[Hòn đảo khó tìm]
Bên ngoài thành Khai Phong, trên con đường nhỏ dẫn đến bến tàu.
Trâu Lương cầm một cái giỏ, đi cùng một chú chó tên “Câm” vô cùng uy phong lẫm liệt.
Một người một chó cứ đi được mấy bước lại quay đầu ra sau liếc mắt nhìn, cứ đi vài bước lại quay đầu nhìn, vẻ mặt cực kỳ ăn ý – có chút cấm ngữ lại vô cùng bất lực.
Mặc dù đường rất nhỏ nhưng mà trên đường cũng có một số người đi ngang, tất cả đều rối rít nghỉ chân ngắm thử. Nhìn vẻ mặt họ, cứ như thấy được cảnh tượng khó tin nào đó.
Nhìn kỹ trên đường, có một người áo đỏ đang đi, trên tay còn cầm đến hai chiếc ô lớn.
Hôm nay trời đâu có mưa, mặt trời rực rỡ từ trên cao chiếu xuống. Có một số người cũng che ô hoặc đội mũ tránh nắng, nhưng mà, người này lại che đến hai cái ô, trực tiếp khiến người ta cảm thấy gió lạnh như sắp thổi đầy mặt đất.
Nhìn chiều cao hẳn là một nam tử nhưng căn bản chẳng thể nào nhìn rõ mặt hắn được, bởi vì hắn đã quấn kín bằng khăn, chỉ để lộ có hai con mắt để nhìn đường. Đã thế, trên đầu còn đội một cái mũ trùm dài thật là dài, kín vô cùng kín, gần như chẳng có một cái khe hở nào.
Người qua đường vừa thấy đã liên tiếp lùi ngay về phía sau.
Vị nam tử áo đỏ này là ai đây? Nhìn cái vẻ mặt đầy chán ghét của Trâu Lương và Câm thì cũng chẳng khó để đoán ra – chính là Lâm Dạ Hỏa đang cố gắng đề phòng cháy nắng chứ ai.
Đáng lẽ Trâu Lương đang đi chuẩn bị nhà cửa cho Long Kiều Quảng, nhưng Lâm Dạ Hỏa rảnh rỗi quá bèn chạy đến phá rối. Trâu Lương thì bận muốn chết, Lâm Dạ Hỏa lại cứ dẫn Câm đến vướng tay vướng chân hắn. Cuối cùng cũng chuẩn bị xong, Trâu Lương định đến bến tàu, Lâm Dạ Hỏa lại hăng hái bừng bừng mà chạy đến thăm quan quân doanh thủy quân.
Hai người mang theo một chú chó đi ăn cơm xong, nghỉ ngơi một chút rồi đi đến bến tàu.
Đáng lẽ đường đi cũng rất thuận lợi, ai ngờ mặt trời đột nhiên lại nhô ra. Lâm Dạ Hỏa cũng đột nhiên hét lên thảm thiết, chui ngay vào nhà một hộ dân ven đường.
Thấy mặt trời nhô ra, việc đầu tiên mà Hỏa Phụng làm là xông vào nhà dân mượn ô, mượn mũ trùm đội đầu. Trâu Lương cũng lúng túng theo vào, nói tiếng xin lỗi với chủ nhà đang bị làm cho hoảng sợ.
Sau đó mới có cái màn ở trên. Trâu Lương và Câm cố gắng hết sức giữ một khoảng cách với Lâm Dạ Hỏa, chỉ sợ có người biết mình quen hắn.
Câm đã hoàn toàn trưởng thành rồi. Dù sao nó cũng có một nửa dòng máu sói nên đương nhiên là cực kỳ khác với chó thường.
Đi thêm một đoạn nữa, Lâm Dạ Hỏa tìm một gốc cây có tán lá rộng ngồi xuống nghỉ ngơi, cho Câm uống miếng nước.
Trâu Lương bất lực: “Đường đến bến tàu có mấy bước như vậy mà thôi, cứ đi như thế có mà tối mới tới.”
Lâm Dạ Hỏa vén chút xíu vải trắng che mặt lên, hỏi: “Ngươi vội vã như vậy làm cái gì?”
Trâu Lương ngồi xuống, nhìn sắc trời một chút: “Thời gian cũng không sớm nữa rồi.” Vừa nói vừa đặt chiếc giỏ trong tay sang bên cạnh.
Lâm Dạ Hỏa liếc mắt nhìn một cái, trong cái giỏ này là hộp đồ ăn, có hai đĩa nấm tùng nướng và một bầu rượu, chẳng biết Trâu Lương mang cho ai. Nấm tùng nướng có một mùi vị rất lạ, bình thường chẳng có ai ăn, hình như Trâu Lương đã đặt từ sớm rồi nên đầu bếp ở Thái Bạch Cư mới chuẩn bị giúp.
Từ ban nãy, khi mới nhìn thấy cái hộp đồ ăn này Lâm Dạ Hỏa đã thấy khó chịu rồi, bèn hỏi: “Sao ngươi lại mang theo rượu và đồ ăn vậy? Bình thường có thấy ngươi ăn nấm tùng đâu.”
Trâu Lương thờ ơ nói: “Nấm tùng hôi chết, chỉ có tên lắm miệng kia mới thích ăn mà thôi.”
Lâm Dạ Hỏa híp mắt: “Long Kiều Quảng sao?”
Trâu Lương kéo Câm tới, vuốt lông nó: “Còn có tên lắm miệng thứ hai sao?”
Lâm Dạ Hỏa lầu bầu: “Làm gì phải mang đến quân doanh xa thế chứ?”
Trâu Lương cười, cầm giỏ đứng lên, ngoắc tay gọi Lâm Dạ Hỏa: “Nhanh lên chút đi.”
Lâm Dạ Hỏa khó chịu: “Gấp cái gì chứ? Hắn có thể đói chết sao?”
Trâu Lương nhìn Lâm Dạ Hỏa một chút, đưa tay vén chiếc khăn che mặt của hắn ra.
“Làm gì!” Lâm Dạ Hỏa kéo khăn, nhưng mà vẫn để lộ ra khuôn mặt khó chịu.
Trâu Lương cười: “Ngươi như vậy là… đang ghen sao?”
Lâm Dạ Hỏa lé mắt lườm hắn.
Nụ cười của Trâu Lương càng vui vẻ hơn, lắc chiếc giỏ trong tay, nói: “Cái giỏ này không phải vì muốn làm vui lòng tên lắm miệng kia, là để cứu mấy vạn thủy quân đó.”
Lâm Dạ Hỏa nháy mắt mấy cái: “Hử?”
Trâu Lương kéo tay áo hắn: “Nhanh lên, có thể bên kia đã nước sôi lửa bỏng rồi đấy.”
Đầu óc Lâm Dạ Hỏa vẫn rất mơ hồ, nhưng mà vẫn đứng dậy đi theo Trâu Lương đến quân doanh.
***
Cũng trên một con đường nhỏ dẫn đến bến tàu.
Thiên Tôn lắc lư đi. Sau lưng ngài, vì chân ngắn nên Diệp Tri Thu phải chạy theo.
Diệp Tri Thu nhìn mái tóc màu bạc nhoáng qua nhoáng lại sau lưng Thiên Tôn, tò mò tiến lên một bước, đi thẳng hàng với ngài, hỏi: “Lão thần tiên, người ta đồn đại ngài đã đi qua Cửu Thánh Điện, có thật không ạ?”
Thiên Tôn nhướng mày: “Hử? Ngay cả Cửu Thánh Điện cũng biết à? Ai dạy dỗ ngươi thế?”
“Sư phụ con là Thanh Ngô Sơn.” Diệp Tri Thu trả lời.
“À… Thì ra là đồ đệ nhà lão đạo sĩ đó à. Sư phụ ngươi vẫn còn trên đảo Thanh Mang sao?”
“Vâng.” Diệp Tri Thu gật đầu.
“Sức khỏe thế nào? Thế nào rồi? Mắt vẫn không nhìn thấy à?” Thiên Tôn hỏi thăm.
“Vẫn vậy ạ, dù sao thì người cũng bị mù bẩm sinh mà, nhưng mà tai rất thính.” Diệp Tri Thu nhảy loi choi theo: “Bên trong Cửu Thánh Điện thực sự có rắn chín đầu ạ?”
Thiên Tôn lắc đầu một cái: “Chỉ là một bức điêu khắc rắn chín đầu mà thôi.”
“A…” Diệp Tri Thu khoanh tay gật đầu: “Qủa nhiên lão đầu đó gạt con.”
Thiên Tôn nhìn hắn một chút: “Ngươi gặp phiền phức gì thế? Sao người ta lại treo giải thưởng bắt ngươi?”
Diệp Tri Thu gãi đầu: “Lúc con rời khỏi đảo Thanh Mang đến Trung Nguyên, bị nhầm hướng…”
Thiên Tôn lé mắt nhìn hắn: “Nhầm hướng?”
“Ưm.” Diệp Tri Thu tiếp tục gãi đầu.
Khóe miệng Thiên Tôn co giật: “Đường từ đảo Thanh Mang lên bờ có mỗi một con nước uống chưa hết một chung trà đã tới rồi, nhìn cái đã thấy đảo mà ngươi lại còn nhầm hướng…”
Diệp Tri Thu quay ngoắt một cái: “Hôm đó gió lớn mà!”
Thiên Tôn khoanh tay lẩm bẩm: “Đúng là làm khó cho lão đạo sĩ thật, bản thân đã chẳng thấy đường còn nhận một tên đồ đệ mù đường.”
Diệp Tri Thu chắp tay sau lưng, nói: “Thỉnh thoảng thôi mà! Con cũng đâu có thường lạc đường.”
Thiên Tôn gật đầu: “Ừ, điểm này cũng giống ta. Sau đó thế nào?”
“Sau khi lạc đường, thuyền của con cứ trôi trên biển, cuối cùng trôi đến một hòn đảo. Con bèn lên bờ, sau đó phát hiện trên đảo có một thôn làng.” Diệp Tri Thu nói: “Người trong thôn cũng rất nhiệt tình, cho con đồ ăn còn chỉ đường cho con nữa, nói cho con cách để trở về, hơn nữa còn cho con ở nhờ một đêm.”
Thiên Tôn gật đầu, hỏi: “Đảo gì vậy?”
“Tên gọi đảo Ác Hồ.”
Thiên Tôn khẽ cau mày: “Tên thật đáng sợ.”
“Vâng ạ! Nhưng mà người trên đó rất tốt.” Diệp Tri Thu nhún vai: “Đáng tiếc đều chết cả rồi.”
Thiên Tôn sửng sốt: “Đều chết cả?”
“Con đã đi sớm mất một bước.” Hình như Diệp Tri Thu còn có chút tiếc nuối: “Rạng sáng hôm sau, con rời đảo, ngồi thuyền đi về phía Trung Nguyên… nhưng mà…”
Thiên Tôn sờ cằm: “Chẳng lẽ ngươi lại lạc đường…”
Diệp Tri Thu tiếp tục xoay mặt: “Gió hôm đó cũng rất to!”
Thiên Tôn nhìn trời.
“Con xoay một vòng trên biển lại quay về đảo Ác Hồ. Khi con lên đảo, cứ nghĩ mình đã nằm mơ… Toàn bộ hòn đảo đều là máu cả, còn có cả lửa cháy hừng hực nữa.” Diệp Tri Thu cau mày nói: “Con thấy có hai chiếc thuyền lớn dừng ngay bên cạnh bờ, có một nhóm người đang bắt hai đứa bé lên thuyền.”
“Trẻ con sao?” Thiên Tôn nghi ngờ.
“Vâng, một bé trai năm tuổi và một bé gái chín tuổi, là hai chị em.” Diệp Tri Thu nói: “Khi con ở trên đảo đã ngủ nhờ nhà chúng một đêm, hai đứa nó là cháu của một lão đầu, lão đầu đó là trưởng thôn.”
“Cho nên ngươi cứu hai đứa nó?” Thiên Tôn hỏi.
Diệp Tri Thu gật đầu một cái: “Hai chiếc thuyền có đến hai trăm sát thủ, con làm thịt một nửa, đánh chìm một chiếc thuyền. Nhưng mà, một nửa khác đã dùng thuyền chạy mất. Đáng lẽ con cũng muốn đuổi theo nhưng mà mang theo hai đứa nhỏ bất tiện quá. Hơn nữa, có khi trên đảo vẫn còn người sống, cho nên… con ném Cốt Đao lên thuyền, phi trúng tên thủ lĩnh.”
Thiên Tôn sờ cằm: “Thì ra là thế.”
***
Bạch Ngọc Đường ngồi trên lưng Yêu Yêu nghe hai đứa nhỏ kể qua những chuyện đã xảy ra rồi, hỏi: “Đao của Diệp Tri Thu là do chính hắn ném lên thuyền sao?”
La Oanh gật đầu: “Hắn nói, bọn người kia nhất định sẽ không chịu từ bỏ ý định đâu, nhưng mà cứ để chúng chạy như vậy thì sau này dù mình muốn tìm chúng hay chúng muốn tìm mình đều sẽ rất khó, cứ cho chúng chút đầu mối đi. Sau này chỉ cần ai có thanh cốt đao này, dù có là kẻ nào đi chăng nữa thì nhất định cũng không thể thoát được quan hệ.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái. Diệp Tri Thu quả nhiên rất thông minh, nhờ thế mà đầu mối không bị đứt hết. Trước mắt thì Thiên Bảo Đường chắc chắn không thoát được quan hệ, bọn họ còn là người tìm đao và treo giải thưởng tìm người nữa…
Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường lại vô thức mà nhìn hai đứa nhỏ, hỏi: “Bọn họ giết toàn bộ người trên đảo nhưng lại chỉ giữ lại hai đứa thôi sao?”
Hai chị em đó gật đầu.
Bạch Ngọc Đường nghi ngờ: “Bắt sống hai đứa có mục đích gì? Hai đứa biết cái gì sao?”
Hai chị em nhìn nhau một cái, La Oanh nói: “Thật ra thì bọn muội không phải là cháu ruột của gia gia, cũng không phải được sinh ra và lớn lên trên đảo, bọn muội được nhặt về.”
Bạch Ngọc Đường cau mày: “Nhặt về?”
“Muội chỉ nhớ chuyện xảy ra ba năm nay mà thôi.” La Oanh nói: “Chuyện của trước đây ba năm muội đều không nhớ gì cả. Gia gia nói ông nhặt được bọn muội bên bờ biển. Lúc đó muội đang ôm chặt đệ đệ nên mọi người đều đoán có thể do bọn muội gặp nạn lớn trên biển, may mắn không chết mới trôi dạt vào đảo. Nhưng mà, muội đã bị đụng trúng đầu cho nên không nhớ được gì, đệ đệ lại quá nhỏ nên cũng không nhớ.”
Bạch Ngọc Đường nhìn hai đứa nhỏ một chút, hỏi: “Nhóm người đến diệt toàn thôn kia, chẳng lẽ chỉ vì muốn bắt hai đứa sao?”
“Chắc là như vậy.” La Oanh than thở: “Cả đường đi đều có người đuổi theo muốn giết bọn muội. May mà có Bí đao lùn bảo vệ nên mới có thể sống được đến giờ. Nhưng mà hắn không có binh khí trong tay nên rất bất tiện. Bọn muội nghe được một chút tung tích của Cốt đao, cũng biết đó là cái bẫy bắt Diệp Tri Thu, nhưng mà muội và đệ đệ muốn lấy đao về cho hắn. Hắn cũng vì có lòng tốt mới đeo theo món nợ là hai đứa trẻ đen đủi bọn muội, không cẩn thận còn bị liên lụy đến tính mạng nữa. Cho nên, mấy ngày nay hắn vẫn luôn đi điều tra, bọn muội thì lại nghĩ cách xâm nhập vào Thiên Bảo Đường.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, hỏi La Oanh: “Muội mấy tuổi?”
“Chín tuổi.” La Oanh trả lời.
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày: “Muội không có trí nhớ trước đây, ba năm nay đều sống trên đảo Ác Hồ sao?”
La Oanh gật đầu.
Bạch Ngọc Đường cũng không ngại nói thẳng: “Nhưng sao trông muội cứ như một người từng trải giang hồ thế.”
La Oanh gật đầu một cái: “Diệp Tri Thu cũng nói thế… Gia gia luôn kể chuyện giang hồ cho bọn muội nghe. Trên đảo cũng có rất nhiều sách liên quan đến võ công và binh khí nữa.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Cho nên muội mới biết Vân Trung Đao?”
“Vâng! Tất cả những binh khí nổi danh đều có một tờ ghi chép tỉ mỉ, thậm chí binh khí đó nằm trong tay ai cũng được ghi chép rõ ràng.” La Oanh nói: “Quyển ghi chép đó cũng không biết là do ai viết. Hình như trên đảo Ác Hồ có rất nhiều sách được lưu giữ, đáng tiếc đã bị một cây đuốc đốt rụi rồi…”
Bạch Ngọc Đường cảm thấy những chuyện còn lại thì phải tìm được Diệp Tri Thu rồi mới biết rõ được. Hắn cúi đầu nhìn một chút, lại hơi nghi ngờ, Yêu Yêu vốn đang bay trên trời đột nhiên lại lượn vòng một cái, bay về phía bến tàu – Chẳng lẽ Diệp Tri Thu đi về phía bến tàu sao? Hướng này hoàn toàn ngược lại so với ngôi miếu nát ban nãy, chẳng lẽ vị thiếu hiệp đó lại là một tên mù đường à? Bạch Ngọc Đường than thở, Thiên Tôn, Triển Chiêu lại thêm cả một Diệp Tri Thu này nữa, sao trên đời này có nhiều những tên mù đường đến độ ngay cả phương hướng cũng không thể phân biệt rõ ràng thế chứ!
***
Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa đến trước cửa thành quân doanh thủy quân, thấy bên ngoài thành rất bận rộn. Một đại đội nhân mã đang bổ sung vật liêu, Âu Dương Thiếu Chinh cũng mang theo mấy ngàn quân hoàng thành đến giúp đỡ.
Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa đi tới. Triệu Phổ cũng đang ngồi đó, đang ăn dưa hấu với Tiêu Lương và mấy quân binh, có vẻ rất thích ý.
Âu Dương vừa thấy Trâu Lương tới đã thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng tới, nhanh đi cứu người đi.”
Trâu Lương cầm giỏ đi vào, hỏi: “Bao lâu rồi?”
“Hai canh giờ rồi.” Tử Ảnh nhảy từ trên thành xuống, trong tai còn nhét đầu bông gòn, đưa tay cầm lấy dưa hấu mà gặm, còn nói với Trâu Lương: “Nhanh đi cứu người, mấy người ngất xỉu rồi.”
Lâm Dạ Hỏa tò mò tiến tới: “Tình hình thế nào rồi?”
“Oa!” Tử Ảnh đang gặm dưa hấu bị hắn dọa sợ nhảy dựng, chỉ Lâm Dạ Hỏa: “Ngươi là ai?”
Mọi người cũng nhìn cái người quấn đầy băng vải trước mắt này.
Tiểu Lương Tử lắc đầu, bụng chửi thầm – Cái tên khùng!
Lâm Dạ Hỏa chui xuống bóng cây kéo cái mảnh vải quấn mặt ra. Lúc này Trâu Lương đã đi vào đến cửa thành rồi.
Lâm Dạ Hỏa lấy cho Câm một miếng dưa hấu, che dù theo Trâu Lương vào thành.
Sân luyện binh của quân doanh khóa chặt cửa, mấy thị vệ vừa canh vừa không ngừng ngáp. Vừa nhìn thấy Trâu Lương đã nhanh chóng mở cửa cho hắn vào.
Lâm Dạ Hỏa cũng cảm thấy một luồng khí vô cùng buồn bã đập thẳng vào mặt, giật mình nhảy ra trốn sau lưng Trâu Lương, chỉ ghé cái đầu ra nhìn – thấy bọn lính trên sân tập ngã trái ngã phải, có người ôm đầu có kẻ bụm mặt, còn có kẻ nằm lê lết trên mặt đất đến đứng dậy không nổi nữa. Còn trên diễn đài gần đó, Long Kiều Quảng đang dùng một chất giọng đều đều mà lải nha lải nhải nói.
Lâm Dạ Hỏa cẩn thận lắng nghe những gì hắn nói. Hình như Long Kiều Quảng đang giảng cho bọn lính nghe mấy điểm quan trọng trong kỹ thuật bơi lội.
Trâu Lương yên lặng lấy hai miếng bông từ trong ống tay áo ra, nhét vào tai, sau đó xách giỏ lên chỗ Long Kiều Quảng đang ở trên diễn đài kia.
Hỏa Phụng chỉ dỏng tai nghe trong chốc lát như vậy đã phải ngáp dài rồi.
Triệu Phổ đi vào, có vẻ rất hả hê mà nhìn mấy vị phó tướng không thể nào hứng thú nổi kia – Lần này đã biết lợi hại chưa? Trong mấy vị tướng quân ở doanh trại, chỉ có mỗi phương pháp huấn luyện của Trâu Lương là bình thường nhất, vậy mà còn không biết quý trọng, cho nên chẳng còn cách nào khác là cho các ngươi nếm mùi quái thai một chút.
Lâm Dạ Hỏa vận khí từ đan điền lên, tập trung vào mấy huyệt đạo mới cảm giác khá hơn nhiều, cho nên bèn hỏi Triệu Phổ: “Là nội lực của hắn à?”
Triệu Phổ gật đầu một cái: “Tên lắm miệng kia có một loại nội lực khá giống ảo thuật, có thể thông qua giọng nói để khiến người ta cảm thấy buồn ngủ. Vốn dĩ hắn đã thích nói cho nên mới dùng nói chuyện để luyện công luôn. Chỉ có người nghe hắn nói mới thảm thôi.”
Lâm Dạ Hỏa tò mò hỏi: “Luyện binh như thế mà cũng hữu ích à?”
“Sao lại không hữu ích?!” Triệu Phổ nhướng mày một cái: “Tên lắm miệng kia đã luyện ra được một loại lính chỉ cần không phải nghe hắn nói là làm gì cũng được… sức chiến đấu kinh người luôn.”
“À…” Lâm Dạ Hỏa tán thán.
“Hơn nữa còn đặc biết thích hợp lối chiến đấu phục kích.” Âu Dương Thiếu Chinh cầm bình trà đi vào: “Bởi vì khó có cơ hội được ‘thanh tĩnh’ cho nên mọi người đều có gắng ‘tận hưởng’ cho tốt.”
Nhìn lại trên đài lúc này, Long Kiều Quảng đang cực kỳ hạnh phúc mà cầm bầu rượu gắp nấm tùng nướng ăn, vừa ăn vừa xua tay với bọn lính: “Đi nghỉ ngơi một lúc đi.”
Bọn lính hoan hô ầm ĩ, đang sung sướng thì lại nghe thấy Long Kiều Quảng nói câu: “Một lúc nữa chúng ta sẽ tiếp tục bàn về phương pháp luyện cung.”
“Xoạch” một tiếng, hơn một nửa số binh sĩ ngã luôn xuống, dùng vẻ mặt cực kỳ đưa đám mà quay lại nhìn Trâu Lương, ý bảo – Trâu tướng quân, chúng ta bắt đầu nhớ ngài rồi!
Lâm Dạ Hỏa vừa uống trà vừa nhìn ánh mắt bọn lính nhìn Trâu Lương, nhịn không được mà hí mắt – Ái dà, có vẻ Câm được yêu thích nhỉ!
***
Trên ngã bã cách bến tàu không xa, Thiên Tôn đứng giữa đường nhìn.
Diệp Tri Thu chỉ bên trái: “Hướng ngôi miếu đó chắc là bên đó!”
“Không phải ngươi nói là ở phía Tây à?” Thiên Tôn chỉ hướng Đông nói: “Bên đó mới là hướng Tây!”
“Rõ ràng bên này mới là hướng Tây mà!” Diệp Tri Thu chỉ về phía Nam khẳng định.
“Nói đi nói lại thì…” Thiên Tôn đột nhiên kéo cổ áo Diệp Tri Thu, hỏi: “Ngươi tìm Ngọc Đường nhà ta làm gì?”
Diệp Tri Thu hỏi: “Có phải Bạch Ngọc Đường biết rất nhiều nữ nhân không ạ?”
Khóe miệng Thiên Tôn co giật: “Những lời này ngươi chỉ được nói trước mặt ta thôi đấy, không được nói ra trước mặt người khác!”
Diệp Tri Thu khoanh tay: “Không phải người ta vẫn nói Bạch Ngọc Đường rất phong lưu sao ạ?”
“Ngoại trừ yêu Mèo như mạng ra thì Ngọc Đường nhà ta chẳng có ai khác ở ngoài hết, đừng có nói lung tung!” Thiên Tôn vừa nói vừa xách Diệp Tri Thu đi về hướng Bắc.
Diệp Tri Thu giãy giụa: “Bến đó là hướng Nam!”
Hai người đang cãi giữa đường thì lại nghe thấy có tiếng gió truyền thới, một bóng đen xuất hiện phía trên hai người, che mất ánh mặt trời.
Sau đó, hai người nghe thấy một giọng nữ truyền tới: “Bí đao lùn!”
Khóe miệng Diệp Tri Thu hơi méo, ngẩng mặt lên thì thấy có một con “rồng” đang bay qua trên đầu.
“Oa!” Diệp Tri Thu giật mình. Tiếp đó lại thấy có một người áo trắng nhảy xuống, động tác phải nói là cực kỳ tiêu sái, trong tay hắn còn xách hai đứa trẻ. Sau khi người áo trắng kia rơi xuống đất, cũng đặt hai đứa trẻ xuống… cúi đầu, nhìn Diệp Tri Thu.
Diệp Tri Thu híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường đã lâu không thấy – còn cao hơn, đẹp trai hơn mấy năm trước nữa, tóm lại là… Diệp Tri Thu ôm ngực – đau lòng!
Đứa bé trai hay xấu hổ lại không thích nói chuyện La Diên kia chạy ngay đến bên cạnh Diệp Tri Thu, nhét thanh Cốt đao đã được quấn vải xung quanh vào tay hắn. Sau đó, bé đứng cạnh hắn, nhìn dáng vẻ của hắn.
La Oanh khẽ thở dài, cũng không nói gì. Dù sao thì La Diên còn nhỏ đã phải chứng kiến cảnh cả thôn bị tàn sát thảm thiết như vậy, cảnh tượng đầy máu tanh đó đã làm thằng bé sợ hãi. Sau khi Diệp Tri Thu cứu nó, đã khiến nó sinh ra một loại cảm giác chỉ có ở bên cạnh hắn mới thấy an toàn. Cho nên, đứa nhỏ đó rất bám Diệp Tri Thu.
Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh một chút, nói: “Đi thêm mấy bước nữa là đến quân doanh của Triệu Phổ rồi, đến đó ngồi nói chuyện đi.” Vừa nói Bạch Ngọc Đường vừa vỗ đầu Yêu Yêu. Yêu Yêu giương cánh bay về phía quân doanh của Triệu Phổ. Những người khác thì đi bộ.
Lúc này Thiên Tôn cũng không còn lớn giọng nữa, bị Bạch Ngọc Đường kéo đi để tránh cho ngài lại tự mình lạc đường rồi còn kéo cả người khác cũng lạc đường theo.
“Ta muốn ngươi tìm giúp ta một nữ tử.” Diệp Tri Thu nói.
“Ai vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Ta chỉ có một bức chân dung.” Diệp Tri Thu lấy từ trong túi ra một tờ chân dung đưa cho Bạch Ngọc Đường xem.
Thiên Tôn xấn tới: “Chắc không phải là ngươi vẽ nữa đấy chứ?”
Nhưng mà Bạch Ngọc Đường vừa mở ra lại phát hiện là một bức tranh vẽ một mỹ nhân khá đẹp. Nhìn vào lạc khoản một chút, hắn không hiểu: “Đây là… tranh hoa khôi à?”
Diệp Tri Thu khoanh tay gật đầu: “Hôm đó không bắt được người che mặt đến tập kích đảo Ác Hồ, nhưng mà ta có nhìn thấy một nữ nhân rất đẹp ở trên thuyền của chúng, những người khác hình như cũng nghe theo sự chỉ huy của ả. Ta nhìn thấy từ xa xa mà thôi, nhưng mà, sau khi ta đến thành Khai Phong, lúc đi qua hàng tranh lại thấy có rất nhiều người tập trung mua tranh, bức tranh này còn được treo ở một vị trí rất bắt mắt, cho nên chỉ liếc mắt qua là ta đã nhận ra ả ta rồi.”
Bạch Ngọc Đường nhìn bức chân dung thêm một lần nữa, nói: “Có thể được vẽ chân dung đem bán, còn đặt ở nơi bắt mắt thì chỉ có thể là hoa khôi… Nhưng mà liệu có phải là người của thành Khai Phong hay không cũng chưa chắc được, để ta phái người hỏi thăm một chút.”
Thiên Tôn hỏi Diệp Tri Thu: “Tìm hoa khôi mà còn phải đặc biệt đến tìm Bạch Ngọc Đường giúp à? Cứ đi tìm diêu tỉ hỏi chẳng phải là xong sao.”
Diệp Tri Thu liếc Thiên Tôn một cái: “Cứ hỏi thăm khắp nơi chẳng phải sẽ khiến người ta nghi ngờ sao ạ? Hơn nữa, ở trong thành Khai Phong này con cũng chẳng quen biết ai, nhỡ đâu hỏi phải người xấu thì chẳng phải con sẽ chui đầu vào lưới à? Đương nhiên là phải âm thầm điều tra rồi.”
Thiên Tôn đưa tay vỗ trán hắn một cái: “Đạo sĩ thối nhận đồ đệ cũng mưu mô gớm…”
Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Diệp Tri Thu một chút. Người ta thường nói kẻ nhỏ con thường lắm mưu nhiều kế, Diệp Tri Thu này đúng là không đơn giản.
***
Trong thành Khai Phong.
Cuối cùng thì lễ tế Long Vương cũng kết thúc, trời cũng xẩm tối rồi, Bàng Dục kéo Bao Duyên khiêng theo Tiểu Tứ Tử cố hết sức chui từ trong đoàn người ra. Ba người không ngừng kêu đói.
Triển Chiêu đón lấy Tiểu Tứ Tử, mang theo hai người còn lại về phủ Khai Phong. Ban nãy Giao Giao có về một chuyến, kể lại toàn bộ mọi việc cho y nghe, cho nên Triển Chiêu cũng không lo lắng lắm. Y định dẫn ba người này về phủ Khai Phong trước, sau đó mình sẽ đến bến tàu hội hợp với bọn Bạch Ngọc Đường. Bây giờ Triển Chiêu cũng khá chú ý đến vụ án của đảo Ác Hồ. Đã giết nhiều người như thế, còn cài tang vật vu oan giá họa, lại còn đuổi giết hai đứa trẻ nữa, đây cũng không phải là chuyện giang hồ nữa rồi. Y cũng không phải muốn xen vào chuyện của người khác, mà thực sự không thể tha thứ được.
Đang trở về Triển Chiêu lại cảm thấy Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên tay mình đột nhiên ngoái đầu lại, vẻ mặt rất khó hiểu.
“Sao vậy Tiểu Tứ Tử?” Triển Chiêu chọc chọc bụng bé.
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên nhìn Triển Chiêu: “Miêu Miêu, cháy thấy một cái hang núi rất lớn.”
Triển Chiêu hơi sững sờ: “Hang núi sao?”
“Vâng!” Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Bên dưới hang núi có một cái xiềng xích rất dài, hình như đang xích cái gì đó!”
“Xích cái gì?” Triển Chiêu hỏi.
Tiểu Tứ Tử lắc đầu một cái: “Cháu không thấy.”
Triển Chiêu gật đầu. Có thể Tiểu Tứ Tử lại đột nhiên nhìn thấy cái gì đó. Những gì Tiểu Tứ Tử đột nhiên nhìn thấy đều sẽ thành hiện thực, Triển Chiêu khó hiểu – Hang núi to lớn, xiềng xích thật dài đang động đậy… đây là có ý gì? Đang giam cầm mãnh thú sao?