Cuối tháng tư, rốt cuộc mọi người cũng về tới Khai Phong phủ.
Thành Khai Phong vẫn vô cùng an lành náo nhiệt, hơn nữa xuân ý dạt dào, nhờ vậy mà những mệt mỏi do phải ngày đêm đi đường của mọi người cũng giảm đi mấy phần.
Về tới đại môn Khai Phong phủ, mọi người ngẩng mặt nhìn cánh cửa lớn quen thuộc… cứ cảm thấy, hình như Khai Phong phủ có gì đó không đúng lắm.
Tiểu Tứ Tử vừa mới xuống khỏi xe ngựa, ngẩng mặt vừa định chào hỏi toàn gia đình nhà chim én trước cửa nha môn một cái, nhưng vừa mới ngẩng đầu liền giật mình nhảy dựng, kéo tay áo công tôn: “Cha, Khai Phong phủ thêm một cái sừng kìa!”
Mọi người lặng lẽ ngước nhìn cái “sừng” mới mọc thêm một cái, đều theo bản năng mà liếc nhìn Triển Chiêu bên cạnh.
Triển Chiêu đang khoanh tay cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình để khỏi nổi điên giữa đường lớn khiến người ta chê cười. Mọc thêm cái sừng nào vậy? Đương nhiên là khu nhà hắn ở bị Bạch Ngọc Đường cải tạo thành ngôi “tiểu lâu” kia rồi.
Bạch Ngọc Đường cũng xuống ngựa, dọc đường về, hắn cứ cưỡi ngựa là Yêu Yêu tới quấy rối, đổi sang cưỡi rồng thì Bạch Vân Phàm ở ngay phía dứa bào chân, Ngũ gia cũng rất bận rộn.
Ngửa mặt nhìn một cái, quả nhiên… biệt viện của Triển Chiêu sau khi được cải tiến đã xứng đáng trở thành nơi cao nhất toàn bộ Khai Phong rồi.
“Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Cũng không tệ lắm.”
Bao Đại Nhân cũng xuống khỏi xe ngựa, cùng Bát Vương gia bình phẩm một chút.
Bao Đại Nhân gật đầu: “Còn cao hơn so với tưởng tượng nhỉ.”
Bát Vương gia tán thán: “Bạch Thiếu hiệp thật quá có phẩm vị!”
Triệu Phổ cũng nghiêng đầu qua nghiên cứu một chút: “Cái này rất khí phách.”
Triển Chiêu á khẩu nhìn mọi người còn đang nghiên cứu kiến trúc kia, thở dài – hình như là nhà của ta mà!
Bách tính ở thành Khai Phong vẫn đáng tin cậy hơn dân chúng thành Ma Qủy chỉ biết ngày ngày rảnh rỗi chơi đùa kia không ít, dù sao đây cũng là cảnh tượng họ thường thấy rồi, hơn nữa, Khai Phong phủ cũng đã nuôi cả một lão hổ rồi, có thêm một cái như vậy cũng không khó tiếp nhận lắm. Đương nhiên, lúc Yêu Yêu tung canh lướt qua bầu trời trên cửa thành vẫn kéo theo rất nhiều người đến vây xem. Khai Phong ngọa hổ tàng long, có không ít các lão nhân gia đều nói, đây không phải rồng, là thằn lằn bay cực lớn.
Phân chia quà cáp xong, mọi người đều tự hồi phủ nghỉ ngơi, nha hoàn tiểu tư cũng nhanh chóng mở cửa, Bao phu nhân dẫn người đi thu xếp mọi chuyện, đại nương trù phòng chuẩn bị cơm trưa, Khai Phong phủ đã im ắng một thời gian giờ bắt đầu náo nhiệt trở lại rồi.
Triển Chiêu bước một chân và trong viện của mình, việc đầu tiên chính là nhìn xem hai bên – may là Bạch Ngọc Đường dù đôi lúc làm việc cũng hơi khoa trương, nhưng dù sao hắn cũng là người rất có phẩm vị, không có biến cái viện này thành phủ của Bàng Thái sư, không có ngọc thạch cũng chẳng có gạch vàng, vẫn giữ nguyên dáng vẻ thanh nhã gọn gàng như cũ.
Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Ngọc Đường thì lại thở dài.
Triển Chiêu nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường mở miệng nói: “Đơn giản.”
Triển Chiêu đạp Bạch Ngọc Đường một cái, sải bước đi về nơi ngôi lầu các đang đứng sững kia.
Cửa lớn đúng là đã được sửa lại, bốn cánh cửa hẹp đã được thay bằng hai cánh cửa lớn, lúc mở ra Yêu Yêu dù có đi ngang cũng có thể vào được.
Triển Chiêu hít sâu, mở mạnh cửa ra nhìn vào trong một cái… có chút bất ngờ, gian phòng ngoại trừ lớn hơn một chút ra thì bên trong cũng không có gì thay đổi, vật dụng vẫn như cũ, chỉ là không gian ở giữa phòng rộng thêm mấy lần, có thêm một cái thảm cực to cùng với một cái… ổ to lớn giữa phòng.
“Đây là cái gì?” Triển Chiêu đi tới nhìn xuống cái ổ cự phách, trông như ổ chim vậy. Đưa tay sờ qua rồi hỏi: “Dùng cái gì bện thành vậy?”
“Cam thảo và dây thừng mềm.” Bạch Ngọc Đường đi vào, nói: “Ta có hỏi qua Công Tôn, Công Tôn nói thằn lằn thích ngủ trong ổ thế này…”
Bạch Ngọc Đường còn chưa nói hết thì bóng trắng bên cạnh đã lóe lên. Yêu Yêu bay lên đỉnh cái ổ nhìn ngó xung quanh một chút, sau đó vui vẻ chui tọt vào trong. Nó điều chỉnh lại tư thế một chút, có vẻ cực thích cái ổ này, còn ngửi thử xung quanh nữa, khắp nơi này đều là mùi của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, Yêu Yêu rất chắc chắn xác nhận – Vào đến nhà rồi.
Tiểu Ngũ cũng chạy đến, nằm trên thảm duỗi người, rất hài lòng với cái thảm lớn hơn này.
Triển Chiêu nhìn xung quanh một chút, phát hiện ra một vấn đề: “Chẳng phải ngươi xây hẳn ba tầng sao? Không có cầu thang thì đi thế nào?”
Bạch Ngọc Đường đưa tay chỉ lên trên.
Triển Chiêu ngẩng mặt nhìn, lại há hốc miệng choáng váng lần nữa, phòng bên trong được cấu tạo vô cùng tinh xảo, mặc dù không có cầu thang nhưng cứ cách một đoạn lại có một cây xà ngang có mấu nhô ra. Nhìn từ bên ngoài có thể thấy rõ ba tầng, nhưng mà bên trong lại có rất nhiều tầng, hơn nữa mỗi tầng lại không hề giống nhau.
Bạch Ngọc Đường rõ ràng cực kỳ hài lòng với biểu tình của Triển Chiêu, khẽ nhoẻn miệng cười.
Triển Chiêu tung người nhảy lên lầu hai, phát hiện chung quanh đều có cửa sổ, có thể quan sát nhiều cảnh vật khác nhau, mỗi tầng đều có thiết kế khác nhau, còn có hệ thống cấp nước cùng bình phong che chắn, thậm chí còn có cả phòng tắm chuyên dụng, kết cấu phức tạp chẳng khác nào một mê cung dựng đứng.
Triển Chiêu đi dạo từng tầng, cuối cùng lên đến tầng cao nhất, toàn bộ xung quanh tầng đều được bao quanh bằng thủy tinh, có thể nhìn thấy toàn cảnh bốn phía xung quanh của thành Khai Phong ở bên ngoài.
Triển Chiêu bỗng hiểu được tại sao Bạch Ngọc Đường lại nói không hẳn là tư lợi, đây chắc chắn có thể xưng là vọng lầu tốt nhất Khai Phong Phủ.
Triển Chiêu đờ người nhìn chằm chằm cảnh vật bên ngoài, lại cảm thấy có người vỗ lưng hắn.
Quay đầu lại, Bạch Ngọc Đường đã đến sau hắn tự bao giờ, đưa tay chỉ lên trên.
Triển Chiêu hơi sững sờ, nhìn trên nóc nhà.
Bạch Ngọc Đường kéo trục xoay bên cạnh, một tiếng “cạch cạch” vang lên, nóc nhà xuất hiện một khung cửa sổ trên đỉnh mái.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, Bạch Ngọc Đường nhướng mày với hắn, ý bảo hắn có thể bay từ cửa sổ ra ngoài.
Vì vậy Triển Chiêu chui ra từ cửa mái, phát hiện ra trên nóc nhà cũng được thiết kế rất xảo diệu, có thể khiến người ta phải giật mình.
Triển Chiêu ngồi trên đỉnh nóc nhà thật dài, phóng mắt nhìn lại, toàn bộ thành Khai Phong Phủ đều thu vào trong đáy mắt, quả thực vô cùng thoải mái.
Bạch Ngọc Đường cũng đi lên, ngồi bên cạnh hắn, chỉ vào mảnh đất trống ngay cạnh viện của Triển Chiêu ở Khai Phong Phủ: “Ta định đào một cái ao.”
Triển Chiêu há to miệng, vừa định nói không được thì Bạch Ngọc Đường đã nói: “Công Tôn nói Yêu Yêu thích những nơi có nước, tốt nhất là nơi có thể ngày ngày tắm.”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, bỏ đi – thích đào thì cứ đào.
Lúc này đột nhiên lại thấy bên cạnh có tiếng kêu vang lên, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng quay đầu nhìn, Yêu Yêu bay từ bên ngoài lên, thu cánh rơi xuống cạnh hai người, cùng nhau ngắm toàn cảnh Khai Phong Phủ.
Tiểu Ngũ ở bên dưới không bay lên được khó chịu khóc gào.
Động tĩnh trong viện cũng khiến bọn người Công Tôn và Triệu Phổ chú ý.
Tiểu Tứ Tử ngồi trên vai Triệu Phổ, chỉ vào Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bên trên, dáng vẻ rất muốn lên.
Triệu Phổ vừa đi vào trong phòng Triển Chiêu tham quan học hỏi một chút: “Ái chà, thứ tốt!”
Công Tôn gật đầu: “Rất đẹp, rất đẹp, nhưng mà chẳng phải không có võ công sẽ không lên được sao!”
Triệu Phổ bất lực cười, trêu Công Tôn: “Bạch Ngọc Đường tạo mà, mục đích chính của hắn chẳng qua chỉ là để cho Triển Chiêu chơi thoải mái mà thôi.”
Công Tôn cũng cười lắc đầu, giao Tiểu Tứ Tử cho Tiểu Lương Tử đang nhảy loi choi muốn trèo lên. Tiểu Lương Tử cõng Tiểu Tứ Tử nhanh chóng nhảy lên nóc nhà, cũng chui từ cửa sổ mái ra ngoài, Tiểu Tứ Tử nhìn đến choáng váng, ở trên nóc nhà liên tục gọi Công Tôn nhìn lên.
Mọi người chơi đùa đến gần trưa, Nam Cung Kỷ đã tới.
Hỏi thăm mấy câu, Nam Cung hỏi Bạch Ngọc Đường về nhóm công tượng xây dựng tiểu lâu kia, hôm nay cũng có một số người hỏi Bạch Ngọc Đường về nhóm công tượng xây dựng tòa nhà này, hình như cũng muốn xây một cái.
Bạch Ngọc Đường nói có chút tùy tiện: “Chỉ là mấy công tượng bình thường của Hãm Không Đảo mà thôi, bình thường toàn đóng thuyền cả.”
Mọi người lặng lẽ nhìn trời, ngụ ý của Ngũ gia chính là – ai tạo không quan trọng, quan trọng phải là thiết kế độc nhất vô nhị của gia đây!
Triệu Phổ hỏi Nam Cung: “Tình hình trong cung thế nào?”
Nam Cung nói: “Mọi chuyện đều bình thường, cần phải chuẩn bị xuân thử, có lẽ Bao Đại Nhân sẽ bận rộn.”
Nói đến xuân thử lần này, tất cả mọi người đều nhìn Bao Duyên.
Tiểu Tứ Tử hỏi hắn: “Tiểu Màn Thầu, lần này huynh cũng tham gia thi ạ?”
Bao Duyên gật đầu: “Nương ta bảo ta tham gia.”
“Này.” Bàng Dục chọc Bao Duyên: “Ngươi được không đó? Chẳng phải gần đây đều ra ngoài chơi sao.”
Bao Duyên nheo mắt lại: “Ta chơi lúc nào, ta vẫn học bài mà!”
Công Tôn cũng thoải mái: “Yên tâm đi, Bao Duyên dư sức đối phó với kỳ thi lần này.”
“Bao Đại Nhân vẫn đang ở trong cung à?” Triển Chiêu hỏi.
Nam Cung gật đầu.
Tất cả mọi người có chút ngạc nhiên.
Triệu Phổ hỏi Nam Cung: “Có phải có chuyện gì xảy ra không?”
Nam Cung sửng sốt, nhìn Triệu Phổ: “Cụ thể Vương gia muốn nói về cái gì?”
Triệu Phổ cười ha hả: “Ngươi bớt giả bộ đi, từ năm ngoái Hoàng Thượng đã nhắc Bao Tướng sớm về Khai Phong, lần trước là do chuyện của Mê Thành trì hoãn, lần này Bao tướng vừa về đã kéo người vào cung, rõ ràng là sốt ruột.”
Nam Cung có vẻ bất đắc dĩ nhìn mọi người một chút.
Nhìn biểu tình của Nam Cung mọi người có thể thấy rõ ràng hắn muốn nói lại thôi.
Vì vậy, Triệu Phổ vỗ vai hắn: “Nói đi đừng sợ! Triệu Phổ có thể đành lòng chém ngươi à?”
Nam Cung Kỷ cấm ngữ nhìn Triệu Phổ, suy nghĩ một chút, nói: “Thực ra cũng không coi là chuyện lớn gì.”
Xung quanh lông mày mọi người đều nhướng cao, ý nói – Không tin!
Tiểu Tứ Tử bát quái xán lại gần: “Bí sử cung đình à?”
Nam Cung do dự một lúc, hỏi Triệu Phổ: “Ngươi còn nhớ Thất Ca không?”
Triệu Phổ hơi sững sờ.
Tất cả mọi người tò mò nhìn Triệu Phổ – Thất Ca?
Công Tôn thấy Triệu Phổ khẽ nhíu mày, liền hỏi: “Thất Ca là ai?”
“Ách…” Triệu Phổ nhìn xung quanh một chút, phất tay: “Chậc, quên đi thì hơn, đi ăn.”
Mọi người càng nghi ngờ hơn – Chuyện gì mà lại có thể khiến Triệu Phổ đổi cả sắc mặt như vậy.
Đến lúc ăn cơm xong, Bao Đại Nhân cũng đã về, còn dẫn theo cả Bàng Thái Sư đã lâu không gặp.
“Tiểu Bàn Tử.”
Tiểu Tứ Tử vừa nhìn thấy Bàng Thái Sư đã vội nhào qua.
Thái Sư mừng đến lắc lư cái bụng chạy qua, ôm lấy Tiểu Tứ Tử, mở miệng tâm can ngậm miệng bảo bối, thân thiết vô cùng.
Bao Đại Nhân nhìn có chút vội, vừa mới ngồi xuống chưa kịp uống hết chung trà thì bên ngoài đã có người tìm hắn. Tất cả đều là người ở Long Đồ Các và Thái Học Viện, có lẽ là vì chuyện kỳ thi mùa xuân tới đây. Trước khi đi Bao Đại Nhân còn nói với Triệu Phổ, Hoàng thượng muốn gặp hắn, Triệu Phổ lập tức lủi luôn.
Mọi người cũng nhịn không được nhíu mày – Triệu Phổ giấu giếm cái gì đây!
Cuối cùng, trong viện chỉ còn lại có Bàng Thái Sư và mọi người của Khai Phong Phủ.
Bàng Dục vỗ vai cha hắn: “Cha, Thất Ca là ai vậy?”
“Phốc…” Thái Sư phun hết cả trà ra ngoài, nghi ngờ nhìn mọi người: “Sao các ngươi lại biết chuyện của Thất Ca?”
“Rốt cuộc thì nàng là ai?” Bạch Ngọc Đường có chút mất kiên nhẫn, chuyện này có gì để giấu giếm chứ?
“Thất Ca vốn là một cung nữ trong cung.” Thái Sư đặt Tiểu Tứ Tử sang bên cạnh, bưng chén trà chậm rãi nói: “Là người chuyên thắp đèn.”
“Thắp đèn?”
“Buổi tối các phi tần ở Hậu cung thường xuyên ra vào, cần có người thắp đèn mà, Thất Ca hiền lành, thường cầm đèn ngọn đèn rất sáng chuyên soi đường ở hậu cung.” Thái sư nói: “Tuổi nàng xấp xỉ với Hoàng Thượng, khi nhỏ Hoàng thượng cũng rất thích nàng.”
Tất cả mọi người nhướng mày – Chẳng phải từ nhỏ Hoàng Thượng đã chỉ thích Bàng Phi sao?
Thái sư xua tay: “Không phải thích ý đó, là coi như tiểu muội vậy. Đừng tưởng Thất Ca chỉ là một nha hoàn, ta cũng từng gặp qua cô nương kia, đặc biệt thông minh, thêm nữa, nàng thầm mến Cửu Vương gia.”
Tất cả mọi người mở to hai mắt – Hả?
Công Tôn chớp chớp mắt, gãi đầu, có vẻ không được tự nhiên hỏi một câu: “Triệu Phổ mà cũng có người thầm mến á?”
Mọi người yên lặng liếc Công Tôn – May mà Triệu Phổ không có ở đây.
Tiểu Tứ Tử nắm chặt tay: “Cửu Cửu tốt như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều người thích.”
Mọi người lại yên lặng nhìn Tiểu Tứ Tử – Hai cha con nhà này có thể bổ khuyết cho nhau chút thì tốt rồi.
“Ta chưa thấy nha hoàn nào có tên như thế.” Triển Chiêu cũng nhiều lần ra vào Hoàng cung, hắn nhân duyên tốt lại chẳng hề tự cao, cũng quen biết rất nhiều nha hoàn, nhưng mà bên cạnh Tiểu Tứ Tử thực sự chẳng hề có “Thất Ca” nào a.
“Thất Ca đã chết lâu rồi.” Thái Sư nói.
Mọi người kinh ngạc.
“Lâu là bao nhiêu?” Công Tôn hỏi: “Còn trẻ như thế sao lại chết? Là ngoài tai nạn hay là bệnh tật?”
“Đã chết mười một mười hai năm rồi.” Thái sư lắc đầu: “Nguyên nhân chết vẫn chưa rõ.”
Triển Chiêu nhíu mày: “Chưa rõ?”
Thái sư nói: “Chuyện này cực kỳ quái lạ, đêm đó đột nhiên Thất Ca chết, lại chết trong Ngự hoa viên, do bọn thị vệ phát hiện. Trên người nàng không hề có vết thương, cũng không có bệnh… Nói chung cứ yên lặng nằm trong bụi hoa phù dung ở Ngự hoa viên mà chết.”
Mọi người nhìn nhau.
Công Tôn nhíu mày, cách giết người không để lại ngoại thương thì rất nhiều, hơn nữa, cũng không ngoại trừ khả năng bệnh đột phát, chỉ là…. Yên lặng nằm trong bụi hoa phù dung thì có chút hơi khác thường, chẳng lẽ là bị người hại chết sao?
“Trong cung kiêng kỵ nhất là chuyện thế này, vụ án này không phá được, cũng không ai lộ ra ngoài nhưng mà những lời đồn đại thì không hề ít. Có người nói là khi đó Thái Hậu thấy Hoàng Thượng và Thất Ca quá gần gũi cho nên giết nàng, đồng thời cũng cảnh cáo đám cung nữ luôn, bảo bọn chúng cách xa Hoàng Thượng một chút.” Thái Sư nhướng mày: “Vị Thái Hậu trước đây kia các ngươi cũng từng nghe qua rồi, chính là vị dùng Ly Miêu tráo Thái tử… Đừng nói là một cung nữ, ngay cả khuê nữ nhà ta thiếu chút cũng đã chết trong tay bà ta rồi.”
Mọi người giật mình.
Công Tôn hỏi Thái sư: “Thật không?”
Thái sư bĩu môi: “Nhắc tới lại giận đầy cả bụng, tốt nhất là đừng nhắc tới, nói chung tất cả mọi người đều cho rằng Thất Ca chết trong tay bà ta. Cho nên Hoàng Thượng đã buồn bã một thời gian. Thực ra nếu suy nghĩ kỹ một chút, chắc là không có liên quan đến Thái hậu! Bởi vì người mà Thất Ca thích là Cửu Vương gia, chuyện này thì ai cũng biết, Thất Ca cũng rất hào sảng, gan dạ hơn những cô nương cùng trang lứa một chút.”
Công Tôn sờ cằm: “Triệu Phổ thì sao? Nghe có vẻ là một cô nương rất tốt mà.”
Thái sư cười lắc đầu: “Vương gia á? Nhắc tới Thất Ca có khi hắn lại đau đầu đó.”
Công Tôn rất muốn hỏi một tiếng tại sao thế, nhưng mà như vậy có vẻ mình để ý quá vậy, cho nên chẳng biết hỏi thế nào. Nhìn Tiểu Tứ Tử một cái, Công Tôn nghĩ, hay là cứ để đến tối bảo Tiểu Tứ Tử hỏi Triệu Phổ chút đi.
“Cô nương kia chết không rõ ràng như vậy…. Theo tính cách của Triệu Phổ, chẳng lẽ không báo thù cho nàng sao?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi.
Thái sư cười khổ: “Còn có một loại đồn đại khác, nói là Thất Ca bị Thái phi hại chết.”
Mọi người nhìn trời – Không phải chứ…
“Hoàng nãi nãi sẽ không.” Tiểu Tứ Tử lắc đầu.
“Hoàng nãi nãi của cháu chẳng phải đèn cạn dầu đâu Tiểu Tứ Tử, đó là nữ trung hào kiệt.” Thái sư nhắc nhở bé.
Tiểu Tứ Tử lắc đầu, nói: “Hoàng nãi nãi rất tốt với nha hoàn, nữ trung hào kiệt càng không bao giờ bắt nạt nữ nhân đâu! Hoàng nãi nãi nói vậy.”
Lúc này chợt nghe thấy từ cửa truyền đến tiếng cười: “Ai da, cháu ngoan a, thật không uổng công Hoàng nãi nãi thương con.”
Mọi người nhìn ra cửa, thấy Bát Vương gia đỡ Thái Hoàng Thái phi vào.
Tất cả mọi người đứng dậy – Đây là khách hiếm khi ghé thăm.
Thái Hoàng Thái phi đi đứng bất tiện, quanh năm chẳng mấy khi xuất môn, chẳng biết lần này tại sao lại tới nữa.
Thấy mọi người đều đứng cả dậy, Thái Hoàng Thái phi đều phất tay, nói: “Ai, cha ta cũng sắp tới luôn rồi, ta chẳng thể nồi yên chờ cho nên tới đây, các ngươi hẳn là hiểu được ta sốt ruột đi.”
Trong lòng mọi người hiểu rõ, bọn họ hiểu rõ, bọn họ về trước, phía sau vẫn còn có đại quân của Trâu Lương và Âu Dương Thiếu Chinh, cả Trâu Nguyệt và Đạt Đán của Triệu Phổ cũng tới, Đạt Đán tới thăm Hoàng Thái phi. Hai cha con nàng đã nhiều năm không được gặp nhau, thảo nào mà Thái Hoàng Thái phi cũng đứng ngồi không yên.
“Các ngươi đang nói về chuyện của Thất Ca hả.” Thái Phi ngồi xuống, bất đắc dĩ cười: “Nàng không phải do ta hại chết, nhi tử của ta cũng không thích cô nương kia… ai..”
Thái Hậu thở dài một hơi, hỏi: “Có phải vừa nhắc đến Thất Ca là sắc mặt Trạch Lam cũng đổi không?”
Tất cả mọi người gật đầu.
Thái Hoàng Thái phi dở khóc dở cười: “Khi nhỏ Trach Lam nhà ta bị quỷ hồn của cô nương kia phá, dọa nó sợ đến độ lật cả tường Ngự hoa viên luôn.”
Mọi người há to miệng.
Tiểu Tứ Tử che miệng: “Hồn ma?”
Thái Hoàng thái phi xua tay: “Qủa thực rất tà môn, các ngươi có thấy ngay cả bây giờ Trạch Lam cũng không thích vào cung không? Cho dù có vào cung cũng không đến Ngự hoa viên kia, ở phía Tây Ngự hoa viên có một dãy nhà quanh năm đóng kín, đó chính là Phù Dung viên, nơi Thất Ca bị chết.”
Mọi người hiểu rõ – Thảo nào sắc mặt Triệu Phổ lại thay đổi như vậy.
Nhưng mà cả Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nghi ngờ – Tên Qủy kiến sầu Triệu Phổ mà lại sợ ma quỷ á? Chẳng lẽ là quỷ thật à?
“Tại sao lại nói chuyện về Thất Ca vậy?” Bát Vương gia hỏi Thái sư: “Chẳng lẽ vì đèn à?”
Thái sư gật đầu.
“Đèn?” Triển Chiêu hỏi.
“Chuyện là thế này.” Thái sư nói: “Từ sau khi Thất Ca chết đi, hàng năm cứ đến tháng mà nàng chết, trong Hoàng cung đều có thể thấy một ngọn đèn ***g phiêu qua phiêu lại.”
Mọi người giật mình.
Tiểu Tứ Tử nhào vào lòng Công Tôn – Chẳng lẽ là chuyện ma thật à?
“Thất Ca chết vào tháng nào?” Triển Chiêu lắm miệng hỏi một câu.
Bát Vương gia bất đắc dĩ lắc đầu: “Chẳng phải là tháng này sao, hơn nữa, năm nay còn xảy ra một số chuyện… cho nên Hoàng Thượng cũng có chút rợn người, muốn điều tra rõ chuyện này luôn.”