Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vốn định một mình đến Hoàng cung, đáng tiếc là mấy vị “thân nhân” kia vừa mới nghe thấy tham quan nhà ma cái là cũng theo đuôi luôn.
Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử bám sát không dời. Tiểu Lương Tử rất hưng phấn. Tiểu Tứ Tử dù có hơi sợ nhưng cũng rất tò mò. Thiên Tôn và Ân Hậu đương nhiên là hứng thú đầy mình rồi, cả đại sư Vô Sa vừa mới ăn no căng bụng về, cũng muốn đi giãn gân cốt một chút, quyết định theo mọi người vào cung tìm Lâm Dạ Hỏa.
Thiên Tôn và Ân Hậu bị hai người hỏi chuyện cái vảy, cũng giật cả mình, hình như họ cũng mới nghe nói lần đầu mà thôi.
Triển Chiêu tò mò hỏi Ân Hậu: “Hai người cũng không biết chuyện vảy sao?”.
“Có thể Lục Thiên Hàn biết.”. Ân Hậu nói: “Chuyện liên quan đến Băng Ngư và Hải Long chỉ có người trong tộc hắn mới biết mà thôi, hơn nữa còn rất giữ bí mật. Có điều…”.
Ân Hậu vừa nói, vừa nghi ngờ mà nhìn Triển Chiêu: “Ngươi cũng có thể nhìn thấy sao?”.
“Con đụng vào Ngọc Đường mới thấy được.”. Triển Chiêu nói.
“Thật sao?”. Thiên Tôn cũng đi đến bắt lấy tay Bạch Ngọc Đường. Nhưng mà bắt lấy rồi, hắn cố nhìn cũng không thấy được người kia.
“Không thấy mà…”. Thiên Tôn khó hiểu.
Ân Hậu cũng thử một cái, vẫn không thấy.
Triển Chiêu túm y phục Bạch Ngọc Đường một cái, thấy được.
Thiên Tôn và Ân Hậu nghi ngờ, tại sao chỉ có Triển Chiêu dùng cách đụng vào Bạch Ngọc Đường là có thể thấy chứ?
Mọi người lại nhìn Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đang tay trong tay cùng đi.
Tiểu Lương Tử sải bước đi về phía trước. Tiểu Tứ Tử thì lại vừa đi vừa tò mò mà ngẩng mặt nhìn về phía bên trái.
Bạch Ngọc Đường nhìn theo tầm mắt Tiểu Tứ Tử, có thể xác định được bé đang nhìn giao nhân.
“Tiểu Tứ Tử.”. Triển Chiêu hỏi: “Cháu có thể nhìn thấy à?”.
“Vâng!”. Tiểu Tứ Tử gật đầu, còn vui vẻ đưa tay ra mô tả một cái: “Bây giờ rõ hơn ban nãy một chút xíu rồi, giống Bạch Bạch nha.”.
Triển Chiêu kinh ngạc, bảo Tiểu Tứ Tử đến túm Bạch Ngọc Đường một cái thử chút xem. Tiểu Tứ Tử chạy đến túm một cái, lại nhìn qua một chút, lắc đầu: “Vẫn như ban nãy, không có rõ hơn.”.
Cho nên… mọi người bèn rút ra một kết luận – Chỉ có Triển Chiêu làm được mà thôi, lý do thì chưa rõ.
“Vậy cháu có thể nói chuyện với hắn không?”. Bạch Ngọc Đường hỏi Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử nhảu môi: “Ban nãy cháu mới gọi hắn nhưng hắn lại không để ý đến cháu.”.
“Không thể nào đâu.”. Thiên Tôn rất chắc chắn khẳng định: “Hắn chỉ nghe lời Ngọc Đường thôi.”.
Triển Chiêu mở to mắt nhìn: “Nhưng vừa rồi con bảo hắn cởi quần áo hắn cũng cởi mà…”.
Mọi người im lặng nhìn Triển Chiêu một cái – Cởi quần áo á?
Triển Chiêu nghĩ đến đây, túm lấy tay Bạch Ngọc Đường, vẫy giao nhân tới.
Giao nhân đang đi bên cạnh bèn đi đến chỗ Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái.
Triển Chiêu cười tươi rói: “Thật nghe lời nha, ngoan hơn Ngọc Đường nữa.”.
Bạch Ngọc Đường cấm ngữ mà nhìn Triển Chiêu một chút.
Ân Hậu và Thiên Tôn cùng nhìn đại sư Vô Sa. Đại hòa thượng nhún vai – Hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Rất nhanh sau đó, mọi người đã tới Hoàng cung.
Ngoài cửa cung có rất nhiều thị vệ, nhưng cũng không phải là do cần tăng cường phòng thủ, mà tất cả đều đang nhặt gạch đá vỡ trên mặt đất. Sau khi tường vây quanh điện Tứ Hải bị phá đi, mặc dù đất đá đã được chở ra phía bên ngoài rồi, nhưng vẫn còn rất nhiều gạch đá vỡ rơi tán loạn trên đường, xe ngựa cán phải rất dễ gặp nguy hiểm.
Nhìn thấy mọi người vào đến cửa, có thị vệ nhắc nhở Tiểu Tứ Tử cẩn thận kẻo bị trượt chân ngã. Nhưng mà người ta thường nói chuyện tốt chẳng thấy đâu, chuyện xấu thì lại rất linh, Tiểu Tứ Tử vừa không để ý một cái đã vấp chân, lao thẳng về phía trước.
Tiểu Lương Tử đi trước hơi nhanh một chút, lúc muốn quay lại đã không còn kịp nữa rồi. Tất cả mọi người đều muốn chạy đến đón. Thiên Tôn vừa phất tay định dùng nội lực kéo lại…. nhưng Tiểu Tứ Tử đã được người ta đỡ rồi.
Mọi người hơi sững sờ.
Tiểu Tứ Tử cứ duy trì tư thế ngã nghiêng như thế mà dừng giữa không trung, xoay mặt sang nhìn giao nhân đang đỡ bé.
Triển Chiêu thuận thế cầm lấy tay Bạch Ngọc Đường xem… quả nhiên là giao nhân đã cứu Tiểu Tứ Tử.
Cho nên, Triển Chiêu gật đầu, nói với Bạch Ngọc Đường: “Không phải hắn không để ý đến Tiểu Tứ Tử sao? Lòng dạ rất thiện lương.”.
Ân Hậu cùng Thiên Tôn càng thêm khó hiểu – Sao có thể như vậy được? Chẳng phải hắn chỉ là một biểu tượng, hoặc nên nói là một triệu chứng thôi sao, không phải là người, sao có thể cứu Tiểu Tứ Tử chứ?
Mà lúc này, Bạch Ngọc Đường lại có chút nghi ngờ mà nhìn giao nhân vẫn duy trì tư thế ban nãy.
Tiểu Tứ Tử đứng ngay ngắn lại, ngửa mặt nói cám ơn với người ta.
Nhưng mà giao nhân không hề có phản ứng gì. Cứ thế đứng lên, lùi sang bên cạnh, tiếp tục đi theo Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường đang nghi ngờ, bèn hỏi: “Sao thế?”.
Bạch Ngọc Đường hơi lắc đầu một cái, có thể là nghĩ ngợi hơi nhiều rồi…
Trong một khắc Tiểu Tứ Tử ngã nhào ban nãy, thấy giao nhân đang ở bên cạnh bé nên Bạch Ngọc Đường mới muốn hắn đỡ bé một cái… Nhưng mà Bạch Ngọc Đường không hề nói ra miệng, giao nhân đã làm theo rồi.
Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường nhìn giao nhân một cái, không hề lên tiếng mà nghĩ – Kéo Tiểu Tứ Tử lại.
Quả nhiên, giao nhân kia đưa tay, nhẹ nhàng kéo hông Tiểu Tứ Tử một cái.
Tiểu Tứ Tử không đi được, khó hiểu mà quay đầu lại nhìn giao nhân.
Giao nhân vẫn giữ nguyên vẻ mặt như cũ mà đứng sau lưng bé.
Đến khi Bạch Ngọc Đường nghĩ – Buông tay.
Hắn mới buông lỏng tay.
Tiểu Tứ Tử nhảu môi, ngước mặt nhìn giao nhân.
“Cận nhi, làm gì đó?”. Tiêu Lương kéo Tiểu Tứ Tử.
Bạch Ngọc Đường sờ cằm, tiếp tục nghĩ – Sờ đầu Tiểu Lương Tử một cái.
Lúc này, mọi ngươi lại thấy Tiêu Lương nhảy dựng lên: “Tên nào dám sờ đầu lão tử?”.
Triển Chiêu vẫn nắm tay Bạch Ngọc Đường đây, tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình. Nhưng hắn cũng không biết rằng đó là do suy nghĩ của Bạch Ngọc Đường chỉ đạo, giao nhân chỉ làm theo mà thôi, nên mới tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường: “Hắn đang nghịch ngợm à? Sao lại đi trêu ghẹo trẻ con vậy?”.
Bạch Ngọc Đường mỉm cười, cảm thấy rất thú vị, nhìn lên trời một cái – Ngươi biết bay không?
Vừa nghĩ xong, giao nhân kia chợt nhún người bay lên cao một cái, rớt xuống một nóc nhà.
Triển Chiêu kinh ngạc: “Biết khinh công sao?”. Sau đó lại nghi ngờ, nhìn Bạch Ngọc Đường: “Thân pháp giống ngươi.”.
Bạch Ngọc Đường gật đầu. Lúc này hắn cực kỳ hiếu kỳ với thứ chẳng biết là giao nhân hay là Băng Ngư trong truyền thuyết này, nói hắn là người, nhưng hình như hắn không hề tồn tại trong thực tế. Nói hắn không phải là người… vậy mà lại có thể chạm vào được. Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra đây? Trong đầu Bạch Ngọc Đường nảy ra rất nhiều ý tưởng. Có lẽ việc giao nhân này sinh ra nhất định là có nguyên lý giải thích nào đó chứ không phải quá thần kỳ gì… Chờ ngoại công đến chắc là sẽ rõ chân tướng thôi.
Mọi người đi tới vườn Phù Dung trước cửa điện Tứ Hải.
Lúc này, tất cả tường vây đã được phá bỏ, toàn bộ khu vườn phía tây Ngự hoa viên đã hiện ra trước mắt mọi người.
Toàn bộ điện Tứ Hải đều mang một màu đỏ rực. Mặc dù màu đỏ cũng chẳng hiếm hoi gì, nhưng mà màu đò của tòa lầu này có phần rất quái dị. Một thứ màu đó âm trầm chẳng biết có phải do quá lâu năm rồi mới tạo thành hay không, khiến cho người ta cảm thấy trong màu đỏ đó còn hơi có ánh đen.
“Màu này làm sao mà có được vậy?”. Triển Chiêu không nhịn được hỏi.
“Nghe nói, trước tiên dùng củi đốt cho đen thui, sau đó mới sơn màu đỏ lên.”.
Lúc này lại có tiếng nói truyền từ sau lưng mọi người tới. Vừa mới quay đầu lại, thấy Triệu Trinh đang mặc thường phục, cười híp mắt đứng sau lưng họ.
Mọi người vừa thấy hắn ăn mặc thế này cũng không nhịn được mà cau mày.
Triệu Phổ hỏi: “Ngươi định làm gì?”.
Triệu Trinh hăng hái bừng bừng: “Thăm quan nhà ma chứ sao.”.
Mọi người nhìn Nam Cung Kỷ sau lưng Triệu Trinh. Nam Cung Kỷ trông cực kỳ rầu rĩ, chỉ có thể dùng mắt ra hiệu với mọi người – Không thể nào cản được…
Triệu Trinh mặt mày sáng láng: “Đừng lo! Trẫm có chân long hộ thể…”.
Mắt Triệu Phổ lạnh xuống: “Đi về.”.
Mọi người giật mình, liếc Triệu Phổ – Được đó!
Cặp mắt Triệu Trinh hơi nheo lại, nhìn Triệu Phổ, ra vẻ thách thức – Trẫm cứ không về đấy, ngươi làm gì được ta?
Triệu Phổ nhướng mày, nói với Nam Cung Kỷ: “Về báo với Thái hậu.”.
Nam Cung nháy mắt mấy cái.
Triệu Trinh lập tức nhụt chí, bất mãn nhìn Triệu Phổ… Sau khi nhìn thẳng vào mắt nhau một lúc, Triệu Trinh chỉ Triệu Phổ: “Ngươi cũng không được vào!”.
Triệu Phổ ngẩn người.
Triệu Trinh nhướng mày với Âu Dương Thiếu Chinh ở bên cạnh: “Đi báo cho Thái hoàng Thái phi!”
***
Mọi người yên lặng nhìn hai thúc chất nhà này giằng co nhau, đều có nhược điểm cả…
“Hay là…”. Nam Cung và Âu Dương đề nghị: “Đừng vào nữa?”.
Triệu Trinh và Triệu Phổ nhìn hai người, đồng thanh nói: “Ngươi về phe kia?”.
Nam Cung cùng Âu Dương rất ăn ý mà ngậm miệng.
Cuối cùng, dưới sự hòa giải của Tiểu Tứ Tử, cuộc giằng co của hai thúc chất đã đạt được một thỏa thuận chung, cùng nhau đi vào, nhưng mà phải mang theo nhiều thị vệ, hơn nữa còn phải đi ở giữa, không được mạo hiểm, không được rớt lại phía sau, không được phép đơn độc hành động, ngộ nhỡ có gì bất ổn phải lập tức ra ngoài.
Triệu Phổ còn may hơn chút. Cửu Vương gia thừa sức tự bảo vệ mình, còn phải bảo vệ cả hai cha con nhà Công Tôn nữa chứ. Triệu Trinh thì phiền phức hơn một chút. Mặc dù hắn cũng không phải thuộc loại tay trói gà không chặt, nhưng mà so với mấy vị cao thủ tuyệt đỉnh này thì còn kém quá xa, cho nên hắn phải mang theo Nam Cung Kỷ và cả Ca Thanh. Bên ngoài điện Tứ Hải còn có một đoàn cao thủ đại nội bao vây kín mít cả ba tầng trong ba tầng ngoài nữa.
Ca Thanh vừa mới vào đến nơi, Thiên Tôn đã trêu chọc người ta rồi: “Tiểu Hoành Thánh.”.
Mặt Ca Thanh đỏ bừng, hành lễ với Thiên Tôn: “Thiên Tôn.”.
Triệu Trinh còn rất tò mò, hỏi Ca Thanh: “Tiểu Hoành Thánh gì?”.
Ca Thanh ngượng ngùng gãi đầu một cái.
Mọi người thở dài, thầm nói hắn cứ ở cái trạng thái này, dẫn vào trong có vấn đề gì không đây? Bình thường Ca Thanh cực kỳ tốt, nhưng vừa mới thấy Thiên Tôn cái là ngu ngơ ngay.
Vốn dĩ mọi người tuyệt đối sẽ không mang theo hai cái đuôi nhỏ Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử vào đâu, nhưng mà Tiểu Tứ Tử vừa Tiểu Lương Tử đe dọa, nếu không mang theo hai đứa, chúng sẽ đi mách hai vị Hoàng nãi nãi…. Cho nên, tất cả mọi người đều liếc Triệu Trinh và Triệu Phổ một cái, chính hiệu tự vác đá đến đập chân mình nhỉ.
Cuối cùng, đám người lớn thỏa thuận một chút, vẫn quyết định dẫn theo hai đứa nhỏ vào. Nhưng mà, vì an toàn cho nên mới phân công như sau:
Công Tôn do Triệu Phổ bảo vệ. Trâu Lương và Âu Dương Thiếu Chinh thì bảo vệ Triệu Phổ. Nhóm ảnh vệ thì bảo vệ mấy vị Đại tướng của bọn họ.
Triệu Trinh dẫn theo Nam Cung và Ca Thanh, đi giữa Thiên Tôn, Ân Hậu và đại sư Vô Sa, có thể coi là tường đồng vách sắt rồi.
Tiểu Tứ Tử do Triển Chiêu bảo vệ, Tiểu Lương Tử giao cho Lâm Dạ Hỏa, Bạch Ngọc Đường thông thạo cơ quan nên đi trước dẫn đường.
Mọi người bàn bạc xong xuôi, đang chuẩn bị vào trong thì lại thêm hai người rảnh rỗi là Hồng Cửu Nương và Ngô Nhất Họa tới, cùng nhau vào trong.
Lâm Dạ Hỏa một tay xách Tiểu Lương Tử, nhìn tình cảnh mang đến cảm giác gia đình có nam có nữ, có cả già trẻ lớn bé xung quanh mà bất lực thở dài một hơi: “Còn gì là thăm quan nhà ma nữa chứ, chẳng khác nào đi thăm thú hoa viên, chẳng có không khí gì cả.”.
***
Trước tiên, mọi người đi thăm quan vườn Phù Dung một chút. Hoa cỏ trong sân đã khô héo từ lâu, mang đến một cảm giác tiêu điều xơ xác, đầy đất đều là bụi bặm cùng mạng nhện.
Nhưng điều thú vị chính là, giữa một vườn hoa Phù Dung héo quắt, vẫn còn một khóm cây nở rộ, hơn nữa còn rất tốt tươi, sức sống rất mãnh liệt.
Đáng lẽ, một khóm Phù dung nở rộ sẽ mang đến cho người ta một cảm giác yêu thích mới phải, nhưng mà mọi người lại luôn cảm thấy, giữa những cây cỏ khô quắt kia, lại chỉ có duy nhất một khóm hoa nở rộ như vậy, hoa càng diễm lệ bao nhiêu thì lại càng trở nên quỷ dị bấy nhiêu.
Triệu Phổ hỏi nhỏ Công Tôn: “Đây là hiện tượng gì?”.
Công Tôn suy nghĩ một chút, nói: “Thực ra thì cũng không có gì quá khác thường cả, có thể chỉ có chỗ này hứng được nước mưa cho nên mới còn duy nhất khóm hoa này còn sống.”.
Tất cả mọi người đều gật đầu – Cũng đúng.
Triệu Trinh nhìn khóm hoa Phù dung kia một chút, khẽ cau mày, nhưng hắn cũng không nhiều lời mà tiếp tục đi về phía trước.
Ân Hậu đang đi bên cạnh Triệu Trinh cũng chú ý đến thần sắc của Triệu Trinh, hình như hắn có chút để ý đến bụi hoa kia.
Nhưng mà trước nay Ân Hậu đều không nhiệt tình lắm với đám con cháu họ Triệu. Nếu không phải vì Triển Chiêu, hắn cũng chẳng thèm dính vào vũng nước đục này đâu.
Ngô Nhất Họa vừa mới đến, nhìn tòa điện Tứ Hải một cái, đột nhiên hỏi: “Hôm đó ta đứng trên lầu Miêu Miêu nhìn về bên này đã cảm thấy là lạ rồi. Đây có phải là kiến trúc được xây dựng theo kiểu Qủy Khiêng Kiệu không?”.
Bước chân mọi người hơi chậm lại, đều lặng lẽ quay đầu lại nhìn hắn – Phương pháp kiến tạo gì mà xui xẻo thế?
Ân Hậu và Thiên Tôn gật đầu.
Bạch Ngọc Đường tinh thông kiến trúc giải thích cho mọi người hiểu: “Là một loại nguyên tắc kiến tạo khá đặc biệt trong phương pháp kiến tạo nhà ma. Ở giữa là chính điện, hai bên hai cái đầu hồi, có hai cây cầu được nối liền hai bên. Hai đầu hồi hai bên tạo cảm giác như hai người đang khiêng một cỗ kiệu có nóc. Phương pháp kiến tạo này dễ nghe thì được gọi là Khiêng Kiệu, trước đây cũng được gọi là Khiêng Quan Tài, bởi vì hai bên đầu hồi khiêng kiệu một cái đen, một cái trắng có cảm giác giống như Hắc Bạch Vô Thường, bởi thế nên thường không có ai xây dựng như vậy cả, rất xui xẻo.”.
Tất cả mọi người đều gật đầu – Thì ra là thế.
Đi tới cửa mọi người bắt đầu gặp vấn đề rắc rối đầu tiên… Thì ra điện Tứ Hải không có cửa chính, chỉ có hai cánh cửa nhỏ ở hai bên.
Cho nên, tất cả mọi người đều nhìn Bạch Ngọc Đường – Đi cánh cửa nào?
Bạch Ngọc Đường ngước mắt nhìn về phía cánh cửa bên phải… Theo lý mà nói, giao nhân đã báo trước là Triển Chiêu ở bên trái, nguy hiểm ở bên phải… Vậy có phải nên đi về cánh cửa phía trái hay không? Nhưng mà giao nhân lại đứng ở phía bên phải, hình như là muốn mọi người đi vào cửa phải.
Bởi vậy nên lúc này Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy hơi khó xác định. Bởi vì bản thân hắn cũng muốn đi vào từ cánh cửa bên phải. Theo sự hiểu biết của hắn về cách bố trị cửa ở nhà ma, thường là vào bên phải ra bên trái. Cho nên, Bạch Ngọc Đường bắt đầu nghi ngờ, liệu có phải ý nghĩ của mình đã chi phối giao nhân không?
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường do dự bèn nắm tay hắn một cái, liếc mắt nhìn, chỉ về phái bên phải, ý nói – Giao Giao bảo ngươi đi về bên phải!
Bạch Ngọc Đường bất lực – Giao Giao…
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đi theo giao nhân về phía bên phải…
Lúc đi về phía cửa lớn, Bạch Ngọc Đường lại thấy sau gáy đau nhói một cái. Đưa tay lên sờ đầu, quay mặt sang thì thấy Triển Chiêu một tay ôm Tiểu Tứ Tử, một tay giật mấy sợi tóc của hắn.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu – Miêu nhi, sẽ bị hói đấy.
Triển Chiêu lại quấn sợi tóc quanh tay mình hai vòng, buộc chặt, mở mắt nhìn về phía trước, mừng rỡ mà nháy mắt với Bạch Ngọc Đường – Nhìn thấy này!
Bạch Ngọc Đường cũng kinh ngạc – Không cần nắm tay cũng thấy được sao?
Triển Chiêu lắc lắc ngón tay có buộc tóc của Bạch Ngọc Đường với hắn, ý bảo – Buộc tóc của ngươi cũng thấy được, về nhà nhổ thêm mấy sợi nữa, ta bảo bọn Thần Tinh Nhi bện giúp một chiếc vòng tay đeo.
Bạch Ngọc Đường vô thức mà sờ tóc mình… bện vòng tay sao.
“Khụ khụ.”.
Hai người cứ đứng ở cửa mà “liếc mắt đưa tình”, bỗng nghe thấy tiếng ho khan truyền đến phía sau.
Quay đầu lại, thấy tất cả mọi người đều nhìn hai người họ, vẻ mặt chán ghét – Rốt cuộc thì hai ngươi có đi hay không, suốt ngày dính lấy nhau mà vẫn còn mùi mẫn thế à?
Vì vậy, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dẫn mọi người cùng nhau đi vào cửa chính của điện Tứ Hải. Vừa đi, Triển Chiêu vừa vô thức nhìn biểu lộ của Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử không hề có bất cứ biểu hiện lo lắng hoặc khó chịu nào, lại còn ôm lấy cổ Triển Chiêu, còn mang dáng vẻ vừa có chút sợ hãi lại vừa có chút mong đợi khi thăm quan nhà ma. Triển Chiêu cũng vì thế mà yên lòng.
Bước một chân vào điện Tứ Hải, mọi người đều cảm thấy mặt đất lạnh như băng, “véo” một cái, khí lạnh bốc lên từ lòng đất khiến người ta rợn cả người.
Tiểu Lương Tử nhảy dựng: “Được nha! Thật tà dị!”.
Nhưng mà, Tiểu Lương Tử vừa mới nhảy lên đã bị đại sư Vô Sa đè xuống: “Xuỵt”.
Tất cả mọi người sửng sốt.
Lại thấy Thiên Tôn và Ân Hậu đồng thời ngẩng mặt lên, nhìn về phía cầu thang tối đen như mực phía trên, mở miệng nói ra hai chữ: “Có người!”.