Trong Hoàng cung, hai tay Triệu Trinh chống quai hàm, hai mắt chăm chú nhìn món đồ trên bàn, cau mày mà nghiêm túc hỏi Nam Cung: “Ngươi thấy thế nào?”
Nam Cung nhìn Triệu Trinh một chút, lại nhìn món đồ trên bàn: “Hoàng thượng tự mình quyết định.”
Triệu Trinh giương mắt nhìn hắn: “Cho Trẫm một ý kiến đi.”
Nam Cung khó xử: “Thần… không tinh thông đạo này.”
Triệu Trinh bất mãn: “Làm thần tử phải biết chia sẻ lo nghĩ với Trẫm!”
Nam Cung á khẩu, nhìn hai cái váy nhỏ sặc sỡ trên Long Án, không hiểu sao lại cảm thấy bất lực thế chứ.
Triệu Trinh cầm mỗi tay một cái lên xem. Một cái váy lụa mỏng màu đỏ, tay nghề rất khá, màu đỏ tiêm nhiễm, phần eo còn có mạng ren, mềm mại mà phiêu dật. Cái còn lại bằng thổ cẩm màu vàng nhạt, đường thêu trác tuyệt, nhìn rất quý phái trang nhã, nhìn khá giống trang phục của nam, cực kỳ tuấn tú.
Triệu Trinh cầm hai cái váy nhỏ mà vô cùng do dự: “Tối nay Hương Hương muốn múa điệu mới học cho Trẫm xem, mặc bộ nào múa mới đẹp đây?”
Nam Cung Kỷ chỉ biết đỡ trán.
Triệu Trinh cầm váy mà đi đi lại lại trong thư phòng: “Cái màu đỏ nhìn dịu dàng tinh tế hơn một chút, nhưng mà Trẫm lại thích cái màu xanh nhạt này, nhìn rất khí chất…”
Nam Cung nhìn ánh mặt trời ấm áp buổi chiều hôm cùng mấy loài chim nhỏ bên ngoài cửa sổ, lần đầu tiên hắn cảm thấy được, có thể Hoàng thượng đã quá rảnh rỗi thật rồi.
Triệu Trinh còn đang khó khăn thì có một thị vệ chạy vào bẩm báo: “Hoàng thượng, Đạt Đán đến.”
Triệu Trinh gật đầu, ý bảo mời vào.
Nhưng mà thị vệ lại do dự, nhìn Nam Cung Kỷ một chút, nói: “Mấy tùy tùng theo bên cạnh Đạt Đán, mặc dù đã nộp đao nhưng không chịu cho soát người.”
Nam Cung khẽ cau mày.
Triệu Trinh cũng không vấn đề gì, xua tay: “Bỏ đi, cứ mời vào.”
Nam Cung cau mày: “Hoàng thượng, không đúng phép tắc, cứ tạm thời để tùy tùng chờ bên ngoài đã.”
Thị vệ kia cũng nói: “Thuộc hạ cũng nói thế, nhưng mà nhìn mấy thị vệ kia cứ như sợ chúng ta làm hại Đạt Đán vậy, vô cùng hung dữ…”
Triệu Trinh nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo – Không sao, cứ cho vào đi.
Thị vệ cũng bất đắc dĩ, chẳng thể làm gì khác là đi ra ngoài phục mệnh. Nam Cung hơi lo lắng, đến bên cửa sổ nhắc nhở thị vệ xung quanh tăng cường phòng thủ.
Triệu Trinh cất hai chiếc váy mới của Hương Hương đi, vừa chọc ghẹo Nam Cung: “Ngươi khẩn trương cái gì? Đạt Đán sẽ không hại Trẫm.”
Nam Cung cũng hơi ái ngại – Mặc dù Hoàng thượng có thừa lễ nghĩa để đối đãi với Đạt Đán, nhưng mà, vì chuyện của Tiên hoàng, trước sau gì đối phương cũng có chút đề phòng với Hoàng thất. Lần này mời Đạt Đán vào cung, chắc là Hoàng thượng muốn nói chuyện sắc phong. Mấy lần trước đều chưa đi đến thỏa thận, nhưng gần đây, có thể vì Đạt Đán muốn giữ chút lợi ích cho con cháu nên hôm qua, khi Thái hoàng thái phi nhắc tới, ông mới đồng ý. Vì vậy Hoàng thượng rất vui vẻ mà chiều theo ý ông.
Đạt Đán nhanh chóng đi vào. Nam Cung vừa mới giương mắt nhìn, quả nhiên thấy sau lưng ông có bốn thị tùng đi theo. Tất cả đều là những người cao lớn vạm vỡ, cảm giác võ công cũng không hề kém.
Mặc dù Đạt Đán không thích Hoàng tộc họ Triệu nhưng mà đối với Triệu Trinh cũng không tệ lắm. Hơn nữa, gần đây tâm trạng ông rất tốt cho nên vừa đi vào vừa cười ha hả, hành lễ với Triệu Trinh một cái.
Triệu Trinh tự tay đỡ dậy, mời ông ngồi.
Mấy thị tùng theo sau Đạt Đán suýt nữa đã theo vào thư phòng, bị hai thị vệ canh cửa ngăn lại.
Triệu Trinh vừa định lên tiếng cho qua thì Đạt Đán đã quay đầu lại nhìn bốn người một chút, giơ tay chặn lại: “Chờ cả bên ngoài đi.”
Bốn người chờ ngoài cửa, chẳng biết có nghe thấy hay không mà cặp mắt đều nhìn thẳng vào quan sát tình hình trong phòng.
Đạt Đán hơi khó hiểu. Một mặt vừa thấy hơi thất lễ vì Triệu Trinh đã nể mặt như vậy rồi, cho phép mang theo cả thị vệ vào cung, mà mình cũng lớn tuổi như thế rồi, đâu cần phải chấp nhất đến vậy chứ, sẽ khiến hậu bối chê cười. Mặt khác, từ nãy Đạt Đán đã cảm thấy mấy đứa con cháu kia của mình có chút vấn đề rồi.
Mấy người này tính cách khác nhau nhưng đều rất thân thiết với hắn, lại thuộc dạng hoạt bát hiếu động thích chuyện trò. Mới hôm qua vẫn còn ồn ào nháo loạn, sao hôm nay lại đột nhiên nghiêm túc như vậy chứ?
Sau khi Triệu Trinh mời Đạt Đán ngồi xuống thì chỉ chuyên tâm nói chuyện phiếm với ông, không hề để ý đến tình huống quanh mình. Nam Cung cũng cảm thấy có chút khác thường – Mấy thị vệ mà Đạt Đán mang tới này, từ trên người cũng tỏa ra một luồng sát khí dày đặc… Điểm này khá bất thường, cho dù có cần phải cảnh giác và đề phòng thì cũng không cần mang theo sát khí chứ?
Nam Cung cẩn thận quan sát bốn người kia, thấy cặp mắt họ vô thần, không có tiêu cự. Điểm này lại càng kỳ quái hơn… Lúc ngơ ngác mà vẫn có thể tỏa sát khí bốn phía được sao? Hơn nữa còn cả bốn người cùng như vậy nữa.
Gần đây Qua Thanh được Nam Cung sắp xếp thị tùng bên cạnh Triệu Trinh, mặc dù Qua Thanh vẫn còn trẻ tuổi nhưng mà dù sao thì nội kình của hắn cũng là chân truyền nội lực chính tông của Phái Thiên Sơn nên có khả năng phán đoán về nội lực mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Qua Thanh cũng nhịn không được mà cau mày – Đây là loại khí tức chỉ sát thủ mới có được, mục đích là để ám sát. Nhưng mà mục tiêu là ai và cần phải động thủ khí nào thì vẫn cần phải chờ chỉ thị, cho nên lúc nào cũng ở trong trạng thái sẵn sàn tập kích mục tiêu.
Qua Thanh nháy mắt với Nam Cung.
Nam Cung cũng cảm thấy tình hình không đúng, nhìn Triệu Trinh bên cạnh một chút… Nhưng mà lúc này Triệu Trinh lại hoàn toàn không chú ý đến, đang trò chuyện rất vui với Đạt Đán.
Nam Cung chẳng còn cách nào khác là nhìn Qua Thanh, ý bảo – Canh chừng thật kỹ!
Qua Thanh gật đầu một cái, đúng lúc hắn vừa định quay lại thì đột nhiên… cảm thấy một hơi lạnh thấu xương truyền đến.
Qua Thanh sửng sốt.
Trong nháy mắt, Nam Cung cứ nghĩ là nội lực của Thiên Tôn, nhưng mà Qua Thanh có thể phân biệt rõ ràng đây hoàn toàn không phải nội lực của Thiên Tôn. Nhưng mà nội kình này rất mạnh, hơn nữa luồng nội kình này còn tràn ngập sát khí.
Trong nháy mắt nội kình ngưng tụ đến, Qua Thanh bỗng thét lên: “Có thích khách!”
Qua Thanh vừa kêu lên, mấy ảnh vệ từ bốn phía xung quanh cũng rơi xuống, đều bị khí lạnh làm bị thương. Cùng lúc đó, bốn thị tùng đi theo Đạt Đán đều rút ra chủy thủ giấu trong giầy, đánh vào.
***
Triệu Trinh và Đạt Đán giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy có bóng người loáng động ngoài cửa, bốn phía khí lạnh bức nhân.
Đạt Đán liếc mắt nhìn mấy đứa con cháu mặt mang đầy sát khí đang vọt vào của mình mà nghi ngờ, đồng thời ông cũng biết hỏng rồi, cho nên quát lớn: “Dừng tay!”
Nhưng mà mấy đứa cháu bình thường Đạt Đán nói gì cũng nghe này lại hoàn toàn không tuân theo mệnh lệnh, lao thẳng về phía Triệu Trinh. Mô tả đơn giản cho hành vi này chính là thích sát Hoàng đế.
Triệu Trinh ngồi phía sau Long án, ngẩng đầu lên nhìn một cái. Nam Cung đã chắn trước mặt hắn, rút đao ra khỏi vỏ…
Đạt Đán cũng cảm thấy một luồng nội lực quét qua, âm thầm tán thán… Qủa nhiên bên cạnh Triệu Trinh cũng có người tài. Cho dù có đặt Nam Cung trên giang hồ đi nữa, chắc chắn cũng là cao thủ tuyệt đỉnh.
Nam Cung cũng không hạ sát thủ. Tình hình lúc này vẫn chưa rõ ràng, hắn cũng không phải kẻ ngu ngốc. Nếu như Đạt Đán thực sự muốn ám sát Triệu Trinh thì cũng không thể có chuyện để một mình mình ở trong thư phòng rồi mới hạ lệnh cho thủ hạ hành thích được. Như vậy chẳng phải là đã mang cái mạng già của mình đẩy qua sông rồi sao.
Nam Cung dùng nội lực đẩy bay bốn thị tùng ra ngoài, hô lên một tiếng: “Hộ giá!”.
Theo tiếng hô của Nam Cung, vô số ảnh vệ đã rơi xuống xung quanh, vây kín thư phòng. Mặt khác đã có thị vệ đến chế phục bốn thị tùng kia. Mà cùng lúc đó, tiếng chuông nổi lên cả bốn phía Hoàng cung.
Một nhóm binh sĩ lớn đều lao về hướng thư phòng.
Trong hậu cung, Bàng phi đang chơi đùa cùng Hương Hương cũng đứng lên, vừa lao đến cửa đã bị nữ ảnh vệ bên cạnh ngăn lại trong phòng. Ngoài cửa hậu cung cũng xuất hiện một nhóm thị vệ lớn.
Mặt mũi Bàng phi trắng bệch. Nàng mơ hồ nghe được bên ngoài vẫn luôn miệng kêu – Có thích khách.
Hương Hương cũng bị chuyện này làm cho sợ hãi, òa khóc.
***
Mà lúc này, trong thư phòng, tình hình càng nguy cấp hơn.
Đạt Đán vẫn chưa hoàn hồn lại. Ông trải qua không ít sóng to gió lớn rồi, nhưng mà vẫn cảm thấy tình cảnh lúc này quá kinh hãi.
Ngoài thư phòng, thị vệ nghiêm trận đợi lệnh. Mà điều khiến Đạt Đán kinh ngạc nhất vẫn là Triệu Trinh.
Chỉ thấy lúc này, vị Hoàng đế trẻ tuổi nhìn qua có chút nhu nhược này lại không hề hoảng hốt cũng chẳng hề lo lắng, ngồi sau Long án, cầm chén trà trong tay, rất bình tĩnh mà nhìn mấy thị tùng đi theo Đạt Đán đã bị bắt giữ ngoài kia.
Lúc Đạt Đán và Triệu Trinh liếc mắt nhìn nhau một cái, ông cũng hiểu được, hẳn là mình nên giải thích một chút mới phải…
Nhưng mà chưa cần ông mở miệng, Nam Cung đã lóe đến bên cạnh Triệu Trinh, giơ tay lên bổ một đao về phía nóc nhà rồi…
Sau động tác của Nam Cung, một tiếng “ầm” vang lên. Nóc nhà thủng một lỗ lớn, mấy ảnh vệ đều ngã cả xuống.
Đao trong tay Nam Cung có mang theo nội lực, đánh bay mảnh ngói rớt thẳng từ đỉnh đầu xuống chỗ Triệu Trinh. Nhưng mà… từ lỗ thủng trên nóc nhà rớt xuống cũng không có thích khách nào, mà là một luồng nội lực. Nam Cung thấy rõ toàn bộ nóc thư phòng bắt đầu đóng băng, lớp băng vừa rớt xuống chút xíu đã bắt đầu khuếch tán, lưỡi đao trong tay mình cũng đã bị đông lại rồi.
Nam Cung ý thức được người tới có nội lực rất cao lại có ý đồ không tốt cho nên dùng toàn bộ nội lực của mình để ngăn chặn hàn khí. Đồng thời, hắn một cước đá bay Long án. Lúc Long án bay lên còn kéo theo một mảng đất nữa. Thì ra ở phía dưới Long án có một địa đạo.
Gương mặt vốn chẳng có chút biểu cảm nào của Triệu Trinh thoáng hiện lên một tia thương xót, ngẩng đầu nhìn Nam Cung một cái.
Nam Cung không nhìn Triệu Trinh, chỉ nói một câu: “Hoàng thượng bảo trọng.”
***
Triệu Trinh nhướng mày, từ trong kẽ răng rít ra hai chữ: “Ngươi dám!”
Nam Cung gấp gáp. Dù hắn có dùng hết nội lực có thể cũng chỉ chống đỡ được trong chốc lát mà thôi. Lúc này khí lạnh đã lan đến chuôi đao rồi, tay của hắn cũng đã có cảm giác đau nhói. Nếu Triệu Trinh còn tiếp tục chần chừ sẽ không kịp mất.
Nhưng mà Triệu Trinh cứ nhất định không đi. Nam Cung đành nháy mắt với Qua Thanh vừa mới xông đến. Qua Thanh bèn kéo Triệu Trinh xuống địa đạo.
Đám thị vệ ngoài cửa cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, nhảy lên nóc nhà cũng bị nội kình đóng băng mà bị thương, rớt cả xuống. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nháy mắt đã không còn đường sống nữa rồi.
Đúng lúc Nam Cung thấy băng đã đóng đến tay mình, nửa người đã mất dần cảm giác… thì…
Một tiếng “Oành” vang lên.
Một ngọn lửa vọt tới, theo cánh tay của Nam Cung mà bùng lên, sau đó tản ra, quấn quanh thư phòng, cuối cùng xông thẳng lên nóc nhà.
Luồng nhiệt này đã xua tan khí lạnh trong nháy mắt. Nam Cung thu tay về, trên tay chỉ còn một chút bị thương do băng giá nhưng cũng không đáng ngại. Đồng thời… hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết – Cứu binh đến rồi!
Nhóm binh lính và ảnh vệ lớn trong sân cũng không làm được gì trong tình huống đột ngột phát sinh ban nãy. Nam Cung võ công cao cường mới vọt đến cửa cũng bị đông cứng. Triệu Trinh suýt nữa cũng bỏ mạng… Nhưng mà bỗng dưng vô cớ chẳng biết lửa từ đâu cháy đến. Sau khi cứu giá, ngọn lửa vụt lên không trung thì thu lại rất nhỏ, cứ như lướt theo sợi tơ nào đó vậy.
Có thể sử dụng lửa được đến trình đồ này, theo mọi người biết thì chỉ có Hồng Cửu Nương mà thôi.
Nhưng mà khi mọi người ngẩng đầu lên lại chẳng thấy màu đỏ xinh đẹp ấy đâu. Thay vào đó là một tiếng rồng ngâm… Một con Hải Long to lớn bay ngược từ bên ngoài thành vào. Sau khi xẹt qua đầu mọi người thì vút thẳng lên trời, đuổi theo sát sợi tơ đang bị hỏa thiêu kia.
Nam Cung ngẩng đầu lên, thấy con rồng xuất hiện rất kịp thời này quả nhiên chính là Yêu Yêu.
Mà lúc này, ở trên lưng Yêu Yêu, Triển Chiêu mặc một bộ áo quan màu đỏ quen thuộc nhưng cực kỳ bắt mắt. Y đạp lên lưng rồng, được mang đến giữa không trung.
Mọi người lại thấy một thân ảnh màu trắng đã rớt xuống bên cạnh họ.
Qua Thanh kêu lên: “Sư thúc tổ!”
Mọi người cùng nhau xoay mặt qua – Khuôn mặt trẻ trung cùng cái thái độ cực kỳ khó gần, nhưng lại khiến cho người ta cực kỳ yên tâm.
Bạch Ngọc Đường nhìn tay Nam Cung một chút, giơ tay điểm mấy huyệt đạo trên bả vai hắn.
Triệu Trinh ở bên cạnh, vừa ngửa mặt nhìn trời vừa hạ lệnh: “Truyền thái y.”
Mấy thị vệ vừa định đi tìm thái y thì lại thấy ngoài cửa có người nói: “Không cần thái y nữa, thần y tới rồi.”
Mọi người quay mặt sang. Triệu Phổ cõng theo Công Tôn và Tiêu Lương cõng theo Tiểu Tứ Tử cũng tới rồi.
Công Tôn vừa chạm hai chân xuống đất đã chạy đến kiểm tra tình hình của Nam Cung.
Tiểu Tứ Tử ôm theo cái hòm thuốc nhỏ chạy theo. Công Tôn kiểm tra tình hình cánh tay Nam Cung xong rồi cũng phải vỗ ngực: “Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật. Chậm một khắc nữa là ngươi bị phế mất cánh tay này rồi. Nếu kiên trì thêm lúc nữa là cả nội tạng cũng bị đông cứng luôn.”
Nam Cung ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Triệu Trinh.
Triệu Trinh nheo mắt lại – Phạt ngươi một năm bổng lộc!
Nam Cung bất lực – Cứu giá mà cũng phạt sao?
Qua Thanh đóng kín cửa địa đạo lại, tiện thể cũng sắp xếp lại Long án, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm – Hoảng hốt một trận rồi. Nhưng mà, cùng làm thị vệ, Qua Thanh rất bội phục Nam Cung. Có thể chết vì Triệu Trinh hình như là chuyện hắn có thể làm bất cứ khi nào, ngay cả một chút xíu do dự cũng không có.
Triệu Phổ đi đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường, nhìn Yêu Yêu và Triển Chiêu càng bay càng cao, hỏi: “Ban nãy là công phu của Hồng Cửu Nương à?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Trí nhớ của Băng Ngư rất tốt, dùng qua rồi sẽ không quên.”
“Nhưng mà không có nội lực của Hồng Cửu Nương mà.” Triệu Phổ tò mò.
Bạch Ngọc Đường hơi nhếch khóe miệng: “Mượn của một người có nội lực còn cao hơn cả Hồng Cửu Nương.”
Vừa nói vừa nhìn ra ngoài một cái. Mọi người cũng xoay mặt sang, thấy Ân Hậu đã đứng ở nóc nhà bên ngoài viện rồi, mà đi theo hắn còn có cả bọn Thiên Tôn nữa.
Nam Cung thở dài – Trách sao luồng hỏa nội lực ấy lại mạnh đến độ có thể chế trụ hàn khí ngay lập tức.
Qua Thanh tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường: “Là ai hành thích ạ? Có mục đích gì?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Yêu Yêu vẫn đang lượn qua lượn lại trên trời lúc này, trả lời: “Lát nữa bắt được rồi, tự ngươi hỏi đi.”
Ở chỗ này có không ít thị vệ cũng là cao thủ, nhưng đều không nhịn nổi tò mò – Toàn bộ quá trình gần như xảy ra trong nháy mắt, chỉ thấy nội lực mà không thấy người đâu. Rốt cuộc đối phương có mục đích gì? Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường định làm thế nào để tìm ra người vậy?
Ân Hậu rớt xuống trong sân, dùng nội lực rút đồ từ trong cổ của mấy thị tùng đi theo Đạt Đán ra… bèn thấy đúng thật là mấy con nhện. Nhưng điều khác biệt chính là, mấy con nhện này giống như được làm từ một loại kim loại màu đen nào đó, các khớp xương rất linh hoạt, còn có thể di động. Tám cái chân nhện bám chặt vào phía sau cổ mấy thị tùng của Đạt Đán, sau khi được nhỏ ra thì trên cổ xuất hiện mấy cái lỗ thủng, máu chảy ra bên ngoài.
Sau khi nhện được nhổ ra, mấy thị tùng kia hình như đã tỉnh táo lại, vẻ mặt mờ mịt mà xoa cổ.
Ân Hậu nhìn mấy con nhện bằng kim loại màu đen kia, vung tay lên… dùng nội lực ép bốn con nhện thành một mảnh sắt màu đen.
Ném mảnh sắt đi, Ân Hậu không hề hé miệng nói, dùng nội lực truyền lời đến tai Thiên Tôn đang ngồi xem náo nhiệt trên nóc nhà – Không sai, chính là Binh Thù. Nhưng mà cách làm không giống trước kia.
Thiên Tôn hơi mỉm cười, kéo Lục Thiên Hàn và đại sư Vô Sa ở phía sau, chỉ nóc nhà: “Ngồi xuống, xem bọn nhỏ giao chiến, chơi vui lắm đấy!”
***
Mà lúc này, Triển Chiêu đang đứng trên lưng Yêu Yêu trên bầu trời. Đôi mắt hắn chăm chú nhìn xuống phía dưới, hình như đang tìm cái gì đó.
Đến khi Yêu Yêu lượn tới vòng thứ hai quanh Hoàng cung, Triển Chiêu đột nhiên mỉm cười, nhướng mày: “Tìm được rồi!”
Mọi người ngẩng mặt lên, thấy hình như Triển Chiêu thả thứ gì xuống. Vật kia còn đổi hướng trên trời, cuối cùng biến mất.
Bạch Ngọc Đường giơ tay đón lấy, mà một viên Mặc Ngọc Phi Hoàng Thạch.
Vừa thi viên đá lại, Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng nói thầm: “Đi đi.”
Triển Chiêu cầm Cự Khuyết trong tay, nhướng mày với Giao Giao vừa mới xuất hiện sau lưng mình – Ở đó!
Trong nháy mắt, Giao nhân lao ra từ sau lưng Triển Chiêu. Đồng thời, Bạch Ngọc Đường cũng cầm Mặc Ngọc Phi Hoàng Thạch ném lên trời.
Sau đó, mọi người nghe thấy một tiếng “Rắc” vang lên.
Trên bầu trời xuất hiện một cái khe, sau khi bị mở rộng thành một lỗ thủng. Từ trên bầu trời vang lên tiếng vỡ, cứ như có một lớp băng đá bị nứt ra vậy. Tiếng vỡ càng lớn, một khối băng bị rớt xuống. Cuối cùng, một người chui ra từ khe hở.
Bạch Ngọc Đường thuận thế đuổi theo người nọ. Đồng thời, Triển Chiêu cũng nhảy từ lưng Yêu Yêu xuống. Hai người chẳng khác nào mũi tên, lao thẳng về phía người vừa mới chui ra từ cái khe kia.
Triệu Phổ sờ cằm nhìn rõ tất cả, đột nhiên hiểu ra: “À! Thì ra là ẩn nấp như thế, trách sa lại có thể đi vô ảnh về vô tung!”