Long Đồ Án

Quyển 16 - Chương 489: Huyết bức




Có một lưu ý nho nhỏ để mọi người khỏi thắc mắc nhé. Tên của người thứ năm trong số tám người của quần đảo Bát tộc lúc trước tỷ dịch là Ngũ Túc. Nhưng mấy chương về sau này Nhĩ Nhã lại viết thành Vũ Túc nên trong mấy chương này tên của nhân vậy này có hơi khác biệt một chút nhé.

***

[Huyết bức]

Mọi người đạp lên lá rụng và xương trắng phủ đầy mặt đất, đi đến chỗ chiếc thuyền đã bị tàn phá nặng nề nhưng vẫn không làm mất đi vẻ nguy nga tráng lệ kia.

Triển Chiêu đi tới trước mui thuyền, đưa tay sờ nhẹ vào long cốt… sau khi tầng bụi dày rơi xuống, lớp cốt gỗ bên trong lộ ra, là loại gỗ thượng hạng, sáng bóng.

Hoàng Nguyệt Lâm ngước mặt, than. “Thuyền tốt! Tuyệt đối cực tốt!”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu. “Chẳng khác nào thuyền mới cả.”

“Đúng thế!” Hoàng Nguyệt Lâm gật đầu. “Không có bất cứ hư hại nào, kể cả ván thuyền cũng không hề bị mục mà bị người ta phá hủy.”

“Bị phá hủy ạ?” Triển Chiêu không hiểu.

“Con nhìn những vết này xem.” Hoàng Nguyệt Lâm chỉ từng vết nứt bên trên long cốt. “Chỉ cần ghép ván thuyền vào là có thể làm ra một chiếc thuyền mới rồi!”

Triển Chiêu sờ cằm. “Qủa thực là được bảo tồn rất tốt.”

“Là người biết chế tạo thuyền làm.” Hoàng Nguyệt Lâm vừa nói vừa nhìn bốn xung quanh. “Có thể cả ván thuyền cũng được cất giữ, nếu không sao lại tháo ra…”

“Hoặc là…” Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi. “Để làm nhà?”

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút. “Những ngôi nhà bị thiêu hủy kia đa phần đều làm bằng gỗ, ngay cả tường cũng bị đốt sạch nhưng vẫn còn rất nhiều cọc gỗ.”

“Gỗ dùng đóng thuyền kiểu này đều được xử lý đặc biệt.” Hoàng Nguyệt Lâm ngửi thử mùi gỗ. “Để phòng hỏa.”

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu. “Chiếc Hình Thiên Hào này được kéo vào đây hay là bị dạt vào khi thủy triều lên chứ?”

“Không thể có khả năng đó được!” Hoàng Nguyệt Lâm lắc đầu. “Các ngươi quan sát cách bọn chúng bảo tồn con thuyền này xem, nhất định là bọn họ đã rất cẩn thận mà giấu con thuyền này vào đây.”

“Muốn kéo vào nơi nhỏ hẹp thế này cũng không đơn giản!” Triển Chiêu quan sát sơn cốc, còn đang suy nghĩ thì đã nghe thấy Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng hỏi: “Tiếng gì vậy?”

Mọi người lập tức im lặng… Triển Chiêu cẩn thận lắng nghe, cũng phải cau mày – Có tiếng kéo sột soạt, cứ như có thứ gì đó đang di chuyển trong đống xương trắng kia, nhưng cũng không giống tiếng bước chân.

Ánh mắt Triển Chiêu cũng di chuyển đến nơi phát ra tiếng động… cuối cùng dừng lại nơi xích sắt kia. Mà không chỉ có Triển Chiêu, tất cả mọi người đều nín thở nhìn xích sắt ấy, đúng lúc đó… xích sắt chuyển động.

Tất cả mọi người nhướn mày – Động kìa!

Sau đó, xích sắt cứ thế bị kéo về phía xa. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhanh chóng đuổi theo, xích sắt kia càng lúc càng rung dữ dội.

Triển Chiêu mở to mắt nhìn phía trước, thấy sơn cốc thẳng tắp đột nhiên lại xuất hiện một ngã rẽ. Khi mọi người còn đang tò mò xem thứ gì có thể kéo được ống khóa lớn như vậy thì lại sợi xích khổng lồ đó cuộn lại với nhau. Từ trong khe núi phát ra những tiếng va chạm leng kiêng, cả sợi dây neo thuyền đều bị kéo căng ra.

Xích sắt bị kéo khỏi mặt đất, lúc này mọi người mới thấy rõ được kích thước của nó. Thạch Kim nói chẳng sai chút nào, quả thật là to bằng bắp chân người khác, hơn nữa, thứ mà sợi xích này giữ hẳn là một cây neo thuyền… chẳng lẽ là neo thuyền đã thành tinh sao?

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường muốn đuổi theo thì lại có một thân ảnh nhoáng lên, chặn trước mặt họ.

Hắc Thủy Bà Bà đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người, cản hai người lại.

Triển Chiêu dừng lại, Bạch Ngọc Đường cũng phải âm thầm giật mình… Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì Hắc Thủy Yêu Bà khiến người ta cảm thấy bà chỉ như một đứa trẻ con mà thôi, nhưng mà xem tốc độ vừa rồi của bà thì nhất định nội lực phải cao đến kinh người, thân thể nhỏ bé như vậy thì sao có thể chịu được nội lực cao như thế chứ? Nhìn cái cánh tay chẳng khác nào chiếc đũa kia mà xem, sao có thể?

Hắc Thủy Yêu Bà cản Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại xong thì lẩm bẩm. “Tới rồi!”

Hai người sửng sốt.

Lúc này từ sâu trong sơn cốc lại truyền đến những tiếng “bùm bùm”, nghe như tiếng bước chân. Toàn bộ mặt đất rung chuyển, cứ như có con vật khổng lồ nào đó đang chạy đến vậy, mà điều kỳ lạ là, tiếng chân không hề thay đổi, chẳng lẽ đang chạy tại chỗ à?

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang nghi ngờ thì Thiên Tôn cũng đi đến. “Sao rắn lớn lại có thể phát ra tiếng bước chân được?”

Mọi người càng khó hiểu hơn, đúng lúc này Hoàng Nguyệt Lâm lại kêu lên. “Thứ gì tới vậy?”

Nàng vừa nói xong thì mọi người lại thấy Yêu Yêu ở sau lưng đột nhiên ré lên, vội vàng vỗ cánh bay lên trời, lao thẳng đến đỗ ở chỗ mui thuyền cao nhất kia mà không ngừng kêu.

Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt, cau mày. “Nó đang sợ…”

Mọi người cũng cảm nhận được Yêu Yêu đang sợ, cùng nhìn về sơn cốc… thứ gì vậy?

Tiếng bước chân đã biến mất, bốn phía trở nên yên tĩnh, mặt đất ngừng rung chuyển, ngay cả xích sắt cuộn tròn kia cũng thả dần ra.

Yêu Yêu rời khỏi mui thuyền, bay vòng vòng trên trời, quan sát tình hình sơn cốc.

Bọn Triển Chiêu cũng bình tĩnh chờ đợi, nhưng lúc này tất cả đều đã ngừng, cực kỳ an tĩnh. Khi mọi người còn chưa hiểu ra chuyện gì thì Thiên Tôn lại đột nhiên ngẩng mặt lên. “Hắt xì…”

Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ, nhìn Thiên Tôn… Từ nhỏ hắn đã theo Thiên Tôn rồi nên biết rõ tật xấu của ngài, có một thứ, chỉ cần nó xuất hiện là Thiên Tôn sẽ hắt hơi – Chính là dơi!

Cùng lúc đó, một loạt những tiếng xẹt xẹt xẹt vang lên. Triển Chiêu giật mình, Hoàng Nguyệt Lâm cũng không hiểu. “Có người à?”

Bạch Ngọc Đường thì nhanh chóng kéo Triển Chiêu. “Ngồi xuống, bảo vệ đầu!”

Triển Chiêu sửng sốt nhưng cũng vô thức ôm lấy đầu mình.

Khi mọi người vừa che đầu xong thì những tiếng kêu chói tai đã vang lên dữ dội, sau đó lại thấy một đoàn trắng xóa bay từ ngã rẽ kia ra. Lúc đó mọi người cũng biết thứ đó là gì rồi… một đàn dơi.

Mỗi con chim này to chẳng khác nào con hải âu, không biết có phải vì tiếng vỗ cánh của chúng rất quái dị không mà lúc đàn dơi bay đi, mọi người đều có cảm giác như có tiếng người kêu khóc thảm thiết vậy.

Bọn Triển Chiêu đều cảm thấy lúc này có che đầu cũng không có tác dụng gì nên đồng loạt chạy vào trong long cốt của Hình Thiên Hào tránh. Sau khi đám dơi kia xẹt qua con thuyền trống rỗng thì bay về phía xa.

Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt lên nhìn Yêu Yêu vẫn bay cao thật là cao kia, giờ đã hiểu tại sao nó lại bay cao như thế rồi, chắc là đã biết đàn đơi sắp quét tới đây.

Triển Chiêu đột nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi đoán tiếng kêu thảm thiết mà Thạch Kim nghe được khi đó có phả là tiếng dơi bay chứ không phải là tiếng thét của đám tử tù đó không?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, lúc này bên cạnh hắn lại vang lên một tiếng “tạch”.

Mọi người vừa cúi đầu nhìn đã thấy có một con dơi rất to rớt xuống… cạnh chân Triển Chiêu. Con dơi này cũng không lớn lắm, chắc là vì còn nhỏ bay chưa vững nên mới bị chèn rơi xuống đất.

Triển Chiêu đột nhiên khẽ cau mày. “Nhìn mặt con dơi này…”

Lúc này mọi người cũng để ý tới mặt con dơi này trông rất khác những loài dơi bình thường. Mắt nhỏ, mũi rộng, miệng cực kỳ lớn, nhìn cứ như đang toét miệng cười vậy.

Mọi người kinh hãi hít mạnh một hơn – Nhìn quen mắt quá! Chính là những chiếc mặt nạ kia!

Nhìn kỹ trong miệng con dơi đó còn thấy cả những chiếc răng sắc nhọn như đao… mọi người lần nữa chắc chắn, con dơi này chắc chắn là loại hung ác chuyên ăn thịt hút máu! Cái mặt đó kết hợp với toàn thân trắng bệch càng khiến người ta cảm thấy cực kỳ xấu xí!

“Huyết bức…” Hoàng Nguyệt Lâm cau mày. “Loại này rất hiếm gặp!”

“Chiếc mặt nạ quỷ kia lấy nó làm mẫu sao?” Bạch Ngọc Đường nghi ngờ.

Triển Chiêu cũng cảm thấy rất có khả năng này, vì vậy y nhanh chóng chạy lên hỏi Hắc Thủy Bà Bà đang đứng ở mui thuyền. “Thái di bà, trong đó có rắn không ạ?”

Hắc Thủy Yêu Bà quay đầu lại nhìn Triển Chiêu, gật đầu. “Có!”

“Rắn mà biết chạy sao?” Thiên Tôn cũng hiếu kỳ. “Rắn bốn chân à?”

“Không phải nó đang chạy.” Hắc Thủy Yêu Bà lãnh đạm nói. “Ở ngay phía trước.”

Nói xong rồi bà cứ thế nhảy xuống phía trước.

Bọn Triển Chiêu nhìn nhau, xem ra ban nãy không phải Bà Bà bảo bọn họ cẩn thận có rắn mà là đề phòng đám dơi kia.

Mọi người theo bà đi lên phía trước. Thiên Tôn chắp tay lắc lư đi ở phía sau, Bạch Ngọc Đường cũng đi chậm lại, đến bên cạnh ngài, hỏi: “Ban nãy là sao vậy ạ?”

Thiên Tôn nháy mắt mấy cái, không hiểu Bạch Ngọc Đường định nói gì, bèn nhìn hắn. “Ban nãy cái gì?”

Bạch Ngọc Đường chỉ Hắc Thủy Bà Bà ở phía trước, như nhắc nhở ngài – Ban nãy rõ ràng sư phụ dắt bà ấy như dắt trẻ con mà.

Thiên Tôn chậc chậc mấy cái, nói cho Bạch Ngọc Đường biết. “Nội lực của bà lão kia quá cao, khi vận khí sẽ cần một chút thời gian điền chỉnh. Đáng lẽ đây cũng là một chuyện rất đơn giản nhưng vì toàn thân bà ta đều là chất độc nên khi phát nội lực rất dễ tản mác ra ngoài. Bà ta cũng sợ làm người bên cạnh bị thương.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu. “Vậy chỉ cần nắm tay người là được à?”

“Chân khí của ta lạnh, có thể giúp bà ta hạ nhiệt, độc trong người cũng không bị tản ra ngoài.” Thiên Tôn phẩy tay một cá. “Nhưng đó cũng là một thói xấu mà thôi, trước kia bà ta thường thích kéo tay Yêu Vương làm nũng!”

Bạch Ngọc Đường hiểu rõ, nhìn dáng vẻ kia của Hắc Thủy Bà Bà dù có làm nũng thế nào thì cũng không bị chê là trẻ con. Nhưng mà cứ nghĩ đến tuổi tác của bà ấy mà lại làm ra hành động như vậy thì cũng thấy rợn hết cả người.

Triển Chiêu đi bên cạnh, vừa đi vừa ngẩng mặt nhìn Yêu Yêu đang bay cao thật là cao kia thì khó hiểu mà hỏi Bạch Ngọc Đường: “Sao Yêu Yêu không xuống đây vậy? Nó sợ rắn à?”

Bạch Ngọc Đường cũng thấy kỳ lạ, sao Yêu Yêu lại sợ rắn được? Nói thẳng ra thì rắn và thằn lằn là họ hàng, Yêu Yêu lại to con như vậy, cho dù có là rắn lớn thì cũng đâu cần lo chứ. Hơn nữa, nó rất thích dính hắn và Triển Chiêu, rất ít khi bay cao như thế, cứ như nó đang cố tráng né cái gì vậy.

“Nó đang sợ cái gì vậy?” Triển Chiêu hỏi. “Chắc không phải sợ đám dơi kia đấy chứ?”

Bạch Ngọc Đường cũng khó hiểu… Lúc này bọn họ đã rẽ qua khúc quanh rồi. Dõi mắt nhìn về phía trước, một sơn động to lớn hiện ra trước mắt mọi người, bên trong sâu không thấy đáy.

“Đàn dơi kia chắc là sống ở trong đây…” Triển Chiêu chưa nói xong thì đã thấy trong đám lá rụng trước mắt có gì đó đang động đậy, từ từ lướt qua.

Mọi người nhướn mày.

“Rắn…” Triển Chiêu chỉ về phía trước, đúng lúc này Hắc Thủy Bà Bà cũng mở miệng nói, giọng nói còn hơi chút đau lòng. “Thật đáng thương.”

Mọi người đều sửng sốt, xoay mặt nhìn bà, không hiểu bà nói ai đáng thương. Lúc này, Hắc Thủy Bà Bà đột nhiên quay đầu lại, giơ tay ra hiệu cho mọi ngườ mau dựa vào tường.

Bạch Ngọc Đường không hiểu ý bà là gì, Triển Chiêu thì nhanh chóng kéo hắn dựa vào tường.

Hoàng Nguyệt Lầm thì cực kỳ nghe lời, Thiên Tôn cũng làm theo, còn bịt tai lại nữa.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu động tác này lắm – Chẳng lẽ sẽ có tiếng động gì sao?

Lúc này, Hắc Thủy Bà Bà đột nhiên tiến lên phía trước mấy bước, con rắn màu trắng trên tay bà từ tốn trườn ra, lướt qua y phục của bà rồi bò lên vai, sau đó ngầng cao đầu khè lưỡi với phía trước.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mở to mắt nhìn… thấy đống lá rụng trước mặt Hắc Thủy Bà Bà đột nhiên đội lên rất cao, sau đó… lá rung và xương vụn rơi hết xuống, một thân ảnh màu trắng khổng lồ xuất hiện trước mắt mọi người… Một cái đầu rắn hình tam giác nhô ra, là một con rắn khổng lồ màu trắng!

Bọn Triển Chiêu đều vô thức há to miệng.

Hoàng Nguyệt Lâm cũng che miệng. “To quá!”

Toàn thân con rắn kia màu trắng tuyết, cái đầu to chẳng kéo Hắc Thủy Bà Bà, đôi mắt màu vàng kim đang nhìn chằm chằm vào bà, cái lưỡi đỏ thẫm phun phì phì như đang trao đổi gì đó với con rắn ở trên vai Hắc Thủy Bà Bà kia.

Thiên Tôn bịt tai, cau mày. “Á…”

Thiên Tôn vừa mới nói xong thì mọi người đều chú ý thấy trên người con rắn kia bị mấy vòng xích sắt quấn quanh, hơn nữa, cái neo khổng lồ ở đầu xích sắt lại ghim chặt đuôi con rắn kia xuống đất khiến nó chỉ có thể di động xung quanh chứ không thể bơi đi được.

Mọi người đột nhiên hiểu được tại sao Hắc Thủy Bà Bà lại nói đáng thương rồi, hẳn là nói con rắn này rất đáng thương. Bạch Ngọc Đường nhìn thấy cảnh tượng này thì cau mày hỏi Triển Chiêu: “Có hoa văn trên lưng con rắn đó sao?”

Lúc này Triển Chiêu cũng đã để ý đến, con rắn này cả người trắng muốt nhưng mà trên lưng lại có những ban đỏ chằng chịt, chẳng lẽ đó là hoa văn sao?

“Đây là giống rắn gì vậy ạ?” Hoàng Nguyệt Lâm không nhịn được gỏi. “Đạp tuyết tầm mai sao?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn trời… trí tưởng tượng của Hoàng di phong phú thật đấy, còn nghĩ ra cả cái tên Đạp tuyết tầm mai nữa…

Thiên Tôn ở bên cạnh mọi người cũng đột nhiên nói với vẻ sâu xa. “Đúng là đáng thương.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng sửng sốt.

Lúc này, Hắc Thủy Bà Bà đi lên phía trước mấy bước, nhẹ nhàng vuốt phần ban đỏ trên lưng con rắn kia, những nốt ban đó lại là vân nổi.

Triển Chiêu đột nhiên cau mày nhìn chằm chằm lưng nó, sau đó y kéo Bạch Ngọc Đường. “Ngọc Đường, đó không phải hoa văn, là vết thương!”

Bạch Ngọc Đường cũng chú ý thấy trên lưng nó vẫn còn chảy máu.

Chỉ trong nháy mắt, hai người đều nghĩ đến điều gì đó… mà đúng lúc này, Yêu Yêu ở trên bầu trời lại kêu to.

Sau đó, từ bên kia sơn cốc lại vang lên những tiếng thét thảm thiết, tất cả mọi người đều quay đầu lại… những con dơi đó đã trở lại sao?

Triển Chiêu sửng sốt rồi nói với Bạch Ngọc Đường. “Tiếng bước chân ban nãy…”

Bạch Ngọc Đường cũng hiểu được. “Đó không phải là tiếng bước chân, là tiếng giãy giụa của con rắn này… bởi vì toàn thân nó đều giấu cả trong lá rụng nên đám dơi kia chỉ có thể ăn phần lưng của nó, nên toàn bộ thương tích đều tập trung ở đây.”

“Con rắn này là thức ăn cho đám dơi đó sao?” Triển Chiêu không nhịn được hỏi. “Còn phải làm thức ăn nhiều năm như vậy nữa…”

Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống, nhìn đống xương vụn trên mặt đất, nói. “Đây cũng không phải là xương người.”

Triển Chiêu cũng chú ý đến một số xương của động vật… Như vậy là có người đã nuôi con rắn này, hơn nữa, mục đích nuôi nó lại là để nó cung cấp máu cho đàn dơi kia sao?

Lúc này, bên ngoài sơn cốc đột nhiên vang lên một tiếng nổ to.

Bọn Triển Chiêu vừa thấy tình hình bất ổn… bây giờ họ đang bị ngăn lại trong sơn cốc không có chỗ trú ẩn, mà vừa nghĩ đến những chiếc răng sắc nhọn trong miệng con dơi vừa rơi xuống ban nãy và những vết thương trên lưng con rắn này… chẳng lẽ bọn họ cũng phải làm mồi cho đàn dơi đó sao?

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, thấy họ cần phải nghĩ cách mới được. Nhưng hai người còn chưa kịp động não thì Thiên Tôn đã kéo cả hai dán vào tường, Hoàng Nguyệt Lâm cũng ôm chặt đầu. “Nhìn vẻ mặt của Di bà kìa…”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vô thức nhìn Hắc Thủy Yêu Bà, thấy bà đưa tay lên, nhẹ nhàng ấn trán con rắn kia xuống, một tay khác thì lại nâng lên chỉ về phía bầy dơi.

Triển Chiêu vội bịt chặt miệng, còn không quên nhắc nhở Bạch Ngọc Đường. “Nín thở!”

Lúc này Bạch Ngọc Đường cũng đã thấy xung quanh Yêu Bà xuất hiện một làn khói màu đen… mà khi nội lực của Yêu Bà càng tăng lên thì làn khói đen kia dần tụ thành mây đen, tản dần ra.

Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt nhìn Triển Chiêu – Đây là nội lực chí độc!

Triển Chiêu gật đầu lia lịa với hắn. Y rất muốn nói cho Bạch Ngọc Đường biết rằng Hắc Thủy Yêu Bà xuất thân từ Hắc Thủy Cung, mà Hắc Thủy Cung lại được đặt theo tên của con sông Hắc Thủy, vậy sao lại gọi là Hắc Thủy đây? Là vì nước con sông kia có màu đen! Thế tại sao lại có màu đen… cứ nhìn tiếp sẽ rõ!

Lúc cả đàn dơi kia xông về phía Hắc Thủy Yêu Bà lại bị đám mây mù đó bao phủ.

Đàn dơi tan tác, giống như muốn quay đầu bỏ chạy nhưng đám mây mù kia đột nhiên như đang thu lại, vây đàn dơi ở giữa, cuối cùng cả đàn dơi to như vậy lại bị cuốn thành một quả cầu to tròn.

Mọi người thấy bên trong quả cầu ấy, đàn dơi giãy giụa thảm thiết nhưng lại không có cách nào trốn thoát. Bọn Bạch Ngọc Đường chỉ có thể trợn tròn mắt mà nhìn cảnh tượng kỳ dị trước mắt này.

Thiên Tôn lắc đầu ngoay ngoảy. “Ai da, dù có qua bao nhiêu năm thì nha đầu này vẫn quỷ dị như vậy.”

Bạch Ngọc Đường vừa nghe thấy Thiên Tôn nói như vậy thì nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu đưa tay chỉ về phía ánh mắt của Hắc Thủy Yêu Bà cho hắn xem.

Bạch Ngọc Đường giương mắt nhìn, thấy ánh mắt của Hắc Thủy Yêu Bà lúc này đã biến thành màu đen… nếu như chỉ có con ngươi đen thì cũng không có gì lạ lẫm, nhưng điều kỳ dị chính là ngay cả lòng trắng cũng biến thành màu đen, cả hốc mắt của bà lại giống như hai cái hố đen sâu thẳm vậy.

Sau đó, bàn tay nhỏ bé đang giơ lên của Yêu Bà đột nhiên nắm lại… khi bà mở ra lần nữa thì một tiếng “bịch” vang lên. Nhìn lại, đám mây đen ban nãy đã tản ra, nặng nề rớt xuống đất. Mà trên mặt đất lúc này lại xuất hiện một vũng nước đen ngòm, bên trong vũng nước ấy vẫn còn sót lại một số thịt vụn của đàn dơi chưa tan hết.

Bạch Ngọc Đường nhịn không được mà nhìn Thiên Tôn.

Thiên Tôn phẩy tay – Thế mới gọi là Hắc Thủy Yêu Bà!

Sau khi đàn dơi bị tiêu diệt hết, con ngươi của Hắc Thủy Yêu Bà cũng dần trở lại màu đỏ. Mà lúc này Yêu Yêu cũng hạ xuống bên cạnh con rắn khổng lồ kia. Con rắn ấy đưa đầu đụng đầu với Yêu Yêu, như đang trao đổi gì đó.

Hắc Thủy Yêu Bà thu tay lại, con rắn kia cũng quay về quấn quanh cổ tay bà. Hắc Thủy Yêu Bà cầm lấy vòng tròn rắn ấy, vẫy tay gọi bọn Triển Chiêu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy đến, Hắc Thủy Yêu Bà chỉ cái xích sắt đang giam con rắn kia lại, nói: “Thả nó đi!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chặt đứt xích khóa, nhưng vấn đề cuối cùng là, ai có đủ sức để kéo cái neo này lên đây?

Lúc này Thiên Tôn lại đi đến, đưa tay cầm lấy Vân Trung Đao của Bạch Ngọc Đường, cứ thế vung một đao về phía cây neo đang ghim cái đuôi rắn kia. Lúc nhìn lại thì đã thấy cái neo kia đổ vụn xuống rồi.

Thiên Tôn chế nhạo mà trả lại đao cho Bạch Ngọc Đường – Còn non lắm con!

Bạch Ngọc Đường cầm đao, nhìn vẻ mặt đó của Thiên Tôn thấy chẳng khác nào vẻ mặt hay coi thường mình khi nhỏ cả. Nhìn cái vẻ xấu xa đó mà khó chịu.

Triển Chiêu đi tới, nhấc chiếc đuôi khổng lồ lên. Trên đuôi rắn đã có một lỗ thủng, có lẽ vì thủng nhiều năm rồi nên thịt bên trong đã lành lại nên rất dễ dàng có thể rút ra khỏi cái neo.

Sau khi không bị xích sắt trói buộc, con rắn trắng khổng lồ ấy vươn đầu thật cao nhìn Hắc Thủy Yêu Bà. Yêu Bà đưa tay nhẹ nhàng vỗ đầu nó, nói: “Đi đi.” Rắn trắng từ từ xoay người lướt vào sơn động.

Mọi người đi theo nó vào trong, sau khi rẽ vào một ngả đường thì thấy có một cái ngã ba xuất hiện. Mãng xà rẽ vào con đường bên trái, mọi người cũng đi theo nó. Đi một lúc thì thấy phía trước có ánh sáng, sau đó mặt biển rộng bao la xuất hiện trước mắt mọi người.

Con rắn trắng kia cứ thế lao xuống biển, chỉ nháy mắt đã biến mất trong lòng biển bao la. Triển Chiêu than. “Ai mà tàn nhẫn như vậy chứ, nuôi rắn để lấy máu cho dơi, rốt cuộc là hắn muốn làm gì đây?”

“Cứ hỏi hắn là biết.” Thiên Tôn nói.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn ngài, Hoàng Nguyệt Lâm hỏi: “Hắn là ai vậy?”

Thiên Tôn sờ cằm. “Trên đảo này có người đang ẩn nấp.”

Hắc Thủy Yêu Bà lạnh mắt. “Ngửi thấy mùi đáng ghét.”

Thiên Tôn cười nhạt. “Ta cũng thấy vậy.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đồng thời lại thấy nghi ngờ. Ngã ba chỗ đó, nếu bên trái là bờ biển thì con đường bên phải dẫn đến đâu đây?