn lượng a, tìm một cao thủ giết người cũng được.

Khổng Tu nói, “Ta cũng thấy kỳ quái, nên đã phái người đi thăm dò gốc gác của ba người kia, nhất là Khâu Kiện.”

Triển Chiêu gật đầu, “Ba người kia đâu? Còn nhốt tại Yên Quán đại lao sao?”

“Lúc này thì không được rồi, phải nhốt ở Thiên lao.” Khổng Tu lắc đầu, “Bắt cóc công chúa tội tăng thêm một bậc, ba người bọn họ căn bản không biết mình đã bắt phải công chúa, hiện tại đang hối hận.”

Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Thiên lao a...”

“Thế nào?” Khổng Tu hỏi.

“Không bằng đưa vào đại lao Khai Phong phủ, thế nào?”Triển Chiêu thương lượng cùng Khổng Tu.

Khổng Tu suy nghĩ một chút, gật đầu, “Triển huynh nghĩ thư sinh nọ muốn cho ba người đó vào Thiên lao?”

Triệu Phổ cũng gật đầu, “Đích xác khả nghi.”

“Trước tạm thời giam giữ tại Khai Phong phủ, ta còn muốn hỏi bọn họ chút chuyện.” Triển Chiêu nói.

Khổng Tu đương nhiên gật đầu, tra án vốn là việc của Khai Phong phủ, hắn cũng sẽ không hỏi đến, Vì vậy liền an bài người đưa phạm nhân chuyển sang đại lao của Khai Phong phủ.

Lúc này trời cũng đã tối, mọi người thu thập một chút, rồi tiến cung dự ẩm yến.