Long Đồ Án

Quyển 10 - Chương 268: Manh mối bắt đầu hé lộ




Trong tửu lâu, phong vân đột biến, vốn dĩ là trận đấu giữa Hắc Bạch lưỡng đạo nay trở thành nội bộ đấu đá của Hắc đạo. Người trong Hắc đạo hoài nghi chưởng môn của U Phách môn, Đinh Mậu, đang giở trò quỷ, giết hai vị đương gia của Kiền Môn, tập kích cao tăng thiếu lâm nhằm làm suy yếu thực lực của Hắc đạo, hơn nữa còn tâm hoài bất quỹ, muốn gây thù chuốc oán giữa hai phái Hắc Bạch.

Đinh Mậu bị buộc vào đường cùng, tình huống của ả lúc này khác bất lợi, gần như toàn bộ Hắc đạo đều muốn trừ khử ả.

Công Tôn nhanh chóng đến giúp Huyền Tịnh sư phụ xử lý vết thương, lại vừa nói với đám Hắc đạo đang nháo loạn kia: “Chỉ là kết quả nghiệm thi mà thôi, hung thủ là ai vẫn còn chưa có điều tra ra được, các ngươi náo loạn cái gì?”

Kiền Duyệt hỏi Công Tôn: “Công Tôn tiên sinh có thể xác nhận những người này bị chết giống với Đại ca cùng Nhị ca ta không?”

“Ân, không sai chút nào.” Công Tôn nói: “Nếu như ngươi không tin, có thể đem những thi thể này đến Ánh Tuyết Cung, ta sẽ lấy phổi ra. Sau đó thử so sánh với của Đại ca và Nhị ca ngươi.”

Lúc này, mặc dù đám người Hắc đạo đang khó xử, thế nhưng ngược lại người của Bạch đạo lại thoải mái, mà mọi người cũng cảm thấy đã đói bụng, lại cảm thấy chuyện có chút chẳng liên quan gì đến mình cho nên bắt đầu ăn.

Thế nhưng vừa mới nghe Công Tôn nói đến chuyện móc phổi của người ta ra xem mà cứ nhẹ như không, cũng nhịn không được mà có chút buồn nôn.

“Không bằng bây giờ liền kiểm tra một chút người của U Phách môn xem thế nào?” Có một người của Hắc đạo đề nghị.

Ánh mắt Đinh Mậu run lên: “Dựa vào cái gì mà dám động vào thi thể đệ tử U Phách môn ta? Thư sinh này chỉ nói một phía mà các ngươi cũng tin?”

Công Tôn bất mãn, ngẩng mặt lên nhìn Đinh Mậu, rồi lại nhìn đám người của Hắc đạo một chút, nói: “Các ngươi cũng thật kỳ lạ, làm gì phải vội vàng đem tội trạng quy chụp lên người quỷ cô nương này? Tình hình cụ thể thế nào, cứ chờ cho Huyền Tịnh đại sư tỉnh lại hỏi là biết ngay thôi. Hơn nữa, nếu như quả thực muốn châm ngòi giữa hai phái Hắc Bạch cái gì đó, làm gì phải dùng đến thủ đoạn với cả đệ tử nhà mình, cái này chẳng phải là làm tổn thất chính mình sao? Rõ ràng cũng có thể là do vu oan giá họa …..”

“Ngươi không phải là người giang hồ thì câm miệng!” Một đệ tử Hắc đạo liền quát Công Tôn một tiếng.

Công Tôn chỉ chỉ mũi mình, còn chưa kịp lên tiếng thì đã có mấy luồng ánh mắt đã bắn đến đệ tử Hắc đạo kia trước hắn.

Lúc này chỉ thấy Triệu Phổ, đám người Triển Chiêu, cùng cả đám ảnh vệ cũng đều liếc mắt qua cảnh cáo hắn.

Triệu Phổ bĩu môi, ý là —- Dám quát Thư ngốc nhà hắn sao?! Chán sống rồi!

Triển Chiêu lạnh mắt mà nhìn đám Hắc đạo kia: “Kẻ nào dám bất kính với Sư gia của Khai Phong Phủ ta?!”

Đệ tử Hắc đạo kia nuốt một ngụm nước bọt, chỉ nhìn thấy Chưởng môn của hắn liếc mắt lườm hắn một cái, hắn chỉ dám im thin thít, cũng không dám mở miệng nói tiếng nào nữa.

Công Tôn cũng không thèm so đo với hắn, vừa dọn hòm thuốc vừa nói với đệ tử Thiếu Lâm đang gấp gáp bên cạnh: “Huyền Tịnh đại sư bị thương rất nặng, tốt nhất là mang người đến Ánh Tuyết Cung để tiện cho ta chăm sóc hắn, cứ hai canh giờ hắn sẽ phả đổi dược một lần.”

Huyền Viễn nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, ý bảo —— Ở Ánh Tuyết Cung không thành vấn đề.

Đám người Thiếu Lâm tự liền hành lễ với Công Tôn: “Đa tạ thần y cứu mạng.”

Công Tôn xua tay, ý bảo mọi người không cần khách khí, đồng thời hắn cũng có chút tiếc hận mà nhìn mấy cỗ thi thể khác, tất cả đều là những người còn trẻ tuổi, lớn cũng chưa đến ba mươi, trẻ chỉ có mười mấy, hung thủ thật quá tàn ác.

Công Tôn nói mấy câu rất có đạo lý, thế nhưng cũng chưa thể thuyết phục được đám người Hắc đạo kia, mặc dù chịu sự uy hiếp từ phía Khai Phong Phủ, bọn chúng cũng không dám làm gì thất lễ với Công Tôn, có điều cũng không có hòa hoãn với người của U Phách môn. Kiền Duyệt cùng mấy chưởng môn Hắc đạo cùng tập trung lại, thấp giọng thương lượng đối sách.

Lâm Dạ Hỏa cau mày, hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: “Có cảm thấy cổ quái không?”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một cái —– Đúng vậy! Nếu như đã có đạo lý như vậy, thì cũng không thể nhất định không chịu buông tha thế đi? Chẳng lẽ còn có lý do nào khác nữa khiến cho đám người này không thể bỏ qua cho Đinh Mậu?

Bạch Ngọc Đường liền hỏi Lục Phong cùng Nghiêu Tử Lăng: “Các ngươi biết cái gì không?”

Nghiêu Tử Lăng nhún vai, hắn vừa mới từ Tây Bắc trở lại, ai biết xảy ra chuyện gì.

Lục Phong lại hỏi Dụ Mộ Trì: “Dụ lâu chủ, có biết chuyện gì không?”

Dụ Mộ Trì suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Ta đã phái người tra xét lâu rồi, lần này Hắc đạo tới đúng là có liên quan đến chuyện chú văn, có điều chuyện chú văn của bọn họ, hình như có khác với chuyện Bạch Nguyệt Vân hạ chú văn trăm năm trước.”

Bạch Ngọc Đường cau mày: “Có ý gì?”

Dụ Mộ Trì nháy mắt với mọi người, ý bảo mọi người chú ý đến người trẻ tuổi sau lưng Xà lão quái kia.

Đám người Triển Chiêu đều biết người trẻ tuổi kia thế nhưng đến giờ vẫ chưa biết tên họ cùng lai lịch của hắn, thế nhưng người này hình như chẳng có chút tình cảm nào, chỉ một mực nghe lệnh của Xà lão quái mà thôi.

“Người trẻ tuổi kia lúc trước ta có thấy qua hắn giao thủ cùng người khác.” Dụ Mộ Trì nói: “Lúc đó, tay áo của hắn đột nhiên bị rách, ta thấy trên tay hắn có hình xăm một đóa hoa sen màu đen.”

Dụ Mộ Trì vừa mới nói xong, cả Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt.

Mọi người tuy bất động thanh sắc, nhưng đều nhớ tới chuyện lúc trước Bạch Ngọc Đường và Lục Lăng Nhi phát hiện chuyện hai gia đinh mai táng hai cỗ thi thể ở hậu viên diêu quán trong hẻm Hòe mộc, đồng thời cả chuyện Bạch Ngọc Đường phát hiện huy hiệu hình hoa sen màu đen ở đó —– Chẳng lẽ chuyện này có liên quan với nhau sao?

“Hắc liên hoa?” Triển Chiêu hỏi lại Dụ Mộ Trì.

Dụ Mộ Trì rút một cuộn giấy từ trong ngực ra, bày lên bàn cho mọi người nhìn.

Chỉ thấy trên đó có vẽ một đóa hoa sen màu đen, giống đóa hoa mà Bạch Ngọc Đường nhìn thấy như đúc.

“Cho nên ta mới đến Dũng Châu phủ, ngoại trừ việc muốn tận mắt nhìn thấy ngọn núi trăm năm mới xuất hiện này ra, chủ yếu vẫn là muốn theo điều tra một chút về tổ chức này.” Dụ Mộ Trì nói: “Mộ Trì lâu của ta tiếp xúc khá nhiều với Hắc Bạch lưỡng đạo, mấy năm nay Bạch đạo vẫn tương đối ổn định, thế nhưng Hắc đạo lại bắt đầu thay đổi.”

“Thay đổi thế nào?” Triển Chiêu tò mò.

“Tổ chức này.” Dụ Mộ Trì nhẹ nhàng chỉ chỉ đóa hoa sen màu đen kia: “Đang dần thâu tóm các môn phái Hắc đạo.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cau mày.

“Theo ta được biết, Kiền môn trên danh nghĩa là người dẫn đầy Hắc đạo trước đây.” Dụ Mộ Trì lắc đầu một cái: “Đáng tiếc thời thế không thuận, mặc dù Kiền Duyệt cũng tạo ra được cái giả tượng rất được lòng người, thế nhưng trên thực tế, Hắc đạo không có ai coi hắn ra gì hết.”

Tất cả mọi người cùng gật đầu một cái, đúng vậy, nếu như Bát quái năm đó cũng còn những nhân vật thế này thì Kiền Duyệt cùng lắm cũng chỉ là một hậu bối vô danh mà thôi.

“Thứ duy nhất khiến cho Kiền gia có thể hấp dẫn người giang hồ một chút, chính là bí mật tổ truyền này.” Dụ Mộ Trì cười lạnh: “Dĩ nhiên, về phần đó là sự thật hay là cố tình biên soạn ra thì chỉ có người của Kiền môn tự mình rõ nhất mà thôi. Dù sao thì theo truyền thuyết, người có thể giải trừ chú văn trên vách núi cũng chỉ có người của Kiền môn.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhớ ra, Bao Tá Thính đã từng nói là Dụ Mộ Trì cùng Kiền Duyệt có bất hòa, hôm nay nghe khẩu khí của Dụ Mộ Trì, đúng là rất bất mãn với Kiền môn.

“Hắc liên hoa kia ….” Lâm Dạ Hỏa tò mò hỏi Dụ Mộ Trì: “Ngươi cũng không điều tra ra?”

“Tổ chức này rất cẩn thận, ta điều tra đã hơn một năm rồi mà vẫn không có đầu mối, thế nhưng bọn họ thực sự có tồn tại, hơn nữa, ảnh hưởng của bọn họ càng lúc càng lớn. Xà lão quái cùng Hắc Thi lão quái đều thuộc cái tổ chức này.” Dụ Mộ Trì nói: “Ngược lại, U Phách môn này, cũng chính là hậu duệ của Khô Lâu quái đời trước, hình như vẫn chưa bị Hắc Liên Hoa phái kia thu phục. Mặt khác, ta nghe nói Khô Lâu quái cũng chưa có chết.”

Tất cả mọi người cả kinh.

Chính lúc này, ở đầu bên kia truyền đến một trận hỗn loạn, chỉ thấy Khô Lâu Đinh Mậu cùng Kiền Duyệt đang đánh nhau.

Song phương cùng ra tay.

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày.

Triển Chiêu cũng có chút bất ngờ: “Kiền Duyệt này công phu không tệ a!”

Mọi người theo bản năng mà nhìn nhau một cái —— Công phu của Kiền Duyệt gần như ngang ngửa Dụ Mộ Trì, khó trách sao lại được đồn đại là thiếu niên có tiền đồ nhất trong Hắc đạo.

“Cứ để họ đánh thế sao?”

Lúc này, Triệu Phổ vẫn luôn đứng bên ngoài cửa sổ cũng đi tới, thấp giọng nói: “Ta vừa mới nghe lén một cái.”

Tất cả mọi người vô ngữ nhìn hắn ——– Vị Nguyên soái này lúc nói hai chữ “nghe lén” còn rất khẳng khái nữa.

“Đám người kia cứ luôn nói nguyền rủa với chẳng nguyền rủa cái gì đó.” Triệu Phổ vừa quan sát trận chiến vừa nhét đậu phộng vào miệng ăn: “Cứ nói là Đinh Mậu muốn độc chiếm thứ gì đó!”

“Độc chiếm cái gì?” Công Tôn tiến đến.

Triệu Phổ nháy mắt mấy cái: “Nghe không rõ.”

Công Tôn trừng hắn: “Ngươi làm sao vậy a? Điểm quan trọng nhất lại không có nghe!”

Triệu Phổ còn rất vô tội: “Thư ngốc, ngươi không nói đạo lý gì hết a? Bọn họ nói chuyện nhưng cũng không nói trọng điểm, ta cũng biết làm sao được a.”

Đang lúc nói chuyện, lại nghe thấy Triển Chiêu nhẹ nhàng “sách” một tiếng.

Chỉ thấy Xà lão quái kia chợt phát ra một quả ám khí, bắn về phía Đinh Mậu đang đánh nhau với Kiền Duyệt.

Ám khí kia rất ngoan độc, Đinh Mậu vội vàng tránh ra được thì lại bị Kiền Duyệt đánh một chưởng rồi.

Đinh Mậu bị đánh trọng thương, liền ngã vào một chiếc quan tài bên cạnh.

Kiền Duyệt rút đao ra: “Tự mình gây họa tất chịu diệt vong…”

Thế nhưng, đao của Kiền Duyệt chém xuống cũng không có trúng Đinh Mâu, mà là chém phải một viên đậu phộng bị ai đó ném tới.

Kiền Duyệt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy đậu phộng đó là do Bạch Ngọc Đường ném tới.

Triển Chiêu xua tay chặn lại: “Đao hạ lưu nhân, vụ án này còn chưa được làm sáng tỏ, trước tiên cũng không được phép lạm dụng tư hình.”

“Thanh niên bây giờ cũng không có biết tuân thủ quy tắc giang hồ ….” Lúc này, Hắc Thi lão quái ở bên cạnh lại dùng cái giọng khàn đặc của mình mà thêm loạn: “Chuyện giang hồ là chuyện giang hồ, đã là ân oán thì không được thỏa hiệp.”

Triển Chiêu liếc mắt nhìn hắn mấy cái, lão quái này liền phát run …. Người của Ân gia quả nhiên đều đáng sợ.

Lão quái kia vừa mới nói xong, cũng nghe thấy có mấy người bên Bạch đạo nói: “Triển đại nhân, Hắc đạo bọn họ thực thi gia pháp, cứ mặc bọn họ đi thôi.”

Số đông Bạch đạo đều gật đầu, dù sao thì đám người Hắc đạo cũng không phải dạng người tốt gì, Khô Lâu quái cũng làm nhiều chuyện không mấy hay ho, bọn họ nội bộ đấu đá cũng tốt cho Bạch đạo nữa.

Triển Chiêu cũng không thèm nhiều lời với họ, nói với Kiền Duyệt: “Tóm lại, trước khi vụ án được điều tra làm rõ, không được phép giết Đinh Mậu.”

“Vậy nếu như còn có phát sinh án mạng nữa, Triển đại nhân ngài sẽ chịu trách nhiệm sao?” Kiền Duyệt hỏi ngược lại.

Triển Chiêu nghiến răng nghiến lợi, tâm nói, tên tiểu tử này trước đây cứ giả bộ làm người tốt lắm, tại sao giờ lại nhất định bức Đinh Mậu vào chỗ chết chứ? Trên người một Khô Lâu quái nho nhỏ này, rốt cuộc có bí mật gì sao?

Triển Chiêu cũng chưa có kịp phản bác, Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh đã thay hắn tới một câu: “Vậy nếu như ngươi giết Đinh Mậu rồi, nếu như lại có án mạng xảy ra, ngươi sẽ đền mạng cho ả chứ?”

Kiền Duyệt cau mày —– Bạch Ngọc Đường lúc nào cũng đối địch với hắn, bảo hộ cho Triển Chiêu …. Từ khi nào thì Bạch đạo cùng Ma cung lại thân cận như vậy rồi.

Ở nơi xa, Ân Hậu khoanh tay: “Tiểu tử Ngọc Đường này miệng lưỡi đúng là càng lúc càng trơn tru a.”

Thiên Tôn bĩu môi một cái: “Bình thường nó sẽ không có như vậy đâu, chỉ lúc giúp Mèo chết bầm nhà ngươi mới bẻm mép như vậy.”

Xà lão quái thâm thúy mà nhìn Bạch Ngọc Đường một cái: “Thiên Tôn dạy công phu cho ngươi cũng không có dạy ngươi quy củ giang hồ, chuyện của người khác thì chớ có can thiệp sao?”

Lúc này, lại đến lượt Bạch Ngọc Đường chưa kịp phản bác thì Triển Chiêu đã phản kích ngược lại rồi: “Cảnh giới cấp bậc của Thiên Tôn đương nhiên không phải là loại tiểu lâu la như ngươi có thể hiểu được đâu.”

Khóe miệng Xà lão quái co rút: “Tiểu quỷ …. Lá gan ngươi cũng không nhỏ a …..”

Bạch Ngọc Đường buồn cười nhìn hắn, ý là ——- Ai sợ ngươi chứ?

Triển Chiêu cũng khoanh tay nhìn đám người Hắc đạo bên kia: “Nếu như vụ án này đã giao cho Khai Phong Phủ thẩm tra, đương nhiên đó không phải là trò đùa.”

“Việc thanh lý môn hộ không cần các ngươi hỏi tới!” Người của Hắc đạo cũng đứng lên.

Ba hòa thượng Thiếu Lâm tự cũng đứng lên.

Huyền Tuệ nói: “Chuyện này có liên quan đến tính mạng bảy đồ đệ của Thiếu Lâm ta, thương thế của sư huynh ta cũng chưa khỏi, chuyện này không phải Hắc đạo các ngươi cứ nói là được.”

Mặc dù Bạch đạo cũng không muốn quản nhiều, thế nhưng dù sao thì Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng giúp họ nghịch chuyển tình thế, hơn nữa, Công Tôn còn cứu Huyền Tịnh, bọn họ cũng coi như nợ ân tình của Khai Phong Phủ, vì vậy đương nhiên là cũng đứng về phía Khai Phong Phủ.

Vì vậy, hai phái Hắc Bạch lại bắt đầu đối nghịch, tình thế vừa mới hòa hoãn được chút nay lại giương cung bạt kiếm rồi.

Trên đỉnh nóc nhà nơi xa, Tiểu Tứ Tử vừa ăn đậu phộng vừa lắc lắc cái chân hỏi Thiên Tôn: “Tôn Tôn nha, tại sao bọn họ lại cãi nhau nữa nha?”

Thiên Tôn bất đắc dĩ: “Đám người giang hồ này đã tranh cãi cả một trăm năm, cũng chưa có tranh cãi xong a.”

Ân Hậu ở bên cạnh cũng gật đầu: “Cảnh tượng này đúng là rất quen, giống hệt một trăm năm trước vậy.”

“Tranh cãi thì có thể giải quyết được chuyện gì nha?” Tiểu Tứ Tử ngoẹo đầu: “Nếu như mọi người đã có nhiều người như vậy, cứ ngồi lại cùng nhau thương lượng chẳng phải sẽ giải quyết tốt hơn sao?”

“Nếu biết thương lượng thì đã không phải người giang hồ rồi.” Lục Thiên Hàn ở bên cạnh cũng cười một tiếng: “Có những lúc có nhiều người cũng chẳng thể khôn ra được, ngược lại còn có thể bị lây bệnh ngu ngốc nữa.”

“Nga.” Tiểu Tứ Tử vỗ ta một cái: “Khó trách ngày đó Cửu Cửu nói, ba tên thợ vụng cũng đủ làm Gia Cát Lượng tức chết.”

…………………

“Ha ha ha ….” Vô Sa đang uống trà, nghe được câu này của Tiểu Tứ Tử cũng vui vẻ cười đến phun cả trà ra ngoài.

Mà vì vậy, cảnh tượng giương cung bạt kiếm trong tửu lâu cũng đột nhiên yên tĩnh lại.

Tiếng cười kia của Vô Sa có chút vang dội, mà khoảng cách giữa hai nơi lại không tính là quá xa, vì vậy …. Đã thu hút sự chú ý của những người bên này.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chỉ biết đỡ trán.

Triệu Phổ cũng nói: “Mấy vị Lão Thần tiên kia thực sự coi đây là đại hí sao, lại còn cười vui vẻ như vậy?”

Hắc Thi lão quái xoay mặt nhìn một cái …. Chỉ thấy trên nóc nhà có ngồi mấy người …. Một trận gió thổi qua, thổi bay mái tóc bạc của Thiên Tôn, ánh mắt mọi người lập tức cũng sáng lên chuyên chú, miệng cũng chỉ có thể thở ra khí lạnh.

Chính lúc này, dưới lầu cũng bắt đầu náo loạn.

Chỉ thấy có một đội nhân mã cầm binh đao đi đến, tất cả đều ăn mặc y phục cấm quân, rất xảo diệu mà chắn giữa Hắc Bạch lưỡng đạo.

Người dẫn đầu chính là vị Chuyển Vận sứ Lưu Hoành kia.

Triệu Phổ sờ cằm: “Động tác cũng quá nhanh đi.”

Trâu Lương liếc mắt một cái: “Chớp mắt đã tập hợp được ngàn người rồi.” Nói xong lại nhịn không được mà cau mày.

Lâm Dạ Hỏa nhìn hắn: “Sao chứ? Có vấn đề gì à?”

Trâu Lương không nói gì.

Lâm Dạ Hỏa liếc hắn: “Câm, nói chuyện đi chứ!”

Trâu Lương vẫn không thèm nói, tâm tự nhủ, ngươi gọi ta là Câm còn bảo ta nói cái gì?

Ở trên lầu đối diện.

Âu Dương ngồi xổm hỏi Long Kiều Quảng: “Thấy thế nào?”

“Nhanh như vậy đã có thể tập hợp được ngàn người, hơn nữa … Từ khi nào thì cấm quân bắt đầu tập trung lại như vậy?” Long Kiều Quảng hơi cau mày quan sát: “Có chút ý tứ.”

Lúc này, Vương Triều Mã Hán đi cùng Lưu Hoành vừa đúng lúc đi qua dưới lầu.

Âu Dương huýt gió với hai người, sau đó vẫy vẫy hai người qua.

Vương Triều Mã Hán liền nhảy lên nóc nhà.

Âu Dương hỏi: “Làm sao tìm được người tới nhanh vậy?”

Vương Triều hình như cũng rất buồn bực: “Nha môn của Chuyển vận sứ cũng ở rất xa, lúc chúng ta vừa mới tới, Lưu Hoành nghe nói nơi này có người gây chuyện liền bảo chúng ta đi trước, hắn sẽ tới ngay.”

Mã Hán cũng gật đầu: “Chúng ta có chút lưu tâm nên lánh ở gần đó chờ, lại không nghĩ tới, chỉ qua khoảng thời gian chưa đến một nén nhang, hắn đã dẫn theo binh mã chạy ra ngoài, cứ có cảm giác như binh mã này không phải do hắn tạm thời mượn mà là đã được chuẩn bị sẵn từ lâu vậy.”

……………….

Triệu Phổ nhìn Lưu Hoành rồi chỉ nhẹ nhàng “sách” một tiếng.

Triển Chiêu liền hỏi hắn: “Có vấn đề gì?”

“Lúc trước còn khơi mào tranh đoạt, sau đó lại chuẩn bị không ít nhân mã bên người, có mùi Mưu đồ gì đó.” Triệu Phổ chống cằm: “Hắn ở cách xa Triều đình như vậy, theo lý mà nói hắn hẳn phải là vị nhàn quan yên vui hưởng thụ mới đúng, cái này lại có chút khác thường.”

Sau khi Lưu Hoành lên lầu, thấy song phương hình như vẫn còn giằng co liền cao giọng ngăn cản: “Tất cả mọi người thu hồi binh khí, trong thành nghiêm cấm dùng binh khí đánh nhau, người trái lệnh liền chém!”

Lúc này nhìn lại đám người Hắc đạo, mọi người nhìn nhau một cái đều thu lại binh khí của mình.

Xà lão quái đứng lên, chắp tay với đám người Triển Chiêu: “Đã như vậy, hy vọng Khai Phong Phủ có thể sớm tìm ra hung thủ.”

Kiền Duyệt cũng chắp tay với mọi người: “Đinh Mậu là người có hiềm nghi lớn nhất, xử trí thế nào liền giao cho người của Khai Phong Phủ đi.”

Nói xong, đám người Hắc đạo cũng ngoan ngoãn rời đi.

Lưu Hoành cũng bị làm cho không kịp trở tay, tại sao lại phối hợp như vậy chứ? Chẳng lẽ Hắc đạo bây giờ lại dễ nói chuyện như vậy?

Chỉ có người của Bạch đạo mới hiểu rõ ràng, bọn họ có thể không đi sao? Cũng không nhìn xem người ngồi ở bên kia là ai đi.

Xà lão quái lôi Hắc Thi lão quái đang nằm trên mặt đất ôm đầu: “Đi thôi, ngươi làm cái gì thế?”

Hắc Thi lão quái run lẩy bẩy, ôm đầu mà lẩm bẩm: “Ô ô ô …. Tại sao Ân Hậu một chút cũng không có già đi, thật là đáng sợ ….”

Triển Chiêu nghe xong cũng cảm thấy buồn bực, trước đây ngoại công có từng dạy dỗ qua lão đầu này sao? Lại sợ đến vậy!

Xà lão quái lôi Hắc Thi lão quái đang nằm bẹp dí chẳng khác nào con chó bị gãy chân ra ngoài, đám người Hắc đạo cũng rối rít rời đi.

Lưu Hoành tiến lên, trước tiên đến hành lễ với Triệu Phổ.

Triệu Phổ gật đầu một cái, cười nói: “Hành động của Lưu chuyển vận sứ cũng thật nhanh a, quả nhiên là làm việc rất hiệu quả.”

Lưu Hoành cũng không có hốt hoảng, hình như là đã sớm nghĩ ra cách đối đáp, nói: “Bởi vì Dũng Châu phủ gần đây có quá nhiều người giang hồ, cho nên trước đó hạ quan đã mượn một ngàn cấm quân đóng ở gần đây, để lúc nào cũng có thể ứng phó mọi tình hình, cũng không nghĩ đến thật sự phải dùng tới.”

Mọi người yên lặng nhìn nhau —– Qủa nhiên chẳng chút sơ hở nào.

Triệu Phổ cười cười gật đầu, cũng không nói gì nhiều.

Đinh Mậu bị thương, nhưng cũng không nặng lắm.

Triển Chiêu nhìn thấy ả khó chịu khổ sở, lại có nhiều người của U Phách môn như vậy, cũng chẳng thể dẫn họ đến Ánh Tuyết Cung. Thế nhưng nếu như cứ để ả ta như vậy, khó bảo đảm người của Hắc đạo không quay lại giết người.

Mọi người cùng thương nghị một chút, Lưu Hoành bày tỏ cấm quân cũng đóng ở gần đây, có thể phái người canh chừng khách điếm mà người của U Phách môn đang trọ.

Triệu Phổ cảm thấy cũng được, cho nên để Lưu Hoành đi chuẩn bị, cuối cùng tất cả mọi người đều nhìn Đinh Mậu.

Bạch Ngọc Đường hỏi: “Ngươi có gì muốn nói?”

Lúc này Đinh Mậu đã thực sự tức giận, vung tay nói: “Đám khốn khiếp kia muốn nhân cơ hội diệt trừ ta, không có cửa đâu!”

“Những người này không phải là ngươi giết chết sao?” Triển Chiêu hỏi.

Đinh Mậu cảm thấy buồn cười: “Không sai, thủ hạ của ta quả thực là có tìm Thiếu Lâm gây sự, thế nhưng lúc đánh nhau người ngựa đều loạn nhào, mấy hòa thượng kia cũng không phải là do ta giết.”

“Hắc đạo kia sao lại muốn diệt trừ ngươi?” Triển Chiêu hỏi tới.

“Còn không phải là bởi vì ….” Đinh Mậu vừa mới định nói, thế nhưng lời vừa ra đến miệng lại bị nàng ta nuốt trở lại, cuối cùng cũng chỉ phun ra một câu: “Ta làm sao mà biết được, hẳn là lo lắng U Phách môn của ta phát triển quá mạnh nên lân át Kiền môn đi.”

Nói xong liền dẫn người rời đi.

Triển Chiêu cau mày định hỏi tiếp, có điều Bạch Ngọc Đường lại nhẹ nhàng giữ tay hắn lại, lắc đầu với hắn một cái, ý là —— Miêu Nhi, không hỏi ra được thì âm thầm canh chừng thật chặt U Phách môn là được, sớm muộn gì cũng lộ chân tướng thôi.

Triển Chiêu cũng hiểu được, gật đầu một cái, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.

Nghĩ xong, hắn lại xoay người quay sang nhìn tay của mình, cũng không biết là Bạch Ngọc Đường vô tình hay cố ý, cầm tay hắn rồi lại cứ nhất định cầm như vậy, cũng không có buông ra.

Triển Chiêu cũng làm như không thấy, tiếp tục để tay mình bị Chuột cầm đi.

Nghiêu Tử Lăng uống trà bên cạnh liếc mắt quét qua chỗ bàn tay hai người đặt chung một chỗ, đặt cái ly xuống khẽ thở dài.

Lâm Dạ Hỏa híp mắt nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường —– Cách chung đụng chẳng khác nào trẻ con.

Đang suy nghĩ thì đột nhiên, hắn cảm giác được cái mông mình bị người ta nhéo một cái.

Lâm Dạ Hỏa sờ mông mình, quay mặt, cả kinh mà nhìn Trâu Lương: “Ngươi làm cái gì thế?”

Trâu Lương trầm mặc một lúc, mở miệng nói ra hai chữ: “Thừa thịt….”

“Phốc ….” Tiểu Lương Tử đang uống một ngụm trà cũng phun ra ngoài. Lâm Dạ Hỏa thì nhảy lên lưng Trâu Lương mà đánh.

Triệu Phổ lắc đầu.

Nếu như mọi chuyện đã xong xuôi, coi như là đã bình thường trở lại, thế nhưng nếu đám người giang hồ kia đã biết bọn Thiên Tôn có ở đây rồi, hẳn là cũng sẽ kìm hãm một chút, cũng khiến mọi người thoải mái hơn.

Rời khỏi tửu âu, mọi người cùng nhau về Ánh Tuyết Cung.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường song song cùng đi, hai cánh tay đều đưa qua đưa lại, ống tay áo rộng cùng mu bàn tay cứ vậy lướt qua, chạm vào nhau một chút, cũng mang theo tiếng gió nhẹ nhàng.

Chính lúc này, Bạch Ngọc Đường lại nhìn thấy bên trong ngõ hẻm, đột nhiên có một người cứ nhìn ngó dáo dác bên ngoài mà thò đầu ra, vẫy vẫy hắn.

Triển Chiêu cũng nhìn thấy, cười một cái —- Người gọi hai người bọn họ cũng chẳng phải là ai khác, chính là người ngày đó ở tửu lâu được Triển Chiêu thu phục, vì vậy người đó liền đáp ứng giúp bọn họ điều tra xem cái tên côn đồ cắc ké đứng sau hẻm Hòe Mộc cùng khách điếm Cao Thăng là ai —– Người đó chính là Bao Tá Thính.