Long Đồ Án

Quyển 11 - Chương 300: Yêu cùng Dược




Mọi người ở Dao Hương các thu hoạch rất khá, đồng thời cũng cảm thấy thật nhức đầu, liệu có nên nghĩ cách hủy bỏ cái hẹn ở Hạo Thiên Lâu ngày mai hay không đây, hay là đừng ăn món súp chân giò ấy nữa a? Nhưng mà món ăn là do người ta dọn, còn thêm vào loại thảo dược ngay cả ngân châm cũng không thử ra được, ai biết được ngoại trừ súp chân giò ra, bọn chúng còn bỏ độc vào món ăn khác không nữa chứ. Vì vậy, mọi người cũng không còn cách nào khác hơn là trông cậy vào Triệu Phổ đang đi tìm Bát Vương gia để bàn bạc.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng trở về Khai Phong phủ, tìm Bao Đại nhân thương lượng một chút.

Vừa mới vào đến cửa viện của Bao Đại nhân, đã nhìn thấy Bao Đại nhân cùng Bao phu nhân đang ngồi uống trà, hình như cũng vừa thảo luận về cái gì đó.

Thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, dẫn theo Công Tôn, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đi vào, liễn vẫy vẫy bọn họ, bảo họ ngồi xuống cùng nhau uống trà nói chuyện.

Chờ cho mọi người đem đầu mối tra được từ Dao Hương Các nói xong rồi, Bao Đại nhân lại xem thư do Ti Đông viết, cũng cảm thấy khó nghĩ.

“Kỳ quái a!” Bao Đại nhân cau mày nghĩ mãi cũng không hiểu: “Vương Phong lại liên kết với người của Dao Hương Các hạ độc khách của Hạo Thiên Lâu nhiều lần như vậy ….”

Bao phu nhân cũng xem sổ sách, nói: “Kỳ quái, người bị hạ độc cũng không phải là Hoàng cung quý tộc, không phải là những khách nhân có nhiều tiền một chút, có học thức một chút, mà hạ độc cũng không nhằm giết chết người ta, chẳng qua chỉ là để cho người ta mất trí nhớ mà thôi, này là có mưu đồ gì chứ?”

Còn đang thảo luận thì Bàng Thái sư cũng tới, vừa đi vào vừa nói: “Lão Bao a, ta tra được một ít chuyện.”

Bao Đại nhân bảo hắn ngồi xuống trước đã, cũng bảo hắn đừng có nói vội mà hãy xem thư của Ti Đông đi, nói rồi đưa thư cho hắn xem.

Sau khi Thái sư xem thư xong, cũng nhíu mày: “A, không khác mấy với những gì Lão phu tra được, ta họi người quen ở lục bộ, có người nói gần đây hình bộ có chút kỳ quái, những phạm nhân chết khó hiểu ngày càng nhiều, đặc biệt là những trọng phạm, khiến cho những người trong nhà giam đều đồn đại có quỷ ăn thịt người. Mặt khác, những tù binh bị đi đày lại đột nhiên bặt vô âm ín, có truy xét thì đều nói là nửa đường bị bệnh chết.”

Chờ cho Thái sư nói xong, Bao Chửng nhìn hắn một lúc lâu mới mở miệng: “Ta nói này ….”

Bàng Thái sư xua tay, nói: “Đừng có giục, nếu như chỉ biết có vậy thôi mà lão phu đã dám đến tìm ngươi sao! Ta thực sự còn hỏi thăm được một chút nữa.”

Tất cả mọi người cùng tò mò mà nhìn Thái sư, tâm nói hắn hỏi thăm được đầu mối quan trọng nào không?

“Sách.” Thái sư chép miệng một cái trước khi nói: “Chuyện này …. Liên quan đến chút chuyện nhà người ta, nếu như không phải vì cần để tra án cũng không tiện nói sau lưng người khác.”

Tất cả mọi người đều bị hắn chọc cười.

Bao Chửng bật cười: “Ngươi cứ nói đi.”

“Là thế này.” Thái sư bưng chén trà, nhỏ giọng nói: “Thật ra thì, mặc dù Vương Phong có hôn ước với Công chúa, thế nhưng chẳng qua cũng chỉ là hôn nhân chính trị mà thôi.”

Bao Đại nhân có chút buồn cười nhìn Bàng Thái sư đang thần thần bí bí: “Vương Phong chẳng qua chỉ là nghĩa tử của Vương Thừa tướng, tuổi còn nhỏ hơn Công chúa một chút, Vương Thừa tướng cũng sớm thoái lui rồi, mà coi như còn tại triều thì quyền lực liệu có lớn bằng một nửa của ngươi không? Nếu tìm Vương Phong để bàn hôn nhân chính trị còn không bằng trực tiếp chiêu người thành phò mã có phải tốt hơn không?”

“Ta phi!” Bàng Cát bị Bao Đại nhân nói, tức đến giậm chân: “Ai nha! Nói hôn nhân chính trị chỉ là nói cho dễ nghe, nói khó nghe chính là Công chúa vì thích Vương Phong mà ra tay chia rẽ ái tình người ta!”

Tất cả mọi người sững sờ.

“Chia rẽ ái tình là có ý gì?” Triển Chiêu tò mò: “Vương Phong vốn có ái nhân rồi sao?”

“Có, là một cô gái bình dân của một gia đình chuyên làm ô, ngoại hình xinh đẹp, chỉ đáng tiếc là bị câm.” Thái sư nói: “Nghe nói, hồi đó, khi Vương Phong còn là một học sinh của Thái học viện, có một lần trên đường gặp mưa lớn, mà trùng hợp như thế, hắn lại chạy đến mái hiên nhà cô nương kia tránh mưa. Đại khái hẳn là do muốn tiết kiệm cho nên chỉ định tránh một chút chứ cũng không muốn mua ô. Nhưng mà, lại bị cô nương kia nhìn thấy, liền cho hắn mượn một cây dù.”

Tất cả mọi người cùng thiêu mi —– Thái sư cũng thật giỏi a, cái gì cũng có thể hỏi thăm được.

“Từ đó về sau thường đến đó, cô nương kia mặc dù không nói được, thế nhưng chữ viết lại rất đẹp. Hai người càng gần gũi nhau, quan hệ lại càng tốt, nghe nói còn tự định chung thân nữa.” Thái sư nói tiếp: “Vương Phong rất giỏi vẽ tranh. Mà lúc ấy, công chúa cũng không có được như bọn Triệu Lan, có thể đến Thái học viện học. Công chúa yêu thích vẽ tranh, muốn mời một họa sư đến dạy, cho nên, Hoàng thượng mới cho nàng chọn một bức tranh trong số rất nhiều bức tranh được đưa đến, để cho chủ nhân của bức tranh ấy đến dạy nàng. Lại trùng hợp như thế, công chúa nhìn một cái liền chọn trúng bức họa của Vương Phong, cũng là để hắn vào cung dạy vẽ cho công chúa. Hai người thường xuyên qua lại, Vương Phong cũng không có chú ý nhiều, thế nhưng công chúa lại đem lòng yêu thương hắn, liền đem chuyện này nói với Hoàng thượng. Mà Hoàng thượng lúc đó, cũng chính là Tiên hoàng, đồng thời là ca ca của công chúa, tình cảm của hai người rất tốt. Ngài vừa nghe nói Hoàng muội mình có người yêu mến, cho nên đặc biệt mời Vương Thừa tướng dẫn theo Vương Phong vào cung dự tiệc. Sau khi quan sát nhân phẩm, tướng mạo, khí chất của Vương Phong rồi, lại thấy hắn là nghĩa tử của Vương Thừa tướng, thấy vậy cũng không có thất lễ chút nào, cho nên mới chỉ hôn cho hắn. Thế nhưng, lúc đó tình cảm của Vương Phong và cô nương kia đã rất sâu đậm rồi, người nhà cô nương đó còn đã coi Vương Phong là nhi tế nữa. Các ngươi nghĩ mà xem a, đây chính là công tử của Thừa tướng gia đó, mặc dù cũng không phải con ruột, thế nhưng, nhà mình là bình dân bách tính, con gái mình lại bị câm, như vậy cũng đã là trèo lên được rất cao rồi. Hai vị trưởng bối đều cảm thấy con gái mình rất có phúc cho nên vốn dĩ rất vui mừng, ai biết được, chẳng bao lâu sau Hoàng thượng lại hạ lệnh chỉ hôn.”

Tất cả mọi người đều cau mày, đây căn bản chính là chia rẽ uyên ương đi, Tiên hoàng trước khi hạ chỉ cũng nên hỏi người ta một câu chứ.

“Vương Phong là một người rất có lương tâm.” Thái sư chậm rãi nói: “Lúc Thánh chỉ vừa mới hạ xong, Thừa Tướng vô cùng cao hứng, Vương Phong được chiêu thành phò mã, điều này có nghĩa là sau này tiền đồ vô lượng a! Thế nhưng, lúc Thừa tướng rất cao hứng nói cho Vương Phong, hắn lại nhất định không chịu.”

Tất cả mọi người nhướng mi, không khỏi cảm thấy có chút hảo cảm với tên Vương Phong chuẩn bị hạ độc bọn họ này.

“Vương Phong sống chết cũng không chịu a, nhất định muốn cưới cô nương câm kia.” Thái sư thở dài: “Tiểu tử này, hồi đó cũng là một người rất chung tình a, Thừa tướng khuyên lên khuyên xuống hắn cũng không chịu, còn định bỏ trốn cùng cô nương câm kia nữa. Nhưng mà Thánh chỉ đã hạ rồi, nếu không thành thân thì đồng nghĩa với kháng chỉ, phải bị chém đầu. Hơn nữa, công chúa không chọn đi chọn cô nương câm, đây chính là không muốn lăn lộn chốn quan trường nữa a, như vậy tiền đồ sau này cũng hủy luôn rồi. Sau đó, nghe nói là cô nương kia không muốn liên lụy đến tình lang của mình cho nên đã treo cổ tự vẫn.”

“Chết rồi?!” Tất cả mọi người cả kinh.

“Còn có biện pháp nào khác nữa a.” Thái sư phẩy tay, bất đắc dĩ: “Cô nương kia cũng chẳng thể trơ mắt nhìn Vương Phong vì nàng mà kháng chỉ thành thân đi? Làm phò mã rồi thì không được nạp thiếp, đồng nghĩ với đời này vô vọng bên nhau rồi, có lẽ tính cách nàng cũng khá cương liệt, nếu như đời này đã không được bên nhau, vậy thì cứ đợi kiếp sau đi!”

Tất cả mọi người có chút không biết nói sao.

Bạch Ngọc Đường nhìn Thái sư một chút, hỏi: “Cô nương kia thực sự tự sát sao?”

Triển Chiêu cau mày: “Ngươi nghi ngờ ….”

Bạch Ngọc Đường nói: “Vương Phong đã vì nàng mà kháng chỉ, này chứng tỏ hắn không sợ chết, nếu như người yêu đã chết rồi, hắn nếu như có vì tình mà chết theo cũng rất hợp lý đi.”

Tất cả mọi người sờ cằm, nhìn Thái sư.

Thái sư vui vẻ hẳn lên, nói: “Chuyện này nói đến cũng kỳ lạ, cửa hàng ô nhà cô nương kia, ngay sau ngày cô nương tự vẫn chết liền đóng cửa, phụ mẫu nhi tử đi đâu cũng không ai biết. Có nhiều người nói là công chúa biết chuyện này, phái người đến cho nhà kia rất nhiều bạc, bảo bọn họ mang khuê nữ mình đi càng xa càng tốt. Cũng có người nói là Hoàng thượng phái ảnh vệ, cả đêm đến đuổi người nha cô nương ấy đi, hoặc là đã làm thịt họ rồi, tóm lại, loại đồn đại nào cũng có …. Chỉ là sau đó Vương Phong lại ngoan ngoãn thành thân cùng công chúa, mà lại ân ái với công chúa nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy hắn có nữ nhân nào khác bên ngoài, rất chuyên nhất. Điều kỳ quái duy nhất chính là, từ đó về sau Vương Phong cũng không có tới lui với nghĩa phụ hắn là Vương thừa tướng nữa …. Cho nên, lại có rất nhiều người cho rằng, chính Vương Thừa tướng đã hại chết cô nương kia.”

Thái sư nói đến đây, chỉ thấy Bao Đại nhân lắc đầu liên tục: “Không thể nào, với tính cách của Thừa tướng, căn bản sẽ không bao giờ làm khổ một cô nương câm đâu.”

“Cái này ta cũng tin tưởng.” Thái sư gật đầu: “Hơn nữa dù sao thì Vương Phong cũng là nghĩa tử của hắn, đến nhi tử thân sinh hắn cũng sẽ không làm đến như vậy, lão đầu này ngay cả một con kiến cũng không giết …. Vẫn luôn có cảm giác hắn có điều gì đó.”

“Vương Kỳ cũng đã nói.” Triển Chiêu nói: “Gia gia hắn rất không thích nhắc đến Vương Phong, khi nghe đến Hạo Thiên Lâu còn nổi giận nữa.”

Bao Đại nhân gật đầu một cái: “Xem ra, cô nương câm năm đó đúng là một đầu mối.”

Triển Chiêu gật đầu, lại vừa nháy mắt với Bạch Ngọc Đường mấy cái, ý là —– Ngày mai công vụ bề bộn rồi, chúng ta cúp học đi!

Bạch Ngọc Đường lập tức gật đầu —– Cái đó nhất định rồi!

Mọi người lại tiếp tục bàn chuyện vụ án, Bao Đại nhân lại chú ý tới, Bao phu nhân vẫn luôn nhìn chằm chằm một tờ giấy lấy từ trong Dao Hương Các ra, đó chính là tấm da dê vẽ cách dùng người sống luyện đan.

Bao Đại nhân nhìn thấy nàng thất thần, liền nhẹ nhàng vỗ nàng: “Phu nhân?”

“À?” Bao phu nhân ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng hồi phục tinh thần lại.

“Bản vẽ này có vấn đề gì sao?” Bao Đại nhân hỏi.

“Nga ….” Bao phu nhân cười cười, hỏi Bao Đại nhân: “Chàng có nhớ Trần Nhị Lang sống trong ngôi miếu đổ nát trước kia hay không a?”

Bao Đại nhân hơi sửng sốt, gật đầu: “A…. Là khất cái điên điên khùng khùng, thần thần quỷ quỷ Trần Nhị Lang kia sao?”

Bao phu nhân gật đầu một cái.

“Trần Nhị Lang gì a?” Triển Chiêu tò mò.

Bao phu nhân nói: “Gần nhà chúng ta có một ngôi miếu đổ, trong đó có một người ăn mày điên điên khùng khùng, tên gọi Trần Nhị Lang. Hắn rất thích đi theo tướng công, nói là ở bên cạnh hắn rất an toàn.”

Tất cả mọi người sửng sốt, sau đó có chút dở khóc dở cười, ở bên cạnh Bao Đại nhân quả thực rất an toàn.

“Người này có chút điên khùng, cũng không có nơi nương tựa.” Bao Đại nhân nói: “Nhưng mà rất hay đi theo ta, thỉnh thoảng cũng có thể trò chuyện mấy câu, bình thường lúc ăn cơm xong ta đều chuẩn bị cho hắn một phần. Sau khi ta đến Thái học viện đọc sách, liền bảo phu nhân cho quản gia thay ta chiếu cố hắn, dù sao thì hắn mười mấy tuổi đã phải đi ăn xin, thân thế cũng đáng thương.”

Bao phu nhân gật đầu: “Ta thường cho quản gia đến đưa cơm cho Trần Nhị Lang. Có một lần, hắn đột nhiên nhắn quản gia về nói với ta, bảo ta hôm đó không được ra ngoài, sẽ xảy ra chuyện không hay. Hôm đó, ta vốn muốn đi dâng hương, nghe hắn nói vậy liền không đi nữa. Ai ngờ hôm đó trời đột nhiên đổ mưa lớn, lũ lớn đã cuốn đi rất nhiều người lên núi dâng hương, bởi vì ta nghe theo lời hắn nói nên mới tránh được một kiếp.”

“Thần kỳ như vậy?” Công Tôn kinh ngạc: “Hắn biết xem khí trời hay là biết coi vận mệnh?”

Bao phu nhân lắc đầu một cái, nói: “Cũng không rõ lắm. Sau đó lại có một lần, ta mang theo Vân Nhi ra ngoài du ngoạn, hắn đột nhiên đi theo ta, nói là cùng đường với ta, để giúp ta cản sát khí. Ta cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng mà cũng không đuổi hắn đi …. Sau đó, lúc ta cùng Vân Nhi đi từ cửa hiệu ra, hắn đột nhiên kéo chúng ta một cái. Ai biết được, lúc đó từ trên nóc nhà lại rớt xuống một cái xà ngang rất lớn …. Thì ra là bên trên đang có người sửa nóc phòng a.”

Bao Đại nhân kinh ngạc nhìn nương tử nhà mình: “Sao từ trước đến giờ phu nhân chưa từng nhắc tới?”

“Trần Nhị Lang nói không được nói cho lão gia biết.” Tiểu nha hoàn Vân Nhi ở bên cạnh chen miệng nói leo vào: “Nói là sợ ngài đánh đổ vại dấm.”

Tất cả mọi người đều yên lặng nhẫn cười, Bao Đại Nhân hơi lung túng mà sờ cằm, có chút nghi ngờ: “Vậy là hắn không bị điên sao?”

“Điên.” Nha hoàn gật đầu: “Hắn hay lầm bầm một mình, hẳn là lúc điên lúc không đi, thế nhưng mà tổng cộng hắn cũng đã cứu phu nhân bốn năm lần đi?”

Bao phu nhân gật đầu: “Phải đến bốn năm lần đó!”

“Đó là quý nhân a.” Bao Đại Nhân tò mò: “Lúc này Trần Nhị còn ở ngôi miếu gần nhà nữa không?”

Bao phu nhân lắc đầu: “Sau một lần hắn nói ta phải cẩn thận đề phòng lửa liền đi mất rồi, hôm đó có sét đánh, sài phòng cũng bị cháy, may mà đã sớm có chuẩn bị cho nên cả nhà cũng không sao. Trước khi đi, hắn có nói với thiếp, chàng nuôi hắn ăn cơm năm năm, hắn cứu thiếp năm lần coi như đã trả đủ.”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc mà nhìn Bao Chửng, ý là —– Ngài nuôi một tên khất cái ăn cơm năm năm?

Bao Đại Nhân sờ cằm: “Sớm biết vậy mời hắn ăn thêm mấy năm nữa đi.”

Mọi người đều cảm thấy buồn cười, đây chính là những gì mà người ta hay nói, ở hiền gặp lành đi.

“Trần Nhị Lang thì có quan hệ gì với vụ án này?” Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi.

“À, cái dược đỉnh này.” Bao phu nhân chỉ cái lò luyện đan dùng để nấu tim người sống trên tâm da dê kia, nói: “Ta nhớ rõ năm đó Vân Nhi chạy đến nói với ta, nói là Trần Nhị Lang điên rồi, muốn ta cho hắn năm trăm lượng bạc.”

Vị nha hoàn Vân Nhi bên cạnh kia gật đầu: “Đúng nha, Trần Nhị Lang đến cửa gọi ta đến, nói ta đi truyền lời, bảo là hắn muốn năm trăm lượng bạc.”

Mọi người hỏi Bao phu nhân: “Phu nhân cho?”

Bao phu nhân gật đầu một cái, nói: “Ta bảo Vân Nhi cầm ngân phiếu năm trăm lượng cho hắn.”

Khóe miệng mọi người co giật —— Phu thê này đúng là rất xứng đi, một người vô duyên vô cớ nuôi người ta năm năm, một người lại tự dưng cho người ta năm trăm lương bạc.

Chuyện sau đó phu nhân bảo Vân Nhi nói tiếp.

Vân Nhi nói: “Ta cầm bạc đưa cho hắn, cũng cảm thấy kỳ quái, tâm nói hẳn là Trần Nhị Lang mang đi đánh bạc đi? Cho nên ta cùng Hà Nhi đi theo hắn.”

Vừa nói xong, nha hoàn tên Hà Nhi kia cũng nói giúp: “Chúng ta phát hiện, hắn không có đến sòng bạc, cũng không đi diêu quán, mà chạy đến một cửa hàng rèn a! Hắn lấy một bản vẽ đưa cho thợ rèn, nói hắn rèn giúp một cái lư hương. Thợ rèn kia nhìn bàn vẽ một cái nói khó làm, Trần Nị Lang liền đem ngân phiếu năm trăm lượng kia cho hắn, bảo hắn làm xong. Thợ rèn đó cả năm kiếm cũng không có được lấy nổi một trăm lượng nha, cho nên cũng không từ chối nữa, chuyên tâm rèn giúp hắn.”

Vừa nói, hai nha đầu kia liền đưa tay chỉ vào bản vẽ, nói: “Y hệt cái này.”

Tất cả mọi người cả kinh.

“Cũng không hẳn là giống hệt.” Bao phu nhân tương đối tỉ mỉ, nhẹ nhàng xua tay áo, nói: “Hắn trước khi từ giã ta có ôm cái dược đỉnh này, hình dạng rất giống lư hương, nhỏ hơn cái này rất nhiều, đại khái cao khoảng hai thước thôi, vừa vặn hắn ôm trong ngực. Ta tò mò hỏi hắn dùng cái đó để làm gì, hắn nói dùng để chế dược, dược liệu của hắn cũng đã thu thập đủ rồi, cần phải đi, sau này nếu rảnh sẽ đến gặp ta cùng ….” Vừa nói vừa nhìn Bao Chửng một cái: “Tiểu bằng hữu.”

Bao Đại Nhân cũng thấy vui vẻ lên, tâm nói Trần Nhị Lang kia lớn hơn mình mấy tuổi a, vậy mà cứ luôn miệng kêu mình là tiểu bằng hữu, nhìn qua hắn cũng chỉ có mười sáu mười bảy tuổi.

“Nhỏ hơn cái này a …..” Triển Chiêu cầm bản vẽ kia nhìn một cái.

“Lúc đó Vân Nhi còn lắm miệng mà nói một câu.” Vừa nói Bao phu nhân vừa nhìn Vân Nhi.

Vân Nhi bĩu môi: “Ta nói với Trần Nhị Lang, một cái lò nhỏ như vậy cần một trăm lượng là đủ rồi, ngươi còn cho thợ rèn đó nhiều tiền như vậy, có thể làm ra cái lò cao bằng cả người đó.”

Mọi người theo bản năng mà nhìn bức họa kia một chút, vừa đúng cao cỡ một người, đúng là rất giống với bức vẽ.

“Lúc đó hắn lại thần thần quỷ quỷ mà nói với ta một câu.” Vân Nhi bắt chước dáng vẻ của hắn mà phất tay áo: “Ai nha, đồng ngôn vô kỵ a, vật này a, nhỏ dùng để chế dược, lớn lại chế dược, sau này nếu như ngươi không may thấy cái lớn, nhanh chóng chạy về mà nói với Cô gia nhà ngươi, có người đang sát hại mạng người đó!”

“Nhỏ chế dược, lớn chế dược ….” Mọi người nghe xong mà đầu óc mơ hồ —— Có cái gì khác nhau sao?

“Lúc đó hắn nói khác.” Bao phu nhân lắc đầu một cái, nói: “Nếu ta nghe không lầm thì hắn nói là, nhỏ để chế dược, lớn để luyện Yêu.”

Tất cả mọi người thiêu mi: “Luyện Yêu?”

“Luyện Yêu thế nào?” Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đang lim dim mắt, vẻ mặt nghi ngờ —– Lần đầu nghe được.

Lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên, hỏi Bao phu nhân: “Khuê nữ a, Trần Nhị Lang đó nhìn độ mấy tuổi?”

Tất cả mọi người đều xoay mặt nhìn sang …. Chỉ thấy Thiên Tôn đang cầm một xâu thịt nướng, chẳng biết từ bao giờ đã đứng sau lưng Bạch Ngọc Đường rồi.

Vừa mới đến phía sau cửa Khai Phong phủ, Thiên Tôn liền đòi tiền Bạch Ngọc Đường mà linh lợi chạy đến cửa hàng đối diện ăn thịt nướng, Bạch Ngọc Đường liền cho hắn tiền, lúc này lại thấy hắn ăn đến miệng dính đầy mỡ, xem ra đã ăn một bữa no nê đi.

“Khoảng mười sáu mười bảy …..” Bao Đại Nhân cùng Bao phu nhân đồng thanh nói, sau đó Bao Đại Nhân đột nhiên ngồi thẳng dậy: “Ách ….”

Bao phu nhân cũng nhẹ nhàng mà che miệng: “Đúng vậy, lúc chúng ta mười ba mười bốn tuổi, hắn chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi.”

Bao Chửng cũng cảm thấy có gì đó không đúng: “Năm năm sau, khi ta trưởng thành, hắn cũng vẫn mười sáu mười bảy tuổi.”

“Lúc hắn đi, ta cũng đã hai mươi rồi.” Bao phu nhân cau mày: “Hắn vẫn khoảng mười sáu mười bảy …. Chỉ là lúc nào trông cũng bẩn thỉu, cho nên cũng không có ai để ý đến hắn.”

Thái sư nghe xong mà nổi da gà đầy cả người: “Ai nha …. Phu thê các ngươi gặp phải quỷ rồi sao? Làm gì có người nào sống đến vậy mà vẫn mười sáu mười bảy tuổi chứ?”

“Có.” Thiên Tôn a a cười một tiếng: “Người đó sống hơn trăm tuổi mà vẫn trong như mười sáu mười bảy tuổi đây.”

“Sư phụ, người biết hắn?” Bạch Ngọc Đường hỏi Thiên Tôn.

Thiên Tôn cắn thịt xiên nướng, nhìn Bao phu nhân một cái, cảm khái: “Hắn lại cứu mệnh ngươi sao?”

“Không chỉ một lần đâu!” Bao phu nhân gật đầu.

“Ai nha, lớn tuổi rồi nên hồ đồ sao?” Thiên Tôn hình như cảm thấy không hiểu được: “Hay là đầu óc không còn minh mẫn nữa.”

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ cánh tay Thiên Tôn, ý là —– Người nói thẳng ra chút đi!

“Tiểu tử kia tên gọi Trần Qủy.” Thiên Tôn thiêu mi một cái: “Là đồ đệ của con rùa đen phong thủy kia, công phủ hắn rất tốt, có điều hắn không già cũng không phải là do nội lực hắn thâm hậu, mà bởi vì hắn chuyên nghiên cứu để chế dược trú nhan cho mình.”

Mọi người lại cả kinh một lần nữa, con rùa đen phong thủy chẳng phải là nói đến Thái gia của Qúy Trường Thiên, Qúy Nhuận sao? Lại là truyền nhân của Qúy Nhuận?

Trọng điểm mà Bàng Thái sư chú ý lại hơi khác một chút: “Trú nhân thuật?!” Vừa nói vừa sờ sờ cái cằm mập của mình.

“Chậm đã.” Bạch Ngọc Đường kéo Thiên Tôn đang chuẩn bị ăn lê hạ hỏa: “Vậy người có biết dược đỉnh này là cái gì không?”

Thiên Tôn liếc bức họa một cái, lắc đầu: “Không biết, có điều khẳng định là dùng để làm chuyện xấu, thầy trò hai con rùa đen kia vốn chẳng tốt lành gì, cứu người thì thật quá kỳ quái đi. Chẳng lẽ Trần Qủy đã học tốt sao?”

“Trần Nhị Lang không giống người xấu.” Bao phu nhân nói: “Mắt hắn nhìn không có vẻ hư hỏng.”

“Vậy hẳn là học tốt đi, dù sao thì cũng đã lớn tuổi như vậy rồi.”

“Người biết làm thế nào để tìm được hắn không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Thiên Tôn.

Thiên Tôn khoanh tay lắc đầu: “Rất khó khăn.”

Bao phu nhân cũng nói: “Xem chừng rất khó, dù sao cũng là chuyện từ rất lâu trước đây rồi, từ trước khi Duyên nhi ra đời nữa, cũng đã qua mười mấy năm mà chưa từng thấy Trần Nhị Lang.”

Vất vả lắm mới có chút manh mối, giờ lại có như không, mọi người chỉ có thể nhìn chằm chằm bản vẽ kia —— Chế dược cùng luyện Yêu sao ….

……………….

“Câm, có phải có trùng không a!”

Bên ngoài quan ngoại Khai Phong phủ, trong một khu rừng rậm ven quan đạo, Trâu Lương dẫn theo mấy ảnh vệ mai phục ở đó, Lâm Dạ Hỏa thì đứng dựa bên cạnh Trâu Lương, gãi gãi chân: “Có muỗi cắn ta!”

Trâu Lương hết nói nổi nhìn hắn: “Sớm nói ngươi đừng có tới rồi, về nhà ngủ đi.”

Lâm Dạ Hỏa híp mắt nhìn hắn, ý là —– Chó cắn Lữ Động Tân, không hiểu lòng người tốt gì hết!

Lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng động, Trâu Lương vội vàng che lại miệng của Lâm Dạ Hỏa, kéo hắn trốn sau một gốc cây khô ….

Chỉ trong chốc lát, liền thấy có mười mấy người đi qua, có một nhóm quan sai áp tải mấy tù nhân chân mang xiềng xích đi qua. Trâu Lương nháy mắt cho mấy ảnh vệ, các ảnh vệ lập tức tản ra, âm thầm đi theo.

Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa cũng theo ở đằng xa.

Vừa rồi, Trâu Lương lặng lẽ đi tìm Ti Đông, lúc này Ti Đông đang lật tung cả giường, trán cũng đầy mồ hôi lạnh, hắn nhớ rõ rang mình đã giấu thư dưới giường, thế nhưng bây giờ tìm lại không thấy đâu nữa.

Khi Trâu Lương nói thư đang ở trong tay Bao Đại Nhân rồi, Ti Đông lại thở phào nhẹ nhõm, thật ra thì hắn sợ thư bị rơi vào tay Vương Phong.

Trâu Lương nói với hắn, bảo hắn hãy lấy công chuộc tội, giúp người Khai Phong phủ tra án, Ti Đông rất hợp tác.

Nhắc tới cũng thật đúng dịp, có người tới bẩm báo, Trữ công công phái gia đinh đến đưa tin.

Ti Đông nói, mỗi lần Trữ công công cần tử phạm đều cho gia đinh này đến đưa tin, mấy hôm nay vừa mới đưa đến một nhóm trọng phạm, là mười mấy tên đạo tặc, cũng bị xử rất nặng.

Trâu Lương lánh vào sau tấm bình phong, chỉ thấy người đưa tin đó đi vào, đưa cho Ti Đông một tờ giấy.

Ti Đông cầm lên nhìn, chỉ thấy bên trên có viết mấy chữ: Cần nam nhân, khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, thân thể tráng kiện, tối cho quan sai áp giải đến nhà lao Tây Nam, lúc đi qua Cửu Phong Lĩnh, quan sai đều rời đi hết, những chuyện sau đó không cần quan tâm.

Ti Đông xem xong thư rồi, phải thiêu hủy tờ giấy kia trước mặt gia đinh, gia đinh mới dời đi.

Trâu Lương đi ra.

Ti Đông nói: “Mỗi lần làm việc đều phải như vậy, một chút chứng cớ cũng không được lưu lại.”

Trâu Lương gật đầu, cảm thấy cũng rất đúng lúc, bảo Ti Đông cứ làm theo yêu cầu của chúng, hắn cũng thừa dịp theo dõi một chút, để xem bọn chúng dùng những tử tù này làm cái gì.

Đêm hôm đó, Trâu Lương mai phục tại rừng cây. Lâm Dạ Hỏa cũng theo hắn tới quấy rối, có điều hắn lại tính sai a, không nghĩ đến trong rừng cây có rất nhiều muỗi, hắn bị cắn đến độ gãi đầu gãi tai không ngừng.

Xung quanh Cửu Phong Lĩnh rất hoang vắng, mấy tên tù phạm kia cũng có chút nghi ngờ, hỏi mấy quan sai —– Đang đi đâu đây?

Mấy quan sai cũng không có trả lời, chỉ bảo bọn chúng đi tiếp.

Trâu Lương cùng các ảnh vệ đuổi đến gần Cửu Phong Lĩnh thì không có đuổi nữa, bởi vì họ phát hiện bên trong có mai phục, sợ sẽ đả thao kinh xà.

Trâu Lương còn đang chờ người mai phục trong núi động thủ, đột nhiên lại cảm giác có khí tức gấp gáp, thế nhưng khi cẩn thận lắng nghe lại phát hiện không có gì hết. Chính lúc hắn còn đang nghi ngờ, lại thấy Lâm Dạ Hỏa nhẹ nhàng đưa tay kéo ống áo hắn một cái.

Trâu Lương nhìn hắn.

Lâm Dạ Hỏa nói: “Ngoại trừ chúng ta ra, vẫn còn có người khác theo dõi nữa.”

Trâu Lương cau mày, quả nhiên: “Nhưng mà khí tức đã biến mất.”

Lâm Dạ Hỏa gật đầu: “Công phu rất kỳ quái, khí tức lúc có lúc không, hiện ra rất rõ ràng một chút, lại đột nhiên biến mất.”

Trâu Lương gật đầu, tỏ ý mình cũng cảm thấy vậy, đồng thời, hai người cũng liên tưởng đến quỷ diện nhân mà Triển Chiêu từng nói kia, cả mấy cái quỷ hồn hắc y bạch diện bọn họ gặp trong Thái học viện kia nữa …. Như vậy, người hiện giờ đang theo dõi ở đây là ai? Hay là quỷ diện nhân kia cùng quỷ ảnh hắc y kia chỉ là một người mà thôi?