Mọi người dùng vãn thiện rất vui vẻ, Bạch Hạ là một người có tửu lượng rất tốt, lôi kéo Thiên Tôn, Ân Hậu cùng Bao Đại nhân và Bàng Thái sư để cùng nhau cụng ly, cả một đám người lớn uống còn say sưa hơn cả đám thanh niên kia nữa.
Bạch Ngọc Đường thì cố gắp đồ ăn cho Triển Chiêu, Triệu Phổ lại cố gắp đồ ăn cho Công Tôn, Công Tôn cố gắng đút cho Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương ăn, Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương thì vừa ăn vừa cãi nhau…. Âu Dương Thiếu Chinh bưng chén cơm đứng trên nóc nhà nhìn ngó khắp nơi … hắn cũng không phải đang canh gác mà bởi vì khắp Ánh Tuyết Cung này có quá nhiều mỹ nhân! Ngay cả một nha hoàn cũng đẹp hơn một hoa khôi cả mười con phố, Âu Dương bất cứ lúc nào cũng có thể mãn nhãn ngắm nhìn.
Dùng xong vãn thiện rồi, Bạch Hạ đã hạ gục tất cả mọi người, Triển Chiêu kinh hãi hỏi Bạch Ngọc Đường: “Phụ thân ngươi không có công phu nhưng sao lại có tửu lượng tốt vậy chứ?”
Bạch Ngọc Đường cũng bất đắc dĩ: “Hắn vẫn vậy mà, chưa uống say bao giờ.”
Triển Chiêu sờ cằm, chẳng lẽ tửu lượng của Bạch Ngọc Đường lại là thừa hưởng từ phụ thân hắn sao….
“Ngọc Đường a.”
Lúc này, Lục Tuyết Nhi đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ngồi xuống, nàng không ăn cơm tối cùng mọi người, chỉ ngồi gắp đồ ăn thôi. Bạch phu nhân muốn dưỡng nhan, buổi tối không ăn cơm, nếu đói thì ăn trái cây hoặc uống chút đồ ngọt.
Triển Chiêu chống cằm, hắn luôn cảm thấy rằng — một mỹ nhân đẹp như vậy mà không bảo dưỡng thì đúng là phí của trời mà.
Lục Tuyết Nhi ngồi xuống, thuận tay múc cho Triển Chiêu một bát canh nấm, rồi lại bưng một bát khác đút cho Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường không có thích ăn ngọt, cho nên Lục Tuyết Nhi thói quen khi ăn thì đút cho hắn một chút. Có điều, nhìn hắn ăn uống vừa rồi, Lục Tuyết Nhi lại phát hiện nhi tử vốn kén ăn từ nhỏ của mình giờ lại ngoan ngoãn ăn cơm như vậy, chủ yếu là bởi vì những món Triển Chiêu gắp cho hắn, hắn đều cố ăn cho hết …..
Lục Tuyết Nhi nheo mắt lại —– Ân ân ái ái a, sách.
Bạch Ngọc Đường thấy nương hắn ngồi bên cạnh hắn mà híp mắt, cũng biết nàng có chuyện gì muốn sai bảo, vì vậy hỏi: “Làm gì a?”
Lục Tuyết Nhi cười híp mắt nói: “Ngươi giúp nương đi làm một chuyện đi.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, có điều vẫn có chút không hiểu —- Nương hắn có việc gì mà cần hắn ban đêm ra ngoài làm mà lại không sai hạ nhân đi đây?
Lục Tuyết Nhi thần thần bí bí, nhìn Bạch Hạ bên kia … chỉ thấy Bạch Hạ còn đang cụng ly với Âu Dương Thiếu Chinh nên không có chú ý bên này.
Lục Tuyết Nhi nhét vào tay Bạch Ngọc Đường một mảnh giấy: “Đến địa chỉ này lấy một món đồ.”
Bạch Ngọc Đường nhìn một chút, là một địa chỉ ở khu phố phía Nam Ánh Tuyết Cung không xa, Bạch Ngọc Đường đại khái cũng hiểu được, có thể là nương hắn chuẩn bị thọ lễ cho phụ thân hắn.
Vì vậy, Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu đang rất nghiêm túc mà uống canh: “Dùng vãn thiện xong rồi có muốn đi ra ngoài tản bộ không?”
“Được a.” Triển Chiêu gật đầu: “Ta mang theo Tiểu Ngũ cùng đi luôn, gần đây nó béo quá cho nên chiếm nhiều diện tích …”
“Cháu cũng đi.”
Một thanh âm truyền tới, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương chẳng biết đã đến bên hai người họ từ bao giờ, ngẩng mặt nhìn lên, ý là —– Ăn no rồi! Muốn đi ra ngoài tiêu thực a.
Buổi tối Công Tôn còn muốn luyện quyền, trong suốt đoạn đường ngồi mã xa đến đây, hắn cũng có chút sao nhãng chuyện luyện quyền pháp, vì vậy liền để cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mang theo Tiểu Tứ Tử đi ra ngoài.
Hai người vui vẻ đồng ý, thế nhưng, đợi đến khi dùng vãn thiện xong rồi ra đến ngoài đại môn, phía sau còn có cả Bao Duyên cùng Bàng Dục đi theo nữa.
Bao Duyên nói là ở thành Nam có nhiều thư trai, lần này hắn cùng Bao Đại nhân xuất tuần, trừ việc phụ giúp tra án, hắn còn có một công việc đặc biệt, đó chính là mua sách. Mua chủ yếu là những sách về phong thổ địa lý của những nơi đi qua, bao gồm cả những sách về phong tục tập quán, có thể mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, mang về cất trong tàng thư các của Khai Phong Phủ.
Bàng Dục liền phụ trách giúp hắn cầm sách, thuận tiện cũng hỏi thăm chút chuyện bát quái dọc đường … Đừng có nhìn hắn như vậy thôi, chứ thực ra hắn nhiều lúc lại vô cùng hữu dụng đó.
Bốn lớn hai nhỏ lại thêm cả Tiểu Ngũ cùng lắc lư rời khỏi Ánh Tuyết Cung, đi ra ngoài chưa được bao xa thì Tử Ảnh cùng Giả Ảnh cũng chạy đến, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Lúc này, trời cũng đã tối rồi, Bạch Ngọc Đường nói với mọi người, phố phía Nam vô cùng náo nhiệt, buổi tối đi chơi cũng rất vui, hơn nữa lại có nhiều đồ ăn ngon nữa.
Triển Chiêu bản năng mà cảm nhận một chút —– Cũng may là vãn thiện mình cũng không có ăn nhiều lắm a, như vậy cũng may, đi đường xa như vậy, hẳn là … lát nữa sẽ có nhiều đồ ăn ngon để ăn đi.
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Nương ngươi bảo ngươi đi lấy cái gì vậy?”
Bạch Ngọc Đường đọc qua nội dung ghi trên tờ giấy kia một lát, cũng có chút lúng túng: “Đến ngõ hẻm Tề gia ở Hạnh Hoa Lâu, rẽ vào ngã rẽ thứ hai … đến một nhà ở bên trong, ngoài cửa có một con khỉ đá.”
“Khỉ đá?” Triển Chiêu tò mò: “Chắc không phải là giống sư tử hoặc là kỳ lân đá dùng để trấn trạch đó chứ?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái: “Không rõ lắm, ta cũng mới nghe qua lần đầu mà thôi, trước đây ta chưa từng đến bao giờ. Có điều bên trong ngõ hẻm Tề gia hầu hết đều là quái nhân cả.”
“Quái lắm sao?” Triển Chiêu tò mò.
“Ừ, đều là thương nhân cả, đồ buôn bán cũng chẳng phải là trân bảo quý báu gì, chỉ là tương đối ly kỳ mà thôi.” Vừa nói lại vừa quay ra bảo với Tiểu Lương Tử đang kéo tay Tiểu Tứ Tử đi phía trước: “Hai đứa lát nữa cũng có thể đến cửa hàng nào đó trong Tề gia hẻm mà mua chút đồ.”
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương cũng khá hiếu kỳ.
Tiêu Lương hỏi: “Cửa hàng trong đó có đồ chơi đặc biệt hay sao?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Có hai cái cửa hàng, một cái bán đường quả vô cùng đặc biệt, lão bản là một người Ba Tư, đã đi rất nhiều nơi cho nên đường quả nhà hắn bán là độc nhất vô nhị, không chỉ ăn rất ngon mà nhìn cũng rất đẹp.”
Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử hai mắt liền sáng lấp lánh lên.
“Còn cửa hàng ngay bên cạnh bán đồ chơi.” Bạch Ngọc Đường giới thiệu tiếp: “Bên trong có đến ngàn vạn món đồ chơi rất bắt mắt. Tiếp đó ta biết đi đến chỗ rẽ gần nhất lại có một thư trai, bên trong bán đầy đủ các loại cổ tịch.”
Bao Duyên mở to mắt: “Nghe thật có sức hấp dẫn đi.”
“Ngã rẽ thứ hai thì ta chưa có đi qua.” Bạch Ngọc Đường nhún vai một cái: “Ta vẫn nghĩ bên trong đó đều là nhà dân cả.”
Khu phố này nói xa cũng không xa, nhưng nói gần cũng không có gần, mọi người đi cũng không vội, vừa đi vừa dạo mất nửa canh giờ, thật may là có Tiểu Ngũ cõng Tiểu Tứ Tử, nếu không bé sẽ mệt chết.
Chờ cho đến khi vào đến phố rồi … ánh đèn rực rỡ cũng được thắp lên.
Đám người Triển Chiêu vẫn nghĩ rằng đây chẳng qua chỉ là một khu phố bình thường mà thôi, hoặc cùng lắm là khu phố sầm uất một chút, thế nhưng khi vừa nhìn thấy rõ ràng … lại là một thành trấn rất đáng nể. Mặc dù cũng không có quá lớn, thế nhưng dù có nhỏ cũng đủ sầm uất a, đặc biệt rất náo nhiệt.
“Oa!” Tiểu Tứ Tử nhanh chóng kéo lại Tiêu Lương: “Tiểu Lương Tử, nơi này có thật nhiều người nha, ngươi cẩn thận lạc đó!”
Tiểu Lương Tử nắm tay Tiểu Tứ Tử, cọ cọ mấy cái —— Cận nhi thật quá đáng yêu đi!
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vô lực nhìn Tiểu Tứ Tử —- Đừng nhìn nó là cái bánh bao tròn vo vô dụng, thế nhưng lại cứ thích bảo vệ người khác, cái tính thiếu tự giác này có chút giống Thiên Tôn …. Chẳng lẽ là liên quan đến huyết thống sao? Thế nhưng như vậy phải giống Ân Hậu mới đúng chứ?
Cả những người giang hồ đến Dũng Châu phủ này, đến buổi tối cũng muốn đến đây đi dạo một chút, cho nên người cũng đặc biệt nhiều. Triển Chiêu sợ Tiểu Tứ Tử bị chen lấn xô đẩy, liền đưa tay ôm bé lên, Bao Duyên và Bàng Dục lại dắt Tiểu Lương Tử ở giữa, mỗi người nắm một tay bé. Cũng may là có Tiểu Ngũ đi cùng, có không ít người vừa thấy nó “ngoao” một tiếng đã vội tránh đường rồi.
“Miêu Miêu, cháu khát.” Tiểu Tứ Tử ôm cổ Triển Chiêu nói.
Triển Chiêu liền nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường chỉ một tòa trà lâu phía trước nói: “Vừa đúng lúc, chúng ta đến đó nghỉ chân một chút.”
Đi tới trà lâu, vừa ngẩng đầu lên nhìn đã thấy bên trên có treo tấm biển “Hạnh Hoa Lâu”.
Triển Chiêu có chút kinh ngạc: “Nhanh vậy đã đến rồi?”
Bàng Dục lùi lại phía sau mấy bước, nhìn qua, quả nhiên thấy một con hẻm. Đừng xem nơi đây là ở phía Bắc, thế nhưng cấu tạo địa hình nhà cửa lại có chút giống Giang Nam … ngõ hẻm đặc biệt nhiều, hai bên đều là nhà ngói lưu ly cùng tường phủ vôi trắng cả.
“Điểm tâm của Hạnh Hoa Lâu nổi danh nhất lưu.” Bạch Ngọc Đường dẫn mọi người vào trong, quả nhiên, tiểu nhi ra đón tiếp cũng có quen biết hắn: “Uy! Ngũ gia a!”
Tiểu nhị gọi tiếng này cũng đủ khiến cho cả trà lâu đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại, đồng thời, có rất nhiều người đều quay đầu lại nhìn. Ánh mắt đều dời từ người Bạch Ngọc Đường sang Triển Chiêu, sau đó lại từ Triển Chiêu sang Bao Duyên cùng Bàng Dục rồi lại sang hai ảnh vệ và hai tiểu hài nhi ….. rồi cả con hổ to tướng kia cũng bị nhìn chằm chằm.
Tất cả những chuyện này đều chỉ diễn ra trong nháy mắt, tiểu nhị lại nói tiếp: “Ngũ gia, đã lâu ngài không có tới a!”
“Ai nha, Qúy khách a!” Chưỡng quỹ vốn rất bận rộn với đống sổ sách phía sau cũng chạy ra đón, vừa chạy ra vừa nói: “Ta mặc kệ a, thọ yến của Bạch gia nhất định là đồ của Hạnh Hoa Lâu ta đó a, ta đều đã chuẩn bị xong cả rồi đó!”
Bạch Ngọc Đường cười cười gật đầu: “Đó là đương nhiên, còn phải giống như năm trước, muốn hoa quế cao, không có mỡ heo.”
“Biết biết!” Chưởng quỹ cười ha hả mà dẫn mọi người lên lầu.
Mà chính lúc này, phần lớn khách nhân vừa mới quan sát bọn Bạch Ngọc Đường kia đã lấy lại thần tình vốn có, ai làm gì thì tiếp tục làm nấy … tất nhiên, đây chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Triển Chiêu để ý quan sát một cái, phát hiện gần như tất cả mọi người đều trộm nhìn sang bên này … hơn nữa lại còn tận lực tỏ ra như không có gì nữa.
Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử lên lầu, hai ảnh vệ đã sớm phát hiện có chuyện không ổn, ngay cả Bàng Dục và Bao Duyên cũng vô thức mà cảm nhận được địch ý —— Thật ra thì đây chẳng qua chỉ là một loại cảm giác đề phòng, có người nào ghét ngươi hoặc đang theo dõi ngươi, cho dù là người bình thường cũng có thể ít nhiều cảm nhận được gì đó khác thường trong không khí —– Đây là có chuyện gì xảy ra a?
Lên trên lầu, đến một chỗ thật trang nhã ngồi xuống, chưỡng quỹ còn rất nhiệt tình giới thiệu những điểm tâm hàng đầu của điếm lâu.
Tiểu Tứ Tử gọi cho mọi người chút điểm tâm.
Gần đây, gần như suốt cả đường đi đều là bé gọi đồ ăn …. Chủ yếu là bởi vì bình thường Tiểu Tứ Tử đều không có chủ kiến lắm, luôn rơi vào tình huống do dự không dứt khoát, cái gì cũng tùy cho người lớn quyết định. Vì vậy mà Công Tôn có chút lo lắng, thấy Triệu Phổ có thể dạy dỗ Tiêu Lương tốt như vậy, liền bảo hắn huấn luyện cho Tiểu Tứ Tử một chút, để cho bé có chủ kiến một chút đi. Triệu Phổ liền nghĩ ra cái chiêu để Tiểu Tứ Tử gọi đồ ăn này.
Lại nhắc tới, đừng nhìn bình thường Tiểu Tứ Tử đều chỉ biết ham chơi, hoặc là luôn ngẩn người thất thần, thật ra thì đứa nhỏ này cũng rất hiểu lòng người. Mỗi lần bé gọi đồ ăn đều rất vừa vặn, hơn nữa gần như đều là những món mà mọi người thích cả. Ngay cả một đoàn ảnh vệ của Triệu Phổ kia mà bé cũng biết rõ người nào thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì …. Nói theo cách nói của Âu Dương, cái này cần phải gọi là —– bé yêu người khác như vậy, người khác không yêu thương bé thì yêu thương ai?
Chờ cho đến lúc điểm tâm được đưa lên, tiểu nhị đóng cửa rời đi rồi, Triển Chiêu liền hỏi Bạch Ngọc Đường: “Đây là do ngươi lúc nào ra ngoài cũng thu hút ánh nhìn của người khác … hay là lần này có gì đặc biệt a? Lúc ở Khai Phong Phủ cũng đâu có nhiều người nhìn ngươi như vậy.”
Bàng Dục cùng Bao Duyên cũng gật đầu.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái: “Từ trước đến giờ cũng chưa có như vậy, hơn nữa ngươi không cảm thấy phần lớn đều là người luyện võ sao?”
Triển Chiêu sờ cằm: “Đám người giang hồ kia cứ thần thần bí bí, nửa muốn nói nửa lại thôi … liệu có phải là có chuyện gì họ biết mà chúng ta không biết không a?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, khẽ cau mày, Triển Chiêu nói câu này gần như chỉ là lơ đãng nói ra, thế nhưng lại nhắc nhở hắn một chút.
Suy nghĩ một chút, Bạch Ngọc Đường liền đến bên cửa sổ nhìn xuống, nhìn một lúc, sau đó huýt gió một tiếng ….
Sau đó lại thấy Bạch Ngọc Đường thả một thỏi bạc xuống: “Gọi Bao Tá Thính tới.”
“Được a.” Bên dưới có tiếng người đáp.
Bạch Ngọc Đường lại trở lại bên cạnh bàn. Triển Chiêu biết Bao Tá Thính không phải tên cụ thể của người nào mà là một loại nghề trong giang hồ, bình thường đều là Cái Bang hoặc là người đưa tin nào đó … bọn họ là những người nắm bắt tin tức nhanh nhất.
Chỉ trong chốc lát, có người gõ cửa.
“Vào đi.”
Cửa phòng vừa mở ra, có một trung niên nam tử khoảng bốn năm mươi tuổi, người gầy đét ghé đầu vào: “Uy, Ngũ gia nha!”
Bạch Ngọc Đường vẫy vẫy tay với hắn.
Người nọ chạy nhanh vào, xoa xoa tay: “Ngũ gia, đã lâu không gặp rồi a.”
Bạch Ngọc Đường đưa cho hắn một thỏi bạc, hỏi: “Chuyện gì?”
“Hắc hắc.” Bao Tá Thính cầm bạc cất vào trong ngực, có vẻ rất hài lòng, tiến đến gần một chút, thấp giọng nói với mọi người: “Ngũ gia, xảy ra chút chuyện, có điều sẽ không có ai dám nói chuyện này cho ngài đâu.”
Triển Chiêu tò mò: “Có chuyện gì mà không dám nói?”
“Cũng không phải là chuyện không thể nói gì, chẳng qua là nói ra rồi có khi bị Ngũ gia chém mà thôi.” Bao Tá Thính cười khá gượng gạo: “Lại nói, đây cũng chỉ là lời đồn đại, cũng chỉ mới lan truyền gần đây mà thôi, có người tin có người không, đa số mọi người đều chọn quan sát.”
“Nói nửa ngày.” Bạch Ngọc Đường cau mày: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Bao Tá Thính suy nghĩ một chút: “Ngũ gia, là ngươi bảo ta nói, ta nói ra rồi ngươi không được tức giận ta a!”
“Ít nói nhảm.” Bạch Ngọc Đường cảm thấy thực phiền.
“Là như vậy, gần đây không phải mây quanh ngọn Đồ Vân đều tản ra cả sao? Cho nên gần đây cũng có rất nhiều người giang hồ tập trung, có chính phái cũng có tà ma ngoại đạo, nhưng quan trọng nhất vẫn là người của hắc đạo cũng tới. Người của Kiền môn cũng ở đây đi …”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, những điều này hắn cũng biết.
“Trong đám người giang hồ này, lại lan truyền một chuyện.” Bao Tá Thính khoanh tay, thần thần bí bí nói.
Tất cả mọi người đều nhìn hắn chằm chằm, ý là —– Ngươi nói nhanh đi a, chuyện gì?
“Mọi người đều nói, Kiền Lão Đại và Kiền Lão Nhị là do mẫu thân ngươi giết chết.”
Bao Tá Thính vừa nói xong, hai hàng lông mày của Bạch Ngọc Đường cũng nhướng lên.
Bao Tá Thính vội vàng trốn ngay sang một bên: “Ngươi nói là sẽ không tức giận mà, ta chỉ dò xét chút tin tức mà thôi.”
Bạch Ngọc Đường giận a, Triển Chiêu liền hỏi: “Tại sao lại có chuyện như vậy truyền đi?”
“Kiền Lão Nhị cùng Kiền Lão Đại trên người đều không có bất cứ vết thương nào, cũng không tra được nguyên nhân cái chết.” Bao Tá Thính nói: “Xung quanh đây người có thể làm được như vậy cũng chỉ có Bạch phu nhân thôi …. Ngươi cũng biết nội lực của nàng có thể đóng băng người nàng ghét trong nháy mắt … đợi đến khi tan đông rồi thì người cũng đã chết, cho nên mới không lưu lại chút dấu vết nào.”
Mọi người cau mày.
“Chỉ vì điểm này mà lại hoài nghi Bạch phu nhân sao?” Triển Chiêu cảm thấy lý do này thật không đầy đủ: “Trên giang hồ cũng có rất nhiều người có thể giết người mà không lưu lại dấu vết nào hết, ta cũng có thể tháo huyệt dời vị người ta cũng làm được như vậy….”
“Dĩ nhiên là còn nguyên nhân khác nữa, có điều nếu nói ra cái này …” Bao Tá Thính lại né sau lưng Triển Chiêu: “Triển gia, ngươi cần đảm bảo an toàn cho ta.”
Triển Chiêu không hiểu —– Hẳn là không có nhiều lời đồn đại đáng sợ như vậy đi?
Bạch Ngọc Đường cau mày, giục: “Nói mau!”
“Là thế này, những người giang hồ kia không biết làm sao lại biết được chuyện năm đó Bạch Nguyệt Vân hạ chú văn Kiền môn.” Bao Tá Thính nói: “Gần đây lại có người nói là, năm đó sở dĩ Thiên Tôn tuổi còn trẻ có thể chiến thắng quần hùng hoàn toàn là do Bạch Nguyệt Vân hạ chú các môn phái khác. Bạch Nguyệt Vân muốn cướp đi tất cả vận khí của những người khác, đem vận khí ấy tập trung cho Bạch thị cùng Thiên Tôn, lại đem vận đen của họ gieo vào những người khác, cho nên Bạch gia cùng Thiên Tôn mới thuận lợi, xuôi chèo mát mái như vậy, kể cả chuyện thành danh của ngươi bây giờ. Cho nên bọn họ cảm thấy các ngươi đã cướp đi may mắn của mấy môn phái giang hồ hùng hậu kia, lại còn hạ nguyền rủa họ nữa. Máu của Bạch Hạ có thể giải trừ nguyền rủa, các ngươi vì không muốn người khác nghi ngờ cho nên mới cho hai huynh đệ Kiền gia máu. Thế nhưng, nếu như chú văn này được xóa đi, thì vận khí của Bạch gia cùng Thiên Tôn sẽ chấm dứt … Lục Tuyết Nhi làm sao có thể để chuyện này xảy ra được a! Vì vậy nàng liền âm thầm mà giết hại hai huynh đệ Kiền gia, hơn nữa còn lấy đi hai chén máu kia. Như vậy, không những chú văn không bị xoa bỏ, đồng thời cũng có thể đe dọa được người khác, người nào muốn xóa bỏ chú văn kia, ắt sẽ nhận lấy cái chết! Vì vậy … một nhà các ngươi cùng thầy trò các ngươi, vốn chẳng phải là thiên chi kiêu tử, mà là những tên lừa gạt đi trộm vận khí của kẻ khác mà thôi.”
Bao Tá Thính vừa nói xong liền “soạt” một cái chạy ngay ra ngoài cửa trốn.
Hơn nữa, những người khác cũng đồng loạt hít một ngụm lãnh khí —– Bạch Ngọc Đường hận nhất chính mấy lời đồn đại hoặc tranh đấu giang hồ mà làm tổn thương đến người thân của hắn, lần này lại còn dám đem tất cả người thân của hắn vu oan một lượt, thật may là mấy vị huynh trưởng của hắn lần này không có đến tham gia náo nhiệt, nếu không …
Lúc này nhìn lại, vẻ mặt Bạch Ngọc Đường sầm hẳn xuống, mở miệng liền phun ra hai chữ: “Cái rắm nhà nó!”