Mọi người tới Hồng Anh Trại, nhìn từ xa đã cảm thấy kiến trúc này vô cùng tinh xảo rồi, nhưng sau khi vào trong lại càng bị choáng ngợp hơn nữa.
Hồng Anh Trại này được kiến tạo từ gỗ cùng đá, toát ra sự chắc chắn lại càng thêm đẹp đẽ, đặc biệt là ở mỗi khe ở góc nhỏ đều có những dây tường vi đỏ quấn quanh, khiến cho toàn bộ sơn trại trông cứ như thiên tạo tự nhiên vậy.
Mọi người không khỏi cảm khái —– Một công trình thật tinh xảo a.
Do Hồng Anh Trại sơn thủy hữu tình lại thêm khí hậu rất ôn hòa, hoàn cảnh cũng tốt cho nên có rất nhiều chim tới, nào là Anh Vũ xinh đẹp bay lượn trên sườn núi dát hoa đỏ rực rỡ, nào là Tiên hạc ung dung nhàn nhã cạnh hồ, còn có Bồ nông thoải mái bơi lội trong đầm hay Cò trắng vỗ cánh thảnh thơi trên cành cây cao vút, tất cả đều tạo lên bức tranh sống động vô cùng.
Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường đi lên một cây cầu gỗ hình vòng cung, chẳng khác nào hiến bảo mà chỉ cho Bạch Ngọc Đường xem ao sen dưới cầu.
Bạch Ngọc Đường vừa mới cúi đầu nhìn, liền hơi nhướng mi một cái, chỉ thấy giữa những bông sen bát ngát, có mấy đôi uyên ương đang bơi lội tung tăng.“Phụ thân, đó có phải là uyên ương hay không a?”
Tiểu Tứ Tử lần đầu nhìn thấy uyên ương, cũng kéo Công Tôn hỏi.
Lâm Dạ Hỏa cùng Tiêu Lương lại đích thị là hai tên nhà quê lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, cũng cảm thấy choáng váng, thật là nhiều chim, thật là đẹp a!Công Tôn gật đầu, chỉ phía sau ao sen, có một thác nước nhỏ được hình thành ngay trong hồ nước: “Bên kia.”
Tất cả mọi người nhìn theo hướng tay Công Tôn chỉ, thấy được bên trong có mấy đôi thiên nga, hắc bạch đều đủ cả, đang song song bơi lội.
Bao Đại Nhân cũng nhịn không được mà sờ râu gật đầu: “Đúng là thế ngoại đào viên a!”
Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu mà nhìn Triển Chiêu: “Nhà của ngươi có nhiều nước như vậy, sao ngươi lại không biết bơi?”
Khóe miệng Triển Chiêu co giật, nhìn hắn: “Ngươi còn dám nói ta, ngươi ở ngay trên đảo, bốn bên là nước mà chẳng phải ngươi cũng không biết bơi đó sao!”
Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy rất buồn cười.
Đình đài lầu các trong Hồng Anh Trại cùng không phải là dạng Tiểu kiều nước chảy như điển hình ở Giang Nam, mà kết cấu giống như một loại cơ quan bằng gỗ, những điểm nối tiếp đều được xây dựng theo kết cấu khung hoặc chiết góc, xen kẽ là những hình dáng kinh ngạc mỗi khi chuyển hướng, tất cả kiến trúc tạo cho người ta cảm giác đẹp, vững chắc cùng giản dị.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Kiến trúc này là do ai kiến tạo?”
“Từng nghe qua Mộc Công Lỗ Sơn Hàn chưa?”
Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường hơi kinh ngạc: “A, là hậu nhân của Lỗ Ban trong truyền thuyết đó sao?”
Triển Chiêu gật đầu.“Toàn bộ Hồng Anh Trại này đều do Sơn Hàn kiến tạo.”
Ngô Nhất Họa lắc lư đi từ dưới lên, nói: “Hắn ở viện Tây trong Hồng Anh Trại, nếu ngươi thích kiến trúc có thể đến hàn huyện cùng hắn một chút, có thể nói chuyện được đó!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, hắn nghe tiếng vị cao nhân này đã lâu, tuổi tác người này hẳn cũng không còn nhỏ nữa đi. Nghe nói Triệu Quang Nghĩa từng mời hắn dựng cung điện, ai ngờ Lỗ Sơn Hàn lại còn mắng Triệu gia là quân giặc cướp nước, suýt chút nữa bị xử trảm, sau đó hắn lại thần bí mà biến mất trong ngục.
Nhắc tới ….
Triệu Phổ sờ cằm: “Nghe nói năm đó vì Lỗ Sơn Hàn giỏi về hóa giải phòng ốc, tất cả nhà giam đều không thể giam giữ được hắn. Sau đó Thái tông liền hạ lệnh tạo một thạch ngục mười ba tầng để giam hắn lại …. Nhưng mà chỉ trong một đêm lại bị người ta đánh thủng, Lỗ Sơn Hàn cũng biến mất từ đó!”
“Mười ba mặt tường …”
Bạch Ngọc Đường cảm thấy thủ pháp này sao mà quen thuộc.
Ngô Nhất Họa vui vẻ a: “Đúng là Thiên Tôn cứu ra, năm đó hắn cứu Lỗ Thiên Hàn ra chủ yếu là vì muốn hắn giúp một tay sửa chút đồ, sửa xong rồi liền ném hắn vào Ma cung.”
Vừa nói, Ngô Nhất Họa vừa nhìn Triệu Phổ đang chạy theo, nói: “Ngươi cẩn thận a, Lỗ Sơn Hàn ghét nhất là người của Hoàng thất họ Triệu đó.”
Triệu Phổ nghe xong mở to mắt nhìn: “Cái này tốt, ta cũng ghét mà, nói không chừng còn có thể hàn huyên chút đi.”
Mọi người nhìn trời, tên Hoàng tôn Triệu gia Triệu Phổ này thật đúng là không thèm nể mặt Liệt tổ liệt tông mình một chút nào đi.
Công Tôn xách theo hòm thuốc, vừa đi vừa hỏi Hồng Cửu Nương bên cạnh: “Cửu di a, con nghe nói Yêu Ma Qủy Quái Tứ Y đang ở trong Ma cung có phải không?”
Tất cả mọi người tò mò: “Yêu Ma Qủy Quái?”
Triển Chiêu giải thích: “Là bốn vị huynh đệ, cực kỳ tinh thông dược lý, Yêu Y, Ma Y, Qủy Y, Quái Y!”
Cửu Nương gật đầu: “Đều ở cả, ngươi muốn gặp họ sao?”
Công Tôn nói: “Không biết họ có hiểu về Phạm Quỳnh hoa không?”
Ngô Nhất Họa phe phẩy quạt, suy nghĩ một chút: “Phạm Quỳnh hoa? Chính là loại thảo dược trong truyền thuyết kia sao? Thật sự có à?”
Công Tôn lấy ra một túi hoa cho hắn xem.“A!”
Ngô Nhất Họa đã hiểu ra: “Khó trách sao Hứa quận lại có nhiều người điên đến vậy, thì ra là do thứ này gậy họa!”
“Những người tinh thông y thuật cùng độc thuật ở Ma cung có chín người.”
Cửu Nương nói: “Ta gọi đến cho các ngươi đi, cách đây cũng không xa, ngày mai là có thể tới rồi.”
Nó xong nàng nhảy khỏi cầu.
Mọi người nhìn thân ảnh Hồng Cửu Nương nhoáng một cái như hòa nhập vào trong biển hoa màu đỏ kia, lại cảm khái thêm lần nữa …. Lỗ Sơn Hào xây dựng đây không phải là một sơn trại mà là một bức tranh tuyệt mỹ a.
Bên trong Hồng Anh Trại cũng có rất nhiều người, không khí giang hồ môn phái cũng đậm hơn so với Ánh Tuyết Cung một chút, nhưng mà cũng có chỗ giống với Ánh Tuyết Cung chính là, đặc biệt nhiều nữ.
Ngoại trừ tám nha đầu béo ra, vẫn còn có mấy bà bà, nhìn qua thì đều giống như những bà bà giúp đỡ dọn phòng nấu cơm, nhưng mà mọi người chỉ liếc mắt một cái cũng âm thầm kinh hãi, người nào cũng có nội lực cực cao a!“Chiêu Nhi, trước tiên đi an bài chỗ nghỉ ngơi cho mọi người đã đi.”
Triển Thiên Hành nói với Triển Chiêu: “Sương phòng cũng chuẩn bị xong rồi, tập trung ở Đông sương viện, phòng các ngươi cũng ở cạnh nhau, cũng tiện cho việc bàn luận công việc. Nghỉ ngơi một chút rồi đi ăn cơm, ăn cơm sẽ nói chuyện tiếp!”
Triển Chiêu gật đầu, dẫn theo mọi người đến Đông viện, Lục Tuyết Nhi cùng Bạch Hạ đi cùng mọi người, Triển Thiên Hành cùng Ân Lan Từ dẫn theo mấy gia nhân đi chuẩn bị cơm tối.
Lúc này Bạch Ngọc Đường lại nghe thấy Ân Hậu hỏi Lục Thiên Hàn: “Lúc ta không có ở đây, có ai đến quấy rối không?”
Lục Thiên Hàn bất đắc dĩ nhìn hắn: “Ngươi nghĩ là ai cũng dám đến trêu chọc khuê nữ của ngươi sao?”
“Đó là có hay không a?”
Ân Hậu khoanh tay hỏi.
Lục Thiên Hàn nhìn Vô Sa.
Vô Sa nói: “Ta nói ngươi cũng không được tức giận a!”
Ân Hậu nhướng mày lên.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cố ý đi chậm chút, chờ nghe lén.“Cừu gia của ngươi tới!”
Vô Sa nói.
Ân Hậu cau mày: “Ta có nhiều cừu gia, ngươi nói ai?”
“Khi các ngươi ở Hứa quận không gặp qua người của Lưu Vân Hải sao?”
Lục Thiên Hàn cảm thấy buồn bực: “Lúc trước có một nhóm người tới, bị khuê nữa của ngươi dọa cho sợ chạy mất, bọn chúng nói là lão Tiếu cũng đến rồi, lúc này hẳn đang ở Hứa quận đi!”
Sắc mặt Ân Hậu khó coi thêm mấy phần: “Tiếu Trường Khanh?”
“Còn có họ Tiếu khác dám chọc giận ngươi nữa sao?”
Vô Sa hỏi ngược lại.“Phiền phức.”
Ân Hậu cau mày: “Vẫn không thể làm thịt hắn, chỉ có hắn hay là cả ba tên khác cũng đến?”
“Trước mắt chỉ có một.”
Vô Sa bất đắc dĩ.“Tiếu Trường Khanh sao?”
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày: “Hải chủ Lưu Vân Hải, Tiếu Trường Khanh sao?”
Vô Sa gật đầu: “Chính là lão Thủy quái đó!”
“Lưu Vân Hải là chỗ nào vậy?”
Triệu Phổ dù sao cũng không phải người giang hồ cho nên tương đối hiếu kỳ.“Một hòn đảo trên Biển Tây, xung quanh có mây che phủ cho nên mới được đặt tên như vậy.”
Lâm Dạ Hỏa nói cho Triệu Phổ, Âu Dương cùng Trâu Lương, thêm một đám ảnh vệ chút kiến thức giang hồ phổ thông: “Ở Biển Tây có bốn đảo, cũng có bốn đảo chủ, mỗi hòn đảo đều không lấy tên riêng của đảo mà lấy tên gọi của biển. Theo thứ tứ chính là Lưu Vân Hải, Trầm Tinh Hải, Vong Xuyên Hải và Phạm Thiên Hải ….”
Vừa nói hắn vừa nhìn Ân Hậu: “Bốn đảo chủ này đều là tử địch của Ân Hậu đi?”
Ân Hậu bĩu môi: “Tử địch thì quá đề cao bọn họ rồi, bốn tên đó chỉ là bốn tên côn đồ cắc ké mà thôi.”
Thiên Tôn ở bên cạnh gật đầu.
Triển Chiêu có chút buồn bực, tại sao hắn chưa từng nghe qua, vì vậy liền tò mò đến hỏi: “Bốn người này không phải đều là thế ngoại cao nhân sao? Tại sao lại gây thù chuốc oán chứ?”
Bạch Ngọc Đường cũng chưa từng nghe qua.
Trâu Lương nhìn Lâm Dạ Hỏa một chút, Lâm Dạ Hỏa liếc Vô Sa một cái, ý là —– Hắn cũng chỉ nghe qua sư phụ hắn nói mà thôi. Mà mấy lão đầu cũng nhìn Vô Sa, ý là —– Ngươi thật lắm miệng! Sao lại nói chuyện này cho tiểu bối chứ?Vô Sa cảm thấy rất vô tội —– Phải giao lưu nhiều với đồ đệ mình chứ!Thiên Tôn liền góp sang, lắm miệng nói cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: “Tình địch a! Tình địch đó!”
Triển Chiêu sửng sốt: “Tình địch?!”
Tất cả mọi người đều nhìn Ân Hậu.
Ân Hậu nhìn trời, không hứng thú mà phất tay áo một cái, xoay người đi, nói là đến trù phòng kiếm đồ ăn.
Vô Sa che miệng: “Ai nha, xấu hổ a!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn mấy người bọn họ, ý là —– Chuyện gì xảy ra nha?Triển Chiêu hỏi: “Chẳng lẽ bốn lão đầu kia thầm mến ngoại mẫu con?”
Thiên Tôn nhìn Lục Thiên Hàn, Lục Thiên Hàn lắc đầu một cái, nhìn Vô Sa, ý là —— Ngươi nói đi, dù sao thì ngươi cũng là tên thích bát quái nhất!Vô Sa nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: “Không phải là ngoại mẫu của ngươi, khi ngoại công ngươi gặp ngoại mẫu ngươi tuổi đã rất lớn rồi, ngoại mẫu ngươi khinh công rất tốt a, đuổi theo hắn chạy khắp thế gian, cuối cùng mới có thể đuổi kịp hắn.”
Khóe miệng Triển Chiêu co giật, khó trách khinh công hắn lại tốt đến vậy, thì ra cả hai người đó đều giỏi khinh công.“Vậy chuyện mấy tình địch kia là sao a?”
Bạch Ngọc Đường khó có lúc cũng bát quái như thế.
Thiên Tôn góp tới, nói: “Ngươi không biết đâu, lúc trẻ Lão Qủy rất đào hoa đó! Hệt như ngoại công ngươi!”
Mọi người lại liếc Lục Thiên Hàn một cái.“Khụ khụ.”
Lục Thiên Hàn cau mày: “Sao lại kéo cả ta vào, nói về hắn á, đoạn kia của hắn rất đặc sắc.”
“Đương niên đệ nhất mỹ nhân giang hồ là ai? Biết không?”
Vô Sa hỏi.
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng quay đầu nhìn Lục Tuyết Nhi.
Lục Tuyết Nhi cười nói: “Là của hai mươi năm trước rồi.”
“Đệ nhất mỹ nhân giang hồ hiện nay hẳn là Hứa Thiều Hoa của Từ gia bảo ở Nam Hải.”
Lâm Dạ Hỏa có vẻ biết rất rõ: “Còn có một Oanh Tiểu Hồng của Hồng Tụ Bang ở Lạc Hà, thêm một Thiên hạ đệ nhất cơ có danh xưng là Lạc Khuynh Thành. Ba người này được người ta phong là giang hồ đệ nhất mỹ nhân, cũng tự xưng là giang hồ đệ nhất mỹ nhân, xinh đẹp ngang ngửa nhau, công phu cũng không kém cạnh nhau là bao.”
Mọi người nhìn hắn, ý là —– Ngươi cũng biết rõ quá đi.
Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, tay nhẹ nhàng đụng hắn, hỏi: “Ngươi biết mấy người này a?”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, sờ cằm.
Khóe miệng Triển Chiêu co giật: “Ngươi đều biết hết?”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời: “Ngẫu nhiên mà thôi.”
Triển Chiêu có chút ngạc nhiên: “Vậy ai đẹp nhất?”
Bạch Ngọc Đường nhướng mi: “Nương ta!”
Lục Tuyết Nhi khẽ mỉm cười, đúng là nhi tử hiểu mình nhất.“Nghe giọng của ngươi ….”
Triển Chiêu dù sao cũng hiểu Bạch Ngọc Đường rất rõ, đối với những người hắn không muốn nói chuyện và những người hắn không mấy thích đều không muốn nhắc tới: “Có thù oán sao?”
“Không phải là thù oán, chẳng qua là không thấy đẹp lắm.”
Bạch Ngọc Đường rất thành thật chỉ chỉ vào ngực nói: “Đối với nữ nhân mà nói thì chỗ này còn quan trọng hơn là khuôn mặt.”
Tất cả mọi người nghiêng đầu: “Ngực á?”
Bạch Ngọc Đường cấm ngữ. (*)(*) Chỗ này: Bạn Bạch Bạch chỉ vào “ngực”
ý muốn nói đến “cái tâm”
, đúng là mệt cho mấy tên tâm tư đen tối chỉ biết nhìn thấy cái trước mắt a ~~~~Triển Chiêu có chút ngạc nhiên: “Hứa lão gia tử của Từ gia bảo không phải là người đứng đầu Nam Hải sao, khuê nữ của hắn cũng là đại gia khuê tú. Oanh Tiểu Hồng là muội muội của Lạc Hà vương, danh tiếng cũng không tệ. Lạc Khuynh Thành là ca cơ, đúng là danh tiếng không quá tốt, nhưng không phải là ngươi không luôn giao tiếp với những nữ tử phong trần rất tốt sao?”
Bạch Ngọc Đường tiếp tục không nói gì.“Có chuyện kể à?”
Lâm Dạ Hỏa cũng tiến đến hỏi.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn một đám người rảnh rỗi trợn mắt vểnh tai nghe bát quái của mình, ngay cả Bao Đại Nhân cùng Bàng Thái sư cũng hứng thú muốn nghe nữa.
Bạch Ngọc Đường phất tay chặn lại: “Chuyện này có gì hay mà nói, chỉ là du ngoạn giang hồ ngẫu nhiên gặp phải, gặp rồi cảm thấy bình thường mà thôi, nói chuyện chính đi.”
Mọi người suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng, rõ ràng đang nói chuyện ân oán của Ân Hậu mà, sao lại kéo đến cả đương kim mỹ nữ giang hồ vậy.
Lâm Dạ Hỏa nhéo sư phụ hắn: “Nói trọng điểm a!”
Vô Sa nói: “Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ chính là nhi nữ của bang chủ Tứ Hải, người ta gọi là Tứ Hải Thánh nữ, Dạ Vũ Tâm, Tứ Hải bang năm đó tài cao thế mạnh, là đệ nhất bang phái giang hồ, hẳn là các ngươi đã từng nghe qua đi? Nhưng mà dù sao cũng là truyện của trăm năm trước rồi.”
Tất cả mọi người gật đầu, là người giang hồ đều biết đến Tứ Hải bang.“Tứ Hải Bang năm đó chiếm cứ toàn bộ Tây Hải.”
Vô Sa nói tiếp: “Bốn đảo chủ của Tây Hải kia vốn là sư huynh của Dạ Vũ Tâm, cũng là thanh mai trúc mã của nàng, công phu của bọn họ đều là do bang chủ Tứ Hải, Dạ Hạo dạy cho.”
Mọi người gật đầu tiếp, cái tên Dạ Hạo này trên giang hồ cũng như sấm bên tai, một người đảm nhiệm danh vị Thiên hạ đệ nhất trước Thiên Tôn.“Các ngươi nghĩ a, khuê nữ của Dạ Hạo, lại xinh đẹp như vậy.”
Vô Sa khoanh tay nói: “Cô nương kia rất đẹp.”
Lục Thiên Hàn gật đầu: “Còn đẹp hơn cả khuê nữ của ta.”
Mọi người trợn mắt nhìn nhau —– Thật có lực thuyết phục.“Sau đó thì sao?”
Triển Chiêu hỏi: “Sao lại biến thành tình địch?”
“Năm đó người theo đuổi Dạ Vũ Tâm quá nhiều, bốn vị sư huynh kia của nàng cũng vô cùng yêu nàng, nhưng mà nha đầu kia lại làm bậy.”
Vô Sa lắc đầu: “Gặp được Ân Hậu rồi liền nhất định nói nếu không phải hắn sẽ không lấy chồng.”
Triển Chiêu há to miệng —– Thật nhìn không ra a! Ngoại công còn được hoan nghênh như vậy?“Nhưng mà đáng tiếc.”
Vô Sa bất đắc dĩ: “Lão Qủy không thích nàng.”
“Tại sao?”
Triển Chiêu khó hiểu: “Nàng không phải người tốt sao?”
“Nàng rất tốt.”
Thiên Tôn cùng Lục Thiên Hàn đều gật đầu: “So với tên khốn phụ thân nàng đúng là tốt hơn rất nhiều!Tất cả mọi người đều từng nghe nói qua, Dạ Hạo nổi danh giang hồ năm đó thực ra lại là tên ngụy quân tử, Tứ Hải bang sở dĩ chia năm xẻ bảy chính là vì dã tâm của hắn quá lớn.“Không thích thì không thích thôi.”
Lục Tuyết Nhi khoanh tay cười: “Không phải cứ tốt là sẽ cảm thấy thích được.”
Tất cả mọi người gật đầu, cũng đúng, có một số chuyện cần dựa vào cảm giác cùng duyên phận, không thể cưỡng cầu, nhất là chuyện tình cảm.“Sau đó, Dạ Hạo bày mưu muốn hại chết Lão Qủy.”
Thiên Tôn chêm vào một câu: “Cô nương kia vì cứu hắn mà chết, chuyện xưa đơn giản như vậy đấy!”
Mọi người giật mình.“Vì sao Dạ Hạo muốn hại chết ngoại công con?”
Triển Chiêu không hiểu.
Vô Sa cùng Lục Thiên Hàn cười lạnh: “Một trăm năm trước có ai mà không muốn giết ngoại công ngươi a?”
Triển Chiêu nghe được câu này, sắc mặt liền sầm xuống.
Thiên Tôn vỗ vỗ vai hắn: “Tóm lại mọi chuyện cũng qua cả rồi.”
“Bởi vì nữ nhân mình yêu mến vì ngoại công con mà chết cho nên bọn họ vẫn còn ghi hận đến giờ sao?”
Triển Chiêu hỏi.“Ghi hận cộng thêm cả đố kỵ đi, tóm lại là có lý do.”
Vô Sa bất đắc dĩ: “Trước khi Dạ Vũ Tâm chết, Tứ Hải bang đã sụp đổ rồi, rất nhiều người muốn tranh thủ cơ hội này một chút cho nên lúc đó Tứ Hải bang đều tràn ngập nguy cơ. Dạ Vũ Tâm trước khi chết có cầu xin Ân Hậu giúp nàng bảo tồn chút cơ nghiệp của Tứ Hải bang, mà quan trọng nhất chính là đừng để cho người giang hồ tru diệt tất cả đồng môn của nàng.”
Mọi người cau mày, năm đó Tứ Hải bang tan đàn xẻ nghé nhưng vẫn chưa bị tuyệt diệt, thì ra là có Ân Hậu giúp đỡ a.
Thiên Tôn lắc đầu than thở: “Ân cứu mạng đương nhiên phải báo đáp, cho nên Lão Qủy không cách nào làm thịt mấy tên đồng môn của Dạ Vũ Tâm kia. Vốn dĩ đã bặt vô âm tín nhiều năm, có thể gần đây nghe được chuyện Ân Hậu có hậu nhân cho nên mới điên rồi!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Hiểu rồi, bọn họ cảm thấy Dạ Vũ Tâm đã vì Ân Hậu mà chết, theo lý Ân Hậu đáng lẽ nên vì nàng mà không được cưới vợ sinh con, ai biết người không những có thê tử sinh nhi nữ rồi, ngay cả ngoại tôn cũng có luôn cho nên bọn họ không cam lòng, đúng không ạ?”
“Tám phần là vậy đi.”
Lục Thiên Hàn nói: “Bốn tên này rất phiền toái, lại nhắc tới, cừu gia của Ân Hậu đúng là không ít chút nào.”
“Ta cũng nghe được chút tin tức, không biết có thật hay không nữa.”
Lục Tuyết Nhi nói: “Những cừu gia kia hình như đã liên thủ với nhau, nói muốn trước khi chết tìm Ân Hậu chấm dứt tất cả.”
Triển Chiêu nghe xong mà chỉ muốn cau mày, bốn người kia đã thuộc cấp bậc chí tôn võ lâm, sống đến bây giờ hẳn không hề yếu! Mặc dù bây giờ cao thủ ở Hồng Anh Trại cũng không ít, cho dù toàn bộ võ lâm tới muốn tư đấu cũng không sợ. Nhưng mà, vẫn câu nói cũ, oan oan tương báo đến bao giờ mới xong đây! Triển Chiêu hiểu rõ, ngoại công hắn không phải ác nhân, rất nhiều chuyện thù oán đều do hiểu lầm mà ra, cần phải nghĩ biện pháp thật tốt giải quyết triệt để những ân oán này một lần mới được.