Bạch Ngọc Đường vào địa cung một chuyến lại có thể cưỡi rồng bay ra, điều này khiến tất cả mọi người đều mắt trợn tròn, miệng há hốc, không biết phản ứng thế nào.
Lúc này trong đầu mọi người chỉ có một ý niệm duy nhất – Có phải mình bị ảo giác không nhỉ?
Bọn Triển Chiêu được Hải Long Tích mang ra ngoài rồi, chỉ nháy mắt sau, gần như toàn bộ địa cung đều đổ nát, lượng bùn cát lớn đã đổ vào địa cung ầm ầm, chớp mắt cái đã lấp đầy khung lưu ly, chôn tất cả dưới lớp cát vàng ấy rồi.
Bọn Triển Chiêu thả đuôi Hải Long Tích ra, rớt xuống bên cạnh Trâu Nguyệt và Y Y.
Lúc này Bạch Ngọc Đường còn đang ngồi trên lưng rồng, từ lúc sinh ra đến giờ con Hải Long Tích này vẫn bị nhốt trong địa cung lưu ly. Ngày nào nó cũng có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài, thấy trời xanh mây trắng nhưng lưu ly rất chắc, trên người nó ngoại trừ hai cái sừng nhỏ ra thì chẳng có vật sắc nhọn gì, hơn nữa, vóc dáng quá to, làm thế nào cũng không đập vỡ được đỉnh ngọc lưu ly, cho nên vẫn không bay ra được. Hôm nay may mắn, nội lực cực mạnh của Ân Hậu đã dùng băng trùy phá vỡ đỉnh lưu ly, hơn nữa cộng thêm tác động của mặt cát nên rốt cuộc nó cũng đã bay được ra ngoài rồi.
Giữa trời cao đất rộng, Hải Long Tích vui vẻ kêu vang, vẫy đuôi giương cánh bay thẳng lên trời, thỏa thích lượn quanh.
Bạch Ngọc Đường ngồi trên lưng rồi cũng cảm thấy bầu trời gió càng lúc càng lớn, Hải Long Tích lại cứ thế bay lên nơi cao nhất, lượn một vòng trên không trung, thình thoảng còn cuồn tròn mấy cái, cứ như đang đùa giỡn với Bạch Ngọc Đường vậy, nó còn vừa bay vừa quay đầu lại, đôi mắt to tròn nhìn Bạch Ngọc Đường.
Lúc này mặt trời đã ngả chiều tà, ánh sáng đồng nhất một màu vàng óng.
Bọn Triển Chiêu ngẩng mặt nhìn lên, giơ tay che ánh nắng chiếu thẳng xuống, nhìn con rồng bay từ đỉnh đầu qua, chỉ lưu lại một viền màu vàng.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn, nhưng mà làm thế nào để con rồng này dừng lại đây? Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường đưa tay vỗ đầu Hải Long Tích.
Hải Long Tích lập tức quay đầu lại nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, chỉ cho nó nhìn xuống dưới.
Hải Long Tích nghiêng đầu, có vẻ không hiểu.
Bạch Ngọc Đường bất lực, đưa tay đè lại cổ nó, ấn xuống dưới.
Theo động tác của Bạch Ngọc Đường, Hải Long Tích liền lao xuống.
Bạch Ngọc Đường nhanh chóng túm nó: “Xuống từ từ thôi!”
Quả nhiên Hải Long Tích giảm bớt tốc độ…
Bạch Ngọc Đường cảm thấy thực ra cũng giống cưỡi ngựa mà thôi, chỉ thiếu mỗi dây cương, hơn nữa ngựa thì chỉ biết đi quanh, nó còn biết lên và xuống…
Ngũ gia thiêu mi một cái, đưa tay vỗ đầu Hải Long Tích, dùng chất giọng hàng ngày vẫn nói chuyện với Bạch Vân Phàm nói: “Xuống đã! Lần sau chơi tiếp!”
Hải Long Tích nháy mắt mấy cái, thực sự hạ xuống thấp dần, cuối cùng vững vàng đỗ xuống bên cạnh bọn Triển Chiêu đang chờ trên mặt cát.
Bạch Ngọc Đường thở phào một cái, xoay người vừa xuống đến mặt cát đã thấy trọng tâm hơi bất ổn, Ngũ gia vội vàng đứng vững, hít mạnh một hơi – Trước giờ chưa bay bao giờ, quả nhiên không phải bình thường.
Hắn vừa đứng vững, Hải Long Tích liền thăm dò tiến qua, dùng cái đầu lớn cọ cọ hắn một chút, sau đó ngồi xổm xuống cạnh hắn, kêu mấy tiếng rất nhỏ.
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, nghĩ không biết mình có nghe nhầm hay không, tại sao lại nghe thành “Mieo, mieo” nhỉ? Nghe kỹ lại, hóa ra là “ieo ô”?
Bạch Ngọc Đường nhìn Hải Long Tích to lớn trước mắt, cảm giác có chút không thật lắm, nhưng mà lúc này… Hải Long Tích lại mở to mắt nhìn về phía sau hắn.
Bạch Ngọc Đường theo bản năng quay đầu lại, thấy Triển Chiêu đang chắp tay sau lưng đứng phía sau mình, trong tay còn cầm Cự Khuyết, ngẹo người nghiêng đầu, cũng mở to đôi mắt nhìn Hải Long Tích.
Triển Chiêu và Hải Long Tích cứ như vậy, đứng cách Bạch Ngọc Đường quan sát lẫn nhau.
Sau một lát, Hải Long Tích tiến đến gần, ngửi ngửi Triển Chiêu, sau đó lại có chút hoang mang nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu cảm thấy con rồng này cũng chỉ là một chú rồng con thôi nhỉ? Dáng vẻ nhìn rất ngây thơ… cho nên, đưa tay sờ nó.
Lúc Hải Long Tích bị Triển Chiêu sờ, lại tiếp tục ngửi nữa, thần sắc càng thêm hoang mang hơn, lại quay sang ngửi lại Bạch Ngọc Đường.
Thiên Tôn cũng đã đi tới, nhắc nhở Triển Chiêu: “Mùi của Ngọc Đường trên người ngươi quá rõ, cho nên có lẽ nó cũng không phân biệt được rõ ràng.”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, đưa tay sờ tai…. Mùi của Ngọc Đường quá rõ á?
Bạch Ngọc Đường cũng ho khan một tiếng, nhìn nơi khác.
Vừa quay sang nơi khác thì lại đối diện với Ân Hậu, Ân Hậu nghi ngờ nhìn Bạch Ngọc Đường, ý hạch sách – Hai ngươi sao ngay cả mùi cũng lẫn vậy? Lúc ở riêng với nhau thường làm cái gì?
Bạch Ngọc Đường thở dài…. Chính vì chẳng làm được cái gì mới oan uổng.
Triển Chiêu gãi đầu, lúc này Hải Long Tích đã bắt đầu dùng cái đầu to tướng của mình cọ tay hắn một chút rồi.
Triển Chiêu thuận thế đưa tay sờ sừng rồng của nó.
Hải Long Tích quẫy đuôi, kêu mấy tiếng, mọi người cẩn thận nghe thấy chính là “ieo ô, ieo ô”, nghe qua chẳng khác nào “mieo mieo” hết.
Hải Long Tích giương hai cánh ra, đưa lưng về hướng Triển Chiêu, quẩy đuôi khều hắn.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút.
Bạch Ngọc Đường nghĩ là Hải Long Tích có thể muốn bay chút nữa, cho nên nói với Triển Chiêu: “Đã nghiền lắm!”
Triển Chiêu lập tức tới luôn, ném Cự Khuyết cho Bạch Ngọc Đường, thả người nhảy lên lưng Hải Long Tích… vừa mới ngồi xuống, Hải Long Tích lập tức giương cánh, bay thẳng lên trời.
Tất cả mọi người ngẩng mặt nhìn.
Nếu nói về những chuyện khác, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khá giống nhau, nhưng chỉ nói đến chuyện chơi đùa, Triển Chiêu vui tươi hoạt bát này mạnh hơn Bạch Ngọc Đường thích an tĩnh nhiều lắm.
Triển Chiêu vốn thích bay lúc này đã được toại nguyện, miêu tính của Triển Hộ vệ đã được phát huy triệt để, hai tay kéo vây lưng Hải Long Tích một cái, trực tiếp lao vút lên trời, bay tới kinh tâm động phách. Thoắt cái đã vọt lên nơi cao nhất không nhìn thấy nổi, thoắt cái lại lao thẳng xuống, đến sát mặt cát sa mạc rồi lại vút cái lên không trung, bị bám vô số bụi cát.
Bay lượn trên không trung một lúc lâu, Triển Chiêu chơi đã rồi liền vỗ vỗ lưng Hải Long Tích một chút, ghé vào lưng nó nhìn xuống bên cạnh Qủy Hải.
Nhìn một lúc, Triển Chiêu bỗng nhiên nhẹ nhàng mà sờ cằm “à” một tiếng.
Lúc này, trời cũng dần tối rồi.
Tất cả mọi người rời khỏi Qủy Hải, đến bên cạnh quân doanh của Triệu Phổ.
Bạch Ngọc Đường vẫy tay với Hải Long Tích phía trên, Triển Chiêu cảm thấy Hải Long Tích vút cái đã lao xuống…
Bọn người Triệu Phổ đã chờ sẵn bên Qủy Hải rồi, lại thấy ngay con rồng màu trắng kia vẫy cánh rơi xuống.
Nhìn gần thấy nó cao khoảng hai thân người, thân hình rất giống thằn lằn, vô cùng linh hoạt, cánh to thu lại giấu ở sau lưng, đuôi phượng, vây như vây cá.
Công Tôn kích động chạy tới, đưa tay sờ một chút.
Lâm Dạ Hỏa ở bên cạnh nhắc nhở hắn: “Đừng kích động, là Hải Long Tích, thằn lằn đó, không phải rồng!”
Công Tôn ôm mặt Hải Long Tích cẩn thận quan sát một chút, sau đó bắt đầu lượn quanh người nó, sờ trên dưới trái phải một lượt, còn sờ cả bụng: “Thật là thằn lằn…. Hải Long Tích nha! Thật là thằn lằn sống dưới nước to lớn nha! Thật là lợi hại nha!”
Triệu Phổ vô cùng trấn định mà nghe Ân Hậu và Thiên Tôn giải thích lai lịch về Hải Long Tích và mối quan hệ với Bạch Ngọc Đường xong rồi, gật đầu.
Cửu Vương gia vỗ vai Bạch Ngọc Đường: “Ngươi hỏi nó giúp ta một chút, xem nó có huynh đệ màu đen nào không đi!”
Bạch Ngọc Đường bất lực, nhìn Hải Long Tích đang đối diện với Tiểu Tứ Tử một chút, cũng không biết nên làm gì bây giờ…. Vô duyên vô cớ lại nhặt về một con rồng…. Nuôi thế nào đây?
Tiểu Tứ Tử ngước mặt nhìn cái mặt to gần bằng cả người mình của Hải Long Tích, trong mắt Hải Long Tích còn phản chiếu thân ảnh nho nhỏ của Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Lương Tử đứng bên cạnh Tiểu Tứ Tử, kích động: “Thật khí phách!”
Tiểu Tứ Tử đưa tay ấn cái mũi như cái túi của Hải Long Tích.
Hải Long Tích chậm rãi híp mắt lại nhìn chăm chú vào Tiểu Tứ Tử, thần sắc rất ấm áp, ngửi ngửi bé rồi còn nghiêng đầu dùng mũi cọ cọ Tiểu Tứ Tử, trong miệng kêu mấy tiếng “ieo ô, ieo ô” nho nhỏ.
Tiểu Tứ Tử ôm lấy mặt Hải Long Tích, cọ cọ mấy cái, không hiểu sao mọi người lại sinh ra một ảo giác – hai đứa này đang nói chuyện gì à?
Lúc này, sắc trời đã tối.
Bức tường bão cát trong Qủy Hải cũng không còn, đại khái chắc là có liên quan đến kết cấu địa cung.
“Cứ nghĩ tường bão cát dùng để bảo vệ Mê Thành.” Trâu Nguyệt lẩm bẩm: “Hóa ra là dùng để bảo vệ địa cung.”
“Không còn cát che mắt thì dễ làm rồi.” Triệu Phổ nói: “Chỉ cần còn có Sa Qủy sống sót thì cứ để Tiễn thủ trực tiếp hầu hạ đi. Nếu thực sự vẫn không được, vậy mai phóng hỏa đốt sạch luôn.”
Tất cả mọi người gật đầu.
Triển Chiêu nhẹ nhàng vuốt cằm, vừa rồi lúc trên không hắn có thấy vài thứ, chứng minh cho suy đoán của mình lúc trước là hoàn toàn chính xác, cho nên hắn cũng không sốt ruột lắm.
Mọi người ngoại trừ hoàn thành cơ bản việc diệt trừ Sa Qủy ra, Bạch Ngọc Đường còn bất ngờ thu hoạch được một con rồng, cho nên tất cả hài lòng quay về Hắc Phong Thành.
Vào thành rồi cũng thật náo nhiệt, tất cả mọi người đều vây quanh xem Hải Long Tích.
Nhìn qua cũng nhận ra, quả thực vẫn là một chú rồng con, lần đầu tiên rời khỏi địa cung nên cái gì cũng thấy tò mò, cả đường đi nó đều theo sát Bạch Ngọc Đường, nhưng cũng không có ngoan ngoãn, lúc nào cũng ngửi đông ngửi tây một chút, hoạt bát cứ như bé con lần đầu được ra khỏi nhà vậy.
Vì thể trạng Hải Long Tích quá lớn cho nên Bạch Ngọc Đường không thể giữ được nó, nhưng mà sau đó Ngũ gia cũng phát hiện, chỉ cần huýt sáo là Hải Long Tích sẽ nhìn hắn.
Chỉ cần nháy mắt hoặc vẫy tay với nó là nó sẽ đi đến, khá thông minh. Dĩ nhiên, cứ đi được mấy bước lại y như quân nhân đào ngũ, lực chú ý cùng sự tập trung chẳng khác mấy so với Thiên Tôn.
Về tới quân doanh, Bát Vương gia và Bao Đại Nhân cũng bị con rồng màu trắng dọa cho sợ ngây người, đứng sững ngước mặt lên xem.
Hải Long Tích tò mò ngửi Bao Chửng một cái, vẻ mặt hoang mang, chắc là do màu da thật quá khác so với người khác đi?
Trước lúc ăn cơm, Công Tôn hỏi Bạch Ngọc Đường: “Có muốn đặt cho nó cái tên không?”
Bạch Ngọc Đường còn chưa mở miệng thì đã nghe thấy Tiểu Tứ Tử đang cọ tới cọ lui con rồng kia nói ngay: “Miêu Miêu Long!”
Khóe miệng Bạch Ngọc Đường giật một cái.
Triển Chiêu sờ đầu Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, đã có Miêu Miêu Cổ, giờ lại cả Miêu Miêu Long nữa…”
“Bởi vì kêu mieo mieo mà.” Tiểu Tứ Tử nói.
Triển Chiêu lại chỉ mũi mình: “Thúc thì sao?”
“Á…” Tiểu Tứ Tử khó khăn rồi, bình thường bé đều gọi Triển Chiêu là Miêu Miêu, thỉnh thoảng cũng gọi là Meo Meo…
“Thực ra kêu là ieo ô, ieo ô mới đúng.” Thiên Tôn nói.
“Vậy cứ gọi Yêu Yêu đi.” Triển Chiêu đề nghị.
Mọi người cảm thấy cũng rất dễ nghe.
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm con rồng kia một lúc, nói: “Thự ra Miêu Miêu Long cũng không tệ…”
Triển Chiêu liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, ý phản đối – Tuyệt đối không được!
Bạch Ngọc Đường tìm ghế ngồi xuống, đưa tay sờ đầu Yêu Yêu đang tới gần: “Tên đầy đủ là Bạch Miêu Yêu, nhũ danh là Yêu Yêu.”
Mọi người nghe xong mà giật mí mắt kịch liệt, này giỏi – Yêu quái mèo trắng à!
Triển Chiêu lại đỡ trán – Lại Miêu Yêu…
Lúc ăn cơm, Tiểu Ngũ vừa mới tỉnh ngủ đã hoan hoan hỉ hỉ chạy ra khỏi cửa, liếc mắt thấy Yêu Yêu bên cạnh Bạch Ngọc Đường, giật mình trốn sau lưng Triển Chiêu, ghé nửa cái đầu hổ của mình ra nhìn.
Yêu Yêu cũng nhìn nó.
Đời này, lần đầu tiên Yêu Yêu được nhìn thấy hổ, lại có màu đen, Tiểu Ngũ đời này cũng lần đầu tiên nhìn thấy rồng, còn là màu trắng.
Lúc này, Tiểu Ngũ đang nghĩ xem mình có nên chạy đến chuồng ngựa kể cho bọn Hắc Kiêu, Đa Đa và Bạch Vân Phàm nghe chuyện có người mới tới không đây! À không phải… là Rồng mới!
Vừa ăn cơm, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vừa thử một chút, phát hiện ra Yêu Yêu thích ăn cá, không ăn đồ chín, cũng thích cả hoa quả, ngoài ra không ăn thịt gì khác ngoài cá.
Bạch Ngọc Đường bảo Bạch Phúc đi mua vài xe các loại cá khác nhau tới, cho Yêu Yêu chọn mấy loại nó thích, sau đó mỗi ngày sẽ mua cho nó một xe, cũng cho nó chọn hoa quả một chút, xem nó thích gì lại chuẩn bị cho nó, nếu không được thì cứ mua thêm mấy vườn hoa quả đi.
Mọi người yên lặng thở dài – may mà con rồng này nó đi theo Bạch Ngọc Đường chứ nếu không chắc chẳng ai nuôi nổi, ăn cá là phải ăn cả xe.
Thiên Tôn cảm thấy Bạch Ngọc Đường quá lãng phí, liền nghiêm nghị dạy dỗ đồ đệ nhà mình: “Ngọc Đường, ngươi đừng có xem Yêu Yêu như Triển Chiêu mà nuôi thế! Cứ như vậy nó sẽ béo đến độ bay không nổi cho xem.”
Triển Chiêu ở bên cạnh ăn cá lặng lẽ đưa tay ôm đầu gối của mình.
Sau khi cơm nước xong, Yêu Yêu và Tiểu Ngũ lúc này đã thân thiết rồi liền cùng rúc vào nhau mà ngủ trong phòng của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Dù sao cũng vẫn là rồng con, cứ đến tối là Yêu Yêu mệt mỏi, lúc này ngủ rất ngon.
Những người khác đều tập trung trong thư phòng.
Triển Chiêu cắm một ngọn cờ nho nhỏ trên bàn cát, nói cho mọi người biết thứ ban nãy mình cùng Yêu Yêu ở giữa trời nhìn thấy.
Tất cả mọi người ngầm hiểu.
Triệu Phổ sờ cằm: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta cần rèn sắt lúc nóng, một lưới bắt hết luôn đi!”