Ngũ Thải và Vương Lỗi nói ra những gì mà họ biết, đầu mối về việc Thu Nghệ bị mất tích lại là – Người gỗ quỷ.
Cho nên bọn Triển Chiêu đột nhiên phát hiện, hình như chuyện đã xoay sang chiều hướng ma quái rồi.
Bạch Ngọc Đường bảo Ngũ Thải miêu tả cẩn thận về người gỗ kia một chút.
Ngũ Thải nói: “Cao cỡ một người bình thường, cấu tạo y hệt một người gỗ, những khớp nối ở cách tay và chân có chốt, hành động rất kỳ quái. Ở phía bên trái có vết thiêu đốt, mặc quần áo rách rưới, tóc có cảm giác như sợi tơ đen rối bù, nhìn dưới ánh trăng còn hiện lên màu xanh lam quỷ dị, rất đáng sợ.”
Bạch Ngọc Đường nghe xong liền gật đầu nói: “Mấy cuốn sách mà ngươi trộm đi đó có thể trả lại ta không?”
Ngũ Thải đứng lên, lấy ra một cái hộp ở ngăn dưới cùng giá sách. Mở hộp ra, bên trong có mấy cuốn sách cổ, được cất giữ rất cẩn thận.
Ngũ Thải đưa cả cái hộp cho Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường còn cần hắn giúp xác định một việc – Thu Nghệ bị bắt ở đâu và bị kéo vào ngõ hẻm nào.
Ngũ Thải đứng lên, dẫn theo họ ra ngoài.
Lúc đi dến tiền viện lại thấy quản gia bưng trà đi qua.
Bạch Ngọc Đường theo bản năng nhìn thoáng qua, chỉ thấy ở phía xa có một cây cầu nhỏ nối với một tiểu đình. Trong đình có đặt một cái xe lăn, trên xe lăn có một lão giả tóc trắng xóa đang ngồi đó, đưa lưng về phía họ.
Ngũ Thải tỏ ý bảo Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn nhỏ giọng một chút, rón rén dẫn hai người ra khỏi viện.
Thiên Tôn nhìn bóng lưng đang ngồi trên xe lăn xa xa, hơi nhíu mày.
Thấy quản gia vừa dâng trà đến, người kia vươn tay đón lấy, chậm rãi uống trà.
Thiên Tôn nhẹ nhàng sờ cằm, cảm thấy tay mình bị kéo một cái…. Bạch Ngọc Đường lùi lại mấy bước, kéo hắn đi.
…
Chờ khi Triển Chiêu và Ngô Nhất Họa theo Vương Lỗi tìm được đến trước cửa một khu nhà, vừa lúc đụng phải Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn đi cùng Ngũ Thải đi tới.
Hai bên vừa đối diện, Triển Chiêu đã ‘phốc’ vọt đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường rồi, Ngô Nhất Họa cùng Thiên Tôn đều tự nhiên giật mạnh khóe miệng một cái – Thân pháp nhanh thật!
Bạch Ngọc Đường rất lưu loát vén lọn tóc bay loạn của Triển Chiêu ra sau tai.
Nhị vị lão nhân gia lại giật khóe miệng tiếp – Thuận tay thế!
Đồng thời, hai người cũng chú ý đến Ngũ Thải cùng Vương Lỗi vừa nhìn nhau một cái rồi đồng loạt xoay mặt đi, gãi đầu. Ngũ Thải chỉ một chỗ, nói: “Là chỗ này.”
Vừa nói vừa chỉ mọt cái ngõ hẻm cạnh thư viện không xa, nói: “Là con hẻm kia.”
Vương Lỗi cũng nói: “Ta cũng nghe hắn nói vậy.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau – Có cảm thấy hai người này hơi lạ không, thuận lợi như thế lại có chút cảm thấy không ổn nhỉ? Mặc dù lời nói của hai người này ăn khớp đến hoàn mỹ, nhưng mà vẫn thấy có chỗ nào đó không ổn, khiến người ta cảm thấy, ánh mắt của hai người này thiếu tự nhiên.
Triển Chiêu hơi nheo mắt lại – Thử bọn họ xem!
Bạch Ngọc Đường gật đầu hiểu ý.
Hai người trao đổi ánh mắt trong thời gian ngắn ngủi đã hiểu được hết ý đối phương, đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh thật thoáng đãng. Quả nhiên, không có chút khó khăn nào cả! Câu thông vô địch!
Ở bên cạnh, Ngô Nhất Họa cùng Thiên Tôn có chút không biết nói sao - Hai đứa nhỏ này làm gì vậy chứ? Chỉ có tách ra một lúc chứ mấy, vừa mới gặp lại đã liếc mắt đưa tình, khó chia xa đến vậy sao?
Vương Lỗi gật đầu chào Ngũ Thải: “Lâu rồi không gặp.”
Ngũ Thải cũng gật đầu, sau đó quay sang nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi: “Được chưa?”
Triển Chiêu gật đầu nói: “Nếu còn cần hỏi gì nữa, chúng ta sẽ tìm các ngươi.”
Vương Lỗi và Ngũ Thải gật đầu, cùng nhau rời đi. Hai người có vẻ đã lâu không gặp nên rủ nhau đi uống mấy chén.
Triển Chiêu khoanh tay, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Hai người bọn họ trông có giống như đã lâu chưa gặp nhau không?”
Bạch Ngọc Đường không gật cũng không lắc, chỉ nói: “Ban nãy hai người đó có trao đổi ánh mắt.”
“Đi theo xem đi.” Thiên Tôn đột nhiên nói.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều nhìn hắn: “Người phát hiện ra gì sao?”
Thiên Tôn sờ mũi: “Ừm…. mùi gỗ.”
Mọi người cũng nghĩ đến khứu giác của Thiên Tôn rất tốt.
Triển Chiêu nói: “Vậy cũng bình thường mà, Vương Lỗi làm nghề mộc.”
Thiên Tôn nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhưng mà ta lại ngửi thấy mùi này trong nhà của Ngũ Thải. Hơn nữa, trong phòng Ngũ Thải hoàn toàn không có, chỉ có mùi hương tịch mai, mùi gỗ này bay từ nơi khác đến.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Bay từ đâu đến vậy?”
Thiên Tôn tiếp tục sờ mũi: “Chậc chậc.”
Bạch Ngọc Đườngvà Triển Chiêu nhíu mày, thời điểm quan trọng thế này thì người đừng có mà “chậc chậc” nữa được không.
Thiên Tôn phất ống tay áo một cái, chạy đi theo dõi.
Triển Chiêu vừa thấy Thiên Tôn quay đầu lại, mái tóc đen vừa mới lướt qua chỗ mình thì…
Triển Chiêu dụi mắt, nghĩ rằng mình hoa mắt, thế nhưng vừa mới nhìn kỹ lại Triển Chiêu liền kéo Bạch Ngọc Đường, chỉ vào tóc Thiên Tôn.
Bạch Ngọc Đường cũng đang sờ cằm, tóc Thiên Tôn đột nhiên chuyển sang màu trắng rồi.
“Chẳng phải có thể kéo dài sáu canh giờ sao?” Ngô Nhất Họa hiếu kỳ: “Vẫn chưa đến lúc mà đã trắng lại rồi à?”
Bạch Ngọc Đường thì lại đang nghĩ, hình như ban nãy Thiên Tôn cũng hất tóc một cái thì đổi màu luôn.
Cho nên, Bạch Ngọc Đường nói với Thiên Tôn: “Người hất lại cái nữa xem nào?”
Thiên Tôn liếc mắt nhìn hắn một cái, Bạch Ngọc Đường chỉ tóc hắn.
Thiên Tôn “hất” tóc đến phạch một cái…. Vẫn trắng.
Triển Chiêu khó hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói với Thiên Tôn: “Người hất lại cái nữa, đổi sang hướng khác xem.”
Thiên Tôn nhìn hắn, hình như có chút bất mãn, nhưng mà vẫn rất phối hợp mà hất cái nữa, có điều màu tóc vẫn không đổi, vẫn là màu bạc.
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Hay là người hất thêm mấy cái nữa đi?”
Thiên Tôn lườm hắn.
Bạch Ngọc Đường hỏi: “Chẳng lẽ người không muốn biết quy luật đổi màu à?”
Thiên Tôn suy nghĩ một cái, cảm thấy cũng đúng…. Cho nên đứng yên hất tóc.
Những người đi đường đột nhiên nhìn thấy có một thanh niên tóc bạc tự dưng đứng giữa đường hất tóc, nhanh chóng chạy xa.
Triển Chiêu có chút bất lực, đi đến cản Thiên Tôn lại.
Thiên Tôn bỏ mũ thư sinh xuống, lúc này tóc đã bị hắn hất đến rối tung rối mù rồi, nhưng mà vẫn không thấy đen.
Bạch Ngọc Đường đưa tay vén lại tóc cho hắn, lại giúp hắn đội mũ lên, xong rồi nhìn sang chỗ Ngũ Thải và Vương Lỗi ở cuối đường xa xa, nói với Thiên Tôn: “Lát nữa thử lại, giờ theo dõi hai tiểu tử kia đã.”
Thiên Tôn bất đắc dĩ, nghiêng đầu…. xoay người lại.
Đột nhiên Triển Chiêu và Ngô Nhất Họa ở phía sau lại “Á” một tiếng.
Thiên Tôn vô thức cúi đầu nhìn, thấy mấy lọn tóc bay phía trước đã biến thành màu đen rồi.
“À!” Thiên Tôn hiểu ra: “Thì ra quan trọng là phải xoay người.”
Hắn còn định xoay thêm mấy cái nữa nhưng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng giữ hắn lại, mỗi người một bên vai giữ không cho hắn động, kéo hắn chạy theo Vương Lỗi và Ngũ Thải phía trước.
Ngô Nhất Họa phe phẩy cái quạt đi ở phía sau mà lắc đầu, Thiên Tôn có kỹ năng mới rồi…. Qúa thượng hạng!
…
Trong Ma Cung, Tiểu Tứ Tử đang dùng dược thủy sáng nay nhộm tóc cho Thiên Tôn nhuộm tiếp cho mấy lão đầu lão thái tóc bạc của Ma Cung, lúc này tất cả mọi người còn đang nhìn xem Tiểu Tứ Tử biểu diễn ảo thuật. Bé cầm một nắm tóc lắc lắc cái…. Biến thành màu trắng, lại vung vẩy mấy cái… thành đen.
Tiểu Lương Tử chống cằm: “Liệu tóc Tôn Tôn lắc xong rồi có đổi màu không nhỉ?”
Tiểu Tứ Tử mếu máo, sờ mông, liệu Thiên Tôn có tức giận không nhỉ? Giận rồi liệu có đánh mông mình không.
Ở bên cạnh, đại hòa thượng Vô Sa đột nhiên nói: “Vậy đừng gọi là Thiên Tôn nữa, đổi thành Đẩu Tôn hoặc Biến Sắc Tôn đi!”
“Hắc Bạch Hoa Tôn hoặc Hắc Bạch Điều Văn Tôn có vẻ hay hơn….” Ân Hậu vừa chơi đùa cùng một con mèo nhỏ vừa cười xấu xa nói chen vào, nhìn cái mặt có vẻ “rất sợ không có náo nhiệt coi.”
Lục Thiên Hàn nhìn Tiểu Tứ Tử đang buồn rầu, hỏi: “Khi nào mới đỡ?”
Tiểu Tứ Tử lại thở dài: “Dược thủy nếu không được bỏ thêm bột Trúc Qùy sẽ có công hiệu vĩnh cửu, trừ phi có thể điều chế được giải dược.”
Mọi người ngẩng mặt suy nghĩ – Bảo Tiểu Tứ Tử điều chế giải dược nhất định là không được, Công Tôn thì bảo trong khoảng thời gian đón tết này hắn cũng không rảnh, cho nên tóc của Thiên Tôn sẽ phải đổi màu liên tục khoảng độ …. Nửa tháng nữa sao? Hơn nữa có thể nghiên cứu được giải dược hay không cũng là một vấn đề lớn.
“Ta có một nghi vấn.” Bàng Dục giơ tay.
Tất cả mọi người nhìn hắn.
Bàng Dục hiếu kỳ hỏi Tiểu Tứ Tử: “Tóc đổi màu một loạt à? Liệu có biến thành nửa đen nửa trắng không? Giống như nó vậy…” Vừa nói Tiểu Hầu gia vừa chỉ vào một con mèo tam thể: “Thành hoa văn đen trắng ấy?”
Tiểu Tứ Tử bưng mặt, chân mày nhíu lại như đang muốn nói “không đâu”, nhưng mà lại không thể nói thành lời, bởi vì không ai biết được nó có thành như vậy thật không, lo lắng thật.
“Không sao đâu Cận Nhi.” Tiểu Lương Tử rất vô nguyên tắc mà an ủi Tiểu Tứ Tử: “Tôn Tôn lớn hơn ngươi hơn một trăm tuổi rồi, nếu hắn giận ngươi người ta sẽ nói người già đầu còn chấp nhặt trẻ con.”
Tiểu Tứ Tử nhìn Tiểu Lương Tử.
“Hơn nữa, nếu như hắn tức giận thật thì chúng ta sẽ trốn đến Lang Vương Bảo.” Tiểu Lương Tử cười hì hì: “Sang năm ta phải về Lang Vương Bảo một chuyến nữa.”
Tiểu Tứ Tử hơi sửng sốt, xán đến hỏi: “Tiểu Lương Tử, ngươi phải về nhà sao?”
Tiêu Lương gãi đầu, thở dài nhìn xung quanh một chút.
Mọi người theo bản năng nhìn xung quanh, cảm thấy thiếu cái gì đó…
Bình thường luôn có mặt Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng một bên thảo luận gì đó, mặc dù nhìn giống đang tán tỉnh nhau hơn, nhưng mà lúc này bọn họ lại đi tra án rồi, không ở cùng với mọi người được.
Tương tự như vậy, Công Tôn cùng Triệu Phổ cũng thường đứng với nhau, Công Tôn thì lúc nào cũng bận bận rộn rộn, Triệu Phổ luôn quấy rối hắn. Có điều lúc này hai người họ lại ở tiền viện chữa bệnh cho người của Dạ Xoa Cung, cũng không ở với mọi người.
Ngoài ra…. Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương vẫn luôn đứng cạnh nhau, một người khùng điên một tên mặt sắt, một đứa lúc nào cũng loi choi như con chó nhỏ, đứa khác lại đặc biệt trầm tĩnh, vậy mà bây giờ lại tách nhau ra, Lâm Dạ Hỏa thì ở trong viện không ra khỏi cửa, Trâu Lương ở lì trong quân doanh cũng không chịu lên núi.
Tiểu Lương Tử bất đắc dĩ nói: “Lâm Hỏa Kê nói sang năm về Hỏa Phụng Đường, ta cũng không thể để hắn về một mình đúng không…”
Mọi người khoanh tay, tuy rằng Tiểu Lương Tử là đồ đệ của Triệu Phổ, là thanh mai trúc mã với Tiểu Tứ Tử, nhưng đứa nhỏ này cũng rất có nghĩa khí, không uổng công Lâm Dạ Hỏa thương nó như vậy…
Tiểu Tứ Tử cũng có chút muốn đến Lang Vương Bảo cùng Hỏa Phụng Đường một chuyến, bé cũng lo lắng cho Tiểu Lâm Tử và Trâu Trâu mà.
Đúng lúc này, có một hạ nhân chạy vào nói với Ân Hậu: “Cung chủ, khách đã đến dưới chân núi rồi, Tương Tứ gia đi đón Lô Đại gia và Lô Phu nhân đã về.”
Ân Hậu đứng lên, rất nể mặt mà dẫn người xuống chân núi nghênh đón.
Lục Thiên Hàn cũng theo xuống núi, nhìn thấy Vô Sa tâm sự nặng nề bên cạnh, liền hỏi: “Ngươi sao vậy? Có quan hệ với đồ đệ ngươi à?”
Vô Sa gật đầu, dán đến bên cạnh Lục Thiên Hàn, rỉ tai với hắn mấy câu.
Lục Tuyết Nhi khẽ cau mày, lắc đầu.
Lúc này, Lục Thiên Hàn cũng chạy tới: “Cha, tiểu muội đã về rồi.”
Mọi người vừa mới nhìn sang đã thấy Lục Lăng Nhi không gặp đã lâu đang đeo một bọc y phục thật to đi theo phía sau Lục Tuyết Nhi vào, vừa thấy Lục Thiên Hàn liền nhảy đến: “Cha!”
Lục Thiên Hàn kéo nha đầu kia sang bên cạnh kiểm tra một lượt, phát hiện không béo không gầy, có chút không hiểu nó mang theo gì mà nhiều vậy.
“Đây là cái gì?” Lục Thiên Hàn hỏi.
“À! Hôm đó Miểu Miểu nói với con, có thể lần này Công Tôn sẽ chữa khỏi cho người của Dạ Xoa Cung cho nên muốn tặng chút lễ vật cho tiên sinh. Phải là thứ đặc biệt nhất trong thiên hạ, lại phải là thứ tiên sinh thích nữa, con mang thứ như vậy tới, có thể hắn sẽ thích.” Vừa nói Lục Lăng Nhi vừa đặt bọc hành lý xuống đất mở ra, mọi người vừa ghé mắt nhìn liền thấy bên trong bọc y phục là một cái tổ ong màu trắng cực lớn.”
Mọi người hít một ngụm lãnh khí, đang ở núi hay là đang ở ổ gấu chứ? Sao lại có tổ ong mật lớn như vậy?
Tiểu Tứ Tử vừa nhìn thấy đột nhiên nhảy lên hoan hô: “Oa! Là tổ ong vương đó! Cha có thể nuôi cổ Vương Phong rồi!”
Nhìn lại lần nữa đã thấy Tiểu Tứ Tử ôm cái tổ ong nhìn còn to hơn bé cọ tới cọ lui rồi…
Mọi người gật đầu – Ừ, vuốt mông ngựa rất chuẩn, nhìn thế này có vẻ Công Tôn sẽ rất thích.
Lục Thiên Hàn rất tò mò, hỏi con gái mình: “Sao ngươi biết loại tổ ong vương này vậy?”
Lục Lăng Nhi vừa thu dọn bọc y phục lại vừa nói: “Hôm đó con hỏi Lão Hám Tài xem lang trung trên đời này thích nhất cái gì, hắn mở cổ thư ra xem giúp con nói tổ ong đại vương khá hiếm, cho nên con đi lấy về.” Vừa nói vừa quẹt miệng, giơ cánh tay ra cho Lục Thiên Hàn xem: “Cha nhìn này, con bị đốt sưng mấy chỗ.”
Lục Thiên Hàn nhanh chóng thổi cho khuê nữ mình.
Khóe miệng mọi người giật một cái, cướp cả cái tổ ong lớn như thế chỉ bị chích có mấy cái mà đã nhõng nhẽo…. Hai khuê nữ của Lục Thiên Hàn, quả nhiên đứa này còn ghê gớm hơn đứa kia.
…
Cùng lúc đó, trong huyện Nhạc Lâm, đám người Thiên Tôn đi theo bọn Ngũ Thải cùng Vương Lỗi, thấy hai người đó vào một khách điếm bình dân thuê một nhã gian, còn đóng cửa lại, thần thần bí bí.
Bạch Ngọc Đường cũng thuê một nhã gian sát vách, sau khi mọi người đi vào thì đều dỏng tai lắng nghe động tĩnh bên kia.
Triển Chiêu dùng ám tiễn khoét một lỗ nhỏ trên tường, mấy người này thính lực cực tốt cho nên nghe rất rõ hai người nói chuyện bên kia.
Hai người này chủ yếu là nói chuyện phiếm, nghe rất giống như bạn cũ đã lâu không gặp, nhưng mà nghe thế nào cũng không giống bạn bè cũ đang cùng nhau trò chuyện, cứ như đang cố giết thời gian vậy, chẳng lẽ… hai người này đang đợi ai sao?
Triển Chiêu xoa cằm, ghé mắt vào lỗ thủng nhìn sang.
Thiên Tôn thì ngồi bên cạnh bàn, xem mấy cuốn sách cổ năm đó Ngũ Thải trộm đi.
Một lúc lâu sau, Thiên Tôn đột nhiên lầm bầm: “Phần này của mấy cuốn sách mới được bổ sung sao?”
Bạch Ngọc Đường ngồi cạnh hắn uống trà, khó hiểu: “Sạo ạ?”
Thiên Tôn đưa sách cho Bạch Ngọc Đường xem: “Ngươi xem… mấy cuốn sách hắn trộm đi này rất lạ đúng không?”