[Phản kích]
Liễu Tinh Nguyệt dương dương tự đắc đưa ra giao dịch: Ả nói cho mọi người biết toàn bộ sự thật, mọi người phải tha mạng cho ả. Ở đây có hai đối tượng bàn giao dịch, một là Trâu Lương lãnh binh đánh giặc, người còn lại là Triển Chiêu từ phủ Khai Phong đến đây tra án.
Liễu Tinh Nguyệt chết chẳng ai thương, nếu ả nói ra mọi chuyện thì sẽ có thể cứu được tính mạng của nhiều người, nhưng nếu trao đổi điều kiện với ả thì lại thấy quá lợi cho ả rồi, sao có thể đòi lại công bằng cho những người ở đảo Ác Hồ chứ? Nếu cứ thế tha cho ả, sao có thể giao phó với Diệp Tri Thu và hai tỷ đệ La Oanh cùng La Diên?
Triển Chiêu tuyệt đối sẽ không đồng ý, cho dù y không nói nhưng tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ lập trường của y.
Nhưng mà nói thật thì Liễu Tinh Nguyệt cũng không hy vọng có thể giao dịch được với người của phủ Khai Phong, ả nói ra giao dịch này là muốn nhằm đến người của Triệu gia quân. Vì thế, tất cả mọi người đều nhìn Trâu Lương.
Triệu Phổ vắng mặt, tướng lĩnh cao nhất ở đây chính là Trâu Lương, hơn nữa hắn là Tả tướng quân, cũng không phải là người giang hồ. Trên lập trường của hắn, chỉ cần có thể giảm bớt thương vong, có thể thắng trận và giữ vững được giang sơn của Triệu Trinh mới là ưu tiên hàng đầu. Mà ngoại trừ cái đanh Tả tướng quân, xưng hiệu Ách Lang của Trâu Lương lại rất ngoan độc, vì đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn nào, với một người chuyên ra trận đánh giặc mà nói, hơn một trăm mạng người cũng chẳng tính là gì.
Liễu Tinh Nguyệt thấy Trâu Lương hơi nhướn mày, ngay cả ánh mắt cũng sáng lên, có vẻ đang tính toán gì đó thì cười, ả biết mục đích của mình đã đạt được rồi… Đối với Trâu Lương mà nói, đây có thể coi là một giao dịch đáng giá.
Trâu Lương bưng chén trà lên uống, khi đặt chén trà xuống thì gật đầu với Liễu Tinh Nguyệt một cái.
Liễu Tinh Nguyệt lại nhìn Triển Chiêu, thấy Triển Chiêu khẽ cau mày nhìn Trâu Lương. Liễu Tinh Nguyệt xác nhận với Trâu Lương lần nữa. “Tướng quân… có thể làm chủ sao?”
Trâu Lương lạnh giọng nói. “Đây là quân doanh, đương nhiên là có thể làm chủ được.”
Liễu Tinh Nguyệt hơi đắc ý nhìn Triển Chiêu một chút. Triển Chiêu đưa tay cầm Cự Khuyết, đứng dậy xoay người đi ra khỏi quân trướng.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu đi ra ngoài cũng không đi theo, tiếp tục dựa vào ghế ngồi. Thiên Tôn cũng chỉ nháy mắt mấy cái, không động đậy, tiếp tục dựa vào quân trướng xem náo nhiệt.
Hắc Thủy Bà Bà vẫn nhắm mắt dưỡng thần, Lâm Dạ Hỏa cầm theo bình sữa, cũng nheo mắt lại nhìn Trâu Lương rồi xoay người bỏ ra ngoài.
Liễu Tinh Nguyệt cười đắc ý.
Trâu Lương thở dài, nhìn Liễu Tinh Nguyệt. “Ngươi phải nói cho tốt, tốt nhất là để ta cảm thấy đáng giá đắc tội bằng hữu.”
Liễu Tinh Nguyệt nhướn mày. “Đó là đương nhiên.”
Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa ra khỏi quân trướng mấy bước thì lại nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân. Khi hai người ra đến nơi cách doanh trướng khoảng mười bước thì đột nhiên dừng lại khiến người chạy theo phía sau suýt nữa thì đụng trúng họ. Khi người đó dừng lại, hai người nhận ra đó chính là Trần phó tướng hay theo bên cạnh Trâu Lương.
Trần phó tướng vội vàng chạy lên kéo Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa lại, nói nhanh. “Chuyện đó… là Tướng quân…”
Nhưng mà hắn còn chưa nói xong thì đã nghe Triển Chiêu hỏi Lâm Dạ Hỏa. “Ngươi chạy đến đây làm gì?”
Lâm Dạ Hỏa ôm bình sữa. “Ta đi tìm chỗ tắm.”
Triển Chiêu nhìn trời, ra vẻ chẳng còn gì để nói với hắn nữa cả, cứ thế xoay người quay lại.
Trần phó tướng thấy Triển Chiêu lóe cái đã đến phía ngoài quân trướng rồi, còn kéo một cái ghế đến ngồi nghe lén nữa. Trần phó tướng không hiểu, thấy Lâm Dạ Hỏa định đi tiếp thì vội kéo hắn lại, nói. “Chuyện kia… nhất định Tướng quân có kế sách gì đó chứ ngài nhất định không đồng ý giao dịch với nữ tử kia đâu.”
Lâm Dạ Hỏa nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu. “Đương nhiên là vậy rồi, hắn sao có thể bại hoại, ngu xuẩn như vậy được.”
Phó tướng khó hiểu. “Vậy… Triển đại nhân không tức giận chứ?”
Lâm Dạ Hỏa phẩy tay áo. “Sao có thể, đâu có ai cướp mất đồ ăn của y đâu mà tức giận.” Nói xong ôm bình sữa chạy đi.
Trần phó tướng quay sang nhìn Triển Chiêu đang ghé tai vào quân trướng nghe lén trước con mắt mờ mịt của chúng tướng sĩ xung quanh một cái, than thở… Qủa nhiên Triển Chiêu chỉ có mỗi cái mặt là thành thật mà thôi. Sau đó ông lại phải than thở thêm lần nữa khi nhìn sang Lâm Dạ Hỏa… với hắn thì chuyện tắm rửa còn quan trọng hơn cả bí mật kinh thiên động địa nữa… Đúng là… phục sát đất hai người này luôn.
***
Thấy mục đích của mình đã đạt được, Liễu Tinh Nguyệt bèn kể cho mọi người nghe bí mật diệt tộc gần như đã trải qua mấy trăm năm của quần đảo Bát Tộc kia.
Đầu tiên là chuyện liên quan đến Hình Thiên Hào.
Nói đến Hình Thiên Hào đúng là phải quay ngược lại từ thời Thịnh Đường. Thật ra quần đảo Bát Tộc chẳng qua chỉ là tám hòn đảo tướng đối đặc biệt mà thôi. Khu vực đảo biển ở đó rất phức tạp, số lượng những hòn đảo có người sinh sống lên tới mấy trăm, có khi đến hàng ngàn đảo, hơn nữa đa phần đều là những tộc người khác họ sinh sống, cũng có rất nhiều đạo tặc giang hồ tập trung ẩn nấp hoặc chiếm đảo… dần dần hình thành một nhóm hải tặc khổng lồ.
Ban đầu đúng là do đám hải tặc này liên tục cướp bóc thuyền bè qua lại khiến triều đình bất đắc dĩ phải phái chiến thuyền ra dẹp yên cướp biển. Trận chiến này kéo dài đến mấy năm, tổn thất rất lớn.
Nghe đến đây mọi người đều khó hiểu. Ban đầu chuyện cũng rất bình thường mà, không có phù thủy tà ma ngoại đạo, chỉ đơn giản là chuyện triều đình đi dẹp hải tặc mà thôi. Nhưng mà… sau mấy năm hải chiến với hải tặc, triều đình lại tổn thất nặng nề.
Tuy hải tặc đã bị dẹp yên nhưng triều đình cũng tổn thất rất lớn. Chỉ cần quân triều đình tạm ngưng truy quét là hải tặc lại bắt đầu hành hoành. Tại lúc khó khăn nhất ấy lại xuất hiện một “phù thủy”, người này chính là người đầu tiên của tộc Bạch Cơ.
Bạch Cơ đó có đeo một chiếc mặt nạ, hắn đã đưa ra cho Hoàng đế một kế sách hèn hạ, chính là không diệt hải tặc mà phải tiêu diệt những người trên đảo kia, theo hắn thì không có nơi trú ngụ đương nhiên là hải tặc sẽ không có chốn dung thân. Trước giờ toàn là triều đình truy quét thì hải tặc trốn chạy, bọn chúng vốn đã ít người lại sống rất phân tán, chỉ cần trốn lên đảo là bặt vô âm tín, không thể bắt được. Nhưng lần này thì khác, chỉ cần tiêu diệt sào huyệt của chúng, giết sạch cha nương thê nhi của bọn chúng thì bọn chúng nhất định sẽ tới báo thù, đến lúc đó bắt trọn một mẻ luôn.
Khi nghe đến đây mọi người đều nhíu chặt đôi mày, chiêu này đúng là vô cùng hèn hạ, dù hải tặc cũng rất đáng căm phẫn, cũng giết rất nhiều người, nhưng mà đây tuyệt đối cũng không phải biện pháp quang minh chính đại gì.
Vì để che mắt người khác, triều đình tung tin đồn rằng một vị tướng lĩnh có con trai cưng bị hải tặc giết chết nên mới hô hào diệt hải tặc. Mặc khác, dùng phương pháp lấy mạng đổi mạng để danh chính ngôn thuận phái binh mai phục sẵn ở bờ biển, chờ những hải tặc bị tàn sát đảo kia đến báo thù.
Lúc đó, nghe nói cả vùng biển đó đều nhuốm đỏ màu máu, cảnh tượng vô cùng thảm thiết, không thể hình dung được. Đây chính là chuyện hèn hạ nhất, nhất định không được để lộ dù chỉ là một chút ít ra ngoài. Nói cách khác, tất cả những người tham gia tàn sát đảo kia đều phải chết hết, chỉ khi nào họ chết hết thì lần diệt hải tặc này mới có thể kết thúc được.
Ngay khi mọi chuyện đang diễn ra thuận lợi thì Bạch Cơ cũng có tính toán riêng.
Năm đó Hình Thiên Hào được đưa ra biển chẳng qua là để kết thúc trận tàn sát này mà thôi. Lúc ấy, sau khi đã giết gần hết hải tặc rồi, tất cả vàng bạc châu báu của bọn chúng cũng được thu gom lại, chờ Hình Thiên Hào đến thì giả như chờ tài bảo về để tiện thể mang theo cả những tử tù kia về luôn. Theo kế hoạch thì khi đi đến nửa đường sẽ đánh thuốc số tử tù ấy, thay y phục hải tặc cho họ, sau khi thuyền vào bờ là thủ tiêu ngay. Khi đó, việc Hình Thiên Hào xuất chinh hải chiến sẽ trở thành một truyền kỳ, kế hoạch hèn hạ sẽ mãi mãi bị chôn vùi, điều mà thế nhân biết được chẳng qua chỉ là Hình Thiên Hào ra khơi diệt hải tặc để mang đến bình yên cho dân chúng mà thôi.
Nhưng mà đúng là thế sự khó lường… Hình Thiên Hào lại bị chìm.
Cái cảm giác này rất giống kiểu một vị sắp sửa được vinh danh là anh hùng bỗng dưng biến thành kẻ ngu ngốc vậy… cho nên, hoàng thất vì thể diện của mình liền đẩy mọi tội lỗi lên đầu những công tượng tạo thuyền, cuối cùng, chuyện này cứ thế qua đi. Hải tặc biến mất, mấy trăm dị tộc ở biển gần như tuyệt diệt, chỉ còn sót lại một số ít tàn dư của Quần đảo Bát Tộc. Thói đời chính là như vậy, bại hoại giao chiến với bại hoại cuối cùng người bị chết oan lại là thường dân vô tội, hoặc những người tốt bị lợi dụng, hoặc những người không muốn làm chuyện xấu.
Mọi chuyện diễn ra tưởng như rất bình thường, chỉ có điều người ta không biết rằng đằng sau cái bình thường ấy chính là một bí mật kinh thiên động địa, mà tất thảy bí mật ấy đều nằm trong kế hoạch của Bạch Cơ!
Khi Hình Thiên Hào trên đường trở về, Bạch Cơ đem số thuốc độc đáng lẽ dùng để đầu độc chết những tử tù kia đi độc chết số quan binh áp tải trên thuyền, cũng đem toàn bộ bí mật nói hết cho những tử tù đó.
Nhóm tử tù vì muốn sống nên không thể trở về, đành theo sự sắp xếp của Bạch Cơ, lái Hình Thiên Hào đến đảo Ác Hồ, trốn vào trong thung lũng mà Bạch Cơ đã chuẩn bị sẵn này. Sau khi giấu Hình Thiên Hào vào trong thung lũng, đám tử tù đó bắt đầu định cư ở đây.
Lúc đó Bạch Cơ khuyên đám người đó tạm thời kiên nhẫn, dù bây giờ chưa thể hồi hương nhưng đợi khi phong ba qua đi, mấy chục năm sau thế sự thay đổi rồi mọi người sẽ nhanh chóng quên đi chuyện này. Khi đó, với số vàng bạc châu báu này, họ chẳng những có thể vinh quy bái tổ mà còn có thể giúp cho con cháu mấy đời sau an nhàn sung sướng, bọn họ có thể tạm thời ở lại đây sinh con đẻ cái chờ, dù sao thì vàng bạc cũng không lo vụn rữa. Bởi vậy, những tử tù đó bèn an cư lạc nghiệp tại đảo Ác Hồ, còn coi Bạch Cơ như ân nhân cứu mạng nữa.
Nhưng chẳng ngờ, càng về sau mọi chuyện càng phát triển quỷ dị hơn. Sau một thời gian sống trên đảo, đám tử tù phát hiện bắt đầu có người mất tích. Đầu tiên chỉ mất tích những người có võ công giỏi nhất, dần dần không hiểu tại sao, trên đảo chỉ còn lại có người già và trẻ nhỏ mà thôi. Người già còn sống, thanh niên chết dần chết mòn, mà… trẻ con cứ ùn ùn được đưa tới. Những đứa trẻ này đa số đều có thiên phú dị bẩm, một số cực kỳ thông minh, số khác rất thích hợp luyện võ. Đã thế, khi chúng mới được đưa đến đều có một tình trạng chung: Giống hệt một tờ giấy trắng, không nhớ bất cứ thứ gì.
Khi nghe đến đây mọi người đều nhíu mày – Đây chẳng phải là tình trạng của hai tỷ đệ La Oanh và La Diên sao?
Sau đó, người sống trên đảo Ác Hồ cũng phát hiện ra mục đích thực sự của Bạch Cơ, nhưng lúc đó có muốn hối hận cũng không kịp nữa… Bạch Cơ nói với họ, đừng hòng nghĩ đến chuyện rời khỏi đảo Ác Hồ, tốt nhất là cứ ở lại đây làm cho hắn hai việc: Trông coi số châu báu đó và nuôi dưỡng những đứa trẻ này.
Sau khi những đứa trẻ kia được nuôi dưỡng đến một độ tuổi nhất định, năng lực đạt được đến một trình độ nhất định sẽ bị mang đi, từ đó không trở lại đảo nữa. Những người còn sót lại ở đảo chính là những người già yếu hoặc bệnh tật, muốn thành gia lập thất cũng được, sinh con đẻ cái cũng được, chỉ cần tiếp tục làm nhiệm vụ nuôi dưỡng những đứa trẻ kia, nếu dám phản kháng thì nhất định sẽ bị Bạch Cơ dẫn cao thủ đến giết hại. Cứ thế, những người sống trên đảo Ác Hồ này dần trở thành nô bộc của Bạch Cơ. Thời gian thấm thoát trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã trải qua mấy đời. Cả mấy đời người ấy đều bị Bạch Cơ khống chế.
Trong khi đó, những hậu nhân của tám tộc vẫn không hề quên di huấn của tổ tiên mình, thế hệ nào cũng vùng lên phản kháng, cứ mấy chục năm lại tiến hành một lần. Đồng thời, hoàng thất cũng gặp phải tình trạng tương tự như vậy, vì thủy quân yếu kém, lại bị cái tiền lệ “lấy mạng đổi mạng” từ triều trước ảnh hưởng, cộng thêm bị Bạch Cơ lợi dụng xíu bẩy nên đã tiến hành tiêu diệt tàn dư của những dị tộc kia. Tình trạng này cứ như vậy kéo dài tới tận mấy đời. Cuối cùng… vòng tuần hoàn này đã bị thời thế nhiễu loạn của một trăm năm trước tạm thời làm gián đoạn.
Thời Đường Mạt, giang hồ hỗn tạp, đâu đâu cũng thấy phân tranh, thiên hạ gần như đại loạn. Trong khoảng thời gian này, Bạch Cơ im hơi lặng tiếng, tàn dư của Bát Tộc cũng án binh bất động chuẩn bị lực lượng, đảo Ác Hồ tạm thời thoát khỏi khống chế của Bạch Cơ, nhóm hài tử cũng bình yên khôn lớn, những người già cả của đảo cũng dần qua đời, số người biết rõ về sự thực năm đó càng ngày càng ít, họ dần dần thực sự trở thành cư dân trên đảo.
Sau khi kết thúc thời Đường, thời thế thay đổi, hậu nhân của đảo Ác Hồ không gặp phải hậu nhân của Bạch Cơ mà lại gặp phải Biện Thông Thiên. Võ công của Biện Thông Thiên giỏi hơn Bạch Cơ rất nhiều. Hắn không hề tổn thương người dân trên đảo mà chỉ ở lại trong hang động nuôi rắn nuôi dơi, tính cách cũng điên khùng. Dần dà, người dân trên đảo và hắn tạo ra một quy định bất thành văn: Người dân trên đảo sống ở nửa thung lũng bên này, nửa bên kia thuộc về Biện Thông Thiên. Nước giếng chẳng phạm nước sông, mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm, chỉ cần không phạm đến nửa thung lũng bên kia là được. Người dân trên đảo rất trân trọng cuộc sống bình yên này nên mới làm như không nghe, không thấy những bi kịch kéo dài đến mấy đời ở những hòn đảo khác.
Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy cho đến khi Triệu Trinh lên ngôi mới bắt đầu thay đổi. Bạch Cơ lại lần nữa lên đảo, hơn nữa còn dẫn thêm một người nữa xuất hiện – Mạch đại nhân.
Nghe đến đó, mọi người đều im lặng.
Trâu Lương hỏi: “Ngươi nói lâu như vậy rồi, rốt cuộc Mạch đại nhân là ai?”
Liễu Tinh Nguyệt lắc đầu. “Hắn không phải là hậu nhân của dị tộc. Người này cực kỳ thông minh, dã tâm cũng rất lớn. Nhưng điều kỳ lạ là hắn rất hận hoàng tộc họ Triệu.”
“Họ Mạch à?” Thiên Tôn hỏi.
Liễu Tinh Nguyệt gật đầu.
Mọi người đều quay sang nhìn Thiên Tôn, chẳng lẽ lại kẻ thù trước đây à?
Trí nhớ của Thiên Tôn vốn không tốt, gần đây tuy đã hơi khôi phục nhưng lúc này người sờ cằm một lúc lâu vẫn chưa nghĩ ra gì. “Là hoàng đế thì đương nhiên có nhiều kẻ thù rồi, nhưng mà có người họ Mạch nào không nhỉ? Là thù cũ hay hận mới đây?”
***
Lúc này, trong kinh thành, Triệu Trinh cũng đang có thắc mắc y hệt như vậy.
Trong hoàng thành Khai Phong. Triệu Trinh trở về cung rồi, lập tức tìm một đám lão phu tử Thái Học viện đang chuẩn bị lên lớp đến Tàng thư các để lật tìm bí sử cung đình. Cả một phòng rộng la liệt sách vở, hắn lệnh cho cả đám thư ngốc kia phải xem hết một lượt.
***
Ở nơi khác, một đội chiến thuyền hùng tráng đang lênh đênh trên biển.
Sau khi sắp xếp gọn gàng số dược liệu mang theo, Công Tôn lên boong thuyền, thấy Tiểu Lương Tử đang ngoan ngoãn xem bản đồ phòng vệ trên biển với Long Kiều Quảng và mấy phó tướng.
Công Tôn nhìn xung quanh một chút, hỏi Tiêu Lương. “Tiểu Tứ Tử và Triệu Phổ đâu rồi?”
Tiêu Lương chỉ lên trên.
Công Tôn ngẩng mặt lên thì thấy ở trên nóc thuyền cao chót vót, Triệu Phổ đang khoang chân ngồi ngây người quan sát phía xa, Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên đùi hắn, hai cái chân nhỏ lắc lắc, cũng nhìn về phía xa.
Công Tôn mỉm cười, lắc đầu một cái, quyết định không quấy rầy hai người này nữa, đến xem bản đồ với Long Kiều Quảng.
Triệu Phổ nhìn về phía xa một lúc thì thở dài.
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên nhìn hắn. “Cửu Cửu sao phải thở dài?”
Triệu Phổ cúi đầu nhìn bé con tròn xoe trước mắt, đưa tay chọc má Tiểu Tứ Tử. “Đánh giặc cần phải biết người biết ta, nhưng lần này ta lại chẳng biết đối thủ là ai nữa.”
“Là một người bằng tuổi Cửu Cửu nha.” Tiểu Tứ Tử đột nhiên nói.
Triệu Phổ hơi sững sờ, nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử. “Cái gì?”
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt, nhìn Triệu Phổ, từ tốn nói: “Mấy ngày nay bên tai con cứ văng vẳng một bài hát.”
Triệu Phổ lại nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử, không biết có phải vì lúc này bé đang ngẩng đầu nhìn hắn hay không mà khi nhìn vào đôi mắt kia, hắn lại cảm thấy sáng ngời, trong suốt như lưu ly, khác hẳn thường ngày. Chẳng lẽ đây chính là ánh mắt đặc trưng của tộc Yêu Hồ sao? Có lẽ Yêu Vương cũng từng có ánh mắt như vậy, phảng phất như nhìn thấu cả nhân gian.
Triệu Phổ hỏi Tiểu Tứ Tử. “Bài hát gì?”
“Con ngâm giai điệu cho người nghe.” Vừa nói Tiểu Tứ Tử vừa ngâm nga giai điệu của bài hát kia.
Ngay khi thanh âm non nớt của Tiểu Tứ Tử vang lên, cặp mắt của Triệu Phổ cũng sáng dần. Chờ đến khi Tiểu Tứ Tử ngâm xong, biểu tình của Triệu Phổ cũng thay đổi, đưa tay nhẹ nhàng sờ đầu Tiểu Tứ Tử. Lúc này Triệu Phổ mở to mắt, trong mắt ẩn chứa một tia sát khí. “Ta biết là ai rồi.”
Bên dưới, Long Kiều Quảng đang xem bản đồ lại đột nhiên nói. “Xem ra lần này chắc thắng rồi.”
Công Tôn sửng sốt, nhìn hắn. “Ban nãy ngươi vừa nói không chắc thắng mà.”
Long Kiều Quảng đưa tay ra trước mặt, ra dấu. “Cảm giác quen thuộc.”
Công Tôn khó hiểu. “Cảm giác gì?”
Long Kiều Quảng chỉ lên trên. “Cảm giác sẽ thắng.”
Công Tôn ngẩng đầu, thấy Triệu Phổ đang sờ đầu Tiểu Tứ Tử rồi lại tiếp tục nhìn về phía trước. Cả hành trình này, Công Tôn cũng biết Triệu Phổ còn có chuyện lo lắng, thỉnh thoảng sẽ hơi thất thần. Chuyện này cũng dễ hiểu, điều tiên quyết để đánh thắng giặc là phải biết đối thủ là ai, nhưng Triệu Phổ lại chẳng có chút đầu mối nào về vị Mạch đại nhân kia cả. Nhưng mà lúc này biểu lộ của Triệu Phổ đã trở lại bình thường, hơn nữa còn có chút nguy hiểm.
Long Kiều Quảng sai phó tướng thu bản đồ lại, vỗ đầu Tiêu Lương, khoanh tay nói với bé. “Chờ khi nào ngươi có được hơi thở nguy hiểm của đàn ông này thì trưởng thành rồi.” Nói xong rồi hí hửng chạy đi.
***
Trong hoàng cung, Triệu Trinh vẫn còn tìm kiếm trong phòng thì nghe thấy tiếng kêu. “Có rồi!”
Triệu Trinh nhìn sang thấy Bao Duyên và Bàng Dục đang giúp tìm đồ đồng loạt giơ tay, trong tay hai người cùng cầm một cuốn sách. Triệu Trinh bước nhanh tới, cầm cuốn sách mở ra xem thì phát hiện đó là một cuộn cầm phổ.
Nam Cung mơ hồ. “Cầm phổ…”
Triệu Trinh lại nhìn chằm chằm bản nhạc trên đó một lúc, cuối cùng mỉm cười.
Đám học sinh Thái Học viện cũng khẩn trương, bởi vì họ rất hiếm khi thấy Triệu Trinh nghiêm túc như ban nãy, lúc này đã cười… Vậy là không sao rồi hả?
Triệu Trinh cầm cầm phổ chỉ Bao Duyên và Bàng Dục. “Làm rất tốt!”
***
Tại quân doanh phủ Sở Châu.
Trâu Lương hỏi Liễu Tinh Nguyệt. “Vậy các ngươi, Bá Dương Vương và Tinh Nguyệt Lâu thì sa? Sao lại bị cuốn vào chuyện này? Còn nữa… tại sao ngươi phải cùng Bạch Cơ đi lấy châu báu? Định chia phần rồi cao chạy xa bay sao?”
Liễu Tinh Nguyệt cười gật đầu. “Bá Dương Vương đã già rồi, cả Triệu Trinh và Triệu Phổ đều không phải đèn cạn dầu, Tinh Nguyệt Lâu cũng đã thất thế, ta không đi thì chỉ còn con đường chết. Mạch đại nhân kia là một kẻ điên, binh mã dưới trướng và thủ hạ của hắn cũng rất có thực lực, trận này kết cục khó lường, ta chọn cách tự bảo vệ mình.”
“Tại sao phải giết chết người của đảo Ác Hồ?” Bạch Ngọc Đường vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên hỏi. “Lại còn năm lần bảy lượt muốn bắt sống hai tỷ đệ La Oanh và La Diên nữa?”
“Là do Bá Dương Vương yêu cầu, hắn sợ chuyện trước đây sẽ bại lộ. Nói thật, đáng lẽ chuyện đã kết thúc từ năm đó rồi, nhưng vì mưu đồ của mình, Bá Dương Vương đã dụ dỗ Tiên hoàng khai chiến.”
Lời này của Liễu Tinh Nguyệt khiến mọi người khó hiểu.
“Nói như vậy…” Bạch Ngọc Đường cau mày. “Chiếc mặt nạ màu trắng kia…”
“Là Bá Dương Vương sai người đặt bên cạnh gối đầu của Tiên hoàng, lúc đó Tiên hoàng bệnh tình rất nặng, Bá Dương Vương cố ý nhắc đến chuyện cha nợ con trả vì muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của bản thân mình. Đáng tiếc là Triệu Trinh không hề trọng dụng hắn, hơn nữa, thời gian càng trôi qua, hắn càng già thì thân thể càng kém đi.” Liễu Tinh Nguyệt nói. “Người trên đảo Ác Hồ nhất định phải chết vì họ đã biết quá nhiều. Hơn nữa, chẳng phải bọn họ cũng là những kẻ đáng chết sao? Nếu năm đó những tử tù kia chết đi thì họ cũng đầu có tồn tại. Còn hai đứa bé kia, là Bạch Cơ muốn giữ lại.”
“Hắn muốn giữ hai đứa nhỏ đó lại làm gì?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.
“Hai đứa nhỏ đó có thiên phú dị bẩm.” Liễu Tinh Nguyệt nói. “Bạch Cơ muốn bộ tộc của mình hùng mạnh nên cần có những đứa trẻ đặc biệt để huấn luyện thành thủ hạ, bồi dưỡng nhân mã của mình. Tổ tiên họ đều sinh tồn dựa vào cách đó, rồi lại truyền từ đời này sang đời khác. Hai đứa nhỏ kia vốn được bắt lên thuyền đưa đến chỗ hắn, nhưng sau đó thuyền đột nhiên gặp bão bị chìm. Ban đầu còn tưởng là hai đứa nó đã chết, không ngờ lại trùng hợp trôi dạt đến đảo Ác Hồ.”
“Ngươi biết hai đứa trẻ kia?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Những đứa trẻ đó đều là do Tinh Nguyệt Lâu tìm giúp Bạch Cơ.” Liễu Tinh Nguyệt cũng không giấu giếm. “Chúng ta đã hợp tác từ lâu.”
“Cho nên, những đứa trẻ đó là do các ngươi bắt cóc tới sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Liễu Tinh Nguyệt suy nghĩ một chút. “Gần như vậy.”
Bạch Ngọc Đường không nói gì nữa. Ngoài cửa, Triển Chiêu cố gắng giữ chặt tay mình để tránh kích động – Đây mới là quân bắt cóc người thứ thiệt a! Sống hẳn hoi đó nha! Lát nữa Miêu gia phải lột da các ngươi a!
Trâu Lương hỏi Liễu Tinh Nguyệt. “Ngươi bắt đầu hợp tác với Bạch Cơ từ bao giờ?”
“Bá Dương Vương càng già càng vô dụng… kể từ khi Tinh Nguyệt Lâu bị vứt bỏ, ta đã bắt đầu hợp tác với Bạch Cơ.” Liễu Tinh Nguyệt khoanh tay. “Trên đời này làm gì có kẻ thù vĩnh viễn, chúng ta cùng thuộc một loại người, đương nhiên phải tìm đến hợp tác rồi.”
…
“Các ngươi còn gì muốn hỏi không?” Liễu Tinh Nguyệt hỏi Trâu Lương. “Ta có phương pháp đánh thắng Mạch đại nhân, có điều các ngươi phải thả ta ra trước, đợi khi ta bình yên rời khỏi sẽ nói cho các ngươi.”
Trâu Lương hất cằm lên, lại gật đầu một cái.
Liễu Tinh Nguyệt cau mày, ý bảo – Vậy sao còn không cởi trói cho ta?
Trâu Lương ngoắc tay gọi hai thủ hạ đến. “Nhốt ả vào đại lao, cho người canh giữ ngày đêm, đừng có để chết đói, chờ đánh trận xong sẽ đưa về Đại Lý Tự chờ Hoàng thượng định đoạt.”
Liễu Tinh Nguyệt sửng sốt, sau đó giận dữ. “Ngươi đường đường là Tả tướng quân của Đại Tống lại không biết giữ lời!”
Trâu Lương bật cười. “Ta đồng ý không giết ngươi lúc nào?”
“Ban nãy ngươi gật đầu…”
Trâu Lương ra vẻ bừng tỉnh. “À… ta vốn có một tật xấu, thỉnh thoảng sẽ gật đầu một cái để giúp người tỉnh táo thôi mà.”
Đám phó tướng mặc nhiên im lặng mà than thở trong lòng – Lần nào cũng dùng chiêu này a.
“Tiểu nhân hèn hạ!” Liễu Tinh Nguyệt kêu lên.
Trâu Lương đứng dậy, ánh mắt lạnh băng mà nhìn Liễu Tinh Nguyệt, âm trầm nói: “Vì có Triển Chiêu ở đây ta mới không còn cách nào khác phải giao ngươi cho phủ Khai Phong thẩm tội. Ngươi có biết nếu ngươi rơi vào tay ta sẽ bị xử lý thế nào không?”
Liễu Tinh Nguyệt kinh ngạc nhìn Trâu Lương.
“Mang cho sói ăn.” Trâu Lương nói bằng chất giọng lạnh giá hơn băng. “Tiểu nhân hèn hạ thì sao? Ta vốn đã không phải do người nuôi lớn rồi, trước khi làm chuyện ác, ngươi nên lường trước kết cục mình sẽ bị ngũ mã phanh thây mới phải. Người giang hồ các ngươi nói đây là chuyện hèn hạ, quân binh chúng ta lại coi đó là binh bất yếm trá, ngu xuẩn.” Nói xong phẩy ta ra hiệu cho quân lính dẫn ả ta đi.
“Ngươi không muốn biết cách đánh thắng Mạch đại nhân sao? Cẩn thận Triệu Phổ trị tội ngươi…”
Trâu Lương nhìn trời.
Mấy phó tướng bên cạnh chịu không nổi nữa bèn nhắc nhở Liễu Tinh Nguyệt. “Ngươi có biết Nguyên soái nhà ta ghét nhất là chuyện gì không?”
Liễu Tinh Nguyệt cau mày. “Triệu Phổ là tướng quân tất thắng, đương nhiên là ghét nhất bại trận rồi.”
Chúng tướng sĩ xung quanh đều cười.
Có một bính lính đến dâng trà lắc đầu nói. “Nguyên soái nhà ta ghét nhất là người khác dạy hắn phải đánh trận thế nào.”
Liễu Tinh Nguyệt thẹn quá hóa giận, lúc bị giải ra ngoài còn hô lớn. “Ta có biến thành ma cũng không tha cho các ngươi.”
Ngoài cửa, Triển Chiêu đang tựa vào quân trướng nghe lén bèn phẩy tay với ả. “Dưới đó chắc là vẫn còn nhiều ma quỷ chờ ngươi lắm rồi, ta sợ ngươi bận quá không tới được mà thôi.”
Khi Liễu Tinh Nguyệt bị quân lính giải đi ngang qua một quân trướng khác, vừa đúng lúc Lâm Dạ Hỏa đã tắm xong ra ngoài, vừa nhìn thấy hắn đã giật mình. “Ái da… muốn cắn người à?”
***
Trong hoàng thành, ở phủ Thái sư.
Bao Chưởng nhìn Bá Dương Vương già nua, tay chân run rẩy ngồi trên ghế, không nhịn được mà cau mày.
Thái sư vỗ nhẹ bả vai lão vương gia kia. “Vương gia đúng là trung thần, tiên hoàng ở dưới hoàng tuyền có biết nhất định sẽ rất vui mừng, ngươi nói đúng không?”
Bá Dương Vương nhìn Bao đại nhân cầu cứu.
Bao đại nhân im lặng một lúc lâu, hỏi: “Vương gia vì tự vệ nên mới phái người của Tinh Nguyệt Lâu đi giết toàn bộ cư dân đảo Ác Hồ sao?”
Bá Dương Vương run rẩy. “Đó đều là… hậu nhân của tội đồ…”
Bao đại nhân đột nhiên cười mà lắc đầu. “Vương gia, khí thế của ngươi đâu cả rồi? Hay là, thuộc hạ của ngươi đã bỏ ngươi đi rồi sao?”
Bá Dương Vương thở dài. “Ta phải làm gì?”
Bao đại nhân lại nhìn Bàng Cát. Lúc này, Thái sư đang đứng bên cạnh cười vô cùng âm hiểm, ánh mắt nhìn Bá Dương Vương chẳng khác nào ánh mắt của loài rắn rết đang quan sát con mồi.
Bàng thái sư nhẹ nhàng vỗ lưng Bá Dương Vương. “Vương gia đừng vội, lão phu nghĩ cách giúp ngươi.”
Bá Dương Vương ngẩng đầu nhìn Thái sư, gật đầu.
Bao đại nhân lắc đầu, đứng dậy bỏ đi, để lại hai người này, một đao phủ một con mồi, xem ra kết cục đã rõ rồi.