[Nhược điểm]
Bạch Ngọc Đường lần theo tiếng sáo cầu cứu của Phái Thiên Sơn mà đi, càng đi càng cảm thấy kỳ lạ.
Lúc này, mặc dù trời đã tối nhưng ở phủ Sở Châu này, vào buổi tối, hầu như chỗ nào cũng náo nhiệt. Nhưng mà mới hôm qua thôi, con đường này vẫn còn đèn đóm náo nhiệt và người qua lại tấp nập lắm, sao hôm nay lại yên tĩnh dị thường rồi?
Không có người cũng chẳng sao, nhưng vấn đề là sao cả tiếng côn trùng cũng không có nữa?
Tiếng sáo vẫn vang lên từ phía trước con đường không có lấy một bóng người này.
Bạch Ngọc Đường cứ đi thẳng theo tiếng sáo… cuối cùng dừng lại ở một ngã tư đường. Bạch Ngọc Đường dừng lại, tiếng sáo cũng ngưng.
Bạch Ngọc Đường đứng yên tại chỗ, quay mặt sang nhìn về một chòi nghỉ mát. Chòi nghỉ mát này vốn dùng làm chỗ nghỉ chân cho người đi đường, trong chòi có nhiều đống cỏ. Lúc này, trên một đống cỏ có một chiếc thảm cỏ, bên dưới thảm cỏ hẳn là có một người, tay áo và vạt áo của người đó còn lộ ra khỏi thảm.
Không biết có phải là trùng hợp hay không mà trên cổ tay người đó có đeo một sợi dây bện màu đỏ. Trước giờ Bạch Ngọc Đường sẽ chẳng khi nào chú ý đến những tiểu tiết như vậy, thế nhưng đôi khi, có một số việc mà người ta không biết tại sao mình lại nhớ đến, có lẽ đây cũng coi như một loại duyên phận đi.
Ở bãi lau lần trước, tiểu đồ đệ của Phái Thiên Sơn vừa mới được Thiên Tôn vỗ đầu khen “lớn như vậy rồi” đã đỏ mặt ấy, tiểu đồ đệ chắp tay hành lễ với mình ấy, khi đó, Bạch Ngọc Đường có nhìn thấy trên cổ tay hắn ta có đeo một sợi dây bện màu đỏ.
Thông thường một nam nhân không ai lại đeo thứ này cả, có thể khiến hắn đeo thứ này ra ngoài, không còn ai khác ngoài hai người – Một là nhi tử đeo cho hắn, hai là nữ nhân của hắn đeo cho hắn. Tiểu đồ đệ kia nhìn qua nhiều lắm cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, không thể có con cái lớn như vậy được, cho nên, sợi dây đó chỉ có thể là do tình nhân tặng cho mà thôi.
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm về phía thảm cỏ kia, người dưới thảm cỏ đã không còn thở nữa rồi, mà nói cách khác, hắn đã chết.
“Chậc…”
Lúc này, từ trên nóc nhà sau lưng Bạch Ngọc Đường truyền ra một tiếng nói đầy tiếc nuối. “Ngươi cũng chẳng có tinh thần cảnh giác mấy, lại dám đưa lưng về phía kẻ thù, hay là ngươi vốn dĩ chẳng hề phát hiện ra ta?”
Bạch Ngọc Đường không quay đầu lại, cứ như không nghe thấy người kia nói gì, không kinh ngạc cũng không nghi ngờ. Trên mặt hắn lúc này chẳng có bất cứ biểu tình nào cả, cặp mắt vẫn chỉ nhìn chăm chăm về phía lều cỏ như trước.
Người trên nóc nhà lại nói: “Chẳng lẽ Đệ nhất đao Trung Nguyên mà người ta vẫn đồn đại lại là một tên điếc à? Yêu nhân kia rõ ràng nói võ công của ngươi tương đương với ta mà.”
Lúc này, Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng đã động đậy. Hắn đi tới chòi nghỉ mát kia, vẫn như không hề nghe thấy người sau lưng nói gì.
Đi tới chòi nghỉ, Bạch Ngọc Đường đưa tay vén tấm thảm cỏ kia ra. Bên dưới thảm cỏ đúng là tiểu đồ đệ của Phái Thiên Sơn đó. Đôi mắt hắn mở trừng trừng, trong mắt cũng không có chút hoảng sợ nào, ở cổ có một dấu đao cắt, vết đao rất sâu, máu chảy cũng ít…
“Đáng thương quá a, trẻ như vậy đã phải chết mất toi rồi.” Tiếng nói sau lưng lại vang lên. “Có điều ta ra tay cũng rất nhanh, chắc chắn hắn cũng không hề cảm thấy có chút đau đớn nào đâu… Lại nói, ngươi đang kéo dài thời gian đấy à? Người kia rõ ràng nói ngươi rất lãnh khốc vô tình mà, làm ta còn mãi hưng phấn nữa.”
Bạch Ngọc Đường đưa tay, nhẹ nhàng vuốt mắt cho tiểu đồ đệ kia xong rồi đứng lên.
“Chậc chậc.” Người trên nóc nhà lắc đầu than. “Còn dịu dàng thế sao? Không phải ngươi là Tu La à? Chẳng lẽ ta bị lừa rồi?”
Bạch Ngọc Đường đứng lên, đi ra khỏi chòi nghỉ, cuối cùng cũng liếc mắt nhìn về phía nóc nhà đối diện một cái.
Người ở trên nóc nhà đối diện mặc một chiếc áo choàng màu đỏ. Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày… trong số các nam tử hắn biết chỉ có hai người hay mặc màu đỏ là Lâm Dạ Hỏa và Triển Chiêu. Lâm Dạ Hỏa mặc một thân đỏ cực kỳ diễm lệ, hơn nữa áo choàng của hắn kiểu gì cũng có, còn lúc nào cũng tung bay theo gió. Còn áo đỏ của Triển Chiêu lại rất bình thường, áo choàng thường, y phục vải thô cũng rất bình thường, vừa mềm mại lại vừa phẳng phiu.
Áo choàng đỏ của Triển Chiêu có kiểu dáng rất giống với quan phục của y. Trước giờ Bạch Ngọc Đường vẫn thấy quan bào của Đại Tống quá xấu! Vải vóc thì thô tục mà chất liệu thì lại xấu kinh khủng. Thế nhưng chẳng hiểu tại sao, một bộ áo choàng màu đỏ xấu đến vậy mà khi Triển Chiêu mặc lên lại vô cùng đẹp. Tướng mạo và khí chất của Triển Chiêu đã tôn thêm cho bộ áo choàng đỏ đó. Loại khí chất đặc biệt này gần như đã đánh trúng thẩm mỹ của Ngũ gia, khiến cho bộ y phục màu đỏ hắn vốn ghét nhất biến thành màu sắc tươi đẹp nhất. Thế nhưng đồng thời, hắn cũng không thích người khác mặc y phục màu đỏ nữa.
Người ở nóc nhà đối diện kia cũng mặc một bộ y phục đỏ, kiểu dáng khác với của Triển Chiêu nhưng chất liệu lại rất giống.
Người kia nhìn qua rất trẻ, cùng lắm là hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, dáng người cao gầy, tướng mạo bình thường, đôi mắt bên to bên nhỏ, mà nhìn kỹ một chút sẽ thấy trên mắt trái có một vết dẹo dài, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến cho hai mắt của hắn không đều nhau như vậy, có điều nhìn cũng không quá xấu. Người đó cũng có một gương mặt cười, cách nói chuyện từ tốn… Thế nhưng, cùng mặc y phục đỏ, cùng có gương mặt cười, cách nói chuyện cũng mềm mại nhẹ nhàng như nhau, nhưng Triển Chiêu lại mang đến cảm giác rất chân thật tự nhiên, còn tên này thì lại vô cùng giả tạo.
Bạch Ngọc Đường thu lại tầm nhìn, hỏi. “Ngươi cùng phe với đám người đeo mặt nạ kia?”
“Có thể coi là vậy… có điều bọn chúng chỉ là những tên tiểu tốt bậc năm, còn ta là cao thủ cấp hai.” Người nọ cười một tiếng, vỗ ngực tự giới thiệu. “Tên ta là Mạch Khải, nhi tử của Mạch đại nhân.”
Bạch Ngọc Đường không lên tiếng, đôi mắt hắn chuyển hướng đến cây sáo mà người của Phái Thiên Sơn dùng để liên lạc trên tay Mạch Khải.
Người nọ cũng để ý đến tầm mắt của Bạch Ngọc Đường nên nhảy xuống đối diện Bạch Ngọc Đường… Mặt đối mặt, người kia cười một tiếng. “A! Qủa nhiên là mặt cao thủ! Có điều tính cách thật khiến ta thất vọng.”
Nói xong hắn cắm cây sáo kia ra sau lưng, phất tay ra, một thanh trường đao bay ra. “Muốn báo thù cho bằng hữu của ngươi sao?”
Vừa nói hắn vừa nhìn về phía tiểu đồ đệ Phái Thiên Sơn vừa mới chết kia một cái.
“Hắn không phải là bằng hữu của ta.” Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt trả lời.
Mạch Khải sửng sốt. “Vậy sao? Vậy mà ngươi còn tiếc thương hắn mãi.”
Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn thanh đao trong tay mình. “Ta chỉ thấy đáng tiếc.”
“Đáng tiếc gì?” Mạch Khải không hiểu mà quay đầu lại nhìn, sau đó như đột ngột hiểu ra. “À… ý ngươi là còn trẻ như vậy đã chết à?”
“Lúc chết có còn trẻ hay không cũng không quan trọng.” Bạch Ngọc Đường đưa tay rút Vân Trung Đao ra, cầm bên tay trái, ném vỏ đao vào trong lều cỏ. Vỏ đao rớt xuống ngay cạnh bàn tay còn đeo sợi dây màu đỏ của thi thể kia. Hắn giương mắt nhìn mũi đao trong tay mình, tự nhủ. “Đáng tiếc là đến tận khi chết rồi vẫn không thể từ bỏ được người kia.”
Mạch Khải hơi nheo mắt lại, khóe miệng cũng nhếch cao. “Người dùng đao thường chú ý nhất là lúc rút đao, vậy mà ngươi lại rút đao sớm như vậy. A! Ta biết rồi, ngươi muốn dùng Khuyết Bộ Trảm đúng không?”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái, không nói gì.
“Đao pháp này rất khó học nha.” Mạch Khải cười thích thú. “Lúc dùng đao đều phải đúng nhịp, bình thường đều phải dùng ít nhất ba bước là vận lực, giơ đao, chém hoặc quét đao. Tuy nhiên, Khuyết Bộ Trảm hoàn toàn có thể bỏ qua hai bước vận lực và giơ đao, tốc độ sẽ nhanh hơn, lực đao cũng không cần dùng đến nội lực mà là mạnh dần theo tốc độ, chỉ có cao thủ trong cao thủ mới có thể luyện được đao pháp này.”
Vừa nói Mạch Khải cũng rút đao ra, dùng tư thế tương tự như Bạch Ngọc Đường. “Có điều, ta cũng biết a… có phải ta đây rất thông minh không?”
Bạch Ngọc Đường nhìn tư thế cầm đao của hắn một chút là đã có thể đoán ra hắn thuộc loại nào rồi.
“Không cần đoán nữa đâu.” Mạch Khải cười một tiếng. “Ta giống như ngươi, là loại chuyên dùng đầu óc để đánh. Ngươi sắp ra chiêu gì ta cũng có thể đoán được a! Nội lực của hai ta ngang nhau nhưng ngươi không biết ta, sẽ không đoán được ta dùng loại võ công gì. Còn ta thì ngược lại, ta biết rõ ngươi dùng võ công gì, có người nói cho ta biết lâu rồi. Bởi vậy… ngươi nghĩ có phải là ngươi sẽ thua chắc không nhỉ? Ta nghĩ ta có thể giết chết ngươi trong vòng một trăm chiêu đó.”
Bạch Ngọc Đường không lên tiếng, vẫn luôn cúi đầu nhìn xuống đất, gương mặt không có bất cứ biểu lộ gì, chỉ có bàn tay cầm đao là vung lên, từ tốn đi về phía Mạch Khải.
Mạch Khải lại thấy bất ngờ. “Đi chậm như vậy không sao chứ?”
Bạch Ngọc Đường vẫn từ tốn đi tới, đôi mắt cũng lạnh dần xuống.
Mạch Khải cười nhạt. “Sát khí nặng ghê, ngươi không muốn bắt sống ta sao?”
“Sư phụ có lệnh.” Tay phải của Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng đỡ lấy chuôi đao, lưỡi đao chuyển về phía trước, hàn quang dưới ánh trăng nhuốm đậm một luồng lệ khí. “Sát hại đệ tử Phái Thiên Sơn, giết không tha!”
***
Ở bên kia, hai huynh đệ họ Trần vốn đang cùng phân tích bản đồ cát trong quân doanh thì bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng gió khác thường truyền đến.
Hai người sửng sốt, Trần Bang rút đao ra nhưng đã quá muộn rồi, trước mắt hàn quang lóe lên.
Tại thời khắc nguy cấp, Trần Phong đẩy vội đại ca của hắn ra. “Cẩn thận!”
Dù hai huynh đệ họ cũng có nền tảng võ công rất tốt, nhưng lần này vì cứu mạng Trần Bang, trên vai Trần Phong đã bị chém một đao, máu chảy đầm đìa.
Hai người lăn xuống phía sau thư án, ngẩng đầu lên thì thấy chẳng biết từ lúc nào đã có một người đang đứng trên đống bản đồ cát kia rồi, lá cờ cắm trên bản đồ cũng bị hắn ta giẫm nát.
Người nọ mặc một chiếc áo choàng màu trắng, không biết có phải đã được nhuộm màu rồi không mà trên áo còn ánh lên chút màu xanh lam hết sức quỷ dị. Ngoại hình hắn cũng không quá xấu, làn da hơi vàng, mũi cao mắt sâu, nhìn không giống người Trung Nguyên. Có điều điểm đặc biệt nhất là ánh mắt hắn tỏa ra sát khí rất nặng.
Trong tay hắn cầm một thanh trường kiếm mỏng như cánh ve dài hơn ba thước, thấy hai người có thể tránh được một kiếm của mình, hắn cười lạnh nói. “Cũng không tệ…”
Lúc này Trần Phong và Trần Bang cũng đã đứng lên, cau mày nhìn người nói chuyện rất quái dị phía trước, cách nói và giọng nói rất nặng, hẳn là không phải người Hán.
Trần Bang biết người này có võ công rất cao, hai huynh đệ họ sẽ không thể nào đánh lại nên đẩy Trần Phong ra phía sau mình. “Ngươi đi trước.”
Trần Phong sao chịu đi trước chứ? Huynh đệ ruột thịt đương nhiên là tình cảm thâm sâu, huống chi họ còn là song sinh nữa.
Người áo trắng kia cười lạnh. “Mặc du là tay sai của họ Triệu nhưng mà đúng là tình cảm huynh đệ thâm sâu, ta sẽ ra tay nhanh một chút…”
Nhưng mà hắn còn chưa nói dứt lời đã nghe thấy có tiếng vèo cái vang lên, hắn bèn vô thức ngửa người ra sau một cái.
Đúng lúc hắn vừa mới ngửa mặt lên, một thanh kiếm cổ màu đen đã phóng thẳng về phía cằm hắn rồi. Người áo trắng kia muốn tránh kiếm này, chẳng còn cách nào khác là phải lộn từ trên bàn xuống đất.
Hắn nhảy xuống đất rồi lùi ra sau hai bước, giương mắt nhìn… thấy một người áo đỏ xuất hiện trên bàn.
Hai huynh đệ họ Trần vui mừng. “Triển đại nhân!”
Lúc này Triển Chiêu đang ở tư thế hai chân hơi gập, mũi chân đặt song song cạnh bàn, tay phải gập ngang Cự Khuyết đã ra khỏi vỏ, tay trái cầm vỏ kiếm… Đây chính là động tác dứt chiêu ban nãy của y, mái tóc dài của y còn chưa kịp rơi hắn xuống thì đã thấy Triển Chiêu mượn lực lách người rồi…
Người áo trắng kia phản ứng cũng rất nhanh, ngửa về sau mấy lần để tránh mấy kiếm Triển Chiêu đâm tới, nghiêng người lách mình bay ra khỏi cửa sổ… Triển Chiêu cũng đuổi theo ra ngoài.
Lúc này quân binh xung quanh đó cũng chạy đến kêu. “Có thích khách!”
Người áo trắng rơi xuống mặt đất thì cát bụi cũng bay lên… nhưng hắn chẳng còn thời gian để đứng lại nữa bởi vì mũi chân của hắn vừa mới chạm đất thì kiếm của Triển Chiêu đã tới rồi. Hơn nữa, chẳng biết có phải Triển Chiêu cố ý hay không mà kiếm nào cũng nhằm thẳng vào cằm của hắn cả, muốn tránh kiếm bắt buộc phải ngửa mặt ra sau. Có điều mặt mình thì còn có thể khống chế được chứ… tóc và y phục thì chịu thua, chúng nó cứ phấp phới bay về phía trước.
Bởi thế… lúc này trên mặt đất rơi xuống rất nhiều mảnh vải vụn màu trắng.
Cuối cùng, người áo trắng kia nhảy mấy cái ra khỏi vòng chiến, rời khỏi quân doanh chạy đến một vùng đất không người, giơ tay lên. “Từ từ đã!”
Triển Chiêu rơi xuống đối diện hắn khoảng mười bước, giương mắt nhìn xung quanh… an tĩnh dị thường.
Triển Chiêu nheo mắt lại. “Lúc ngươi đột nhập vào quân doanh đã dùng nội lực làm dân chúng hôn mê sao?”
Người nọ cười một tiếng. “Để tránh họ chạy đến làm vướng tay chân mà.”
Trên mặt Triển Chiêu không còn nụ cười thường trực nữa, hỏi ngược lại. “Ngươi là heo hả? Ngươi không biết nội lực có thể làm người ta bị thương à? Người già trẻ nhỏ còn có thể mất mạng nữa! Ngươi ngu như vậy mà còn mặt mũi mặc màu trắng sao?”
Người áo trắng kia bị Triển Chiêu mắng mấy câu thì sửng sốt, không chắc chắn hỏi. “Ngươi thực sự là Triển Chiêu sao? Người kia nói Triển Chiêu tính cách dịu dàng…”
“Hắn lừa ngươi đấy, ngươi bị bán đứng rồi.” Triển Chiêu vừa nói xong thì mây đen trên trời lúc này cũng hơi tản ra, ánh trăng chiếu xuống giúp Triển Chiêu cũng nhìn rõ một chút, vừa nhìn xong thì lại càng giận hơn. “Mặt mũi như vậy mà cũng đám mặc màu trắng sao! Mau cởi!”
…
Người áo trắng cau mày nhìn Triển Chiêu – Thanh niên trẻ tuổi trước mắt này có gương mặt rất tinh xảo, nhìn qua đã khiến người ta yêu thích, nhưng mà tính cách đâu có tốt đẹp như lời đồn chứ. Mà cái gì gọi là “ngu xuẩn như vậy không xứng mặc màu trắng” với “mặt như vậy không được mặc màu trắng”… Chẳng lẽ người Trung Nguyên quy định người mặc màu trắng nhất định phải thông minh và đẹp trai sao?
Triển Chiêu liếc nhìn thanh kiếm trong tay hắn, nhướn mày hỏi: “Ngươi là đồng bọn với bọn Ngũ Túc à? Là thủ hạ của Mạch đại nhân gì đó?”
Người áo trắng cười một tiếng. “Ta không cùng cấp bậc với bọn Ngũ Túc…”
“Đã biết.” Triển Chiêu gật đầu. “Ngươi khá đáng ghét.”
Khóe miệng người áo trắng kia co giật. Tiếng Hán của hắn ta không giỏi lắm, Triển Chiêu thấy hắn mặc y phục trắng đã không thích rồi, đã thế suýt nữa hắn đã giết chét huynh đệ họ Trần, mà điều quan trọng nhất là hắn làm bị thương dân chúng vô tội, không cách nào tha thứ. Lúc này Triển Chiêu cực kỳ khó chịu nên đã triệt để biến thành một con mèo đen thật là đen, miệng cũng vì thế mà vô cùng độc địa.
“Ta cấp hai, bọn họ chỉ là cấp năm mà thôi.” Người áo trắng nói. “Tên ta là Mạch Ngữ, nhi tử của Mạch đại nhân.”
Triển Chiêu gật đầu. “Chắc chắn phụ thân ngươi không thương ngươi, nếu không sao lại gọi ngươi là Mặc Ngư (mặc ngư = con mực)? Chi bằng cứ gọi là Ô Tặc cho rồi.”
Mạch Ngữ cảm thấy khó hiểu, hỏi Triển Chiêu. “Sao ngươi ăn nói khó nghe thế chứ? Rõ ràng nói ngươi người gặp người yêu mà…”
Triển Chiêu rất hùng hồn gật đầu. “Nên mới nói ngươi có phải là người đâu. Là con mực mà.”
Mạch Ngữ chỉ có thể câm nín mà mở to mắt nhìn y…
Ai ngờ Triển Chiêu lại nghiến răng nghiến lợi. “Mặc áo trắng thì đừng có mà trợn mắt, ngươi có bệnh à?”
Mạch Ngữ thầm nhủ trong lòng – Là ngươi có bệnh mới đúng… mặc có mỗi bộ áo trắng thì chọc gì đến ngươi chứ?
Cầm kiếm giơ lên, mũi kiếm nhắm thẳng vào cằm của Mạch Ngữ, tay trái nhẹ nhàng đặt lên cùi chỏ tay phải, Triển Chiêu giương mắt nhìn hắn. “Xem ra đã có chuẩn bị.”
Mạch Ngữ mỉm cười, cũng giơ kiếm lên, động tác gần như giống hệt Triển Chiêu. “Ngươi thuộc loại thiên phú cực cao, giao chiến hoàn toàn dựa vào bản năng cả, mà trùng hợp như vậy, ta cũng thế thế! Ta biết rõ ngươi giỏi loại công phu nào, đồng thời cũng biết nhược điểm của ngươi là gì… Hai chúng ta có nội lực tương đương, ngươi nói hôm nay ngươi có chết chắc không đây?”
Triển Chiêu nhìn hắn một lúc, cuối cùng lại mỉm cười.
Triển Chiêu nở nụ cười, lại khiến Mạch Ngữ ngây ngẩn, trong lòng hắn cảm thấy… hình như thường ngày người này quả thực tính cách dịu dàng khiến người gặp người yêu thật a.
Triển Chiêu thu lại nụ cười, vung kiếm lên, từ tốn đi thẳng về phía Mạch Ngữ, bước chân càng lúc càng mau, cuối cùng đột nhiên tung người lên…
Mạch Ngữ giật mình, vừa mới ngẩng mặt lên nhìn thì cùng lúc cảm thấy sau lưng có tiếng gió… Hắn vội vàng lách người sang một bên, lại thấy Triển Chiêu đột nhiên xuất hiện ở sau lưng vung kiếm đến, trên y phục của Mạch Ngữ vang lên tiếng vải rách.
Mạch Ngữ mới vừa đứng vững thì Triển Chiêu đã vọt đến phía trước rồi.
Mạch Ngữ vô thức ngửa người ra sau, y phục trước ngực lại rách mất một mảnh nữa, tạo thành một cái lỗ hổng cực lớn.
Mạch Ngữ nhìn bộ bạch y bị phá hỏng của mình một chút, cũng may là bên trong mình có mặc lý y màu đen chứ nếu không lúc này lại trần như nhộng cho xem, không biết Triển Chiêu sao lại có cái tật xấu này?
“Thiên phú ư?” Triển Chiêu cười nhạt một tiếng. “Ngươi biết bay không?”
Nói xong… Mạch Ngữ lại thấy Triển Chiêu lủi một cái đã bay thẳng lên giữa trời.
Mạch Ngữ vừa mới ngẩng mặt lên thì cùng lúc lại nghe thấy tiếng gió vang lên bên tai, hắn vội vàng nghiêng đầu… cổ áo của hắn lại bị kiếm phong quét qua… nhìn lại lần nữa, trên người hắn chỉ còn sót lại một tầng lý y màu đen. Áo choàng màu trắng của hắn đã phải chịu chung số phận với bộ y phục trắng bên ngoài rồi.
Mạch Ngữ dở khóc dở cười. “Lần này đã thấy thuận mắt chút nào chưa?”
Triển Chiêu vung thân kiếm đánh bay một mảnh vải trắng dính trên đầu kiếm đi, hỏi. “Ngươi chạy đến Trung Nguyên, còn giết chết rất nhiều người là vì cái gì?”
Mạch Ngữ lạnh mắt. “Báo thù!”
“Vậy sao?” Triển Chiêu gật đầu. “Oan có đầu nợ có chủ, những người đó có ai từng giày xéo mộ phần tổ tiên ngươi chưa?”
“Đâu còn cách nào khác.” Mạch Ngữ cười lạnh. “Vì một tương lại tốt đẹp hơn, khó tránh khỏi có chút thương vong.”
“Luận điệu này của ngươi có khác gì với tên hôn quân đồng lý lấy mạng các tù nhân đi đổi mạng cướp biển kia chứ?” Triển Chiêu giơ kiếm lên. “Qùy xuống nhận lỗi với những người bị ngươi cướp đi tương lai kia! Bọn họ cũng giống như tổ tiên đã bị chết thảm của ngươi! Ngươi cũng giống như những tên hung thủ năm đó, giết người thì phải đền mạng!”
***
Trên đài quan sát, Thiên Tôn có thể cảm nhận rõ ràng nội lực của Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu. Sự nghiêm túc của hai người quả thật đã khiến Thiên Tôn cảm thấy bất ngờ. Hai đứa nó bị chạm đến nghịch lân rồi sao? Đến mức độ bộc lộ cả bản tính?
Nội lực của đối phương đúng là rất cao, mặc dù không rõ vì sao bọn chúng lại có được nội lực như vậy, nhưng mà… trong võ học không phải chỉ dựa vào nội lực để phân ra thắng bại. Nếu loại trừ hết tất cả các yếu tố tác động bên ngoài, tỷ thí võ thực ra rất đơn giản.
Đao đấu đao, chỉ so đao pháp.
Kiếm đấu kiếm, chỉ so kiếm thuật.
Kết quả cuối cùng chỉ có một, kẻ mạnh mới là người chiến thắng.