Long Đồ Án

Quyển 1 - Chương 17: Không phải chữ “Vạn”




Sau khi dùng xong tảo thiện, mọi người trở lại nha môn, hình cáo thị căn bản đã được vẽ xong, không biết là do Bao Đại nhân từ mình xuất thủ, hay là mời được một họa sư thật giỏi mà hình vẽ lại cực giống với những gì Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường miêu tả.

“Ân …” Triệu Phổ cầm bức hình vẽ Tư Đồ Lục lên nhìn một cái: “Rất giống, có điều ánh mắt phải dữ hơn chút nữa.”

Bạch Ngọc Đường cầm hình vẽ Dương Thái Sinh lên nhìn: “Cũng không tệ, có điều ánh mắt không có dữ như vậy.”

Công Tôn nhìn hai người: “Hai bức họa này thực ra chỉ vẽ một người, chỉ khác nhau ở kiểu tóc mà thôi, hai ngươi nói sao giống như một kẻ hung hãn còn một kẻ ôn hòa vậy?”

“Ân ….” Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ cùng nhau nhìn bức họa —— Dù sao cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi, cũng chưa chắc chính xác.

Công Tôn dựa theo những yêu cầu của hai người mà sửa lại bức họa một chút, sau khi sửa xong rồi đưa cho mọi người xem …

Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ đều cảm thấy người này đúng là rất giống với cái người trong ấn tượng của mình kia, thế nhưng khi nhìn vào hai bức họa này, thấy sao cũng không thể khẳng định là một người.

Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử ghé đầu vào xem náo nhiệt, chờ cho đến khi vẽ xong rồi, Tiểu Tứ Tử liền cầm một bức họa lên xem, nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Người này con đã thấy qua rồi.”

Mọi người sửng sốt, đi qua nhìn, thấy Tiểu Tứ Tử chỉ vào bức họa của Tư Đồ Lục mà nói.

Bởi vì tầm nhìn của Tiểu Tứ Tử khác với mọi người cho nên rất có khả năng có thể nhìn được những người mà mọi người không chú ý. Thông thường, mỗi khi bé đi cùng mọi người, nếu như không phải bị kẹp ở giữa thì cũng là được mọi người công kênh trên vai, tầm nhìn rộng hơn rất nhiều. Mà ngoại hình Tư Đồ Lục rất đặc biệt, cho nên dù Tiểu Tứ Tử có nhìn qua cũng có thể khắc ghi thật rõ cũng không có gì là lạ.

“Cháu gặp qua ở đâu?” Triển Chiêu nhanh chóng hỏi.

“Ân …” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, liền nói: “Hình như gọi là cái gì hoa lâu ấy.”

“Cái gì hoa lâu?” Mọi người đều sửng sốt.

Bao Chửng liền gọi một lão bộ khoái đến, bộ khoái kia vừa nghe liền nói: “Cái gì hoa lâu … Vạn Hoa Lâu sao?”

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu: “Có phải là chữ Vạn không nha ….”

“Vạn Hoa Lâu …” Mọi người cùng sửng sốt, ngẩng mặt lên nghĩ, cái tên rất điển hình a! Vừa nghe đã biết nơi đó làm gì rồi.

“Là kỹ viện sao?” Triệu Phổ tò mò.

Lão bộ khoái gật đầu: “Kỹ viện duy nhất Trấn Đao Phủ.”

Vừa nói xong mọi người đều quay ngoắt sang nhìn Tiểu Tứ Tử, tâm nói sao Tiểu Tứ Tử lại có thể nhìn thấy Tư Đồ Lục ở Vạn Hoa Lâu được chứ, chẳng lẽ là ….

Nghĩ đến đây, mọi người lại cùng kinh ngạc mà nhìn Công Tôn.

Công Tôn cả kinh, nhìn thấy mọi người dùng thần sắc rất phức tạp nhìn mình, tức giận: “Ta chưa từng tới đó!”

Triệu Phổ nhếch miệng cười: “Đi rồi cũng có sao, nam nhân mà, cái này thì có chuyện gì đâu … Ái ….”

Triệu Phổ còn chưa có dứt lời đã bị Công Tôn hung hăng mà đá mấy cái, sau đó lại đuổi theo đánh.

Mọi người nhìn nhau — Người đầu tiên có thể đánh Triệu Phổ, lại là Công Tôn a.

Triệu Phổ cũng đâu có cách nào phản kháng lại, hoặc nên nói cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đánh lại, lại còn vừa chạy vừa trêu chọc Công Tôn: “Đúng rồi, nương của hài nhi nhà ngươi trông thế nào a? Ta muốn xem phẩm vị của ngươi thế nào …. Ai nha!”

Công Tôn đánh đến độ cả tay cũng đau, liền cầm kim châm ra châm Triệu Phổ một cái.

“Oa….” Triệu Phổ xoa xoa bả vai mình: “Ngươi cũng quá đáng đi? Ngân châm kia có độc không đó?”

“Có a! Độc chết ngươi!” Công Tôn nhấc chân lên muốn đá hắn, còn chưa đá đến đã bị Tiểu Tứ Tử kéo lại tay áo phía sau: “Phụ thân, không nên như vậy đâu!”

Công Tôn bị Tiểu Tứ Tử tóm lại, sau đó cũng bình tĩnh hơn một chút, lúc này mọi người cũng phát hiện ra rằng, thì ra tính cách Công Tôn lại táo bạo như vậy, thật không dễ khống chế chút nào, thế nhưng chỉ cần Tiểu Tứ Tử ra tay là có thể ngăn hắn lại.

Triệu Phổ tóm lấy Âu Dương Thiếu Chinh làm tấm chắn thịt đằng trước, ai biết lát nữa Công Tôn có phi kim châm đến nữa hay không.

“Tiểu Tứ Tử.” Triển Chiêu tò mò hỏi bé: “Cháu nhìn thấy người này ở Vạn Hoa Lâu lúc nào?”

“Hắn ngồi bên cửa sổ lầu hai, hôm qua lúc cháu cùng phụ thân đi qua trước cửa lầu đó, cháu ngẩng mặt lên vừa lúc người kia cũng đang nhìn xuống, có điều vừa nhìn thấy cháu liền xoay người đi vào trong, nhìn hình dáng hắn là lạ cho nên cháu chỉ liếc mắt cái đã nhớ.” Tiểu Tứ Tử bắt đầu vừa bấm bấm đầu ngón tay mình vừa nghiêng đầu —– Có phải là Vạn Hoa Lâu không a? Là chữ Vạn sao? Bé biết chữ Vạn nha, chữ Vạn hình như không phải viết như vậy đâu.

Thế nhưng lúc này đâu có ai chú ý đến biểu hiện khác thường của Tiểu Tứ Tử nữa, tất cả đều châu đầu lại cùng nhau nghiên cứu rồi, mọi người đều cảm thấy Tư Đồ Lục nếu như ở trong Vạn Hoa Lâu quả thực là lựa chọn tốt nhất, như vậy ai có thể biết chỗ ẩn nấp của hắn mà đến tìm chứ? Cũng không thể cứ thế dẫn bộ khoái chạy vào bắt người, sẽ đả thảo kinh xà, chỉ có thể giả làm khách làng chơi đến đó ngầm hỏi thăm mà thôi …

Mọi người đều liếc mắt nhìn nhau một cái, lại cùng chọn Bàng Thái sư —– Dù sao thì, chỉ có hắn là trông có vẻ thiếu đứng đắn nhất.

Bàng Thái sư giận đến lệch mũi, dậm chân: “Các ngươi muốn chết a, lão phu đã bao nhiêu tuổi rồi, nói ra không sợ chê cười, yêu cầu của lão phu rất cao đó.”

Khóe miệng Bao Chửng co giật: “Lời này ta nên bắt ngươi ghi lại.”

Bàng Cát trừng hắn.

Âu Dương Thiếu Chinh giơ tay: “Ta đi.”

Nhìn hắn hưng trí bừng bừng, Triệu Phổ chỉ còn biết đỡ trán.

“Thêm vài người nữa đi, một người đến kỹ viện rất kỳ cục!” Âu Dương Thiếu Chinh đề nghị.

“Ta đi.” Tử Ảnh cũng hưng phấn, Giả Ảnh liền túm cổ áo hắn lại: “Ngươi mới mấy tuổi hả, đi cái rắm!”

Tử Ảnh tương đối bất mãn.

Lúc này, Tiểu Tứ Tử cũng giơ tay lên: “Cháu cũng đi …” Còn chưa nói hết câu đã bị Công Tôn kéo đến đét cái mông.

Mọi người đều liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng nhìn Triển Chiêu, Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường.

Triệu Phổ khoanh tay: “Ta biết Tư Đồ Lục, cùng đi thôi.”

Vì thế đã xác định chắc chắn Âu Dương Thiếu Chinh cùng Triệu Phổ đi, Bao Chửng lại nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu giơ tay, có điều Y cũng không có nói là “Ta đi.” Mà lại chỉ vào Bạch Ngọc Đường: “Hắn đi!”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu: “Vì sao ta phải đi?”

Triển Chiêu chớp chớp mắt, nhìn biểu tình lúc này của hắn, nếu như dùng ngôn từ miêu tả sẽ là “chỉ sợ thiên hạ không loạn” mà thôi, hắn mở miệng trả lời một cách rất chi là hợp tình hợp lý: “Hấp dẫn chú ý!”

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu: “Có ý gì?”

Triển Chiêu cười thần bí: “Lát nữa là ngươi hiểu được ngay.”

Nói xong rồi hắn liền vỗ vỗ tay: “Vậy ba người các ngươi đi đi.”

Bạch Ngọc Đường híp mắt nhìn Y: “Tại sao ngươi lại không đi?”

Bị Bạch Ngọc Đường hỏi, Triển Chiêu có chút xấu hổ: “Này sao … đủ người rồi mà!”

“Chưa đủ!” Triệu Phổ cười nói: “Bốn người đi mới vừa vặn, cứ quyết định vậy đi.”

Mọi người nhìn lại Triển Chiêu lúc này, biểu tình trên mặt Y lúc này nếu dùng ngôn từ miêu tả lại là “nhặt đá lên đập trúng chân mình”, gãi gãi đầu lầm bầm một câu: “Tính sai a.”

“Tính sai cái gì?”

Triển Chiêu ngẩng đầu lên, chẳng biết Bạch Ngọc Đường đã dán sát lại từ bao giờ.

“Không a.” Triển Chiêu ưỡn ngực, giơ tay lên vỗ vỗ, chẳng qua là dùng sức quá nhiều cho nên vỗ đến bị sặc ho khan mấy tiếng, phun ra một câu: “Gia đây chẳng sợ gì hết!” Nói xong liền đi ra ngoài.

“Đi đâu đó?” Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi Y.

“Kỹ viện a!” Triển Chiêu híp mắt nhìn Hắn: “Không dám đi?”

Bạch Ngọc Đường có chút buồn cười mà theo sát bên cạnh nhìn nhau một lát với Y, cuối cùng mở miệng nói: “Ban ngày kỹ viện không mở cửa.”

………………

Triển Đại hiệp xấu hổ nha, sờ sờ mũi nói: “Ta đây đi giúp dán cáo thị.” Nói xong nhanh chóng chạy mất.

Bao Chửng vuốt râu mà cười hắc hắc, lắc lắc đầu nói với Bạch Ngọc Đường: “Tính cách Triển hộ vệ tương đối e thẹn, bổn phủ bảo hắn đi tuần tra, lúc đi qua mấy phố hoa ở Khai Phong Phủ, nghe nói rất chật vật đó.”

Bạch Ngọc Đường nhướng nhẹ hàng mi, hình như cảm thấy rất hứng thú: “Chật vật thế nào?”

Bao Chửng cười thần bí, khoe ra cả hàm răng trắng muốt: “Lát nữa các ngươi sẽ biết, nói chung là vô cùng thú vị.” Nói xong liền cười xấu xa mà bỏ đi.

Tiểu Tứ Tử ôm cổ Công Tôn, dẩu môi nói: “Phụ thân, bọn Cửu Cửu muốn đi làm chuyện thú vị, chúng ta không đi sao?”

Công Tôn xấu hổ, nói với nó thế nào đây, ai biết Triệu Phổ lại bế bé qua: “Tiểu Tứ Tử, hay là thúc mang cháu đi mở mang tầm mắt chút đi?”

“Tuyệt nha!” Tiểu Tứ Tử không cần nghĩ ngợi liền vỗ tay, Công Tôn hung hăng đạp Triệu Phổ một cước, cướp nhi tử về, ôm vào trong phòng.

Triệu Phổ xoa xoa cái chân bị đạp đau, lầm bầm: “Thư sinh này có tật xấu gì sao, chính mình nhỏ tuổi đã có oa nhi rồi mà lại còn không cho nhi tử của mình đi mở mang tầm mắt.”

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triệu Phổ: “Tiểu Tứ Tử không phải là con ruột của Công Tôn.”

Mọi người đều sửng sốt, lại nhớ tới Bạch Ngọc Đường và Công Tôn quen biết từ lâu, vì thế liền hỏi: “Nói vậy là sao?”

Bạch Ngọc Đường thấy thần tình bát quái của mọi người, liền nói: “Cụ thể ta cũng không rõ, chỉ biết là Tiểu Tứ Tử do Công Tôn nhặt về, hình như khi đó nói mới chỉ là một đứa bé sơ sinh mà thôi.”

“Nga …” Mọi người đều hiểu.

Triệu Phổ vuốt cằm: “Cũng đúng a, thư sinh này nhìn bộ dáng cũng khá nghiêm túc, không giống đã có con.”

Trong buổi sáng, mọi ngươi đem cáo thị dán đầy cả thành, Trấn Đao Phủ này chỉ là một địa phương nhỏ, lần đầu có chuyện Triều đình truy nã phạm nhân cho nên dư luận rất xôn xao, tất cả mọi ngươi đều bàn tán xem tội phạm kia là thần thánh phương nào mà lại khiến Khai Phong Phủ phải dán cáo thị truy nã.

Qua buổi trưa, trời đột nhiên sầm sì, mưa to rất nhanh đã trút xuống.

Dưới mái hiên trong sân nha môn, Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt nhìn những giọt nước theo mái hiên rơi xuống đan xen vào nhau, ngẩn người.

Chính lúc đó, Hắn liền cảm giác vai mình bị ai đó vỗ một cái.

Sau đó, có một tiếng cười thanh thúy truyền đến, tiếng cười ngọt lịm, chính là tiếng cười đặc trưng của tiểu hài nhi.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Triển Chiêu đang ôm Tiểu Tứ Tử, người vừa vỗ mình ban nãy hẳn là Tiểu Tứ Tử.

Triển Chiêu đi đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường, đặt Tiểu Tứ Tử xuống chiếc ghế bên cạnh hành lang, Tiểu Tứ Tử bám vào thành ghế, đưa tay ra đón lấy những hạt mưa rơi xuống.

Triển Chiêu song song đứng bên cạnh Bạch Ngọc Đường trong chốc lát, thấy Hắn không nói tiếng nào liền hỏi: “Ai, nghĩ cái gì đó?”

Bạch Ngọc Đường nhìn Y: “Ngươi đoán xem.”

“Đoán trúng có thưởng không?” Triển Chiêu cười rạng rỡ.

“Ngươi muốn được thưởng cái gì?” Bạch Ngọc Đường chậm rãi hỏi Y.

“Ân …. Ta nghe nói cua ở Hãm Không Đảo rất nổi danh!”

Bạch Ngọc Đường có chút bất ngờ, sau đó hơi mỉm cười: “Hải sản ở Hãm Không Đảo đều rất tuyệt, cua, cá gì cũng đều là hảo hạng.”

Ánh mắt Triển Chiêu sáng rực mấy phần: “Khó trách!”

“Khó trách cái gì?” Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu.

Triển Chiêu rất muốn nói câu khí hậu sao dưỡng ra người vậy a, vừa nhìn Bạch Ngọc Đường đã biết từ nhỏ hắn ăn hải sản mà lớn lên đó, có điều không hiểu sao Y cảm thấy xấu hổ mà không nói ra được.

“Ngươi đoán đúng rồi ta sẽ cung cấp hải sản cho ngươi ăn.” Bạch Ngọc Đường trả lời.

“Cung cấp bao lâu?” Triển Chiêu tò mò hỏi.

“Ngươi muốn ăn bao lâu?”

“Muốn ăn bao lâu có thể ăn bấy lâu sao?”

Bạch Ngọc Đường hơi nhún vai một cái: “Ăn đến khi ngươi chán mới thôi.”

“Nga, từ nhỏ ta đã thích ăn hải sản rồi, chỉ sợ cả đời này cũng không chán đâu.” Triển Chiêu nhắc nhở: “Ngươi sẽ lỗ vốn a.”

Bạch Ngọc Đường lại tỏ ra rất hào phóng: “Không sao cả, ngươi muốn ăn vậy cứ ăn cả đời đi.”

Triển Chiêu híp mắt, có chút kinh ngạc lại có phần vui vẻ mà nhìn Bạch Ngọc Đường, cười hỏi: “Ngươi luôn tùy tiện hứa hẹn chung thân như vậy a?”

Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi, nếu không thì chẳng phải rất nhanh sẽ bị ăn sạch sao.”

Triển Chiêu khoanh tay: “Nga ….”

“Ngươi đoán đúng rồi nói sau.” Bạch Ngọc Đường lại nghĩ nghĩ: “Vậy nếu ngươi đoán sai thì sao? Ta có phần thưởng không?”

“Ân ….” Triển Chiêu ngẩng mặt: “Hình như ta tương đối thiệt thòi a.”

“Cho ngươi ăn rồi ngươi còn kêu thiệt?” Bạch Ngọc Đường đưa tay kéo Tiểu Tứ Tử đã bị ướt cả tay áo rồi vào trong, đôi mắt lại không hề rời khỏi Triển Chiêu: “Thường Châu phủ có đặc sản gì không?”

Khóe miệng Triển Chiêu giật giật, nghĩ nghĩ: “Ngươi thích ăn cái gì?”

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày: “Uống rượu chẳng hạn …”

“Vậy thì dễ rồi.” Triển Chiêu khoanh tay, khuỷu tay nhẹ nhàng đụng đụng cánh tay Bạch Ngọc Đường, tâm bất chiếu tuyên mà nói: “Ngươi cũng biết Lão gia tử kia nhà ta là một tửu si đi, cũng lắm thì ta cung cấp rượu cho ngươi uống cả đời là được.”

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Y, gật đầu: “Thành giao.”

“Này, không cho ngươi chơi xấu a, lát nữa ta đoán trúng rồi cũng không cho phép ngươi nói sai a.” Triển Chiêu còn rất cẩn thận.

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Trên ghế phía trước, Tiểu Tứ Tử vừa cầm khăn lau tay vừa nghe Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nói chuyện, bé gãi gãi đầu ——- Hai người họ hứa hẹn chung thân gì nha?

“Ngươi đang nghĩ …” Triển Chiêu nhìn nhìn làn mưa càng rơi càng nặng kia nói: “… đến câu nói ‘Ngoan thạch bất điểm hóa’ kia của sư phụ ngươi đi?”

Bạch Bạch hơi sửng sốt, nhìn nhìn Triển Chiêu, tán thưởng gật đầu: “Thực thông minh, đoán đúng một nửa rồi.”

“Còn một nửa nữa sao?” Triển Chiêu tò mò.

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Có muốn đoán tiếp hay không?”

Triển Chiêu sờ sờ cằm: “Có chút khó khăn a.”

“Vậy ta đành chỉ cung cấp cho ngươi ăn cua nửa đời thôi …”

“Không được!” Triển Chiêu không đồng ý: “Ngươi làm buôn bán không thể cứ cứng ngắc như vậy, mua một tặng một đi.”

“Vậy chẳng phải ta lỗ vốn sao?” Bạch Ngọc Đường bật cười.

“Cùng lắm thì lấy vật đổi vật.” Triển Chiêu nói: “Ngươi cung cấp cua cho ta, ta cung rượu ngon cho ngươi.”

Bạch Ngọc Đường nghĩ: “Có lợi.”

Tiểu Tứ Tử vò đầu —- Lại một cái chung thân nữa nha, vậy không phải là cả hai cái sao? Bé xòe bàn tay nhỏ của mình ra đếm đếm, như vậy là mấy cái ….

“Ngoại trừ nghĩ đến câu nói của sư phụ ngươi ra, ngươi còn nghĩ đến cái gì nữa?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lát: “Ta nghĩ đến chuyện không biết sư phụ ta có biết chuyện thư của Dương Thái Sinh kia là giả hay không.”

“Ân, cái này đúng là cần suy nghĩ một chút.” Triển Chiêu chắp tay phía sau: “Sư phụ ngươi bảo ngươi mang thi thể của Dương Thái Sinh về, nếu hắn không biết thì thôi, còn nếu biết thì chẳng phải bảo ngươi giết Dương Thái Sinh hay sao?”

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày: “Lúc hắn nói những lời này với ta quả thực rất nghiêm túc.”

“Thiên Tôn hẳn không phải là người lúc nào cũng nghiêm túc đi?” Triển Chiêu hỏi.

“Thỉnh thoảng mà thôi, lúc đầu ta còn tưởng hắn vì đồ đệ chết nên mới thương tâm như vậy, có điều bây giờ nghĩ lại …. Cũng có thể là do hắn tức giận.” Bạch Ngọc Đường có chút khó xử: “Thực là rất khó nắm bắt.”

Triển Chiêu cũng cảm khái: “Đúng vậy …. Tâm Lão nhân gia sâu như đáy biển a.” Vẻ mặt Triển Chiêu cũng vô cùng đồng cảm.

Vì vậy, mưa to vẫn rơi cả một buổi chiều, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vẫn đứng dưới hành lang cả buổi, hai người câu tiếp câu nói chuyện gì đó, mà ở xa xa mấy tiểu nha đầu vẫn đứng yên nhìn trộm, cách thật xa sau làn mưa, lại vẫn có thể nhìn thấy hai người tươi cười vui vẻ.

Xa thêm chút nữa, trong một khách phòng, Tử Ảnh chống cằm bên cửa sổ, lắc đầu mà thở dài: “Ai ….”

Giả Ảnh và Âu Dương cùng hỏi hắn: “Sao thế?”

Tử Ảnh “sách” một tiếng: “Tiểu Tứ Tử thật đáng yêu a.”

Giả Ảnh cùng Âu Dương không nói nổi nhìn nhau một cái —– Qủa nhiên trọng điểm lại sai rồi.

Mà lúc này, Tiểu Tứ Tử đang rất vội vã đếm đếm đầu ngón tay của mình —- Đã mấy đời rồi nha? Hai người bọn họ từ con cua đến bánh bao gạch của, từ Lê Hoa Bạch đến Hạnh Hoa Tửu, tất cả đều là cả đời, tính thật mệt nha.

Đợi đến khi mưa tạnh, trời cũng không còn sầm sì nữa. Sau cơn mưa, bầu trời cũng thật rõ ràng, những ánh sao cũng lấp lánh đầy trời.

Mọi người ra ngoài, chạy tới Vạn Hoa Lâu điều tra, sắc mặt Triệu Phổ vẫn như thường, Âu Dương thì hưng trí bừng bừng, Bạch Ngọc Đường vẫn diện vô biểu tình như cũ, chỉ có Triển Chiêu là trưng ra khuôn mặt vô cùng bi tráng.

Công Tôn ôm theo Tiểu Tứ Tử tiễn mọi người ra ngoài.

Đợi mọi người đi xa rồi.

Công Tôn có chút dở khóc dở cười: “Bốn người này liệu có gây ra nhiễu loạn gì không a?”

Ôm Tiểu Tứ Tử đi vào thư phòng của Bao Chửng, Bao Đại nhân vẫn đang viết văn thư, Tiểu Tứ Tử đột nhiên nghiêng đầu, chỉ vào một chữ thật to hỏi Bao Đại Nhân: “Tiểu Bao Tử, cái này đọc là gì nha?”

Bao Chửng nhìn, nói: “Giáng.”

“Qủa nhiên không phải chữ Vạn đi.” Tiểu Tứ Tử vò đầu.

Công Tôn sửng sốt: “Cái gì?”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, quẹt cái miệng nhỏ nhắn: “Cái kia không phải là Vạn Hoa Lâu, là Giáng Hoa Lâu.”

Công Tôn há to miệng: “Giáng Hoa Lâu?”

Tiểu nha đầu bưng trà vào, vừa nghe được câu này, nói: “Giáng Hoa Lâu là cầm các nha, là nơi người ta thường đến uống trà thưởng đàn, rất tao nhã, Tiên sinh muốn đi sao?”

Lúc này, cả Bao Chửng cũng há to miệng, cả hàm răng trắng xóa cũng hiện ra, khiến cho nha hoàn cả kinh tay cũng run lên, suýt thì làm rơi chén ấm.

“Nói như vậy Giáng Hoa Lâu không phải kỹ viện sao?” Bàng Cát hỏi.

“Đương nhiên là không phải.” Tiểu nha đầu kia một mực lắc đầu: “Bên trong đó đều là những người đứng đắn.”

Mọi người nhìn nhau —– Không xong rồi! Vậy chẳng phải là sấm ngộ thanh lâu sao?!