Long Đồ Án

Quyển 12 - Chương 327: Đan thiện trà trang




Sáng sớm hôm sau, Triển Chiêu vừa tỉnh lại đã nhìn thấy khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của Bạch Ngọc Đường ngay cạnh giường.

Triển Chiêu dụi mắt nhìn rõ ràng…. Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đã ăn mặc chỉnh tề, cứ thế mà tựa vào đầu gối đầu, chống cằm nhìn mình chằm chằm, trong tay còn cầm một bọc kẹo đường.

Triển Chiêu mở to mắt nhìn: “Ngươi làm gì đó?”

Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lọn tóc vương bên má Triển Chiêu, nhỏ giọng nói: “Ngươi phải nói là, chào buổi sáng Ngọc Đường!”

Triển Chiêu run một cái, giọng nói này của Bạch Ngọc Đường rõ ràng là do ăn quá nhiều đường nên mới ngọt thế mà.

Triển Chiêu muốn giấu túi đường kia đi, Bạch Ngọc Đường lại nhanh chóng nhét ngay vào trong ngực: “Của ta rồi!”

Triển Chiêu cấm ngữ, đường đường Bạch Ngũ Gia lại giấu túi đường như giấu bảo bối thế kia.

Mà ở bên ngoài, tiếng người ồn ào cũng bắt đầu nổi lên, xem ra mọi người cũng dậy hết rồi.

Triển Chiêu ngồi dậy, vươn vai —- Thoải mái a!

Bạch Ngọc Đường vẫn tựa vào gối đầu, nhìn con Mèo trước mắt mình …. Bất cứ ai biết võ công đều nói Triển Chiêu xương cốt thanh kỳ, cực thích hợp luyện võ, nhất là rất có thiên phú luyện khinh công, đúng là không sai ….

Bạch Ngọc Đường nhìn lúc Triển Chiêu vươn vai để lộ ra cánh tay cùng cổ tay thon nhỏ, đột nhiên ngây ngẩn, Mèo này —– Ngay cả dáng xương cũng đẹp như vậy nữa.

Triển Chiêu vươn vai xong rồi, quay người lại liền thấy Bạch Ngọc Đường đang tựa vào gối đầu …. Người đời đều nói Bạch Ngọc Đường là mỹ nam tử cực kỳ hiếm có trong đời, đúng là không sai ….

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường tùy ý dựa vào như vậy, bàn tay đợ đầu để lộ ra cổ tay cùng cánh tay thon nhỏ, lại hơi thất thần, Chuột này …. Ngay cả dáng xương cũng đẹp như vậy.

………..

Hai người cứ đối diện ngắm nhau như vậy, bên ngoài đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó có người đẩy cửa ra, Tiểu Tứ Tử ghé đầu vào: “Miêu Miêu, Bạch Bạch.”

Sau lưng Tiểu Tứ Tử,Triệu Phổ cũng có mặt, vừa mới nhìn vào trong đã không khỏi xuýt xoa …. Này được chứ, hai người này hình như lại bị nhan sắc của đối phương làm cho mê mẩn rồi đây …. Mới sáng sớm mà, có phải mình tới không đúng lúc không a.

Tiểu Tứ Tử thì không hiểu nhiều như thế, bé tới đây là có nhiệm vụ a, vừa thấy hai người đã dậy rồi liền chạy vào.

Còn chưa chạy đến bên cạnh giường đã bị Tiểu Ngũ lôi một cái, kéo đến bên cạnh mình, hai chân trên ôm lấy, dùng cái đầu to tướng mà cọ bé.

Tiểu Tứ Tử bị Tiểu Ngũ cọ cho choáng váng, nói: “Phụ thân bảo cháu đến hỏi xem hai thúc có rảnh không.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật: “Rảnh.”

Triển Chiêu hỏi: “Có phải Công Tôn đã phát hiện ra gì rồi không?”

Triệu Phổ cũng đi vào nói: “Thư Ngốc kia hôm qua lại thức cả đêm, sáng nay nhìn hai cái quầng thâm còn to hơn cả mắt gấu trúc nữa, bảo là cần mười mấy cao thủ khinh công cực cao giúp đỡ.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhanh chóng rửa mặt một cái, đi theo bọn Triệu Phổ cùng Tiểu Tứ Tử ra ngoài.

Trong viện, cả đám bao gồm cả Thiên Tôn, Ân Hậu cũng ở đây, cộng thêm đám người Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, cùng Triệu Phổ, cũng đã góp đủ mười mấy cao thủ rồi, mà không phải chỉ là một đám cao thủ bình thường thôi đâu, tất cả đều cao thủ thượng thừa nữa.

Bên bàn ăn, Ân Lan Từ bưng chén trà sâm cùng một bát cháo gà ninh đông trùng thảo đẩy sang trước mặt Công Tôn: “Ai nha, đừng có ỷ vào mình trẻ tuổi mà lại coi thường sức khỏe vậy a.”

Lục Tuyết Nhi bên cạnh cũng gật đầu: “Một đêm không ngủ bằng mười ngày thức đó a, ngươi nhìn ngươi gầy như vậy!”

Bao phu nhân cũng ngồi bên cạnh mọi người, cùng Gia Cát Lữ Di nhìn một xấp giấy thật dày trước mặt, bên trên viết đầy chữ, còn vẽ đầy cả hình, mà nhìn qua bút tích cũng biết là do Công Tôn viết.

Bao Đại nhân lặng lẽ ngồi bên cạnh nhận lấy ánh mắt khiếu nại của ba vị mẫu thân, cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, gần như ngày nào hắn cũng dặn dò Công Tôn đi ngủ sớm một chút, đừng có thức đêm nữa, nhưng mà thường thì cứ đến ngày hôm sau thì Công Tôn mới hết bận, Bao Đại nhân cũng lo lắng cho sức khỏe của hắn a.

Thái sư ở bên cạnh còn chêm vào: “Ta nói Lão Bao a, Khai Phong Phủ của ngươi thế này là muốn lấy mạng người ta sao a ….. Ai nha!”

Lời còn chưa dứt đã bị Bao Đại nhân đạp cho một cước.

Triệu Phổ đi vào viện, liếc Công Tôn một cái, Công Tôn thấy hắn liếc mình, cũng liếc lại một cái rồi quay ngoắt mặt đi.

Triệu Phổ ngượng ngùng ngồi bên cạnh hắn, cũng không nói gì, chỉ bưng chén uống trà.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy — Hình như Triệu Phổ cùng Công Tôn có cái gì đó không đúng lắm thì phải.

Triển Chiêu lặng lẽ kéo Tiểu Tứ Tử sang, hỏi: “Cha cháu với Triệu Phổ sao vậy?”

Tiểu Tứ Tử bĩu môi, nói: “Hôm qua rõ ràng cháu cùng Cửu Cửu đã bắt phụ thân đi về ngủ rồi, phụ thân nói cháu ngủ trước, người đọc mấy trang sách rồi sẽ ngủ, sau đó cháu ngủ thiếp đi mất. Sáng nay vừa dậy liền thấy chăn bên cạnh cháu cũng chưa được mở ra, mà phụ thân cũng không thấy đâu, vì vậy cháu chạy ngay đi tìm Cửu Cửu. Cửu Cửu chạy đến dược phòng, quả nhiên đã nhìn thấy phụ thân ở đó, hai mắt thâm quầng, sau đó Cửu Cửu liền cãi nhau với phụ thân.”

Triển Chiêu tò mò: “Hai người đó cãi thế nào?”

Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút: “Cửu Cửu mắng phụ thân rất lớn, nói gì mà, Khai Phong Phủ cũng không phải do ngươi mở, người chết cũng không phải nương ngươi, ngươi việc gì phải mang mạng của mình đi vứt hả? Ngươi có mấy cái mạng a, ngươi còn gầy hơn cả cây gậy trúc, có soi gương nhìn qua chưa hả? Ngươi mệt chết rồi Tiểu Tứ Tử phải làm sao đây? Ngươi không phải là người thông minh nhất thiên hạ hay sao? Sao lại còn ngu hơn cả heo nữa hả? Heo nhà người ta dạy một lần không nghe, hai lần không nghe, nhưng đến lần thứ ba là đã biết nghe rồi, ngươi lại không thể nhớ nổi a….”

Triển Chiêu rụt cổ lại, Bạch Ngọc Đường cũng kinh hãi: “Triệu Phổ thật sự nói vậy?”

Tiểu Tứ Tử bĩu môi: “Cửu Cửu nói rất nhiều, rất lớn a, các ngỗ tác cùng lang trung đều bị dọa chạy hết, mấy gia gia nãi nãi của Ma Cung cũng bị dọa chạy, Cửu Cửu còn nói, sau này nếu phụ thân còn thức đêm nữa, cứ thức ở đâu là đốt ở đó, ai cùng người thức liền làm thịt người đó …”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —– Triệu Phổ giận quá hóa rồ a.

“Vậy cha cháu nói sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Tiểu Tứ Tử nói: “Đầu tiên phụ thân hơi ngẩn người một chút, sau đó cãi lại, nhưng không thắng được Cửu Cửu.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, Lâm Dạ Hỏa không biết đã góp đến khi nào hỏi: “Phụ thân cháu cũng không cãi lại?”

Tiểu Tứ Tử ngửa cái mặt tròn xoe lên, hình như bé cũng rất khó hiểu: “Đúng nha, hình như đây là lần đầu tiên phụ thân cãi nhau thua người ta.”

Không hiểu sao lúc này trong đầu mọi người lại thoáng qua một ý niệm không mấy tốt đẹp —– Lại bỏ lỡ một màn đặc sắc rồi! Tiếc quá!

“Sau đó thì sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Sau đó tiếng cãi nhau thu hút Ân di di cùng Bạch di di, hai người tới kéo phụ thân đi, từ lúc đó phụ thân không thèm để ý Cửu Cửu nữa.”

Triển Chiêu tò mò: “Triệu Phổ mắng cha cháu hăng vậy mà cháu không ra mặt giúp sao?”

Tiểu Tứ Tử quẹt miệng: “Cửu Cửu nói cũng đúng mà, Tiểu Tứ Tử cũng không muốn phụ thân thức đêm a!”

Mọi người theo bản năng mà ngẩng mặt lên nhìn hai người đang ngồi hai bên đầu bàn kia —- Không khí giữa Triệu Phổ cùng Công Tôn có chút quái dị …… Ai nha, rất thú vị a!

Công Tôn ăn xong cháo rồi, quay mặt sang, vừa lúc nhìn thấy Triệu Phổ đang cầm cái chén len lén nhìn mình.

Hai người vừa đối mắt cái, Công Tôn đã quay phắt mặt đi.

Triệu Phổ nhìn trời.

Công Tôn nhìn đám Triển Chiêu đang tụ tập đằng kia, ý là —– Tập trung ở đó làm cái gì a, đến đây đi!

Đám người Triển Chiêu vội vàng chạy qua ngồi xuống.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn đã sớm đến, ngồi bên cạnh uống trà ăn điểm tâm, một đám lão nhân gia vẫn tiếp tục cách sống của lão nhân gia, không thèm để ý vấn đề tình cảm của đám con cháu.

Triển Chiêu nhân lúc Ân Lan Từ đi lấy thêm cháo gà cho Công Tôn, liền ôm Tiểu Tứ Tử ngồi vào bên cạnh hắn, tò mò hỏi: “Công Tôn, tiếp theo ngươi định làm gì?”

Công Tôn cầm xấp giấy viết tay vừa nãy mấy người Bao phu nhân xem, nói: “Ta đã phân tích qua sơn trà hoa, các ngươi cần phải bình tĩnh ….”

Vừa nói, Công Tôn vừa tới một câu: “Tất cả sơn trà hoa đều có độc!”

Mọi người đang ăn điểm tâm đều đồng loạt ngừng đũa.

Triệu Phổ cau mày: “Tất cả đều có độc?”

Công Tôn liếc hắn một cái.

Khóe miệng Triệu Phổ co giật, cúi đầu ăn cơm, trong lòng lại than thầm —- Thư Ngốc hẹp hòi!

Công Tôn mở xấp giấy kia ra, mọi người liếc mắt một cái, sau đó đều theo bản năng mà dụi mắt —- Cái mặt giấy chi chít chữ này viết cái gì a?

“Ngươi nói tất cả hoa sơn trà đều có độc sao?” Triển Chiêu cảm thấy tình hình cực kỳ nghiêm trọng.

“Nhưng mà qua phân tích, có một chút kỳ quái.” Công Tôn nói: “Mỗi một loại trà hoa, dược tính lại khác nhau, có điều cũng không phải là loại độc nhất. Chỉ có hai bình trà mà chúng ta nhặt từ hai khách điếm kia về, mới là độc nhất.”

Tất cả mọi người nhìn Công Tôn.

“Không phải lúc trước chúng ta vẫn cảm thấy là phấn Quỳnh Hoa có làm ảnh hưởng đến sơn trà hoa sao?” Công Tôn hỏi.

Tất cả mọi người cùng gật đầu.

“Sự thật đúng là như vậy, sơn hoa trà cũng bị ảnh hưởng bởi phấn của Phạm Quỳnh hoa.” Câu trả lời của Công Tôn ngoài dự đoán của mọi người.

Tất cả mọi người lại nhìn Công Tôn.

“Nói thế này đi.” Công Tôn nói: “Hoa sinh sản qua thụ phấn, cùng loại hoa có thể thụ phấn cho nhau, nhưng mà khác loại hoa thì không thể nào có thể thụ phấn được, trừ khi có tác động của con người, đơn giản như nói, hoa đào không thể thụ phấn để cho ra trái quýt được đi.”

Tất cả mọi người cùng gật đầu.

“Nhưng mà bản thân Phạm Quỳnh hoa này lại do hoa trà cùng hoa quỳnh được con người phối giống tạo thành, cho nên nó có thể bị ảnh hưởng bởi phấn hoa trà.” Công Tôn nói tiếp: “Bởi vì Phạm Quỳnh hoa rất đặc biệt, cho nên chúng ta mới liên tưởng vụ án theo hướng ngược lại.”

Mọi người nhìn nhau một cái, đều hiểu được ý của Công Tôn rồi.

Bao Đại nhân gật đầu một cái: “Ý của Tiên sinh là, hung thủ vốn dĩ trồng sơn trà hoa có độc, nhưng mà không ngờ đến việc phấn hoa của sơn trà hoa lại có thể ảnh hưởng đến các loại hoa khác, cho nên mới dẫn đến việc sơn trà hoa trên núi cùng Phạm Quỳnh hoa đều có độc đúng không?”

Công Tôn gật đầu: “Đúng là như vậy, sơn hoa trà khắp nơi ở đây đều có độc, nhưng mà có loại độc tính cao, có loại độc tính thấp. Mà độc nhất chính là loại hạ trong ấm trà của Tiếu Trường Khanh kia, cũng chính là loại trà hoa đã độc chết Nhất Diệp phu nhân.”

“Cho nên.” Triển Chiêu nói: “Chỉ cần tìm được người bán loại trà hoa độc nhất đó là có thể tìm được hung thủ hại chết Nhất Diệp phu nhân?”

“Nhưng trong các lá trà khác ở ngoài thị trường đều không có độc.” Bạch Ngọc Đường nói: “Có nghĩa là loại trà này không phải tự nhiên sinh trưởng.”

Công Tôn gật đầu.

“Vậy làm thế nào để tìm được nguồn gốc?” Bao Đại nhân rất tò mò.

Công Tôn khẽ mỉm cười, quơ quơ xấp giấy trong tay: “Dựa vào những loại sơn hoa trà khác thôi.”

Tất cả mọi người ngây ngốc nhìn Công Tôn: “Như vậy cũng tìm được?”

Công Tôn gật đầu: “Có thể, nhưng mà phải nhờ các vị cao thủ giúp một tay.”

Tất cả mọi người cảm thấy thú vị: “Tìm thế nào?”

Công Tôn hăng hái bừng bừng mà mở đống giấy kia ra, giải thích cho mọi người làm thế nào mà sơn trà hoa có thể thụ phấn cho Phạm quỳnh hoa, cùng làm thế nào mà phấn hoa có thể di chuyển đến địa điểm thụ phấn, làm thế nào để xác định thời gian đến kỳ thụ phấn hoa. Thông qua việc tính toán hướng gió, thông qua địa hình có thể làm biến đổi hướng di chuyển của phấn hoa …. để tính toán địa điểm.

Công Tôn còn nói rất hăng say khiến cả đám chỉ biết cấm ngữ, lần đầu hiểu được cái gì gọi là đàn gảy tai trâu.

Công Tôn vừa nói xong liền cảm thấy mọi người lại đang cúi đầu yên lặng ăn cơm, Tiểu Tứ Tử thì đang gắp một cái bánh bao đặt vào bát hắn, ngẩng đầu ý nói —- Phụ thân, mọi người nghe không hiểu đâu, người mau ăn cơm đi.

Công Tôn gãi cằm, vừa mới chuẩn bị ăn bánh bao thì lại nghe Triệu Phổ hỏi: “Tiếp đó thì thế nào?”

Công Tôn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn.

Triệu Phổ hỏi: “Tháng Tám gió thổi hướng bắc thì thế nào?”

Công Tôn nhìn chằm chằm Triệu Phổ một lát, cũng có chút kinh ngạc —– Hắn lại nghe hiểu à, không phải …. đích xác mà nói, Triệu Phổ sợ phiền toái nhất mà cũng chịu nghe hắn nói sao.

Bên cạnh, Tiểu Tứ Tử gắp bánh bao cho Triệu Phổ, ý là —– Được đó Cửu Cửu, hai người hòa giải đi.

Còn đang nói chuyện, cả đám ảnh vệ biến mất tăm từ sáng nay đã trở lại, mọi người đều xách theo mấy thùng đựng những sợi dây thừng bằng tơ đỏ thật dài.

“Tiên sinh, từng này đủ chưa?” Các ảnh vệ hỏi Công Tôn.

Công Tôn nhìn một chút, gật đầu: “Đủ rồi!”

Triển Chiêu không hiểu, hỏi: “Cần nhiều cuộn dây vậy làm gì?”

Công Tiên nhìn trời, quả nhiên không chịu nghe gì cả.

Có điều còn chưa đợi hắn giải thích cặn kẽ lại lần nữa, Triệu Phổ rất kiên nhẫn ngồi nghe Công Tôn nói hết ban nãy đã tóm lược lại, nói: “Thư Ngốc kia đã tìm được phương hướng rồi, mỗi người chúng ta cầm một cuộn dây, vừa đi theo một quy luật nhất định vừa thả dây, chỗ mà mọi người gặp nhau chính là nơi gần phấn hoa gốc đó.”

Mọi người nghe xong rồi cùng nhau suy nghĩ một chút, rồi lại đồng loạt vỗ tay: “Oa! Biện pháp thật hay a!”

Công Tôn bưng chén trà thấm giọng, nói cả buổi lại bị tổng kết thành có một câu như vậy a.

Triệu Phổ mỉm cười nhìn Công Tôn.

Công Tôn quay ngoắt mặt một cái, hiển nhiên vẫn còn tức giận vì chuyện ban sáng.

Triệu Phổ nhìn Tiểu Tứ Tử, ý là —- Cha con sao lại hẹp hòi như vậy chứ?

Tiểu Tứ Tử nhướng mi lên, ý là —- Chính là do Cửu Cửu chọc giận, Cửu Cửu phải có trách nhiệm dỗ lại phụ thân đi.

Triệu Phổ gãi đầu, vừa rồi hình như mình mắng cũng hơi quá, nhưng mà cũng tại Thư Ngốc kia không tốt cơ, đã nói bao nhiêu lần với hắn là không được thức đêm mà hắn vẫn không nghe.

Đang suy nghĩ xem làm hòa thế nào đây, đột nhiên Hỉ Nhi lại bưng cho Triệu Phổ một tô mỳ thịt bò nóng hổi to tướng lên.

Triệu Phổ vừa nhìn, tâm tình rất tốt a.

Âu Dương nhanh chóng hỏi Hỉ Nhi: “Còn nữa không, ta cũng muốn ăn.”

Hỉ Nhi ngẩn người, sờ cằm: “Ngươi cũng muốn a, vậy chờ đến sáng mai đi, hôm nay chỉ nấu có một tô thôi.”

Triệu Phổ sung sướng ăn mỳ, có chút hả hê mà nhìn Âu Dương Thiếu Chinh.

Âu Dương cũng buồn bực: “Sao chỉ nấu có một tô mỳ?”

“Mỳ thì có, nhưng nước dùng cùng gia vị chỉ còn đủ một chén thôi a.” Hỉ Nhi nói: “Lúc mọi người nấu mỳ thịt bò ăn hôm qua, Tiên sinh nói chúng ta để lại một chút, mấy hôm trước Cửu Vương gia nói muốn ăn mỳ thịt bò cho nên ta chỉ giữ lại có một phần thôi.”

Triệu Phổ còn đang nhai mỳ, liền nhìn thấy mọi người đều lên án nhìn mình, ý là —- Ai da! Vậy mà ngươi còn mắng người ta được!

Âu Dương híp mắt nhìn Triệu Phổ ——- Cho ngươi thối miệng! Ngươi đã đau lòng chết chưa a?

Triệu Phổ nuốt mỳ xong, gãi gãi đầu —— Làm sao bây giờ?

Ăn cơm xong, mỗi người cầm theo một cuộn dây, Công Tôn lại giao cho mỗi người một trang giấy, bên trên có viết ngắn gọn về ngọn núi có hoa sơn trà mà mọi người phải đi, sau đó căn cứ theo chỉ thị của Công Tôn, mỗi người xuất phát từ một hướng khác nhau, nếu gặp núi thì phải đi thế nào, rẽ bao xa, gặp sông phải rẽ hướng nào tóm lại cứ đi theo quỹ đạo định sẵn là được.

“Cứ đi như vậy đến cuối cùng là có thể tìm ra sao?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất thần kỳ.

Công Tôn suy nghĩ một chút, nói: “Ta tính ra như vậy, nhưng rốt cuộc có thành công hay không còn phải thử mới biết được.”

Mọi người cũng cảm thấy cứ thử một lần đi, vì vậy liền chia nhau làm việc, mỗi người mang theo một ảnh vệ giúp kéo căng dây.

Tiểu Tứ Tử cũng muốn theo đi chơi, vì vậy Tiêu Lương liền cõng bé chạy theo bọn Triển Chiêu.

Chờ tất cả mọi người đi rồi, Công Tôn liền nhìn Triệu Phổ đang cầm một tờ giấy đứng bên cạnh mình.

Hai người cứ thế nhìn thẳng vào mắt nhau.

Triệu Phổ kéo hắn một cái, dùng giọng cực nhẹ nhàng nói: “Không phải ngươi cũng muốn đi sao, đi cùng ta nhé.”

Công Tôn liếc mắt nhìn hắn.

Triệu Phổ đưa tay ra kéo Công Tôn một cái, Công Tôn cũng không có làm mình làm mẩy, nói thật …. hắn cũng biết Triệu Phổ chẳng qua là có ý tốt, chỉ là tên lưu manh này quá thối miệng, nói quá khó nghe. Nhưng mà, nể Triệu Phổ hắn mặt dày mày dạn cầu xin mình tha thứ, Công Tôn cũng không thèm tức giận làm chi, quyết định đi cùng hắn.

Thấy sắc mặt Công Tôn dịu lại, Triệu Phổ liền đưa tay ôm hắn, nhảy lên tường, đi cùng bọn Tử Ảnh và Giả Ảnh.

Rất nhanh sau đó, mỗi người đều đã phụ trách một mảnh sơn hoa trà, chỉ để lại mấy nha dịch giữ chặt một đầu dây, mọi người bắt đầu căn cứ theo những gì Công Tôn hướng dẫn, đi rải dây.

Dọc đường đi, đúng là có núi có sông, Công Tôn còn viết rất rõ cần phải đi, phải tránh thế nào, vì vậy lần này mọi người đúng là vượt dốc băng đèo mà đi, cũng may mấy người này khinh công tốt, cứ đi thẳng như vậy, đi một mạch đến gần trưa.

Đợi đến khoảng giữa trưa, Triển Chiêu phát hiện đã chạy đến dãy núi gần với Ứng Thiên Phủ rồi, Tiêu Lương ở bên cạnh mệt đến thở dốc, Tiểu Tứ Tử lúc này cũng đã nằm im trên lưng Bạch Ảnh, vậy mà cũng chưa có thấy được người nào hết.

Tiêu Lương hỏi: “Ai nha, vậy là phải chạy đến khi nào a?”

“Dây không đủ dài rồi.” Bạch Ảnh nhìn cuộn dây chỉ còn dư lại chút xíu.

Triển Chiêu còn đang nghi ngờ thì thấy Tiểu Tứ Tứ nằm trên lưng Bạch Ảnh đột nhiên chỉ về phía trước: “Bên kia!”

Triển Chiêu vừa mới quay đầu nhìn, chỉ thấy ở đối diện, Bạch Ngọc Đường đang kéo một sợi dây đi ra từ trong một khu rừng.

“Bên kia nữa.” Tiêu Lương lại chỉ về hướng Tây Bắc.

Mọi người cùng nhau xoay mặt nhìn, chỉ thấy Ân Hậu cũng tới rồi, sau đó bốn xung quanh đều có người tới, Thiên Tôn, Lục Thiên Hàn, Hồng Cửu Nương …. tất cả mọi người đều đang kéo một đầu dây.

Cuối cùng Triệu Phổ cũng cõng Công Tôn nhảy từ một thân cây tới, trong tay mọi người đều cầm chỉ đỏ, tập trung tại một chỗ.

Vì vậy ….

Mọi người tại chỗ đều tròn mắt ngạc nhiên, ngược lại cũng cảm thấy có chút khó tin ——- Công Tôn lại tính thành công! Lại thành công thật!

Công Tôn cũng cảm thấy bất ngờ.

Vì vậy …. Mọi người lại ngắm bốn xung quanh.

“Xung quanh đây có trà hoa sơn sao?” Triển Chiêu hỏi.

Những người khác cũng nhìn Công Tôn.

Công Tôn nói: “Nếu như ta đoán không sai, hẳn là ở trong vòng một dặm quanh đây.”

“Trong vòng một dặm….”

Mọi người đang chuẩn bị tách nhau đi tìm thì lại thấy Thiên Tôn đang đứng trên ngọn cây đột nhiên chỉ về một phía: “Bên kia có một sơn trang.”

Bạch Ngọc Đường nhảy lên cây, đứng trên ngọn cây nhìn theo hướng chỉ của Thiên Tôn, cũng cau mày …. Chỉ thấy trên sườn núi cách đó không xa, có một nơi giống như trang viên, bên trong rất ít phòng nhưng lại trồng rất nhiều thứ bên sườn núi, trừ các loại hoa quả rau củ thực phẩm, lá trà xanh cùng hoa cỏ ra, bên trong còn trồng một mảng lớn sơn hoa trà.

Bạch Ngọc Đường nhảy xuống: “Có thể chính là chỗ đó!”

Giả Ảnh chạy đi thăm dò một chút, trở lại báo cáo: “Trước cửa sơn trang đó có một biển hiệu, tên là Đan Thiện Trà Trang. Ta đến phụ cận hỏi thăm một chút, nghe nói là của một thương nhân Ứng Thiên Phủ, tên là Đan Nghĩa Nhân, chuyên dùng để trồng hoa quả rau củ cùng lá trà, tất cả lá trà cùng nông sản ở đây đều dùng cho nông trang, không bán ra ngoài.”

Tất cả mọi người đều nhìn Triển Chiêu: “Thiện gia này có lai lịch thế nào?”

Triển Chiêu gãi đầu: “Từ trước đến giờ chưa từng nghe qua a.”

“Để Bao Đại nhân đến hỏi Dịch đại nhân trước đã đi.” Công Tôn nói.

“Hay là cứ vào hái một bông đi?” Triển Chiêu vừa định chạy qua thì đã bị Bạch Ngọc Đường cùng Ân Hậu kéo ngay lại.

Công Tôn xua tay: “Đừng nóng vội! Thứ này không phải loại độc tầm thường đâu! Nhất Diệp phu nhân chỉ dính có chút xíu đã phải mất mạng rồi, không được làm loạn!”

Gia Cát Lữ Di gật đầu: “Dù sao thì sơn trà hoa đó cũng không biết chạy, chờ điều tra xong rồi nói cũng không muộn, đừng đả thảo kinh xà!”

Vì vậy, Triệu Phổ phân công ảnh vệ ở lại theo dõi, để xem thường ngày ai hay ra vào đó.

Những người khác đều trở lại Hồng Anh Trại, lần phát hiện này có thể nói là đã thu được một đầu mối hoàn toàn mới.

Triển Chiêu chạy về Hồng Anh Trại rồi, chuyện đầu tiên chính là đi tìm phụ thân mình, vừa kéo Triển Thiên Hành, Triển Chiêu vừa hỏi: “Phụ thân, người có biết Đan Nghĩa Nhân ở Ứng Thiên Phủ không?”

Triển Thiên Hành cau mày: “Cái gì mà Đan Nghĩa Nhân?”

“Chưa từng nghe qua sao?” Tất cả mọi người tò mò: “Nghe nói là Đại thương nhân của Ứng Thiên Phủ mà.”

Triển Thiên Hành hoài nghi lắc đầu: “Ta thường hay qua lại với các thương nhân ở Ứng Thiên Phủ, những người có tiếng tăm ta đều biết, nhưng mà chưa từng nghe thấy có người họ Đan.”

Tất cả mọi người đều nghi ngờ ——- Kín đáo vậy sao?

Triển Chiêu muốn đi tìm Bao Đại nhân, cứ để hắn cùng Bạch Ngọc Đường đến Ứng Thiên Phủ tìm Dịch Hiền hỏi chút đi.

“Bao Chửng đến Hứa quận rồi.” Lúc này, Bàng Thái sư đi ra, nói với Triển Chiêu: “Các ngươi cũng nhanh chóng đến Hứa quận đi xem chút đi, hình như đã xảy ra chuyện rồi!”

Tất cả mọi người nhảy dựng: “Xảy ra chuyện gì?”

Thái sư nói: “Nghe nói là Tiếu Trường Khanh giết người!”

Tất cả mọi người sửng sốt.

“Hắn giết ai a?” Triển Chiêu tò mò.

“Một người dân vô tội ở Hứa quận!” Thái sư cũng lắc đầu: “Nghe nói tối hôm qua hắn phát điên xông ra ngoài, lao vào nhà một hộ dân ở Hứa quận, giết một nông phu cùng thê tử đang mang thai của người đó, nhi nữ bảy tuổi nhà đó nhờ núp dưới gầm giường cho nên mới may mắn thoát được một kiếp. Lúc Tiếu Trường Khanh cả người đầy máu chạy ra ngoài bị rất nhiều bách tính ở đó nhìn thấy, vội vàng chạy đi báo quan, sáng nay, nha dịch lục soát được y phục dính máu trong phòng Tiếu Trường Khanh, chuyện này khiến cho mọi người kinh hoảng. Vốn dĩ Hứa quận đột nhiên có nhiều người giang hồ đến như vậy đã khiến cho bách tính cảm thấy khó chịu, hôm nay lại còn ra tay sát hại bình dân tàn nhẫn như thế, có thể nói là dân oán trời than a. Hơn nữa, đám người Tây Hải đó, vừa đánh bạc vừa phiêu kỹ, khiến cho ô uế không khí xung quanh …. Lần này hay rồi, Lão Bao đến đó thẩm án, còn để tiểu cô nương cùng các thôn dân chứng kiến kia nhận diện hung thủ xem có phải là Tiếu Trường Khanh không, nếu như phải …. Lão đầu kia cũng khỏi cần báo thù hay phục thù gì nữa, cứ trực tiếp dâng đầu cho cẩu đao đi!”

Mọi người xoay mặt nhìn nhau.

Ân Hậu nghe xong liền cau mày: “Không thể nào, Tiếu Trường Khanh là danh môn chính phái, từ trước đến giờ cũng chưa từng có những hành động tàn nhẫn như vậy.”

Những người khác cũng gật đầu, luôn cảm thấy hành động của Tiếu Trường Khanh vô cùng quái lạ.

Chỉ có Bạch Ngọc Đường còn nhớ tới: “Hôm đó thị tùng của Tiếu Trường Khanh nói, vào đêm Nhất Diệp phu nhân chết, Tiếu Trường Khanh y như người mộng du mà đi ra ngoài ….”

Công Tôn sờ cằm: “Nhưng mà cho đến giờ, Hứa quận có không ít người trúng độc rồi, có điều, cũng chưa thấy có chuyện hành hung giết người.”

“Hay là cứ đến Hứa quận đã đi.” Triển Chiêu đề nghị: “Vẫn luôn thấy chuyện này có chút không đơn giản chút nào.”