Bọn Triển Chiêu theo Bao Đại nhân nhanh chóng đến Long Đồ Các, đã thấy Quân Hoàng thành đang duy trì trị an ngoài cửa rồi.
Long Đồ Các ở ngay sát Thái Học Viện. Học sinh ở Thái Học cũng thường đến đây đọc sách. Hoàng đại nhân còn là phu tử ở Thái học, cho nên tin tức truyền ra rất nhanh.
Có rất nhiều học sinh của Thái học viện cũng chạy sang xem.
Triển Chiêu đến cửa, liếc mắt cái đã nhìn thấy Âu Dương Thuần Hoa đang nhón chân nhìn vào trong Long Đồ Các.
Triển Chiêu đi qua vỗ vai hắn một cái.
Thuần Hoa vừa thấy Triển Chiêu, nhanh chóng hỏi: “Hoàng phu tử chết thật rồi à?”.
Triển Chiêu gật đầu một cái, ra hiệu cho bọn Vương Triều Mã Hán cứ vào trước đi.
Bạch Ngọc Đường cũng đi tới. Hắn cũng biết hẳn là Triển Chiêu muốn hỏi Thuần Hoa một chút, xem hắn có đầu mối gì không. Tin tức của học sinh ở Thái học rất linh, Thuần Hoa lại là bao tá thính tính tình hoạt bát.
“Bình thường, Hoàng phu tử là người thế nào?”. Triển Chiêu hỏi Thuần Hoa: “Có kẻ thù nào không?”.
Thuần Hoa gãi đầu: “Bình thường Hoàng phu tử cũng hơi dữ một chút, nghiêm khắc một chút, tính cách cũng khá cổ hủ, nhưng mà hẳn là cũng không thể có người nào muốn giết thầy đâu? Có thể là tự mình nghĩ quẩn không?”.
Triển Chiêu hơi sững sờ, nhìn Thuần Hoa.
Bạch Ngọc Đường cũng có chút khó hiểu: “Hình như ta cũng từng gặp Hoàng đại nhân này rồi, có phải đã bảy tám chục tuổi rồi không?”.
Triển Chiêu gật đầu, cũng có cùng nghi vấn với Bạch Ngọc Đường: “Nghĩ quẩn tự sát sao? Ở tuổi này hẳn là rất hiếm thấy.”.
Thuần Hoa nhìn hai người một chút, sau đó vỗ đầu một cái: “A! Hai người không biết mà!”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn: “Không biết cái gì?”.
“Ài.”. Thuần Hoa phẩy tay một cái: “Một tháng trước, cháu trai của Hoàng đại nhân đã chết.”.
“Cháu trai?”. Triển Chiêu kinh ngạc.
“Tên là Hoàng Thư Diệp, cũng là Thái học sinh, năm nay cũng định tham gia Xuân thử, là đại tài tử đấy.”. Thuần Hoa cũng cảm thấy tiếc nuối.
“Còn trẻ như vậy mà lại chết sao?”. Triển Chiêu tò mò: “Bị bệnh à?”.
“Không phải. Nhắc đến cũng thật xui xẻo, hắn bất cẩn bị ngã, đầu bị đập vào góc bàn, cứ thế chết.”. Thuần Hoa nói: “Hình như là do hắn thức đêm học bài nhiều quá nên mệt mỏi, lúc đứng lên bị choáng vóng sau đó ngất đi… Hoàng phu tử chỉ có một cháu trai mà thôi. Mấy hôm nay chúng ta đều thấy thầy chẳng màng cơm nước, người cũng gầy rộc hẳn đi.”.
Bạch Ngọc Đường cau mày: “Đã thế mà vẫn còn thức suốt đêm để ra đề thi Xuân thử sao?”.
“Thầy ấy cứ rảnh rỗi là lại than khóc chuyện cháu trai, chi bằng cứ bận rộn một chút đỡ phải nghĩ đến chuyện đau khổ nữa.”. Thuần Hoa nói.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, tự sát à… vậy thì chắc sẽ không có chuyện hồn phách chạy đến phủ Khai Phong kêu Bao Đại nhân giúp mình bắt hung thủ báo thù đâu nhỉ?
Sau khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường từ biệt Thuần Hoa, hai người đi vào Long Đồ các.
Lúc này, Công Tôn đã ở bên cạnh thi thể nghiệm thi rồi. Tiểu Tứ Tử xách theo hòm thuốc nhỏ đứng bên cạnh. Triệu Phổ đứng sau lưng Tiểu Tứ Tử, cau mày nhìn thi thể trên mặt đất.
Bao Đại nhân đứng cạnh bàn đọc sách, liếc nhìn đống sách bừa bãi trên bàn.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi tới.
Công Tôn ngẩng đầu nhìn lên, nói với mọi người: “Ngã chết.”.
Tất cả mọi người đều cau mày.
Công Tôn tiên sinh đỡ đầu thi thể lên, để mọi người nhìn thấy phần gáy: “Hắn đập phải vật cứng ở đây.” Vừa nói lại vừa chỉ về phía góc bàn.
Mọi người nhìn theo hướng Công Tôn chỉ, thấy ở góc bàn có dính một chút máu.
Tiểu Tứ Tử rất thương cảm mà nhìn lão đầu, lắc đầu một cái: “Có phải vì thức đêm nên mệt mỏi quá, đi không vững mà bất cẩn trượt chân không?”.
Triển Chiêu nhìn chằm chằm thi thể một lúc, hỏi nhỏ Bạch Ngọc Đường: “Có cảm thấy có chút trùng hợp không?”.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, cũng gật đầu: “Kiểu chết này rất giống cháu trai hắn.”.
“Kiểu chết này giống cái gì vậy?”. Công Tôn thính tai, nghe được hỏi liền.
Bao Đại nhân ở bên cạnh nói rõ cho mọi người nghe chuyện cháu trai của Hoàng đại nhân mất mạng ngoài ý muốn: “Hôm qua Bản phủ mới nghe nói chuyện này.”.
“Thật đáng thương quá!”. Tiểu Tứ Tử cảm thấy hai ông cháu này thật là bất hạnh. Tiểu Lương Tử thì lại đứng bên cạnh khoanh tay, ngẩng mặt hỏi: “Không cảm thấy kỳ quái ạ?”.
Tất cả mọi người nhìn bé.
Tiêu Lương xoay quanh bàn một vòng: “Gáy bị đập vào góc bàn, vậy thì phải bị ngã lúc quay lưng về phía bàn mới phải chứ! Vị trí đứng cách bàn cũng khá xa, muốn ngã xuống mà vẫn đụng trúng bàn đúng là quá khó đi! Huống gì còn phải đụng trúng cùng một chỗ nữa.”.
“Thực ra thì Tiểu Lương Tử nói rất có lý.”. Rõ ràng là Công Tôn cũng nghi ngờ như vậy: “Hướng ngã của Hoàng phu tử không đúng lắm, bị đập đầu chết không có lý nào lại nằm ngang như vậy. Thân thể con người mềm dẻo, phải nằm nghiêng mới đúng. Nhưng mà tình trạng thi thể cứ cảm thấy giống như sau khi bị gậy đập trúng rồi mới lăn sang bên vậy.”. Vừa nói, Công Tôn vừa chỉ mặt đất: “Hơn nữa vết máu trên đất cũng rất ít.”.
Tất cả mọi người đều gật đầu – Đúng là không được tự nhiên.
Tử Ảnh đem một xấp giấy đưa đến cho Bao Đại nhân: “Đại nhân, đều ở đây cả.”.
Bao Đại nhân nhận lấy, liếc mắt xem qua xấp giấy, hình như có chút khó hiểu. Những cuốn sách này là số sách bì rơi tán loạn trong phòng ban nãy, Bao Đại nhân nhở nhóm ảnh vệ nhặt lại giúp.
“Sao vậy Đại nhân?”. Triển Chiêu hỏi Bao Chửng.
Bao Chửng cau mày nói: “Đều là đề thi cả.”.
Công Tôn tò mò hỏi: “Chẳng phải đề thi của Xuân Thử vẫn chưa được quyết định sao?”.
Bao Đại nhân gật đầu: “Đúng vậy, đây là bản thảo, vốn đã được quyết định là chiều nay sẽ mang đến cho Hoàng thượng xem qua… Theo lý thì chỉ có ba phần bảo thảo viết tay thôi mới đúng.”.
“Nhưng ở đây hình như có đến mấy chục tờ mà.”. Triển Chiêu nói.
“Là chữ viết của những người khác nhau.”. Bạch Ngọc Đường lật xem một cái.
Công Tôn rút ba loại chữ trong đám bản thảo hỗn loạn kia ra, đưa cho Bao Đại nhân xem.
“Ba bản thảo này là bản thảo dùng lúc chúng ta thảo luận.”. Bao Đại nhân cau mày: “Những bản khác đều chưa thấy qua, chữ cũng khó đọc, không biết là của ai.”.
Mọi người nhìn nhau một cái.
Triển Chiêu hạ giọng hỏi: “Đại nhân, liệu có phải có người nào đó lén chép lại, định mang đi bán không?”.
Triệu Phổ cũng cau mày: “Lộ đề sao?”.
Sắc mặt Bao Đại nhân nghiêm trọng: “Theo số lượng này, có thể là do sau khi nhận được đề bèn nhanh chóng sao chép. Có rất nhiều người cùng viết. Chẳng lẽ chuẩn bị mang đi bán à?”.
“Kỳ Xuân thử đã ở ngay trước mắt rồi… Lần thi xuân này cũng rất quan trọng, những người có thành tích tốt còn có thể trực tiếp thi điện, chắc chắn là một cơ hội tốt.”. Triệu Phổ cau mày: “Chắc không phải có người lúc đang chép đề thì bị Hoàng đại nhân phát hiện… cho nên mới gặp họa sát thân đấy chứ?”.
Mọi người xoay mặt nhìn nhau.
Triển Chiêu hỏi Bao Đại nhân: “Trừ Đại nhân và hoàng phu tử ra, còn có bao nhiêu người có thể được cầm đề thi vậy?”.
“Tổng cộng cũng chỉ có mấy người mà thôi.”. Bao Đại nhân liệt kê một loạt những phu tử tham gia dự thảo đề thi ra…
Tất cả mọi người đều cảm thấy khả năng này rất khó có thể xảy ra. Lần nào ra đề thi cũng chỉ có mấy lão cổ hủ này. Những người này, bất luận là có làm quan hay không thì đều là những người lão học sĩ, đại văn hào vang danh thiên hạ, là những thư ngốc coi tiền bạc như cỏ rác, ai cũng không thể là người có thể mang đề thi đi bán đâu.
“Người ngoài ra tay sao?”. Triểu Phổ nói.
Bao Đại nhân nghĩ thế nào cũng không ra.
Triển Chiêu kiểm tra một loạt cửa sổ, nói: “Không có dấu vết cạy cửa sổ vào.”.
Mọi người còn đang cau mày, Tiểu Tứ Tử đột nhiên đưa tay kéo y phục Triệu Phổ, chỉ xuống mặt đất gần chỗ chân bàn, nói: “Cửu Cửu, người xem nha.”.
Triệu Phổ cúi đầu, híp mắt nhìn… Bên cạnh bàn không có gì cả cho nên hơi khó hiểu mà nhìn Triệu Phổ.
“Nhìn nha.”. Tiểu Tứ Tử tiếp tục chỉ mặt đất.
Triển Chiêu đi tới, ngồi xổm xuống… lập tức hiểu ra.
Bọn họ cao hơn Tiểu Tứ Tử rất nhiều cho nên mới không thấy… Thì ra bên cạnh bàn có rớt một sợi tơ mỏng gần như trong suốt. Người lớn đứng thì cơ bản đều không thể phát hiện được, phải ngồi xổm xuống, nhìn từ vị trị của Tiểu Tứ Tử thì mới miễn cưỡng nhìn rõ.
Triển Chiêu nhặt sợi tơ mỏng kia lên, bỏ lên bàn.
“Lại là sợi dây nhỏ giống hệt tơ nhện này…”. Bạch Ngọc Đường cảm thấy không nói được gì. Cái chết này của Hoàng phu tử chẳng lẽ lại có liên quan với “con nhện tinh” thần quái kia sao?
“Tên này có tật xấu gì vậy?”. Triển Chiêu không hiểu: “Lúc thì xuất hiện ở Hoàng cung, khi thì đến phủ Khai Phong, lúc sau lại ở Long Đồ Các…”.
Tất cả đều nặng trĩu nghi hoặc. Trước sau gì thì mọi người đều rất để ý đến việc rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra với cái “quỷ hồn” của Hoàng phu tử xuất hiện ở phủ Khai Phong sáng nay vậy?
Đúng lúc này, Đa La lại chạy từ ngoài vào, đứng ngoài cửa ra hiệu với Triệu Phổ, ý bảo – Tới rồi!
Triệu Phổ nhảy dựng: “Nhanh thế sao?”.
Tất cả mọi người đều hiểu, chắc là Đạt Đán của Triệu Phổ đã vào thành Khai Phong rồi.
Bao Đại nhân nói với Triệu Phổ: “Vương gia… ở đây giao cho Bản phủ là được rồi.”.
Triệu Phổ gật đầu, đưa tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, có đi đón Đạt Đán không?”.
“Vâng ạ!”. Tiểu Tứ Tử gật đầu.
Tiểu Lương Tử cũng chạy ra ngoài: “Lâm Hỏa Kê tới rồi!”.
Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử nhìn Công Tôn.
Công Tôn ra hiệu nói mình còn phải ở đây giải quyết chuyện vụ án, còn không quên dặn dò Triệu Phổ, bảo hắn cùng Tiểu Tứ Tử nhớ cẩn thận một chút.
Triệu Phổ gật đầu, ôm Tiểu Tứ Tử chạy ra ngoài. Nhóm ảnh vệ chia làm hai nửa, một nửa đi cùng Triệu Phổ, nửa kia ở lại giúp đỡ Công Tôn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh, quan sát hai người Triệu Phổ và Công Tôn, cảm thấy… hình như hai người… có chút khang khác thì phải?
Mọi người chuyển thi thể của Hoàng phu tử về phủ Khai Phong. Lúc này, trên đường ở Khai Phong đã vô cùng náo nhiệt. Đại đội nhân mã đi ra khỏi thành, đội ngũ nghênh đón vô cùng hùng tráng và đám người vây xem náo nhiệt đã vây kín mít cả phố phường.
Khác hoàn toàn với cái không khí sôi trào náo nhiệt ở bên ngoài, không khí trong phòng ngỗ tác ở phủ khai phong lại rất ngưng trọng.
Công Tôn đứng bên cạnh thi thể, trước mắt hắn chính là thi thể của Hoàng phu tử.
Bên ngoài, nhóm ảnh vệ cũng khiêng theo một thi thể khác vào.
Thi thể mang vào đến nơi, mọi người đều cau mày lại. Mùi thối của thi thể rữa nát đúng là khiến cho người ta chán ghét. Đây chính là thi thể của đứa cháu trai đã chôn vừa đúng một tháng của Hoàng phu tử. Công Tôn vừa sai nhóm ảnh vệ đào lên.
Nhóm ảnh vệ cũng khó hiểu – Hình như Công Tôn toàn sai bọn họ đi đào thi thể a!
Công Tôn dùng khăn tẩm nước thuốc che mũi, vén tấm vải trắng phủ thi thể Hoàng Thư Diệp lên.
Triển Chiêu mở to mắt mà nhìn, cau mày một cái. Thi thể Hoàng Thư Diệp phân hủy rất mạnh. Tuổi xuân phơi phới lại cứ thế chết đi, đúng là khiến cho người ta cảm thấy không đành lòng nhìn.
Mà người khó chịu nhất lúc này, chính là Bạch Ngọc Đường còn đang đứng ngoài cửa.
Ngũ gia vẫn luôn ghét vào phòng ngỗ tác. Lúc này đương nhiên là cũng không ngoại lệ rồi. Mà điều thú vị chính là, ngay cả Yêu Yêu cũng tới, lại còn tò mò mà đứng bên cạnh Bạch Ngọc Đường, ghé đầu vào nhìn. Hình như nó cũng không thích loại mùi của người chết này, vẻ chán ghét trên mặt nó rất giống với Bạch Ngọc Đường.
“Giúp ta một việc.”. Công Tôn vỗ Triển Chiêu.
Triển Chiêu hỏi: “Giúp cái gì?”.
Công Tôn hỏi: “Có thể bổ đầu thi thể ra không?”.
Vừa nói Công Tôn vừa đưa tay minh họa một cái, ý bảo bổ ngang chính giữa đầu ấy.
Khóe miệng Triển Chiêu co giật, giấu ngay Cự Khuyết ra sau lưng mình.
Công Tôn cũng bất lực, đưa dao nghiệm thi của mình cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu liếc mắt một cái, nhận lấy con dao nhỏ, nhìn Công Tôn, rõ ràng là nội tâm đang phải đấu tranh kịch liệt.
Công Tôn híp mắt nhìn Triển Chiêu, tỏ vẻ ta đây yêu cầu mãnh liệt, nhờ vả và cả cầu xin ngươi đấy!
Hai người nhìn nhau một lúc. Cuối cùng Triển Chiêu cũng phải thỏa hiệp. Con dao trong tay vừa xoay một cái, sau đó giơ tay chém xuống…
Bạch Ngọc Đường ở ngoài cửa cau mày, vô thức mà bấm bụng mình. Nuôi Mèo tốn kém lắm, vậy mà, Mèo thì vẫn có thể chơi đùa, còn bản thân hắn lại phải không ít lần khốn đốn.
Triển Chiêu đặt dao nhỏ xuống, Công Tôn cầm lấy một nửa cái đầu của Hoàng phu tử bị đao chém rớt rất ngọt kia.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy thị giác mình bị đả kích nghiêm trọng, quyết định nhìn trời.
Ở bên cạnh, Yêu Yêu trợn trừng đôi mắt, cái đầu to tướng tựa hẳn vào vai Bạch Ngọc Đường, hình như cũng rất khiếp sợ.
“Sao lại thế được?”.
Lúc này, giọng nói của Triển Chiêu lại vang lên.
Bạch Ngọc Đường nhìn vào trong phòng, thấy Triển Chiêu đang nhìn nửa cái đầu trong tay Công Tôn, vẻ mặt nghi hoặc.
“Sao vậy?”. Mặc dù Bạch Ngọc Đường không muốn chút nào, nhưng vẫn rất tò mò.
“Bộ óc của thi thể rất lại, cứ như đậu hũ vậy.”. Triển Chiêu nói một câu.
Bạch Ngọc Đường nháy mắt cái đã cảm thấy mình vĩnh viễn không thể nào có thể nhìn thẳng đống đậu hũ nữa rồi.
Yêu Yêu nghiêng đầu, rất may là nó không biết đậu hũ là cái gì.
“Đầu bị đông cứng lại rồi.” Công Tôn nói: “Ta đã nghĩ sao thi thể lại nằm với tư thế như vậy mà. Hơn nữa, chỗ bị thương còn kỳ lạ như vậy nữa. Căn bản không phải hắn tự nhiên ngã, mà là sau khi bị đông cứng rồi mới ngã xuống… Chờ đến khi chúng ta phát hiện ra thì đã rã đông rồi.”.
“Đông cứng…”. Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Lại là công phu của Thiên Tôn sao?”.
Ngoài cửa, Bạch Ngọc Đường cau mày đứng đó, cuối cùng cũng quyết định đi vào quan sát tình trạng của thi thể kia, sau đó lắc đầu: “Không phải là công phu của sư phụ ta…”.
Triển Chiêu và Công Tôn thở phào nhẹ nhõm.
“Loại công phu khiến người ta hóa thành tinh thể băng lúc trước đúng là của sư phụ ta, cái này lại có chút khác.”. Bạch Ngọc Đường càng nhíu chặt hai hàng lông mày hơn: “Nhưng mà ta biết ai có thể làm được thế này.”.
“Ai vậy?”. Triển Chiêu và Công Tôn cũng hiếu kỳ.
Bạch Ngọc Đường nhìn hai người một chút, nói: “Ngoại công ta.”.
Triển Chiêu kinh ngạc: “Nhưng mà bây giờ ngoại công ngươi đang ở Ánh Tuyết Cung mà, phải không?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái: “Hôm qua Bạch Phúc nói, mấy hôm trước ngoại công đến Hãm Không Đảo. Hẳn là bây giờ vẫn đang ở cùng với bọn Đại ca ta.”.
“Hãm Không Đảo cách đây xa như vậy.”. Công Tôn nói: “Hơn nữa, hẳn là Lục đảo chủ cũng sẽ không giết vị Hoàng phu tử này đâu nhỉ?”.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái: “Công lực của người này không cao bằng ngoại công ta! Nếu như là ngoại công ta làm chuyện này, chắc chắn sẽ không để lại dấu vết trong đầu, sẽ hoàn toàn không để lại chút manh mối nào cả.”.
Triển Chiêu tò mò: “Nương ngươi có phải cũng làm được không?”.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Nương ta muốn làm được phải cần có nước! Nhưng mà ngoại công ta thì không cần. Mặc dù ngoại công và sư phụ ta đều có hàn băng nội lực, nhưng mà bản chất hai bên lại khác nhau. Sư phụ ta có bản chất nội lực lạnh, có thể đóng băng tất cả mọi thứ. Còn ngoại công ta lại có thể chất lạnh nên mới khiến cho nội lực lạnh. Thứ mà ngoại công ta đông lạnh chính là hơi nước xung quanh. Trong thân thể con người có nhiều nước cho nên mới bị đóng băng. Nói thật, đúng là không khác mấy với nguyên lý đóng đậu hũ vậy. Đồ mà sư phụ ta đóng băng, chỉ cần đụng vào là biến thành cát bụi, không hề có nước. Nhưng mà ngoại công ta lại có thể căn cứ vào mỗi người hoặc mỗi đồ vật mà đóng băng tùy mức khác nhau…”.
Bạch Ngọc Đường giải thích rõ cho mọi người biết về sự khác nhau giữa nội lực chí hàn của Lục Thiên Hàn và Thiên Tôn: “Nói chung, nội công của sư phụ cao hơn ngoại công, nhưng năng lực khống chế băng tuyết của ngoại công giỏi hơn sư phụ. Đây chính là thiên phú bẩm sinh của người.”.
Triển Chiêu và Công Tôn sờ cằm há miệng nghiêm túc lắng nghe. Thì ra chân khí chí hàn của Thiên Tôn và Lục Thiên Hàn cũng khác nhau lớn như vậy sao.
“Nói thế…”. Triển Chiêu lắc lắc sợi “tơ nhện” tìm thấy trong Long Đồ Các kia, hỏi: “Nếu như là cùng một người làm, vậy con nhện tinh này chẳng phải sẽ vừa có công phu của ngoại công ta, lại vừa có công phu của sư phụ ngươi, còn biết cả công phu của ngoại công ngươi nữa à?”.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút, nói: “Nhìn vào năng lực khống chế tơ nhện của hắn, cùng với việc hắn không một tiếng động mà lướt qua bên người Tiểu Lương Tử… có thể hắn còn biết cả Vô Phong Chưởng và Qủy Ảnh Công nữa đấy.”.
Triển Chiêu nhíu mày một cái: “Vô Phong Chưởng là tuyệt học của Vô Sa đại sư… Còn Qủy Ảnh Công chẳng phải đã thất truyền rồi sao? Là công phu của Qủy Ảnh Vương cùng thời với nhóm ngoại công, mà Qủy Ảnh Vương đã chết khoảng năm sáu chục năm rồi thì phải?”.
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Công Tôn không biết võ công, nhưng mà nghe Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thảo luận với nhau cũng nhịn không được mà phải chen miệng vào: “Vậy võ công phải giỏi đến dạng nào nữa? Còn nữa… hắn học được nhiều tuyệt học như vậy từ đâu chứ?”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều yên lặng nhìn nhau một cái… Mặc dù hai người không nói, nhưng trong lòng cũng cảm thấy kỳ quặc.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều tự biết mình thuộc loại được trời cao ưu ái, có thiên phú cực cao! Mà cấp bậc võ công cỡ Thiên Tôn, Âu Hậu và Vô Sa đại sư này cũng không phải bất cứ ai cũng có thể học được. Cũng đồng nghĩa rằng, bản thân mấy vị Chí tôn võ lâm này cũng là thiên chi kiêu tử trong đám con cưng của trời rồi.
Võ công một người có thể học được và nội lực mà một người có thể chịu đựng được luôn có một giới hạn. Thiên Tôn và Ân Hậu đã là những người được công nhận đạt đến giới hạn cao nhất rồi. Cho dù thiên phú của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có cao hơn nữa thì cũng chỉ có thể nắm giữ được công phu của một trong hai người họ mà thôi. Nói đơn giản chính là, một người về cơ bản không thể nào cùng lúc chịu được công phu của cả hai người Thiên Tôn và Ân Hậu, còn thêm cả tuyệt đỉnh cao thủ như đại sư Vô Sa nữa thì lại càng không thể! Cho nên, cái vị nhện tinh nhìn qua có vẻ như có thể nắm giữ được tuyệt học của cả mấy nhà kia, rốt cuộc thì có lai lịch gì đây?