Long Đồ Án

Quyển 10 - Chương 246: Bắt cóc




Nghe thấy có thể Bạch Ngọc Đường lại gặp phiền toái. Mọi người cũng nhịn không được mà rơi lệ đồng tình với hắn, gần đây thực sự đã có rất nhiều việc, Bạch Ngọc Đường cứ phiền toái không thôi.

“Thật ra thì cũng không cần chú ý nhiều làm gì.” Thiên Tôn cũng xua tay một cái.

Tất cả mọi người cùng nhìn hắn.

Thiên Tôn vẫn xua tay: “Năm đó ta cũng đâu có ý định đến cướp cái danh hiệu Thiên hạ đệ nhất đó, cũng khiến cho phái Thiên Sơn trở thành Thiên hạ đệ nhất phái luôn, lại còn luôn bị người đến khiêu khích, cả ngày đều sống chẳng được bình an chút nào. Nói thật, phái Thiên Sơn rất ít khi để ý đến võ lâm Trung Nguyên, ta cũng chưa từng để bọn họ làm qua Minh chủ ngày nào. Nếu thật sự phải nhắc tới, cống hiến của Thiếu Lâm, Võ Đang còn lớn hơn, hay là cứ để họ đến thoải mái ngoạn chơi đi …”

“Ngươi nghĩ thì hay lắm.” Ân Hậu chống cằm cười một tiếng: “Mặc kệ là Võ Đang cũng được, Thiếu Lâm cũng tốt … trong cái đám hậu bối Trung Nguyên này, để có thể tự mình lên đỉnh Đồ Vân thì liệu có được mấy người a? Đừng có lên đến lưng chừng rồi lại bị té ngã mất xác luôn.”

Thiên Tôn sờ cằm: “Này cũng đúng.”

Triệu Phổ vừa nhìn qua ngọn núi đang bị mây mù vờn quanh che phủ một chút, gật đầu nói: “Qủa thật là có cảm giác rất khó để lên được.”

“Đâu chỉ đơn giản là khó lên.” Ân Hậu lắc đầu một cái: “Đỉnh núi kia địa hình vô cùng hiểm yếu, hơn nữa bốn bên gió còn rất mạnh, nếu nội lực không đủ căn bản là không cách nào lên được.”

“Lại nhắc tới.” Bạch Ngọc Đường cảm thấy không hiểu: “Cho dù người giang hồ giống như năm đó chuẩn bị lên đỉnh Đồ Vân tranh Thiên hạ đệ nhất danh, nếu như chúng ta không tham gia thì cũng không có liên quan gì đến phụ mẫu con đi?”

“Ách …”

Nghe thấy Bạch Ngọc Đường hỏi mấy chuyện này, cả ba Lão đầu đều nhìn nhau một cái, hình như còn giấu giếm chuyện gì đó.

Bạch Ngọc Đường thiêu mi, nhìn hai người Thiên Tôn cùng Ân Hậu: “Còn có chuyện gì khác a?”

“Phải nhớ rằng, Bạch Nguyệt Lâm chính là Thái gia gia của ngươi.” Vô Sa khoanh tay nói: “Thật ra thì, năm đó hắn đưa cho Thiên Tôn cái hộp đựng đồ, đồ trong đó chính là lễ vật hắn để lại cho con cháu Bạch thị một trăm năm sau.”

Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ, này chẳng phải là để lại cho hắn sao?

Triển Chiêu chống má, tò mò hỏi: “Để lại cái gì nha?”

Ân Hậu cùng Vô Sa đều nhìn Thiên Tôn, Thiên Tôn ngoẹo đầu: “Không nghĩ ra, có điều năm đó là do Ngân Yêu Vương bày cho Bạch Nguyệt Lâm, bảo hắn đừng có giấu nhiều tiền bạc như vậy làm gì, lại chẳng thể chôn theo mình, không bằng cứ để lại một phần hạ lễ cho con cháu sau này, còn nói ngày mà lễ vật của hắn được công bố, cũng là ngày tôn sinh thần tôn nhi hắn, còn là ngày tằng tôn hắn dẫn theo người yêu đến dự thọ yến nữa … vì vậy Bạch Nguyệt Lâm mới để lại một phần làm thọ lệ cho phụ thân ngươi, cũng để lại một phần lễ vật gặp mặt cho người yêu ngươi, nghe nói đều là bảo vật vô giá độc nhất vô nhị.”

Nói đến đây, Triển Chiêu mở to mắt nhìn.

Bạch Ngọc Đường thì hơi nhướng hai hàng lông mày: “Nga?”

“Thế nhưng đỉnh Đồ Vân cũng không phải của Bạch gia các ngươi, nói cách khác, đồ chôn trên đó người nào đào ra được chính là của người đó.” Ân Hậu nhắc nhở một câu.

“Không được.” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thanh nói, nói xong lại nhìn nhau một cái, rất ăn ý cùng nhướng mi —- Đồ do Thái gia gia để lại, không được để cho người ta lấy đi!

Bạch Ngọc Đường đặt cái ly trong tay xuống, nói: “Thọ lễ của phụ thân ta còn chưa có chuẩn bị đây, rất đúng lúc.”

Tất cả mọi người đều nhìn hắn.

Triệu Phổ cười hỏi: “Ngươi chuẩn bị cướp địa vị Thiên hạ đệ nhất này sao? Vậy hẳn là sẽ bị phiền toái a.”

Bạch Ngọc Đường cười một tiếng: “Đệ nhất thiên hạ gì đó ta không quan tâm, có điều, lễ vật kia không thể để người khác lấy đi được.”

“Nhưng ngươi chỉ cần tham gia tỷ võ, chiếm được danh hiệu đệ nhất mới có thể độc chiếm cái hộp đó đi?” Công Tôn hỏi: “Chẳng lẽ cứ lên đó trước?”

“Đến lúc đó hẵng nói.” Bạch Ngọc Đường thờ ơ gắp đồ ăn.

Triển Chiêu gật đầu, gắp cho hắn cái đùi gà, ý là —– Ăn nhiều một chút, ăn no mới có sức lên núi!

Mọi người trò chuyện thêm lúc nữa, cũng không để chuyện này trong lòng, bắt đầu nói chuyện phiếm.

Có điều …. Bao Đại nhân cùng Bàng Thái sư ở đó lại có suy nghĩ khác. Nếu như chỉ liên quan đến chuyện này của Thiên Tôn thôi, vậy chắc chắn là chuyện giang hồ, vì sao Lục Tuyết Nhi lại muốn mời cả hai người đến? Hơn nữa, Hoàng thượng lại còn tự mình đưa đến một lễ vật đặc biệt như vậy nữa?

Ăn cơm xong rồi, mọi người rời tửu lâu tiếp tục lên đường.

Thế nhưng vừa mới ra đến đại môn chuẩn bị lên mã xa, đã thấy có một đạo nhân mã đi tới.

Người tới có đến khoảng bốn năm mươi người, nhìn rất hoành tráng, dẫn đầu là một nam tử mặc áo bào màu tím, khoảng độ ba mươi tuổi, theo phía sau có đủ cả nam nữ già trẻ, tất cả đều ăn mặc như người giang hồ, mang đến cảm giác rất uy vũ, hẳn là một môn phái lớn.

Hai bên đối mặt, Bạch Ngọc Đường không có biết hắn, có điều Triển Chiêu lại nhẹ nhàng mà đụng cánh tay Bạch Ngọc Đường, nhẹ giọng nói: “Dụ Mộ Trì.”

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, cái tên Dụ Mộ Trì này người giang hồ cũng thường nghe qua. Hắn là lâu chủ của đệ nhất lâu Trung Nguyên, Mộ Trì Lâu, võ công cực cao, địa vị giang hồ cũng hiển hách.

Dụ Mộ Trì cũng là hậu nhân của danh môn, sư phụ hắn chính là một trong thập đại cao thủ ngay dưới Ân Hậu cùng Thiên Tôn, Trường Thọ Lão Nhân Hạc Đồng. Hạc Đồng giỏi về khinh công, Hạc Ly Công của hắn cũng xếp dưới Yến Tử Phi, cũng là một loại khinh công rất khó luyện.

Mặt khác, Mộ Trì Lâu nửa là môn phái giang hồ lại có một nửa làm kinh thương, một mặt đó là tửu lâu đứng số một số hai thiên hạ, một mặt khác cũng là một môn phái giang hồ, thường tổ chức tửu hội cho cả hai phái Hắc Bạch. Về cả hai phường diện làm ăn này hắn đều rất thành công, nghe nói con người hắn lại rất hào sảng, danh tiếng cũng tốt …. Hiện tại cũng không có nghe nói đến người của Mộ Trì lâu làm chuyện xấu nào.

Đương nhiên Dụ Mộ Trì cũng nhìn thấy mọi người phía trước, sau khi đến gần, hắn liền xuống ngựa, dẫn người đến trước mã xa, dừng lại chắp tay hành lễ với Thiên Tôn: “Lão thần tiên, nhiều năm không gặp.”

Thiên Tôn ngoẹo đầu, cúi đầu nghĩ —– Ai đó a?

“Vãn bối Dụ Mộ Trì, là môn hạ của Hạc Đồng Lão Nhân.” Có lẽ Dụ Mộ Trì biết trí nhớ của Thiên Tôn không tốt cho nên tự mình giới thiệu.

Mọi người có thể nhìn ra được hắn rất cung kính với Thiên Tôn.

“Nga …” Thiên Tôn gật đầu một cái, giới thiệu cho Ân Hậu cùng Vô Sa bên cạnh: “Tiểu đồ đệ nhà Trường Thọ Ông.”

Ân Hậu cùng Vô Sa cùng thiêu mi một cái, nhìn Dụ Mộ Trì một chút, hiển nhiên là có giao tình với sư phụ hắn.

Dụ Mộ Trì cũng đã sớm quan sát Vô Sa cùng Ân Hậu, hắn cũng là cao thủ cho nên tự nhiên có thể nhìn ra được công phu Ân Hậu cùng Vô Sa cao bao nhiêu … có điều, thân phận của Vô Sa về căn bản hắn có thể đoán ra, trên giang hồ, nói về Hòa thượng béo từ Tây Vực đến, người lợi hại nhất chắc chắn là Thần Tăng Vô Sa, thế nhưng, hắc y nhân này là ai? Nội lực sâu không lường được này khiến hắn căn bản đoán không ra hắn có võ công hay không đây?

“Sư phụ ngươi vẫn khỏe chứ?” Thiên Tôn thấy hắn quan sát Ân Hậu cho nên mới cắt đứt hắn.

“Tốt lắm, lúc trước sư phụ có đến Thiên Trúc, vẫn thường xuyên nhớ đến Thiên Tôn.” Dụ Mộ Trì nhìn Thiên Tôn với ánh mắt đầy tôn kính không thể chê trách, tuy vẫn điềm đạm trả lời thế nhưng vô cùng lễ độ tôn kính.

Tất cả mọi người đều sinh ra vài phần hảo cảm với hắn.

Sau khi chào hỏi Thiên Tôn xong rồi, hắn liền hành lễ với Bao Đại nhân: “Vị này nhất định là Bao Đại nhân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Bao Đại nhân gật đầu: “Hạnh ngộ, hạnh ngộ.”

Bàng Thái sư cũng biết danh tiếng của mình ở trên giang hồ xem chừng là không tốt lắm, cũng không dại gì tự giới thiệu mình cho xấu hổ ra.

Cuối cùng Dụ Mộ Trì vấn an với Triển Chiêu: “Triển huynh, đã lâu không gặp.”

Triển Chiêu cười cười, chắp tay với hắn rồi lại thấy hắn nhìn Bạch Ngọc Đường, cho nên giới thiệu: “Bạch Ngọc Đường.”

Dụ Mộ Trì chắp tay: “Ngưỡng mộ đã lâu.”

Bạch Ngọc Đường cũng chắp tay với hắn, nhìn Triển Chiêu —— Hai ngươi rất thân a?

Triển Chiêu liền nói: “Mấy năm trước có duyên gặp mặt một lần.”

Mọi người hiểu — Nói cách khác, không có thâm tình a!

Triển Chiêu lại giới thiệu mọi người cho Dụ Mộ Trì: “Triệu Phổ, Âu Dương Thiếu Chinh, Trâu Lương, Lâm Dạ Hỏa …..”

Dụ Mộ Trì đều nhất nhất thi lễ với từng người, tâm cũng thầm giật mình, nhìn trận thế này là …. Mỗi người đều là những cao thủ vang danh khắp thiên hạ a.

Cuối cùng mới giới thiệu đến bọn Công Tôn Sách bên này.

Công Tôn đang ôm Triển Chiêu lạ thấy Tiểu Tứ Tử đột nhiên vẫy vẫy tay với Dụ Mộ Trì: “Trì Trì.”

Mọi người cùng sửng sốt.

Dụ Mộ Trì cười một tiếng, chắp tay hành lễ với Công Tôn: “Thần y.”

Xong rồi hắn lại vừa cười mà vừa trêu chọc Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử nha, đã lâu không gặp, sao lại gầy vậy a?”

Tiểu Tứ Tử mím môi, ôm cổ Công Tôn, lầm bầm: “Nào có …”

Mọi người cũng có chút dở khóc dở cười muốn đỡ trán, Tiểu Tứ Tử vốn dĩ béo mũm mĩm, có điều không biết có phải do mấy ngày nay tập hít đất hay không mà có cảm giác bé gầy đi chút xíu, khiến cho Tiêu Lương cùng Công Tôn đau lòng đến độ cứ luôn trắng mắt liếc Triệu Phổ, thế nhưng Tiểu Tứ Tử lại vô cùng vui vẻ.

Công Tôn cũng cười cười với Dụ Mộ Trì, dáng vẻ rất khách khí, xem ra là có quen biết.

Triệu Phổ tò mò: “Ngươi biết sao?”

“Thần y có từng xem bệnh qua cho gia sư, quả thật là diệu thủ hồi xuân cho nên ấn tượng sâu sắc a!” Dụ Mộ Trì nói.

Thiên Tôn nghe xong cũng không hiểu: “Không phải sức khỏe của lão đầu nhi kia rất tốt sao? Bệnh gì a?”

Dụ Mộ Trì cười cười, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ má trái một cái.

Thiên Tôn cả kinh: “Cái đó của hắn?”

Dụ Mộ Trì nhẹ điểm đầu: “Nhờ có Tiên sinh mà sư phụ đã vô cùng vui mừng.”

Tất cả mọi người không hiểu —– Cái đó là gì?

Vô Sa giải thích cho mọi người: “Hạc Đồng vốn dĩ có hạc phát đồng nhan, dung mạo rất dễ coi, chỉ là trên má trái của hắn lại mọc một cái nốt ruồi nổi màu đen, trông giống hệt bà mai khiến cho hắn khó chịu đã lâu, đã nhiều lần cầu thần y nhưng đều không lấy xuống được, may mà lần này đã bỏ được nó a!”

Dù Mộ Trì trêu chọc Tiểu Tứ Tử thêm mấy câu nữa rồi thi lễ với mọi người, nói tiếng tái ngộ rồi dẫn người tiếp tục đi.

Khi đám môn hạ của hắn đi qua, mọi người đều quan sát một chút, có thể nhận ra được, tuy biểu lộ cùng thần thái có khác nhau, thế nhưng lại giống nhau ở một đặc điểm —– Công phu đều rất tốt.

Triệu Phổ hơi thiêu mi: “Mấy năm gần đây giang hồ đều hỗn loạn, đã lâu rồi chưa thấy có được môn phái nào như vậy đi.”

“Ngươi nói mấy câu này cẩn thận gây thù chuốc oán a!” Lâm Dạ Hỏa giễu cợt hắn.

Triệu Phổ nhớ đến Hỏa Phụng đường, gật đầu khen hắn: “Đương nhiên là Hỏa Phụng đường cũng rất được.”

Lâm Dạ Hỏa hài lòng gật đầu, lại không ngờ Trâu Lương ở bên cạnh lành lùng bắn một câu: “Đáng tiếc, Đường chủ lại có vẻ chẳng đáng tin cậy mấy ….”

“Câm chết tiệt! Ngươi một ngày không chọc ta sẽ chết a!” Lâm Dạ Hỏa nhảy dựng lên đạp chân Trâu Lương.

Trâu Lương mặc kệ, tiếp tục dẫn người lên đường.

Lâm Dạ Hỏa khó chịu: “Tên Câm thật đáng ghét!”

Mọi người cũng bất đắc dĩ, Trâu Lương không bao giờ trêu đùa ai, chỉ có trêu đùa Lâm Dạ Hỏa …. Thật ra thì mọi người đều thấy được, Trâu Lương rất thích Lâm Dạ Hỏa, chẳng lẽ đây cũng là một dạng bày tỏ yêu thương sao?

Bên cạnh, Triệu Phổ cùng Âu Dương đều lắc đầu —– Ai, từ nhỏ không có được dạy dỗ tốt a!

“Mộ Trì Lâu nhìn còn có vẻ quy củ hơn phái Thiên Sơn đi.” Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng nói với Thiên Tôn.

Thiên Tôn cười một tiếng: “Phái Thiên Sơn không được ngươi làm Chưởng môn a. Ngươi mà chịu là Chưởng môn thì bây giờ phái Thiên Sơn cũng đã rất quy củ rồi.”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời.

“Thật ra thì những người từng tỷ võ năm đó cũng không có nhiều lắm, dù sao thì cũng đã qua trăm năm rồi.” Vô Sa nhắc nhở mọi người: “Thế nhưng những người tham gia tỷ võ năm đó đều không phải tỉnh du đăng, cho nên con cháu họ đời này, tạm thời miễn bàn đến thiện ác thế nào, có điều chắc chắn đều không phải là lũ vô dụng.”

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều gật đầu.

Triển Chiêu chợt tò mò hỏi Ân Hậu: “Ngoại công, năm đó người không đi so tài sao?”

Ân Hậu xua tay: “Ta có đến, nhưng không có tỷ võ.”

“Tại sao?” Lâm Dạ Hỏa tò mò, cũng hỏi Vô Sa: “Người cũng không so?”

Vô Sa cũng xua tay: “Không có a… hai chúng ta đâu có dễ lừa gạt như người nào đó, Yêu Vương nói cái gì hắn đều tin hết …”

Nói xong, hai người đều nhận được cái liếc xéo của Thiên Tôn.

Bạch Ngọc Đường kéo tay áo Thiên Tôn: “Người thật sự không nhớ năm đó Thái gia gia của con đã để lại lễ vật gì sao? Một phần dành để chúc thọ phụ thân con, một phần dành cho người yêu của con ấy!”

“Khụ khụ.” Triển Chiêu ở bên cạnh ho khan một tiếng, tai ửng hồng, có vẻ hơi lúng túng.

Thiên Tôn sờ sờ cằm: “Nhớ chút xíu.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng nhìn hắn —— Xíu gì a?

“Cái hộp đó rất lớn, còn có …” Thiên Tôn suy nghĩ một chút: “Năm đó có rất nhiều người muốn cướp nó!”

“Cướp cái hộp đó?” Triệu Phổ cảm thấy kỳ quái: “Năm đó cái hộp đó vẫn là đồ của người khác đi? Người giang hồ như vậy cũng muốn cướp?”

“Muốn cướp cũng không phải cái hộp mà là Cửu Long Lệnh…”

“Cái gì?!” Thiên Tôn vừa nói xong, mọi người đều cả kinh nhìn hắn.

Ân Hậu cùng Vô Sa bất đắc dĩ đỡ trán —— Qủa nhiên, hắn lại quên mất chuyện quan trọng nhất rồi.

Thiên Tôn khoanh tay: “Gì mà cái gì? Người giang hồ đương nhiên là muốn cướp Cửu Long Lệnh, nếu không ai mà biết bên trong hộp có cái gì mà cướp a?”

“Cửu Long Lệnh là cái gì?” Công Tôn hỏi Triệu Phổ: “Giống khổi Cửu Long lệnh bài kia của ngươi sao?”

Triệu Phổ đột nhiên cười lắc đầu: “Không giống, nếu như so với thời đại đó, Cửu Long Lệnh thật đúng là rất xứng với cái danh Võ lâm chí tôn kia.”

“Có ý gì?” Công Tôn tò mò.

“Năm đó hẳn là năm Lý Biện lên ngôi, Cửu Long Lệnh là lệnh bài tượng trưng cho Hoàng quyền chí cao vô thượng, nói cách khác, có được lệnh bài đó, chính là minh chủ võ lâm được Triều đình thừa nhận … địa vị có thể chia nửa giang sơn với Lý Biện.” Triển Chiêu vừa nói vừa hỏi Thiên Tôn: “Tấm lệnh bài đó đâu rồi?”

“Rơi xuống núi rồi.” Thiên Tôn chỉ lên đỉnh ngọn núi một cái.

Mọi người lại lần nữa tập thể nhìn trời.

“Thế nhưng giang sơn nhà họ Lý cũng đã diệt vong rồi, Cửu Long Lệnh cũng không còn đất dùng nữa a.” Bạch Ngọc Đường nói.

“Có lẽ là do cái danh hiệu Đệ nhất môn phái giang hồ đi.” Ân Hậu nhắc nhở: “Thiên Tôn năm đó thắng có một lần tranh tài, liền làm Thiên hạ đệ nhất một trăm năm, còn giúp cho phái Thiên Sơn trở thành Đệ nhất môn phái cả trăm năm, nói đơn giản chỉnh là vất vả một lần nhưng hưởng phúc mãi mãi! Chuyện này so với bất cứ cái chức Võ lâm minh chủ của bất cứ đại hội võ lam nào còn mạnh hơn. Lại còn có thể lấy được tài phú do Bạch Nguyệt Lâm chôn giấu nữa, lực thu hút đủ lớn đi.”

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Thiên Tôn.

Thiên Tôn xua tay với hắn một cái: “Không cần đi tranh cái chức Thiên hạ đệ nhất mệt chết kia làm gì! Chẳng có ý nghĩa nào hết, người nào thích làm cứ để họ làm đi, ngươi chỉ cần tìm về thọ lễ cho phụ thân ngươi cùng lễ vật mà Thái gia gia ngươi để lại cho người yêu ngươi là được rồi.”

Triển Chiêu lại tiếp tục ho khan.

Tiểu Tứ Tử đưa cho hắn một quả mận —- Miêu Miêu bị ngứa họng sao?

Triển Chiêu nhận lấy mận đút vào miệng, tai lại tiếp tục ửng hồng.

Mọi người vừa đi vừa trò chuyện mà ra khỏi Dũng Châu phủ … đi một lúc nữa lại đột nhiên thấy có hai con ngựa màu trắng phi đến, trên ngựa có hai tiểu cô nương đang ngồi đó.

“Thiếu gia!”

Mọi người vừa ngẩng đầu nhìn, thấy được người tới chính là Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi đã lâu không gặp.

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, còn có chút buồn bực, cũng sắp về đến cửa nhà rồi còn chạy ra đón làm gì?

Thế nhưng nhìn vẻ mặt của Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi cũng cảm thấy được hình như có chuyện gì gấp lắm.

“Thiếu gia!”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng nhìn nhau một cái, có gì không ổn lắm thì phải.

“Xảy ra chuyện gì?”

Thần Tinh Nhi chạy đến: “Lão gia đã bị người ta bắt cóc rồi!”

“Cái gì?!”

Tất cả mọi người cùng sửng sốt.

Tiểu Tứ Tử đang chống cằm, kinh ngạc —– Nói là phụ thân của Bạch Bạch bị bắt cóc sao?

“Chuyện xảy ra lúc nào?” Sắc mặt Bạch Ngọc Đường liền sầm xuống.

“Vừa mới xảy ra, hôm nay phu nhân đến bến tàu phía Bắc đón Lão gia tử, sau đó, Lão gia nói muốn ra ngoài chờ các ngươi về, đoán chừng các ngươi cũng sắp về đến nơi rồi, hắn càng đi càng xa, đến lúc hắn đi dạo đến gần rừng cây, chúng ta không kịp trông chừng kỹ …. Đột nhiên có một trận gió thổi qua, đã không thấy Lão gia đâu hết.”

Bạch Ngọc Đường cau mày: “Một trận gió thổi qua?”

“Hẳn là cao thủ dùng nội lực cuốn gió bụi tạo thành.” Ân Hậu cau mày.

Mọi người cũng có chút buồn bực —– Người nào không biết Bạch Hạ chính là tướng công của Lục Tuyết Nhi, phụ thân của Bạch Ngọc Đường .. hơn nữa, Bạch Hạ cũng không phải là người giang hồ, chỉ là một công tử ca nhi tuấn tú tao nhã, mỗi ngày đều thích đánh đàn làm thơ viết chữ, thỉnh thoảng vẽ tranh ái thê của mình mà thôi, bắt cóc hắn làm gì?

Thần Tinh Nhi lo lắng đến mắt cũng đỏ hoe: “Phu nhân trở lại chắc chắn sẽ lo lắng.”

Bạch Ngọc Đường cũng lo lắng, phụ thân hắn căn bản không biết võ công, tính cách còn rất náo loạn, liệu có gặp nguy hiểm gì không?

Triệu Phổ lập tức sai Ảnh vệ phân chia nhau tìm.

“Chúng ta tìm được chút đầu mối.” Nguyệt Nha Nhi nói: “Lúc đi đến phía Tây có thấy mấy dấu chân, công phu người kia hẳn rất tốt. Phu nhân đang ra ngoài cho nên toàn bộ Ánh Tuyết Cung đều được giải dược phấn, dấu giày của chúng ta đều không để lại nhưng dấu giày của đối phương thì khá rõ.”

“Dấu chân dẫn đến hướng nào?” Triển Chiêu hỏi.

Thần Tinh Nhi chỉ hướng ngã ba về hướng Tây cách đó không xa: “Hướng đó.”

Bạch Ngọc Đường cầm đao đuổi theo, Triển Chiêu cũng vội vã chạy theo.

Mọi người nhìn nhau một cái.

Công phu của Thần Tinh Nhi khá tốt, nàng cũng chạy theo, một đám Ảnh vệ cũng phân tán chạy theo.

Nguyệt Nha Nhi dẫn theo những người khác trở về Ánh Tuyết Cung trước.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều chạy theo Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi tìm người …. Bọn họ đến đây để chúc thọ a! Thọ tinh lại bị người khác bắt đi rồi, đâu có lý nào lại vậy a?