Long Đồ Án

Quyển 12 - Chương 323: Đầu mối của tai họa




Ăn xong điểm tâm rồi, bên ngoài lại truyền đến mấy tiếng gọi: “Chiêu Chiêu, Tâm can bảo bối a!”

Tất cả mọi người nhảy dựng, Ân Hậu nhìn trời, Ân Lan Từ bưng chén cháo nói với Triển Chiêu: “Cô cô béo của con đến rồi!”

Triển Chiêu nhảy dựng lên, lúc này chỉ thấy từ bên ngoài có một thân ảnh màu vàng nhào đến, tất cả mọi người đều thoáng qua một cảm giác, hình như một con gà con thật lớn nha ….

Thân ảnh kia lăn thẳng đến trước mặt Triển Chiêu, nhảy lên …. Ôm!

Lúc này mọi người mới có thể nhìn rõ ràng, thì ra người chạy vào là một a di mặc một một bộ váy vàng a.

Vị Cô cô béo này của Triển Chiêu nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, ngoại hình vô cùng phúc hậu, béo núc ních còn mặc một màu vàng tươi, nhìn thật sự chẳng khác nào chú gà a. Nàng cũng không cao, sau lưng còn đeo một bọc hành lý cực lớn, không biết đựng gì trong đó nữa.

Triển Chiêu giới thiệu với mọi người: “Vị này là Hoàng Nguyệt Lâm, là Hoàng di trong Thất di Xích Chanh Hoàng Lục Thanh Lam Tử. Nhưng mà gọi Hoàng di nghe không hay lắm cho nên từ nhỏ chúng ta gọi nàng là Bàn cô cô.”

Mọi người nhìn nhau một cái, Hoàng Nguyệt Lâm …..

Lâm Dạ Hỏa tò mò: “Là Giang Đồn Hoàng Nguyệt Lâm sao?”

Hoàng Nguyệt Lâm nháy mắt mấy cái, gật gật đầu với Lâm Dạ Hỏa: “A nha, khuê nữ kiến thức thật tốt nha!”

Khóe miệng Lâm Dạ Hỏa co giật, chỉ chỉ mũi mình: “Con là nam!”

Hoàng Nguyệt Lâm há to miệng.

Ngay sau đó nhanh chóng nói lại, chỉ Trâu Lương bên cạnh Lâm Dạ Hỏa: “Kia mới là cô nương!”

Trâu Lương đang uống trà, ngẩn người.

Mọi người nhìn hắn, đều không hiểu —- Lâm Dạ Hỏa mặc một thân đỏ chói lại rất xinh đẹp, bị nhận nhầm là nữ còn có thể hiểu được, nhưng mà Trâu Lương nhìn thế nào cũng không thể nhận lầm được đi?

Triển Chiêu nhắc nhở nàng: “Cô cô, đó cũng là nam a!”

Hoàng Nguyệt Lâm lại há to miệng lần nữa, cuối cùng chỉ Tiểu Tứ Tử: “Không đúng không đúng rồi, vậy kia mới là khuê nữ!”

Mọi người vô lực, vị di nương này của Triển Chiêu hình như mắt không được tốt.

Tiểu Tứ Tử méo miệng bất mãn: “Tiểu Tứ Tử cũng là nam!”

“Ai nha!” Hoàng Nguyệt Lâm nhịn không được than: “Sao gần đây nam tử đứa nào cũng đều đẹp thế a? Vậy bảo các cô nương phải sống thế nào đây nha?”

Tất cả mọi người dở khóc dở cười.

Hoàng Nguyệt Lâm lại híp mắt nhìn những người khác, lúc này, mấy người khác lại đi từ bên ngoài vào, người đi đầu tiên chính là Lam Hồ Ly mặc váy lam: “Tiểu Bàn a! Ngươi nhìn không rõ thì đừng có nói lung tung a!”

Sau lưng Lam Hồ Ly, một nữ nhân cao gầy mặc váy lục cũng nói: “Mắt nàng không tốt lắm, lại cầm tinh con heo, bình thường mắt đều mờ mờ ảo ảo, chỉ có xuống nước mới nhìn rõ ràng.”

Mọi người trong lòng hiểu được, nghe nói Giang Đồn Hoàng Nguyệt Lâm thiên phú dị bẩm, cho dù có ở trong nước đen cũng có thể nhìn được rõ ràng, lên bờ thì nhìn không rõ lắm, cô nương này có thể nói là người bơi giỏi nhất thiên hạ bây giờ đi.

Bạch Ngọc Đường quan sát Hoàng Nguyệt Lâm một cái, đây chính là người duy nhất trên giang hồ bơi giỏi hơn Tứ ca hắn.

Mà nói đến thân thế của vị Hoàng di này của Triển Chiêu, đúng là thần kỳ.

Hoàng Nguyệt Lâm sinh ra trong một gia đình ngư dân, vẫn luôn sống trên thuyền. Tương truyền, nàng mới sinh ra chưa được bao lâu, có một ngày nương nàng ôm nàng đi dạo trên thuyền, đột nhiên một trận gió thổi qua, nương nàng ôm nàng không chắc lắm, nàng cứ thế bị rơi xuống biển.

Phụ thân nàng nhảy xuống tìm một vòng nhưng không thấy nàng đâu, nghĩ là bị sóng biển cuốn đi rồi, cả nhà đều vô cùng thương tâm đau đớn.

Ai ngờ ngay tối hôm đó, phụ mẫu nàng cả đêm trằn trọc trong thuyền không cách nào ngủ được, lại nghe được từ bên ngoài có tiếng Hải đồn kêu, lại có tiếng khóc của hài tử. Chờ đến khi phụ mẫu nàng chạy ra ngoài nhìn thì thấy có một đám Cá heo bên cạnh thuyền, trên lưng một chú cá heo còn có một nữ oa nhi đang nằm khóc.

Câu chuyện quỷ dị này của Hoàng Nguyệt Lâm cũng không biết có mấy phần là thật mấy phần là giả, chỉ biết từ đó nàng xưng bá vùng sông nước, chỉ cần xuống nước, dù là có bao nhiêu người cũng không làm gì được nàng. Vốn dĩ người giang hồ gọi nàng là Giao Long, nhưng vì quá béo, trông tròn xoe như một con cá heo cho nên mới gọi là Giang Đồn như vậy.

Hoàng Nguyệt Lâm ở trong nước rất lâu, sau một lần chiến thuyền thủy quân bị lật đổ hoàn toàn lại bặt vô âm tín, người ta đều nghĩ nàng đã chết rồi, không ngờ lại ở ẩn trong Ma cung.

Mọi người lại lần nữa cảm khái, Ma cung đúng là nơi ngọa hổ tàng long a.

Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn nữ tử mặc y phục xanh biếc vừa mới tới, gọi tiếng: “Lục di!”

Mà kỳ quái chính là, đồng thanh gọi Lục di với Triển Chiêu còn có một người nữa —— Triệu Phổ.

Tất cả mọi người nhìn Triệu Phổ, Công Tôn đứng bên cạnh Triệu Phổ, nghe được hình như Triệu Phổ gọi không phải là Lục di mà là Lữ di.

Lục di đưa tay sờ đầu Triển Chiêu, đồng thời cũng nhìn Triệu Phổ đã chạy đến bên cạnh mình rồi: “Ai da, lớn vậy rồi a, đúng là đã lâu không gặp rồi.”

Mọi người nhìn nhau một cái, Công Tôn đột nhiên hỏi: “Lữ Di …. Gia Cát Lữ Di?”

Tất cả mọi người giật mình, Bao Đại Nhân cũng ngẩng đầu nhìn: “Thật sao?”

Triệu Phổ đi tới, đường đường là một Cửu Vương gia quyền cao chức trọng như vậy lại quỳ một chân hành đại lễ với nữ nhân mặc lục y kia, mọi người giật mình mà há to miệng.

Lữ Di vội vàng đỡ hắn dậy: “Ai nha, không dám nhận!”

Triển Chiêu không hiểu nhìn Triệu Phổ: “Hai người quen nhau sao?”

“Mười mấy năm không gặp rồi.” Triệu Phổ rất sảng khoái mà chỉ Lục di: “Nàng chính là người dạy ta làm sao để đánh giặc đó!”

Mọi người lại kinh hãi thêm lần nữa.

Lữ Di nhẹ nhàng phất tay một cái, ngăn lại: “Cơ duyên trùng hợp mà thôi, những năm đó ta ở đại mạc buồn chán, cũng phải phiền ngươi theo ta giải sầu.”

Bao Đại Nhân sờ râu, nói: “Năm đó, Trưởng nữ Thục Vương gia Gia Cát Minh, Gia Cát Lữ Di mười sáu tuổi đã lấy thân phận quân sư giúp đỡ Thục Vương nam chinh bắc chiến, đất Thục vốn dĩ binh mã ít ỏi nhưng nhờ có chiến lược xuất chúng của nàng cho nên vẫn luôn bất bại. Sau đó Triều đình dốc toàn binh lực bình Thục, nàng dùng mưu bình hạ toàn bộ phản loạn trong Thục quân xong, bản thân cũng không chịu quy thuận cho nên lưu vong đại mạc …. Không ngờ lại có một đoạn kỳ duyên với Vương gia như vậy.”

“Ai.” Gia Cát Lữ Di khẽ mỉm cười: “Cuối cùng lại dạy phải con cháu của Triệu gia, coi như là trả nợ đi, năm đó ta cũng đã gây không ít phiền toái cho phụ thân hắn.”

Triệu Phổ lại còn rất vui mừng: “Năm đó ta còn rất nhỏ, nương ta bị đưa tới Hoàng triều để hòa thân, vốn dĩ là muốn nhờ vào binh lực Đại Tống giúp cho bộ tộc của mình không bị quân Liêu ức hiếp. Nhưng mà sau đó nương ta lại ôm ta trở về, vì vậy sự che chở của Đại Tống cũng không còn nữa, bộ tộc lúc nào cũng phải đối mặt với nguy cơ. Năm đó ta ở trên núi quan sát quân tình của quân Liêu, lúc nằm vẽ bản đồ liền gặp được người. Sau đó người dạy ta làm sao để đánh giặc, làm thế nào có thể đối đầu với cường địch, cũng là người nói cho ta biết những địa thế trọng yếu của Hắc Phong Thành, sau này có cơ hội nhất định phải kiến tạo lại ngôi thành nhỏ đó thành cửa ngõ Tây Bắc, chỉ cần Hắc Phong Thành đứng vững thì biên cương Đại Tống có thể nói là vững như bàn thạch.”

Mọi người kinh ngạc —- Vậy Hoàng tộc Đại Tống hẳn là phải vô cùng cảm tạ vị Túc địch này đi.

Ngoại hình Gia Cát Lữ Di không quá đẹp nhưng lại thanh tú cao gầy, nhìn qua cũng mang lại cho người ta cảm giác vô cùng cơ trí. Nàng vỗ vỗ vai Triệu Phổ, cười nói: “Năm đó ta nhàn rỗi đi dạo khắp nơi, thấy một tiểu hài nhi đang học vẽ, trò chuyện với nó mấy câu mới biết nó đang nghĩ cách tiêu diệt quân Liêu.”

Mọi người bất đắc dĩ nhìn Triệu Phổ, thì ra nhỏ như vậy đã đặc biệt ghét Dã Lư a.

Còn đang nói chuyện, Hồng Cửu Nương cũng đã đến, sau lưng nàng còn có một nhóm Lão thái, Lão đầu đủ loại dáng vẻ, nhưng vừa mới vào trong đã động tác thống nhất, nhảy thẳng đến bá lấy Triển Chiêu: “Chiêu Chiêu!”

Triển Chiêu giãy giụa mãi mới thoát ra khỏi vòng tay của chúng lão được, lần lượt giới thiệu từng người cho mọi người, thì ra đây chính là chín vị tinh thông y thuật dược lý của Ma cung.

Công Tôn hành lễ gia mắt với mọi người, trò chuyện một chút về Phạm Quỳnh hoa liền phát hiện quả nhiên những vị này đều hiểu rất rõ.

“Sơn trà hoa ….” Ma Y Tằng Khải nghe Công Tôn nói liền cau mày: “Nếu như là thụ phấn tự nhiên hẳn là sẽ không tạo ra nhiều như vậy, có lẽ là do có người cố ý phối giống hai loại này với nhau để tạo ra giống thảo dược mới, sau đó mới trồng với số lượng thật lớn.”

“Hay là mọi người thử đi nghiên cứu đống trà hoa thật lớn trong viện trước đi!” Triển Chiêu kéo mấy lão đầu lão thái đã ôm xong mình rồi nhảy qua ôm Bạch Ngọc Đường ra. Từ sau lần Bạch Ngọc Đường chiến Quần Ma ở Thường Châu phủ kia, những lão đầu Ma cung này cũng rất quen thuộc với hắn, cả ngày Ngọc Đường tới Ngọc Đường lui. Triển Chiêu lại lần nữa cảm khái, đừng nhìn Bạch Ngọc Đường tính tình lãnh đạm như vậy, nhưng lại rất ngọt miệng, lại rất ngoan ngoãn, mới nói mấy câu đã có thể dụ dỗ được Chúng lão mất rồi. Cả đám Lão đầu lão thái Ma cung đều khen hắn không dứt miệng, Triển Chiêu gật đầu —— Chuột quả nhiên có cách của hắn a!

Bạch Ngọc Đường lại tính toán một chút, lần trước mới qua cửa của hơn một trăm Ma đầu, hẳn là nhóm hơn một trăm người công phu thấp nhất trong Ma cung đi, những nhân vật thực sự lợi hại cũng chưa tới đâu. Nhìn Giang Đồn Hoàng Nguyệt Lâm cùng Gia Cát Lữ Di đang đứng bên cạnh quan sát mình kia, Bạch Ngọc Đường cũng nhịn không được mà cảm khái, ít nhất còn có hơn một trăm Ma đầu còn chưa thèm lộ diện đâu! Những người đó hẳn cũng là cao thủ tuyệt đỉnh đi!

Triệu Phổ cũng nhịn không được mà than thở, nếu như Ma cung tái xuất giang hồ, đây tuyệt đối chính là môn phái đệ nhất thiên hạ, đơn giản mà nói chính là nơi ngọa hổ tàng long, nhân tài nhiều hơn lá rụng. Bây giờ nghĩ lại một chút, thực sự rất cần phải cảm ơn Ân Hậu tập trung nhóm người cấp bậc siêu đại cao thủ này vào trong Ma cung, để một đám Lão ma đầu chơi chung một chỗ trong núi so với để mỗi người tự mình nháo loạn người khác bên ngoài, đến muốn dẹp yên cũng không dẹp nổi đúng là tốt hơn nhiều.

Công Tôn liền dẫn theo chín vị Ma đầu đi phân thảo dược.

Tiểu Tứ Tử vốn dĩ cũng muốn chạy theo, nhưng mà những thảo dược này dược tính chưa rõ, Tiểu Tứ Tử lại quá nhỏ, Công Tôn không cho bé theo.

Những người khác thì ngồi trong sân viện, cùng thương lượng án tử.

Ân Hậu nhìn bốn Đại nha đầu Xích, Hoàng, Lam, Lục, thêm hai người Ân Lan Từ cùng Lục Tuyết Nhi, lại có tám nha đầu béo đứng bên xung quanh cùng Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi cũng chạy đến, có chút vô ngữ: “Các ngươi tới hết làm gì hả?”

Hoàng Nguyệt Lâm chống má chọc Ân Hậu: “Củng chủ, rõ ràng là người ta nhắm vào người a! Chúng ta mang Tiểu Lục Nhi đến hiến kế cho người, đừng để cho kẻ khác ám toán đi!”

Lam Hồ Ly cũng gật đầu.

Ân Hậu cấm ngữ.

Hồng Cửu Nương nói với Bao Đại Nhân: “Đại nhân, ngươi có chuyện gì cứ sai Tiểu Lục Nhi làm a, đầu nàng cực tốt, cộng cả ba trăm cái đầu của Ma cung lại cũng không thông minh bằng nàng đâu.”

Bao Đại Nhân nhanh chóng chắp tay: “Nào dám sai bảo, từ lâu đã vô cùng ngưỡng mộ đại danh của Gia Cát cô nương rồi!”

Bao Duyên vẫn luôn ngẩng mặt mà nhìn Gia Cát Lữ Di, một hồi lâu sau mới hỏi nàng: “Lục di a, người thật sự là hậu nhân của Khổng Minh Tiên Sinh sao?”

Mọi người cũng hiếu kỳ, thật ra thì năm đó có một truyền thuyết, nói là họ Gia Cát ở đất Thục chính là hậu nhân của Gia Cát Khổng Minh, trong đó Gia Cát Lữ Di còn được người ta miêu tả là có ngoại hình y hệt như Gia Cát Lượng trong truyền thuyết kia.”

Gia Cát Lữ Di xua tay: “Ai mà biết được.”

Bàng Dục cũng tới: “Cô nãi nãi a, người biết bày trận đồ sao?”

Một đám tiểu hài nhi cứ hỏi tới hỏi lui vô cùng ồn ào, Bao Đại Nhân nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ý là ——- Đừng ồn ào, bàn chính sự quan trọng hơn.

Thiên Tôn ngồi yên một chỗ chịu không nổi, chạy đi tìm bọn Công Tôn hái thảo dược, Ân Hậu cảm thấy rất nhàm chán, cũng đi với hắn.

Vì vậy, chỉ để lại mọi người đang thương nghị.

Ân Lan Từ thấy Ân Hậu đi rồi mới hỏi Lam Hồ Ly: “Tình huống trên đường thế nào rồi?”

Lam Hồ Ly lắc đầu một cái: “Bây giờ vẫn chưa rõ lắm, vô cùng loạn. Người ta bố trí theo dõi gần Ứng Thiên phủ có quay về báo, Tam Thánh khác của Tứ Thánh Tây Hải cũng đã đến rồi, có lẽ bây giờ cũng đã đến Hứa quận rồi. Tin tức Nhất Diệp phu nhân đã chết vẫn chưa được truyền ra, nếu truyền ra rồi có khi mấy hảo bằng hữu của nàng cũng sẽ kéo đến đòi công đạo cho nàng ta đi.”

Bạch Ngọc Đường nhịn không được mà cau mày: “Nhất Diệp phu nhân có rất nhiều bằng hữu trên giang hồ.”

“Đúng vậy.” Cửu Nương gật đầu: “Lại còn đều là những môn phái lớn, Nhạc Phong của Phái Thiên Sơn cũng quen biết với nàng, Nhất Diệp giáo quy mô cũng rất lớn, mà giáo chủ bây giờ hẳn là ngươi có quen biết đi?”

Bạch Ngọc Đường cau mày, hình như cũng có chút khó xử.

Lâm Dạ Hỏa chống cằm: “Người đứng đầu Nhất Diệp giáo bây giờ chính là Diệp Tinh, trên giang hồ ai mà không biết hắn chính là bạn rượu của Bạch Ngọc Đường ngươi a.”

Tất cả mọi người đều nhìn Bạch Ngọc Đường, Diệp Tinh cùng Bạch Ngọc Đường quen biết từ lâu rồi, hai người rất hợp tính, người giang hồ đều biết giao tình của hai người này rất tốt.

Lúc Diệp Tinh vừa mới kế nhiệm giáo chủ của Nhất Diệp giáo, Tứ Ma Nam Hải có cừu oán với Nhất Diệp phu nhân đến gây phiền phức cho hắn. Trùng hợp khi đó Bạch Ngọc Đường đến tham dự lễ nhậm chức của Diệp Tinh, thuận tiện thay hắn đánh bay Tứ Ma. Từ đó giang hồ mới biết hai người có giao tình. Dù sao thì, có giao tình với Bạch Ngọc Đường là chứng tỏ có được chỗ dựa là Phái Thiên Sơn cùng Hãm Không Đảo, mà đương nhiên quan trọng nhất chính là có được chỗ dựa của tòa núi cao vạn trượng sừng sững Thiên Tôn, người giang hồ cũng biết không dễ có thể đắc tội nổi. Cũng chính vì vậy, mặc dù Diệp Tinh còn rất trẻ nhưng sau khi lên thừa kế không bao lâu cũng đã dễ dàng ổn định được cục diện.

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Vậy …. Phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại khiến huynh đệ tương tàn sao?”

Bạch Ngọc Đường cau mày, nói: “Diệp tinh cũng không phải là người không biết nói đạo lý, nếu như thật sự Nhất Diệp phu nhân bị người ta hại chết, hắn chính là người muốn tra ra nguyên nhân cái chết của nàng hơn ai hết, ta cũng có thể đi nói chuyện với hắn một chút, dù sao cũng tốt hơn so với Tiếu Trường Khanh không biết nói đạo lý kia.”

Tất cả mọi người đều gật đầu, ngược lại cũng đúng.

Còn đang nói chuyện, đã thấy Ngô Nhất Họa phe phẩy quạt đi từ ngoài vào.

Cửu Nương quay lại nhìn hắn một chút, nghe được gì rồi?

Ngô Nhất Họa thu quạt, ngồi xuống bên cạnh Cửu Nương, nhìn mọi người một chút, nói: “Ta nghe được, sáng nay phát hiện Nhất Diệp phu nhân đã chết trong phòng mình rồi, còn nguyên nhân cái chết là gì …. Đến nay vẫn chưa ai biết.”

“Không ai biết nguyên nhân cái chết sao?” Mọi người khó hiểu.

Ngô Nhất Họa nói: “Nghe nói thi thể không có ngoại thương, cũng không có nội thương, không có dấu hiệu trúng độc, chỉ cứ thế tắt thở mà thôi.”

Tất cả mọi người cau mày.

Âu Dương Thiếu Chinh nhịn không được nói: “Có phải do Lão nhân gia tuổi lớn quá rồi nên cứ thế đi không?”

Mọi người nhìn nhau một cái —– Trùng hợp vậy?

“Không hẳn.” Lục Tuyết Nhi lắc đầu một cái: “Nội lực của Nhất Diệp phu nhân rất thâm hậu, thuộc về dạng thọ trung chính tẩm mới đúng.”

“Nếu có thể để Công Tôn nghiệm thi thì tốt rồi.” Triển Chiêu lầm bầm: “Nhất định có thể tra ra cái gì đó.”

“Nếu nói đến biện pháp vô thanh vô tức mà giết người ….” Ân Lan Từ suy nghĩ hồi lâu, nhìn Lục Tuyết Nhi bên cạnh.

Khóe miệng Lục Tuyết Nhi co giật: “Hình như hai chúng ta có thể, Thiên Tôn cùng phụ thân ngươi có thể, phụ thân ta cùng Vô Sa đại sư …. Ai cũng có thể làm được.”

Mọi người nhìn nhau một cái, than thở —– Có những lúc, công phu quá tốt cũng khiến mình bị hiềm nghi lớn hơn a.

“Tình hình trước mắt cũng chưa rõ ràng lắm.” Thái sư nói: “Tốt nhất là có thể tìm hiểu rõ ràng thêm một chút.”

Triển Chiêu gật dầu: “Ta đến Hứa quận xem một chút.”

Bạch Ngọc Đường cũng đồng ý, vì vậy bọn Triệu Phổ ở lại canh giữ Hồng Anh Trại, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương rời Hồng Anh Trại đến Hứa quận, đồng hành với mấy người còn có Lục Thiên Hàn, Gia Cát Lữ Di cùng Hoàng Nguyệt Lâm.

Trên đường đi, Triển Chiêu thấy Gia Cát Lữ Di hơi cau mày, vẻ mặt không vui, liền hỏi: “Lục di, người lo lắng sao?”

Gia Cát Lữ Di gật đầu một cái: “Chỉ sợ đây chỉ mới là mở đầu mà thôi, phiền toái lớn hơn vẫn còn chưa đến đâu.”

Thật không may, Gia Cát Lữ Di đoán quả không sai, tai họa lớn hơn đang dần ập tới, vẫn đang chờ mọi người ở Hứa quận kia.