Trong Ma Cung Công Tôn xem bệnh cho mọi người đến tận trưa, Ân Hậu bảo hắn đi ăn cơm xong hãy tiếp tục.
Người của Dạ Xoa Cung cũng bảo Công Tôn hãy nghỉ ngơi một chút đi, Công Tôn liền giao Tiểu Tứ Tử cho Ân Hậu, nhờ hắn mang bé đi ăn, mình xem nốt cho những người này rồi cũng sẽ đến.
Cho nên, Ân Hậu mang Tiểu Tứ Tử đến nhà ăn trước.
Đến bên ngoài nhà ăn đã thấy Long Miểu Miểu cầm một ít đồ ăn ngon đi ra, vừa nhìn thấy Ân Hậu liền nhanh nhảu chào: “Ông ngoại.”
Ân Hậu gật đầu, hỏi: “Cha ngươi đâu rồi?”
Long Miểu Miểu nói: “Ban nãy vẫn còn ở đây ạ, nhưng giờ thì không biết đã chạy đi đâu mất rồi.”
Ân Hậu gật đầu.
Long Miểu Miểu cầm một hộp điểm tâm trêu chọc Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, đệ đến ăn cơm sao, ta còn định mang đồ ăn đến cho đệ và cha đệ đây này.”
Tiểu Tứ Tử vừa cầm điểm tâm ăn, vừa nói: “Cha đến ngay thôi.”
“Vậy ta không mang đi nữa.” Long Miểu Miểu cầm một bọc giấy, mở ra cho Tiểu Tứ Tử: “Đây là bánh măng tây do Dạ Xoa Cung làm, ăn ngon lắm đó.”
Tiểu Tứ Tử cầm lấy nói cảm ơn, nhận rồi còn không quên giữ cho Triển Chiêu một phần nữa.
Long Miểu Miểu híp mắt bóp bụng bé: “Đã chuẩn bị trước cho tên ăn hàng kia rồi, cũng đưa đến viện của hắn rồi luôn.” Nói rồi nàng chạy đi nơi khác.
Ân Hậu mang theo Tiểu Tứ Tử vào sân, ôm bé đặt lên bàn, thấy trong phòng bếp ngoài mấy đầu bếp béo đang xào ra ra thì chẳng còn ai, hôm nay có nhiều người cần chăm sóc, chắc là đám hạ nhân đã phân công nhau đi làm việc rồi.
Ân Hậu hỏi Tiểu Tứ Tử muốn ăn gì rồi đi vào lấy cho bé.
Tiểu Tứ Tử ngồi cạnh bàn, đang ăn điểm tâm thì thấy có một người đi từ ngoài viện vào.
Người này thân hình cao lớn, mặc y phục đen, trên y phục có đính rất nhiều phục sức, dây lưng đeo cũng rất phức tạp, nhưng khá uy phong, nhìn qua giống như nhuyễn giáp hoặc áp da của kỵ binh trong quân của Triệu Phổ, Tiểu Tứ Tử đã thấy nhiều bộ y phục tương tự nhưng không có cái nào phức tạp như cái này.
Nhìn mặt người kia…. Tóc đen dài hơi rối, ngũ quan rõ ràng, mũi ưng mắt sâu, miệng rộng môi mỏng, cằm hơi vuông, xương gò má lại rất cao…. Tiểu Tứ Tử theo bản năng sờ khuôn mặt tròn vo của mình một cái, cảm thấy sờ lên mặt người này chắc sẽ đứt tay nha….
Dáng người nọ thon gầy, nhưng thân thể lại không gầy lắm mà lợi hại chẳng khác đao phong, đôi mắt cũng rất đặc biệt, một con màu nâu sáng bình thường, con còn lại có màu đỏ như máu.
Tiểu Tứ Tử mở to mắt nhìn – Giống với Long Miểu Miểu.
Người nọ nhìn chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, trên cằm có râu, rất có ý vị nam nhân, hắn vừa vào đến sân đã nhìn thấy Tiểu Tứ Tử.
Một lớn một nhỏ nhìn nhau một lúc lâu, người kia liền nhướng mày một cái, nói câu: “À…. Thì ra là một con Hồ Ly con.”
Tiểu Tứ Tử mở to mắt nhìn.
“Long Cung chủ.”
Lúc này, Công Tôn cũng đi từ ngoài viện vào, Long Miểu Miểu cũng theo phía sau, vừa há miệng đã gọi: “Phụ thân.”
Tiểu Tứ Tử xoay đầu lại, thì ra người trước mắt chính là cung chủ Dạ Xoa Cung mà mọi người vẫn thường nhắc đến, Long Cửu Luyện a! Cảm giác thật thần khí quá, kiểu tóc cũng thật đẹp trai quá….
Tại phòng bếp, Ân Hậu cầm hai khay thức ăn đi ra, Long Miểu Miểu nhanh chóng chạy vào giúp dọn cơm.
Ân Hậu ngồi xuống cạnh bàn, bảo Công Tôn ăn cơm, cũng nhìn Long Cửu Luyện hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Long Cửu Luyện không nói, nhíu mày đi tới cạnh bàn ngồi xuống, nói với Công Tôn: “Tiên sinh vất vả rồi.”
“Không có gì.” Công Tôn cười mỉm, nhìn ra được sáng nay trị bệnh rất tốt.
Từ bên ngoài viện, Triệu Phổ và Tiểu Lương Tử cũng đi vào.
Triệu Phổ vừa đối mặt với Long Cửu Luyện, Long Cửu Luyện lướt qua trên dưới hắn một lượt, hơi nhướng mi: “Ngươi chính là con cháu họ Triệu kia?”
Triệu Phổ nhìn hắn một cái, hờ hững trả lời: “Rõ ràng ta giống nhặt được hơn.”
“Khụ khụ…” Công Tôn đang ăn cháo liền bị sặc, ho khan liên tục.
Tiểu Tứ Tử đưa bàn tay mũm mĩm qua vỗ lưng cho hắn.
“Ha ha ha ha….” Long Cửu Luyện bị chọc cười lăn cười lộn: “Tiểu tử rất thú vị.”
Nói xong rồi hắn lại nhìn xung quanh một chút, hỏi Ân Hậu đang ăn cơm: “Chiêu Nhi đâu rồi?”
“Đến Nhạc Lâm làm việc.” Ân Hậu vừa trả lời vừa gắp rau cho Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử.
Long Cửu Luyện lại nhìn hai đứa bé mập một chút, chậm rãi hỏi: “Tiểu Du đâu?”
Ân Hậu nhìn hắn một cái.
Triệu Phổ và Công Tôn ăn ý nhìn nhau – Lần đầu tiên nghe có người gọi thẳng Thiên Tôn là “Tiểu Du” đấy, hình như chỉ có Ngân Yêu Vương gọi vậy thôi mà? Ân Hậu cũng không gọi thế…. chẳng lẽ rất quen thuộc sao?
Kết quả là, Công Tôn và Triệu Phổ đều tự hỏi trong lòng – Dạ Xoa Vương bao nhiêu tuổi rồi?
Nhưng mà nhìn Long Miểu Miểu một chút – Cô nương này cùng lắm cũng chỉ hai mươi tuổi mà thôi, Long Cửu Luyện thì có khi tuổi tác cũng cỡ Thiên Tôn hoặc là lớn hơn cả Thiên Tôn…. Nếu không sao lại gọi Thiên Tôn là Tiểu Du chứ. Như vật chẳng phải là hơn một trăm hai mươi rồi sao…. Lớn tuổi thế rồi mà vẫn có con gái hai mươi mấy tuổi à? Người này thiếu đứng đắn vậy?
Hai người cũng vì thế mà càng lúc càng tò mò, càng muốn được hóng hớt một chút. Nhưng mà, chuyện này lại không tiện hỏi, chẳng lẽ cứ hỏi thẳng: “Ngài bao nhiêu tuổi ạ? Con gái là thân sinh hay là nhặt được vậy? Bao nhiêu tuổi thì sinh…”
Hai người càng sốt ruột hơn.
Lúc này, Long Miểu Miểu ở bên cạnh rót cho Long Cửu Luyện chén rượu rồi thì chạy ra ngoài chơi.
Tiểu Tứ Tử ăn hai bát cơm xong rồi muốn ăn bánh măng tây, Công Tôn kéo bé: “Không được ăn mặn cùng ngọt, để ăn sau đi.”
Tiểu Tứ Tử méo miệng, nhưng mà vẫn cất bánh măng tây đi, cất vào trong hà bao nhỏ bên hông để chiều ăn.
Nhưng mà….
Tiểu Tứ Tử vừa mới mở cái túi nhỏ của mình ra nhìn thoáng qua, đột nhiên “Á” lên một tiếng.
Mọi người cùng sửng sốt, cùng nhau nhìn bé.
Tiểu Tứ Tử há to miệng, ngây dại một lát, sau đó đưa tay vào túi lấy ra một cái bọc giấy màu trắng, ngẩng mặt nhìn Công Tôn.
Công Tôn có chút khó hiểu: “Sao vậy?”
Tiểu Tứ Tử mở to đôi mắt. Khuôn mặt tròn vo kết hợp cùng đôi mắt tròn vo ngay lập tức tạo ra hiệu ứng “cún con sợ hãi”, Công Tôn sờ mặt bé, hỏi: “Ngoan nào, nói đi, chuyện gì cũng tha cho con.”
Mọi người nhìn trời.
Tiểu Tứ Tử cầm bọc giấy nói: “Con quên bỏ vào trong dược thủy nhuộm tóc cho Tôn Tôn rồi.”
Công Tôn ngẩn người, lấy bọc giấy qua ngửi một chút, sau đó hít mạnh một hơi: “Con chưa cho bột Trúc Qùy vào mà đã nhuộm tóc cho Thiên Tôn rồi sao?”
Tiểu Tứ Tử mếu máo gật đầu: “Con quên mất…”
Triệu Phổ hỏi: “Bột Trúc Qùy là gì?”
Công Tôn xấu hổ: “Sáng sớm nay ta bận quá nên chỉ điều chế xong dược thủy liền bảo Tiểu Tứ Tử đi nhuộm tóc cho Thiên Tôn, bảo nó lúc pha dược thủy thì bỏ thêm một chút dược khác vào.”
“Cái này có để lại hậu quả gì không?” Ân Hậu hiếu kỳ, còn có chút hả hê hỏi: “Chẳng hạn như rụng sạch tóc ấy?”
Khóe miệng Công Tôn giật một cái: “Không đến mức đó, nhưng mà….”
“Nhưng mà sao?” Tất cả mọi người cùng hiếu kỳ.
“Bột Trúc Qùy này có tác dụng giúp màu tóc ổn định.” Công Tôn bất đắc dĩ, nói: “Dược thủy ta dùng để nhuộm tóc cho Thiên Tôn chỉ cần bôi lên tóc, sau khi tóc hấp thụ rồi sẽ biến thành màu đen, nhưng mà lại không ổn định.”
“Không ổn định sao?” Triệu Phổ buồn bực: “Theo ý nào?”
“Là…. Dễ đổi màu.” Công Tôn nói: “Loại dược thủy này là sản phẩm ta mới nghiên cứu ra, dược hiệu vẫn chưa ổn định, lúc có tác dụng lúc lại không, nhưng mà lại tốt hơn bất cứ vật dùng để nhuộm tóc nào…. Ít nhất, nó không làm tổn hại tóc. Chỉ cần bỏ thêm chút bột Trúc Qùy vào trong thuốc nhuộm thì có thể khống chế được thời gian.”
Mọi người nhìn bọc dược phấn kia.
“Bột Trúc Qùy rất dễ bay hơi, ta điều chế một lượng nhất định trong thuốc, có thể giữ cho tóc có màu đen sáu canh giờ.” Công Tôn xấu hổ: “Lần này hỏng bét…. Không cho thêm bột Trúc Qùy vào, tóc sẽ hấp thu hết dược thủy kia rồi.”
“Cho nên….” Ân Hậu rất hứng thú hỏi: “Hậu quả thế nào?”
“Hậu quả chính là…. Tóc của Thiên Tôn lúc đen lúc trắng…” Công Tôn có chút lo lắng: “Hơn nữa, cũng không chỉ trong sáu canh giờ thôi đâu….”
“Vậy duy trì bao lâu?” Triệu Phổ tò mò.
Công Tôn nhìn trời: “Ta… cũng không rõ lắm…”
Mọi người há to miệng.
“Đã nói là thuốc này đang trong giai đoạn điều chế…” Công Tôn yên lặng ôm lấy Tiểu Tứ Tử: “Làm sao đây Tiểu Tứ Tử?”
Tiểu Tứ Tử cầm lấy bọc bột Trúc Qùy, tiếp tục dùng đôi mắt cún con rưng rưng nhìn Công Tôn: “Xin lỗi phụ thân…”
Công Tôn xoa con trai mình: “Ai…. Phụ thân tha thứ cho con!”
Mọi người vô lực.
Ân Hậu lại rất thoải mái đặt chén trà xuống, nói: “Yên tâm đi, nếu thực sự có cái chức năng này, Lão Qủy kia sẽ không những không giận mà còn cảm thấy chơi rất vui nữa.”
Long Cửu Luyện cũng gật đầu, cầm chén trà uống: “Cái này khỏi cần bàn cãi!”
…
Mà lúc này ở huyện Nhạc Lâm.
Bạch Ngọc Đường kinh hãi mà nhìn Thiên Tôn vừa mới hất tóc hai cái đã biến từ màu trắng bạc sang màu đen: “Tại sao lại như vậy?”
Thiên Tôn cầm lấy tóc lắc lắc lắc lắc: “Ái chà, còn đổi màu nữa! Công Tôn càng ngày càng thần, cái này chơi quá vui! Đẳng cấp thượng hạng.”
Bạch Ngọc Đường đỡ trán, cứ lúc đen lúc trắng thế này sẽ dọa chết bao nhiêu người chứ?
Thiên Tôn đòi đi mua ống bút, Bạch Ngọc Đường dỗ hắn nói lát nữa hãy đi, đến nhà một thư sinh nữa, sau khi điều tra thư sinh gần cửa hàng gương kia rồi đi mua cũng chưa muộn, đồ bạc ở đây rất nhiều.
Tâm tình Thiên Tôn lúc này cũng không tệ lắm, tóc biết đổi màu chơi rất vui cho nên dễ dàng thuận theo Bạch Ngọc Đường.
Bọn họ cần đến điều tra một thư sinh tên là Ngũ Thải, cách đây cũng không xa.
Bạch Ngọc Đường vẫn vừa đi vừa kéo Công Tôn, đi một đoạn xa về phía trước liền nhìn thấy một tòa nhà lớn, ngoài cửa có tấm biển viết hai chữ “Ngũ Phủ” vô cùng bắt mắt.
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nhìn địa chỉ rồi so với số nhà – Chính là nhà này.
“Nhìn có vẻ giàu nhỉ.” Thiên Tôn hỏi Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhìn qua cấu tạo phòng ốc một chút, nói: “Không chỉ có tiền, có khả năng còn có cả quyền nữa.” Nói xong liền đến gõ cửa đại môn còn đang đóng chặt.
…
Trong xưởng điêu khắc Ngọc Dương, Triển Chiêu bảo Vương Lỗi đừng khóc nữa, nói rõ xem rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.
Vương Lỗi vừa mở miệng đã nói: “Đại nhân, ta biết thực ra Thu Nghệ không hề trộm sách đó, người trộm sách không phải là hắn.”
Triển Chiêu gật đầu: “Vậy người biết người trộm sách là ai sao?”
“Ta biết, ta nhìn thấy.” Vương Lỗi gật đầu: “Người trộm sách chính là Ngũ Thải.”
Triển Chiêu và Ngô Nhất Họa nhìn nhau – Ngũ Thải này chắc là một trong hai thư sinh mà Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn đi điều tra rồi.
“Nói cụ thể những gì ngươi biết xem.” Triển Chiêu hỏi.
“Là thế này, trước khi Thu Nghệ mất tích, lúc ta mang sách đã được sửa sang xong trả lại liền nhìn thấy Ngũ Thải lén lấy hai cuốn sách trên giá xuống, nhét vào hà bao tùy thân.” Vương Lỗi nói.
Triển Chiêu khó hiểu: “Hắn lấy trộm sách làm gì? Nhà nghèo à?”
“Nhà Ngũ Thải không nghèo, cha hắn chính là quan lớn đã quy ẩn, ngươi biết Ngũ Hiền chứ?” Vương Lỗi hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu hơi ngẩn người, sau đó nhíu mày, Ngũ Hiền đương nhiên ai cũng biết, vốn là quan lớn trong triều, đã làm đến chức Tri phủ Duyện Châu, tiền đồ vô lượng. Có điều, một lần bất ngờ bị thương ở thắt lưng, chỉ có thể ngồi xe lăn cho nên hắn đã từ quan rất sớm. Tiên Hoàng rất thích hắn, cũng đau lòng cho cảnh ngộ của hắn cho nên cực kỳ hậu đãi hắn. Tuy rằng Ngũ Hiền từ quan đã nhiều năm nhưng nhân duyên rất tốt, quan hệ của hắn và Bao Đại Nhân cũng không tệ…
Triển Chiêu nghi hoặc: “Con trai của Ngũ Hiền thì sao phải trộm sách?”
“Ngũ Thải này rất thông minh, học thức tốt lại rất tinh tế không hề tự kiêu, biểu hiện bên ngoài của hắn chính là thiên chi kiêu tử, hoàn mỹ không chút sứt mẻ, các phu tử cũng rất ưu ái hắn.” Vương Lỗi cười lạnh nói.
“Biểu hiện bên ngoài sao?” Ngô Nhất Họa hỏi: “Chẳng lẽ hắn là người trong ngoài bất nhất à?”
“Cũng không hẳn là trong ngoài bất nhất, hắn cũng không phải là người đê tiện vô sỉ hay tội ác tày trời, chỉ là trên đời này, phàm là người thì không ai hoàn hảo hết, dù là người tốt thì cũng có chút khuyết điểm.” Vương Lỗi nói: “Ngũ Thải cái gì cũng tốt, chỉ là có chút cổ quái.”
“Cổ quái thế nào?”
“Thích trộm vặt.” Vương Lỗi nói: “Hắn nghiện trộm cắp vặt.”
Lúc Triển Chiêu phá án cũng gặt rất nhiều người như vậy, rõ ràng nhà rất giàu nhưng lại thích mượn gió bẻ măng, cũng không phải bọn họ tham món lợi nhỏ, mà gần như là một căn bệnh vậy, ăn cắp đã trở thành thói quen rồi, có sửa cũng không được, hơn nữa lâu dần còn sinh nghiện, rất kỳ quái.
“Sau đó thì sao?” Triển Chiêu hỏi tiếp.
“Lúc Ngũ Thải ăn trộm sách bị ta nhìn thấy, lúc đó hắn cũng biết ta thấy hắn.” Vương Lỗi nói.
“Ngươi không cản hắn sao?” Triển Chiêu khó hiểu: “Hắn bị ngươi phát hiện vẫn còn trộm tiếp được à?”
“Hắn đương nhiên không sợ ta.” Vương Lỗi bất đắc dĩ: “Cha Ngũ Thải tuy không phải tham quan nhưng cũng là quan lớn, lại còn có bạn bè làm quan lớn trong triều, không cần hắn mở miệng, cũng không cần hắn phải xuất môn đã có biết bao nhiêu người xếp hàng nịnh hót. Nếu không nịnh hót được cha thì đi nịnh hót con, cho dù ta có nói ra thì người khác cũng không tin, đã không được gì còn rước phải phiền phức bị người ta nói là đố kỵ với tiểu tử kia nữa, hơn nữa chuyện này cũng chẳng liên quan đến ta, cho nên ta làm như không thấy, mãi về sau…”
“Về sau ngươi phát hiện Thu Nghệ biến mất, hơn nữa người ta còn gán tội danh trộm sách cho hắn rồi phải không?” Triển Chiêu hỏi.
Vương Lỗi gật đầu: “Ta đi hỏi Ngũ Thải xem hắn có biết chuyện gì hay không, hỏi xem việc Thu Nghệ mất tích có liên quan đến hắn không.”
“Hắn nói thế nào?” Triển Chiêu hỏi.
“Hắn bảo ta đừng có xen vào, nếu như xen vào có khi ngay cả cái mạng nhỏ của ta cũng mất.” Vương Lỗi bất đắc dĩ.
Triển Chiêu nhíu mày: “Hắn uy hiếp ngươi à?”
Vương Lỗi lại lắc đầu: “Không phải, chỉ là cảnh báo ta mà thôi, hoặc nên nói là nhắc nhở ta.”
“Vậy ngươi có biết vì sao Thu Nghệ mất tích không?” Ngô Nhất Họa hỏi.
Vương Lỗi im lặng một lúc lâu, gật đầu nói: “Ngũ Thải nói với ta, ngày đó hắn có nhìn thấy.”
Triển Chiêu và Ngô Nhất Họa hai mắt đều sáng ngời: “Thấy cái gì?”
“Hắn thấy thứ bắt Thu Nghệ đi.” Giọng Vương Lỗi bỗng run lên: “Vì ta quá sợ cho nên không dám nói ra…”