Ừm, tóm lại là do tỷ quá bận nên giờ mới đăng tiếp cho mọi người đọc được nè. Cứ 15 phút f5 một lần nhé, cho đến hết 6 chương nha Mọi người đọc vui <3
[Bên kia xiềng xích]
Người mà vị thủy binh già mang đến lại là một thủy binh còn trẻ, dáng người cao gầy, trên mặt còn chỗ xanh chỗ tím. Trùng hợp làm sao, đây chính là một trong bốn tên bị Long Kiều Quảng đập cho một trận trong rừng cây ban nãy.
Người này họ Chu, tên Chu Quảng, là người phương Nam. Đáng lý hắn đang làm tạp dịch ở bờ biển phía Nam, gần đây mới được điều về Khai Phong biên chế vào thủy quân, cho nên cũng khó trách sao lại vô kỷ luật như thế.
Dáng đi của Chu Quảng vẫn còn khập khiễng, có vẻ rất khó chịu. Triệu Phổ khó hiểu: “Sao thế?”
Chu Quảng lúng túng. Sau khi bốn người họ quay về đã ngoan ngoãn làm theo chỉ thị của Long Kiều Quảng mà đi lĩnh mỗi người mười quân côn. Nhưng giờ nghĩ lại, vậy vẫn còn may chán, may mà lúc Long Kiều Quảng thử thách, bọn họ chết cũng không chịu khai ra chỗ của Triệu Phổ, nếu không phải chịu một trăm quân côn vẫn còn là nhẹ! Nghe nói bốn vị phó tướng này là huynh đệ của Triệu Phổ, nếu bọn họ thật sự bán đứng Triệu Phổ, có khi sẽ bị làm thịt tại chỗ luôn.
Thủy binh đi cùng với Chu Nghiễm là người quản lý bọn họ, hắn mang hết mọi chuyện nói cho Triệu Phổ nghe.
Triệu Phổ bật cười. Công Tôn thì cho Chu Quảng thuốc trị thương. Mặc dù trộm bạc là hành động sai trái, nhưng mà thái độ dù chết cũng không chịu bán đứng Triệu Phổ đúng là rất đáng được thưởng.
Chu Quảng cầm bình thuốc trị thương, ngồi trên một tấm đệm mềm, mọi người bắt đầu hỏi thăm hắn.
“Ngươi nghe qua về đảo Ác Hồ sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Vâng.” Chu Quảng gật đầu: “Ta thích câu cá, lúc mới đến Khai Phong, gần như những lúc không cần phải thao luyện đều đi tìm chỗ câu cá. Gần giao lộ phía Tây có rất nhiều ao hồ nhỏ, ta tìm được một địa điểm tốt ở đó để câu. Sau đó, ngày nào cũng có một ông lão đến ngồi câu cá ở đối diện chỗ ta. Ông ta thay đổi cứ như đang diễn tuồng vậy, chốc chốc lại đổi chỗ. Ta cứ chạy theo ông ta, thường xuyên qua lại cũng khá thân quen, cho nên làm bạn. Ta mời ông ấy uống rượu mang từ doanh trại đến, ông ấy dạy ta câu cá. Sau đó, ông ấy kể cho ta nghe một số chuyện ông ấy đã trải qua. Ông ấy nói: sáu mươi năm trước, lúc ông ấy chỉ có mười mấy tuổi, có một lần bị bắt vì ăn trộm. Lúc ấy ông ta nghĩ chắc chỉ bị giam vài ngày là sẽ được thả ra thôi, không ngờ ông ấy bị mang lên một con thuyền, dẫn đến một hòn đảo cho quái vật ăn thịt.”
Mọi người nghe Chu Quảng nói nửa đoạn trước còn cảm hơi nhàn nhã, nhưng đến nửa đoạn sau đột nhiên lại chuyển sang chủ đề ma quái thật kinh khủng rồi.
Tiểu Tứ Tử phồng mặt: “Quái vật sao?”
Mọi người cũng kinh ngạc: “Ném đến đảo để nuôi quái vật?”
Chu Quảng gật đầu nói: “Ông ấy nói là sau khi ông ấy bị giam vào tù thì có người đến hỏi ông ấy có cần báo cho người nhà biết không. Ông ấy nói mình là cô nhi, cho nên không có ai để liên lạc cả. Sau đó, ông ấy phát hiện ra hình như nha dịch đều hỏi tất cả những phạm nhân những câu hỏi tương tự như vậy, nhưng mà lúc đầu cũng không để ý lắm… Nhưng mà đến khoảng nửa đêm, ông ấy bị dẫn đến một phòng giam riêng. Trong phòng giam này có rất nhiều người, ông ấy để ý một chút thì tất cả đều là những người nói mình không có người nhà khi nha dịch hỏi.”
Triển Chiêu khẽ cau mày: “Không có người thân nên dù có biến mất cũng không có ai truy cứu sao?”
Chu Quảng gật đầu: “Ông ấy nói đến sau nửa đêm, có nha dịch đưa cho bọn họ chút đồ ăn. Bọn họ ăn xong thì ngủ thiếp đi mất, chờ đến khi tỉnh lại phát hiện mình đã bị trói nhốt trong ***g rồi, đã thế còn được đặt trong một cái động. Khi còn nhỏ nhà ông lão đó làm nghề đánh cá, cha nương ông ấy cũng vì đi biển gặp nạn nên mới chết, cho nên ông lập tức biết ngay được mình đang ở trên một chiếc thuyền. Đến khi thuyền dừng lại, có một nhóm người giang hồ cầm theo đao kiếm kéo bọn họ lên một sườn núi. Lúc ông ấy đứng trên sườn núi cao có quan sát xung quanh một cái, phát hiện đó là một hòn đảo hoang. Ông ấy phát hiện ra có một số tượng gỗ và những cây cột sừng sững ở khắp mọi nơi, nhìn rất đang sợ. Nhìn về phía xa xa thấy một cánh cửa cao có hình giống một con cá, trên cửa có một tấm biển đề ba chữ ‘Đảo Ác Hồ’.”
Mọi người vô thức mà nhìn Diệp Tri Thu và hai đứa nhỏ bên cạnh.
Diệp Tri Thu sờ cằm: “Có tấm biển như vậy sao?”
“Có!” La Oanh gật đầu: “Nơi ông ta đặt chân tới chắc chắn là mặt sau của đảo, chính là mặt bên kia cái khe núi.”
“Mặt bên kia khe núi sao?” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Cánh cửa dẫn vào núi có hình đuôi cá à? Trên cửa còn có biển hiệu nữa… Đây chính là dấu hiệu nhận biết hòn đảo lưu trữ vật tư của ngư dân.”
Chu Quảng gật đầu: “Ngũ gia hiểu rất rõ… tổ tiên nhà ta cũng làm nghề đánh cá, loại cửa này gọi là cửa đuôi cá. Trước đây ngư dân thường lưu trữ một ít nước và thức ăn trên những hòn đảo gần nơi mình đánh bắt, để đề phòng trường hợp chẳng may gặp phải sóng to gió lớn có thể kịp thời ẩn nấp, cũng có thể dùng để cứu sống những người không may gặp nạn nhưng còn sống sót trên biển. Có điều, những nơi như vậy đa phần đều được lưu lại từ triều trước, bây giờ đa phần đều dùng loại cọc cao để đánh dấu. Tiếp đó, ông lão kia nói là những cái cọc gỗ còn có những hoa văn rất đáng sợ, có thể là những đồ án vẽ hải thần dùng để cầu phúc hoặc là những đồ đằng trừ tà.”
Tất cả mọi người đều gật đầu nhìn La Oanh.
La Oanh nói: “Bình thường bọn muội cũng không hay đến hang núi đó, đặc biệt là tuyệt đối không được đến mặt sau, mà có muốn đi cũng không tới được. Cái khe núi đó gần như bổ đôi cả hòn đảo, biện pháp duy nhất để có thể đến phía bên kia hòn đào là vượt qua phần hẹp nhất của khe núi đó, đến gần một lối cầu treo vượt qua lớp đá ngầm. Nhưng mà chiếc cầu treo đó đã bị phá hủy rồi, đá ngầm bên dưới lại vô cùng hiểm trở, nếu cứ tùy tiện đi nhất định sẽ bị ngã chết. Cho nên, kể từ khi bọn muội sống trên đảo cũng chưa từng đi qua phía cầu treo bên kia! Nhưng mà đôi khi gia gia có dẫn muội ngồi thuyền ra biển đánh cá… muội cũng từng thấy qua cánh cửa đó.”
“Gia gia muội có nói cho muội nghe chuyện về đảo Ác Hồ không?” Triển Chiêu tò mò hỏi.
La Oanh hơi thất thần một chút, nói nhỏ: “Tối đến, gia gia thường hay ngây người nhìn chằm chằm về phía bãi biển. Ông thường nói với muội, đợi khi bọn muội lớn hơn chút nữa, ông sẽ đưa muội và đệ đệ rời khỏi chỗ này, còn dặn bọn muội vĩnh viễn không được trở về nữa. Người nói đảo Ác Hồ là một nơi không nên tồn tại.”
Mọi người xoay mặt nhìn nhau. Mặc dù thân thế của La Oanh và La Diên rất thần bí, người cả hòn đảo đều bị giết sạch nhưng lại chỉ hai người họ bị bắt sống, cứ như mọi chuyện được bắt đầu từ chính bọn họ vậy. Thế nhưng thực tế thì, chính người trên hòn đảo này cũng khiến người ta cảm thấy mông lung, hình như hòn đảo ấy còn ẩn chứa rất nhiều bí mật.
“Sau khi ông lão đó bị đưa lên đảo rồi, đã xảy ra chuyện gì?” Công Tôn tiếp tục hỏi Chu Quảng.
Chu Quảng nói: “Lão gia tử nói, hồi đó ông ấy là người nhỏ tuổi nhất ở đó. Đám người giang hồ kia lùa bọn họ xuống một con dốc đứng rồi đạp họ rơi xuống dưới.”
Triển Chiêu cau mày: “Đám người đó là người giang hồ hay là nha dịch của nha môn?”
“Ông lão nói là người giang hồ.” Chu Quảng nói tiếp: “Ông ấy nói, lúc họ bị đạp ngã xuống vách núi thì cả người đều bị thương, may mà trong vách núi có rất nhiều lá rụng đã được tích dày cho nên không chết. Nhưng mà trong đống lá rụng ấy cũng có rất nhiều xương khô, khiến cho họ sợ hãi bật dạy bỏ chạy. Tay của bọn họ vẫn còn bị trói sau lưng, vừa chạy vừa giãy giụa. Lúc này, đột nhiên có mấy người lại ngã nhào, ông lão đó nói là ông cũng bị vấp té. Ông ấy nói thứ khiến ông ấy vấp ngã chính là một sợi dây xích to bằng cả bắp chân người.”
Mọi người cau mày – Có một sợi xích lớn thế sao?
“Dây xích to như thế để làm gì?” Triệu Phổ lầm bầm.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi: “Có phải là dây neo thuyền không?’
Mọi người nhướng mày – đúng nhỉ!
Chu Quảng gật đầu: “Ông lão ấy nói, sợi dây neo kia rất dài. Khi bọn họ ngẩng đầu lên mới phát hiện ra… bên trên có một chiếc thuyền cực kỳ lớn… mục nát hết rồi, nhưng mà vẫn còn nguyên vẹn phần long cốt. Ông lão đó đã thấy rất nhiều thuyền lớn rồi, nhưng ông nói, cả đời ông ấy cũng chưa từng nhìn thấy long cốt nào lớn như vậy!”
Tất cả mọi người đều gật đầu – Rất giống với những gì mà La Oanh miêu tả.
“Vậy quái vật kia đâu?” Công Tôn hỏi dồn.
“Ông lão nói, lúc bọn họ còn đang ngây ngẩn ngắm con thuyền kia thì đột nhiên thấy dưới chân có thứ gì đó chuyển động.”
Mọi người kinh ngạc, nhưng đồng thời Triển Chiêu lại vô thức mà nhìn Tiểu Tứ Tử một cái. Tiểu Tứ Tử cũng đang ngẩng đầu nhìn y, hai người vừa mới nhìn nhau, đều nhớ đến cảnh tượng mà Tiểu Tứ Tử nói đến trước đó – rất giống.
Tiểu Tứ Tử bắt đầu cảm thấy hơi sợ hãi, bé đang ngồi trên đùi Công Tôn, bỗng chui ngay vào trong ngực Triệu Phổ.
Triệu Phổ ôm lấy bé, hỏi Chu Quảng: “Sợi dây neo to như thế thì di động kiểu gì?”
“Ông lão nói là bị rung động kịch liệt. Bất kể thứ bên kia dây xích là cái gì, nhưng nếu có thể khiến sợi dây neo to như vậy rung động lớn như thế thì chắc chắn cũng phải là thứ gì đó rất đáng sợ… Hơn nữa, họ còn nghe được một tiếng kêu cực kỳ quỷ dị của dã thú.” Chu Quảng than thở: “Ông lão nói là bọn họ bị dọa sợ đến độ phải xoay người bọ chạy. Ông ta là người nhỏ nhất, cũng gầy nhất trong số đó cho nên sợi dây trói tay cũng không trói chặt quá, ông ta thoát được. Bởi thế, ông ấy cứ thế chạy lên trước nhất, thục mạng chạy thẳng về phía bờ biển. Ông ấy chạy càng lúc càng xa, tiếng động cũng biến mất dần, chờ đến khi ông ấy quay đầu nhìn lại thì đã phát hiện ra tầm mắt đã bị phần mũi và cả cái khung thuyền đồ sộ ấy chắn mất rồi, nhưng mà… lại chẳng có ai theo kịp hết.”
Tất cả mọi người nghe mà có chút lo lắng – Những người khác đâu rồi?
“Đúng lúc ông ấy đang thấy kỳ quái thì lại nghe được mấy tiếng kêu thảm thiết.” Chu Quảng nói: “Ông lão đó nói, lần đầu tiên ông ta nghe được tiếng thét tê tâm liệt phế đến vậy, cho dù chuyện này đã trôi qua sáu mươi năm rồi, đến tận bây giờ mà tối đến ông ấy vẫn còn nằm mơ thấy ác mộng, nghe được tiếng kêu thảm thiết đó. Lúc đó tuổi ông ấy còn quá trẻ, không dám quay lại, cậy mình có khả năng bơi giỏi cho nên bèn nhảy vào trong biển. Ông ấy cứ bơi dọc theo bờ biển, phát hiện ra con thuyền chở bọn họ tới biển vẫn chưa rời đi cho nên ông ấy lặng lẽ lên thuyền, trốn trong phòng chứa hàng ở đuôi thuyền.”
“Sau đó, con thuyền kia rời đảo, đi khoảng một lúc thì đã ngừng lại.”
“Ông lão nói ông ta lặng lẽ xuống thuyền. Sau đó, trở về thu thập đồ dùng cần thiết cao chạy xa bay… Cuối cùng mới chuyển đến thành Khai Phong an cư lạc nghiệp. Từ đó về sau, ông ấy cũng không dám đến phía Nam nữa, cũng sợ nhất là vào nha môn, nhưng mà vẫn luôn luôn gặp ác mộng.” Chu Quảng kể nốt chuyện của ông lão kia: “Sau khi ta nghe được chuyện này cũng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng dù sao chuyện cũng trải qua sáu mươi năm rồi, cũng không tiện hỏi kỹ. Ban nãy Thống lĩnh đi hỏi toàn doanh trại về đảo Ác Hồ nên ta mới nghĩ tới!”
Tất cả mọi người gật đầu, đều cảm thấy đây là một đầu mối cực kỳ tốt.
Cho nên, Triệu Phổ hỏi Chu Quảng nơi ở của ông lão kia. Chu Quảng nói ngày nào ông ta cũng ở ngoại ô ngoài thành, ngày mai hắn sẽ dẫn mọi người đi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng hẹn sáng mai sẽ đi tìm ông lão kia ngay.
Sau khi Tiểu Tứ Tử nghe xong cũng cảm thấy không yên lòng. Dù sao thì người nhìn thấy cảnh tượng xiềng xích kia chỉ có mình bé, trước đó bé đã có cảm giác âm trầm khủng khiếp rồi, lúc này bé lại càng nghĩ ngợi lung tung nhiều hơn.
Quan sát thời gian thấy không còn sớm nữa, bọn Triển Chiêu cũng lên đường về phủ Khai Phong. Triệu Phổ cũng muốn về hoàng cung hỏi xem Triệu Trinh có biết chuyện này hay không, có khi trong cũng vẫn còn lưu giữ đầu mối từ năm đó.
***
Lúc trở lại thành Khai Phong cũng là lúc loạt pháo hoa cuối cùng của lễ tế Long Vương được phóng lên.
Mọi người tới trước cửa phủ Khai Phong, thấy trên lầu Miêu Miêu, Yêu Yêu được cho về trước đang ngồi cùng Ân Hậu ở vị trí tốt nhất trên nóc nhà, cùng nhau ngắm bầu trời đầy pháo hoa rực rỡ, có vẻ rất thích ý.
Triển Chiêu và Thiên Tôn cũng lên tham gia náo nhiệt. Tiểu Lương Tử thì kéo Tiểu Tứ Tử: “Cận nhi, ta mang ngươi lên nhé?”
Tiểu Tứ Tử vẫn đang trong quá trình ngây người, nghe Tiêu Lương hỏi thì hơi ngây ngốc ngẩng đầu lên: “Sao?”
Tiểu Lương Tử khó hiểu nhìn Tiểu Tứ Tử: “Cận nhi, ngươi sao vậy? Không thoải mái sao?”
“Ưm…” Tiểu Tứ Tử gãi đầu.
Mọi người vào phủ Khai Phong. Bao đại nhân nghe được chuyện về đảo Ác Hồ cũng chạy đến hỏi thăm. Triệu Phổ bèn cùng ông vào cung quấy rầy Triệu Trinh một chuyến.
Những người khác hoặc là đi làm việc của mình, hoặc là đi nghỉ ngơi. Công Tôn nghe nói trong phủ có mấy nha hoàn và tiểu tư do hôm nay ăn uống linh tinh nhiều nên đau bụng, cho nên muốn đến xem thử. Hắn hỏi Tiểu Tứ Tử có muốn đi cùng không, nhưng Tiểu Tứ Tử vẫn cứ ngây người. Công Tôn nghĩ không biết có phải nó mệt mỏi không, bởi vậy bảo bé đi ngủ sớm, bản thân mình đi đi về phía viện sau.
Bạch Ngọc Đường rửa mặt xong, định đi nghỉ sớm một chút. Khi vừa mới vào đến sân đã thấy Tiểu Tứ Tử đang ôm một chú mèo trong tay, ngồi khoanh chân trên chiếc bàn đá, ngẩng mặt lên nhìn pháo hoa trên trời. Tiểu Ngũ thì nằm ngủ gật bên cạnh, mà ở trong phòng đối diện, cả Triệu Phổ và Công Tôn đều không có trong phòng, Tiểu Lương Tử thì chắc là đi luyện công trước khi ngủ rồi. Bởi vậy, chỉ còn có một cái bóng lưng nhỏ nhỏ của Tiểu Tứ Tử, bé ngồi một mình trên bàn đá, cảm thấy có chút cô đơn.
Bạch Ngọc Đường đi đến bên cạnh Tiểu Tứ Tử, cúi đầu nhìn bé.
Tiểu Tứ Tử cũng ngẩng mặt lên nhìn Bạch Ngọc Đường một chút.
Bạch Ngọc Đường đưa tay sờ đầu bé, hỏi: “Thấy gì sao?”
Tiểu Tứ Tử nháy mắt một cái, nhìn Bạch Ngọc Đường: “Miêu Miêu nói cho thúc biết ạ?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, ngồi bên cạnh bé: “Nhưng trông cháu giống như đã thấy cái gì đó.”
Tiểu Tứ Tử dịch gần về chỗ Bạch Ngọc Đường: “Nhưng mà cháu cũng không có nhìn thấy rõ cái gì cả.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Năm đó ông lão kia cũng không nhìn thấy thứ gì, nhưng chẳng phải ông ấy cũng bị dọa sợ đến độ mấy chục năm vẫn không thể ngủ ngon sao?”
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn Bạch Ngọc Đường: “Nhưng nếu chẳng nhìn rõ cái gì mà đã nói là rất sợ, vậy chẳng phải sẽ chứng minh mình nhát gan sao ạ?”
Bạch Ngọc Đường cười nhạt, nhéo má Tiểu Tứ Tử một cái: “Cháu mà nhát gan gì? Mấy con sâu cháu nhét trong túi khiến ta cũng không dám động vào nữa mà.”
Tiểu Tứ Tử mở to mắt nhìn, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy Bạch Ngọc Đường, ngửa mặt nói: “Thật đáng sợ nha! Cái hang đó đen như mực ấy!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, thuận tay vỗ lưng bé, an ủi bé.
Ngoài cửa, Lâm Dạ Hỏa khoanh tay tán thán: “Ái chà… Bạch Lão Ngũ rất biết cách dỗ trẻ con nhỉ.”
Diệp Tri Thu cũng tựa vào khung cửa bên kia: “Ngoại hình đã thế rồi, tính cách còn được như vậy, bảo người khác sao mà sống nổi.”
Trên nóc lầu Miêu Miêu, Triển Chiêu đứng ở mái hiên, chống tay nhìn xuống dưới mà cười híp mắt: “Qủa nhiên Ngọc Đường rất dịu dàng.”
Sau lưng y, Ân Hậu lại thở dài, đưa tay chọc cháu ngoại nhà mình: “Trên đời này cũng chỉ có mỗi ngươi nói nó dịu dàng thôi.”
Triển Chiêu hí mắt mà nhìn ông ngoại mình: “Ngoại công, người cũng rất dịu dàng.”
Ân Hậu lúng túng, ho khan một tiếng, nói: “Đi ngủ sớm đi.” Nói xong chạy mất.
Triển Chiêu cười hì hì: “Lại xấu hổ rồi…”
Đúng lúc này, sau lưng y đột nhiên vang lên tiếng gió.
Triển Chiêu cau mày, hơi nghiêng đầu sang liếc bên cạnh một cái, thấy có người rơi xuống, đứng sau lưng mình, nói: “Ngươi rảnh rỗi thật, xem ra ở phủ Khai Phong rất thoải mái nhỉ.”
Nụ cười trên gương mặt Triển Chiêu cũng biến mất, nhìn mặt người kia một chút, cau mày: “Sao ngươi lại tới đây?”
Người nọ cười nhạt, khoanh tay nhìn Bạch Ngọc Đường vừa đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn trên này.
“Đó chính là Bạch Ngọc Đường hả… đâu giống loại người ngươi sẽ thích chứ.” Người nọ xem tướng cho Bạch Ngọc Đường.
“Nói nhảm ít thôi.” Triển Chiêu hơi có chút không vui: “Vô sự bất đăng tam bảo điện, tìm ta có việc gì?”
Người nọ cười một tiếng: “Triển Chiêu…”
Triển Chiêu nhướng mày: “Lại gọi thẳng cả tên họ, xem ra khá nghiêm trọng rồi.”
Người nọ dở khóc dở cười, tiếng nói cũng giảm xuống mấy phần: “Ta chỉ muốn khuyên ngươi, đừng can thiệp vào chuyện người khác nữa.”
Triển Chiêu chỉ mũi mình: “Ngươi lại đi khuyên ta bớt xen vào chuyện người khác sao? Ngươi chắc chứ?”
Người nọ rõ ràng rất bất lực, thở dài: “Ta chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi, cẩn thận chọc phải tổ ong vò vẽ. Còn cả bên Thiên Bảo đường kia có vẻ cũng rất bất mãn với ngươi, ngươi cần phải cẩn thận một chút, đắc tội quân tử chứ đừng có đắc tội với tiểu nhân.” Nói xong người đó quay người lại, dời đi.
Triển Chiêu sờ cằm, hình như đang suy nghĩ một chút, cuối cùng khoanh tay quay đầu lại. Phía sau có một hàng người đang đứng.
Triển Chiêu bị dọa cho run rẩy. Trước mắt y, Lâm Dạ Hỏa, Diệp Tri Thu, Thiên Tôn, Ân Hậu đều ngoẹo đầu hóng hớt đứng trước mặt y, hỏi: “Ai vậy?”
Triển Chiêu đỡ trán, cúi đầu lại thấy Bạch Ngọc Đường đang ngồi bên cạnh bàn đá dưới lầu, cũng đang ngẩng mặt nhìn y, mà nhìn biểu lộ của hắn thì có thể giải mã ra là – Ta vô cùng để ý đấy!