Long Đồ Án

Quyển 12 - Chương 324: Cảm giác nguy cơ của Triển hộ vệ




Cả đoạn đường đi tới Hứa quận này, mọi người đều mơ hồ cảm thấy lo lắng.

Thật may là trong đoàn người còn có Hoàng Nguyệt Lâm lúc nào cũng vui vẻ. Mặc dù tuổi tác đã lớn nhưng tính tình lại vô cùng hoạt bát, cười cười nói nói không ngừng, cũng làm không khí nặng nề giảm đi không ít.

Triển Chiêu vốn dĩ không phải là người hay sầu mi khổ kiểm, có lo lắng quá nhiều cũng không giải quyết được vấn đề.

“Cô cô đâu rồi ạ?” Triển Chiêu thấy Lục Thiên Hàn chỉ đi có một mình, Lục Lăng Nhi không đi theo nên hỏi.

“À …. Nó đang ở trong Ma cung.” Lục Thiên Hàn nói: “Nếu như nó biết có người đến gây phiền phức cho Ân nha đầu nhất định sẽ tức giận, ngộ nhỡ xông ra đánh chết người thì phiền phức to.”

Tất cả mọi người đều gật đầu, ai cũng biết khả năng tự kiềm chế của Lục Lăng Nhi không được tốt lắm.

Vừa tới cửa thành Hứa quận, lại trùng hợp như thế, có một nhóm nhân mã vừa mới đi vào cổng thành.

Đối với một đại đội nhân mã hùng tráng thì đoàn người này bất quá chỉ có mấy trăm người mà thôi. Nhưng điều khiến cho mọi người chú ý chính là, đoàn người này đều đeo đồ tang …. Hình như là đoàn người đi tống táng.

Mọi người nhìn nhau một cái —– Chẳng lẽ, người của Nhất Diệp giáo sao?

“Nhất Diệp giáo cách đây không xa.” Trâu Lương nói: “Rất có thể.”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút: “Bây giờ đi có được không? Dù sao thì chuyện cũng mới xảy ra, có thể tâm tình Diệp Tinh khá kích động.”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, ý bảo —– Không sao!

Mọi người vào trong thành, quả nhiên,thấy được đội ngũ vừa mới vào thành kia chính là người của Nhất Diệp giáo.

Dẫn đầu đội ngũ có một con bạch mã, trên lưng bạch mã có một người đang ngồi, nhìn theo bóng lưng có thể thấy được vóc người cân xứng, cao ráo, cũng mặc một thân bạch y, có điều cũng không phải là bạch y thương ngày, chính là một chiếc áo tang màu trắng.

Triển Chiêu cau mày, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Đó là Diệp Tinh phải không?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, nói: “Mặc dù ta chưa từng thấy qua hắn ở cùng chỗ với Nhất Diệp phu nhân, nhưng mà Diệp Tinh là cô nhi, được Nhất Diệp phu nhân nuôi dưỡng còn dạy cho một thân công phu, chẳng khác nào mẫu thân ruột thịt của hắn.”

Mọi người không khỏi có dự cảm xấu ——- Bây giờ mẫu thân của Triển Chiêu có phải là cừu nhân sát mẫu hiềm nghi của Diệp Tinh không a?

Khách điếm phía trước không xa đã biến thành linh đường, người giang hồ đến phúng viếng rất nhiều.

Ứng Thiên phủ chính là trung tâm của vùng Tần Hoài, giang hồ môn phái ở đây rất nhiều, Hứa quận lại gần như vậy, địa vị của Nhất Diệp phu nhân trên giang hồ cực kỳ hiển hách, hôm nay nàng đột nhiên qua đời, hơn nữa lại có quan hệ với Ma cung cho nên thu hút rất nhiều giang hồ nhân sĩ đến đây.

“Đám người này ….” Lục Thiên Hàn cau mày: “Không chỉ nhắm vào Ân Hậu, còn nhắm vào Thiên Tôn.”

Nơi này làm gì có ai ngu ngốc, tất cả mọi người đều hiểu được dụng ý của đám người giang hồ này.

Chuyện Bạch Ngọc Đường lúc nào cũng ở tại Khai Phong giúp tra án, hơn nữa còn theo đội ngũ xuất tuần đi đến khắp nơi đã truyền đi toàn bộ giang hồ rồi. Mọi người vốn nghĩ hắn cùng Triển Chiêu là Thử Miêu thủy bất dung hỏa, nhưng mà sự thật lại chứng minh, Triển Chiêu có thể chính là bằng hữu tốt nhất của Bạch Ngọc Đường hắn …. Dĩ nhiên một tầng nguyên nhân cùng quan hệ nói không rõ của hai người kia, đám giang hồ nhân sĩ đương nhiên không biết được.

Mà Thiên Tôn có quan hệ rất mật thiết với Khai Phong phủ, thường xuyên lui tới Khai Phong, người giang hồ cũng biết. Hôm nay Triển Chiêu chính thức thừa nhận quan hệ của hắn và Hồng Anh Trại với Ma cung, cũng chính là đồng thời tiết lộ quan hệ thực sự của Thiên Tôn và Ân Hậu.

Ân Lan Từ cùng Lục Tuyết Nhi là hảo tỷ muội, điểm này người giang hồ đều công nhận, mặc dù thỉnh thoảng cũng cãi vã mấy câu, thế nhưng hai người đã hợp lực làm không ít chuyện. Vốn dĩ phải là Chính Tà hai phái đối đầu, nhưng hai người đại biểu quyền lực cao nhất cho hai phái, Chính phái Thiên Tôn cùng Tà phái Ân Hậu lại là hảo bằng hữu! Hơn nữa không chỉ có bọn họ là hảo bằng hữu, ngay cả nữ nhi của Lục Thiên Hàn cùng nữ nhi của Ân Hậu đều là hảo tỷ muội, đồ đệ của Thiên Tôn cùng ngoại tôn của Ân Hậu lại chung một phe …. Này chẳng phải là không phân biệt được Chính Tà hay sao!

Đối với đại đa số người giang hồ mà nói, đây chính là điểm cấm kỵ nhất.

Nếu như Thiên Tôn không có đại diện cho Chính phái, như vậy thì võ lâm chính phái cũng có thể chọn ra nhân vật mới đi, cho dù không được lợi hại như Thiên Tôn, nhưng mà kết cấu định hình trước đây bây giờ cũng có thể hoàn toàn lật đổ được rồi, những môn phái lớn có liên quan đến Thiên Tôn cũng sẽ từ thịnh chuyển suy, đồng thời sẽ tạo thành cơ hội tốt cho những môn phái mới chuyển mình. Bằng việc một lần nữa khơi mào thế đối đầu giữa hai phái Chính Tà có thể sẽ chiếm được không ít lợi ích đi. Bây giờ những tinh tú võ lâm không ngừng xuất hiện, dã tâm của những môn phái mới nổi cũng bừng bừng, có thể nói là một hồi giang hồ loạn đấu lại sắp bắt đầu rồi.

Mà Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại một lần nữa bị đẩy lên đầu ngọn sóng to gió lớn ấy, hoặc là lại dứt khoát đại diện cho hai phái Chính Tà lần nữa đối đầu, nếu không sẽ cùng nhau bị thanh trừ ra khỏi Chính phái, nhìn vào tiền đồ của hai người này trên giang hồ mà nói, quả thật là nguy cơ rất lớn cho những tinh tú mới nổi của Chính phái bây giờ.

Gia Cát Lữ Di nhẹ nhàng kéo Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vẫn đi phía trước một cái, nói: “Chúng ta tìm chỗ tránh chút đã, quan sát tình huống sau lại tính tiếp.”

“A….” Triển Chiêu cảm thấy cũng đúng, cũng không cần thiết phải đi kích thích bọn họ, nhưng mà Bạch Ngọc Đường lại nói: “Mọi người tìm chỗ nghỉ trước, ta đi gặp Diệp Tinh.”

“Một mình ngươi đi?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ vai hắn, ý bảo —- Không cần lo lắng. Xong rồi cứ thế đi thẳng về phía trước.

Triển Chiêu cũng không có ngăn lại, Lục Thiên Hàn phất tay một cái, ý bảo lên khách điếm đối diện tìm gian khách phòng nghỉ đã, xem xét tình huống thế nào rồi bàn tiếp. Dù sao thì Bạch Ngọc Đường vẫn là đồ đệ của Thiên Tôn, đám người giang hồ kia vẫn không dám làm càn đâu.

Vì vậy, Triển Chiêu bị kéo vào khách điếm cách đó không xa.

Lâm Dạ Hỏa sờ cằm, đụng tay Trâu Lương một cái: “Câm này, ngươi có nghe thấy giang hồ đồn đại không?”

Trâu Lương vô lực nhìn hắn: “Ta cũng không phải là người giang hồ, ngươi có chuyện gì muốn buôn thì nói mau đi!”

Lâm Dạ Hỏa nhỏ giọng thì thầm: “Ta nghe giang hồ đồn đại rằng, Diệp Tinh kia dù Bạch Ngọc Đường có bảo hắn chết hắn cũng nhất định sẽ chết đó!”

Lâm Dạ Hỏa vừa mới nói xong, Triển Chiêu phía trước hơi khựng bước một chút, mà phía sau, Hoàng Nguyệt Lâm cũng góp lên, tò mò hỏi: “Thật à?”

Lâm Dạ Hỏa phất tay: “Lúc con ở đại mạc thường thích hỏi thăm mấy lời đồn tại võ lâm Trung Nguyên, hơn nữa, mọi người cũng hiểu mà, con Chuột Bạch đó là tử địch của con.”

Khóe miệng mọi người co giật, Lâm Dạ Hỏa vẫn còn nhớ chuyện này.

“Con đã nghe không ít chuyện có liên quan đến hắn cùng Diệp Tinh.” Lâm Dạ Hỏa híp mắt: “Ai nha, mọi người nghĩ Bạch Lão Ngũ đào hoa như vậy, liền có phải Diệp Tinh kia cũng là một đóa hoa si không?”

Mọi người nhìn nhau một cái, nếu như vậy chẳng phải càng loạn hơn.

Khóe miệng Triển Chiêu co giật —— Hoa đào sao?

Nhưng mà còn chưa đợi Triển Chiêu nhảy đến xác nhận một chút, đã bị Gia Cát Lữ Di kéo vào trong khách điếm rồi, ý bảo hắn đừng có chạy loạn, lên lầu là có thể nhìn được rõ ràng thôi.

Mọi người lên lầu, mở cửa sổ ra liền thấy Bạch Ngọc Đường đi tới khách điếm có treo đèn lồng trắng bên kia, lầu hai này cũng không cao lắm, mọi người có thể nhìn được rõ ràng.

“Ai nha!” Lâm Dạ Hỏa chống cằm: “Bạch Ngũ lại cứ thế đi vào a?”

Ngoài cửa linh đường, có một số người phát hiện ra hắn, có không ít người của Nhất Diệp giáo nhận ra Bạch Ngọc Đường, kinh ngạc hô lên: “Bạch …. Bạch Ngọc Đường!”

Mọi người sờ cằm —- Với những người không có thù oán gì với Bạch Ngọc Đường hoặc là người có quan hệ tốt với hắn đều mở miệng sẽ gọi hắn là Bạch Ngũ gia, hoặc Bạch Thiếu hiệp, người vừa mở miệng đã gọi hắn là ‘Bạch Ngọc Đường’ thì hầu hết đều có bất mãn với hắn.

Quả nhiên, toàn bộ giáo chúng của Nhất Diệp giáo đều rút binh khí ra, một số ít người giang hồ bên ngoài khách điếm cũng hô lên: “Bạch Ngọc Đường, ngươi tới làm gì? Nhất Diệp phu nhân là bị nương ngươi cùng Ân Lan Từ liên thủ đánh chết!”

Mấy người trên lầu cau mày —— Qủa nhiên đã bị truyền thành như vậy.

Lục Thiên Hàn cười lạnh một tiếng: “Tự dát vàng lên mặt mình, hai nha đầu kia chỉ cần mỗi đứa tiện tay một cái cũng có thể giết chết Nhất Diệp rồi, cần phải liên thủ sao?”

Bạch Ngọc Đường đương nhiên sẽ không bị mấy lời này hù dọa, chắp tay sau lưng đứng trước linh đường nói: “Ta đến tìm Diệp Tinh.”

“Ngươi tìm đương gia của chúng ta làm gì?” Một hộ pháp của Nhất Diệp giáo hỏi hắn: “Giáo chủ của chúng ta đang đau lòng muốn chết, hôm nay cần phải phúng viếng Tiền giáo chủ, không tiếp khách.”

Bạch Ngọc Đường thấy mọi người cản đường cũng không nhiều lời, phất nhẹ tay giơ đao lên một cái, Vân Trung Đao ra khỏi vỏ rồi lại hoàn sao, một tiếng rồng ngâm vang lên.

Đám người giang hồ kia vừa bịt lỗ tai vừa lui lại phía sau, nhưng mà Bạch Ngọc Đường cũng chỉ dùng đao để truyền chút thanh âm mà thôi, hắn cũng không muốn động thủ.

Chỉ lát sau, thấy từ trong linh đường có một người đi ra.

Diệp Tinh mặc tang phục trắng, trên đầu đội một chiếc mũ tang, chậm rãi đi ra, phất tay chặn lại đám đồ đệ của Nhất Diệp giáo đang lo lắng đề phòng, đi xuống bậc thang, đến trước mặt Bạch Ngọc Đường.

“Ai nha!” Lâm Dạ Hỏa bình phẩm: “Diệp Tinh này ngoại hình cũng không tệ a!”

Trâu Lương cũng gật đầu.

Diệp Tinh tư văn nhã nhặn tạo cho người ta cảm giác đôn hậu thiện lương, vẻ mặt hiền lành, mặc dù đôi mắt có chút sưng đỏ nhưng cũng rất sáng.

Mọi người theo bản năng mà nhìn Triển Chiêu một cái.

Triển Chiêu mở to mắt nhìn —– Qủa thực rất thuận mắt a!

Tuổi tác của Diệp Tinh cũng xấp xỉ bọn Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, mặc dù còn trẻ tuổi nhưng cũng có chút khí khái của chưởng môn nhất giáo, nhìn có vẻ nghiêm túc nhưng cũng không hung ác ….

“Nhìn có vẻ rất tỉnh táo a!” Trâu Lương nói: “Không giống nói hay sinh sự không biết nói lý đi!”

“Ừ….” Lâm Dạ Hỏa cũng gật đầu: “Nhưng mà sẽ có những người giang hồ khác kích động hắn.”

Quả nhiên, chỉ thấy sau lưng Diệp Tinh còn có một người khác chạy đến, chính là Tiếu Trường Khanh.

Tiếu Trường Khanh vừa mới chạy đến cửa, đã nói: “Bạch Ngọc Đường, ngươi tới là thay Hồng Anh Trại nhận trách nhiệm hay là chối trách nhiệm?”

Bạch Ngọc Đường cũng không thèm liếc hắn một cái, chỉ nói với Diệp Tinh: “Nhất Diệp phu nhân không phải do nương ta cùng Ân phu nhân giết, hôm qua lúc trở về bọn họ còn rất tốt, một số người bị thương nhẹ mà thôi, nhưng mà ta đã thấy rất rõ ràng, Nhất Diệp phu nhân một chút thương tích cũng không có.”

Bạch Ngọc Đường vừa nói xong, bốn phía bắt đầu nổi lên tiếng nghị luận.

Thật ra ở đây cũng có rất nhiều người hôm qua cùng đến Hồng Anh Trại rối. Bọn họ cũng thấy rõ Nhất Diệp phu nhân hôm qua về rồi còn ôm hòm dược chạy khắp nơi băng bó cho mọi người, đúng là tình trạng rất tốt, cũng không hề bị thương.

“Nàng ta bị nương ngươi cùng Ân Lan Từ dùng kế ám toán …..” Tiếu Trường Khanh nói.

Bạch Ngọc Đường không đợi hắn nói xong, hỏi Diệp Tinh: “Ngươi có tin ta hay không?”

Mọi người trên lầu đều chống má, nhìn Diệp Tinh.

Diệp Tinh vẫn diện vô biểu tình, nhìn Bạch Ngọc Đường một lát, giơ tay lên, ý bảo tất cả những người đang lắm lời kia ngậm miệng chút.

Hiện trường an tĩnh lại, Diệp Tinh hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi xác định hôm qua lúc sư phụ ta trở về không hề bị thương?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Vậy nếu như thật sự là nàng chết trên tay nương ngươi thì sao?” Diệp Tinh hỏi.

“Ta bồi mệnh cho ngươi!” Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt nói.

Mọi người trên lầu sờ cằm ——- Ai nha…..

Diệp Tinh khẽ cau mày: “Vậy tại sao sư phụ ta lại chết?”

Bạch Ngọc Đường nói: “Còn cần điều tra!”

“Bạch Ngọc Đường ngươi há miệng nói gì chẳng được, nói miệng cũng không có bằng chứng!”

Lúc này mấy người giang hồ khác đều phản bác: “Thầy trò các ngươi quan hệ không minh bạch với người của Ma cung ….”

Bạch Ngọc Đường vẫn không thèm để ý đến bọn chúng như cũ, nói với Diệp Tinh: “Ngươi cũng muốn điều tra xem tại sao sư phụ của ngươi lại chết đi? Không nên bị người ta lợi dụng!”

Lâm Dạ Hỏa lắc đầu: “Ai nha, Bạch Lão Ngũ ăn nói rất vụng về a, lại còn lười giải thích nữa, chuyện như vậy thường bị tình cảm chi phối a, nói đơn giản như vậy sao người ta tin được!”

Triển Chiêu nhìn ánh mắt Diệp Tinh nhìn Bạch Ngọc Đường, nhẹ nhàng lắc đầu một cái: “Không …. Hắn tin tưởng!”

Tất cả mọi người sửng sốt, nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu nói: “Hắn thực sự coi Ngọc Đường là bằng hữu.”

Vừa dứt lời, liền thấy Diệp Tinh gật đầu một cái: “Ta tin ngươi!”

……….

Diệp Tinh vừa nói câu này, hiện trường trầm mặc một cái, sau đó lại “ồ” lên, nổ tung.

Mọi người luôn miệng khuyên hắn, ý là —– Không nên bị lừa gì đó!

Diệp Tinh cau mày hít sâu một hơi mà rống lên: “Câm miệng hết cho ta!”

Mọi người trên lầu cảm thấy tức cười, cũng cảm thấy phiền thay cho Diệp Tinh.

Diệp Tinh nhìn đám người bên dưới một lượt: “Các ngươi có đầu óc hay không? Các ngươi đã đến Hồng Anh Trại nháo loạn bao nhiêu lần, trở về có người nào bị chết chưa? Lại trùng hợp như thế, người của Khai Phong phủ vừa mới tới, Ân Hậu cùng Thiên Tôn vừa mới tới, sư phụ ta liền chết không rõ ràng! Lúc này nàng chết có lợi gì cho Hồng Anh Trại, có lợi cho Ma cung chứ?”

Quần hùng há to miệng, không nói lên lời.

Diệp Tinh nói: “Sư phụ ta chết kỳ hoặc, ta mặc kệ các ngươi có thù oán gì, các ngươi muốn Phái Thiên Sơn sụp đổ cũng được, muốn xưng bá võ lâm cũng được, không liên quan đến Nhất Diệp giáo của ta. Ta chỉ muốn tìm được hung thủ chân chính giết hại sư phụ ta. Nhất Diệp giáo ta quyết định, sư phụ ta chết không rõ ràng, vụ án này ta đi báo quan, nhờ Bao Đại Nhân xử lý!”

Mọi người há to miệng, Tiếu Trường Khanh tiến lên khuyên hắn: “Thiếu bang chủ, ngươi có tỉnh táo không a, không nên bị Bạch Ngọc Đường đầu độc, Bao Chửng cùng Triển Chiêu là một phe ….”

“Người cần tỉnh táo chính là ngươi.” Diệp Tinh cười lạnh một tiếng, nhìn Tiếu Trường Khanh: “Nói cho cùng không phải mọi chuyện đều do ngươi gây ra hay sao, ngươi đã làm được bao nhiêu chuyện tốt cho võ lâm Trung Nguyên? Ân Lan Từ cùng Lục Tuyết Nhi đã làm được bao nhiêu chuyện tốt cho võ lâm Trung Nguyên? Bao Đại Nhân đã từng oan uổng người tốt bao giờ chưa? Tối hôm qua sư phụ ta chết tại khách điếm này, ngươi lại ở chung khách điếm với nàng, người cuối cùng thấy nàng cũng là ngươi! Nếu như nàng chết có thể khơi mào cho võ lâm Trung Nguyên cùng liên thủ tấn công Ma cung, như vậy thì càng đúng ý của ngươi, hiềm nghi của ngươi cũng không nhỏ hơn Ân Hậu đâu!”

Tiếu Trường Khanh há to miệng không thể phản bác được tiếng nào, mà mọi người trên lầu cũng trợn mắt há miệng —– Trực tiếp thật!

Nói xong, Diệp Tinh ra lệnh cho thủ hạ của mình: “Đem thi thể của sư phụ ta tới nha môn, đặt trong băng quan, thu lại linh đường, đợi sau khi tìm được hung thủ hại chết sư phụ ta rồi mới phát tang.” Nói xong, lại nhìn đám người giang hồ tại chỗ: “Làm phiền các ngươi tự thanh tỉnh lại đầu óc một chút, các ngươi có ai sống qua một trăm tuổi từng thấy Ân Hậu hại người thì đến tìm Ân Hậu mà hỏi tội, chớ có đổ lên đầu con cháu, Ân Lan Từ cùng Triển Chiêu đã từng hại qua một giang hồ chính phái nào chưa?”

Nói xong, vung tay áo lên, giận đùng đùng mà đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường: “Đi, ta dẫn ngươi đến xem thi thể của sư phụ ta, ta còn mang theo mấy lang trung cùng ngỗ tác tới, cùng nghiệm thi.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, đi cùng Diệp Tinh.

Mọi người tại chỗ yên lặng như tờ.

Hồi lâu sau, Lâm Dạ Hỏa trên lầu hai khách điếm cũng phồng mặt: “Nương nha, sau nhiều năm như vậy, cuối cùng thì võ lâm Trung Nguyên cũng đã xuất hiện được một người có đầu óc bình thường.”

Trâu Lương cũng gật đầu: “Không dễ a!”

Hoàng Nguyệt Lâm vỗ tay: “Tư duy rất rõ ràng a! Đám võ lâm trung nguyên vốn đầu đầy rêu tảo giờ lại có được một người có trí lực bình thường a!”

Gia Cát Lữ Di cùng Lục Thiên Hàn cũng dở khóc dở cười, đúng là, Diệp Tinh này tỉnh táo, khôn khéo cùng rất hiểu đạo lý ngoài dự đoán của mọi người đi.

Triển Chiêu đứng bên cửa sổ, nhìn Bạch Ngọc Đường cùng Diệp Tinh dưới lầu đang mang người hộ tống thi thể Nhất Diệp phu nhân về nha môn.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại liếc mắt nhìn trên lầu hai khách điếm, chỉ chỉ với Triển Chiêu, ý là ——- Mời Bao Đại Nhân đến một chuyến đi.

Triển Chiêu gật đầu, nhưng đồng thời cũng không hiểu sao lại dâng lên một loại cảm giác ——- Có chút quái dị.

“Ai.” Lâm Dạ Hỏa vỗ vỗ Triển Chiêu còn ngẩn người: “Thật may là gặp được một người đầu óc vẫn còn tỉnh táo, nhanh chóng gọi Công Tôn đến nghiệm thi đi!”

Trâu Lương mang theo ảnh vệ đi trước: “Ta đi thông báo cho Bao Đại Nhân cùng Bàng Thái sư đến nha môn nhận án.”

“Nga….” Triển Chiêu lấy lại tinh thần, gật đầu một cái. Đúng vậy, Diệp Tinh hiểu chuyện, còn rất hiểu nghĩa khí, có thể nói là rất tin tưởng Bạch Ngọc Đường, mình nên vui vẻ mới đúng, chỉ là ….

Triển Chiêu không biết tại sao, đột nhiên có một loại cảm giác khó chịu, luôn cảm thấy trong dạ dạy có gì đó rất không thoải mái, chẳng lẽ ăn nhầm điểm tâm gì đó sao? Không đúng a …. Triển Chiêu nhìn sắc trời một chút, gần trưa rồi mà, đáng lẽ mình phải đói mới đúng chứ, sao lại cảm thấy đầy ứ bụng a?

Mọi người cùng nhau đi xuống lầu, Triển Chiêu lòng đầy nghi ngờ cộng thêm một chút bứt rứt không yên đi xuống theo, đột nhiên lại nghe thấy Gia Cát Lữ Di dùng thanh âm rất nhỏ mà tới một câu: “Buồn bực a?”

Triển Chiêu sửng sốt, nhìn nàng.

Chỉ thấy Lục di của hắn khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Không phải buồn bực đâu, là cảm giác nguy cơ đến rồi đó!”

Vừa nói Gia Cát Lữ Di vừa chọc chọc má Triển Chiêu còn đang ngơ ngẩn: “Thố miêu a, con nên rộng lượng chút đi a!”