Làm một lần luôn 10 chương, 5 Long Đồ và 5 Hắc Phong nhé. Cứ qua 20 phút sẽ đăng 1 chương, mọi người từ từ mà thưởng thức nha <3
P/s: Sorry vì để mọi người đợi hơi lâu nhé! Đọc vui!
**********
483. [Trai cò tranh nhau…]
Tại bến tàu phủ Khai Phong.
Âu Dương Thiếu Chinh dẫn người cả đêm chuẩn bị xuất chinh, Công Tôn chuẩn bị một lượng thảo dược lớn chất lên thuyền.
Bên cạnh một chiếc cọc gỗ lúc này, Tiểu Ngũ đang nằm yên lặng, mà bên cạnh thân thể to lớn của Tiểu Ngũ, Tiểu Tứ Tử đang ngoan ngoãn ngồi ngây người trên chiếc cọc gỗ ngắm trời sao. Công Tôn đi từ trên thuyền xuống nhìn thấy cảnh một chú hổ đen to lớn đang nằm bên cạnh Tiểu Tứ Tử bé nhỏ thế này.
“Cả ngày hôm nay Cận nhi đều ngây ngốc như vậy.” Tiểu Lương Tử đang giúp Công Tôn khuân đồ lên thuyền nói với hắn.
Công Tôn gật đầu, hôm nay hình như Tiểu Tứ Tử nói ít đi, chẳng lẽ nhớ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sao?
Lúc này, Ân Hậu đi đến. Cả ngày hôm nay ngài chẳng hiểu mô tê gì lại bị bắt đi chơi với Triệu Trinh một ngày, vừa mới đưa hắn về hoàng cung giao cho Nam Cung xong thì chuẩn bị đi tìm cái gì đó ăn.
Thái Bạch Cư bị phá nên giờ vẫn đang trong giai đoạn xây dựng lại. Triển Chiêu và Thiên Tôn đều không ở đây, Ân Hậu không hiểu sao lại cảm thấy có chút cô đơn bèn đến bến tàu ăn cho vui, đương nhiên người đầu tiên mà ngài chọn ăn cùng chính là Tiểu Tứ Tử.
Vừa mới đi tới gần đó, Ân Hậu đột nhiên lại sửng sốt…
Tiểu Tứ Tử còn nhỏ, nhưng lúc này lại thẳng lưng ngẩng mặt ngắm sao trời. Tư thế này của nó chẳng hiểu sao lại mang chút trang trọng và thành kính… Chẳng lẽ là trời sinh ư? Tiểu Tứ Tử chưa từng được huấn luyện về phương diện này, nhưng mà nếu suy nghĩ kỹ thì mặc dù thường ngày Tiểu Tứ Tử khá chậm chạp, lại hay ngơ ngác nhưng lúc ngồi, đi, hay các tư thế đều rất đúng chuẩn. Có thể bởi vì bây giờ nó quá đáng yêu nên mọi người thường không để ý mấy đến cái khí chất ưu nhã bẩm sinh của nó.
Ân Hậu từ tốn đi đến bên cạnh Tiểu Tứ Tử, đưa tay sờ đầu Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ rất vui vẻ mà vẫy đuôi mừng Ân Hậu. Ân Hậu cũng ngồi khoanh chân bên cạnh Tiểu Tứ Tử, cùng bé ngẩng mặt ngắm sao trời.
Tiểu Tứ Tử quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Ân Hậu.
Ân Hậu cũng nhìn bé. Đôi mắt to tròn đen lánh của đứa nhỏ này rất đặc biệt, đen lánh hệt bầu trời đêm vậy… Ân Hậu nhìn xuyên qua đôi mắt Tiểu Tứ Tử, như có thể cảm nhận được hình bóng của một cặp mắt đã lâu không gặp… cặp mắt có thể nhìn thấu tất cả những sóng gió cuộc đời cùng khói lửa nhân gian.
Tình cảnh lúc này khiến Ân Hậu không khỏi nhớ đến vài đoạn ký ức vụn vặt. Cả đời Yêu Vương thích nhất chính là được yên bình ngồi ngắm sao trời như Tiểu Tứ Tử lúc này, dù có rất nhiều kẻ nói rằng người ngắm sao chẳng qua vì đoán thiên cơ, nhưng mà Ân Hậu cảm thấy chẳng qua là người đang ngây ngẩn mà thôi.
Tiểu Tứ Tử nhìn Ân Hậu một cái, cười híp mắt bò qua ngồi trên đùi Ân Hậu, ngẩng mặt hỏi ngài. “Ân Ân, hôm nay người không phải cùng Hoàng Hoàng đi dạo phố ạ?”
Ân Hậu dở khóc dở cười, bất đắc dĩ. “Cơ hội để Tiểu bằng hữu Triệu Trinh kia xuất cung chắc ít lắm nên nó cứ như đứa trẻ lần đầu được ra đường vậy, chạy lung tung hết.”
Tiểu Tứ Tử tò mò. “Hoàng Hoàng đi làm gì ạ?”
“Ừm…” Ân Hậu suy nghĩ một chút. “Hôm nay hắn mua rất nhiều thứ linh tinh, còn đi đánh bạc, tiện thể còn xem kịch, nghe hát nữa, tóm lại là chơi rất vui.”
Khi hai người đang nói thì Triệu Phổ tình cờ đi ngang qua, không khỏi nhìn trời – Triệu Trinh đúng là quá rảnh rỗi!
Tiểu Tứ Tử nhảu môi. “Sao Hoàng Hoàng đi dạo phố mà không gọi con chứ, cả ngày nay con chán chết, ngày mai mọi người có đi nữa không ạ? Con đi cùng nhé?”
Ân Hậu gãi đầu. “Mai vẫn phải đi, nhưng ta không thể dẫn con đi được.”
Tiểu Tứ Tử bĩu môi, tỏ vẻ bât mãn.
“Không phải không muốn dẫn con đi.” Ân Hậu khoanh tay, còn giải thích cho Tiểu Tứ Tử giúp Triệu Trinh nữa. “Triệu Trinh phải đi làm việc, cần phải khuyên một nhóm người cải tà quy chính, trong đó cũng có tên béo mà con biết ấy, dẫn con đi sợ lộ mất.”
Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút. “Tên béo ạ? Chính là cái người bị Bạch Bạch đánh thê thảm lắm đó ạ?”
Ân Hậu gật đầu.
Tiểu Tứ Tử tò mò. “Sâm Sâm đã làm chuyện xấu gì ạ? Phá nhà người ta ạ?”
Ân Hậu còn chưa nói xong thì đã nghe thấy sau lưng có người nói. “Phá nhà chỉ là chuyện nhỏ, còn làm chuyện xấu khác nữa cơ.”
Tiểu Tứ Tử quay đầu lại thì thấy Triệu Trinh đã đứng sau lưng bé rồi.
Ân Hậu cũng rất bất ngờ, hỏi Triệu Trinh. “Không phải về rồi à? Sao lại chạy ra ngoài nữa?”
Triệu Trinh chỉ về phía xa, bọn Triệu Phổ cũng tới rồi, cả Bàng thái sư cũng tới, đang nói gì đó với Triệu Phổ và Bao đại nhân.
Hình như Triệu Trinh đã rất thân thiết với Ân Hậu. Hắn cũng không hề coi mình là hoàng đế, ngồi khoanh chân cạnh ngài, tiện tay ôm Tiểu Tứ Tử đặt lên đùi mình, nói: “Thái sư thật sự đã lừa được Bá Dương Vương vào cung cho trẫm rồi, ba người họ đang chuẩn bị đối sách, không cần để ý đến họ làm gì.”
Vừa nói Triệu Trinh vừa cọ Tiểu Tứ Tử. “Ai nha… khó nghĩ quá.”
Tiểu Tứ Tử bị Triệu Trinh cọ liên hồi, bèn tò mò hỏi: “Hoàng Hoàng phiền não gì nha? Ở đâu hạn hán hay ở đâu có lũ lụt à?”
“Đều không phải! Lần này là cửa thành bốc hỏa a.” Triệu Trinh vẻ mặt đưa đám.
Tiểu Tứ Tử phồng mặt. “Cổng thành hỏa hoạn ạ?”
Triệu Trinh nhìn khuôn mặt tròn xoe của Tiểu Tứ Tử, tiếp tục ôm lấy cọ. “Thấy nhóc là tâm tình tốt liền…”
Ân Hậu bất lực nhìn Triệu Trinh, Tiểu Lương Tử ở bên cạnh thì híp mắt chạy đến, trong tay bé còn đang bưng dược liệu, nhưng nhìn cái mặt thì có vẻ rất bất mãn khi Triệu Trinh cứ thân mật với Tiểu Tứ Tử như vậy.
“Ai.” Triệu Trinh ôm Tiểu Tứ Tử thở dài. “Trẫm khổ quá a!”
“Chuyện gì ạ?” Tiểu Tứ Tử tò mò.
“Có kẻ muốn tạo phản, đếch khuyên được.” Triệu Trinh méo miệng, lắc chân y như tên côn đồ cắc ké.
Ở phía xa, Nam Cung kín đáo liếc Ân Hậu một cái, ý như hỏi – Sáng nay, trước khi ra ngoài Triệu Trinh vẫn còn tốt mà, khi về lại chẳng khác gì tên đầu gấu, ngài dẫn hoàng thượng đi đâu vậy?
Ân Hậu cũng bó tay – Triệu Trinh vừa mới gây gổ với đám côn đồ xong là học ngay tư thế của người ta, không chỉ có vậy, ngay cả cách nói năng cũng bắt chước luôn được. Tuy nhiên, tên nhóc này có lẽ là nhất thời cảm thấy vui nên mới học theo thôi.
Tiểu Tứ Tử khoanh tay híp mắt lườm Triệu Trinh, hỏi: “Hoàng Hoàng, huynh độc ác hiếu chiến sao?”
Triệu Trinh lắc đầu một cái, sờ cằm. “Này, ngay cả độc ác hiếu chiến mà đệ cũng dám nói hả?”
Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái, hỏi tiếp: “Có đòi thu sưu cao thuế nặng không?”
Triệu Trinh tiếp tục lắc đầu.
“Vậy có bắt lao dịch, háo sắc tuyển mỹ nữ không?” Tiểu Tứ Tử hỏi tiếp.
Khóe miệng Triệu Trinh giật kịch liệt. “Bình thường họ dạy đệ cái gì vậy chứ? Không được học mấy thứ hư hỏng như vậy.”
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu. “Không làm chuyện xấu gì sao?”
Triệu Trinh lắc đầu một cái, chỉ mũi mình. “Nhưng mà tổ tiên ta làm rất nhiều chuyện không được quang minh chính đại cho lắm.”
“Á.” Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái. “Khó nha…”
“Ừ! Rất khó!” Triệu Trinh gật đầu. “Bây giờ hậu nhân của những người bị tổ tiên trẫm làm hại muốn đến báo thù rồi.”
Tiểu Tứ Tử bị quay mòng mòng nhưng cũng chưa có choáng váng, tò mò hỏi. “Tổ tiên của huynh làm gì người ta vậy?”
Triệu Trinh che miệng nói nhỏ cho Tiểu Tứ Tử. “Giết chết cả nhà gì đó…”
Tiểu Tứ Tử nhảu môi, liếc nhìn Triệu Trinh…
Triệu Trinh vội vàng giơ tay thề với trời. “Ta thề, ta thật sự không hề can dự, hơn nữa cũng không biết gì hết.”
“Ừm… khó giải quyết nha.” Tiểu Tứ Tử khoanh tay nghiêm túc nghĩ cách cho Triệu Trinh. “Đầu tiên huynh phải xin lỗi nha.”
Triệu Trinh nháy mắt mấy cái. “Xin lỗi à?”
“Ừm!” Tiểu Tứ Tử gật đầu, chỉ Triệu Trinh. “Huynh nghĩ mà xem, nếu như phụ thân của Tiểu Tứ Tử giết chết phụ thân của Hoàng Hoàng, vậy Hoàng Hoàng sẽ đối xử với Tiểu Tứ Tử thế nào đây?”
Triệu Trinh khoanh tay, nghiêng đầu mắt đối mắt với Tiểu Tứ Tử, nghiêm túc suy nghĩ. Xong rồi – Sẽ hận đi.
“Ừm…” Triệu Trinh xoa trán giả vờ đau khổ. “Xong rồi, dù là trẫm thì trẫm cũng không tha thứ cho đối phương đâu, làm sao đối phương có thể tha thứ cho trẫm được… Khó quá a!”
Tiểu Tứ Tử thương cảm vỗ đầu Triệu Trinh. “Cho nên huynh càng phải chân thành xin lỗi a.”
Triệu Trinh giương mắt nhìn Tiểu Tứ Tử. “Chân thành à? Bao nhiêu thì mới là chân thành? Trẫm nghèo lắm nha, phong quan được không?”
Tiểu Tứ Tử chẳng còn gì để nói với Triệu Trinh nữa, cuối cùng chỉ thẳng vào mũi hắn. “Phu thiển!”
Lúc bé nói lời này thì Công Tôn vừa mới đi tới nơi, nghe xong thì giật mình chạy tới ôm lấy Tiểu Tứ Tử. Trong lòng hắn không khỏi kinh hãi, tiểu tử này đúng là càng lúc càng lớn mật, dám chỉ thẳng vào mặt hoàng đế mà mắng phu thiển, không muốn sống à?
Tiểu Tứ Tử không hiểu nhìn Công Tôn, Công Tôn thì nhanh chóng nhìn sang Triệu Trinh.
Triệu Trinh còn đang phải cầu cạnh Tiểu Tứ Tử đây này, bèn giơ tay ngoắc Công Tôn, ý là – Trả đây.
Công Tôn trả Tiểu Tứ Tử về.
Triệu Trinh hỏi Tiểu Tứ Tử. “Vậy phải làm thế nào mới được coi là có thành ý?”
“Vậy còn phải xem họ muốn gì đã.” Tiểu Tứ Tử sờ cằm nghĩ.
“Họ muốn trẫm nhường ngôi.” Triệu Trinh khoanh tay. “Dù trẫm có đồng ý thì văn võ bá quan cũng không đồng ý đâu.”
Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Tứ Tử cũng lắc lắc. “Điều này thì không được. Làm như vậy thì những người dân vô tội cũng sẽ bị dính líu tới, tốt nhất là huynh tự giải quyết riêng với họ, đây là chuyện của các người, đừng có làm ảnh hưởng đến người khác.”
“Tự giải quyết riêng?” Triệu Trinh lẩm bẩm.
“Hôm nay huynh ra cung gặp họ à?” Tiểu Tứ Tử hỏi.
“Trẫm chỉ quan sát họ thôi, chỉ nhìn qua chứ chưa nói chuyện.” Triệu Trinh khoanh tay cau mày.
“Trước tiên huynh phải nghĩ cách làm bạn của họ đã.” Khóe miệng Tiểu Tứ Tử khẽ nhếch lên, miệng cười có chút giống mèo. “Làm bằng hữu rồi sẽ nghĩ ra biện pháp thôi.”
Triệu Trinh càng khó xử hơn. “Làm bạn sao? Trẫm chưa từng kết bạn… phải làm sao giờ?”
Tiểu Tứ Tử khó hiểu nhìn hắn. “Sao lại nói là huynh chưa từng kết bạn a? Chẳng phải huynh và nhóm Cửu Cửu đều là bạn thân sao?”
Triệu Trinh chống cằm nhìn Tiểu Tứ Tử, tiện tay chỉ vào đầu mình nói. “Nếu Trẫm không phải là Hoàng đế thì còn có thể.”
“Vậy huynh đừng làm Hoàng đế mấy ngày đi.” Tiểu Tứ Tử chọc Triệu Trinh. “Huynh cũng có thể giả làm người khác mà, để người khác thay huynh làm Hoàng đế mấy ngày đi…”
Tiểu Tứ Tử còn chưa nói xong Công Tôn đã vội vàng che miệng nó lại, Triệu Trinh thì lại cười ha ha…
Triệu Trinh đứng lên, đưa tay nhéo má Tiểu Tứ Tử, gật đầu. “Ý kiến này của đệ không tệ, tìm người khác thay trẫm mấy ngày, ha ha…” Vừa cười Triệu Trinh vừa vui vẻ chạy.
Tiểu Tứ Tử còn phẩy tay với hắn, ý bảo mai gặp nhé.
Công Tôn bế Tiểu Tứ Tử đặt bé ngồi lên cọc gỗ, nhéo má bé hỏi. “Con giỏi quá nhỉ, gì cũng dám nói.”
Tiểu Tứ Tử gồi xuống, tiếp tục khoanh chân.
Công Tôn thấy bé có vẻ rất vui, hắn ngồi bên cạnh Tiểu Ngũ nhìn nhi tử mình, Tiểu Tứ Tử thì đưa hai tay ra vỗ vỗ như muốn bảo – Bế con!
Công Tôn bế bé lại, nhìn đám thủy quân đang bận rộn chuẩn bị, không khỏi có chút lo âu.
“Không biết tình hình bọn Triển Chiêu thế nào rồi.” Công Tôn lẩm bẩm. “Không biết có nguy hiểm không…”
“Không có đâu.” Tiểu Tứ Tử vỗ ngực Công Tôn. “Sẽ nhanh gặp thôi ạ.”
***
Trên đường phủ Sở Châu, bóng tối rất tĩnh lặng, mấy luồng kiếm quang nhoáng qua. Triển Chiêu tung người vung kiếm, giương mắt nhìn Mạch Ngữ đang mắt đối mắt với y phải nhảy lùi ra bên ngoài mấy bước.
Thanh kiếm trong tay Mạch Ngữ vẫn còn chấn động, không phải do Cự Khuyết đụng phải mà chủ yếu là do cánh tay cầm kiếm của Mạch Ngữ đang run. Không phải run rẩy do bị thương hay co giật, là vì hắn đang hưng phấn.
Lúc này, biểu tình trên mặt Mạch Ngữ hơi có chút dữ tợn, hắn cười một tiếng, nâng tay khác lên. Trên mu bàn tay ấy vì ban nãy không kịp tránh khỏi kiếm phong của Cự Khuyết nên bị thương một đường nhỏ, đang rỉ ra máu đỏ.
Mạch Ngữ nhẹ nhàng liếm máu trên tay mình… cặp hắn hắn dần chuyển sang màu đỏ, trên mặt cũng lộ ra nụ cười quỷ dị.
Triển Chiêu khẽ cau mày – Loại biểu hiện kỳ dị khi thấy máu này giống như bản tính hung ác ẩn sâu trong máu thịt đã bị kích thích ra ngoài…
Triển Chiêu đột nhiên hiểu ra được tại sao người này tuổi còn trẻ vậy mà đã có được nội lực cao như thế rồi, nội lực của hắn không chính thống! Là có người cho hắn.
Nhận nội lực của người khác khá nguy hiểm, bình thường chỉ có thể nhận trong một giới hạn mà thôi. Tại sao Thiên Tôn lại phải mất đi trí nhớ, đó là bởi vì Thiên Tôn bị nội lực cực lớn của Yêu Vương áp chế… Bị áp chế hiểu đơn giản chính là do nội lực trong người vượt qua sức chịu đựng của Thiên Tôn nên phần nội lực này cùng với trí nhớ của người cùng bị phong ấn lại.
Người trước mắt vốn chỉ có nội lực bằng nửa lúc này thôi, một nửa còn lại là người khác truyền cho hắn, vốn phần nội lực đó đã bị phong ấn, nhưng lúc này… hình như đã bị máu kích thích ra.
Muốn khởi động nội lực bị phong ấn, nhất định phải tháo giải thứ dùng để phong ấn, không phải ai cũng giống Thiên Tôn có thể dùng một đoạn ký ức khiến người khác phải nổi điên để mang ra phong ấn, giúp ngài bình tĩnh lại, với những người khác, nếu như có thêm một luồng nội lực khác ở trong người thì lúc bị kích thích sẽ thực sự khiến người ta điên cuồng. Người ở trước mặt lúc này mới thực sự là điên cuồng bất an, hung tàn khát máu.
Triển Chiêu không nhịn được khẽ cau mày, hỏi. “Ai dạy võ cho ngươi?”
Mạch Ngữ nở nụ cười. “Võ công của ta là do Hải thần truyền lại, là loại võ công mạnh nhất thế gian.”
Triển Chiêu nhìn hắn một lúc, hỏi. “Lúc Hải thần dạy võ cho ngươi, có dùng nội lực của người khác để cho ngươi luyện công không?”
Mạch Ngữ cười lạnh. “Việc này không cần ngươi quan tâm, dù sao thì hôm nay cũng là ngày chết của ngươi.”
Triển Chiêu thì lại hỏi tiếp. “Muốn luyện võ nhất định phải bắt đầu từ nhỏ, ngươi bắt đầu luyện công năm mấy tuổi?”
Mạch Ngữ nhướn mày. “Năm tuổi.”
Triển Chiêu gật đầu một ái. “Năm tuổi a…”
“Ánh mắt đó của ngươi là có ý gì?” Mạch Ngữ cau mày hỏi Triển Chiêu, có vẻ rất bất mãn. “Khiến người ta thật khó chịu.”
Triển Chiêu có lẽ cũng không để ý đến lúc y nhìn Mạch Ngữ, từ trong đáy mắt còn lộ ra chút thương xót.
“Phụ thân và sư phụ ngươi, ngoại trừ dạy võ công và bảo ngươi giết người, có dạy gì khác không?” Triển Chiêu hỏi. “Chẳng hạn như làm sao để yêu thương người khác.”
“Ha ha ha…” Mạch Ngữ cứ như nghe được chuyện gì vui lắm, cầm kiếm chỉ thẳng vào Triển Chiêu. “Nói nhảm ít thôi! Nhiệm vụ của chúng ta là báo thù! Còn việc hưởng thụ, cứ để dành lại cho đời sau đi!”
Nói xong Mạch Ngự vận nội lực đâm thẳng một kiếm về phía Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhìn kiếm khí cuồn cuộn xông tới cũng không tránh né mà gần như dùng kiếm pháp giống hệt hắn vung kiếm lên… Động tác xuất kiếm của Triển Chiêu vừa dứt, toàn thân y cũng theo kiếm lao về phía trước… ngay tại khoảnh khắc đối diện với kiếm của Mạch Ngữ, y nghiêng mình một cái, tránh khỏi sát chiêu.
Vậy mà, điểm khác biệt trong động tác né kiếm giữa Mạch Ngữ và Triển Chiêu chính là, Mạch Ngữ lại không hề tránh được kiếm của Triển Chiêu. Hay nói đúng hơn là hắn đã cố tránh nhưng vẫn bị chậm mất một nhịp. Tốc độ của hắn với Triển Chiêu rõ ràng ngang nhau, nhưng Triển Chiêu tránh được, còn hắn thì không.
Triển Chiêu né kiếm là dự vào tính toán, còn Mạch Ngữ lại chỉ dựa vào bản năng phản ứng hơn người và thiên phú để tránh kiếm… Kết quả chứng minh, không phải cứ có thiên phú là có thể thành công…
Bả vai và ngực Mạch Ngữ đều bị thương, máu tươi chảy ròng ròng.
Triển Chiêu nghiêng người tránh ra ngoài một bước, nhìn Mạch Ngữ vẻ mặt không thể nào tin tưởng đang ngã xuống, rõ ràng là chính bản thân hắn cũng không hiểu tại sao chiêu thức giống hệt nhau lại mang đến những kết quả khác nhau.
Triển Chiêu nhìn bả vai bị thương của hắn một chút, nói: “Muốn dùng chiêu thức giống đối phương để tập kích người ta, nhất định phải làm tốt công tác phòng tránh đối phương trả đòn. Hơn nữa, nếu tốc độ trả đòn của đối phương còn nhanh hơn ngươi, muốn né tránh cần phải phán đoán, đây mới chính là then chốt.”
Mạch Ngữ vẻ mặt nghi ngờ mà nhìn Triển Chiêu, còn có cả điểm then chốt nữa sao? Hắn chưa từng được học…
“Nếu người dạy võ công cho ngươi thật sự quan tâm ngươi…” Triển Chiêu nhàn nhạt nói, “… thì trước khi dạy ngươi một chiêu cần phải dạy ngươi làm sao để tránh được chiêu đó.”
“Ngươi đừng có nói bậy nữa!” Mạch Ngữ trợn trừng mắt điên cuồng quát Triển Chiêu, rõ ràng là những lời này của Triển Chiêu đã động chạm đến hắn. Hắn nhảy vọt lên cao, vung kiếm nhằm thẳng như muốn ăn tươi nuốt sống Triển Chiêu vậy.
Triển Chiêu lại dùng chiêu thức gần như giống hệt hắn để đối chiến, mà kết quả lại y như lần trước… lần nào cũng là Triển Chiêu làm hắn bị thương, nhưng Mạch Ngữ lại hoàn toàn không đụng được tới Triển Chiêu.
Cuối cùng, bị thương quá nặng, toàn thân mệt mỏi, Mạch Ngữ ngã xuống nền đất.
Triển Chiêu đứng cách hắn chưa tới hai bước… cúi đầu nhìn hắn.
Mạch Ngữ ngã trên nền đất càng cảm thấy không tài nào hiểu được. Hai người họ rõ ràng nội lực tương đương, thể trạng của mình còn có ưu thế hơn y, hơn nữa, hắn đã nghiên cứu chiêu thức và cách đánh của Triển Chiêu từ lâu lắm rồi, nhưng mà tại sao… cùng một chiêu thức, Triển Chiêu có thể còn mình lại không?!
Triển Chiêu nhìn hắn, lắc đầu nói: “Thật ra thì nội lực cũng không có quan trọng như ngươi nghĩ.”
Mạch Ngữ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn y.
“Nếu như người dạy võ công cho ngươi không truyền nội lực cho ngươi, mà thay vào đó, khi dạy ngươi tấn công đồng thời cũng dạy làm sao để bảo vệ mình thì hai chúng ta còn có thể đánh mấy trăm chiêu. Nhưng mà bây giờ, cho dù võ công của ngươi có cao hơn đi nữa thì ngươi cũng không thể thắng được ta.” Triển Chiêu than. “Sự khác biệt giữa ta và ngươi nằm ở chỗ, người dạy võ công cho ta rất thương yêu ta. Mà người dạy võ công cho ngươi chẳng qua chỉ coi ngươi như công cụ giết người mà thôi.”
“Ngươi câm miệng!” Mạch Ngữ vẫn còn tiếp tục muốn giao chiến với Triển Chiêu, có điều Triển Chiêu đã nhanh tay điểm huyệt hắn, lắc đầu nói: “Ta đi kiểm tra xem những người bị nội lực chấn động ngất đi kia có ai mất mạng không, nếu như có thì ta không cách nào cứu ngươi được nữa rồi!” Nói xong bèn đến xung quanh kiểm tra tình hình.
Mạch Ngữ kích động. “Ngươi không giết ta?”
Triển Chiêu lắc đầu, không để ý đến hắn chỉ chuyên tâm làm việc của mình.
Ban đầu quả thực Triển Chiêu rất tức giận, đã động sát tâm. Nhưng sau một lúc giao chiến, Triển Chiêu phát hiện người này chỉ biết tấn công không biết phòng thủ, ngay cả né chiêu cũng không biết…
Triển Chiêu đột nhiên nhớ đến những lần luyện võ hồi nhỏ, mỗi người dạy võ công cho y, bất kể là Ân Hậu hay ba trăm Ma đầu ở Ma Cung, thì điều đầu tiên mà họ dạy cho y chính là – Không có gì quan trọng hơn tính mạng của mình, muốn thắng người khác thì điều tiên quyết là phải giữ được tính mạng của mình.
Mà, người dạy võ công cho Mạch Ngữ lại chẳng hề coi trọng tính mạng của hắn, chỉ quan tâm xem hắn giết được bao nhiêu người mà thôi… Bởi vậy, Triển Chiêu càng đánh càng cảm thấy buồn, sát khí cũng dần biến mất.
Mặt Khác, Triển Chiêu còn nghĩ đến chuyện khác. Mạch đại nhân và Hải thần kia, ngoại trừ việc muốn lật đổ triều Tống ra thì hình như còn muốn diệt trừ cả bọn Ngũ Túc, Mạch Ngữ này nữa! Hành động này có chút khác thường… tốt nhất là đừng để trúng kế mượn đao giết người của đối phương.
Triển Chiêu chạy hết một vòng rồi trở về, đẩy Mạch Ngữ.
Mạch Ngữ bị thương khắp người, lúc này cũng chẳng biết đang suy nghĩ gì nữa. Có thể vì ban nãy Triển Chiêu nói mấy câu đã chạm đến nơi trước nay chưa từng được khai sáng trong lòng hắn, cho nên lúc này hắn vô cùng rầu rĩ.
Triển Chiêu vỗ đầu hắn. “Coi như ngươi vẫn còn may mắn, toàn bộ chỉ hôn mê chứ không chết người nào!”
Mạch Ngữ nhìn y. “Những người đó đâu có liên quan gì đến ngươi, việc gì phải quan tâm đến họ sống hay chết… Ái!”
Mạch Ngữ còn chưa nói hết câu Triển Chiêu đa đạp một cước ấn đầu hắn xuống đất rồi, sau đó cứ nhằm thắng vào mặt hắn mà đạp, đạp, đạp. “Không ai dạy dỗ ngươi sao? Trên đời này không có gì đáng giá hơn mạng người! Tốt nhất là ngươi mau cầu nguyện cho sáng mai những người kia sẽ bình an tỉnh lại cho ta, không ai bị thương không ai chết oan, nếu không ngày mai ta sẽ băm vằm ngươi cho chó ăn!”
Nói xong, Triển Chiêu “hung tàn” lôi hắn dậy, kéo lê về quân doanh, vừa kéo vừa hỏi. “Các ngươi còn cho người đi tập kích Ngọc Đường hả?”
Mạch Ngữ bĩu môi. “Bạch Ngọc Đường chắc là chết… Ối!” Hắn chưa dứt lời đã bị Triển Chiêu đạp cho một phát vào mặt rồi, vừa đạp vừa nghiến răng mắng. “Ngươi muốn chết hả?”
“Mạch Khải không giống ta.” Mạch Ngữ lẩm bẩm. “Hắn là người dùng đầu óc để đánh nhau, hơn nữa…”
“Hơn nữa gì?” Triển Chiêu tò mò.
“Hơn nữa hắn cũng từng nói với chúng ta, nói chúng ta chẳng qua chỉ là công cụ.” Mạch Ngữ có chút ủ rũ.
Triển Chiêu khẽ cau mày. “Hắn biết các ngươi bị lợi dụng sao?”
Mạch Ngữ liếc Triển Chiêu. “Trên đời này không có ai thích giết người hơn Mạch Khải, hắn hoàn toàn tự nguyện…”
Triển Chiêu cười nhạt. “Vậy càng không cần lo.”
Mạch Ngữ khó hiểu.
“Kẻ rất thích giết người…” Triển Chiêu cười lạnh. “Ngọc Đường nhất định sẽ không tha cho hắn.”
Nói xong Triển Chiêu lại ngồi xổm xuống nhìn Mạch Ngữ. “Ngươi từng làm chuyện xấu gì chưa? Nếu có thì mau chóng khai ra! Nếu là tội ác chồng chất thì ngày mai cứ chôn phứt ngươi với Mạch Khải luôn đi, đỡ mất công đào thêm huyệt.”
Mạch Ngữ cấm khẩu, nhìn Triển Chiêu. “Chúng ta chỉ giết người Tống…”
Qủa nhiên, mắt Triển Chiêu cũng bắt đầu trợn trừng lên.
Mạch Ngữ bĩu môi. “Kích động cái gì, không phải ta vừa mới đến sao! Còn chưa kịp ra tay nữa, đã nói người đầu tiên giết sẽ là ngươi!”
“Ai nói cho ngươi nhược điểm của ta?” Triển Chiêu rất thắc mắc, hẳn là người bọn họ có quen.
“Hắn mặc đồ trắng, nhìn rất giống hồ ly.” Mạch Ngữ cau mày. “Tên là Bạch gì đó…”
“Bạch Cơ?” Triển Chiêu lạnh mắt.
Mạch Ngữ gật đầu.
“Thì ra là yêu quái kia!” Triển Chiêu cau mày. “Chắc không phải người bày kế dùng mặt nạ năm đó cũng là người trong cái gia tộc yêu nghiệt đó chứ… Vậy cũng dễ hiểu rồi, hắn muốn lợi dụng hai bên đấu đến ta sống ngươi chết để hắn làm ngư ông đắc lợi đây mà.”