Hắc y nhân đi từ trong Qủy Hải ra, đến trước mặt mọi người, nhẹ nhàng kéo khăn che mặt xuống.
Khăn bảo hộ vừa rơi xuống, tất cả mọi người cùng sinh ra một ý nghĩ – Đây chắc chắn là người có quan hệ máu mủ với Trâu Lương.
Người trước mắt nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi, cảm giác rất tang thương, trên cằm râu mọc lún phún, ngoại hình có đến tám phần giống với Trâu Lương, đặc biệt là đôi mắt, gần như giống nhau như đúc. Chỉ có cảm giác là khác nhau, trên người Trâu Lương lương toát ra khí chất đạm mạc, có thể là do từ nhỏ hắn đã làm bạn với sói, con người này lại như ban trời đêm mênh mông trên sa mạc, sâu sắc ổn trọng.
Triệu Phổ nhìn hai người đối diện phía trước, theo bản năng nhìn Bát Vương gia.
Lúc này Vương gia cũng ngây người, lúc trẻ hắn đã từng gặp qua Trâu Nguyệt, tuy không quen thân nhưng vẫn còn chút ấn tượng, trong trí nhớ của hắn, tính cách Trâu Nguyệt cũng có chút giống Trâu Lương bây giờ, không thích ôn ào, ít khi nói chuyện, ngoại hình – quả thực giống người trước mắt này, cảm giác cũng rất giống…
“Trâu Tướng quân…”
Lúc này, từ trong đám người có tiếng hô.
Tất cả mọi người theo bản năng quay đầu lại.
Chỉ thấy Giả Ảnh mang đến một lão đầu béo.
Lão nhân kia kinh ngạc nhìn hắc y nhân, bình thường mọi người trong quân của Triệu Phổ khi gọi Trâu Tướng quân đều là gọi Trâu Lương, nhưng lão nhân này rõ ràng đang gọi hắc y nhân kia.
Hắc y nhân nhìn lão một lúc, hình như nhớ ra, gật đầu: “Trần Phó tướng.”
Lão nhân này tên Trần Trung, là một lão tướng trong quân của Triệu Phổ. Trong quân của Triệu Phổ vẫn giữa lại một số lão tướng, họ phần lớn đều đã đến tuổi cởi giác quy điền rồi, nhưng mà đã định cư tại Hắc Phong Thành, cho nên vẫn đến quân doanh hỗ trợ. Triệu Phổ vô cùng hậu đãi lão tướng, thường cùng họ chuyện phiếm uống trà, chủ yếu nhờ họ hỗ trợ luyện binh hoặc dạy võ cong cho con cái binh sĩ.
Vị Trần Phó tướng này vẫn ở trong quân doanh của Trâu Lương, hắn chính là một Phó tướng của Trâu Nguyệt năm đó, lúc toàn quân của Trâu Nguyệt dời đi, hắn đã bị phái đi làm việc khác cho nên cùng mấy thủ vệ khác không đến phía Tây, cho nên mới còn lại. Năm đó Trần Trung vẫn theo Âu Dương Chiếu tướng tìm kiếm Trâu Nguyệt, lúc Trâu Lương con nhỏ hắn vẫn tận tâm chăm sóc, mấy năm nay hắn vẫn nhất định lưu lại trong quân không chịu đi, có thể là do chưa chết tâm… ít nhất thì…. Hắn muốn biết rốt cuộc năm đó đã có chuyện gì xảy ra với Trâu Nguyệt, cũng từng nghĩ muốn đến Qủy Hải điều tra một chuyến, nhưng còn lo cho vợ con nên vẫn chưa có dũng khí đó.
Hôm nay Trần Trung kinh hãi chẳng nói lên lời, người trước mắt chính là Tướng quân nhà mình năm đó, Trâu Nguyệt.
Mọi người nhìn nhau – Qủa nhiên là Trâu Nguyệt.
Mọi người lại vô thức nhìn vẻ mặt Trâu Lương…. Hiển nhiên Ách Lang cũng không có vẻ mừng rỡ của phụ tử đoàn viên mà rất bình tĩnh, nói đúng hơn là hoang mang.
Đầu tiên, từ nhỏ Trâu Lương chưa có cái cảm giác thân tình phụ tử này, với hắn, phụ thân chính là vị cha nuôi Âu Dương Chiếu tướng kia, hoặc giống như bầy sói đã nuôi hắn vậy.
Người trước mắt lại khiến tâm tình Trâu Lương khá phức tạp, mà những người khác cũng có chung nghi hoặc – Nếu như còn sống, lại không bị nhốt, tại sao lại nhận thức chứ? Nếu như năm đó Trâu Lương không được bầy sói nuôi lớn, có thể Trâu Lương đã chết rồi, đây chẳng phải là bỏ rơi vợ con sao? Hơn nữa, mười vạn đại quân đâu? Chẳng lẽ đều ở trong Qủy Hải? Nhiều người phải ly tán vợ con như vậy, tại sao bọn họ vẫn làm? Chẳng lẽ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra sao?
So với những người khác, Lâm Dạ Hỏa càng nghi hoặc nhiều hơn, là hậu duệ Sa Yêu, cha nương mình thế nào rồi? Tại sao mũi tên của Trâu Nguyệt lại ghim trên tã lót của hắn?
Triệu Phổ thấy tìm được Trâu Nguyệt đã là chuyện rất tốt rồi, liền mời Trâu Nguyệt đến đại trướng nói chuyện.
Nhưng mà Trâu Nguyệt lại không có ý đi đến đại trướng, nói với Triệu Phổ: “Tập trung nhiều người ở gần Qủy Hải như vậy cực kỳ sai lầm, không khéo còn giẫm lên vết xe đổ của ta năm đó.”
Triệu Phổ hơi khó hiểu: “Có ý gì?”
“Thu binh.” Trâu Nguyệt nói.
Mọi người lặng lẽ nhìn nhau một cái – Thật được nha, ai dám trước mặt Triệu Phổ bắt hắn thu binh chứ? Còn lên giọng răn dạy nữa.
Triệu Phổ đưa tay, nhẹ nhàng sờ cằm, có vẻ như đang tính toán điều gì đó, lát sau, hắn mở miệng: “Muốn ta thu binh thì cũng phải co ta cái lý do.”
Trâu Nguyệt nói: “Những binh lính đó có thể sẽ chết ở đây.”
Mọi người nhíu mày.
Âu Dương khó hiểu: “Đây là lý do gì?”
Trâu Nguyệt định giải thích cặn kẽ chút, nhưng lại thấy Triệu Phổ nhẹ nhàng phất tay với Âu Dương: “Rút về!”
Mọi người sửng sốt, kinh ngạc nhìn Triệu Phổ, ngay cả Trâu Nguyệt cũng có vẻ khó tin.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Triệu Phổ, rút thật hả?
Công Tôn cũng nhìn Triệu Phổ một chút.
Triệu Phổ nói với Giả Ảnh: “Bảo Liêu Quốc và Tây Hạ cũng rút đi.”
Khóe miệng Giả Ảnh giật một cái, nhìn Triệu Phổ, ý nói – Ngươi bắt người ta kéo mười vạn binh đến, quân doanh vừa đậu chưa kịp ăn miếng cơm đã bắt người ta thu binh à?
Triệu Phổ phất tay chặn lại, ý nói – Làm đi!
Giả Ảnh bất lực mang người đi.
Hai nhà kia cũng chẳng hiểu sao, Triệu Phổ đang làm cái gì vậy? Chơi bọn họ à?
Mấy đại tướng quân của Tây Hạ và Liêu Quốc đương nhiên không muốn làm theo, nhưng mà đầu lĩnh vẫn còn lo lắng nên hạ lệnh rút lui. Bởi vì quân Tống cũng bắt đầu rút lui rồi, ngộ nhỡ lát nữa thật sự xảy ra chuyện gì thì bản thân họ sẽ hứng hết, đừng có mắc mưu Triệu Phổ mà toàn quân bị diệt thì khổ. Hơn nữa, cũng chẳng phải lần đầu bọn họ bị Triệu Phổ chơi kiểu này, dù sao cũng quen rồi…. Thỉnh thoảng Triệu Phổ nhàn quá, chẳng có việc gì lại lôi bon họ ra tiêu khiển, vừa quay qua chất vấn thì hắn lại rất mặt dày bỉ ổi nói: “Bình thường nhân mã cũng phải thao luyện mà, chẳng phải ta đang giúp các ngươi sao?”
Triệu gia quân bên này rất trật tự rút lui, Triệu Phổ thoải mái nói với Trâu Nguyệt: “Đến Hắc Phong Thành tâm sự đi!”
Trâu Nguyệt gật đầu: “Ta chờ một lát rồi đi!”
Mọi người khó hiểu.
Triệu Phổ gật đầu, nhướng mắt với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, ý muốn nói – Hay là hai ngươi cũng chờ hắn một lát nhé?
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngầm hiểu, Triệu Phổ muốn canh chừng hắn đây mà, phải bắt người về Hắc Phong Thành, ngàn vạn lần đừng để hắn chạy mất.
Vì vậy, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều ở lại chờ, ngoài ra còn có Lâm Dạ Hỏa, Trâu Lương và Túc Thanh cũng ở lại chờ.
***
Đoàn quân trùng trùng điệp điệp của Triệu Phổ rất nghiêm chỉnh rút lui.
Công Tôn có chút ngạc nhiên hỏi Âu Dương: “Cứ rút đi như thế à? Không sợ lòng quân dao động sao?”
Âu Dương cười xua tay: “Không sao đâu, kỷ luật tướng sĩ đều rất nghiêm minh, Triệu Phổ nói cái gì thì sẽ là cái đó, không ai ý kiến gì, chỉ coi như huấn luyện thôi.”Công Tôn gật đầu, thấy Triệu Phổ thu thập đồ đạc, ôm Tiểu Tứ Tử, mang theo Tiểu Lương Tử nhanh chóng đi.
Công Tôn nhìn Triệu Phổ một cái, Triệu Phổ vừa xoa mặt Tiểu Tứ Tử vừa nhìn hắn: “Sao vậy?”
“Ngươi dễ nói chuyện nhỉ.” Công Tôn có vẻ bất ngờ: “Trâu Nguyệt nói gì ngươi nghe đó à.”
Triệu Phổ có vẻ vui hơn, đặt Tiểu Tứ Tử xuống mặt đất để nó cùng chạy nhảy với Tiểu Lương Tử, nói với Công Tôn: “Thực ra gia đây đã sớm muốn thu binh rồi.”
“Ngươi vừa tới đã muốn thu binh sao?” Công Tôn kinh ngạc.
“Chuyện này khác.” Triệu Phổ phất tay: “Lúc đầu ta nghĩ bên trong Qủy Hải có quân Tống nên muốn mang họ ra. Nhưng mà lần này lại có kẻ tung tin bên trong Qủy Hải có bảo bối, nếu mình ta xuất binh sẽ khiến những nhà kia hiểu lầm. Nếu A Hạ Nhĩ nói bên trong có quái vật, vậy ta cứ đẫn theo Liêu và Tây Hạ tới cùng đánh quái thú đi, dù thấy ta cứu người bọn họ cũng không tiện nói ta độc chiếm bảo bối gì đó. Nhưng mà Trâu Nguyệt lại nói thứ kia biết cắn người, cắn xong người ta còn biến thành quái vật, vậy càng không được!”
Công Tôn gật đầu: “Đúng vậy, nếu quái bệnh này có thể lây truyền thì mang càng ít binh lính đến càng tốt, chẳng may bị cắn, như vậy chẳng phải người nhà đánh nhau sao.”
“Còn không phải sao.” Triệu Phổ bĩu môi một cái: “Ta tới cứu người chứ không phải đến dâng người vào đó, nếu lão Trâu đã khuyên ta thì ta cứ rút binh đi, vừa đại khí lại vừa tôn trọng trưởng bối.” Triệu Phổ đưa tay choàng vai Công Tôn, rất lưu manh nói: “Điều kiện tiên quyết để lão tử dẫn binh chính là đảm bảo nhất tính mệnh cho tất cả những người theo ta, thái bình thịnh thế mà để các huynh đệ đi mạo hiếm chẳng đáng chút nào, lát nữa còn phải tâm sự thật nhiều với Trâu Nguyệt mới được.”
Công Tôn lé mắt liếc Triệu Phổ có vẻ rất đắc thắng, dở khóc dở cười: “Lát nữa nếu có tin tức rồi ngươi còn gọi Liêu Quốc và Tây Hạ xuất binh nữa không?”
“Đương nhiên rồi!” Triệu Phổ nhướng mi: “Nhãn rỗi như vậy mà, đỡ mất công bọn họ lại nói ta không dân họ đi chơi cùng.”
Nói xong, vui tươi hớn hở ôm Công Tôn về Hắc Phong Thành.
Đúng như Âu Dương nói, quân tướng Hắc Phong Thành đã sớm quen rồi, bình thường Triệu gia quân cũng phải ra vào thao luyện như vậy, thỉnh thoảng còn bị dồn vào trạng thái phải chiến đấu, nói chung là rèn tính cảnh giác cho binh sĩ, tuy không phải ở thời chiến tranh thì cũng không được lơ là cảnh giác, cho nên, lúc này mọi người cũng chẳng nghĩ nhiều.
Một số quân tướng biết rõ chuyện thì càng vui hơn, quả nhiên đi theo Triệu Phổ là tốt nhất, tuy rằng hắn bách chiến bách thắng nhưng chẳng bao giờ liều lĩnh, Vương gia lớn thế mà còn nghe lời khuyên của tiền bối, không kiêu ngạo lại rất giỏi nha.
Đạt Đán vừa đi vừa khen: “Mấy năm nay Trạch Lam càng lúc càng lễ độ.”
“Trưởng thành không ít rồi.” Bát Vương gia tỏ ý đồng tình.
“Là phúc của Đại Tống ta.” Bao Đại Nhân cũng thỏa mãn.
Công Tôn vừa vào Hắc Phong Thành đã nghe người ta khen ngợi Triệu Phổ đến đầy cả cái tai, vừa trở lại quân trướng lại thấy Triệu Phổ đang giả làm lão hổ bắt Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử, chơi đến điên cuồng.
Công Tôn liếc mắt nhìn Triệu Phổ đang khoác cái áo choàng thật lớn, nhìn trời – Lý tưởng và hiện thực sao mà chênh lệch quá!
***
Không đề cập tới chuyện trong Hắc Phong Thành nữa, lại nói tới đám người Triển Chiêu đang chờ bên cạnh Qủy Hải lúc này.
Không biết Trâu Nguyệt đang chờ gì, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có chút ngạc nhiên, Trâu Lương đứng im lặng bên cạnh, Lâm Dạ Hỏa thì nhìn Trâu Nguyệt, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Người dần đi hết, đại mạc đã khôi phục sự yên lặng như thường, không biết Tắc Lặc đã chạy tới tự bao giờ, ngồi bên cạnh Trâu Lương, bộ lông trắng muốt phiêu động theo gió đêm.
Triển Chiêu có chút ngạc nhiên hỏi Trâu Nguyệt: “Chúng ta chờ gì vậy?”
Trâu Nguyệt quay đầu lại, nhìn về hướng đại mạc.
Lúc này, mọi người cũng chú ý từ trong đại mạc có một thân ảnh đang đi tới.
Dưới ánh trăng, mọi người nhìn thấy một bộ y phục đỏ, còn cả một mái tóc đỏ nữa. Lâm Dạ Hỏa nhìn thân ảnh kia, chẳng hiểu sao lại có chút mong chờ, bọn Triển Chiêu cũng liếc mắt nhìn nhau – Nhìn bóng người có vẻ là nữ, chẳng lẽ là người nhà Lâm Dạ Hỏa sao? Nhưng không biết có phải là ảo giác không, cảm giác mà cô nương kia mang đến là rất nhỏ, chỉ khoảng mười mấy tuổi thôi.
“Cha nương ngươi đều qua đời cả rồi.”
Trâu Nguyệt bỗng nhiên nói.
Mọi người đều nhìn hắn.
Trâu Nguyệt lại đang nhìn về phía Lâm Dạ Hỏa nói: “Xin lỗi!”
Ngực Triển Chiêu “thịch” một cái – Có cảm giác cả bồn nước lạnh dội xuống.
Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Lâm Dạ Hỏa, có chút buồn thay cho hắn, ban nãy vẻ mặt hắn rất mong chờ, tất cả mọi người đều thấy được.
Trâu Lương nhìn Trâu Nguyệt một cái, lần đầu tiên từ khi chào đời đến nay hắn ý thức được, khi nói chuyện cũng cần chú ý đến cảm thụ của người khác.
Lâm Dạ Hỏa hơi nhướng mày, hỏi Trâu Nguyệt: “Bọn họ chết có liên quan đến ngươi không?”
Trâu Nguyệt chần chừ một lát, gật đầu: “Có.”
Vừa dứt lời, mọi người đều cảm thấy sát khí trên người Lâm Dạ Hỏa.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều muốn ngăn Lâm Dạ Hỏa lại, đừng vội vọng động, hỏi rõ ràng đã, nhưng đúng lúc đó, một ngọn phi đao lại phóng thẳng từ trong đại mạc ra…. Phi đến chỗ Lâm Dạ Hỏa.
Lâm Dạ Hỏa nhìn về phía đại mạc, ngọn đao đã bay đến trước hắn rồi, Trâu Nguyệt và Trâu Lương đồng thời đưa tay che chắn cho hắn, cuối cùng Trâu Nguyệt gần hơn, đưa hai ngón tay kẹp lấy phi đao.
Trâu Nguyệt có chút khẩn trương phất tay áo với mọi người, đồng thời quay đầu nhìn về phía người đang đứng giáp danh Qủy Hải đang có vẻ rất cảnh giá, nói: “Hi Y Nhĩ, hắn không phải người xấu.”
Mọi người buồn bực – Hi Y Nhĩ?
Trâu Nguyệt vẫy tay gọi thân ảnh kia.
Chỉ chốc lát, thân ảnh màu đỏ lóe lên.
Mọi người nhướng mi – A? Võ công không tệ nhỉ.
Thế nhưng vừa lóe lên cái đã chẳng thấy tăm hơi thân ảnh màu đỏ kia đâu, Trâu Nguyệt bất lực: “Đừng xấu hổ, ra ngoài gặp người.”
Một lát sau liền thấy từ sau lưng hắn có một cái đầu lộ ra…. Tóc đỏ, da tuyết trắng, đôi mắt to xanh biếc, tròng mắt màu tím, trên mặt đeo mạng màu đỏ, tò mò nhìn ra ngoài một cái lại rụt về ngay.
Mọi người nhìn nhau – Nhìn nửa khuôn mặt cũng cảm thấy là một cô nương rất nhỏ, chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, dáng vẻ không khác bọn Thần Tinh Nhi là mấy.
Trâu Nguyệt bất đắc dĩ tránh ra một cái, cô nương kia lại vội vàng lùi về, trốn sau lưng hắn.
Trâu Nguyệt chẳng còn cách nào khác, giải thích: “Nó chưa từng gặp người lạ, cũng chưa từng rời khỏi Qủy Hải nên khá xấu hổ.”
Mọi người gật đầu tỏ ý hiểu, ở đây cả đám nam tử chỉ có mình nàng là một tiểu cô nương, vấn đề là Trâu Nguyệt dẫn nàng tới làm gì?
“Nó là tiểu muội của ngươi.” Trâu Nguyệt đột nhiên nói với Lâm Dạ Hỏa.
Lâm Dạ Hỏa sửng sốt.
Mọi người cũng há to miệng – Tính cách này của Trâu Nguyệt cũng là do sói nuôi lớn à? Sao lại nói chuyện đột ngột như vậy, chẳng cho người ta chuẩn bị chút tâm lý nào…
“Sau khi cha ngươi qua đời, ta cùng người trong tộc nhân ngươi nuôi lớn nó, nó là người duy nhất của Sa Yêu tộc biết rõ đường, ta đã nhận lời cha nương ngươi, chờ sau khi giải quyết xong mọi chuyện sẽ mang nó đến bên ngươi, nhưng mà chuyện vẫn mãi chưa giải quyết xong cho nên chớp mắt cái nó đã lớn thế này, cho dù có bắt nó đi, nó cũng không chịu đi.” Trâu Nguyệt nói với Lâm Dạ Hỏa.
Lâm Dạ Hỏa chớp mắt, xoay đầu lại, nhìn cô nương sau lưng Trâu Nguyệt kia.
“Nó tên Hi Y Nhĩ, không có tên Hán, nhưng nó biết tiếng Hán, ta có dạy cho nó để tiện cho huynh muội ngươi sai này gặp lại, nhưng mà trong số các Sa Yêu khác, có rất nhiều người không biết tiếng Hán.” Trâu Nguyệt vỗ vỗ đầu Hi Y Nhĩ, kéo nàng ra ngoài: “Đó là đại ca con.”
Lúc này, mọi người cũng đã nhìn rõ rồi, Hi Y Nhĩ quả thực nhìn rất giống em gái của Lâm Dạ Hỏa, mặc dù không nhìn được hết mắt nhưng cảm giác rất giống người cùng tộc, huyết thống tương đồng.
Lâm Dạ Hỏa nhìn nàng một lúc, sờ cằm, trên mặt tươi cười: “Ừ…. Quả nhiên kế thừa khuôn mặt đẹp của đại gia ta nha!”
Mọi người dở khóc dở cười, Lâm Dạ Hỏa ý nói nhìn người ta xinh đẹp mới nhận là em giá, không đẹp sẽ không thèm nhân sao?
Mặt khác, qua lời nói của Trâu Nguyệt, mọi người cũng hiểu ra chút – Có vẻ hắn không phải là hung thủ hại chết cha nương Lâm Dạ Hỏa, ban nãy là có ý khác.
“Ngươi không phải là kẻ thù giết cha nương Lâm Dạ Hỏa chứ?” Triển Chiêu cảm thấy tốt nhất vẫn nên giải quyết vấn đề quan trọng này đi đã, đỡ khỏi tranh cãi không cần thiết.
Trâu Nguyệt ngẩn người, hình như cũng có chút ngoài dự liệu của hắn, sau đó nhanh chóng lắc đầu: “Không phải….”
“Cha nuôi rất tốt với cha nương.” Hi Y Nhĩ bỗng mở miệng nói, còn liếc Lâm Dạ Hỏa: “Ngươi hung dữ với cha nuôi, ngươi là người xấu!”
Khóe miệng Lâm Dạ Hỏa giật một cái – Nha đầu chết tiệt tay khuỷu ra ngoài!
Tất cả mọi người nhướng mi – Cha nuôi sao?
“Cụ thể cứ vào Hắc Phong Thành rồi ta sẽ giải thích.” Trâu Nguyệt nhìn sắc trời nói.
Tất cả mọi người gật đầu.
Tâm tình của Lâm Dạ Hỏa đã tốt hơn rồi, tuy rằng vốn rất chờ mong lại phải thất vọng, vô cùng tiếc nuối nhưng mà dù sao vẫn còn lại một tiểu muội, đây quả thực là niềm vui bất ngờ! Đối với người chưa từng có được cảm giác thân tình máu mủ mà nói thì cho dù có mất đi cũng không khiến người ta quá đau buồn, nhưng khi thu hoạch bất ngờ lại thực sự khiến người ta mừng rỡ.
“Tắc tắc tắc.” Lâm Dạ Hỏa rất hứng thú với tiểu muội nhà mình, ngoắc tay với nàng.
Triển Chiêu đỡ trán, nhìn Bạch Ngọc Đường tỏ ý – Ngươi nhìn Lâm Dạ Hỏa kia, sao gọi ai cũng như gọi chó con vậy chứ?
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu – Ngươi còn không biết xấu hổ mà đi chê người khác à? Chẳng phải ngươi cũng vậy sao?
Triển Chiêu sờ cằm – Ta có sao? Nói đến động vật nhỏ, đã lâu không gặp Tiểu Ngũ rồi nhỉ.
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười – Cuối cùng ngươi cũng nhớ tới Tiểu Ngũ rồi sao.
Trong quân doanh, Tiểu Ngũ dạo gần đây vẫn phải buồn chán đi theo Bao Duyên và Bàng Dục, đến cả một cái lông Mèo cũng chưa được đụng tới, giờ đang ngủ gật, vừa giật mình ngẩng mặt lên nhìn một chút rồi lại ngáp một cái, cọ cái thảm ấm áp mấy cái rồi ngủ tiếp.
Mọi người chuẩn bị vào Hắc Phong Thành.
Hi Y Nhĩ vẫn nhìn Lâm Dạ Hỏa.
Trâu Nguyệt nói với nàng: “Bình thường không phải con vẫn hỏi chuyện của ca ca sao? Hắn đó.”
Hi Y Nhĩ liếc Lâm Dạ Hỏa, thần sắc kiều ngạo giống hệt Lâm Dạ Hỏa lúc bình thường.
Lâm Dạ Hỏa càng nhìn càng thích, ngoắc nàng: “Tiểu muội, qua đây.”
Hi Y Nhĩ chắp tay phía sau, vẫn xấu hổ.
Trâu Nguyệt đẩy nhẹ nàng một cái, Hi Y Nhĩ tiến lên mấy bước, cuối cùng vẫn chạy về phía Lâm Dạ Hỏa.
Lâm Dạ Hỏa sung sướng hạnh phục giang rộng hai tay chuẩn bị nghênh đón em gái mình, ai ngờ Hi Y Nhĩ lại “vút” cái lướt qua hắn.
Lâm Dạ Hỏa nháy mắt mấy cái, quay đầu lại đã thấy Hi Y Nhĩ nhào tới ôm chặt cổ Tắc Lặc, vừa cọ vừa nói: “Đáng yêu quá!”
Mọi người lặng lẽ nhìn Tắc Lặc.
Tắc Lặc bị cô nương kia cọ lấy cọ để, gương mặt vô cùng bất đắc dĩ, có điều, trước đó Lang Vương đã bị Triển Chiêu cọ qua nên quen rồi, không chạy, cứ để cô nương này cọ chán đi.
Khóe miệng Lâm Dạ Hỏa méo xẹo, cuối cùng chỉ vào mặt Trâu Lương: “Ngươi lại cướp em gái ta!”
Trâu Lương vốn vẫn còn bứt dứt không yên, vừa nghe Lâm Dạ Hỏa kết tội đã suýt chút muốn cười: “Chuyện này cũng liên quan đến ta sao?”
“Hắn là thân thích của ngươi!” Lâm Dạ Hỏa rất chắc chắn.
Trâu Lương há to miêng hồi lâu – Không cách nào phản bác.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn Hi Y Nhĩ rõ ràng coi Tắc Lặc như chó mà cọ tới cọ lui, thần thái cử chỉ chẳng khác nào Lâm Dạ Hỏa bình thường ôm Câm mà cọ. Mọi người lần nữa rất chắc chắn – Nha đầu kia tuyệt đối là em gái Lâm Dạ Hỏa! Thưởng thức y hệt!