Long Đồ Án

Quyển 14 - Chương 382: Qủy hải




**************************

Thân thế của Trâu Lương quả thực quá truyền kỳ, sau khi nhóm Triển Chiêu nghe được Triệu Phổ kể cho nghe cũng có chút cảm khái, nhưng mà không có vẻ gì là liên quan đến Lâm Dạ Hỏa mà. Nếu so tuổi tác, Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa sàn sàn nhau, không thể có chuyện hắn liên quan đến những chuyện mà cha Trâu Lương gặp gỡ được.

Thêm vào đó, từ khi Trâu Lương được sáu tuổi đã vào ở quân doanh, sau đó cùng lớn lên bên cạnh bọn Triệu Phổ. Trong khoảng thời gian đó cũng không có bất cứ bí mật lớn nào, những chuyện mà hắn trải qua cũng chẳng khác bọn Triệu Phổ là bao, cho nên đám người Âu Dương rất rõ ràng, Trâu Lương không có bất cứ kẻ thù nào. Năm mười sáu tuổi Triệu Phổ dẫn quân đánh giặc, Trâu Lương luôn theo hắn chinh chiến xa trường, tối đa chỉ có một số kẻ thù trên chiến trường, hơn nữa lấy tính cách có thù tất báo của Trâu Lương, đã sớm thanh toán xong cả rồi…

Vì vậy, nếu như Trâu Lương thực sự có kẻ thù thì chỉ là trước khi hắn được bốn năm tuổi mà thôi.

Một đứa trẻ bốn năm tuổi thì có kẻ thù gì chứ? Theo nhận xét của nhóm Triệu Phổ, mặc dù Trâu Lương có chút ngoan lệ nhưng bản chất vẫn tương đối thuần lương, điểm này rất giống với Tử Ảnh, tính cách thực ra rất đơn giản, không có tâm cơ gì.

Ngay cả Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng có thể nhìn ra, Trâu Lương không phải là loại người sống trong hận thù, Lâm Dạ Hỏa thì càng khỏi nói, là một chú cún con vô tâm vô phế mà thôi…. Cho nên, rốt cuộc giữa hai người này có thể có chuyện gì chứ? Chẳng lẽ là ở bậc cha chú hay sao?

Âu Dương lão Chiếu tướng chưa từng nhắc lại chuyện Trâu Nguyệt Chiếu tướng cùng mười lăm vạn đại quân mất tích, nhưng mặc dù lão tướng quân không hề nhắc tới, không có nghĩa là Trâu Lương sẽ không thèm để ý.

Dù là ai cũng vậy thôi, biết cha mình mất tích không rõ ràng đều sẽ đi điều tra một chút…. Nhưng mà từ trước đến giờ cũng không thấy Trâu Lương nhắc qua, điều này phần nào cho thấy – Có thể Trâu Lương biết tại sao cha hắn và mười năm vạn đại quân mất tích đi? Hoặc là, trong đó còn có ẩn tình nào khác nữa?

Nhưng lại nghĩ đến lúc Trâu Lương trải qua chuyện đó, hắn vẫn còn là một đứa trẻ mà thôi, thậm chí còn là trẻ sơ sinh nữa…. Hắn có thể nhớ được bao nhiêu đây?

Tất cả đều rất khó để xác nhận.

Trên đường từ Ma Cung trở về, nhóm người Triển Chiêu có hỏi Triệu Phổ chi tiết một chút.

Triệu Phổ cũng nói thêm một số – chi tiết nhỏ.

Khi Trâu Lương còn nhỏ, lúc ở bên cạnh Triệu Phổ và Âu Dương, hắn thường gặp ác mộng.

Ban đầu hắn y như sói vậy, ban đêm thì thức, lúc nào cũng mở to đôi mắt nhìn ngó khắp nơi, ban ngày lại đi ngủ. Bởi vậy cho nên Triệu Phổ và Âu Dương đã tìm cách điều chỉnh giờ giấc đi ngủ cho hắn. Phương pháp thực ra rất đơn giản, ban ngày kéo hắn chơi đến điên loạn, cứ lúc nào hắn buồn ngủ liền lay cho hắn tỉnh lại chơi tiếp, chờ đến tận tối mới cho hắn đi ngủ.

Ban ngày Trâu Lương không được ngủ, ban đêm lại không ngủ được, cứ nhịn như vậy mấy ngày sau liền buồn ngủ đến không sao chịu nổi nữa, trời vừa tối đã ngủ thật ngon lành rồi.

Khi đó, mấy đứa nhỏ đều ngủ chung giường, một cái giường lớn có năm đứa nằm, mỗi đứa đắp một cái chăn.

Có một đêm, Triệu Phổ cảm thấy bên cạnh có người đạp chăn, tiếng đạp cứ vang lên bịch bịch bịch. Ban đầu, Triệu Phổ còn nghĩ Âu Dương Thiếu Chinh lại đạp chăn nữa rồi, nhưng mà vừa mở mắt ra nhìn đã thấy ngay cái chân Âu Dương ở trước mắt, nhìn thêm một chút thì thấy Âu Dương Thiếu Chinh đang ngối đầu lên bụng Hạ Nhất Hàng, hai chân dang rộng ngủ đến thẳng cẳng, tiếng động hình như vang lại từ phía sau.

Triệu Phổ liền trở mình xem thì thấy Long Kiều Quảng cũng tỉnh lại rồi, đang chống cằm nhìn phía bên kia, nơi Trâu Lương dựa vào tường mà ngủ.

Triệu Phổ cũng đến xem, thấy được Trâu Lương đang nhắm chặt mắt, chân đạp loạn chăn, hình như đang cố chạy trốn cái gì đó, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Triệu Phổ và Long Kiều Quảng liếc mắt nhìn nhau một cái, tiến lại cẩn thận nghe thử, đột nhiên chỉ nghe thấy trong miệng Trâu Lương không ngừng lặp đi lặp lại mấy từ “Ô li, Ô li”.

Long Kiều Quảng hiếu kỳ: “Có phải đó là tiếng của sói không? Ngươi cũng biết đó, sói con thường thích gọi thế mà, nói đến sói con, hôm qua ta thấy một con chó mực lớn trong quân hình như bị sói lừa đi mất rồi, ngươi đoán sau này con của chúng sinh ra sẽ giống cha hay giống mẹ a? Ta nghe trù tử trong quân trù nói, sinh con đực sẽ giống mẹ còn sinh con cái sẽ giống cha đó, à, trù tử cũng muốn được làm cha đó, ngươi có biết không? Thê tử hắn lại còn rất béo…. Ô.”

Triệu Phổ ấn luôn cái miệng cứ lẩm bẩm không ngừng siêu phiền toái của Long Kiều Quảng xuống chăn, nghiêng tai lắng nghe thật cẩn thận.

Trâu Lương vẫn cứ lặp đi lặp lại không ngừng chỉ một tiếng đó, trước kia Triệu Phổ cũng đã nghiên cứu qua một số “lang ngữ” Trâu Lương vẫn hay nói, từ này hắn thường nghe được trước đây, mỗi khi buổi tối lên đèn, Trâu Lương sẽ chỉ vào đèn ***g bên ngoài doanh trướng mà nói từ này.

Triệu Phổ vuốt cằm nghĩ – Nằm mơ thấy đèn sáng à?

Hắn còn đang nghĩ thì cảm thấy có người vỗ mình, Triệu Phổ quay đầu lại thì thấy Hạ Nhất Hàng bị Âu Dương đè cái bụng không cách nào cựa quậy đã tỉnh từ bao giờ rồi, chỉ bàn tay đang ấn đầu Long Kiều Quảng của Triệu Phổ nói: “Tiểu Quảng sắp ngạt thở chết rồi kia.”

Triệu Phổ giật mình, nhanh chóng buông tay.

Long Kiều Quảng đang cố thở thông khí, lại còn nhân tiện nói: “Triệu Phổ, ngươi dám ám toán ta, ngươi chờ đó, chờ ta lấy hơi xong, mà cái chăn này có phải nên mang đi giặt rồi không? Tại sao lại có mùi lạ thế chứ? Liệu có phải Âu Dương đái dầm rồi lén đổi chăn với ta…”

Long Kiều Quảng lại tiếp tục lẩm bẩm cằn nhằn.

Triệu Phổ chớp chớp mắt, Hạ Nhất Hàng bên cạnh thở dài: “Cứ đè cho nó ngạt thở chết đi.”

Triệu Phổ bắt Long Kiều Quảng tự che miệng lại, đừng có quấy rầy nữa, đồng thời hỏi Hạ Nhất Hàng: “Trâu Lương nằm mơ à?”

Hạ Nhất Hàng gật đầu: “Bình thường nó đều vậy, lần nào cũng chỉ nói từ này.”

“Từ này có ý gì?” Triệu Phổ hiếu kỳ: “Là đèn hay là lửa?”

Hạ Nhất Hàng nhíu mày lắc đầu: “Lúc nó thấy mặt trời cũng nói, lúc thấy mặt trăng cũng vậy…”

Long Kiều Quảng đang che miệng ở bên cạnh vội giơ tay lên, tỏ ý ta muốn nói nè.

Triệu Phổ bất lực nhìn hắn: “Nói đi a.”

“Có phải là Quang không?” Long Kiều Quảng cuối cùng cũng nói được một câu tương đối trúng ý, hắn nói tiếp: “Hôm đó, lúc đuổi theo đom đóm nó cũng nói vậy.”

Mọi người nhìn nhau một cái.

“Quang à…” Triệu Phổ nghiêng đầu nhìn sắc mặt của Trâu Lương: “Nằm mơ cũng thấy sao? Đây rõ ràng là biểu hiện khi gặp ác mộng, tay chân vung vẩy như muốn chạy, ánh sáng thì đáng sợ gì chứ?”

“Á!”

Mọi người còn đang chuyên chú nhìn biểu tình của Trâu Lương thì hắn đột nhiên hét to một tiếng, ngồi bật dậy.

Đám người Triệu Phổ bị hắn dọa cho hoảng sợ, đặc biệt là Âu Dương Thiếu Chinh đang ngủ đến chảy cả nước miếng cũng “phốc” một cái, nhảy dựng hẳn lên, giọng nói vẫn còn mang âm ngái ngủ, hét lớn: “Tên nào kêu vậy? Có kẻ bí mật đánh úp quân doanh địch à?”

Nhìn lại thì thấy Trâu Lương đang ngồi lau mồ hôi trên trán, Hạ Nhất Hàng thì đưa tay sờ trán nó, nhíu mày – Đổ nhiều mồ hôi lạnh quá!

Triệu Phổ hỏi hắn gặp phải ác mộng gì, Trâu Lương khi đó cũng chưa nói được nhiều, chỉ hoa chân múa tay như muốn biểu đạt cái gì đó, bốn tiểu hài nhi còn lại thì nghiêng đầu đoán hết cả đêm cũng đoán không ra, chỉ biết hắn nói cái gì mà “Quang!”

Trâu Lương vẫn tiếp tục gặp ác mộng như vậy, mãi đến khi sáu tuổi mới dần giảm bớt, bọn Triệu Phổ vẫn tiếp tục hỏi hắn rốt cuộc đã mơ thấy gì, câu trả lời của Trâu Lương lại có chút thú vị, hắn nói: “Ánh sáng ăn thịt người!”

Mấy đứa trẻ con bọn Triệu Phổ cũng không hiểu nổi hắn đang nói cái gì, mặt khác, ban đầu Trâu Lương còn khá sợ dùng tên lệnh liên lạc.

Mọi người còn nhớ rõ lần đầu tiên sử dụng tên lệnh liên lạc trước mặt hắn thì đã có chuyện xảy ra.

Đêm hôm đó, Âu Dương lão Chiếu tướng có dạy bọn trẻ cách dùng tên lệnh liên lạc, vì muốn cho đám trẻ không mấy hứng thú kia hăng hái chút, lão đầu liền nói dối chúng là phóng pháo hoa chơi.

Nhưng mà khi tên lệnh liên lạc vừa mới phóng lên cao, nổ tung sáng rực giữa đêm tối đen như mực ấy, khi xung quanh nháy mắt sáng lên rực rỡ, Trâu Lương lại đột nhiên kéo cả bốn người, đè bọn họ xuống đất che chắn, miệng không ngừng giục: “Ánh sáng tới rồi! Mau trốn đi!”

Âu Dương lão Chiếu tướng vội vàng kéo hắn lên, nâng cả bốn người bọn Triệu Phổ dậy, khó hiểu nhìn hắn hỏi: “Ánh sáng tới thì làm sao?”

Trâu Lương nhìn trái nhìn phải một chút, lại nhìn ánh sáng đang chiếu trên đỉnh đầu, vẻ mặt có chút hoang mang.

Cứ như vậy khoảng một năm sau Trâu Lương mới chậm rãi khắc phục được chứng sợ ánh sáng. Có thể là do trẻ con dần dần lớn lên, đã quên đi một số chuyện trong quá khứ, Trâu Lương cũng dần dần không nằm mơ nữa, cũng không thấy sợ gì nữa, thẳng cho đến sau tám tuổi thì chẳng khác gì tiểu hài nhi bình thường.

Bọn Triệu Phổ cũng từng thảo luận qua, liệu có phải khi Trâu Lương còn bé xíu đã gặp phải biến cố đáng sợ nào đó cho nên mới sinh ra bóng ma như vậy?

Hạ Nhất Hàng suy đoán, liệu có phải lúc Trâu Lương sống cùng bầy sói đã gặp phải sét đánh không. Sét giữa thảo nguyên quả thực rất đáng sợ, có thể lúc đó đã khiến hắn hoảng sợ cho nên mới sợ hãi những ánh sáng chói lòa đi.



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cứ thế đờ ra nhớ lại cuộc trò chuyện với Triệu Phổ trước đó.

Triệu Trinh và Bát Vương gia thì vừa uống trà vừa chuyện phiếm cùng Bao Chửng, đúng lúc này lại có giọng nói từ ngoài truyền vào.

Mọi người nhìn ra thì thấy Triệu Phổ dẫn theo Âu Dương Thuần Hoa đến.

Thuần Hoa vừa vào đã hành lễ với Hoàng thượng và Bát Vương gia trước, sau đó ngồi xuống ăn điểm tâm.

Triệu Phổ ngồi xuống, nhướng mày liếc mắt nhìn Triệu Trinh một cái.

Triệu Trinh đặt chén trà xuống, nói với Bát Vương gia: “Hoàng thúc, có phải nên khai tịch sớm chút không?”

Bát Vương gia thầm hiểu, xem ra người của Khai Phong phủ có chuyện cần thảo luận, cho nên cứ để họ ăn sớm rồi về sẽ tốt hơn.

Rất nhanh sau đó mọi người đã ăn tiệc xong, Triệu Trinh tiếp tục ở lại trò chuyện cùng Bát Vương gia, để người của Khai Phong phủ trở về.

Bàng Thái sư thì vẫn ở lại ôm Hương Hương, Bàng Dục không nhịn được tò mò cũng theo Bao Duyên chạy về Khai Phong phủ.

Mọi người cùng tụ tập trong thư phòng của Bao Đại Nhân, đóng cửa xong một cái là hỏi luôn chuyện Triệu Phổ đến phủ Âu Dương Chiếu tướng thế nào rồi?

Nhìn thần sắc của Triệu Phổ có vẻ khá ưu tư, lấy từ trong ngực ra một cuốn trục, đặt lên bàn.

“Ta có hỏi nghĩa phụ, đúng là hắn có biết một số chuyện nhưng không có ý định nói ra, cũng dặn kỹ Trâu Lương không được phép nói cho nên đến tận giờ tiểu tử kia vẫn không có nhắc qua.” Triệu Phổ vừa nói vừa mở cuốn trục ra.

Nhìn từ bên ngoài cuốn trục này chỉ giống như một cuốn da dê mà thôi, nhưng khi mở ra đặt lên bàn thì lại là một cuốn bản đồ, hơn nữa là một tấm bản đồ rất cổ, trên bản đồ còn có một số ký hiệu khiến mọi người chú ý.

“A?” Công Tôn chỉ vào văn tự cổ quái kia, nói: “Đây chẳng phải là văn tự viết trên bia đá ở trong thung lũng Ma Sơn sao?”

Triệu Phổ gật đầu.

“Cũng có ký hiệu này nữa.” Triển Chiêu chỉ hình ba tam giác ***g vào nhau kia nói.

Mọi người đều nhíu mày, đây chính là nơi xuất hiện Bình Trấn Hồn có xuất hiện ký hiệu “Cự kỳ nguy hiểm” kia.

Bao Đại Nhân vuốt cằm, nhìn tấm bản đồ hỏi: “Đây là…”

Triệu Phổ chỉ khu vực trung tâm có bốn mũi tên kéo sang bốn phía kia, nói: “Hướng bắc là vị trí của Cực Bắc, xuống dưới một chút là Lang Vương Bảo, phía nam là Hắc Phong Thành, phía tây là Tây Hạ, lên trên một chút là Liêu Quốc… Bên kia là Hỏa Phụng Đường, góc tây bắc, bên cạnh Lang Vương Bảo là Khô Lâu Hải, bên phía đông nam là Qủy Vực, hai đầu nam bắc đều là sa mạc không một bóng người, chính đông và chính tây cũng là sa mạc, vị trí trung tâm bản đồ này, nơi vẽ rõ ràng chính là…”

Tất cả mọi người đều hít mạnh một hơi.

Ân Hậu cũng nhịn không được mà nhướng mày: “Qủy Hải hả?”

Thiên Tôn cảm thấy không thể nào: “Đây chẳng lẽ chính là bản đồ bên trong Qủy Hải sao?”

“Ở đây đúng là đánh dấu đường đi và các hố cát, còn có cả xoáy cát nữa.” Công Tôn nghiên cứu tỉ mỉ bản đồ một lượt: “Nhưng mà bản đồ này có vẻ cũng không được tỉ mỉ lắm.”

“Làm sao lại có ban đồ của Qủy Hải được?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy khó tin: “Không phải nơi đó có đi mà không có về sao?”

Mọi người mang theo đầy bụng nghi ngờ nhìn Triệu Phổ.

Bao Đại Nhân hỏi: “Cái này có quan hệ gì với Trâu Lương?”

Triệu Phổ nhẹ nhàng “chậc” một tiếng, nói: “Khi nghĩa phụ và Trâu Lương trở nên thân thiết, liền hỏi hắn có biết năm đó cha nương hắn đã xảy ra chuyện gì không. Nhưng mà có lẽ do tuổi Trâu Lương khi đó quá nhỏ, không nhớ rõ gì hết. Nhưng mà có một ngày, Trâu Lương đột nhiên kéo nghĩa phụ ra ngoài…. Chúng ta cũng không đi theo nên không biết bọn họ đã đi đâu. Vừa nãy ta có hỏi nghĩa phụ, hắn nói cho ta biết, hôm đó Trâu Lương dẫn hắn đến một cánh rừng.”

Bọn Triển Chiêu cẩn thận lắng nghe.

“Nghĩa phụ nói, Trâu Lương dẫn hắn đến một cánh rừng có rất nhiều sói, khi đi sâu vào rừng rậm thì phát hiện ra một ổ sói, may là hắn đi cùng Trâu Lương nên đám sói này chỉ nghiêng đầu quan sát hắn mà thôi, cũng không có tấn công hắn. Trâu Lương dẫn hắn đến cửa một sơn động, trong động có một son sói màu trắng to lớn mà vô cùng xinh đẹp. Con sói kia đi ra, dùng mũi cọ mũi với Trâu Lương xong thì đi vào sơn động, chẳng bao lâu, con sói còn ngậm theo một cái túi da dê ra ngoài, giao cho Trâu Lương. Trâu Lương cầm túi đến đưa cho nghĩa phụ.”

“Túi gì?” Mọi người đồng thanh hỏi.

“Trong túi có hai món đồ, một là cuốn trục này, còn một cái khác…” Triệu Phổ lấy ra một vật, đặt lên bàn.

Mọi người cúi đầu nhìn – Đó là một tấm lệnh bài Ngọa hổ màu đen.

“Đây là…” Triển Chiêu cầm lên xem.

“Năm đó Trâu Nguyệt là Thống soái quân Tây lộc, đây là hổ phù.” Triệu Phổ nói, lại lấy ra một cái túi da dê cũ kỹ đặt lên bàn: “Chính là cái túi này.”

Mọi người cầm cái túi kia lên, trên đó có một chữ “Nguyệt”.

“Đây là túi da tùy thân của Trâu Nguyệt.” Triệu Phổ nói: “Nghĩa phụ nói túi này do mẫu thân của Trâu Lương tự mình làm ra, cha hắn vốn rất thích cho nên vẫn luôn mang theo, dùng để đựng những món đồ quan trọng.”

Mọi người nhìn nhau.

Bạch Ngọc Đường không hiểu: “Trâu Nguyệt có địa đồ đi vào Qủy Hải à?”

“Theo lý mà nói, năm đó hắn chẳng qua chỉ là hành quân bình thường mà thôi, chỉ đi trong phạm vi khoảng năm trăm dặm về phía tây, căn bản cách Qủy Hải cực xa, nếu như hắn thực sự vào Qủy Hải, đó chính là tự ý điều động binh mã đi.” Triệu Phổ nói: “Đương nhiêu cũng có khả năng khác, có thể giữa đường gặp phải gió bão bị lạc đường nên mới đi nhầm vào Khô Lâu Hải hoặc vùng sa mạc nào đó, sau đó vô tình đi vào Qủy Hải.”

Tất cả mọi người đều gật đầu, nhưng cũng cảm thấy khả năng lạc đường không lớn lắm.

“Nghĩa phụ nói, bên trong ổ sói còn có một ổ sói con trắng nhỏ, trước ổ sói con ấy có một chiếc chăn bông cũ kỹ đã hỏng, hắn nhớ rõ, cái chăn đó là cái tã dùng quấn Trâu Lương khi còn là trẻ sơ sinh.” Triệu Phổ thở dài: “Bây giờ ta mới nhớ tới, buổi sáng hôm đó, lúc Trâu Lương nhìn thấy chữ “Nguyệt”, hắn không biết nên đã chạy tới hỏi ta. Ta vừa nói cho hắn biết xong, tiểu tử Âu Dương còn lắm miệng thêm vào, nói cho hắn biết rằng trong tên cha hắn cũng có chữ này, sau đó ta thấy Trâu Lương như đang suy nghĩ gì đó.”

Triển Chiêu gật đầu: “Năm đó Trâu Lương quá nhỏ, có thể cũng không nhớ rõ mình đã trải qua chuyện gì, chỉ nhớ rõ là rất nguy hiểm. Sau đó hắn nhớ đến cái chữ trên túi da dê kia, nhưng không biết có ý gì. Lão Chiếu tướng Âu Dương lại hỏi hắn về chuyện của cha hắn nên lúc hắn biết chữ “Nguyệt” kia thì cho rằng cái túi đó có thể liên quan đến cha mình, vì vậy mới dẫn lão gia tử đi đến ổ sói mang cái túi đó về.”

“Có thể túi da đã được nhét vào trong tã của hắn.” Công Tôn nói: “Qủa thực có không ít bầy sói khi nhặt được trẻ nhỏ liền coi nó như con mình mà nuôi nấng.”

“Trâu Lương không tò mò về cha nương hắn sao?” Triển Chiêu hỏi.

Trâu Lương khoanh tay nói: “Nghĩa phụ nói hắn từng hỏi qua, nói lớn rồi nên muốn điều tra một chút. Nhưng mà nghĩa phụ lại nói với hắn không cần tìm nữa, cha nương hắn đã chết cả rồi, có lẽ cũng sợ hắn lại đi vào Qủy Hải rồi không về nữa.”

Những người khác đều gật đầu, Âu Dương lão tướng quân đúng là dụng tâm lương khổ.

“Nếu như là lạc đường…. vậy hẳn là Trâu Nguyệt cũng không có bản đồ đúng không?”

Sau khi mọi người trầm mặc một lúc lâu, Ân Hậu liền hỏi.

Triệu Phổ thở dài: “Ta cũng biết là bản thân Trâu Nguyệt tự ý điều binh mã đến Qủy Hải, có khả năng đây mới là lý do nghĩa phụ không bao giờ đả động đến chuyện này nữa.”

“Bởi vì nếu như để cho người khác biết thì Trâu Nguyệt sẽ mang trọng tội.” Triển Chiêu hỏi: “Mục đích hắn tự ý tiến vào Qủy Hải vẫn chưa rõ, đồng thời cũng đã hại chết các binh tướng dưới tay mình nữa.”

“Người chết hết rồi, chuyện cũng biến thành chết không đối chứng, Trâu Lương tuy nhỏ nhưng tiền đồ vô lượng, có lẽ nghĩa phụ cũng sợ làm ảnh hưởng đến hắn.” Triệu Phổ thở dài: “Bên trong Qủy Hải có cái gì chứ? Tại sao lại khiến Trâu Nguyệt phải mang theo toàn gia đi mạo hiểm, hơn nữa chỗ đó thực sự là không thể quay về sao? Không ai có thể vào à?”

“Thực ra cũng không hẳn.”

Lúc mọi người còn đang rầu rĩ, Thiên Tôn đột nhiên nói.

Tất cả mọi người nhìn hắn.

Ân Hậu ở bên cạnh cũng vuốt cằm: “Thảo nào có quan hệ tới Lâm Dạ Hỏa…. Hẳn là hai đứa nhỏ này khi vô tình đã phát hiện ra cái gì rồi cũng nên.”

“Hôm đó lúc ánh sáng của bình Trấn Hồn tỏa ra, hai đứa nó cũng ở trong rừng.” Thiên Tôn nhắc nhở: “Có thể lúc đó đã phát hiện ra không ổn rồi.”

Ân Hậu gật đầu.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, cùng quay đầu nhìn chằm chằm hai người, biểu hiện rõ ràng – Hai người mau nói rõ ràng chút! Đừng có vòng vo như vậy nữa!

“Ừm.” Ân Hậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước đây ta có nghe qua Đại hòa thượng nói đến lai lịch của Lâm Dạ Hỏa.”

Triển Chiêu khẽ nhíu mày: “Lai lịch của Lâm Dạ Hỏa chẳng phải rất trong sạch sao?”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu: “Mặc dù phụ mẫu đã qua đời, nhưng lai lịch vẫn rất rõ ràng mà.”

“Đó chỉ là dưỡng phụ dưỡng mẫu mà Vô Sa hòa thượng tìm cho nó thôi.” Ân Hậu nói: “Các ngươi gặp qua người Trung Nguyên hay ngoại tộc nào có được tướng mạo như nó chưa?”

Mọi người nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đúng vậy, ngoại hình Lâm Dạ Hỏa không giống người Trung Nguyên, cũng không giống ngoại tộc, có thể nói là loại tướng mạo độc nhất vô nhị, đầu tiên là… tóc có màu đỏ, da trắng nõn, dáng người cao gầy, hơn nữa trên lưng hắn còn có hình một con hỏa phụng ẩn mình.

Ân Hậu suy nghĩ một chút, đứng lên nói: “Mang các ngươi đi xem chút đồ.”

“Đi đâu ạ?” Cả đám ngẩng mặt nhìn hai người họ.

Thiên Tôn nói: “Nam An Tự.”

Tất cả mọi người sửng sốt.

“Đến miếu làm gì?” Bàng Dục đứng dậy theo Thiên Tôn và Ân Hậu ra ngoài, nhịn không được hỏi Bao Duyên.

Bao Duyên nhún vai, hắn cũng đâu biết chứ. Nhưng mà Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại biết chút ít – Trong bảo tháp của Nam An Tự có đàn điêu khắc hình Ngân Yêu Vương và bảy con hồ ly bằng bạch ngọc, liệu có phải Ân Hậu và Thiên Tôn muốn dẫn bọn họ vào đó không?