Long Đồ Án

Quyển 16 - Chương 449: Hình thiên hào




Lâu lắm lâu lắm lâu lắm rồi không quăng bom nửa đêm <3 Hôm nay quăng liền 3 quả để thứ 4 tuần sau lại quăng tiếp <3

[Hình Thiên Hào]

Vì cái chết của Hoàng phu tử và một loạt các biến cố khác mà kỳ thi mùa xuân phải tổ chức muộn mất một tháng. Cho nên, đáng lẽ là Xuân thử, giờ đã biến thành “Hạ thử” mất rồi.

Trời càng lúc càng nóng, năm nay lại ít mưa, cho nên, vừa mới được yên tĩnh mấy ngày là hoàng đế Triệu Trinh lại bắt đầu đi tới đi lui, lo lắng không biết trời có hạn hán không.

Triệu Phổ thấy Triệu Trinh thảm quá, không mưa thì lo hạn hán, mưa nhiều lại sợ lũ lụt, hôm nào thức dậy cũng nhảy dựng lên so tài với thời tiết.

Cuối cùng, Triệu Trinh mời một vị chẳng biết là cao tăng hay đạo sĩ tới… tóm lại là, nghe nói lập đàn cầu mưa mất một ngày ngoài cửa cung mà chẳng cầu được giọt mưa nào.

Bàng phi bưng bát canh hạt xen đút cho cho Triệu Trinh, giúp hắn hạ hỏa. Hương Hương thì cầm cây quạt nhỏ quạt gió cho phụ hoàng bé.

Tiểu Tứ Tử vào cung một chuyến thấy vậy, thấy hoàng đế đáng thương quá cho nên mới trốn vào một góc mà vừa cầu nguyện vừa vỗ ‘bộp bộp bộp’ mấy tiếng. Sau đó, bầu trời nổi sấm đùng đùng một lúc, roẹt roẹt mấy tiếng, mưa như trút nước.

Triệu Trinh nhảy cao phải biết, ôm lấy Hương Hương mà xoay vòng.

Tiểu Tứ Tử được Triệu Phổ cầm ô đến đón về. Trong lòng Cửu vương gia lúc này thầm tính, tiền Triệu Trinh dùng để mời đám đại thần gì đó kia phải mang cho Tiểu Tứ Tử mới đúng.

Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử về đến phủ Khai Phong, thấy Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi đang bưng hai cái chậu táo rất lớn, vừa hát vừa đi về phía viện sau.

Triệu Phổ đưa tay cầm một quả. Tiểu Tứ Tử cũng định cầm lấy, bé vừa nhìn lại thấy có chỗ nào đó bất ổn…

“Đây chẳng phải là thùng đựng đồ ăn của Đa Đa sao?”

Tiểu Tứ Tử vừa nói xong, Triệu Phổ vội vàng nhè ngay miếng táo vừa mới nhét vào miệng ra.

Hai nha đầu cười tươi rói chạy về phía viện sau, vừa đi vừa nói chuyện ngựa con gì đó.

Tiểu Tứ Tử và Triệu Phổ nhìn nhau một cái – Ái chà?

Hai người chạy đến viện sau, thấy có rất nhiều người đang ở đó.

Trong chuồng ngựa, Đa Đa đứng đó, Công Tôn đang ở bên cạnh sờ bụng nói. Bạch Vân Phàm thì đứng bên cạnh nghiêng đầu nhìn.

Trong chuồng ngựa hai bên, Hắc Kiêu nhà Triệu Phổ, Phong Nha Đầu nhà Âu Dương Thiếu Chinh, Sơ Thất nhà Trâu Lương, Ngai Ngai nhà Lâm Dạ Hỏa cộng cả con lừa nhỏ nhà Công Tôn đều ghé đầu sang, tò mò nhìn. Tiểu Ngũ là một con hổ rất thành thục chung đụng với đám ngựa cũng ngồi xổm ngoài cửa chuồng ngựa, xem náo nhiệt.

Mà trước cửa chuồng ngựa, Triển Chiêu ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, hai tay chống cằm nhìn chằm chằm cái bụng của Đa Đa.

Bạch Ngọc Đường tựa vào một chiếc cột trước cửa chuồng ngựa. Thiên Tôn lại cầm một củ cà rốt đút cho con lừa nhỏ nhà Công Tôn. Ân Hậu thì bưng chén trà, bên cạnh ngài là đại sư Vô Sa đang nắn gân cốt cho Tiểu Lương Tử. Lâm Dạ Hỏa hỏi Triển Chiêu: “Ngươi chắc chắn Đa Đa mang bầu chứ không phải béo à?”

Triển Chiêu gật đầu: “Cảm giác không giống.”

Tiểu Tứ Tử há to miệng, chạy đến trước cửa chuồng ngựa, ngẩng mặt nhìn Công Tôn đang rửa tay.

Công Tôn xoa tay, nhẹ nhàng tằng hắng một cái, đi tới trước mặt Bạch Vân Phàm, đưa tay vỗ cổ nó, nói: “Chúc mừng!”

Bạch Vân Phàm nháy mắt mấy cái. Tiểu Tứ Tử nhảy cẫng lên hoan hô.

Triển Chiêu đỡ trán… quả nhiên!

Bạch Ngọc Đường bắt đầu quan sát xung quanh, đang cân nhắc đến chuyện xây cái chuồng ngựa mới.

Bọn Triệu Phổ thì lại chạy tới xếp hàng chúc mừng Bạch Vân Phàm. Lâm Dạ Hỏa giật khóe miệng – Có những lúc, người của phủ Khai Phong còn ngoại hạng hơn cả cái đám ở thành Ma Qủy kia nữa.

“Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử và Hỏa Kỳ Lân sẽ sinh ra loại ngựa gì vậy?” Trâu Lương hỏi.

Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy hưng phấn: “Liệu có sinh ra được Hỏa Tung Bạch Long không?”

Mọi người tò mò nhìn Bạch Ngọc Đường – Ngựa gì thế? Nghe thật thần khí!

“Hỏa Tung Bạch Long đã tuyệt chủng từ lâu rồi.” Ân Hậu nói: “Ngọc Sư Tử phối với ngựa Kỳ Lân có thể dễ dàng sinh ra Bạch Long hoặc là Hỏa Long, thể trạng gần với Ngọc Sư Tử nhưng mà ngoại hình lại giống với Kỳ Lân, còn có bờm rất dài nữa. Bạch Long cũng có chút giống với Trại Long Tước.” Vừa nói vừa chỉ con Hắc Kiêu nhà Triệu Phổ: “Điểm khác biệt duy nhất là độ dài của bờm. Nếu như bờm của ngựa Bạch Long biến đổi màu sắc từ từ, tức là bờm có màu trắng, dần dần chuyển sang màu đỏ, cuối cùng đỏ rực như lửa thì chính là Hỏa Tung Bạch Long trong truyền thuyết. Lúc mới sinh, lông loại ngựa này có màu đỏ nhàn nhạt, ánh quang trông như vảy cá vậy, ta cũng chỉ nghe Mã si nói mà thôi, chưa từng nhìn thấy. Nhưng mà để có thể sinh ra được Hỏa Tung Bạch Long thì bắt buộc phải có một con ngựa mẹ thuốc dòng Hỏa Kỳ Lân và một con ngựa cha thuộc dòng Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử. Mà lông con Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử ấy còn phải có chút ánh bạc nữa.”

Nghe Ân Hậu nói, tất cả mọi người đều quay qua nhìn Bạch Vân Phàm.

Bạch Ngọc Đường đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông trên lưng Bạch Vân Phàm. Mọi người liền thấy khi từng lớp lông dày trắng muốt lướt qua những ngón tay thon dài của Bạch Ngọc Đường, dưới ánh mặt trời bỗng hiện ra từng lớp ánh sáng bạc bóng loáng. Bạch Vân Phàm hí vang một tiếng, nhẹ nhàng xổ tung bờm. Quan sát vẻ bề ngoài tôn quý mỹ lệ của Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, mọi người càng thêm hi vọng vào chú ngựa non sắp sửa chào đời kia.

Triển Chiêu nhẹ nhàng vuốt ve bụng Đa Đa, cười híp mắt mà vỗ cổ nó: “Sắp phải làm mẹ rồi nhỉ.”

Đa Đa cọ cọ Triển Chiêu, cái đuôi phe phẩy mấy cái. Hình như nó cũng biết là sắp tới mình không thể chở Triển Chiêu một thời gian rồi, cho nên ngước đôi mắt to lên nhìn Triển Chiêu, xong lại nhìn về phía Yêu Yêu đang đậu trên nóc nhà xa xa.

Triển Chiêu sờ tai Đa Đa, ý bảo – Không sao, không cần lo lắng.

***

Đến gần trưa, Tiểu Tứ Tử nhanh chóng chạy tới, hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Miêu Miêu, Bạch Bạch, có đi xem tế Long Vương không ạ?”

Bạch Ngọc Đường khó hiểu: “Tế Long Vương sao? Phủ Khai Phong cũng có tục tế bái Long Vương à?”

“Hình như không có mà.” Triển Chiêu lắc đầu một cái.

“Là một hoạt động tương tự của đền miếu mà thôi.” Từ ngoài cửa viện, Công Tôn cầm mấy cuốn sách đi vào nói: “Chẳng phải đợt trước hạn hán rất lâu sao? Gần đây trời lại đột nhiên mưa cho nên mấy ngôi đền bèn chuẩn bị tế Long Vương, cũng có rất nhiều gánh hát đến biểu diễn nữa.”

“À…” Triển Chiêu hiểu rồi.

“Ta phải giúp đại nhân chuẩn bị chuyện tổ chức thi xuân, các ngươi giúp ta dẫn Tiểu Tứ Tử đi đi.” Công Tôn nói.

Triển Chiêu gật đầu, Bạch Ngọc Đường lại hơi ngạc nhiên: “Thế Triệu Phổ đâu rồi?”

“Ban nãy nhận được thư gửi từ biên quan tới nên đã dẫn bọn Trâu Lương ra ngoài thành rồi.” Công Tôn nói.

Triển Chiêu hỏi: “Không phải biên quan đã xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?”

“À, chuyện này thì không. Thư do Hạ Nhất Hàng gửi tới, chủ yếu báo cho Triệu Phổ biết mọi chuyện vẫn bình an, cũng đã tiễn Đạt Đán về nhà rồi. Mặt khác, hình như Long Kiều Quảng chuẩn bị đến huấn luyện thủy quân thì phải, Trâu Lương đi chuẩn bị chỗ ở cho hắn, Triệu Phổ thì tới bến tàu.” Công Tôn nói: “Trước đó Hoàng thượng có nói là Thủy quân quá yếu, muốn tập trung chỉnh đốn lại, đồng thời cũng phải huấn luyện thêm nữa. Đáng lẽ là do Trâu Lương phụ trách, nhưng mà hình như hiệu quả không được tốt lắm. Trâu Lương đề nghị để Long Kiều Quảng đến phụ trách một thời gian, quản lý đám Thủy quân này.”

Triển Chiêu hơi tò mò: “Trâu Lương có thể quản lý binh mã tốt thế mà, sao lại không có cách nào với đám Thủy quân đó chứ?”

Công Tôn bất lực lắc đầu: “Quản lý binh mã của Triệu gia quân đương nhiên là tốt rồi. Trâu Lương là người thẳng thắn thành thật, đám Thủy quân kia lại cực kỳ nhốn nháo, với tính cách của hắn, có khi mỗi ngày sẽ đá mấy trăm người xuống biển cũng nên. Triệu Phổ nói Long Kiều Quảng là tên già đời, hoàn toàn có thể chơi với đám côn đồ cắc ké đó, để hắn thay đứa trẻ thành thật Trâu Lương đặt nền móng cái đã.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều gật đầu. Đừng thấy Long Kiều Quảng lắm miệng như thế mà lầm, hắn là một người khôn khéo đến cảnh giới tối cao rồi, tính cách lại rất thú vị nữa. Hơn nữa, Hữu Tướng quân giỏi về cung nỏ, tài bắn cung của thủy quân là một trong những bản lĩnh quan trọng nhất. Triệu Phổ kéo hắn tới chắc là cũng vì như vậy.

“Lại nhắc tới, sao Hoàng thượng lại đột nhiên nghĩ đến việc huấn luyện thủy quân vậy?” Triển Chiêu hỏi.

“Là do Triệu Phổ đề nghị.” Công Tôn giữ Tiểu Tứ Tử lại rửa mặt cho bé, nói: “Mấy hôm trước Triệu Phổ có nói, trong bốn nơi thánh địa, ba cái khác đều nằm giữa biển, không có thủy quân không được. Đúng rồi… gần đây có một tin đồn, các ngươi có nghe nói không?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều lắc đầu – Tin đồn sao? Tin đồn về dạng đề thi nào sẽ được ra vào kỳ thi mùa xuân năm nay đúng là khắp chốn tung bay.

“Có một ngư dân, lúc ra biển đã tìm được chiếc Hình Thiên Hào đã mất tích thời Thịnh Đường.” Công Tôn nói một câu khiến cả Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều giật mình.

Hình Thiên Hào là chiếc tàu chiến cực lớn được chế tạo vào thời Thịnh Đường, cũng là một chiếc thuyền tầng lớn nhất từ trước đến nay, nghe nói có thể chứa đến hơn năm ngàn binh lính, còn lớn hơn các chiếc Phi Vân Hào thời Đông Ngô nữa. Đây cũng là lý do tại sao nó được đặt là Hình Thiên, theo tên của người khổng lồ trong truyền thuyết… Nhưng mà ngay khi Hình Thiên Hào lần đầu hạ thủy đã bị sóng lớn đánh chìm, thương vong vô cùng nghiêm trọng không nói, còn khiến cho Đại Đường mất hết thể diện, vì thế Đường Vương vô cùng tức giận.

Người phụ trách thiết kế và chế tạo Hình Thiên Hào năm đó chính là mấy gia tộc nổi danh về đóng thuyền. Vì Hình Thiên Hào bị chìm mất nên những gia tộc này cũng bị liên đới toàn bộ, nghe nói số người bị chém đầu năm đó lên tới mấy trăm người, những người bị đày ải và trừng phạt càng nhiều hơn nữa. Từ đó về sau, chẳng còn thợ thuyền nào chịu chế tạo một con thuyền có sức chứa quá ba ngàn người nữa. Bất kể triều đình có trả bao nhiêu tiền bạc, họ đều nói là không cách nào tạo ra được, kỹ thuật đã thất truyền lâu rồi. Truyền thống này vẫn được gìn giữ cho đến tận bây giờ.

“Nhưng sau đó lại có rất nhiều dị bản khác.” Vì liên quan đến đảo Hãm Không nên Bạch Ngọc Đường hiểu biết rất rõ bề việc đóng thuyền, nói: “Có tin đồn do người trên thuyền đã động tay động chân khiến thuyền chìm; cũng có người nói là do các quan viên trong triều vì tư lợi, cuối cùng lại lôi các thợ thuyền ra chịu tội thay mình.”

“Rất có thể.” Triển Chiêu gật đầu: “Nhiều gia tộc đóng thuyền nổi danh như thế mà lại bị giết hết thì thật đáng tiếc.”

“Nhị ca ta cũng nói thế.” Bạch Ngọc Đường nói: “Thật ra, quả thực cũng có rất nhiều kỹ thuật đã thất truyền lâu rồi, bây giờ có muốn đóng thuyền lớn cũng khó mà đóng được. Nghe nói lúc đó, trong lúc nóng giận, các thợ đóng thuyền đã hủy luôn cả bản thiết kế rồi, cũng không thu đồ đệ nữa… Nếu quả thực có thể tìm được chiếc Hình Thiên Hào bị mất năm đó, thì có thể tìm lại được rất nhiều những kỹ thuật đã bị thất truyền rồi.”

Công Tôn cũng gật đầu: “Triệu Phổ đã phái người đi điều tra rồi. Hoàng thượng nói, bất kể phải bỏ ra bao nhiều tiền bạc cũng phải vớt chiếc thuyền đó lên.”

Bạch Ngọc Đường nghĩ, mình có nên viết cho Nhị ca một bức thư không nhỉ, nếu thực sự tìm được Hình Thiên Hào thì nhất định Nhị ca hắn cũng muốn đến xem một cái.

“Miêu Miêu, Bạch Bạch.”

Tiểu Tứ Tử thấy mọi người đột nhiên bàn chuyện đóng thuyền thì quyết định kéo vạt áo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Các thúc có đi không?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngẩn người, hỏi bé: “Đi đâu?”

Tiểu Tứ Tử xị má: “Lễ tế Long Vương nha!”

Triển Chiêu nhướng mày, đưa tay nhéo má bé: “Đi lên miếu với cháu hả?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.

Tiểu Tứ Tử vỗ tay: “Cháu đi báo cho Ân Ân.”

Triển Chiêu khó hiểu: “Ngoại công cũng đi sao?”

“Không phải. Ân Ân không đi, nhưng mà Tôn Tôn cứ đòi đi.” Tiểu Tứ Tử nói: “Nhưng mà hôm nay Tiểu Lương Tử lại theo Cửu Cửu đến bến tàu, cho nên cháu định đi cùng với Tôn Tôn. Nhưng sau đó Ân Ân lại nói, nhất định phải tìm một người lớn tâm trí bình thường và thành thục đi cùng mới cho phép Tôn Tôn đi miếu.”

Triển Chiêu dở khóc dở cười, Bạch Ngọc Đường cũng chỉ có thể lắc đầu một cái.

Sau khi nội lực của Yêu Vương biến mất, Thiên Tôn cũng không có thay đổi gì nhiều. Tính cách gần như chẳng có chút biến hóa gì, vẫn giống hệt trẻ con như cũ.

Nhưng mà Bạch Ngọc Đường cảm thấy, sự “quá độ yên bình” ấy của Thiên Tôn cũng có không ít công sức của Tiểu Tứ Tử góp vào.

Cho nên, Ngũ gia ngồi xuống, đưa tay sờ đầu Tiểu Tứ Tử, cười nói: “Cùng đi thôi.”

Khuôn mặt nhỏ bé hồng hào của Tiểu Tứ Tử liên tục gật đầu: “Vâng!”

***

Sau khi ăn xong cơm trưa, quả nhiên cả thành Khai Phong đều trở nên náo nhiệt, trên đường toàn người là người. Bình thường chùa miếu cũng rất đông đúc rồi, đã thế giờ đây còn có cả đoàn hát đến góp vui nữa. Có rất nhiều người hết ca lại múa cực kỳ phô trương, còn có đủ loại xe hoa, đèn rồng, người giấy, nghe nói phải kéo dài tới tận tối, sau đó còn thả hoa đăng nữa.

Lúc ra ngoài, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Tiểu Tứ Tử và Thiên Tôn, còn có cả Bàng Dục và Bao Duyên.

Bao Duyên đang chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân này, vậy mà đa số thời gian hắn đều giúp Bao đại nhân tra án. Nhưng mà, thật ra Triệu Trinh đã từng nói, Bao Duyên có thể vào thẳng kỳ thi điện, không cần phải thi nhiều cho phiền phức. Có điều, Bao Duyên tham gia nhiều kỳ thi như vậy, một mặt là do sợ người ta nói ra nói vào, mặt khác, mọi người cũng cảm thấy Bao đại nhân đang cố ý kéo dài thời gian để cho Bao Duyên bước chân vào quan trường. Đừng nhìn thường ngày Bao đại nhân luôn đen mặt độc miệng mà lầm, đối với con trai mình, ông không bao giờ có ý ép buộc phải thành công lập danh, chỉ cần nó cảm thấy sống vui vẻ là được. Điều bất lực nhất chính là, sao Văn Khúc kết hợp với Đại tài nữ, đương nhiên phải sinh ra Đại tài tử rồi. Bao Duyên vừa mới vào học trong Thái Học, chưa đầy ba tháng đã trở thành cục cưng của tất cả các vị phu tử luôn.

Trong thành Khai Phong đã bắt đầu có rất nhiều người lưu giữ văn thơ và tranh của Bao Duyên. Đương nhiên, tuyệt đối không phải vì hắn là con trai của Bao đại nhân, mà là bởi vì tài thơ họa của hắn cực cao, đúng là tiền đồ vô lượng.

Hôm nay Bao Duyên ra ngoài giải sầu với Bàng Dục. Nhưng điều khiến mọi người chẳng ngờ được chính là, lần này là Bao Duyên đi giải sầu với Bàng Dục chứ không phải là tiểu hầu gia đi cùng Bao Duyên.

Gần đây tiểu hầu gia có chút nóng giận. Người này ấy mà, khi hắn đang làm người xấu có muốn thu cũng khó, nhưng khi hắn biến từ người xấu sang người tốt thì đôi khi lại càng không thể dọn dẹp.

Là một Hoàng thân quốc thích, đương nhiên là Bàng Dục có thể vào Thái Học đọc sách rồi. Nhưng mà nền tảng học hành của tiểu hầu gia quá kém, sao đối phó nổi với mỗi lần thi cử chứ? Đã thế hắn lại là bạn học của Bao Duyên nữa chứ, phải đối diện với cái cây đại thụ như thế, thể diện của Tiểu hầu gia đã gần như mất sạch rồi, bởi vậy hắn rất cố gắng. Gần đây, ngoại trừ kỳ thi mùa xuân, Thái Học còn định tổ chức thêm một lần thi nữa.

Mấy ngày trước, phu tử Lâm Tiêu của Thái Học đã nói với Bàng Dục rằng, thành tích học tập gần đây của hắn đã tiến bộ nhiều, lần này chắc chắc có thể làm tốt bài thi. Ông lão đó cũng tâm lý thật, còn bảo hắn không cần lo lắng, lãng tử biết hối cải còn quý hơn cả vàng nữa mà.

Đợt thi này, Bao Duyên cộng với cả Âu Dương Thuần Hoa và cả Triệu Lan cũng thay phiên nhau bổ túc cho Bàng Dục, cho nên, thấy kỳ thi càng lúc càng đến gần, tâm trạng Tiểu hầu gia lại càng ngày càng nhấp nhổm.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy buồn cười. Thế sự này thay đổi cũng thật khó lường, ai mà nghĩ được rằng Bàng Dục cũng có ngày lo lắng không yên vì chuyện thi cử chứ nhỉ.

Mọi người cứ thế đi theo đoàn người tiến về phía trước.

Tiểu Tứ Tử và Thiên Tôn mỗi người cầm một xiên kẹo hồ lô. Bàng Dục và Bao Duyên thì chạy trên chạy dưới, chỉ sợ hai người một già một trẻ này mất tích lúc nào chẳng hay.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại không hề lo lắng, từ tốn theo ở phía sau, vừa đi vừa tán gẫu. Triển Chiêu cảm thấy rất hứng thú với Hình Thiên Hào, Bạch Ngọc Đường bèn kể cho y nghe một số truyền thuyết về chiếc thuyền kia.

“Miêu Miêu, nếm thử chút đi ạ!”

Lúc này, Tiểu Tứ Tử đột nhiên chạy về, đưa cho Triển Chiêu một xiên cánh gà nướng.

Triển Chiêu “ngao ô” một ngụm: “Ái chà!”

“Ngon đúng không ạ?” Tiểu Tứ Tử y như hiến bảo nói: “Cánh gà lọc xương rồi!”

Triển Chiêu kéo bàn tay bé chạy đi mua. Cả đoàn người tập trung cực kỳ náo nhiệt, vây quanh lò thịt nướng. Qủa nhiên, chủ hàng thịt nướng này cũng là người quen của Triển Chiêu.

Thiên Tôn cầm cánh gà đứng xem tranh chữ bên hàng thư họa. Bạch Ngọc Đường không hứng thú với chuyện ăn uống, chỉ đứng bên cạnh hàng tranh đợi trả tiền cho Thiên Tôn.

Trên đường có rất nhiều người qua lại, đặc biệt là trẻ con.

Bạch Ngọc Đường vốn cũng chẳng thích những chỗ nhiều người, cho nên lùi đến chỗ có ít người.

Ngũ gia lùi đến bên ngoài một con hẻm gần hàng tranh, cảm thấy cuối cùng cũng được yên tĩnh một chút rồi. Vừa mới đứng lại, hắn đột nhiên nhìn thấy có hai đứa trẻ lao từ trong ngõ hẻm ra, không kịp tránh, chớp mắt cái đã suýt nữa thì đụng phải hắn rồi.

Đương nhiên là Bạch Ngọc Đường có thể tránh được, nhưng mà không biết tại sao hai đứa nhỏ này lại chạy thục mạng như thế, bên ngoài lại có nhiều người và nhiều xe ngựa qua lại, nếu hắn tránh ra, có khi chúng sẽ đụng phải xe ngựa hoặc là người khác mất.

Bởi vậy, Ngũ gia nhẹ nhàng đưa tay đỡ.

Trong hai đứa đang chạy ấy, đứa bé chạy trước đột nhiên kéo đứa trẻ sau lưng, lách người một cái, muốn vòng qua bên người Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia nhướng mày một cái – À, võ công không tệ, rất nhạy bén, chỉ là…

“Ai da!”

Đứa nhỏ kia chỉ mải tránh Bạch Ngọc Đường mà không để ý thế một nửa viên gạch bị lồi ra trên mặt đất, nên vấp chân ngã lộn nhào xuống đất.

Đứa trẻ phía sau nó cũng nhào tới theo.

Bạch Ngọc Đường nhìn hai đứa trẻ ngã chổng quèo trên đất, cảm thấy khá thú vị.

Nhưng mà từ trong ngõ hẻm lại truyền đến tiếng chân chạy đuổi sát và tiếng la hét, không còn khiến người ta cảm thấy thú vị nổi nữa.

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu lên, thấy trong hẻm có ba gã đàn ông cầm đao chạy đến, đều mặc đồng phục, hẳn là người của một môn phái giang hồ. Có điều rõ ràng chính là, bọn chúng đang đuổi theo hai đứa nhỏ kia.

Ngũ gia cảm thấy hơi nghi ngờ – Cầm đao đuổi theo trẻ con sao?

Cùng lúc đó, từ sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn, thấy trước con đường hai đứa nhỏ kia muốn chạy trốn cũng đã bị chặn lại rồi. Có bốn nam tử ăn mặc tương tự hai gã đàn ông đang đuổi ban nãy, trong tay cũng cầm loại đao tương tự.

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, vô thức quan sát hai đứa nhỏ kia.

Nhìn kỹ mới thấy, đứa chạy phía trước là một bé gái, mặc trang phục nam, ăn mặc theo kiểu võ nhân, trong tay cầm một thanh đao ngắn. Cô bé này dáng người nhỏ nhắn, rất khó phân biệt tuổi tác, có thể khoảng độ mười một, mười hai tuổi đi?

Nhưng mà đứa nhỏ còn lại mà cô bé đó đang kéo trong tay cũng chỉ là một bé trai khoảng bảy, tám tuổi mà thôi, dáng người thấp bé. Quần áo hai đứa nhỏ mặc rất cũ, dính đầy đất, mặt mũi bẩn thỉu còn bị thương nữa, rõ ràng là đã phải chạy thục mạng rồi.

Trong tay bé trai kia có ôm một vật giống một cây gậy dài, được quấn bằng vải xanh lơ, gần như còn cao hơn cả cậu bé nữa. Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn qua hình dáng vật đó cũng biết – là một cây đao.

Hai đứa nhỏ bò dậy, phát hiện đã không còn đường để trốn nữa rồi, cùng nhìn về phía Bạch Ngọc Đường đang chẳng khác nào khúc gỗ mà chắn giữa đường. Nếu không phải Ngũ gia ngài cản đường khiến hai người họ bị ngã, chắc là họ sẽ không bị bắt đâu.

Bạch Ngọc Đường cũng cúi đầu nhìn hai người, hai bên đối mặt.

Cô bé kia sửng sốt một cái, đột nhiên chỉ Bạch Ngọc Đường: “Vân Trung Đao!”

Ngũ gia cũng sửng sốt, đồng thời ngộ ra, cô bé không chỉ hắn mà chỉ cây đao trong tay hắn.

Mấy kẻ đuổi theo kia vốn dĩ vừa thấy người đã thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ đuổi theo hai đứa ranh con này từ sáng tới tận trưa rồi, bọn chúng cứ nhảy lên hạ xuống loi cha loi choi y như con thỏ vậy, gần như chẳng thể chặn lại được. Vất vả lắm mới vây được chúng nó, lại phát hiện ra có người chặn ở giữa.

Mấy võ nhân kia giương mắt nhìn, cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh. Đây không phải là Bạch Ngọc Đường sao? Phiền phức rồi.

Bạch Ngọc Đường cũng đang khó hiểu thì bé gái kia đột nhiên kéo lại vạt áo hắn: “Cứu mạng nha!”

Ngũ gia nhướng mày một cái – Cứu mạng?

Bé gái chỉ đám người đuổi theo kia: “Bọn buôn người!”

Bạch Ngọc Đường quay mặt sang nhìn. Đám người đuổi theo kia há to miệng, đang định lắc đầu thì lại cảm thấy từ sau lưng có người đang chọc bả vai mình.

Mọi người vừa quay đầu lại, thấy Triển Chiêu đang cầm một tay ba xiên cánh gà nướng vàng, gặm đến miệng đầy dầu mỡ, đứng ở đó nghiêng đầu hỏi: “Các ngươi chính là lũ buôn người mà người ta vẫn đồn đại à?”