Long Đồ Án

Quyển 11 - Chương 288: Hạo thiên lâu




Đám người Triển Chiêu điều tra ở Khổ Bi tự một chút, chủ yếu vẫn là điều tra ở đại điện cùng căn phòng của Huyền Trữ.

Mọi người vào phòng Huyền Trữ, vừa mới vào cửa đã nhịn không được mà cau mày.

“Oa.” Bàng Dục là người đầu tiên hô lên: “Hòa thượng này có tật xấu gì a?”

Cũng không trách được Bàng Dục sao lại giật mình. Lúc này, mọi người đều nhìn thấy trong phòng Huyền Trữ dán đầy bùa. Dán đầy cả phòng không để chừa ra một khe hở nào, nhìn qua hết sức quỷ dị.

“Nha.” Hư Thanh vừa vào đến nơi cũng bị dọa sợ mà kêu lên: “Này là chuyện gì xảy ra a?”

Bạch Ngọc Đường hỏi hắn: “Không phải vẫn luôn thế này sao?”

“Dĩ nhiên là không phải rồi!” Hư Thanh lắc đầu: “Mỗi ngày ta đều dọn dẹp phòng của sư thúc. Hôm qua, lúc sư thúc dời phòng vẫn bình thường. Ta còn đến quét dọn phòng cho hắn nữa mà …. Đúng rồi.” Hư Thanh hình như nghĩ ra cái gì đó: “Hôm qua, lúc sư thúc trở về liền đeo theo một bọc hành lý, bên trong đều là bùa cả.”

“Hôm qua?” Triển Chiêu hỏi.

“Ân.” Hư Thanh lại gật đầu: “Nhắc tới mới nhớ, hôm qua sư thúc vừa về liền bắt đầu kỳ quái. Hình như hắn có chuyện gì đó lo lắng.”

“Thật ra thì, từ sau khi học thất xảy ra hỏa hoạn, sư thúc đã bắt đầu kỳ quái rồi.” Mọi người đang nói chuyện, mấy tiểu hòa thượng bên cạnh bắt đầu ồn ào buôn chuyện.

“Đúng vậy, ngươi còn nhớ không, lúc Thái học bị cháy đó.”

“Đúng đúng, sư thúc còn nói là đã đốt đến rồi, ở nơi này cách đó xa như vậy, làm sao có thể đốt đến chứ?”

“Đêm hôm đó hình như sư thúc còn gặp ác mộng nữa. Cứ luôn miệng gọi tên gì đó.”

Mọi người nghe mấy tiểu hòa thượng kia thảo luận, liền nhìn nhau một cái —– Qủa nhiên có kỳ quặc.

Công Tôn nhìn vào những lá bùa kia, nói: “Đều là bùa đuổi quỷ a.”

“Đuổi quỷ?” Triệu Phổ cười lạnh: “Miếu này không phải là miếu đuổi quỷ rồi sao?”

Công Tôn nhún vai một cái: “Không làm chuyện trái lương tâm sẽ không sợ quỷ đến gọi cửa.”

Mọi người đều cảm thấy được, như vậy đúng là có chút ý tứ.

Bao Duyên cẩn thận lật xem qua đồ dùng của Huyền Trữ trong phòng. Hòa thượng mà, lục căn thanh tịnh, ngoại trừ mấy món tăng y, thật sự là không có đồ gì khác.

Bàng Dục cũng tới hỗ trợ một tay, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại chạy đến tiền điện.

Mà lúc này ở ngoài tiền điện càng khiến cho người ta có cảm giác âm trầm.

Triển Chiêu đeo lại hai cái mặt nạ kia lên, Bạch Ngọc Đường quan sát xung quanh.

“Cửa đại điện này, buổi tối đề khóa sao?” Triển Chiêu hỏi tiểu hòa thượng.

“Đúng vậy.” Hòa thượng gật đầu: “Tối hôm qua lúc khóa cửa cũng không thấy có hai mặt nạ này.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu quan sát một lượt, bốn phía đều không có cửa sổ, khóa cửa cũng không có vấn đề gì. Vì vậy, hai người theo bản năng mà ngẩng mặt nhìn lên trên.

Nóc nhà đại điện vô cùng cao, hai người nhìn một lúc, chợt nhìn nhau một cái —— Trên xà nhà có đồ.

Nhảy lên xem, hai người ghé vào xà nhà thật cao bên trên, chỉ thấy trên thanh ngang xà nhà, có một chiếc hộp gỗ tinh xảo.

Triển Chiêu đưa tay cầm lấy hộp gỗ, định mở ra.

Bạch Ngọc Đường cầm lấy tay hắn, ý là —— Cẩn thận có cơ quan.

Hai người nhảy từ trên xà nhà xuống, đem cái hộp đó đặt lên chiếc bàn trong viện.

Triển Chiêu hỏi mấy tiểu hòa thượng, có biết cái hộp này không?

Mấy tiểu hòa thượng đều lắc đầu, Ngộ Tâm đại sư lại càng không biết, hắn tới ngôi miếu này còn chưa tới một năm mà.

“Nhìn cũng giống như cái hộp bình thường mà thôi.” Triển Chiêu sờ cằm.

Hai người quyết định mở cái hộp ra xem một chút, chẳng qua là, hai người còn chưa động vào cái hộp đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Xoay mặt nhìn lại, mọi người thấy được người tới chính là Bao Đại nhân, Bát Vương gia cùng Bàng Thái sư, ngoài ra còn có Ngộ Thiện đại sư.

Bao Đại nhân vừa mới vào cửa đã nhìn thấy cái hộp, sau đó hình như hơi ngẩn người đôi chút. Nhưng ngay lập tức đã chạy đến cầm lên mở ra.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không có kịp ngăn cản hắn …. Nhưng cũng may mắn là bên trong cái hộp không hề có cơ quan.

Trong hộp chỉ có một chiếc ngọc tram vô cùng tinh xảo.

Bao Đại nhân há to miệng hồi lâu, ngồi bên cạnh bàn, sau một lúc trầm mặc liền thở dài.

Bát Vương gia cũng đi đến, sau khi thấy ngọc trâm cũng nhịn không được mà than thở.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, cũng có chút không hiểu.

Một lúc lâu sau, Bao Đại nhân hỏi: “Ngọc trâm này lấy được từ đâu?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nói, là lấy được trên xà ngang của Khổ bi tự.

Bao Đại nhân sờ sờ mặt hộp đầy bụi, khẽ cau mày: “Tại sao lại xuất hiện ở đây?”

“Đại nhân?” Triển Chiêu vô cùng tò mò: “Ngài biết ngọc trâm này sao?”

Bao Đại nhân cười cười, gật đầu: “Ta cùng Trọng Viễn mặc dù gia thế cũng không nghèo khổ, thế nhưng gia giáo rất nghiêm, đến Thái học viện cũng chỉ như những học sinh nghèo mà thôi. Hôm đó, ta cùng hắn đi ngang qua cửa hàng ngọc, hắn vừa liếc mắt đã nhìn trúng ngọc trâm này màu xanh này, hắn liền dùng một tháng đi viết chữ thuê để lấy tiền mua ngọc trâm này bằng được, cho nên ta ấn tượng rất sâu. Chỉ tiếc rằng …. Ngọc trâm này vẫn chưa có được tặng cho người ta. Không nghĩ đến lại được cất giấu ở đây.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái. Bao Đại nhân vốn rất nghiêm túc, khó thấy hắn nói ra chuyện nào nhu tình đến vậy, mặc dù lại là chuyện của người khác ….

Bao Đại nhân giao cây trâm lại cho Triển Chiêu. Dù sao thì cái này cũng là vật chứng rất quan trọng.

Sau đó, đám người Bao Đại nhân cũng không còn lòng dạ nào nữa, cứ thế đi về phía thiền viện đằng sau. Đám người Bạch Ngọc Đường vẫn ở đại điện.

“Ngươi cảm thấy thế nào?” Triển Chiêu hỏi hắn.

“Nếu như cửa đã khóa, vậy người đi vào bằng cách nào? Từ nóc nhà sao? Thế nhưng vừa rồi ta có nhìn qua một chút, nóc nhà đại điện được xây kín, cũng không có dấu hiệu dỡ ngói.”

“Đúng là có chút kỳ quái.” Triển Chiêu gật đầu một cái. Tiến đến nhỏ giọng nói cho Bạch Ngọc Đường: “Ngươi có cảm thấy vụ án này có nhiều chỗ mâu thuẫn không?”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu: “Thí dụ như?”

“Thí dụ như việc phóng hỏa Thái học viện cùng ám sát bọn người Bàng Dục cùng Bao Duyên, làm như vậy có khác gì lạm sát kẻ vô tội.” Triển Chiêu nói: “Thế nhưng mà cái người hạ độc ở quán trà đó, sau khi hạ độc bọn Bàng Dục cùng Từ Tử Ngạn xong lại mạo hiểm đánh vỡ nồi trà, để tránh cho người vô tội bị hại ….”

Bạch Ngọc Đường nghe xong liền gật đầu, nói: “Miêu nhi, ngươi cảm thấy người hạ độc đám người Từ Tử Ngạn cùng người tập kích bọn Bàng Dục đêm đó không phải là một sao?”

Triển Chiêu cười một tiếng: “Qủy diện nhân đều đeo mặt nạ, ai biết là ai chứ.”

“Thế nhưng có một thứ không thể nghi ngờ.” Bạch Ngọc Đường nói: “Chính là bất luận là ai, bọn họ đều muốn giết Bàng Dục.”

Triển Chiêu cau mày: “Ngược lại cũng đúng.”

“Bàng Dục nhất định là không có quan trọng gì với Khuất Trọng Viễn.” Bạch Ngọc Đường nói tiếp: “Với Thạch Diệp …. Hơn nửa năm này gần như Bàng Dục không có ở Khai Phong Phủ, hẳn là cũng không có quan hệ gì đi.”

“Đúng vậy….” Triển Chiêu nghĩ cũng không hiểu: “Giết hắn làm gì chứ? Hắn đâu có quan hệ gì với Thái học.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường còn đang suy nghĩ thì đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền, tiểu Hầu gia lúc này vừa ngáp vừa đi ra, sau lưng còn có hai người Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử.

“Tra được gì không?” Bàng Dục hỏi Triển Chiêu.

“Tìm được một cây trâm nghe nói là do Khuất Trọng Viễn mua năm đó.” Triển Chiêu mở cái hộp ra cho mọi người nhìn.

Bao Duyên cầm cây trâm suy nghĩ, Bàng Dục cũng ngoẹo đầu, nhìn bộ ngọc trâm đó mà ngẩn người.

“Ngọc Đường a!”

Lúc này, Thiên Tôn liền chạy ra, vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường: “Vi sư có chút đói.”

Bạch Ngọc Đường liền hỏi hắn: “Người muốn ăn cái gì?”

“Muốn ăn đồ ngon.” Thiên Tôn híp mắt.

Bạch Ngọc Đường tò mò: “Cái gì ngon vậy?”

Thiên Tôn thần thần bí bí mà nói: “Ban nãy lúc ta ở Thái Bạch cư uống rượu. Tiểu Lục Tử nói cho ta biết, Thái Bạch cư mới mời về một đầu bếp, làm món Phật Nhảy Tường vô cùng ngon.”

“Phật Nhảy Tường?” Triển Chiêu bu lại.

Bao Duyên cùng Tiểu Tứ Tử cũng bu lại.

Bạch Ngọc Đường đỡ trán ——- Nhóm ăn hàng….

Mọi người cùng nhau thương lượng thật tốt, tất cả đều muốn đi, Bao Duyên liền vỗ Bàng Dục vẫn đang cầm cái hộp mà ngẩn người: “Ai, Bàng Giải, ngươi có đi không?”

“Phật Nhảy Tường ….” Bàng Dục cầm cái hộp mà lầm bầm, hình như vẫn còn thất thần.

Bao Duyên ngoẹo đầu nhìn hắn một chút, đám người Triển Chiêu cũng đi tới.

“Tiểu Hầu Gia?” Triển Chiêu gọi hắn một tiếng.

“A.” Bàng Dục đột nhiên kêu lên khiến mọi người sợ hết hồn.

“Ngươi làm gì mà đột nhiên cả kinh vậy?” Tiểu Lương Tử giúp Tiểu Tứ Tử vuốt vuốt ngực đang bị dọa cho sợ đến độ tim sắp rớt ca ra ngoài, vô cùng bất mãn mà trừng Bàng Dục.

“Cái trâm này ta đã từng thấy qua.” Bàng Dục đột nhiên nhảy dựng lên nói.

Đám người Triển Chiêu cũng sửng sốt: “Ngươi nhận ra?”

“Ân.” Bàng Dục gật đầu: “Ta nghĩ chút a …. Khoảng ba năm trước rồi đi, ta nhìn thấy cách đây ba năm rồi!”

“Ba năm trước?” Bao Duyên liếc mắt nhìn hắn: “Hồi đó không phải ngươi vẫn chưa hoàn lương sao?”

Bàng Dục lúng túng mà co giật khóe miệng: “Lúc ta là tên nhị thế tổ phá của, ta cũng không có làm chuyện bất lương a ….”

Triển Chiêu bảo Bàng Dục nói tỉ mỉ chút về lai lịch chiếc trâm này.

Bàng Dục lúng túng nói: “Này sao …. Cái trâm này là của một người thân thiết với ta ….”

Tất cả mọi người đều híp mắt: “Thân thiết?”

Bao Duyên tò mò: “Là tình nhân cũ của ngươi?”

“Dĩ nhiên không phả, đâu ra tình nhân chứ.” Bàng Dục bĩu môi.

“Vậy là ai a?”

“Là đầu bài của Phượng Tiên các, Yên Phượng Nhi.” Bàng Dục nhìn trời.

Mọi người trầm mặc hồi lâu, Bao Duyên cùng Tiểu Tứ Tử đều nghiêng đầu hỏi: “Phượng Tiên các là chỗ nào?”

Triển Chiêu vỗ vỗ vai hắn, nói: “Là Cầm các chứ không phải Thanh lâu, yên tâm nói đi.”

Bao Duyên híp mắt nhìn Bàng Dục: “Ngươi mà cũng đi nghe đàn?”

“Chỉ là đến uống rượu cùng nói chuyện phiếm thôi.” Bàng Dục bĩu môi: “Phượng Tiên các khá bí mật, đó là nơi mà một số quan lại cùng công tử ca nhi đến, cô nương trong đó cũng không phải diêu tỷ tầm thường, tất cả đều tinh thầm cầm kỳ thi họa. Hơn nữa, ngoại hình cũng là trăm người chọn một, có chút giống ca cơ thời Thịnh Đường, vừa biết ca múa còn vừa có thể ngâm thơ họa tranh.”

“Khai Phong Phủ còn có chỗ này?” Triển Chiêu cảm thấy buồn bực, tại sao mình không biết?

“Phượng Tiên các không có mở riêng bên ngoài, mà được mở trong Hạo Thiên Lâu.” Bàng Dục cười một tiếng.

“Hạo Thiên Lâu?” Triển Chiêu co rút khóe miệng, bắt đầu hoài nghi có phải mình đã quá lâu không ở Khai Phong Phủ hay không, sao lại chưa từng nghe tới: “Là tửu lâu ở Khai Phong Phủ sao Ta cũng chưa từng nghe qua ….”

“Nhìn về phía bên kia một chút.” Bàng Dục vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía ngôi lầu cao nhất phía Đông Bắc: “Đó chính là Hạo Thiên Lâu.”

Đám người Triển Chiêu nhìn theo hướng tay Bàng Dục, chỉ thấy đó là một ngôi lầu cao bằng ngói lưu ly rất đẹp.

“Tòa lâu kia mà cũng có tên sao?” Bao Duyên không hiểu: “Không phải là một ngôi lầu trong viện của một đại hộ nào sao? Ta vẫn tưởng là do người ta có tiền nên xây lên chứ?”

“Đúng là không tiếp người ngoài, người có thể vào tòa lầu kia nhất định phải là đạt quan đằng đại, cần có người tiến cử mới được.” Bàng Dục khoanh tay: “Hoặc là phải là phú thương nhất giáp một phương.”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, liếc măt nhìn Bạch Ngọc Đường: “Nhà giàu, ngươi từng đi qua chưa?”

Bạch Ngọc Đường có chút bất lực: “Ta chưa từng nghe qua nơi này.”

“Hắn không phải là người Khai Phong Phủ, đương nhiên là chưa từng nghe qua.” Bàng Dục vừa nói vừa nhìn Triệu Phổ cùng Công Tôn vừa mới đi qua.

Bàng Dục chỉ Triệu Phổ một cái: “Hắn chắc chắn biết.”

Triệu Phổ đang ôm Tiểu Tứ Tử, thấy Bàng Dục chỉ mình, liền hỏi: “Biết cái gì?”

“Phượng Tiên các cùng Hạo Thiên Lâu.” Bàng Dục nói.

“Nga….” Triệu Phổ cười lạnh một tiếng. Trong ánh mắt có chút ý không thèm quan tâm: “Biết.”

Mọi người thấy được vẻ mặt của Triệu Phổ,cảm thấy hình như hắn có chút ý kiến gì đó với Hạo Thiên Lâu kia, vì vậy bảo hắn nói rõ chút.

“Hạo Thiên lâu chính là đồ do Tiền triều lưu lại.” Triệu Phổ tìm một cái ghế ngồi xuống: “Lúc đó có mấy tên trọng thần thích dựng mấy cái như vậy, nói khó nghe chính là dùng để nuôi quan kỹ mà thôi. Đám nữ nhân trong đó cũng chẳng phải tỉnh du đăng gì, phần lớn đều là làm nội gián. Thực ra thì, Hạo Thiên Lâu chính là nơi mà Triều đình dùng để khống chế quan viên, cũng là nơi mà quan trường dùng để kiềm chế nhau. Đương nhiên, chủ yếu cũng là nơi tham hoan hưởng lạc. Sau khi Triệu Trinh kế vị rồi, thay đổi một loạt quan viên, cũng đuổi đi một số lão thần, có điều, nơi này cũng không thể cứ thế thả đi được, không bằng cứ an toàn mà dưỡng trong đó, hiểu không?”

Mọi người khẽ cau mày —— Cũng đúng, dù sao những người này cũng biết quá nhiều bí mật, hơn nữa lại quan hệ quá rộng, cứ đặt ngay dưới mắt quan sát canh chừng cũng tốt, nếu thật sự thả đi thì không biết sau này còn gây ra loạn thế nào.

“Cứ thế, Hạo Thiên Lâu phát triển đến bây giờ đều thành nơi các công tử nhà giàu mua vui, đương nhiên là phải hoạt động ngấm ngầm rồi.” Triệu Phổ nói: “Có điều, nó tồn tại cũng có ý nghĩa của nó, cứ để đám công tử đó vào lầu vui chơi tác loạn so với thả ra bên ngoài tác quái vẫn còn tốt hơn nhiều, triều đình cũng vì thế mà mắt nhắm mắt mở. Trước kia, phạm vi của Hạo Thiên Lâu rất lớn, sau đó nhỏ dần, bây giờ ngay cả bảng hiệu cũng không còn. Những diêu tỷ năm đó cũng đã là nhan tàn sắc kém, một số cũng đã chết rồi …. Có thể sau vài năm nữa sẽ biến thành một kỹ viện hoặc cầm lâu bình thường mà thôi.”

“Ngươi nói cây trâm này là của Yên Phượng Nhi sao?” Triển Chiêu hỏi.

Bàng Dục gật đầu một cái, sờ cằm tỏ vẻ cao thâm mà nói: “Yên Phượng Nhi nói với ta, đây là của một đại nhân vật cho nàng.”

“Đại nhân vật?” Triển Chiêu tò mò: “Người nào a?”

Bàng Dục bất đắc dĩ: “Loại chuyện như vậy đương nhiên không thể hỏi rồi, nàng cũng không có nói nhiều, thế nhưng có thể cũng không có nhỏ đâu.”

“Vậy tìm Yên Phượng Nhi hỏi xem một chút đi?’ Triển Chiêu hỏi: “Tại sao nàng lại chạy đến ngôi miếu này.”

“Ngươi bình thượng thật sự sẽ không thể vào được Hạo Thiên Lâu, ta cũng đã lâu rồi không đi, để ta sai người đi hỏi một chút.” Bàng Dục vừa nói, vừa nhìn chằm chằm cái hộp.

“Có phải ngươi còn biết gì nữa hay không?” Bạch Ngọc Đường thấy thần sắc hắn có gì đó khác thường, liền hỏi.

“Nga….” Bàng Dục suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói: “Mọi người đều nói ở Thanh lâu thì làm gì có chân tình a, thế nhưng mà theo ta thấy, Yên Phượng Nhi rất thích người tặng nàng cây trâm này. Hơn nữa …. Nàng cũng coi cây trâm này như bảo bối vậy.”

“Yên Phượng Nhi liệu có phải là biểu muội của Khuất Trọng Viện không?” Triển Chiêu hỏi.

“Đương nhiên là không phải.” Bàng Dục lắc đầu: “Dựa vào tuổi tác của Khuất Trọng Viễn mà nói, biểu muội của hắn còn sống thì cũng là một a di rồi.” Bàng Dục xua tay: “Yên Phượng Nhi cùng tuổi với ta.”

Tất cả mọi người cùng gật đầu.

“Nếu như vụ án này có dính dáng đến Hạo Thiên Lâu, có thể sẽ có chút phiền toái.” Triệu Phổ càu mày: “Có người muốn giết Vương Kỳ, không chừng có quan hệ với chuyện này.”

“Có quan hệ gì với Vương Kỳ?” Bao Duyên cùng Bàng Dục cũng giật mình.

“Hẳn là không có quan hệ với Vương Kỳ, nhưng hẳn là có quan hệ với nhà Vương Kỳ.” Triệu Phổ nói: “Theo ta được biết, chủ nhân hiện tại của Hạo Thiên Lâu chính là nghĩa tử của Vương Thừa Tướng, Vương Phong.”

“Nghĩa tử sao?” Tất cả mọi người cùng sờ cằm. Ai cũng biết, Vương Thừa Tướng chỉ có một nhi nữ, coi như bảo bối trong nhà, cho nên vì vậy mới phải chiêu rể. Vương Kỳ giờ cũng đã thành Tôn nhi rồi. Thì ra vẫn còn một nghĩa tử nữa.

“Vương Phong này ….” Triệu Phổ nhíu mày một cái: “Người này rất thông minh, Hoàng thượng còn đặc biết giao Hạo Thiên Lâu cho hắn xử lý. Hắn cũng rất thành công khiến Hạo Thiên Lâu dần biến mất trong mắt mọi người …. Đúng rồi, còn có một chuyện.”

Tất cả mọi người nhìn Triệu Phổ.

“Vương Phong trước kia cũng theo học Thái học ….” Triệu Phổ nói: “Tuổi của hắn hẳn là lớn hơn Bao Tướng một chút.”

“Liệu Vương Phong có dính dáng gì với vụ án này không?” Bàng Dục khoanh tay mà sách sách hai tiếng, nói: “Dù sao thì cũng có chút thân phận, hắn lại còn là lão hồ ly nữa.”

“Vậy chỉ cần tìm Vương Phong hỏi một cái không phải là được rồi sao….” Bao Duyên đề nghị: “Hay là chúng ta đi tìm hắn đi?”

Bao Duyên vừa mới nói xong, Bàng Dục đã “phốc” một tiếng, đột nhiên cười ra.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng không hiểu lắm, lúc này, không chỉ có Bàng Dục mà ngay cả Triệu Phổ cũng mang vẻ mặt rất khác thường.

“Vương Phong đó, có vấn đề gì sao?” Công Tôn hỏi Triệu Phổ.

“Vương Phong ngoại trừ là nghĩa tử của Vương Thừa Tướng, hắn còn có chút thân phận khác nữa.” Triệu Phổ nói.

“Thân phận gì?” Mọi người tò mò.

Triệu Phổ thiêu mi: “Tỷ phu của ta.”

Mọi người há to miệng mà nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ phất tay: “Công chúa của Đại Tống ta gần như không có cảm giác được tồn tại, hoặc nên nói là quá khiêm tốn. Hoàng tỷ ta lớn hơn Bát ca hai tuổi. Khi ta cùng Triệu Trinh còn nhỏ, nàng chăm sóc chúng ta rất lâu. Lúc ta sinh ra, phụ hoàng nói là hôi nhãn yêu đồng, muốn giết ta. Khi đó, trong lúc hỗn loạn, nương ta cướp ta đi, nếu như không phải có nàng cản phụ hoàng lại, e là ta đã mất mạng rồi. Sau đó, Triệu Trinh kế thừa hoàng vị, lúc đầu cũng gặp không ít nguy hiểm vẫn cần phiền đến nàng bảo hộ khỏi nguy nan. Hoàng tỷ của ta mặc dù làm người khá khiêm tốn, nhưng mà địa vị có thể so sánh với Thái hậu. Thái hậu gặp nàng cũng phải kính nể ba phần.”

Khóe miệng mọi người co giật, cảm thấy rất khó tin: “Tại sao vị Hoàng tỷ này của ngươi lại chẳng có cảm giác tồn tại nào vậy?”

“Bởi vì nàng thông minh a.” Lúc này, Bát Vương gia đi ra, nói: “Loại chuyện công cao trấn chủ như vậy cần phải cẩn thận. Nàng lại chẳng muốn làm cái gì mà Vũ đế thứ hai, dĩ nhiên là tận lực khiêm tốn rồi, sau khi lập công rồi lập tức thoái ẩn, như vậy mới có thể sống an nhàn qua ngày ….”

“Vương Phong chính là tướng công của nàng. Cũng là Phò mã tiền triều.” Triệu Phổ bất đắc dĩ: “Như vậy chẳng phải là tỷ phu của ta sao?”

Tất cả mọi người cùng cau mày: “Vương Phong chính là phu quân của nhân vật lớn như vậy, đúng là muốn điều tra hắn có chút khó khăn.”

“Hạo Thiên Lâu là mảnh đầu màu mỡ, mỗi ngày có không biết bao nhiêu công tử ca nhi rót tiền vào đó. Cầm cơ trong lâu gần như biết toàn bộ bí mật những công tử nhà giàu cũng thiếu gia cũng như những người quyền quý trong thành. Đối với Hoàng thượng mà nói, đây là một nơi rất quan trọng. Mà việc giao chuyện này cho Vương Phong xử lý, này chứng tỏ rất tín nhiệm hắn.” Bát Vương gia nhìn cây trâm kia một chút, cau mày: “Đặt cây trâm ở đây, gần như ám chỉ những vụ án liên tiếp xảy ra này có liên quan đến Hạo Thiên Lâu, chuyện này muốn giải quyết có chút khó khăn.”

Đang lúc nói chuyện, chỉ thấy Bao Đại nhân đã đi ra, trong tay cầm hai cái mặt nạ kia, hình như đang suy nghĩ gì đó, cũng không biết hắn có nghe mọi người nói chuyện hay không nữa.

“Đại nhân….” Triển Chiêu muốn hỏi Bao Chửng một chút xem làm sao bây giờ.

Bao Đại nhân lại nhẹ nhàng xua tay một cái, nói: “Ngày mai các ngươi cứ đến Thái học đi học đã, chuyện Hạo Thiên Lâu kia, ta sẽ điều tra thêm chút nữa đã.”

“Ta nói này Lão Bao.” Lúc này, Bàng Thái sư vốn vẫn trầm lặng xem náo nhiệt đột nhiên nhắc nhở một câu: “Ngươi muốn điều tra Hạo Thiên Lâu, có cần thông báo một tiếng với Hoàng thượng trước không?”

Bao Chửng liếc Bàng Cát một cái: “Cái này không cần thiết.” Nói xong còn không quên cảnh cáo hắn: “Tên mập nhà ngươi mà dám làm cản trở ta phá án, ta cứ nhất luận mà xử trí.”

Khóe miệng Thái sư co giật, Bao Đại nhân cứ thế mà vung tay áo, rời đi.

Triển Chiêu cười híp mắt mà đi ra ngoài, Bạch Ngọc Đường cũng đi theo.

Công Tôn cùng Bao Duyên vừa đi vừa gật đầu, Công Tôn than thở: “Bao Đại nhân quả nhiên khí phách a.”

“Đương nhiên.” Bao Duyên còn rất tự hào. Bàng Dục cũng đi theo ra ngoài. Đúng là đã lâu không gặp Yên Phượng Nhi rồi, không biết người ta có khỏe không, một lát cho người đi hỏi thăm một chút.

“Ai….” Đợi đám người đi rồi, Bàng Thái sư mới thở dài mà nói với Bát Vương gia: “Vương gia cần phải trông chừng tên Hắc tử kai a, vẫn luôn cảm thấy hắn đang chọc vào ổ kiến lửa.”

Bát vương sờ sờ cằm: “Có một số chuyện, chưa chắc là Hoàng thượng cũng không biết.”

Triệu Phổ đang ôm Tiểu Tứ Tử đi đằng trước đột nhiên dừng bước lại, không hiểu nhìn Bát Vương gia: “Thế nhưng Hoàng thượng chưa từng nhắc qua Hạo Thiên Lâu a.”

Bát vương cười cười, nói: “Có thể Cửu đệ không biết, Vương Kỳ có một đường huynh, gọi là Vương Vũ.”

Triệu Phổ cau mày: “Hắn không phải là con trai một sao?”

“Vương Vũ chính là nhi tử của Vương Phong.” Bát vương cười một tiếng: “Dĩ nhiên là rất gia giáo, theo ta được biết, hắn cũng đi học ở Thái học viện.”

Triệu Phổ hơi há to miệng: “Chưa từng nghe Vương Kỳ nhắc qua….”

“Quan hệ của hai người họ không tốt.” Bát Vương gia nói: “Vương Kỳ là đại tài tử, bản tính lại trung hậu lương thiện cùng chính trực. Thừa Tướng vô cùng yêu thương hắn. Thế nhưng, tính cách Vương Vũ quái dị, đã là công tử nhà giàu không nói, lại còn vô cùng ngạo mạn. Mặc dù cũng có chút gia giáo nhưng lại vô cùng ngạo mạn khó gần …. Thừa tướng không hề thích hắn. Vương Kỳ cùng Vương Vũ cũng rất ít khi qua lại, cho nên không quen thân cũng là chuyện thường.”

Triệu Phổ khoanh tay: “Chẳng lẽ chỉ vì cái này cho nên Triệu Trinh mới cho chúng ta phụng chỉ đi học sao?”

“Trước đây Hoàng thượng cũng nhắc qua.” Bát Vương gia vừa cùng Triệu Phổ đi ra ngoài, vừa nói: “Quan hệ trong Thái học rất phức tạp, vẫn luôn cảm thấy hình như có vấn đề gì đó. Thế nhưng lại không cách nào điều tra được, cho nên mới để các ngươi đến đó dạo chơi một chút, nói không chừng còn có thể phát hiện được cái gì đó.”

Triệu Phổ bật cười —— Qủa nhiên, Triệu Trinh cũng không có rỗi hơi đến độ đem bọn họ ra đùa giỡn chơi, xem ra hắn cũng đã phát hiện ra gì đó khác thường rồi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường song song sát cánh cùng nhau trở về, vừa đi vừa nhìn bóng lưng Bao Đại nhân phía trước. Bao Duyên chạy lên trước bồi phụ thân hắn cùng đi, cũng không biết hai phụ tử nhà đó đang nói cái gì nữa.

“Dựa theo tính cách của Bao Đại nhân mà nói, nếu như Vương Phong thật sự làm chuyện thương thiên hại lý, hắn cũng sẽ phân xử công bằng đi?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu gật đầu: “Đó là tuyệt đối a. Mặc dù đại nhân là một quan văn, thế nhưng về phương diện nào đó thì vô cùng khí phách đó.”

Bạch Ngọc Đường lại ngẩng đầu nhìn Hạo Thiên Lâu xa xa, cau mày …. Ngôi lầu này, đúng là rất hoa lệ nhưng cũng khá kín đáo.

“Ngọc Đường.”

Lúc này, Thiên Tôn lạ xuất hiện thật đúng lúc, bá lên bả vai Bạch Ngọc Đường: “Phật Nhảy Tường a.”

Bạch Ngọc Đường thiếu chút nữa thì đã quên mất rồi, Thiên Tôn nói muốn đến Thái Bạch cư ăn cơm, vì vậy liền gật đầu: “Lúc này vẫn còn sớm quá, chúng ta về Khai Phong Phủ thông báo một chút, sau đó sẽ đi ăn cơm ngay.”

Thiên Tôn gật đầu.

“Nói đến Phật Nhảy Tường này, trước đây ta cũng đã ăn ở Hạo Thiên Lâu mấy ngày rồi.” Bàng Dục lầu bầu mấy câu: “Trù tử của Hạo Thiên Lâu còn bản lĩnh hơn cả Ngự trù a, những món ăn đó làm đúng thật là quá ngon.”

Mọi người bây giờ thấy được dáng vẻ đứng đắn của Bàng Dục, thiếu chút là quên hắn cũng từng là công tử ca nhi chơi bài thác loạn trước kia.

Đám người Triển Chiêu vừa mới trở lại Khai Phong Phủ, lại thấy cửa nha môn có mã xa, hình như là có ai đó vừa đi đường xa đến, có cảm giác rất phong trần.

Vừa mới vào đến cửa, chỉ thấy trong sân viện trước cửa thư phòng của Bao Đại nhân, Nguyệt Nha Nhi cùng Thần Tinh Nhi đang châm trà cho một cô nương.

Mọi người mới liếc mắt nhìn đã nhịn không được mà sách một tiếng.

Cô nương kia cũng không còn quá trẻ, nhìn sơ cũng khoảng hơn ba mươi, có điều khí chất chắc chắn là một tuyệt đại giai nhân xuất chúng.

Đám người Triển Chiêu ở đây cũng coi như đều gặp qua vô số mỹ nhân, có điều người này rất khác biệt, khác biệt đầu tiên ở cảm giác thi thư, người này mang đến cho người ta cảm giác rất thấ đạt thi thư cùng lễ nghĩa. Mặt khác sao, ngũ quan nhu hòa nhưng không hề yêu mị, vừa đoan trang vừa hào phòng, vừa nhìn đã biết là khuê tú của đại gia lớn, ôn uyển ưu nhã, rất động lòng nhân.

“Oa!” Bàng Dục nhanh chóng cọ cọ cánh tay vào Bao Duyên: “Mỹ nhân kia là ai a?”

Ai ngờ hắn vừa mới nói ra miệng, lại thấy Bao Duyên kinh hãi kêu lên một tiếng: “Nương!”

Mọi người trầm mặc hồi lâu, miệng mở to hết cỡ, trong đầu đều thoáng qua một ý niệm ——- Khó trách sao Bao Duyên lại trắng thế!