Long Đồ Án

Quyển 16 - Chương 476: Khách không mời mà đến




[Khách không mời mà đến]

Mặt sông mịt mù hơi nước, tầm nhìn còn bị khe núi che khuất nữa, dù sao bến tàu cũng nằm trong cảng, không thể có tầm nhìn rộng như đứng ở bên kia bờ sông được.

Triệu Phổ một tay ôm Tiểu Tứ Tử, đứng ở đầu thuyền.

Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm nơi xa một lúc, đột nhiên quay đầu lại, thấy Triệu Phổ đang nhắm mắt đứng yên đón gió, gió sông thổi bay những lọn tóc không được buộc chắc của hắn.

Tiểu Tứ Tử mở to mắt nhìn gò mó thon gầy của Triệu Phổ, ngũ quan sắc cạnh như dao kết hợp với làn da nhàn nhạt, đứng trong gió trông vô cùng cương nghị.

Mà lúc này, Tiêu Lương cũng đang nhìn chằm chằm Triệu Phổ.

Tiểu Lương Tử ngước mắt nhìn sư phụ mình, mỗi hành động của Triệu Phổ đều khiến cho Tiểu Lương Tử vô cùng sùng bái, muốn sau này được trở thành người như vậy. Bé còn nhớ rõ trước đây cha bé thường chất vấn tại sao bé cứ ở mãi Trung Nguyên mà không chịu về nhà, muốn làm gì vậy?

Lúc đó bé nói, bé không muốn về nhà, bé muốn ở bên Triệu Phổ học võ công, muốn sau này được trở thành đại anh hùng.

Lúc đó cha bé cười ngả tới ngả lui, hỏi bé: “Thế nào là đại anh hùng chứ?”

Tiêu Lương vỗ ngực, rất đắc ý nói: “Giống như Triệu Phổ, trở thành người chiến vô bất thắng!”

Sau khi bé nói xong những lời này, cha bé lại cười mà vỗ đầu bé, nói: “Là nam nhân, có phải là anh hùng hay không cũng không phải chỉ dựa vào việc đánh thắng được bao nhiêu người.”

Lúc đó Tiêu Lương đã mở to mắt hỏi. “Vậy phải căn cứ vào cái gì ạ?”

“Phải xem người đó có thể bảo vệ được bao nhiêu người.” Lang Vương đạp cái đứa nhỏ đang dần lớn lên đầy cường tráng này một cái. “Cút đi, đi cùng Triệu Phổ đi, nếu như sau này ngươi có thể trở thành một nam tử như vậy thì dù cha ngươi có nằm mơ cũng sẽ mỉm cười mà tỉnh dậy.”

Tiểu Lương Tử suy nghĩ một chút, sau đó bé cũng học theo dáng vẻ của Triệu Phổ mà nhắm mắt lại, xoay người về phía gió sông đang thổi đến… Sau khi nhắm mắt lại, tiếng gió cũng trở nên rõ ràng hơn.

Lúc này… ở trong gió lại có chút dị động, hình như có một luồng gió luân chuyển rất nhanh, đang đến gần, càng ngày càng gần…

Tiểu Lương Tử đột nhiên mở mắt ra, lại thấy trên trời bỗng xuất hiện những chấm đen. Bé không nhìn rõ đó là thứ gì nhưng mà chúng lại dùng tốc độ cực nhanh lao về phía Triệu Phổ, bởi vậy bé bèn hô lớn: “Cẩn thận!”

Đồng thời với tiếng hô của Tiêu Lương, Tiểu Tứ Tử bị dọa sợ đến không còn tỉnh táo, các ảnh vệ ở xung quanh cũng nhào tới, cộng với… Triệu Phổ đột nhiên giơ tay ra.

Chỉ sau nháy mắt, mọi vật bỗng trở nên dị thường yên tĩnh.

Chờ đến khi mọi người hồi phục tinh thần lại, gió sông lại trở lại bình thường.

Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử đứng ở đầu thuyền, một tay vẫn ôm Tiểu Tứ Tử, tay kia lại giơ ra phía trước, bắt được một mũi tên to như một cán thương.

Mấy tiếng “ầm ầm” vang lên, cả đám ảnh vệ đều ngã xuống sau lưng hắn, người nào người nấy đều đổ mồ hôi hột. Ban nãy chỉ trong nháy mắt kia nếu như Triệu Phổ không đón được mũi tên đó…

Đương nhiên, dù sợ thật đấy nhưng bọn họ vẫn biết rõ năng lực của Nguyên soái còn cao hơn họ rất nhiều… và…

Lúc này tất cả mọi người đều vô thức mà nhìn Tiểu Lương Tử. Ở đây có nhiều người như vậy, ngoại trừ Triệu Phổ ra thì chỉ có đứa nhỏ này là người đầu tiên phát hiện ra có nguy hiểm.

Triệu Phổ cầm tên, cúi đầu nhìn Tiểu Lương Tử, lại lần nữa xác nhận, đứa bé này chắc chắn là một thiên tài!

Tiểu Lương Tử nhìn chằm chằm mũi tên to nặng kia. Mũi tên to như vậy trước đây bé cũng từng nhìn thấy trong ống tiễn của Long Kiều Quảng rồi, lúc đó bé còn trêu hắn rằng đây rõ ràng không phải là tên, mà giáo dài thì có. Tiểu Lương Tử vẫn luôn cảm thấy hứng thú với cung nỏ nên lúc đó có hỏi qua Long Kiều Quảng, loại tên này có thể bắn được bao xa? Long Kiều Quảng trả lời bé – Muốn bắn xa bao nhiêu cũng được, chỉ cần cháu có đủ nội lực.

Triệu Phổ nhìn mũi tên kia, khẽ cau mày.

Lúc này, ở sau lưng hắn lại có hai người rơi xuống.

Long Kiều Quảng đã mang theo Công Tôn tới rồi.

Dù sao Hữu tướng quân cũng hiểu rõ về cung nỏ, đương nhiên rất nhạy cảm với luồng gió biến đổi dị thường này. Một mũi tên nặng như vậy bắn tới, không chỉ cần có nội lực cực mạnh mà còn tuyệt đối phải là cao thủ bắn tên. Trong lòng Long Kiều Quảng lúc đó cũng giật mình một cái, loại tên nặng thế này rất thích hợp đánh lén ở khoảng cách xa, chẳng lẽ có người muốn ám sát Triệu Phổ… Bởi vậy, hắn không chút do dự, vội vàng mang Công Tôn tới đây.

Hai người vừa rơi xuống, lại thấy Triệu Phổ không hề quay người lại, chỉ đưa mũi tên kia về phía sau cho Long Kiều Quảng mà thôi.

Long Kiều Quảng đón lấy mũi tên nhìn qua, sau đó đưa tay ra… Tử Ảnh cầm một chiếc trọng cung từ tay Phó tướng dưới thuyền đưa cho hắn.

Long Kiều Quảng lắp tên vào cung, tiến lên một bước, giương cung bắn…

Mũi tên bay đi với một tốc độ gần như không cả thấy được chút tàn ảnh nào… hơn nữa khi bay đến một vị trí rất xa còn rẽ một đường cong vút mà biến mất giữa làn sương mù.

Chỉ lát sau, từ xa truyền đến một tiếng “bùm” vang lên giữa không trung, một làn khói đen tỏa ra giữa làn sương mù, mọi người có thể nhận ra đó là một khỏa tên lệnh được phóng lên.

***

Trong thành, Trâu Lương và Âu Dương đều chạy về phía bến tàu.

Lâm Dạ Hỏa đang đối chiến với hắc y nhân kia chỉ thấy Trâu Lương lướt qua bên cạnh mình, còn nhắn nhủ một câu: “Đừng chơi đùa nữa.”

Lâm Dạ Hỏa nháy mắt mấy cái, tên hắc y nhân vốn đánh rất đã với hắn kia cũng liếc mắt nhìn làn khói đen kia một cái, nhưng đúng lúc này, chiêu thức của Lâm Dạ Hỏa bắt đầu thay đổi, tốc độ ra chiêu đều nhanh gấp đôi ban nãy.

Hắc y nhân giật mình… Cùng lúc, Lâm Dạ Hỏa đột nhiên lại thu kiếm, tránh được một ám khí vừa bắn tới phía hắn.

Hắc y nhân kia cũng nhân cơ hội nhảy lên nóc nhà, ở bên cạnh hắn ta lúc này còn có một người khác rơi xuống. Người này mặc y phục màu xanh, đeo một cái mặt nạ xanh, ngoắc tay gọi hắc y nhân… sau đó hai người nhanh chóng chạy đi.

Túc Thanh vừa định đuổi theo thì Lâm Dạ Hỏa đã phất tay cản lại, chỉ về phía sau: “Đưa đám người của bang Tứ Hà an toàn về phủ Khai Phong đã, đừng trúng chiêu của bọn chúng.”

Túc Thanh cũng nhanh chóng hiểu được, lập tức dẫn người áp giải đám người của bang Tứ Hải về phủ Khai Phong. Đám nha dịch và quân hoàng thành bị bỏ lại lúc này cũng xoay mặt nhìn nhau – Được chứ, chẳng trách Lâm Dạ Hỏa lại có thể làm được Đường chủ của Hỏa Phụng Đường, lúc quan trọng cũng rất trấn định.

Ở bên kia, Triển Chiêu cũng bắt đầu biến chiêu.

Chiếc roi trong tay nữ nhân kia dần dần cũng mất đi tác dụng, lúc này ả ta cũng biết ban nãy Triển Chiêu hoàn toàn không đánh thật, toàn là trêu chọc mình mà thôi. Nhưng đúng lúc ả ta bị dồn vào thế bí, khó khăn lắm mới tránh được một kiếm của Triển Chiêu thì lại thấy Triển Chiêu đột nhiên thu kiếm, đỡ lấy một ám khí bắn đến trước mặt y.

Nữ nhân kia nhân cơ hội nhảy lên nóc nhà, bên cạnh ả ta lúc này cũng xuất hiện một người áo xám đeo chiếc mặt nạ màu xám, dẫn ả trốn đi.

Giao Thiên Nhiệm hỏi Triển Chiêu. “Ngươi không đuổi theo sao?”

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn hắn một chút, cười nhạt. “Muốn đuổi thì cũng phải đưa ngươi về phủ Khai Phong cái đã.”

“Bọn họ còn khả nghi hơn ta nữa chứ?” Giao Thiên Nhiệm cũng chẳng còn gì để nói.

Triển Chiêu thì lại thờ ơ mà cười một tiếng. “Dù sao cũng bắt lại một người là được, không cần ngươi phải bận tâm.”

“Ngươi cũng tin tưởng người khác quá đấy!” Giao Thiên Nhiệm lẩm bẩm.

Triển Chiêu liếc hắn một cái, bĩu môi. “Đó không phải người khác, con mẹ ngươi mới là người khác!”

Nói xong, Triển Chiêu ngước mặt nhìn trời, ở lâu với Âu Dương Thiếu Chinh thành ra mình cũng bắt đầu nói tục mất rồi, nhưng mà y vẫn nhớ kỹ món nợ ban nãy Giao Thiên Nhiệm đánh lén Bạch Ngọc Đường, nhịn không được nha!

Giao Thiên Nhiệm bất lực. “Ta thật sự không liên quan đến chuyện này…”

Triển Chiêu cười nhạt. “Có oan ức thì cứ đến phủ Khai Phong kêu oan đi.” Nói xong nghiêng đầu một cái, ý bảo – Ngươi có tự đi không?

Giao Thiên Nhiệm cũng chỉ có thể đi theo y, lúc này xem ra chỉ có ở phủ Khai Phong mới an toàn mà thôi.

***

Tại một nơi khác, Diệp Tri Thu nhìn tên áo tím vọt lên vọt xuống mấy cái đã nhảy lên một nóc nhà, lại còn phất tay với mình một cái. “Lần sau chơi tiếp nhé.” Nói xong rồi lẩn mất tiêu.

Diệp Tri Thu cau mày, tiện chân đạp một cước vào người Trại Thiên Bảo đang định nhân cơ hội trốn đi, đạp sang chỗ nha dịch bên dưới. Đám nha dịch trói người lại giải đến phủ Khai Phong.

Lúc này chỉ còn một người duy nhất vẫn chưa trốn đi được, chính là cái tên to con đang giao chiến với Bạch Ngọc Đường.

Tên béo kia bị đánh cho toàn thân đầy đất, đồ phòng hộ ở vai, cổ tay cổ chân đều bị đánh nát bươm. Vì Bạch Ngọc Đường muốn bắt sống hắn mang về, nhưng sức lực của đối phương quá mạnh nên sẽ khó khống chế, bởi vậy mà Ngũ gia dùng sống đao đập cho hắn toàn thân không có chỗ nào là lành lặn.

Đám nha dịch vây bốn xung quanh đều trợn mắt há mồm mà nhìn, chỉ nhìn Bạch Ngọc Đường đánh như vậy cũng cảm thấy rất đau, đặc biệt là Phương Tinh Lục lúc này đang trốn một bên cảm thấy may mắn, may là vừa rồi không có đánh cùng Bạch Ngọc Đường, nếu không người bị đánh nhất định là mình.

Trên nóc lầu Miêu Miêu xa xa, đại sư Vô Sa và Ân Hậu chẳng biết đã đến từ bao giờ rồi, lúc này đang đứng cạnh Thiên Tôn mà nói. “Cách đánh này là gãi đúng chỗ ngứa hả?”

Thiên Tôn bật cười. “Dựa vào sức lực mà muốn đánh thắng Ngọc Đường nhà ta sao? Đồ ngu thì phải đáng ăn đập.”

Mọi người lúc này cũng hiểu được, thực ra Bạch Ngọc Đường thích nhất là kiểu đánh cứng đối cứng thế này. Hắn có được nội lực cường đại của phái Thiên Sơn, nội lực của Thiên Tôn có thể nói là thuần chất nhất, trừ phi có được nội lực cao hơn hẳn Bạch Ngọc Đường như Ân Hậu hoặc đại sư Vô Sa, nếu không dùng cứng đối cứng với hắn chỉ có thiệt mà thôi. Theo như tổng kết của Triển Chiêu thì chính là, muốn bắt chuột phải dùng chiêu thức của mèo, nhất định phải trêu chọc hắn mới được!

Tên béo kia đúng là một cao thủ, nhưng mà cách đánh quá đơn giản, thân thể ục ịch càng chậm hơn Bạch Ngọc Đường rất nhiều, bị Ngũ gia đập thì chỉ có thể đứng đó chịu đòn.

Sức mạnh của tên béo kia chẳng có đất dụng võ, lại bị Bạch Ngọc Đường đánh cho sưng húp mặt mày, vừa mới điên cuồng hét lên thì lại bị một tiếng huýt gió khiến cho ngừng lại.

Tên to con sững sờ, sau lưng hắn lại truyền đến giọng nói của Bạch Ngọc Đường. “Ngươi đừng hòng chạy.”

Tên to con vừa mới quay đầu lại thì đã thấy Bạch Ngọc Đường giơ đao đập xuống đầu hắn ta rồi. Tên béo vội đưa rìu ngăn lại. Mà cùng lúc đó, sau lưng Bạch Ngọc Đường có rất nhiều ám khí phóng tới.

Vậy mà Ngũ gia cũng chẳng thèm quan tâm, vẫn vận nội lực đập xuống cái rìu kia.

Chính lúc hắn đập sống đao xuống thì một thân ảnh màu đỏ đã xuất hiện sau lưng hắn rồi. Triển Chiêu vọt đến phía sau Bạch Ngọc Đường, ở giữa không trung vung lên Cự Khuyết, hàn quang bắn ra bốn phía, đánh bay mấy chiếc ám khí về phía tường, ghim thành một hàng.

Đồng thời với đó, một tiếng vang thật lớn cất lên, Bạch Ngọc Đường đập cho tên to con kia lún luôn xuống đất, ngay cả bức tường phía sau hắn cũng bị nội lực đánh sập, đổ hết cả lên người tên béo kia.

Nhìn lại tên béo lúc này, mặt nạ cũng biến dạng luôn rồi, cái rìu nặng nề cứ thế rơi xuống đất, cả nửa thân đều bị đất đá phủ lên, trên lưng còn có cả một bức tường đổ đè lên nữa.

Hắn cố gắng gượng mấy cái, nhưng cuối cùng cũng đành bất lực mà ngã xuống đất.

Bạch Ngọc Đường vung đao quay người lại, cùng Triển Chiêu nhìn về phía nóc nhà đối diện.

Chỉ thấy ở đó có mấy người đeo những chiếc mặt nạ có màu sắc khác nhau, cũng chính là mấy người vừa mới so chiêu với bọn họ ban nãy và một đám cao thủ mang bọn họ đi. Những người đó nhìn về phía tên to con bị Bạch Ngọc Đường bắt sống sau lưng, hình như đang suy nghĩ xem có nên cứu hắn ta ra hay không.

Đúng lúc này lại nghe thấy có giọng nói truyền đến. “Đúng là giữ một tên lại nhỉ?”

Mọi người ngẩng đầu lên thì thấy trên nóc nhà sau lưng Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, Lâm Dạ Hỏa đã đứng ở đó. “Vấn đề là…”

“Để mình hắn lại hay là tất cả các ngươi cùng ở lại?” Diệp Tri Thu cũng đứng ở nóc nhà bên kia, nói tiếp.

Đám người vây xem đều xôn xao, hai bên cao thủ đối chiến sao?

Mấy người đeo mặt nạ đều nhìn nhau một cái. Đúng lúc này, từ phía xa lại truyền đến tiếng khèn hiệu, đám người đeo mặt nạ kia không nấn ná nữa, lách người một cái, chạy theo những hướng khác nhau.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cau mày nhìn về phía bên tàu, tiếng khèn hiệu đó vốn là tiếng tù và truyền đến từ trên mặt sông, mà nhóm cao thủ này lại cùng lúc xuất hiện, rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì chứ?

Trên nóc nhà xa xa, đại sư Vô Sa nhìn đám người đeo mặt nạ đang chạy trốn, hỏi Thiên Tôn và Ân Hậu: “Hai ngươi mặc kệ à?”

Thiên Tôn bĩu môi một cái. “Trẻ con đánh nhau sao ta có thể ra tay được.”

Ân Hậu cũng nhún vai – tỏ vẻ ngài cũng không có hứng quản chúng nó.

Đại sư Vô Sa sờ râu, lắc đầu trở về từ đường tiếp tục niệm kinh.

Triển Chiêu ngồi xổm bên cạnh tên to con, đưa tay vỗ mặt hắn. “Này.”

Tên to con kia giật giật một cái, ngẩng đầu lên nhìn mọi người.

Triển Chiêu kéo cái mặt nạ của hắn ta xuống, vì cái mặt nạ đã bị biến hình rồi mà mặt tên đó cũng lắm thịt nên hình như bị dính vào.

“Á á á á…” Tên to con kia kêu rống lên. “Nhẹ tay chút, nhẹ tay chút! Hỏng mặt ta bây giờ!”

Triển Chiêu dở khóc dở cười mà đưa tay ấn mảng thịt trên cằm hắn ta xuống để dễ lấy mặt nạ hơn.

“Ngoáo!” Tên to con bị Bạch Ngọc Đường đạp cho sưng vù cả đầu, lần này đau chết cho xem, nhưng mà hình như thịt mỡ cũng đã bị ép xuống rồi nên Triển Chiêu có thể lấy mặt nạ ra.

Bên dưới lớp mặt nạ là một nam tử thô kệch, cả khuôn mặt sưng phù nhưng may là vẫn nhìn rõ đường nét gương mặt. Đây là gương mặt chẳng có gì đặc biệt, tất cả mọi người đều không ai biết hắn.

Triển Chiêu khoanh tay, nghiêng đầu nhìn hắn. “Ngươi là ai?”

Tên to con kia trở người một cái, kéo cánh tay béo múp míp của mình đến trước mắt nhìn một cái… thấy cả bàn tay đều nát bét rồi, mỗi đầu ngón tay đều sưng to đến độ không cách nào gấp lại được.

Tên to con bất mãn nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, bĩu môi trả lời Triển Chiêu: “Ta là Ngũ Túc.”

“Ngũ Túc à? Đây là tên ngươi?” Triển Chiêu cảm thấy hắn ta cũng thành thật đấy chứ.

“Đúng vậy.” Tên béo kia lại gắng gượng một chút, giơ chân đạp văng bức tường đè trên người mình đi, ngồi dậy thở dốc. “Gọi ta Ngũ gia cũng được.”

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, nhìn chằm chằm vào tên béo kia, muốn xác định xem hắn nói thật hay đang muốn cười nhạo Bạch Ngọc Đường đây?

Bạch Ngọc Đường cũng quay đầu lại liếc một cái.

Trên giang hồ, kể từ khi xuất hiện “Bạch Lão Ngũ” thì hầu như có rất nhiều người giang hồ đều tránh cái chữ “ngũ” này ra, bởi vì vừa nói đến Ngũ gia thì người ta sẽ nghĩ ngay đến Bạch Ngọc Đường rồi, cho nên cứ tránh ra để khỏi phiền phức.

Tên béo kia vẫn còn xoa xổ, ngẩng đầu nhìn xung quanh. “Hoàng triều Đại Tống sao vẫn còn những cao thủ như các ngươi chứ?”

Vừa nói, hắn vừa hất cằm với Bạch Ngọc Đường đứng trước mặt mình. “Này, ngươi là ai vậy?”

Tất cả mọi người nhìn nhau – Tên béo này giả vờ như vậy hay là thật sự không biết Bạch Ngọc Đường chứ?

“Hắn là Bạch Ngọc Đường.” Triển Chiêu giúp Bạch Ngọc Đường trả lời, lại quan sát tên béo này một chút, cảm thấy hắn ta cũng không phải kẻ biết nói láo.

“Bạch Ngọc Đường?” Tên to con nghiêng đầu. “À… Hình như hôm đó Lão Tứ có nhắc qua, hình như còn nói là có một Triển Tra nữa… Á.”

Tên béo vừa mới nói xong đã bị Triển Chiêu cốc cho một cái rõ đau. “Tra cái đầu ngươi, Triển Chiêu!”

Tên to con xoa trán, bĩu môi. “Như nhau cả thôi, dù sao cũng là người xấu cả.”

Triển Chiêu cau mày – Người xấu?

Lâm Dạ Hỏa và Diệp Tri Thu cũng đã xuống dưới rồi, Lâm Dạ Hỏa khoanh tay hỏi Bạch Ngọc Đường: “Này, hình như hắn cũng không giống giả ngu đâu, chắc không phải là người Trung Nguyên nhỉ?”

Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy thế, võ công căn bản cũng không phải của Trung Nguyên.

Thật ra thì lúc này cả Thiên Tôn và Ân Hậu đều đang thảo luận, hai người họ cũng chưa từng nhìn thấy loại võ công này nên cũng không biết đám cao thủ này lòi ở đâu ra.

Mặt khác, nhìn thể trạng của tên này cũng rất khác người. Tuy nhiên, tên này có võ công như vậy mà lại không biết Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì đúng là có chút kỳ quái.

“Ngươi từ đâu tới?” Triển Chiêu hỏi hắn.

To con thờ ơ nói: “Ta theo Mạch đại nhân tới.”

“Mạch đại nhân sao?” Triển Chiêu cũng rà soát lại trong đầu mình, ở trong triều có quan viên nào họ Mạch không nhỉ?

“Từ đau tới a?”

“Trên biển a.” Tê béo cũng trả lời rất sảng khoái. “Vừa mới tới thôi.”

“Các ngươi tới làm gì?” Triển Chiêu hỏi.

“Chiếm hoàng thành, cướp vị trí của Hoàng đế a.” Lúc tên to con nói những lời này cứ có cảm giác hắn chỉ đơn thuần là đến Thái Bạch Cư chiếm chỗ thôi vậy, nói cực kỳ đơn giản.

Triển Chiêu cau mày mà nhìn tên phía trước này, không biết hắn ta đơn thuần hay là không hiểu gì về cuộc sống nữa. Thực ra y cũng được gặp qua mấy kẻ thích tạo phản rồi, nhưng tạo phản kiêu ngạo thế này đúng là lần đầu tiên đụng phải.

***

Trong hoàng cung, Triệu Trinh đột nhiên ngẩng mặt lên trời hắt hơi một cái.

Trần công công vừa mới vào cửa đã vội vàng xoay người chạy ra bên ngoài. “Tuyên Ngự y!”

Triệu Trinh xoa mũi, lắc lư đầu ngón tay với Nam Cung. “Không ổn rồi.”

Nam Cung cũng đi tới. “Hoàng thượng cảm thấy chỗ nào không khỏe sao?”

Triệu Trinh giữ chặt mắt phải. “Mí mắt máy!”

***

“Ta mà là các ngươi thì cứ khuyên phứt hoàng đế Đại Tống nhường lại chỗ ngồi của mình đi, như vậy còn có thể giữ được tính mạng của dân chúng trong thành.” Tên to con nhìn Triển Chiêu rồi lại nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, cười một tiếng. “Chúng ta chẳng qua chỉ là chân chạy vặt đến dò đường mà thôi, đại quân vẫn chưa đến đâu.”

“Đại quân sao?” Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày. “Đại quân gì?”

Ngũ Túc cười lạnh, từ từ mở miệng. “Mười vạn thủy quân.”

Mọi người sửng sốt.

Lâm Dạ Hỏa nhướn mày – Ái chà!

“Mười vạn thủy quân mà cũng muốn tấn công Đại Tống sao?” Triển Chiêu hỏi hắn. “Trùng hợp thế, Thủy trại ở Khai Phong cũng có mười vạn thủy quân…”

“Ha ha ha…” Không đợi Triển Chiêu nói xong, Ngũ Túc kia đã cười ngả tới ngả lui rồi. “Mạch đại nhân dụng binh như thần, trăm trận trăm thắng, đừng nói là mười vạn người, dù có cả triệu người các ngươi cũng thua!”

Khóe miệng mọi người co giật, đặc biệt là mấy tên quân binh kia, trong họ đều thầm chửi – Cửu Vương gia nhất định sẽ đánh nát mặt ngươi đó ngươi có tin không! Lại còn nói cái gì mà trăm trận trăm thắng, ai sợ ai chứ!

Nói xong rồi, Vũ Túc còn rất đắc ý mà nhướn cao mày: “Hoàng tộc Tào thị khí số đã tận rồi! Bảo Tào thị nhớ rửa sạch cổ chờ… Ai nha!”

Còn chưa dứt lời, Triển Chiêu lại thưởng cho hắn một cái cốc. “Là Triệu!”

To con cũng nhịn không được mà nói. “Ai nha, cũng như nhau cả thôi, dù sao thì Ngũ gia cũng không biết chữ…”

Còn chưa dứt lời, Triển Chiêu đã tung cước đạp hắn ngã rạp trên đất rồi. “Ngũ gia con bà ngươi mới không biết chữ ấy! Ngươi mau chóng đổi tên cho ta!”