Cửa địa cung Mê Thành được mở ra, nhưng Bạch Ngọc Đường lại cho biết là do có người mở từ trong ra, cho nên… mọi người nhìn nhau một cái, chẳng biết tại sao lại cảm thấy có âm phong thổi từ trong khe cửa ra ngoài.
Lúc này sắc trời chắc là cũng gần đến trưa, nhưng mà trong Qủy Hải thì lại tối rồi.
“Sao Qủy Hải lại nhanh tối như vậy?” Lâm Dạ Hỏa cảm thấy khí trời này có chút quỷ dị.
Trâu Nguyệt nói: “Bên trong Qủy Hải hơi khác bên ngoài một chút, trời rất mau tối, thời gian đêm tối cũng nhiều hơn. Hơn nữa, lúc trời tối cũng không có trăng, đây chính là khoảng thời gian mà Sa Qủy hoạt động mạnh mẽ nhất.”
“Sa Qủy sợ lửa à?” Triển Chiêu hỏi.
Trâu Nguyệt gật đầu: “Sợ lửa, sợ cả ánh sáng, ban ngày chúng ít xuất hiện hơn, chỉ cần thoáng ra một cái cũng chạy vào trong cát ngay.”
Chỉ trong chốc lát, cát xung quanh cửa đá cũng chảy hết, Bạch Ngọc Đường kéo cửa ra…. Trong cửa có một con đường tối om, nối thẳng xuống lòng đất. Phía dưới đen không thấy đáy, tình hình cũng không rõ.
Lấy một viên Mặc Ngọc Phi Hoàng Thạch ra, Bạch Ngọc Đường ném xuống một cái…. Chợt nghe thấy mấy tiếng cạch cạch chạm tường, nhưng không nghe thấy tiếng rơi xuống đất.
Mọi người nhìn nhau.
Triển Chiêu nhíu mày: “Hoặc là bên dưới toàn cát, rơi xuống cũng không nghe thấy tiếng, hoặc là bên dưới sâu không thấy đáy, đến độ không nghe được tiếng vang, nếu không thì cũng…”
Trong lòng mọi người cùng nghĩ đến – có người nào đó ở dưới đón lấy hòn đá kia.
“Nếu như trong đó có người, có vẻ đối phương cũng không phản đối chuyện chúng ta đi vào đâu.” Ân Hậu cười: “Có vẻ còn rất hoan nghênh nữa đó.”
“Phía dưới có thể có bẫy.” Trâu Nguyệt nhíu mày.
Lúc này, sắc trời đã tối rồi.
“Có người chẳng phải rất tốt sao, vào xem cái đi.” Thiên Tôn vừa nói vừa đẩy cửa toan vào, Bạch Ngọc Đường nhanh tay lẹ mắt tóm lấy hắn, kéo lại, trừng hắn.
Thiên Tôn híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường ý bào Thiên Tôn mau đi ra sau mình, hắn lấy dụng cụ đốt lửa ra, thổi lên, dẫn đầu đi vào trong.
Phía sau cửa là một sườn núi không tính là quá dốc, Bạch Ngọc Đường đi vào, Triển Chiêu cũng đi theo vào. Thiên Tôn cũng đuổi kịp.
Trâu Lương trước khi tiến vào còn quay lại nói với Trâu Nguyệt: “Cha, người và Y Y chờ bên ngoài.”
Trâu Nguyệt sửng sốt, cũng không phải vì muốn phản bác việc Trâu Lương không cho hắn vào, mà chủ yếu là tiếng “cha” của Trâu Lương kia khiến cho hắn bối rối, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Lâm Dạ Hỏa cũng dặn Lâm Nguyệt Y chờ bên ngoài, ý bảo bọn họ cùng những Sa Yêu và Quân Tống còn lại ở ngoài hậu thuẫn, canh chừng cửa.
Ân Hậu là người đi vào cuối cùng, nhìn lướt qua hoa văn như ẩn như hiện hai bên vách tường địa đạo, Ân Hậu lại khẽ nhíu mày nhưng lại không nói gì thêm, chỉ tiếp tục theo mọi người đi xuống.
Bạch Ngọc Đường rất thích kiến trúc, cũng có hiểu biết nhiều về các loại địa cung, hơn nữa, hắn cũng nghiên cứu qua một số loại cơ quan, cả đường quan sát cũng khiến cho hắn bất ngờ – Thông đạo hơi nghiêng lại có phần khá tiêu sái này cũng không có cơ quan gì, nhưng mà hai bên tường lại có những hoa văn khác nhau. Các hoa văn hình như còn được móc nối với nhau, nhìn như một kiểu văn tự nào đó, nhìn có vẻ mất trận tự nhưng lại cứ như tuân theo quy luật nào đó.
Đám người Triển Chiêu cũng có chút hối hận không mang Công Tôn theo, biết đâu hắn lại biết nhữn chữ này cũng nên…
Lại đi thêm một đoạn nữa vẫn không thấy có bất kỳ cạm bẫy nào, cũng không thấy có ai, chỉ thấy tiếng bước chân của mọi người và… vài tia ướt lạnh.
“Hình như phía trên có nguồn nước.” Bạch Ngọc Đường nói.
Lâm Dạ Hỏa hỏi Ân Hậu ở sau lưng: “Lão gia tử, người có nghe thấy tiếng người không?”
Mọi người đều nhìn Ân Hậu và Thiên Tôn.
Cả hai đều lắc đầu.
Ở đây vô cùng yên tĩnh, rất dễ để nghe thấy tiếng động, nhưng xung quanh, thậm chí cả những nơi xa hơn cũng tuyệt đối không có ai, với nội lực của Ân Hậu và Thiên Tôn, chắc chắn sẽ không nghe nhầm.
Vì vậy, Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi chắc chắn cửa không phải do ngươi cạy ra à?”
Bạch Ngọc Đường rất chắc chắn gật đầu.
Triển Chiêu khó hiểu: “Vậy thứ gì có bản lĩnh mở cửa đây? Chúng ta đã đi đoạn dài như vậy rồi, hắn làm sao có thể mở cửa xong lại biến mất vô thanh vô tức được?”
Lúc này thông đạo vẫn thẳng tắp bất chợt xuất hiện một khúc quanh.
Bạch Ngọc Đường thuận thế rẽ ngang, nhanh chóng lui lại một cái… Cùng lúc đó, Triển Chiêu cùng quẹo với hắn cũng nhanh tay lẹ mắt ôm lấy Bạch Ngọc Đường, tránh sang.
Thiên Tôn đang theo rất sát thấy Triển Chiêu vừa xoay người lại liền vội vàng tránh, mọi người phía sau cũng vội vàng dừng lại, nhìn lại lần nữa…. Thấy Bạch Ngọc Đường tay chống tường, hai chân đứng sát bên cạnh bức tường.
Thì ra vừa mới quẹo sang đã phát hiện phía trước không hề có đường mà là một vực sâu xuất hiện trước mắt, vô cùng nguy hiểm.
Triển Chiêu nhìn thoáng qua thăm dò, nhịn không được mà le lưỡi một cái, bên dưới bức tường đổ cao này nhìn không thấy đáy, thảo nào mà Mặc Ngọc Phi Hoàng Thạch của Bạch Ngọc Đường rơi xuống lại chẳng nghe thấy được tiếng vang, thì ra là đã rơi xuống rồi.
Nơi này tuy có nguy hiểm nhưng có vẻ như không phải là cạm bẫy, bởi vì xa xa phía trước cũng không có đường mà chỉ là một khoảng không cực lớn đen như mực, không biết rộng bao nhiêu.
Nhìn xung quanh một chút thì thấy tại vị trí cạnh tường có bậc thang dẫn thẳng xuống dưới.
Nhưng mà bậc thang này cũng rất hẹp, được xây dựng theo kiểu dán sát vào tường, chỉ có thể từng người đi một mà thôi, bên ngoài không có lan can che chắn, lại cực kỳ dốc.
“Địa cung này được kiến tạo như vậy chắc không phải có mật thất để cất giấu thứ gì bên dưới đó chứ?” Thiên Tôn hiếu kỳ: “Hay là nuôi con gì chẳng hạn?”
“Động vật ạ?” Triển Chiêu hỏi.
Thiên Tôn gật đầu: “Nuôi mấy con sâu to đùng gì đó đó.”
Thiên Tôn vừa mới dứt lời, Bạch Ngọc Đường vừa mới định đi theo bậc thang xuống dưới liền dừng bước lại, yên lặng quay đầu nhìn sư phụ nhà mình.
Triển Chiêu nhẹ nhàng nhảy lên trước, ý muốn khẳng đinh – Ta không sợ, để ta đi trước.
Mọi người cũng không cười đùa nữa, đứng xếp hàng từng người một đi xuống.
Ân Hậu vẫn đi cuối cùng, những người khác thì đều cúi đầu nhìn đường, chỉ có Ân Hậu ngẩng đầu nhìn trên nóc. Địa cung này chẳng có tia sáng nào, chỉ có ánh sáng ảm đạm phát ra từ dụng cụ thổi lửa và Cổ Đèn Lồng mà thôi, cũng không thể nhìn rõ trên đỉnh đầu có cái gì.
Nhưng mà cũng chẳng biết Ân hậu đang nhìn gì mà còn ngẩng mặt nhìn rất chăm chú.
“Lão gia tử.” Lâm Dạ Hỏa lúc này đang kéo Thiên Tôn đang nhảy tạch tạch xuống từng bậc thang đằng trước, hỏi: “Ở đây có người không ạ?”
Thiên Tôn chớp chớp mắt: “Người sao…. Có vẻ không.”
Lời nói này của Thiên Tôn lại khiến cho mọi người cảm thấy nghi ngờ – Đây là kiểu trả lời gì vậy?
Người… hẳn không có.
Chẳng lẽ không phải người thì có sao?
Chính lúc này, một trận gió thổi qua.
Tất cả mọi người theo bản năng dừng bước lại, đồng thời nhìn về phía đỉnh đầu.
Một lúc lâu sau, một tiếng hấp vang lên, có vật gì đó xẹt qua.
Lúc này, tất cả mọi người đều phát hiện rồi.
“Thứ gì vậy?” Triển Chiêu nhíu mày, trong bóng tối nhìn y như một bóng ma, theo làn gió có vẻ đầu không nhỏ lắm… nhưng lại chẳng có tiếng động nào cả.
“Có phải có gì không?” Trâu Lương cau mày, hỏi không chắc chắn lắm.
“Có vẻ có, nhưng không cảm nhận được khí tức…” Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn ngẩng mặt di di đầu ngón chân, nhìn lên trên xem, thần sắc rất tò mò, còn quay lại liếc Ân Hậu nữa.
Ân Hậu cùng hắn liếc mắt nhìn nhau, hai người đều nhíu mày, tiếp tục xem, hình như biết gì đó.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng liếc mắt nhìn nhau, Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương cũng có chút hoang mang – nhưng mà hai vị lão nhân gia cũng không có tỏ vẻ nguy hiểm, hắn là không có vấn đề gì đi? Biết đâu bị lọt gió ở chỗ nào đó, hoặc là bóng cây chẳng hạn?
Lại đợi thêm một lúc nữa, không thấy có động tĩnh gì, phía trước vẫn đen thui như mực.
Trâu Lương lấy một tên lệnh chiếu sáng ra, nhìn mọi người hỏi ý kiến – có muốn ta ném lên xem rõ chút không?
“Khoan đã…” Triển Chiêu đưa tay cản Trâu Lương lại: “Địa cung này không nhìn thấy mặt trời, trước tiên đừng vội vọng động, lúc này chúng ta vẫn ở giữa không trung, nếu muốn ném cũng phải chờ xuống đến đáy đã.”
Trâu Lương gật đầu, cảm thấy cũng có đạo lý.
Vì vậy, mọi người đi xuống nhanh hơn.
Đừng xem địa cung này nguy hiểm mà lầm, bậc thang bằng đá lại vô cùng rắn chắc, chỉ là cứ vòng vòng xuống dưới thế này, mọi người cũng chẳng biết đã đi bao lâu rồi nữa, đi đến độ trong ngực cũng có chút khó chịu, phải đi đến tận đâu chứ? Mười tám tầng địa ngục à?
“Sao lại sâu như vậy?” Triển Chiêu đưa tay ra véo Bạch Ngọc Đường một cái.
“Á…” Bạch Ngọc Đường xoa cánh tay nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu hỏi hắn: “Đau không?”
Bạch Ngọc Đường cấm ngữ nhìn Triển Chiêu.
“Vậy thì không phải ảo giác rồi… Sao lại sâu không thấy đáy vậy?” Triển Chiêu vừa mới dứt lời thì lại nghe thấy “lạch cạch” một tiếng.
Tiếng động truyền đến từ cách đó không xa, ở ngay phía dưới… Hình như là mặt nước nữa, bọn họ vừa đá phải hòn đá vụn nên đã rơi xuống nước sao?
Triển Chiêu lấy từ bên hông ra mấy con Cổ Đèn Lồng mà Công Tôn đã cho hắn từ trước khi vào, ném ra xa một cái….
Khi Đèn Lồng Cổ sáng lên mọi người mới phát hiện rốt cuộc thì cũng đến đáy rồi, ngay phía dưới là một vòng đất lớn bằng phẳng, ở giữa là một đầm nước.
Khi Cổ Đèn Lồng bay qua đầm nước, mọi người nhịn không được mà há to miệng.
Chỉ thấy ở giữa đầm nước có một cái cây rất lớn.
“Đây là cây gì vậy?” Lâm Dạ Hỏa thấy trong bóng tối, cái cây kia lớn kinh người, hơn nữa cành lá xum xuê, chắc chắn vẫn còn đang sống.
“Bên dưới Qủy Hải hẳn là nguồn nước ngầm.” Triển Chiêu nói: “Trâu Bá phụ chẳng phải cũng nói trong Qủy Hải có rất nhiều suối tự nhiên và nước suối rất trong sao?”
Tất cả mọi người cùng gật đầu.
“Cây này cao bao nhiêu vậy?” Lâm Dạ Hỏa cảm thấy thật kỳ diệu.
Bạch Ngọc Đường nhìn Trâu Lương một chút.
Trâu Lương lấy ra tên lệnh chiếu sáng, hỏi: “Chắc chứ?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Sau đó, Trâu Lương cố ném tên lệnh lên cao…
Tên lệnh xé gió vút lên… tất cả mọi người đều ngẩng mặt nhìn theo ánh sáng lên giữa không trung.
“Bùm” một tiếng, tên lệnh nổ tung.
Ánh sáng từ tên lệnh khá chói mắt, nhưng mà, trong nháy mắt tên lệnh nổ tung, từ trên cây lại truyền đến tiếng chim kêu ríu rít.
“Oa…” Bọn người Triển Chiêu theo bản năng cúi đầu xuống, trên đỉnh đầu, rất nhiều chim chóc hoảng sợ tung canh bay xung quanh, Khắp nơi toàn là chim chóc hoặc là những động vật có cánh nào đó, bay lượn khắp không trung.
Thiên Tôn nhanh tay bắt được một con, vừa kéo qua nhìn thì thấy là một con thằn lằn dài như chiếc đũa, có cánh.
“Á?” Thiên Tôn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm con thằn lằn kia, Bạch Ngọc Đường hít mạnh một hơi: “Ném đi!”
Thiên Tôn híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, giữ chặt con thằn lằn hắn vừa chộp được trong tay: “Sao phải vứt chứ? Rất đáng yêu mà.”
Bạch Ngọc Đường vẻ mặt ghét bỏ nhìn chằm chằm con thằn lằn kia.
Triển Chiêu cũng hỏi: “Liệu có độc không ạ?”
“Chỉ là thằn lằn bay thôi, không có độc.” Ân Hậu nói.
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Ân Hậu.
“Thằn lằn bay ạ?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, trước giờ chưa từng nghe qua loại động vật này.
“Ân Hậu biết loại động vật này sao?” Lâm Dạ Hỏa hiếu kỳ.
“Có cây kia, đương nhiên là sẽ có thằn lằn bay, mà không chỉ có thằn lằn bay, còn có thể có cả dơi, chim nước sống trên đó nữa.” Ân Hậu trả lời.
Mọi người nghe Ân Hậu nói xong mới nghĩ đến cái cây kia.
Lúc này đàn chim đã bay lên trời mất rồi, nhìn lại lần nữa… lại thấy cái cây kia cao đến độ không cả nhìn thấy tán lá, cả không gian đại điện gần như bị cái cây này choán hết rồi.
“Lợi hại thật!” Lâm Dạ Hỏa nhịn không được cảm khái một câu.
“Đây là cây gì ạ?” Bạch Ngọc Đường hỏi Ân Hậu và Thiên Tôn, rõ ràng trên khuôn mặt nhị vị này chẳng có chút kinh ngạc nào giống mọi người, chẳng lẽ đã gặp qua à? Hoặc là nghe nói qua rồi.
“Ta chỉ nghe Yêu Vương nói qua mà thôi.” Ân Hậu cười: “Nhưng chưa từng thấy qua.”
Thiên Tôn cũng gật đầu, sau đó lại cười: “Nếu như những gì Yêu Vương nói đều là sự thật…. Vậy thì trong này ngoại trừ cây ra hẳn vẫn còn có thứ khác nữa.”
“Thứ gì vậy? Chim à?” Triển Chiêu ngẩng mặt vừa nhìn vừa nói, bỗng nhiên…
“Thứ gì vậy?” Triển Chiêu thấy một bóng ma to lớn nhoáng qua không trung…. Nhìn như một con chim, nhưng mà ở đây lại cách trên đó quá xa, con chim này to thế nào chứ?
Ân Hậu và Thiên Tôn liếc mắt nhìn nhau, trong mắt còn lóe lên tia hưng phấn.
Chỉ là mọi người còn mải nhìn cái cây cùng con chim đang vẫy cánh trên đỉnh cái cây kia, đâu có ai chú ý đến thần sắc của hai người này chứ.
“Có phải cò trắng không nhỉ?” Bạch Ngọc Đường chỉ vào mấy con chim màu trắng, hỏi.
“Hình như là hạc trắng?” Triển Chiêu cũng cảm thấy kỳ quái.
“Ngoại trừ thằn lằn ra, tất cả chim trong này đều có màu trắng…. cái cây kia cũng có màu xám trắng nữa.” Triển Chiêu vuốt cằm: “Tuy rằng có màu trắng nhưng mà những con chim này đều những giống có thể nhìn thấy bên ngoài.”
“Đây rốt cuộc là cây gì?” Bạch Ngọc Đường nghi ngờ.
“Cây Long Lân.” Ân Hậu trả lời.
“Long Lân ạ?” Triển Chiêu lần đầu nghe thấy.
“Vỏ cây này rất giống vảy rồng, cứng không gì sánh được.” Ân Hậu khoanh tay nhớ lại: “Truyền thuyết nói về Một thành một cây, một điện một cây… chính là chỉ cây Long Lân này! Cây này vốn là đặc sản của Băng Ngư Cung, không biết tại sao gốc cây này lại được bưng đến trồng ở đây. Cây Long Lân lớn rất chậm, mỗi tuổi chỉ lớn được một trượng mà thôi, cây này nhìn qua cũng phải hơn một trăm trượng, xem ra đã được trồng hơn một trăm năm trước rồi.”
“Nhiều tuổi như vậy sao?” Lâm Dạ Hỏa không hiểu: “Nơi này cũng không có ánh mặt trời chiếu tới, sao lại có thể lớn như vậy nhỉ?”
“Ai nói không có mặt trời.” Thiên Tôn chỉ về một hướng, sau đó lại nhíu mày.
“Ánh trăng!” Triển Chiêu kinh ngạc.
Lúc này, mọi người nhìn thấy ánh trăng xuất hiện giữa trời, ánh trăng tản ra càng chiếu mọi vật dưới đáy này càng rõ ràng hơn, quả nhiên…. Cả đáy địa cung rộng lớn cũng chỉ có mỗi gốc cây này, thật giống như gốc cây này đã chiếm một mình một thế giới rồi.
“Chúng ta đang ở ngay dưới Mê Thành sao?” Triển Chiêu nhịn không được hỏi.
“Hoặc là…. Không phải.” Bạch Ngọc Đường nói: “Ban nãy chúng ta đã đi qua một cầu thang rất dài, có thể đã rời khỏi Mê Thành rồi, đến những nơi khác trong Qủy Hải. Sở dĩ lúc trước tối đen như mực là vì chúng ta bị khung cát bao vây, lúc này có thể bão cát đã thổi bay cát đi rồi…. trên đỉnh nóc nơi này có khả năng là ngọc lưu ly, lúc trước ở Hãm Không Đảo ta cũng từng làm loại nóc nhà lưu ly này rồi.”
“Thứ đó không phải là ngọc lưu ly.” Ân Hậu lại lắc đầu: “Là băng ngọc.”
“Băng ngọc ạ?” Mọi người lại nhướng mày – Đắt thật! Ai phủ lại vậy? Phá của hơn cả Bạch Ngọc Đường nữa.
“Đã nói Long Lân là đặc sản của Băng Ngư Cung, bởi vì chỉ có Băng Ngư Cung mới có thể trồng được mà thôi.” Ân Hậu nói: “Băng Ngư Cung trong truyền thuyết được xây dựng trong một hòn đào. Đỉnh toàn bộ cung điện đều được làm từ băng ngọc. Lúc Thủy triều lên, biển nước sẽ phong tỏa toàn bộ Băng Ngư Cung lại, trong cung điện chỉ còn lại màu đen nhánh, lúc thủy triều xuống, đỉnh nóc cung sẽ lộ ra, ánh nắng mặt trời chiếu vào, Long Lân sẽ lớn nhanh hơn. Khắp nơi trong Băng Ngư Cung đều là cây Long Lân, trong cung điện cũng đầy những loại chim bay màu trắng. Tộc Băng Ngư cũng thích mặc màu trắng, phòng ở đều được xây dựng trên cây, tựa như mộng ảo.
Triển Chiêu nhẹ nhàng đụng tay vào Bạch Ngọc Đường một cái: “Xem ra những cái khác ngươi không kế thừa được nhưng lại kế thừa cái thích mặc màu trắng nhỉ.”
Lúc này Bạch Ngọc Đường lại đang thất thần, chẳng biết có phải do huyết mạch hay không mà lúc Ân Hậu nói ra những lời này, trước mắt dường như xuất hiện cảnh tượng nào đó, lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.
“Loại cây này, thân cao bao nhiêu thì rễ cũng dài bấy nhiêu.” Ân Hậu nói một câu, kéo toàn bộ lực chú ý của mọi người lại.
“Người nói là.” Triển Chiêu kinh ngạc: “Rễ cây cũng dài hơn một trăm trượng ạ?”
Ân Hậu gật đầu.
“Hơn nữa giữa rễ cây còn có một khoảng trống.” Thiên Tôn nói tiếp: “Nói cách khác, chúng ta chưa có đi xuống địa cung…. Dưới nước mới là địa cung!”
“Địa cung?” Triển Chiêu kinh ngạc: “Dưới mặt nước vẫn còn một cái cung điện nữa ạ?”
“Đúng vậy.” Ân Hậu gật đầu: “Hải Long Mộ của Tứ Đại Thánh Địa chính là địa cung của Băng Ngư Cung.”
“Vậy phải làm sao để xuống dưới ạ? Phải bơi giỏi sao?” Triển Chiêu nghĩ, không biết Hoàng di có được không, cả Tương Tứ gia nữa?
“Ai cũng vô dụng, chỉ có người của Băng Ngư Tộc mới có thể vào.” Ân Hậu nói.
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, xem ra mình thực sự chẳng kế thừa được huyết thống của Băng Ngư Tộc gì rồi…. Mình và Triển Chiêu so ra cũng chỉ là quả tạ nhỏ với quả tạ lớn mà thôi, điểm giống nhau của chúng đều là gặp nước liền chìm nghỉm luôn.
“Kỹ năng bơi của Băng Ngư Tộc tốt như vậy ạ?” Trâu Lương hỏi.
“Thực ra chẳng có liên quan gì đến kỹ năng bơi cả.” Ân Hậu lẩm bẩm, liếc mắt nhìn Thiên Tôn.
Thiên tôn nhướng mày một cái, nói: “Có phải hay không cứ thử một cái là biết ngay.”
Tất cả mọi người đều buồn bực: “Thử thế nào ạ?”
Đúng lúc này, Thiên Tôn đột nhiên giơ tay vỗ lên vai Bạch Ngọc Đường một chưởng…
Triển Chiêu giật mình, mọi người cũng sửng sốt.
Bạch Ngọc Đường căn bản không kịp phản ứng, từ xưa đến giờ hắn không bao giờ nghĩ có một ngày Thiên Tôn lại đánh hắn một chưởng. Đương nhiên, Thiên Tôn sẽ không làm hắn bị thương, nhưng mà một chưởng kia dùng lực cũng rất lớn, Bạch Ngọc Đường bay lên không, rớt thẳng xuống nước.
“Ngọc Đường!” Triển Chiêu hô lớn một tiếng, định chạy qua kéo hắn về, nhưng Ân Hậu phía sau lại giữ chặt hắn lại: “Đừng nhúc nhích.”
Triển Chiêu quay đầu lại, mở to hai mắt nhìn Ân Hậu, lúc này lại nghe thấy “bùm” một tiếng, Bạch Ngọc Đường rơi thẳng xuống nước, chìm.
Triển Chiêu kinh hãi, nhưng Ân Hậu vẫn giữ chặt không buông.
“Ông ngoại!” Triển Chiêu kêu to một tiếng, lại thấy Ân Hậu cùng mọi người đều ngước mắt nhìn trời, đồng thời, dưới ánh trăng đã xuất hiện một bóng ma to lớn trên mặt nước.
Triển Chiêu cũng theo bản năng ngẩng đầu lên, sau đó – sửng sốt.
Thiên Tôn há to miệng nhìn trời, cảm khái: “Thì ra là có thật à…”
Lâm Dạ Hỏa trợn to hai mắt: “Trời ạ…”
***
“Lùi lại!” Ân Hậu kéo Triển Chiêu lùi lại phía sau một bước, cùng lúc đó, chợt nghe “ùm” một tiếng vang lên thật lớn, tiếng nước đập, bọt nước bay thẳng lên không trung.
Triển Chiêu nhìn mặt hồ cuộn xoáy: “Này…”
“Yên tâm đi.” Ân Hậu vỗ hắn: “Ngọc Đường nhà con chẳng sao đâu.”
Triển Chiêu nhìn Ân Hậu, trong mắt đầy lo lắng khẩn trương – Thực sự sao? Người không được lừa con đó!
Ân Hậu vỗ vai trấn an hắn – Nguy hiểm thì sao Thiên Tôn lại để Ngọc Đường làm được? Đừng nóng vội.
“Thực sự không sao chứ ạ?” Triển Chiêu vẫn xác nhận lại: “Ngọc Đường không biết bơi mà.”
“Nó không biết thì vẫn còn vị khác biết mà.” Thiên Tôn cảm khái: “Ai dà, thế sự khó ngờ, người tính chẳng bằng trời tính, biết đâu ngày nào đó lại có thể đến Mộ Hải Long thì sao.”
“Sẽ dọa Lục Thiên Hàn sợ chết!” Ân Hậu cũng cười khổ: “Chẳng biết là phúc hay họa nữa.”
“Mộ Hải Long gì đó để nói sau đi ạ.” Bên cạnh, Trâu Lương vẫn tương đối tỉnh táo nhắc nhở: “Trước mắt còn có chuyện khác phải xử lý đã.”
Thiên Tôn cũng gật đầu.
Bởi vì lúc này, dưới ánh trăng, xumng quanh nổi lên chút xíu điểm sáng âm u màu đỏ, số lượng đông đúc rậm rịt, nhìn kỹ chính là những đôi mắt đỏ tươi như máu.
Nhìn lại thấy xung quanh bậc thang lúc này đứng đầy những bóng người màu đen, giống như xác thiêu, hai mắt đỏ lòm nhìn chằm chằm mọi người bên hồ – Là Sa Qủy.