[Kẻ vô danh]
Khi Triệu Phổ rời khỏi Hoàng cung cũng đã chợp tối rồi.
Trời tối đen, Cửu Vương gia cứ thế cau mày, cúi đầu từ tốn bước đi. Mấy ám vệ luôn theo sát Triệu Phổ cũng có thể nhận ra tâm tình Triệu Phổ không được tốt.
Trong đầu Triệu Phổ lúc này vẫn luẩn quẩn câu chuyện vừa rồi Triệu Trinh mới nói. Có thể nói đây chính là vụ án phiền phức nhất mà hắn gặp phải từ trước đến nay, vừa không muốn dính dáng đến nhưng lại chẳng có cách nào khác cả.
Đang rầu rĩ không thôi, đột nhiên sau lưng hắn vang lên tiếng ngựa phi, càng lúc càng gần.
Triệu Phổ cảm thấy tiếng vó ngựa này rất quen, ngẩng đầu lên nhìn… một con ngựa đen thật xinh đẹp đã đi tới cạnh mình – Là Hắc Kiêu!
Hắc Kiêu chẳng biết chạy đến đây tự lúc nào rồi. Trên lưng Hắc Kiêu, Công Tôn đang cầm mấy cuốn sách ngồi đó.
Triệu Phổ cảm thấy rất bất ngờ, tính tình Hắc Kiêu này rất khó chịu, ngay cả Âu Dương Thiếu Chinh nó cũng không chịu cho cưỡi, vậy mà lại chịu để Công Tôn ngồi lên… hơn nữa Công Tôn còn ngồi nghiêng một bên như ngồi trên lưng lừa vậy. Xem ra không phải là hắn leo từ yên ngựa lên, mà là hắn đứng ở chỗ cao nào đó, Hắc Kiêu chủ động chạy đến cho hắn ngồi lên lưng mình rồi chở đến đây.
Đừng thấy bình thường con ngựa này điên điên khùng khùng mà lầm, lúc nó chở Công Tôn và Tiểu Tứ Tử lại vô cùng cẩn thận.
Công Tôn ngồi trên lưng Hắc Kiêu, đột nhiên nhớ đến lời Tiểu Tứ Tử từng nói – Kiêu Kiêu rất giống Cửu Cửu, vừa hung dữ nhưng lại vừa hiền hòa.
Tâm trạng Triệu Phổ vốn rất tệ, nhưng mà lúc này vừa mới ngẩng đầu lên nhìn thấy một thư sinh nhỏ nhắn nhã nhặn lại ngồi trên lưng một con ngựa đen hung hãn, cảm thấy thật thoải mái biết bao.
Sao Công Tôn lại đến đây? Thực ra thì Công Tôn cũng đang đi tìm Triệu Phổ ấy mà.
Sau khi trở về phủ Khai Phong, mọi người đều biết là Triệu Phổ đi tìm Công Tôn cho nên đều đang đợi hắn ở nhà. Nhưng đợi một lúc lâu rồi mà vẫn chẳng thấy tăm hơi hắn đâu cả.
Lúc này, Tiểu Tứ Tử vừa mới ngủ dậy nói với Công Tôn: “Phụ thân, hình như tâm trạng Cửu Cửu không được tốt.”
Công Tôn hơi nghi ngờ mà nhìn Tiểu Tứ Tử, gần đầy nó càng ngày càng thần… ngay cả chuyện tâm trạng Triệu Phổ không tốt mà cũng biết à?
Tuy ngoài miệng nói kệ hắn đi, nhưng cứ chờ đợi như vậy lại khiến trong lòng Công Tôn có chút bồn chồn, cho nên hắn cầm lấy vài cuốn sách, quyết định đến hoàng cung tìm Triệu Phổ.
Công Tôn đến cửa cung, thấy Hắc Kiêu ở đó nhưng lại chẳng thấy Triệu Phổ đâu. Hắn cũng không muốn vào trong cung chờ, bèn ngồi xuống bên cái chòi bên ngoài cửa cung đọc sách.
Bọn thị vệ đều biết Công Tôn, cầm một tấm đệm sạch đến đặt lên trên đài của chòi tránh nắng cho hắn ngồi xem từ từ.
Công Tôn đang xem sách, lại cảm thấy có người kéo kéo ống quần của mình, cúi đầu nhìn thử – Thì ra là Hắc Kiêu.
Công Tôn thấy Hắc Kiêu kéo ống quần hắn một cái rồi lắc lắc đầu, Công Tôn mở to mắt nhìn lên… thấy Triệu Phổ tâm sự nặng nề đi từ cửa chính hoàng cung ra, cúi đầu đi về.
Hắc Kiêu cực kỳ bất mãn mà hí vang một tiếng – Tên Triệu Phổ này dám quên nó.
Công Tôn lại phải cảm khái thêm lần nữa, Tiểu Tứ Tử đoán quá chuẩn, nhìn bóng lưng thôi cũng biết Triệu Phổ đang có tâm sự rồi.
Cho nên, Công Tôn nhảy xuống khỏi kệ chòi, nhưng đúng lúc đó, Hắc Kiêu lại đi tới trước hai bước, để cho Công Tôn ngồi lên lưng mình rồi nhanh nhanh nhảu nhảu chạy đuổi theo Triệu Phổ.
Triệu Phổ nhìn Công Tôn một chút.
Công Tôn đưa tay, vỗ lên trán hắn một cái: “Nghĩ gì thế? Quên cả Hắc Kiêu nữa?”
Triệu Phổ lúc này mới nghĩ tới, ban nãy đúng là hắn có cưỡi ngựa đến, bèn gãi đầu.
Phóng người lên ngựa, Triệu Phổ và Công Tôn cùng trở về phủ Khai Phong.
Công Tôn hỏi hắn: “Sao rồi?”
Triệu Phổ thở dài: “Tạo nghiệt!”
Công Tôn nghi ngờ: “Là sao?”
Triệu Phổ cúi gần hắn, nói nhỏ cho Công Tôn nghe.
Hai người cứ ngồi trên ngựa mà “cắn” tai nhau, chẳng thèm để ý xung quanh có biết bao kẻ đang vừa nhìn vừa thắc mắc – Ai cha? Hai người này có ý gì nha?
Đám ảnh vệ cũng vô cùng bát quái, thực ra chẳng phải họ tò mò chuyện Triệu Phổ nói gì với Công Tôn đâu, họ chỉ tò mò sao Triệu Phổ dán vào gần thế mà lại không bị Công Tôn cho ăn đập thôi.
Chờ đến khi hai người về đến phủ Khai Phong, Công Tôn cũng hiểu đại khái rồi, cũng biết tại sao Triệu Phổ lại rầu rĩ không vui, chuyện này tổng kết lại đúng là chỉ cần ba từ “tự tạo nghiệt” là đủ!
Hai người vào phủ lại thấy trong sân vô cùng náo nhiệt.
Trong sân lúc này, Diệp Tri Thu dẫn theo cả đám trẻ con sau lưng, cùng bọn Bàng Dục và Bao Duyên chơi trò diều hâu bắt gà.
La Oanh và La Diên cuối cùng cũng đã lấy lại cái dáng vẻ của trẻ con rồi. Mẫn Tú Tú và Bao phu nhân đều đứng bên cạnh nhìn, khung cảnh như vậy thật khiến người ta cảm thấy an bình.
Triệu Phổ và Công Tôn chào hỏi mọi người xong thì đi thẳng đến thư phòng.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang ở trong thư phòng của Bao đại nhân, rõ ràng là đang chờ hai người bọn họ.
Triệu Phổ và Công Tôn đi vào phòng, nét mặt rất nghiêm túc. Chưa cần đợi mọi người phải hỏi, Triệu Phổ đã đưa một cuộn giấy ra, bỏ lên trên bàn.
Triển Chiêu cầm lên mở ra, Bạch Ngọc Đường cũng liếc nhìn qua, chỉ thấy trên cuộn giấy toàn tên là tên, chằng chằng chịt chịt – Người vô danh 1, người vô danh 2, người vô danh 3… Cứ thế kéo dài đến tận người vô danh thứ một ngàn ba trăm lẻ tám.
Mọi người ngẩng đầu nhìn Triệu Phổ, chẳng hiểu gì. Triệu Phổ kéo một túi vải từ sau lưng ra, ném cả lên bàn.
Lâm Dạ Hỏa mở túi ra, thấy bên trong có một chiếc mặt nạ màu trắng.
Mọi người lại nhìn nhau.
“Mặt nạ…” Triển Chiêu kinh ngạc, nghe kể rồi xem cả tranh vẽ cũng không thể cảm nhận được chân thật thế này. Chiếc mặt này nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại toát ra một luồng ác khí vô cùng đáng sợ, đặc biệt là cái nụ cười nhợt nhạt trên mặt nạ ấy, vừa có vẻ khiêu khích lại vừa đáng sợ khiến người ta nhìn qua cũng có thể gặp ác mộng không thôi.
Bao đại nhân nhíu chặt đôi hàng lông mày, hỏi Triệu Phổ: “Vương gia, danh sách này là…”
“Là những tử tù hoặc những người lưu lạc bị mang đi đổi mạng.” Triệu Phổ nhàn nhạt nói.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn. “Bị ai mang đi đổi mạng?”
Triệu Phổ im lặng một lúc rồi nói: “Tiên đế.”
“Là vị Tiên đế nào?” Bao đại nhân không nhịn được hỏi.
“Cái vị sáu mươi năm trước ấy.” Triệu Phổ nói.
Mọi người cau mày, trong lòng đã hiểu.
“Chờ chút… sáu mươi năm trước sao?” Triển Chiêu hỏi: “Vậy chẳng phải là lần Thạch Kim trốn thoát sao?”
“Vấn đề không phải ở Thạch Kim.” Triệu Phổ thở dài, cầm chiếc mặt nạ kia lên, nói: “Có biết chiếc mặt nạ này ở đâu ra không?”
Tất cả mọi người cùng lắc đầu.
“Năm đó có tổng cộng một ngàn ba trăm lẻ tám chiếc mặt nạ như thế này, chỉ có một chiếc không dùng đến, chính là dành cho Thạch Kim.” Triệu Phổ nói. “Nhưng cái này cũng không phải chiếc cuối cufngd đó! Chiếc đó đã bị hủy từ tiền triều rồi.”
Mọi người lại cau mày.
Bạch Ngọc Đường nhìn chiếc mặt nạ kia, hỏi: “Chuyện này là sao?”
“Vào một đêm của ba mươi năm về trước, chiếc mặt nạ đã được đặt bên cạnh gối đầu của Tiên hoàng.” Triệu Phổ nói. “Khi đó có rất nhiều thị vệ đại nội canh gác, vậy mà không một ai phát hiện ra!”
Mọi người kinh ngạc mà há to miệng.
“Bên trong mặt nạ còn có mấy chữ nữa.” Triệu Phổ vừa nói vừa chỉ vào mặt nạ.
Mọi người lật ngược mặt nạ lại xem, thấy bên trong hiện ra bốn chữ màu đỏ được viết bằng máu – Cha nợ con trả.
Dọc theo mặt nạ còn có một chữ kí – Người vô danh.
Một lúc lâu sau, Bạch Ngọc Đường mới phun ra một câu: “Thứ cho ta nói thẳng…”
Triệu Phổ gật đầu: “Đáng đời… phải không?”
Bạch Ngọc Đường không thèm trả lời, nhưng rõ ràng là Triệu Phổ đã đoán đúng.
Triển Chiêu ghét bỏ mà nhìn chiếc mặt nạ kia. “Y như triều trước, tin lời đám phù thủy dùng mạng đổi mạng, thế dùng hơn một ngàn mạng người ấy để đổi lấy mạng của ai?”
“Cướp biển.” Triệu Phổ trả lời.
“Thế sau đó đám cướp biển ấy có chết hết không?” Lâm Dạ Hỏa nhịn không được hỏi.
Triệu Phổ lắc nhẹ đầu, ý nói hắn ta cũng đâu có biết.
Bao đại nhân cảm thấy tờ danh sách với những cái tên lặp đi lặp lại thế này thật đúng là khiến người nhìn mà kinh hãi, bèn đặt cuộn giấy xuống, nói: “Tinh Nguyệt Lâu vốn là của hoàng tộc, sau đó mới tách ra, khó đảm bảo những người giang hồ năm đó không bị mất mạng vì triều đình. Chiếc mặt nạ này xuất hiện chững tỏ năm đó vẫn còn người sống sót nên đã đến báo thù. Mà người dân trên đảo Ác Hồ lại trùng hợp bị đám người giang hồ năm đó tru diệt, Thái sư còn tra ra chủ mưu có thể là người trong cung.”
Bao đại nhân nhìn mọi người một chút – Vụ án đã có đầu mối, cứ cẩn thận điều tra ắt sẽ có tiến triển.
Thế nhưng, Triển Chiêu thì cứ trưng ra cái vẻ mặt chán ghét mà nhìn chiếc mặt nạ kia, Lâm Dạ Hỏa thì đi tìm người kéo đi ăn tối, Bạch Ngọc Đường không thèm để ý, rõ ràng chẳng muốn nhúng tay, mà ngay cả Công Tôn cũng không nói gì.
Bao đại nhân há to miệng, còn chưa có lên tiếng thì đã nghe thấy từ bên ngoài có tiếng người nói: “Chậc chậc, quả nhiên là hoàng đế thì chẳng tên nào tốt lên được.”
Mọi người ngẩng đầu, lại thấy Thiên Tôn đang bò trên cửa sổ bên ngoài nghe hóng, sau lưng ngài còn có Ân Hậu và đại sư Vô Sa đang cầm một mớ giấy tờ đang đi vào nữa.
“A di đà phật.” Đại hòa thượng niệm kinh rồi lắc đầu, cầm lấy cuộn giấy để trên bàn rồi đi ra ngoài.
Mọi người quay sang nhìn nhau, Triệu Phổ khó hiểu: “Đại hòa thượng cầm cuộn giấy đó đi đâu thế?”
“Đi niệm kinh siêu độ thì phải.” Ân Hậu đặt đống giấy lên bàn, nói với Triển Chiêu: “Tìm thấy trong biệt viện ở chùa Nam An đấy, tập chép tay của lão hòa thượng mà các ngươi muốn.”
Ân Hậu vừa bỏ đồ xuống xong là kéo Thiên Tôn đi ăn cơm liền, ngài cũng chẳng muốn xen vào chuyện này làm gì.
Đại hòa thượng lập một bàn thờ ở viện sau, ngồi tĩnh tọa bắt đầu tụng kinh siêu độ cho những linh hồn vô danh trên cuộn giấy.
Triệu Phổ biết mọi người đều không muốn quản vụ án này, nếu như năm đó thực sự có người sống sót, hoặc là người thân của những người vô danh kia, dù họ có muốn báo thù cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Cho nên, Cửu vương gia cũng rất bất lực mà nhìn Bao Chưởng.
Bao đại nhân thở dài, nói: “Người có tội là cha, hiện nay chúng ta cần điều tra vụ án này là vì người con phải trả nợ kia kìa.”
Mọi người nhìn nhau một cái – Triệu Trinh hửm…
Triệu Phổ cũng nhanh chóng chỉ vào mình, ý bảo – còn ta nữa, các ngươi cũng đừng có quên ta cũng họ Triệu chứ, cái tên “con” đó là ai cũng chưa biết đâu.
Triển Chiêu hơi điều chỉnh tâm tình một chút, nói: “Những người sống trên đảo Ác Hồ năm đó có quan hệ gì với triều đình?”
“Lúc đó Thạch Kim thấy trẻ con ở trên đảo, nhưng trên đảo có người lớn không thì cũng không rõ.” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút. “Nếu như năm đó thực sự có người trốn ra, liệu có chạy lên đảo không?”
“Ý ngươi là, các thôn dân cứu hắn sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Cũng có thể.” Triệu Phổ gật đầu. “Năm đó đám người lên đảo tàn sát, liệu có phải muốn đi tìm tin tức của người sống sót đó không?”
“Nhưng mà cũng có một chút khiên cưỡng.” Bao đại nhân khẽ cau mày. “Mặt nạ này được đưa tới hoàng cung vào ba mươi năm trước, nếu muốn tàn sát thôn thì cũng nên làm từ ba mươi năm trước chứ. Tại sao cứ nhất định phải là bây giờ mới làm?”
“Còn nữa.” Triển Chiêu cũng cau mày. “Theo tin tức thì kẻ chủ trương lấy mạng đổi mạng chính là một tên phù thủy đúng không?”
Mọi người cùng gật đầu.
“Kẻ bày mưu và người thực hiện đều là những người giang hồ, hoàng đế cùng lắm cũng chỉ là đồng tình và thôi. Mặc dù hắn cũng là hung thủ nhưng chắc chắn hung thủ không chỉ có một mình hắn.” Triển Chiêu nói. “Nếu muốn báo thù thì không chỉ có tìm hoàng tộc là đủ, chắc chắn phải tìm cả những người khác nữa chứ.”
“Chính là người của Tinh Nguyệt Lâu và những người có liên quan năm đó sao?” Bạch Ngọc Đường sờ cằm. “Những kẻ phụ trách hành động năm đó chắc cũng chết gần hết rồi, cùng lắm thì cũng chỉ còn vài người còn sống mà thôi, chẳng lẽ đến đời này cũng phải đòi cha nợ con trả sao?”
“Tại sao cứ phải là cha nợ con trả?” Triển Chiêu càng khó hiểu: “Sao năm đó không báo thù luôn đi?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, hắn cũng không hiểu.
“Vậy kẻ muốn giết ta và Triệu Trinh chính là đám người kia à?” Triệu Phổ cũng khó hiểu.
“Vụ án này quả thật cũng cần điều tra.” Triển Chiêu nói. “Nếu quả thật năm đó có người may mắn sống sót, đầu tiên phải xem người ta có thực sự muốn báo thù hay không. Hơn nữa, báo thù cũng có nhiều loại, việc đặt mặt nạ bên cạnh gối đầu của hoàng đế để hắn ngày ăn không ngon, đêm ngủ không ngon cũng là một biện pháp khá hay.”
Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh gật lấy gật để.
Triệu Phổ cũng chống cằm bất lực, đúng là làm rất hay.
“Chuyện trước mắt chính là vụ án tàn sát cả thôn kia.” Triển Chiêu nói tiếp. “Nếu là vì muốn ngăn cản sự báo thù này, thì đám “con” kia không những không phải thay cha chúng trả nợ mà còn ngoan độc hơn cả cha chúng nữa! Nhất định sẽ khiến bọn chúng trả giá thật lớn!”
Bạch Ngọc Đường lại tiếp tục gật đầu.
Bao đại nhân cũng thấy việc điều tra rõ ràng rất quan trọng, dù là vì những người vô danh năm đó, hay vì những thôn dân bị giết lúc này, cũng cần phải trả lại họ một sự công bằng. Sáu mươi năm… có lẽ rất nhiều người liên quan đã chết rồi, nhưng mà vẫn cần phải có câu trả lời rõ ràng mới được.
“Bây giờ ta khá chú ý đến một chuyện.” Triệu Phổ nói. “Năm đó Tiên hoàng khống chế người giang hồ cũng được, Tinh Nguyệt Lâu cũng tốt, nhưng nhất định phải có người liên lạc, mà người đó lại ở trong cung. Nhưng sau khi Tiên hoàng băng hà, có thật là kẻ đó đã dừng lại, hay là nhóm nhân mã này vẫn còn nằm trong tay hắn mà Triệu Trinh không biết.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu gật đầu – mấu chốt là phải tìm được người kia.
“Hơn nữa Thiên Bảo Đường và Tứ Hà Bang cũng không thoát được liên quan, còn cả tên Trưởng Tôn Khải kia nữa.” Triển Chiêu cau mày. “Ngày mai đi dự tiệc, có khi lại tìm được đầu mối cũng nên.”
Triệu Phổ sửng sốt. “Ăn tiệc?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lúc này cũng nghĩ ra, chưa nói cho Triệu Phổ biết về chuyện “Hồng môn yến” này. Vừa định đưa thiệp mới cho hắn thì lại nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, thấy Bàng Dục đang lảo đảo từ ngoài cửa chạy vào, đã thế còn bị vấp vào bậu cửa mà ngả chỏng queo nữa, cứ thế lao thẳng vào góc bàn.
Triệu Phổ đưa tay kéo hắn lại để hắn khỏi ngã vỡ đầu chảy máu.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều tò mò. “Sao thế?”
Sau lưng Bàng Dục, Bao Duyên cũng khó hiểu tiến vào.
Ban nãy bọn họ còn chơi trò Diều hâu bắt gà rất vui mà, tên Bàng Dục này lại đột nhiên vỗ đầu một cái rồi nhanh chân chạy tới đây, vừa tới thì té ngã nhào.
“Ta nhớ ra rồi!” Tiểu hầu gia bám lấy góc bàn, vừa vỗ đầu vừa nói một câu.
Mọi người cau mày. “Nhớ ra cái gì?”
“Nữ nhân mà Diệp Tri Thu bảo ta tìm ấy! Ta đã từng thấy qua, còn sống!” Cặp mắt Bàng Dục sáng ngời, miệng thì tán thán: “Cuối cùng lão tử cũng biết sao lại có người muốn giết ta diệt khẩu rồi!”