Long Đồ Án

Quyển 13 - Chương 351: Vụ án mất vàng tại Thiên Tinh




Trong đại viện ở Hồng Anh Trại.

Tám nha đầu béo dẫn theo một số hạ nhân chuẩn bị mã xa.

Mọi người mang theo rất nhiều đồ, thời gian qua bận rộn tra án nên chưa có đụng tới, vẫn cất trong trại lớn. Lần này tới Ma Cung, mọi người muốn mang theo rất nhiều thứ, đặc biệt là Nhị gia cùng Tam gia của Hãm Không Đảo mang đến rất nhiều đặc sản, muốn đem biếu Ma Cung, cho nên cần sửa sang cẩn thận lại lần nữa.

Đến chợp tối, Tiểu Tứ Tử đi ngang qua viện bị Hỉ Nhi tóm được: “Tiểu Tứ Tử, một xe sách kia thì phải làm sao đây?”

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, hỏi: “Sách gì nha?”

“Một đống lớn, có viết là Long Đồ Án gì đó.” Hỉ Nhi nói.

“A, đó là hồ sơ nha.” Tiểu Tứ Tử nói.

“Tỷ thấy trong xe còn nhiều chỗ trống, có thể dùng vải bọc lại không?” Hỉ Nhi hỏi.

“Ưm….” Tiểu Tứ Tử đi theo Hỉ Nhi đến cạnh mã xa, đem Long Đồ Án đặt vào chỗ trống trong xe.

“Trải thêm một tấm thảm nữa đi.” Mặc dù Tiểu Tứ Tử còn nhỏ, nhưng dù sao cha bé cũng là chủ bộ của Khai Phong Phủ, bé cũng biết những cuốn án kiện này rất quan trọng.

Vì vậy, Tiểu Tứ Tử rất nhiệt tình leo lên xe ngựa, kiểm tra xem có chỗ nào bất ổn hay không. Bé đưa tay mở ra một bọc sách, sau đó …. Sửng sốt.

Đám người Triển Chiêu đang gói ghém hành lý của mình, vừa mới ra ngoài chuẩn bị lên đường, đột nhiên nghe thấy Tiểu Tứ Tử kêu một tiếng “Nha a a a!”

Lại thấy từ trong rèm mã xa, Tiểu Tứ Tử phi ra, Tiểu Lương Tử vừa mới chạy tới liền đón gọn, ôm trọn vào lòng.

Tiêu Lương ôm Tiểu Tứ Tử ngồi phịch xuống đất, đỡ lấy mặt Tiểu Tứ Tử, nhìn thấy đôi mắt Tiểu Tứ Tử mở tròn xoe, bé liền vội hỏi: “Cận Nhi sao vậy?”

Tiểu Tứ Tử há miệng một lúc lâu, mởi chỉ vào trong mã xa: “Chuột, một ổ chuột….”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Bao Duyên nhanh chóng vén rèm lên, ngay sau đó cũng hét thảm thiết: “Nha a a a!”

Phía sau đống sách mà Tiểu Tứ Tử vừa mới mở ra kia, có một lỗ thủng …. Bên trong lỗ thủng có một ổ chuột nhỏ.

Mọi người liền ba chân bốn cảnh chạy vào cứu hồ sơ.

Bàng Dục đuổi đám chuột kia đi trước đã, vốn hắn muốn đập chết …. Nhưng mà có vẻ hai con chuột này mới sinh chưa được bao lâu, không cách nào xuống tay được.

Mấy con chuột con kia run lẩy bẩy, mọi người cũng hiểu được tại sao chuột lại làm tổ trong mã xa, bởi vì trong Hồng Anh Trại rất nhiều mèo, chuột gần như tuyệt tích, chỉ có ở mã xa này, xung quanh đều là quân binh, người qua lại nhiều cho nên mèo thường không có tới đây.

Lúc mọi người mang sách chạy ra ngoài, Bàng Dục liền bắt được con chuột lớn vừa dọa cho Tiểu Tứ Tử sợ hết hồn đang trốn đi kia, xách lên: “Ngươi nói ngươi mà cũng xứng làm mẫu thân sao, thấy người lại chạy trốn đầu tiên, không lo cho con à?”

Con chuột kia kêu chít chít, Bạch Phúc liền cầm đến một cái lồng, đem cả chuột mẹ chuột con nhốt vào, mang đến một khu rừng cách Hồng Anh Trại khá xa, nhét vào một cái hốc cây, còn rắc cho chúng mấy hạt đậu phộng nữa.

Tạm thời không bàn đến chuyện của nhà chuột kia nữa, chỉ nói đến chuyện mọi người đang luống cuống tay chân cứu Long Đồ Án kia thôi.

Hồng Anh Trại rất ẩm ướt, mới có mấy ngày không mở đống sách này ra đã có mấy cuốn bị ẩm mốc rồi, có ba cuốn bị chuột cắn rách, toàn bộ đều là những vụ án gần Ma Cung, có một cuốn còn bị cắn rách mất phân nửa.

Hai cuốn khác bị phá không quá nghiêm trọng, đều là những cuốn mà Công Tôn cùng Bao Duyên đã sửa sang qua, mà hai vị này chỉ cần đọc qua là nhớ cho nên có thể tu bổ lại, tổn thất cũng không lớn. Nhưng mà phiền toái nhất chính là cuốn bị mất gần một nửa kia, đó là cuốn Bàng Dục chuẩn bị. An Nhạc Hầu có thể nhớ được bất cứ thứ vui chơi nào, nhưng thứ này lại không cách nào nhớ nổi, cho dù có gãi đầu gãi tai cũng không thể nhớ lại được.

Ân Hậu liếc mắt nhìn qua: “Là mấy vụ án của Nhạc quận, Lâm quận cùng Diêu gia thôn sao?”

Bàng Dục dùng vẻ mặt đưa đám mà nhìn Ân Hậu.

“Đều là những vùng gần với Ma Cung, đến Ma Cung tìm người hỏi rồi gom đủ cũng được.”

Bao Đại nhân cũng không có trách việc Bàng Dục không nhớ được, hoặc trách Công Tôn cùng Bao Duyên không trông coi hồ sơ cẩn thận, lúc trước mọi người đều bận điều tra án kiện, hơn nữa mới cất đi mấy ngày mà thôi, cũng không ai ngờ đến lại có chuột.

Mọi người thu thập hồ sơ một lần nữa, xong rồi cùng lên mã xa, thẳng đường đến Ma Cung.

……………..

“Đại ca cùng Đại tẩu ngươi lúc nào tới a?”

Triển Chiêu ngồi trên lưng ngựa, bởi vì Tảo Đa Đa cùng Bạch Vân Phàm sẽ bất ngờ xán lại gần nhau cho nên Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vẫn luôn sóng vai cùng đi, Triển Chiêu liền hỏi Bạch Ngọc Đường.

“Ưm, Tứ ca đi thuyền về đón họ, nếu nhanh thì khoảng ba bốn ngày nữa đi, dù sao cũng có thể đến trước năm mới.” Bạch Ngọc Đường vừa trả lời Triển Chiêu vừa hỏi: “Miêu Nhi, rừng cây này có chút lạ a.”

Triển Chiêu nhìn hắn: “Ngươi phát hiện cái gì?” Vừa hỏi vừa nhìn xung quanh.

“À, hình như cứ năm mươi dặm lại có một tuyết tùng khác với những cây tùng khác ….” Bạch Ngọc Đường nói.

Triển Chiêu thiêu mi một cái: “Ừ, quả nhiên nhãn lực tốt!”

Vừa nói Triển Chiêu vừa dán tới thì thầm bên tai Bạch Ngọc Đường.

Thì ra là, những cây cối khác nhau này chính là chỉ dẫn đường tới Ma Cung, chỉ cần dựa theo khẩu quyết, đi theo những hướng cây khác nhau là có thể thuận lợi đến Ma Cung. Nhắc tới mới thấy, cái con đường này thật quá phức tạp, may mà Bạch Ngọc Đường hắn thông minh, vừa nghe qua đã hiểu rồi.

Phía sau, Vô Sa đại hòa thượng còn nhạo báng Ân Hậu: “Bé Mèo nhà ngươi đang dạy Chuột cách đến ổ Mèo kìa!”

Ân Hậu cũng bất lực, nhưng mà qua chuyến đến Ma Cung lần trước, Bạch Ngọc Đã sớm được toàn bộ Ma Cung công nhận rồi, cũng không tính là “ngoại nhân” nữa.

Trong mã xa, đám người Bao Đại nhân ngồi cùng nhau, đang xem Long Đồ Án.

Lần này đến Ma Cung chủ yếu là nghỉ phép, lần trước, sau khi Triệu Trinh nhận được thư của Bao Chửng, hắn rất hài lòng với vụ án lần này, liền bảo đám người Bao Chửng nghỉ ngơi thật tốt. Nhưng mà tiếp đó, Triệu Trinh còn cố ý dặn dò, bảo bọn họ sau khi qua tết thì trở về Khai Phong sớm một chút, hình như có chuyện gì đó.

Có điều, nghỉ ngơi cũng không hẳn là nhàn rỗi. Tất cả mọi người của phủ Khai Phong ở đây đều nhận bổng lộc cả, đương nhiên là muốn làm chuyện gì đó rồi, cho nên, mọi người liền thuận tiện sửa sang lại tất cả những huyền án ở gần Ma Cung, có thời gian thì tranh thủ giải quyết luôn.

Mọi người đi thẳng một mạch, sắc trời cũng dần tối dần.

“Ngay phía trước là thôn Thiên Tinh rồi!”

Đi tới một bên sườn núi, Âu Dương đi trước dẫn đường đột nhiên chỉ một thôn nhỏ bên sườn núi, nói: “Chúng ta đi suốt đêm hay là nghỉ ngơi một chút sáng mai đi tiếp đây?”

“Thôn Thiên Tinh sao?”

Lúc này, từ trong mã xa, Bao Duyên nghe được liền ngó đầu ra.

Tất cả mọi người nhìn hắn.

Triển Chiêu dù sao cũng có thể coi là thổ địa nơi này, liền giới thiệu: “Thôn Thiên Tinh có bố cục giống như thất tinh bắc đẩu, là một thôn trang rất cổ, cũng rất lớn, hơn nữa đồ ăn tuyệt ngon, chúng ta có thể ở lại một đêm.”

Ân Hậu cũng gật đầu: “Cách Ma Cung cũng còn một khoảng nữa, đường núi ban đêm, mã xa đi cũng không tiện.”

Tất cả mọi người gật đầu, quyết định đến thôn Thiên Tinh nghỉ một đêm.

“Chúng ta đi tìm khách điếm.”

Ảnh vệ định đi tìm chỗ nghỉ ngơi trước, nhưng Hồng Cửu Nương lại cản lại: “Đến cửa nhà rồi còn tìm khách điếm cái gì, đến An phủ.”

Tất cả mọi người cùng sửng sốt.

Bạch Ngọc Đường cũng nhớ tới, vị lão bản đồng bối ở Ma Cung của Triển Chiêu, An Vân Mặc là đại thương gia có sản nghiệp trải rộng khắp thiên hạ, nơi này lại ở gần Ma Cung như vậy có nhà cũng không lạ.

“Khắp châu huyện xung quanh Ma Cung này, nha đầu Tiểu An Tử kia chỗ nào cũng có nhà, chúng ta cứ đến đó ở là được.” Hồng Cửu Nương vừa nói vừa dẫn đường cho mọi người.

Triển Chiêu đến bên cạnh mã xa, hỏi Bao Duyên: “Thôn Thiên Tinh có vấn đề gì sao?”

Bao Duyên chỉ cuốn sách bị cắn rách trong tay Bàng Dục, nói: “Thôn Thiên Tinh này thuộc về địa phận của Nhạc quận, vụ án đầu tiên trên cuốn này là ở Thiên Tinh.”

“Là một án mạng xảy ra vào ba năm trước.” Công Tôn nói: “Thôn Thiên Tinh có một nông hộ tên gọi là Vương Đại, bị tình nghi giết chết một lão nhân hàng xóm, nguyên nhân giết người là cướp của, không hề có nhân chứng vật chứng nào, nhưng mà con cẩu nhà hàng xóm lại quay về phía nhà Vương Đại mà suả không ngừng. Quan huyện lệnh cảm thấy kỳ lại liền cho người đến nhà Vương Đại lúc soát, cuối cùng soát được một chiếc châm vàng. Theo những gì người nhà lão phụ kia nói, chiếc châm đó là của của nàng, Vương Đại lại nói chiếc châm đó hắn nhặt được, nhất định không chịu nhận tội …. Quan huyện cứ thế phán Vương Đại là hung thủ, bắt hắn vào ngục. Đúng ngày hắn bị bỏ tù, lại có một lão phụ bị giết chết, cũng là cướp của giết người, thủ pháp cực giống với trường hợp của hàng xóm nhà Vương Đại kia. Cho nên người nhà Vương Đại không phục, Huyện lệnh liền thả Vương Đại ra …. Hai án mạng lại cứ thế không phá được.”

“Nga….”

Lúc này, Hoàng Nguyệt Lâm cũng tiến đến nói: “Ta nhớ vụ án này!”

Tất cả mọi người đều nhìn nàng.

Sau lưng Hoàng Nguyệt Lâm, Lam Hồ Ly cùng Gia Cát Lữ Di cũng xông đến: “Nga! Vụ án này năm đó cũng khá oanh động đi.”

Những năm đó Triển Chiêu không ở Ma Cung cho nên không biết, nhưng mà: “Nhìn qua có vẻ là vụ án rất bình thường mà, sao lại oanh động?”

Bàng Dục chỉ phần bị chuột cắn rớt, nói: “Lúc quan huyện báo vụ án này lên có ghi chú, nhưng mà không còn nữa.”

“Có chỗ nào khả nghi sao?” Tất cả mọi người hỏi ba vị di nương biết rõ đầu đuôi kia.

“Là bởi vì cái châm kia!” Hoàng Nguyệt Lâm nói: “Các ngươi có biết cái châm đó có giá trị bao nhiêu không?”

Mọi người nhìn nhau.

Triệu Phổ buồn bực: “Một chiếc châm vàng của nông phụ, chẳng lẽ lại là bảo vật hiếm có nào sao?”

Hoàng Nguyệt Lâm gật đầu: “Lão Tài Mê lúc đó còn đặc biết chạy đến xem qua cái cây châm nhìn bẩn kinh ấy, nói đó là châm phượng của Dương Qúy Phi năm xưa!”

Triển Chiêu giả thích: “Lão Tài Mê được người đời xưng là Lão Tài Mê Thái Kim Bảo.”

Thiên Tôn cũng gật đầu: “Lão Tài Mê là tay tổ giám bảo, hắn đã nói thì chắc chắn đúng.”

Mọi người kinh ngạc.

“Nông phụ kia lại có chiếc châm như vậy?” Công Tôn tò mò: “Chẳng lẽ lại có lai lịch truyền kỳ gì sao? Hoặc là rất giàu?”

Gia Cát Lữ Di lắc đầu: “Nông phụ kia chỉ là lão nhân chuyện giặt đồ thuê cho người ta, nhà chỉ có bốn bức tường mà thôi, lúc đầu người trong thôn nghe nói có người giết nàng cướp của, mọi người đều cảm thấy bất ngờ. Người thân duy nhất của lão nhân đó là nhi tử nàng, cũng là một phu tử nghèo, mặc dù hắn rất nghèo nhưng lại vô cùng hiếu thuận. Hắn nói nương hắn rất yêu quý chiếc châm này, đêm khuya thanh vắng còn thường xuyên lấy ra ngắm mà ngẩn người, trong nhà dù khó khăn đến đâu nàng cũng nhất định không chịu bán đi.”

Mọi người nhìn nhau.

“Cho nên….” Triển Chiêu cau mày: “Nếu quả thực có người giết nàng cướp của, nhất định ý đồ là cướp cây châm đó! Sao lại có thể vứt cây châm đó đi để cho Vương Đại nhặt được chứ?”

Lam Hồ Ly gật đầu: “Đúng vậy!”

“Vậy Vương Đại kia nhân phẩm thế nào?” Bao Đại nhân hỏi.

“Là một nông phu thành thật, nhà hắn có hai huynh đệ đều kế thừa chút gia nghiệp, cuộc sống cũng khá giả.” Gia Cát Lữ Di nói: “Nghe nói Vương Đại này quả thực có chút tham lam, nhưng mà rất nhát gan, ngay cả giết gà hắn cũng không dám chứ đừng nói đến giết người.”

“Vậy con đại cẩu đó thì sao?”

Lúc này, Lâm Dạ Hỏa tiến tới hỏi: “Con đại cẩu đó nhìn chằm chằm Vương Đại mà sủa sao?”

Mọi người nhìn Lâm Dạ Hỏa đang dắt “Câm”, bây giờ Câm cũng đã thành đại cẩu, bộ lông mềm mịn, uy phong lẫm liệt, bởi vì có nửa huyết thống của sói cho nên không có sủa, rất hợp với cái tên Câm này. Câm rất nghe lời, cũng rất thân thiết với mọi người, ở chung với Tiểu Ngũ cũng rất tốt …. Điều phiền toái nhất chính là, mỗi lần gọi “Câm” là nhất định gọi đến tận hai cái….

Là một cẩu si, đương nhiên Lâm Dạ Hỏa rất thắc mắc về cẩu rồi.

Gia Cát Lữ Di nói: “Đây cũng là một trong những điểm lạ nhất! Nghe nói đại cẩu này là do phụ nhân kia nhặt được nuôi lớn, rất nghe lời cũng rất trung thành.”

“Vậy không cần hỏi nữa.” Lâm Dạ Hỏa nhướng mi: “Đại cẩu luôn trung thành nhất! Nếu đã sủa Vương Đại điên cuồng vậy Vương Đại chắc chắn là hung thủ!”

Mặc dù cách nói của Lâm Dạ Hỏa vô cùng chủ quan, nhưng đám người Triển Chiêu đều gật đầu, ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng tỏ ý đồng ý: “Đúng vậy, cẩu rất có linh tính, nếu như đã hướng về Vương Đại sủa hẳn là có lý do.”

“Nhưng điều kỳ quái là.” Gia Cát Lữ Di nói tiếp: “Đại cẩu đó sau này lại đi theo Vương Đại, hơn nữa mỗi ngày Vương Đại đều mang theo nó đi quanh nhà của nông phụ kia, một người một cẩu như đang tìm kiếm hung thủ vậy.”

“Nga?” Tất cả mọi người cau mày, đúng là kỳ quái.

“Bởi vì chuyện này, mặc dù hiềm nghi của Vương Đại cũng đã được giải trừ, nhưng mà người trong thôn cũng cô lập hắn, cảm thấy hắn có vấn đề, cuối cùng hắn cứ ngớ ngớ ngẩn ngẩn, chỉ nhớ nhất định phải bắt được hung thủ giải sạch hàm oan cho mình.” Hoàng Nguyệt Lâm nói.

“Đại cẩu chịu đi cùng hắn chứng tỏ hắn không phải là hung thủ a!” Lâm Dạ Hỏa sờ cằm: “Vậy tại sao lúc đầu lại sủa hắn a?”

“Còn lão phụ khác thì sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi: “Nàng ta bị cướp cái gì?”

“Lão phụ này cũng rất nghèo, thế nhưng lại bị cướp đi một cặp vòng tay phượng bằng vàng!” Lam Hồ Ly nói: “Mà trùng hợp như vậy, đôi vòng tay phượng này lại là một bộ với châm vàng kia! Có điều, mặc dù tìm được châm vàng nhưng lại không tìm thấy vòng tay. Chỉ biết người nhà của phụ nhân đó nói lại, không thấy đôi vòng tay ấy đâu.”

“Lão Tài Mê nói, bộ trang sức vàng kia ngoại trừ có hai chiếc vòng phượng cùng một chiếc châm phượng ra, còn có một mũ phượng trân châu, một bộ dây truyền bách điểu hướng phượng, một đai lưng song phượng bát bảo, một chiếc váy kim tuyến vàng bách hoa phượng điểu, một đôi hài đầu phượng, một đôi hoa tai phượng bằng vàng cùng với một chiếc nhẫn ban chỉ phượng bằng ngọc …. Tục truyền tất cả đều là những vật mà năm đó Dương Qúy Phi thích nhất, sử sách cũng có ghi lại.”

“Chẳng lẽ hung thủ đang thu thập bộ kim sức này sao?” Triển Chiêu buồn bực.

“Mũ phượng màu vàng kia ….”

Chính lúc mọi người đang nghi ngờ, Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi: “Có phải bên trên có một con phượng lớn cùng mười hai con phượng nhỏ, xung quanh còn có một trăm lẻ một viên hải châu, trong đó có một viên lớn nhất, to bằng quả trứng chim bồ câu?”

Tất cả mọi người sửng sốt, nhìn Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu tò mò: “Ngươi gặp qua.”

“Ách….” Bạch Ngọc Đường hình như không biết bắt đầu từ đâu, Tam gia Từ Khánh lại bu đến: “Năm đó, lúc Đại ca cùng Đại tẩu thành thân, đó chính là chiếc mũ phượng mà Đại tẩu đã đội.”

Mọi người há miệng nhìn Từ Tam gia —– Thật hay giả?

Hàn Chương cũng đi tới: “Đại ca vô cùng yêu thương Đại tẩu, mũ phượng kia là hắn mua được từ chỗ một người bạn, chính là chiếc mà năm đó Dương Qúy Phi đã đội, sau khi Đại ca nhìn thấy liền dùng giá cao mà mua về, tặng cho Đại tẩu.”

Khóe miệng mọi người co giật.

Tiểu Tứ Tử tò mò: “Cái quan quan đó hẳn là rất đắt đi?”

Từ Khánh suy nghĩ một chút: “Hình như rất đắt, nhưng mà từ xưa đến nay Đại ca rất chịu chi tiền cho Đại tẩu mà.”

Hàn Chương cũng gật đầu: “Đúng là có cảm giác rất trang trọng quý phái.”

Mọi người lặng lẽ nhìn Bạch Ngọc Đường một cái ——– Hãm Không Đảo có nhiều người cùng phá của như vậy mà vẫn giàu nứt đố đổ vách a.

“Chuyện này….”

Lúc này, Bàng Dục giơ tay lên, hỏi: “Bộ dây chuyền phượng đó, có phải là ở giữa có một con chim bồ câu thật lớn ngậm một viên hồng bảo đỏ không?”

Khóe miệng mọi người co giật nhìn Bàng Dục.

Bao Đại nhân híp mắt một cái: “Nga? Chẳng lẽ ở trong Bàng phủ sao?”

Thái sư trợn mắt nhìn nhi tử mình.

Bàng Dục vội xua tay: “Không phải a, là do Hoàng Thượng tặng cho tỷ tỷ ta.”

“Sợi dây chuyền đó trong Hoàng cung?” Mọi người tò mò.

“Ừ.” Bàng Dục gật đầu: “Triều đình chúng ta tương đối tiết kiệm, rất ít khi chế tạo đồ trang sức vàng mới, phần lớn đều lưu lại từ triều đại trước. Những món đồ đời Đường đều rất duyên dáng trang trọng, thực ra thì Tỷ Tỷ ta cũng không có thích lắm, nói là thứ đó quá lớn, đeo vào cứ như đồ bảo hộ vậy, tỷ ấy lại không có đầy đặn như Dương Qúy Phi, đeo vào luôn có cảm giác trống rỗng.”

“Chiếc nhẫn ban chỉ kia ta cũng đã gặp qua.” Triệu Phổ nói: “Lão tử Hoàng đế cha ta đã từng đeo, chắc giờ ở chỗ Triệu Trinh.”

Mọi người nhìn nhau.

Bàng Dục thấy Bao Đại nhân sờ râu nhìn hắn, liền nói: “Sợi dây chuyền đó quả thực không phải của phụ thân ta đâu.”

Bao Đại nhân gật đầu một cái, Thái sư vừa mới thở phào nhẹ nhõm xong lại nghe thấy Bàng Dục tiếp một câu: “Cái đai lưng kia mới là của phụ thân ta….”

“Phụt….”

Thái sư phun ngay ngụm trà ra ngoài, Bao Đại nhân liếc Bàng Cát một cái, ánh mắt như nói —– Con cua chết tiệt! Ngươi lại dám tham tang uổng pháp sao! Chém đầu ngươi!

Thái sư vội vàng xua tay: “Ai nha, cái này ta mua hẳn hoi đó, không phải là của tham được!”

Bao Đại nhân nhướng chân mày nhìn hắn ——- Chết cũng không tin!

Lúc này, Lam Hồ Ly lại rất kịp thời mà ra miệng giải vây cho Thái sư: “Đôi bông tai hiện tại đang ở trong tay nha đầu An Vân Mặc, trước đó nó đã mua được, sau đó còn dùng giá cao mà mua cả cây châm vàng mà nha môn trả lại cho nhi tử của phụ nhân kia, cất giữ cẩn thận, vốn dĩ định làm sính lễ cho thê tử tương lai của ngươi ….” Vừa nói, mấy di nương đều mỉm cười nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.

Bạch Ngọc Đường lại nhướng mi, hình như cảm thấy cái này cũng không tệ đi. Cùi trỏ của Triển Chiêu lại đụng hắn một cái, liếc mắt nhìn hắn —— Ngươi đúng là không thèm cấm kỵ gì a?

Bạch Ngọc Đường thờ ơ mà cười một tiếng —— Cần gì phân biệt là sính lễ hay hồi môn, ngay cả người ta cũng cướp đi rồi mà!

Triển Chiêu á khẩu luôn.

“Cho nên, cho đến bây giờ thứ biến mất chỉ có đôi vòng ngọc, một đôi giày vàng và một bộ váy phượng kim tuyến vàng nữa thôi có đúng không?” Thiên Tôn hỏi.

Tất cả mọi người gật đầu.

“Những vật của Tiền triều, nếu rơi vào tay của Hoàng thân quốc thích, thương cổ phú hộ hay rơi vào tay của Tham quan vô lại còn có thể hiểu.” Bao Đại nhân sờ râu.

Bàng Cát ở bên cạnh lại giật khóe miệng: “Bỏ cái câu Tham quan vô lại đi!”

Công Tôn cũng thật buồn bực: “Tại sao lại có hai món rơi vào tay của nông phụ bình thường chứ, hơn nữa còn dẫn tới họa sát sinh….”

Bàng Dục lắc lắc cuốn Long Đồ Án rách bươm trong tay, cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà các lão đầu lão thái thái ở Ma Cung cũng rất bát quái, ngay cả chuyện án kiện gần nhà cũng có thể tra rõ như vậy.

Nói đi thì cũng phải nói lại các lão đầu lão thái này ngoại trừ nói mấy chuyện gia trưởng trong nhà, việc bên ngoài cũng rất thông hiểu đi? Xem ra việc tu bổ mấy cuốn này hẳn cũng không có khó lắm đi.