Long Đồ Án

Quyển 12 - Chương 343: Khóa huyệt




Trong nha môn Ứng Thiên phủ.

Bởi vì kịp thời sơ tán đám người cho nên chỉ có một số người bị thương nhẹ lúc cuộc náo loạn bắt đầu, cũng không có ai tử vong.

Công Tôn xử lý vết thương cho mấy người rồi, nghiêm trọng nhất cũng chỉ có mấy người lớn tuổi bị ngất đi mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là đã có thể hồi phục lại.

Sau khi xử lý xong vết thương cho tất cả mọi người, Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử trở lại trong sân viện nha môn, rất lo lắng mà chờ mọi người.

Nhất là Tiểu Tứ Tử, bé cứ bóp ngón tay mà đi vòng vòng quanh sân, Tiêu Lương kéo bé lại: “Cận Nhi, đừng lo lắng quá, không có việc gì đâu.”

Đang nói thì đã nghe thấy tiếng Tử Ảnh vang lên: “Về rồi!”

Mọi người theo bản năng ngẩng đầu.

Tiểu Tứ Tử nhanh chóng chạy đến bên cạnh Công Tôn ngoài cửa nhìn ngóng ra ngoài.

Chỉ thấy Triệu Phổ là người đầu tiên đi vào.

Cửu Vương gia cúi đầu, tâm tình hình như rất tệ.

Trong lòng Công Tôn ‘oành’ một tiếng, nhanh chóng hỏi Triệu Phổ: “Thế nào rồi? Các ngươi không có chuyện gì đó chứ?”

Tiểu Tứ Tử ngước mặt nhìn phía sau.

Chỉ thấy sau đó, Lâm Dạ Hỏa cũng đi vào, vừa đi vừa lắc đầu than thở.

Phía sau nữa, Triển Chiêu cùng vào, lại cũng ủ rũ cúi đầu.

Ba người đứng ở cửa nhìn Tiểu Tứ Tử, vẻ mặt kia ….

Tiểu Tứ Tử cảm thấy trong lòng sụp đổ, tâm cũng lạnh nửa phần.

Chính lúc Tiểu Tứ Tử đang bĩu môi chuẩn bị khóc, mắt cũng đã hồng hồng, ba người lớn kia chịu không nổi nữa, liền chợt lóe sang bên cạnh.

Cuối cùng Bạch Ngọc Đường đi vào.

Công Tôn thở dài một hơi, Tiểu Tứ Tử cũng nháy mắt mỉm cười, hoan hỉ chạy ngay về phía Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đưa tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử, thấy bé sắp khóc đến nơi rồi, liền đưa tay nhéo má bé.

Tiểu Tứ Tử trợn to hai mắt nhìn, lại kiểm tra trên dưới một lần nữa, phát hiện Bạch Ngọc Đường không sao rồi mới yên tâm. Đồng thời lại tò mò hỏi: “Lần này Tiểu Tứ Tử nhìn thấy không chính xác sao?”

Bạch Ngọc Đường cười cười: “Vốn dĩ rất chính xác, nhưng mà may nhờ có cháu thấy được rồi nhắc nhở Triển Chiêu nên mới cứu thúc một mạng đó!”

Triển Chiêu theo bản năng nhìn Bạch Ngọc Đường —– Chuột lại bốc phét để dỗ Tiểu Tứ Tử rồi.

Tiểu Tứ Tử kinh ngạc: “Thật sao?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, tiếp tục chọc bụng Tiểu Tứ Tử: “Rất có bản lĩnh.”

Triển Chiêu cũng xán đến: “Cảm ơn cháu nha, Tiểu Tứ Tử.”

Tiểu Tứ Tử đỏ mặt, thật xấu hổ nha, bé ôm cổ Bạch Ngọc Đường cọ tới cọ lui, tâm tình nháy mắt chuyển biến, mặt trời cũng mọc lại rồi a …..

Triệu Phổ đi đến bên cạnh Công Tôn, Công Tôn lườm hắn: “Ngươi lại còn hùa vào với bọn họ trêu chọc Tiểu Tứ Tử sao!”

Triệu Phổ cười cười, chỉ chỉ Tiểu Tứ Tử đang ôm Bạch Ngọc Đường cọ tới cọ lui: “Là chủ ý của Triển Chiêu, ngươi xem đoàn tử nhà chúng ta bây giờ vui vẻ thế nào a, có lẽ sau này nó cũng không còn sợ năng lực của mình nữa rồi.”

Công Tôn sờ sờ cằm, gật đầu, lại nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử cọ xong Bạch Ngọc Đường rồi, tiếp tục lao vào ngực Triển Chiêu cọ tiếp, cảm khái: “Ai nha, Tiểu Tứ Tử đã khiến bao nhiêu cô nương ghen tỵ a.”

“Vương gia.” Bao Đại Nhân đi tới: “Hữu kinh vô hiểm quả thật rất tốt, vậy vụ án …”

“À, đúng rồi!” Triệu Phổ nói: “Đã bắt được người.”

Bao Chửng theo bản năng nhìn bên ngoài: “Người đâu?”

“Người a ….” Triệu Phổ bất đắc dĩ: “Bên ngoài, bọn Giả Ảnh chuẩn bị mã xa kéo về, có chút nặng, xem ra là phải đợi một chút.”

Bao Đại Nhân nghe mà đầu óc mơ hồ …. Có chút nặng sao? Chẳng lẽ người tập kích Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường là một tên béo ú?

Nửa canh giờ sau, Bao Đại Nhân nhìn ảnh vệ dùng một mã xa chở một cái “tượng đá” về, coi như cũng hiểu được Triệu Phổ nói “có chút nặng” là ý gì.

“Cái này….” Bao Đại Nhân nhìn Thanh Long như một cái hồ lô máu bị đóng băng, hỏi Triển Chiêu: “Triển hộ vệ, hắn còn sống không?”

Triển Chiêu ngoẹo đầu suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái: “Không biết.”

“Lấy nội lực của hắn sẽ không chết dễ dàng vậy đâu.” Lúc này Ân Hậu đi tới, thuận tiện còn liếc Lục Thiên Hàn một chút: “Ngươi cũng thật là, đánh hắn bất tỉnh là được rồi, làm gì phải đông cứng hắn vậy?”

Lục Thiên Hàn liếc Ân Hậu một cái: “Hắn muốn giết ngoại tôn của ta, vừa rồi nếu đổi lại là ngươi, ngươi đã sớm đánh hắn thành thịt vụn rồi đi.”

Ân Hậu sờ sờ cằm, ngược lại cũng đúng….

Cứ vậy, một đám lão tiền bối cùng người của Khai Phong phủ đều hiếu kỳ mà vây quanh “tượng đá” Thanh Long.

Một lúc lâu sau, Lục Thiên Hàn hỏi Ân Hậu: “Ngươi có biết không?”

Ân Hậu lắc đầu.

Vô Sa hỏi Thiên Tôn: “Cừu nhân của ngươi à?”

Thiên Tôn phất tay: “Từ trước đến giờ chưa từng gặp qua.”

“Hắn nói hắn là Thanh Long.” Triển Chiêu nói.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn cùng ‘phốc’ một tiếng, tỏ ý —– Căn bản không thể nào.

“Nhưng mà thanh đao này chắc chắn là Thanh Long Tam Cạnh đi?” Lâm Dạ Hỏa nhặt thanh trường đao của Thanh Long về cho mọi người xem.

Thiên Tôn cầm cây đao kia nhìn nhìn, kiểm tra một chút, sau đó dụng chút nội kình, đột nhiên nghe thấy ‘keng’ một tiếng.

Nhìn lại, chỉ thấy hai phía đầu đuôi cây gậy kia liền xuất hiện hai lưỡi đao, toàn bộ đều có ba cạnh ba lưỡi, đao dài gần chín thước, hàn khí bức nhân.

Ân Hậu khẽ cau mày: “Lại là đồ thật.”

Bạch Ngọc Đường nói: “Nhưng mà Thanh Long lại hoàn toàn không thể mở hết đao này.”

Thiên Tôn gật đầu: “Nội lực của hắn cũng không có thuần hậu như vậy, nắm giữ nội lực cũng không được thuần thục, cảm giác …. Có chút giống với Hiên Viên Kiệt, nội lực không không thể tự mình khống chế.”

“Con đã từng gặp hắn.” Lúc này, Triển Chiêu đột nhiên mở miệng.

Tất cả mọi người đều nhìn hắn.

Ân Hậu tò mò: “Con gặp hắn khi nào?”

“A….” Trước đây, Triển Chiêu sợ Ân Hậu lo lắng cho nên mới giấu chuyện nhìn thấy Ưng Vương trong mộng. Nhưng mà, lúc này sự tình quan trọng, vì vậy, Triển Chiêu liền kéo Ân Hậu sang một bên, che tai hắn lại kể cho hắn nghe.

Ân Hậu nghe xong, nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhìn trời.

Ân Hậu bất đắc dĩ, kéo cằm hắn mà lắc mấy cái: “Ngươi cũng thật thông minh.”

Triển Chiêu nhíu mày —– Đương nhiên! Miêu gia mà! Có thể không thông minh sao?

“Lấy nội lực của hắn, có thể là tuổi tác không khác mấy so với ta cùng Thiên Tôn, có lẽ …. Là hậu nhân của mấy giáo chủ tà giáo bị chém đầu năm đó đi, hoặc là đời cháu.” Ân Hậu suy đoán: “Người ngươi thấy trong mộng đó, có thể là đời cha hoặc ông hắn, như vậy mới thuận, dung mạo thì hẳn là giống nhau đi.”

“Vậy hắn là ai?” Thiên Tôn hỏi: “Hậu nhân của Tà Vũ sao? Vậy tại sao lại có binh khí của Thanh Long?”

“Hắn có thù oán với ngươi như vậy, tám phần là hậu nhân của Tà Vũ rồi, vẫn còn tuân theo Tà Vũ lệnh.” Lục Thiên Hàn nhìn Ân Hậu.

Không biết có phải Ân Hậu cũng nghĩ tới hay không, hắn đứng ngẩn người nhìn Thanh Long trên đất.

Triển Chiêu nhắc nhở mọi người: “Nghe cách nói của hắn, sau lưng hắn vẫn còn có kẻ chỉ điểm, hắn bị hạ lệnh là thời cơ chưa đến thì chưa được động thủ, cho nên mới nhẫn nại. Nhưng mà, lần này lại bị ta cùng Ngọc Đường kích động, nhịn không được nên tự ý hành động.”

“Dứt khoát cứ thả hắn ra đi, sau đó hỏi một chút là được.” Mọi người cảm thấy cứ suy đoán như vậy cũng không có thông tin chính xác gì, vì vậy quyết định thả Thanh Long ra.

“Thả thế nào a?” Giả Ảnh hỏi: “Đập tan băng được sao?”

Lục Thiên Hàn lắc đầu: “Đập ra thì toàn bộ nát bét mất, vậy thì chết chắc, có lẽ chỉ có thể kéo vào phòng, hâm nóng chờ băng tan đi thôi.”

Khóe miệng mọi người co giật …. Cuối cùng cũng đành bất lực, không thể làm gì khác hơn là kéo “tượng đá” kia vào trong nhà, dùng thêm mấy bốn nước nóng cộng mấy bồn than nướng lên …. Qua khoảng một canh giờ, cuối cùng cột băng này cũng tan. Thanh Long nằm trong trong máu bạc, chẳng khác thi thể là bao.

Công Tôn bắt mạch cho hắn, kinh ngạc: “Đúng là hắn còn dùng một tia nội lực bảo vệ được tâm mạch, bị thương nặng như vậy mà vẫn chưa chết.”

Ân Hậu đi tới cạnh hắn, giơ tay lên điểm mấy đại huyệt của Thanh Long lại, cười lạnh một tiếng: “Hắn không có bị nội thương, chỉ trúng chút ngoại thương mà thôi, có bị đông lạnh chút cũng chẳng thương tổn được mấy phần nguyên khí, hắn đang giả chết chờ cơ hội chạy trốn mà thôi.”

Ân Hậu vừa nói xong, chỉ thấy Thanh Long chậm rãi mở mắt ra.

Huyết sắc trong đôi mắt kia đã thoái lui, thế nhưng ánh mắt oán độc cộng thêm thương thế trên người khiến cho mọi người chán ghét thêm mấy phần.

Thanh Long nhìn chằm chằm Ân Hậu, ánh mắt kia tuyệt đối là có mang theo thâm cừu đại hận.

Ân Hậu nhìn chằm chằm vào hai mắt hắn, không khỏi cảm thấy, ánh mắt này có chút quen thuộc. Đã từng có một người hận hắn như vậy, đám người Tứ Thánh Tây Hải chẳng qua chỉ là tiểu tốt mà thôi. Nhưng mà …. Chủ nhân của ánh mắt này hẳn là đã chết rồi mới đúng.

Ân Hậu chợt ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm đôi mắt người nọ một chút, một lúc lâu sau, Ân Hậu đứng lên, cau mày nhìn chằm chằm Thanh Long.

Mọi người thấy thần sắc Ân Hậu, hình như có một tia nghi ngờ.

“Ha ha ha…” Thanh Long đột nhiên cười lớn, nhìn Ân Hậu: “Thế nào? Nghĩ ra rồi sao? Báo ứng của ngươi tới rồi! Lần này là báo ứng lên hậu nhân của ngươi …. Phốc!”

Thanh Long còn chưa có dứt lời, liền thấy Ân Hậu cau mày vung tay áo lên, mà nhìn lại Thanh Long vừa cười vui vẻ lúc này, lập tức đã hôn mê bất tỉnh.

Tất cả mọi người cùng nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu hơi nhướng mày, bĩu môi: “Nhìn thật khiến người ta ghét.”

Công Tôn lại đi qua chẩn mạch cho Thanh Long, bất đắc dĩ: “Bị nội thương, lúc này là trong ngoài đều có thương, tiếp đó, vết thương bị dính nước nên có hiện tượng sưng viêm, cần bôi thuốc nghỉ ngơi một thời gian mới có thể tỉnh lại.”

Tiếp đó, Công Tôn bôi cho Thanh Long chút thuốc, để ảnh vệ mang hắn lên giường nghỉ ngơi.

Những người khác đều tập trung một chỗ, Triển Chiêu tò mò hỏi Ân Hậu: “Ngoại công, người thật sự biết hắn sao?”

Ân Hậu nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu một cái: “Ta cũng không chắc chắn lắm.” Nói xong liền hỏi Công Tôn: “Mắt người, có thể thay không?”

Công Tôn sửng sốt: “Thay mắt?”

Ân Hậu gật đầu: “Ừ.”

Công Tôn cau mày, rất nghiêm túc mà lắc đầu: “Dù sao thì con cũng không làm được.”

Tất cả mọi người sờ cằm.

“Lại nhắc tới.” Công Tôn ngồi xuống ghế: “Mắt người vô cùng phức tạp! Từ xưa đến nay đã có không biết bao nhiêu thần y đã nghiên cứu qua phương pháp thay mắt để trị mắt tật, nhưng mà, ta đã lật tung tất cả các y thư, cũng chỉ có một người là thành công!”

Mọi người cảm thấy thật khó tin.

Thiên Tôn thấy Ân Hậu cau mày, liền hỏi hắn: “Ai a?”

Ân Hậu do dự một chút, ghé vào tai Thiên Tôn nhỏ giọng nói một cái tên.

Thiên Tôn nghe xong lại thản nhiên mà lắc đầu: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, người đó là tự tay ta đốt thành tro đó, tro cốt của hắn ta còn mang đi cho chó ăn nữa mà, cho dù là thần tiên thật sự cũng không thể làm hắn sống lại được.”

Mọi người kinh ngạc, ai vậy? Nghiêm trọng đến độ ngay cả tro cốt mà cũng phải mang cho chó ăn?

“Là ai ạ?” Bạch Ngọc Đường tò mò.

Thiên Tôn nhướng mi một cái, khinh thường mà trả lời: “Đại bại hoại siêu cấp.”

“Cụ thể là ai ạ?” Triển Chiêu cũng hỏi tới.

Lục Thiên Hàn xua tay một cái: “Chuyện đã qua lâu lắm rồi, không thể nào là người đó được, cho nên cũng không cần nhắc lại nữa, không cần thăm dò sai hướng làm gì.”

Vô Sa cũng đồng ý.

Mọi người lại nhìn nhau một cái, càng tò mò hơn.

Lúc này, Công Tôn cẩn thận kiểm tra Thanh Long một chút. Sau đó hắn đột nhiên vẫy Giả Ảnh, nói: “Giả Ảnh, ngươi giúp ta lật hắn lại đi.”

Giả Ảnh lập tức đi tới, lật Thanh Long lại, nằm sấp xuống.

Công Tôn cầm kéo tới, cắt rời y phục của hắn, nói: “Ta kiểm tra cẩn thận lại, mắt của hắn hoàn toàn không có bị thương, cũng không có dấu vết động dao kéo nào, đây chắc chắn là mắt thật của hắn, nhưng mà quả thực trên người hắn có chút vấn đề.”

Tất cả mọi người cùng đi đến: “Có vấn đề gì?”

“Đây chính là vấn đề.” Công Tôn sau khi kéo y phục của Thanh Long ra rồi, cho mọi người nhìn vào sống lưng hắn.

Trên sống lưng của Thanh Long có xăm hình một con rồng màu xanh, quả thật rất xứng với tên của hắn. Nhưng mà thứ Công Tôn cho mọi người xem không phải là hình xăm Thanh Long ấy, mà là …. Trên lưng Thanh Long, cắm chằng chịt rất nhiều đinh nhỏ.

“Đây là đinh sao?” Triển Chiêu cảm thấy thật khó tin.

“Xác thực mà nói phải là đinh châm, đừng nhìn cắm nhiều như vậy, nhưng lại không hề đau, tối đa cũng chỉ có chút cảm giác thũng trướng mà thôi.” Công Tôn cầm một cái nhíp, từ từ nhổ từng cây đinh ra cho mọi người xem.

Quả nhiên, chỉ thấy đầu đinh giống như cây châm vẫn dùng để châm cứu, rất mỏng.

“Đây là cái gì?” Triệu Phổ tò mò.

Công Tôn nói: “Loại phương pháp dùng đinh châm này được gỏi là Bảy mươi bảy châm Khóa Huyệt, dùng để khống chế người ta.”

“Đây cũng là một loại y thuật sao?” Mọi người hỏi.

Công Tôn cười lạnh: “Làm gì có, đây là yêu thuật! Có quan hệ với Nhiếp Hồn Thuật!”

“Lại là Nhiếp Hồn Thuật nữa?” Mọi người kinh ngạc: “Giống bọn Tiếu Trường Khanh sao?”

“Tiếu Trường Khanh chỉ là tiểu chiêu mà thôi, cái này mới đáng nói.” Công Tôn cẩn thận nghiên cứu vị trí châm kim sau lưng hắn một cái, lắc đầu: “Bất kể là ai hạ châm cho hắn, người này cũng tuyệt đối không đơn giản chút nào!”