Triệu Phổ dẫn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tới biệt viện, thấy trong sân có một cô bé khoảng mười bốn tuổi đang ngồi uống trà. Thần Tinh Nhi ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm với cô bé.
Hình như Công Tôn đã vẽ xong tranh rồi. Bao đại nhân ngồi bên cạnh cau mày nhìn bức họa kia.
Triển Chiêu liếc mắt nhìn cô bé đó, nhận ra ngay: “Tiểu Thất?”
Cô bé ngồi ở đó chính là Trần Thất Thất mà Triệu Phổ dẫn từ trong cung ra. Lúc ra khỏi cung nàng không cần giả thành thái giám nữa, đổi sang y phục thường ngày, chính là bộ đồng phục của các học viên Đằng Hương Các, rất thanh thoát.
Triển Chiêu giới thiệu cho Bạch Ngọc Đường một chút.
Bấc đèn của phủ Khai Phong dùng đa phần cũng mua từ Đằng Hương Các. Tiểu Thất cũng đã đến mấy lần, cũng quen biết với Triển Chiêu.
Bao đại nhân đưa cho Triển Chiêu xem bức họa mà Công Tôn vẽ theo mô tả của Tiểu Thất, hỏi: “Triển hộ vệ, có ý kiến gì không?”
Triển Chiêu khó hiểu mà nhận lấy xem, lập tức cau mày.
Bạch Ngọc Đường cũng đến xem một chút, thấy người trên bức họa trông như một vĩ lão giả, mặt mũi thon gầy, trên sống mũi có một vết sẹo.
Triển Chiêu sửng sốt: “Hử? Đây chẳng phải là…”
“Chu Tàng Hải.” Bao đại nhân cau mày: “Đúng là không ngờ.”
“Chu Tàng Hải là ai?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy tên khá quen tai.
“Ngươi chưa từng gặp người nhưng chắc là đã từng xem tranh của hắn.” Triển Chiêu nhắc nhở.
Một câu này đã khiến Bạch Ngọc Đường nhớ ra: “À… Hắn có phải là họa sĩ chuyên vẽ tranh cho hoàng gia không?”
“Là họa sĩ đứng đầu trong các họa sĩ của Hoàng cung.” Công Tôn nói: “Lão đầu này văn hay chữ tốt vẽ đẹp… nói chung, cái gì cũng giỏi.”
Bạch Ngọc Đường đã từng xem qua tranh của người này: “Họa sĩ chuyên dụng hoàng gia luôn sống trong cung sao?”
“Ừ.” Triệu Phổ gật đầu: “Nhưng mà bình thường lão đều không mặc đồ trắng, lúc nào cũng mặc y phục đen. Hơn nữa, đa phần lão đều ở trong phòng tranh, rất ít khi ra ngoài, nhưng mà ta nhớ rõ vết sẹo này.”
Bao đại nhân gật đầu: “Vương gia tâm tư thật tinh tế. Bản phủ suýt nữa thì không nhớ ra.”
“Không có gì là lạ cả.” Triệu Phổ khẽ mỉm cười: “Bởi vì vết sẹo kia là do ta gây ra mà.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ nhún vai một cái: “Ta nhớ khi nhỏ lão vẽ cho ta một bức tranh. Chẳng biết tại sao, ai cũng bảo giống nhưng ta chẳng thấy giống chút nào, từ nhỏ ta đã ghét lão già đó.”
Công Tôn khó hiểu: “Chu Tàng Hải đan thanh diệu thủ, tại sao vẽ ngươi lại không giống chứ…”
“Triệu Trinh cũng nói là không giống.” Triệu Phổ giận: “Lão già thối đó vẽ ta giống như con quỷ vậy.”
“Sao người khác lại thấy giống?” Công Tôn kinh ngạc.
Triệu Phổ chỉ vào mắt: “Là ở ánh mắt! Lão ta vẽ mắt ta y như mắt thú dữ vậy, càng nghĩ càng giận.”
Công Tôn cau mày: “Vậy là hắn cố ý rồi.”
“Ngươi cũng cảm thấy vậy sao?” Triệu Phổ nhướng mày: “Ta đã xem qua những bức tranh lão vẽ cho người khác, kết luận là lão ta cố ý.”
“Sau đó thế nào?” Công Tôn hỏi.
“Thái hậu khi đó vẫn là Lưu hậu.” Triệu Phổ lầm bầm: “Có một lần… Chu Tàng Hải theo lệnh Lưu hậu vẽ một bức họa cho Triệu Trinh, năm đó Triệu Trinh khoảng bảy tuổi. Lúc ta đi ngang qua thấy lão đang vẽ, ta chỉ liếc mắt nhìn cái đã biết lão đang có mưu đồ làm chuyện xấu.”
“Là sao?” Triển Chiêu khó hiểu.
“Ta nhìn thế nào cũng thấy bức tranh rất giống Triệu Trinh, nhưng mà thần thái thể hiện qua ánh mắt lại hơi giống mấy loài động vật nhỏ bé vậy.”
Tất cả mọi người sửng sốt.
Triệu Phổ cười lạnh: “Nghĩ lại một chút, tranh đó của lão có bảy phần giống người, ba phần còn lại giống với ly miêu.”
Tất cả mọi người há to miệng, đều thở hắt ra một hơi – Ai cũng biết chuyện ly miêu tráo thái tử, cách làm này đúng là chẳng thể dò được tâm tư.
“Mặc dù năm đó ta không biết chuyện kia, nhưng nhìn rất ngứa mắt. Lão già kia đúng là diệu thủ, chỉ tùy tiện vung bút vẽ mấy cái đã biến một đứa nhỏ vốn dĩ rất đẹp thành một người âm mưu thủ đoạn, lại còn đa nghi giảo hoạt nữa. Liên hệ tới chuyện ly miêu tráo thái tử kia, nếu như năm đó Lưu hậu nhìn thấy bức tranh này, ai dám chắc bà ta sẽ không sinh ra sợ hãi Triệu Trinh mấy phần chứ. Bà ta sẽ ăn ngủ không yên, nằm mơ cũng thấy được khuôn mặt ly miêu kia biến thành người, sẽ cảm thấy mình nuôi lớn đứa trẻ này rồi, ngộ nhỡ sau này nó biết chuyện năm đó, chắc chắn sẽ tìm mình báo thù cho xem.”
“Hắn đang hù dọa Lưu hậu sao?” Công Tôn hỏi.
“Thay vì nói là hù dọa Lưu hậu, chi bằng nên nói lão đang ám chỉ Lưu hậu nên diệt trừ Triệu Trinh đi.” Bạch Ngọc Đường mở miệng nói.
Triệu Phổ nhướng mày, gật đầu: “Khi nhỏ đúng là ta có cảm giác lão không có ý tốt như vậy đấy.”
“Sau đó ngươi làm gì?” Triển Chiêu tò mò hỏi.
Triệu Phổ cười một tiếng: “Ta bất cẩn đá một cụ đá lên mặt lão, đập trúng sống mũi lão chứ sao.”
Mọi người hiểu rõ, đương nhiên không phải là “bất cẩn” rồi… thì ra vết sẹo đó hình thành từ khi ấy, trách sao Triệu Phổ có thể nhớ rõ thế.
Triệu Phổ yên lặng một lúc, đột nhiên nói: “Thật ra thì lúc đó ta nhắm vào mắt lão cơ.”
Tất cả mọi người hoài nghi.
“Ta vốn nghĩ, nếu như mắt lão bị thương thì sẽ phải băng bó lại, lão sẽ mất một thời gian không vẽ được nữa. Nhưng ai ngờ lão lại đột nhiên động thân một cái nên mới đập trúng sống mũi.” Triệu Phổ vừa nói vừa sờ cằm: “Bây giờ nghĩ lại, có thể là lão biết võ công nên mới vô thức tránh được… nhưng mà nếu như hoàn toàn tránh thoát có thể sẽ khiến ta nghi ngờ cho nên lão mới do dự một chút, kết quả là để lại cái sẹo kia.”
Tất cả mọi người gật đầu một cái, liên hệ với những chuyện xảy ra trước và sau đó đúng là vẫn còn rất nhiều điểm nghi vấn.
“Vậy bức tranh đó đâu?’ Công Tôn hỏi.
“Ta bảo Thái y dẫn lão đi chữa trị rồi xé rách, ném xuống ao luôn.” Triệu Phổ nói: “Lúc đó ta còn cảnh cáo lão một câu. Sau đó lão im hơi lặng tiếng biến mất một thời gian, cố gắng hết sức để không xuất hiện trước mắt ta và Triệu Trinh.”
“Ngươi cảnh cáo lão thế nào?” Triển Chiêu tò mò.
“À, lần sau ta gặp lại lão, ta hỏi thăm sức khỏe lão một chút rồi chỉ nói thêm một câu ‘Hình như ngươi có rất nhiều bí mật thì phải, ngươi có phải là người xấu không thế?’.” Triệu Phổ trả lời.
Mọi người bật cười, đối với một thiếu niên mới khoảng mười tuổi mà nói, đây là những lời nói rất bình thường mà thôi, có thể người nói vô tâm nhưng người nghe hữu ý, huống gì có khi Chu Tàng Hải trong lòng thực sự cũng có ý đồ gì đó.
“Kẻ ngấm ngầm tấn công ngươi trong cung khi đó cũng là lão ta sao?” Công Tôn nói.
Triệu Phổ suy nghĩ một chút: “Đại khái thế…”
“Nếu như hắn biết Kinh Phong Chưởng…” Bạch Ngọc Đường nói: “Rất có thể là hắn! Hắn có thể sử dụng gió để làm rất nhiều chuyện, kể cả việc giả ma giả quỷ nữa. Cái “con nhện tinh” giả ma giả quỷ sau lưng vụ án Thất Ca kia, liệu có phải là hắn không nhỉ?”
Tất cả mọi người đều nghĩ khả năng này rất cao.
“Hắn có mục đích gì?” Triển Chiêu nghi ngờ.
Bạch Ngọc Đường cầm bức tranh kia lên, nhìn Triển Chiêu một cái.
Triển Chiêu gật đầu.
Mọi người trong lòng thầm hiểu, xem ra… cần phải nhờ mấy vị lão tiền bối xem qua bức chân dung này một chút rồi, nhận diện người trên bức tranh xem có phải là kẻ thù cũ không đây.
***
Công Tôn đem một tờ giấy mỏng đến, dán lên chỗ vết sẹo trên mũi Chu Tàng Hải. Mọi người cầm bức tranh đến khu viện bên cạnh.
Vừa tới cửa viện đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ồn ào.
Mọi người sửng sốt. Mấy vị lão gia tử này vẫn đang làm gì vậy? Muộn thế này còn chưa ngủ mà chơi đùa cái gì.
Bạch Ngọc Đường nghi ngờ, đến cửa liếc mắt nhìn một cái, rồi lặng lẽ rút lui. Nhìn vẻ mặt kia của hắn hình như rất không muốn vào đâu.
Triển Chiêu tò mò ghé đầu vào xem, cấm ngữ… Khó trách sao lại nghe thấy mấy tiếng lạch cạch chứ, thì ra trong sân có bày một cái bàn, cả Thiên Tôn, Ân Hậu, đại sư Vô Sa và Yểu Trường Thiên đang cùng nhau chơi mạt chược, chơi đến náo nhiệt luôn.
Lục Thiên Hàn tựa vào chiếc ghế mây bên cạnh, chắc là vừa mới được thay ra, đang ngồi uống chút rượu.
Đúng lúc mọi người còn đang do dự không biết có nên vào hay không thì đột nhiên Công Tôn vọt vào, rống lên: “Mấy người các ngài cộng lại cũng sáu trăm tuổi tuổi rồi, có biết không hả? Trời sáng đến nơi rồi mà vẫn còn chưa ngủ, không muốn sống nữa à? Người được một trăm tuổi rồi không được phép đánh mạt chược có biết không chứ? Bị trúng gió thì làm sao bây giờ? Còn ngài nữa!” Công Tôn chỉ Lục Thiên Hàn đang bưng chén rượu một cái: “Đã thức đêm còn uống rượu nữa? Ngài tưởng mình mới hai mươi mấy đấy à? Đặt xuống cho con!”
Công Tôn rống xong, xung quanh im lặng như tờ, chén rượu trên tay Lục Thiên Hàn đổ cả, Thiên Tôn trốn sau lưng Ân Hậu, Ân Hậu thì gãi đầu, đại sư Vô Sa thì niệm A di đà phật, xem ra, so với Công Tôn thì Tiểu Lâm Tử nhà ngài vẫn còn hiền lành chán.
Yểu Trường Thiên cũng nhìn Triệu Phổ một chút – Dữ thế!
Bọn Triển Chiêu đứng ngoài cửa lặng lẽ tính nhẩm tổng số tuổi của mấy người đó – Cộng tổng đúng là sáu trăm tuổi rồi, bị mắng đáng đời…
Mấy lão đầu ngoan ngoãn cất mạt chược, chuẩn bị đi ngủ.
“Từ từ đã!” Công Tôn chỉ về phía cái ghế.
Năm người lại ngoan ngoãn ngồi về.
Công Tôn kê một đơn thuốc, gọi Thần Tinh Nhi đến, vừa nói với mấy vị lão nhân gia: “Đợi lát nữa đã, con bảo Thần Tinh Nhi nấu cho mấy ngài chút thuốc an thần, ngày mai phải ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao ba con sào rồi mới được dậy.”
Mấy lão đầu gãi đầu gãi tai, nhìn đồ đệ nhà mình.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhịn cười, trông có vẻ rất hả hê mà đi vào.
Triệu Phổ cũng chạy đến, cầm bức tranh trải lên bàn: “Trước khi uống thuốc an thần phiền xem qua thứ này đã ạ, có biết không vậy?” Nói xong còn vỗ bả vao Công Tôn, ý bảo – xuôi chút đi.
Cả đám lão nhân gia đều ghé qua xem bức vẽ.
Thiên Tôn nhìn xong thì mở to mắt: “Ai thế?”
Mặc dù bọn Triển Chiêu cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi nhưng vẫn không nén nổi thất vọng – Không biết sao…
Nhưng mà Ân Hậu lại sờ cằm lầu bầu: “Có phải đã gặp ở đâu rồi không nhỉ?”
“Ta cũng thấy có hơi quen mắt.” Lục Thiên hàn cũng nói.
Mấy lão đầu lại bắt đầu tranh nhau giật lấy bức tranh mà xem, cuối cùng “soạt” một cái.
Nhìn lại… bức tranh đã bị xé thành năm mảnh rồi.
Khóe miệng Công Tôn run rẩy.
Nhóm lão đầu nơm nớp lo sợ nhìn Công Tôn.
Công Tôn lấy lại tinh thần, thấy ánh mắt của mấy vị lão nhân gia thì hơi lúng túng, gãi đầu nói: “Vẽ thêm một tờ khác cũng nhanh thôi.”
Mấy lão đầu đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Phổ có chút ranh mãnh mà nhìn Công Tôn – Được đấy, nhìn cái thôi mà đã khiến mấy vị chí tôn võ lâm sợ rồi.
Công Tôn cũng hơi ngượng ngùng.
Đại sư Vô Sa vội vàng thu tất cả các mảnh vẽ lại, ghép lại.
Nhưng khi đại hòa thượng vừa mới ghép xong, Thiên Tôn đột nhiên lại “A!” một tiếng.
Lục Thiên Hàn và Ân Hậu cũng nhớ ra.
Yểu Trường Thiên chống cằm: “Ai dà, thì là là hắn à!”
“Ta đã nói sao lại quen mắt vậy mà.” Ân Hậu cũng bật cười.
Mọi người nhìn nhau một cái, ý là có đầu mối rồi hả?
Triển Chiêu kéo Ân Hậu: “Mọi người biết lão ấy ạ?”
“Ừ.” Ân Hậu gật đầu một cái, hỏi mấy người khác: “Hắn tên là gì…”
“Tên cụ thể thì không nhớ. Thì ra hắn là một tiểu đồ đệ trong đầm Tiêu Dao.” Ân Hậu nói: “Như đã nói qua rồi, Kinh Phong Chưởng của hắn liệu có phải học của Chu Dược không?”
“Chu Dược…” Thiên Tôn híp mắt, nhìn biểu tình cũng thấy rõ chữ “ghét” trên mặt rồi.
Bạch Ngọc Đường than thở, hỏi Thiên Tôn: “Lại là người mà sư phụ đã từng đắc tội sao?”
Thiên Tôn liếc mắt nhìn đồ đệ nhà mình: “Nói cứ như vi sư lúc nào cũng đắc tội người ta ấy.”
Bạch Ngọc Đường bắt chước ánh mắt ngài, ý hỏi – Chẳng lẽ không phải sao?
Mọi người cũng yên lặng nhìn Thiên Tôn một cái – Chẳng lẽ không phải sao?
Mí mắt bên phải Thiên Tôn nhẹ nhàng run lên.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Kiếp trước chắc chắn người là con nhím!”
Thiên Tôn nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, đột nhiên kéo hắn qua bóp cổ: “Con thỏ con chết bầm!”
Bạch Ngọc Đường giãy giụa mất một lúc, sau đó nhờ sự “cứu viện” của Triển Chiêu mới có thể tránh thoát. Hắn sờ cổ mình, Thiên Tôn ra tay độc thật.
Đại sư Vô Sa giải vây giúp: “Chuyện về Chu Dược không phải là lỗi của Thiên Tôn, dù đúng là hắn rất hay gây chuyện thị phi…”
Còn chưa dứt lời thì Thiên Tôn đã véo cái bụng mỡ của đại sư Vô Sa rồi: “Béo ú!”
Ân Hậu cũng chống cằm mà tán thán: “Đúng là khi nhỏ ngày nào ngươi cũng gây họa…”
Lục Thiên Hàn vừa uống trà vừa gật đầu: “Đúng là làm khó cho Ngọc Đường…”
Bởi vậy, mấy lão đầu lại nháo loạn hẳn lên.
Yểu Trường Thiên chẳng có mấy liên quan, dù sao thì ông cũng không lớn lên từ nhỏ với nhóm này nên chỉ đơn thuần là ở bên cạnh bưng chén trà xem náo nhiệt mà thôi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái. Không chỉ có hai người này, tất cả mọi người đều cảm thấy, cách chung sống của mấy người này đã có những biến đổi rất tinh diệu. Nên nói thế nào đây, trước đó mọi người đối với Thiên Tôn đều rất thận trọng, chỉ có Ân Hậu thỉnh thoảng vẫn nhạo báng mấy câu, nhưng cũng chỉ đến điểm là ngừng. Nhưng mà bây giờ, hình như chẳng hề cố kỵ gì cả, quan hệ cũng trở nên tự nhiên hơn nhiều. Hơn nữa, tâm trạng của Ân Hậu, đại sư Vô Sa, kể cả Lục Thiên Hàn cũng có vẻ đặc biệt tốt, nhờ vậy mọi người đều có thể thấy được cách thức mấy người này chung sống với nhau khi nhỏ, chắc là cùng nhau “bắt nạt’ Thiên Tôn.
“Đầm Tiêu Dao có phải nơi tập trung những tên lừa đảo không ạ?” Triển Chiêu hỏi: “Con nghe Phong lão gia tử nói qua rồi, trước kia có một nơi gọi là đầm Tiêu Dao, trong đó tập trung toàn những tên lừa gạt trên giang hồ. Gần như toàn bộ những tên giảo hoạt nhất trong võ lâm đều tập trung ở đây, đã phạm phải rất nhiều vụ án. Sau đó, đầm Tiêu Dao quy thuận triều đình, đầm Tiêu Dao giải tán, đám lừa gạt đó cũng im hơi lặng tiếng.”
Ân Hậu gật đầu: “Cũng không khác mấy. Chủ nhân của đầm Tiêu Dao vốn là thân tín của Lý Biện.” Vừa nói vừa chỉ về phái bức tranh: “Năm đó tiểu tử này còn rất nhỏ, lúc đầm Tiêu Dao bị nổ tung, có thể do hắn tránh không kịp nên bị thương. Lúc đó, trên mặt hắn có mấy vết máu chảy, hắn không khóc cũng chẳng kêu người tới cứu, chỉ đứng đó nhìn, lại còn cười nữa, cho nên ta mới nhớ rõ.”
Thiên Tôn cũng gật đầu.
“Chuyện đó cách đây lâu lắm rồi.” Triển Chiêu hỏi: “Vậy chẳng phải tuổi của lão ta cũng cỡ tuổi mọi người sao?”
“Đúng thế.” Ân Hậu cau mày: “Người như thế mà lại nằm vùng ở trong cung… có mục đích gì?”
“Hắn có thù oán gì với mọi người không ạ?” Triển Chiêu hỏi: “Chuyện đầm Tiêu Dao bị diệt có liên quan gì đến mọi người không?”
Nhóm lão đầu nhìn nhau một cái, đều lắc đầu.
“Đầm Tiêu Dao tự mình nội chiến nên mới tan rã mà, những người không chết đó đều do Yêu Vương cứu ra hết, đáng lẽ phải rất biết ơn Yêu Vương mới đúng chứ.”
“Sau đó hình như ta đã từng gặp lại hắn một hai lần gì đấy.” Thiên Tôn đột nhiên chỉa chỉa lên bức tranh vẽ Chu Tàng Hải kia: “Chắc là sau khi vết thương lành rồi cũng không có nơi nào bố trí được cho nên mới ở trong cung làm chút việc vặt. Có một thời gian Yêu Vương ở lại trong cung, ta thấy hắn tới quét dọn.”
“Thế sao?” Ân Hậu rõ ràng là chẳng có ấn tượng gì.
“Ừ, ta đã gặp hắn hai lần, sau không thấy tăm hơi đâu nữa.” Thiên Tôn trả lời: “Trốn trốn tránh tránh nữa, hình như Yêu Vương còn cho hắn ăn.”
“Vậy vì sao lão ta lại nhằm vào mọi người chứ?” Triển Chiêu không hiểu.
Mấy lão đầu cũng vô thức nhìn Thiên Tôn, Thiên Tôn giận chẳng có chỗ phát: “Đã nói không liên quan đến ta mà!”
“Chẳng lẽ đơn giản là vì cung Vạn Chú sao?”
“Mặc kệ tên thật của hắn là gì, nếu bây giờ hắn họ Chu, tên Chu Tàng Hải, vậy liệu hắn có quan hệ gì với Chu Dược năm đó không?” Bạch Ngọc Đường hỏi: “Tàng Hải… cung Vạn Chú ẩn mình trong biển, liệu có phải đây là ám chỉ gì đó không?”
Mấy lão đầu đều lắc đầu, tỏ vẻ không nghĩ ra! Cũng không hứng thú nghĩ.
“Nếu đã vậy, cứ tương kế tựu kế đi.” Triệu Phổ nói.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, đi tạo bàn xoay Cửu Long giả cả đêm. Triển Chiêu thì cả đêm đều đi quấy rầy Bạch Ngọc Đường. Cuối cùng, vào lúc mặt trời mọc sáng sớm hôm sau, mọi người đến gần chuồng ngựa thì thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi ra. Trong tay Triển Chiêu bưng một cái khay, bên trong có đựng bàn xoay Cửu Long giả.
Ân Hậu và Thiên Tôn cũng đến nghiên cứu một chút, lại đưa ra thêm một số ý kiến cho Bạch Ngọc Đường sửa lại. Cuối cùng mấy vị lão nhân gia gật đầu, bàn xoay Cửu Long giả đã hoàn thành.
Triệu Phổ sai Tử Ảnh tìm một cái hộp gỗ trông thật là cổ đến, giấu đồ vào trong, lặng lẽ đưa cho Qua Thanh.
Qua Thanh dẫn quân binh đi tuần quanh vị trí điện Tứ Hải bị mất, nhân lúc đó, hắn lặng lẽ ném cái hộp vào trong hố.
Đến khoảng gần trưa, có một nhóm thợ cất nhà đến gần điện Tứ Hải để tiến hành tu sửa. Chẳng bao lâu, một thợ cất nhà đào được cái hộp gỗ này, hắn cũng không dám mở ra xem, chỉ bò ra ngoài giao cho bọn thị vệ.
Thị vệ tới bẩm báo cho Nam Cung Kỷ. Nam Cung đi tới mở ra, liếc mắt nhìn một cái rồi sai người tạm thời cất vào trong kho.
***
Đêm hôm đó, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mai phục gần kho bạc.
Trước lúc nửa đêm vẫn bình an vô sự, sau nửa đêm… lúc người đã vắng, Triển Chiêu nghe thấy có chút động tĩnh.
Bạch Ngọc Đường cùng núp phía sau cánh cửa sổ cách trong một tiểu lâu với Triển Chiêu cũng nghe thấy một trận gió khác thường vang lên, cho nên, hai người bèn ra trước cửa sổ nhìn.
Chỉ thấy từ xa có một ngọn đèn ***g thổi qua, từ từ rớt xuống cửa kho bạc có cất bàn xoay Cửu Long.
Triển Chiêu cau mày: “Thì ra trước giờ đều dùng đèn ***g dò đường sao? Cách thức rất giống với mấy lần gặp quỷ trước.”
Bạch Ngọc Đường tựa vào cửa sổ nhìn, thấy dưới ánh trăng có một tầng màu trắng bạc từ từ lớn lên trên mặt đất, cuối cùng leo lên cả then cửa kho bạc.
Bạch Ngọc Đường nói nhỏ với Triển Chiêu: “Chân khí chí hàn.”
Triển Chiêu gật đầu.
Chỉ thấy tầng màu trắng bạc kia leo lên đến chốt cửa rồi bỗng dừng lại trên chiếc khóa sắt, từng tầng sương đông lạnh phủ lên toàn bộ ổ khóa bằng sắt.
Chỉ lát sau, dưới ánh trăng lóe lên một thân ảnh màu trắng… không một hơi thở rơi xuống trước cửa kho.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhịn không được mà cau mày – Nội lực cao quá!
Dưới ánh trăng, người áo trắng kia đưa tay đè lên khóa cửa phòng kho.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường biết được nội lực của đối phương cực cao cho nên cũng bế khí ngưng thần, khỏi bị phát hiện.
Đối phương thả một luồng nội lực trước khóa cửa, một tiếng “cách” vang lên.
Khóa cửa gãy, rơi xuống mặt đất.
Lúc này người áo trắng kia quay đầu lại nhìn bốn phía một chút, hình như đang xác nhận lại lần nữa xem xung quanh có người nào mai phục không.
Triển Chiêu rất tự nhiên tiến tới, đưa tay che miệng Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cấm ngữ nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu cười híp mắt – Không được phát ra tiếng động!
Bạch Ngọc Đường nhíu mày – Mèo có tình thú ghê.
Lúc này, trăng sáng lại ló ra khỏi tầng mây, ánh trăng càng sáng… Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn thấy rõ người ngoài cửa kia cẩn thận nhìn ngó xung quanh, trên sống mũi hắn quả thực có một vết sẹo rất rõ, ngoại hình cực kỳ giống với bức chân dung kia. Triển Chiêu nhìn một cái đã nhận ra ngay, chính là họa sĩ chuyên vẽ tranh cho hoàng gia có vẻ cực kỳ khiêm tốn ấy, Chu Tàng Hải.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường là người trong nghề, chỉ liếc mắt cái đã nhận ra người này tuổi tác rất cao, nội lực thâm hậu, thuộc cấp bậc yêu quái thành tinh rồi. Hơn nữa, có vẻ hắn cực kỳ giỏi giấu nội lực và khí tức, không rõ xuất xứ võ công, lai lịch cũng không rõ.
Sau khi xác định bốn xung quanh không có ai rồi, Chu Tàng Hải mở cửa, bước vào kho bạc…
Nhưng mà hắn vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy giữa kho bạc có bày một cái bàn, có hai người đang uống canh an thần, chính là Thiên Tôn và Ân Hậu.
Thiên Tôn câu mày: “Thằng bé con Công Tôn kia cho bao nhiêu nhân sâm vào trong này vậy chứ?”
Ân Hậu cũng cảm thấy thật khó uống: “Đắng quá…”
Chu Tàng Hải sững sờ, xoay người bỏ chạy.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đẩy cửa sổ ra, bám lấy lan can mà nhìn ra ngoài.
Chu Tàng Hải quay người lại, thấy ngay đại sư Vô Sa và Lục Thiên Hàn đã chặn mất đường chạy của hắn. Trên nóc nhà ngoài cửa viện, Yểu Trường Thiên khoanh tay ngồi đó, mở miệng cười một tiếng, trong giọng nói cũng có vẻ thất vọng quá rồi: “Mất cả buổi, thì ra chỉ bắt được một tiểu tốt.”
Triệu Phổ dẫn theo một đội thị vệ lớn đi từ ngoài cửa viện vào. Chu Tàng Hải bị tầng tầng lớp lớp vây quanh, trốn không được nữa.
Ân Hậu đi từ kho bạc ra, cầm trong tay cái hộp đựng bàn xoay Cửu Long giả: “Ngươi muốn cái này sao?”
Chu Tàng Hải gật đầu một cái, đưa tay ra.
Ân Hậu cũng có chút bất ngờ: “Kiên trì như vậy? Ngươi muốn đến cung Vạn Chú sao?”
Chu Tàng Hải nhìn Ân Hậu một lúc, cuối cùng tầm mắt dời đến Thiên Tôn vẫn đang ngồi trong phòng, nói: “Chẳng qua ta chỉ muốn đi làm chuyện mà các ngươi không dám làm thôi.”
Ân Hậu hồi sắc mặt hắn nhìn Thiên Tôn rồi quay đầy yên lặng mà ngắm Thiên Tôn vẫn đang ngoẹo đầu bưng bát canh. Những người khác cũng nhìn ngài, ý rất rõ ràng – Qủa nhiên là kẻ thù của ngươi sao?
Thiên Tôn nâng cằm, có vẻ rất khó hiểu, hoàn toàn không nghĩ ra mình đã đắc tội người này thế nào.
Cuối cùng, Thiên Tôn bỏ cái bát xuống, hỏi: “Ngươi có muốn giúp ta nhớ lại chút không?”
Chu Tàng Hải nhìn chằm chằm Thiên Tôn, gật đầu: “Có thể, nếu ngươi đánh thắng ta.”
Tất cả mọi người cùng sửng sốt.
Thiên Tôn nháy mắt mấy cái.
Triển Chiêu cũng ngoáy tai, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Hắn nói cái gì?”
Bạch Ngọc Đường bật cười: “Ý tứ hình như là muốn tư đấu với sư phụ ta.”
Trên gương mặt Chu Tàng Hải xuất hiện nụ cười, nhìn Thiên Tôn nói: “Cả đời ta chỉ có hai nguyện vọng, hoặc là đến cung Vạn Chú, hoặc là tự tay giết ngươi. Hai cái này, đạt được cái nào cũng tốt.”
Ân Hậu cau mày, quay đầu nhìn Thiên Tôn – Tuyệt đối là hận sâu thù lớn, ngươi thật sự không nhớ rõ à?
Thiên Tôn ngồi im một lúc, chẳng biết ngài đã nghĩ ra hay là đang thất thần, chỉ lầu bầu một câu: “Thú vị đấy…”
Ân Hậu và Lục Thiên Hàn cùng đại sư Vô Sa tránh cả sang một bên. Lục Thiên Hàn nhẹ nhàng phất tay với Triệu Phổ, ý bảo hắn hạ lệnh cho thị vệ lui ra. Hai người này so chiêu không phải chuyện đùa, không nên để người vô tội bị thương.
Triệu Phổ vung tay lên mới nhóm thị vệ, bản thân mình cũng tránh sang bên xem náo nhiệt.
***
“Lần đầu tiên ta thấy có người khiêu chiến với Thiên Tôn đấy.” Triển Chiêu đột nhiên nói với Bạch Ngọc Đường: “Nhắc tới mới nhớ, ngoại trừ việc lúc nào cũng ầm ĩ với ngoại công ta ra thì đúng là chẳng thấy Thiên Tôn giao đấu với ai bao giờ.”
Bạch Ngọc Đường nói: “Nói thật, ta cũng chưa từng thấy. Trước đây người bị đánh toàn là ta cả.”
“Này, nhóc quỷ…”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng ngẩng mặt lên, thấy Yểu Trường Thiên đã ngồi trên nóc nhà ngay phía trên họ từ bao giờ rồi, đang gọi hai người họ.
Yểu Trường Thiên rớt xuống cạnh hai người họ, tựa vào lan can hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi theo hắn cùng lắm cũng chỉ hai mươi mấy năm phải không?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, thầm nói, gia đây mới có hai mươi mấy tuổi đương nhiên là mới đi theo được hai mươi mấy năm rồi.”
“À…” Yểu Trường Thiên thấy rất hứng thú mà hất cằm nhìn Bạch Ngọc Đường: “Thì ra ngươi chưa từng thấy qua võ công của hắn à.”
Bạch Ngọc Đường cau mày.
Triển Chiêu không hiểu – Ngọc Đường chưa từng thấy qua cái gì?
“Tuổi hai ngươi còn quá nhỏ, có thể trong hai mươi mấy năm này, Thiên Tôn và Ân Hậu cũng chưa đụng phải đối thủ nào đáng để ra tay động thủ.” Yểu Trường Thiên nhìn Chu Tàng Hải bên dưới: “Tiểu tử Chu Tàng Hải dưới kia này đúng là hơi thú vị.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều nhìn Yểu Trường Thiên.
Trên mặt Yểu Trường Thiên lộ rõ vẻ bất đắc dĩ: “Nhưng mà lấy cấp độ nội lực như Chu Tàng Hải này mà nói, đứng trước mặt Thiên Tôn cũng chỉ là tiểu tốt mà thôi.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu kinh ngạc.
Yểu Trường Thiên cười xấu xa: “Hai ngươi còn kém xa lắm, đồng loại với thằng nhóc Triệu Phổ kia, chưa đầy được nửa cái thùng nước nữa.”
Khóe miệng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều co giật. Triệu Phổ ở xa xa cũng đột nhiên hắt xì.
“Cơ hội hiếm có, đừng có nháy mắt.”
Yểu Trường Thiên sâu xa nói, nhắc nhở hai người: “Cảm thụ một chút, xem bảo bối được Yêu Vương đặt ở trong tim có hình dáng ra sao.”