Chiêu Hồi Sinh Thuật này thực chất kích thích sức sống tiềm tàng của cơ thể mà phục hồi lại nguyên lực cùng khí huyết. Lưu Chấn Long chỉ mới Phàm Cảnh nhị trọng, cơ thể chưa được bồi dưỡng gì nhiều, thọ nguyên còn ít nên khi dùng chiêu này sẽ xuất hiện một chút sự lão hóa, chỉ cần tăng cao cảnh giới sẽ trở lại như cũ. Lúc thần hồn hắn cảm nhận cơ thể đã lão hóa đến mức khá, hắn lập tức thu chiêu, lập tức dứt ra khỏi Thiên Long Thần Công Hồi Sinh Thuật.
Hắn ổn định lại nguyên lực cùng máu huyết trong cơ thề, dẫn hướng cho chúng tuần hoàn lại bình thường rồi mở mắt đứng dậy. Cả người hắn vừa được gột rửa mạnh, nguyên lực được bổ sung nên cảm thấy cực kỳ khỏe khoắn. Hắn nhìn qua Thanh Nhi, nói.
- Xong, ta ổn rồi, chúng ta đi tiếp thôi.
- Nhưng thiếu gia, tóc ngươi...
Nàng đứng cạnh hắn từ nãy đến giờ, nhìn thấy những chuyển biến bên ngoài cơ thể hắn. Hắn bị Long Hồn Hồi Sinh Thuật thúc đẩy, tuy rằng hồi phục khá tốt nhưng những thứ bị lão hóa như tóc, răng, móng tay rất dễ bị người khác để ý. Hắn khoát tay.
- Đừng để ý, ta không sao đâu.
Thanh Nhi là người hiểu chuyện, nghe thấy hắn nói như vậy cũng không hỏi gì thêm chỉ gật nhẹ đầu rồi bước theo hắn. Hai người nối bước ra khỏi con hẻm nhỏ.
Bạch Dương trấn bây giờ vô cùng nhộn nhịp, đâu đó nhiều dãy cửa hàng tranh nhau mời khách, xa xa kia ba đoàn xe thồ khoáng sản đang ra khỏi cổng thành. Kinh doanh là một trong những truyền thống được kế thừa tốt nhất ở đây, ai ai cũng kinh doanh, người người cùng kinh doanh. Nhờ có vậy, thương nghiệp càng lúc càng phát triển, thành quách ngày càng được mở rộng.
Lưu gia và các gia tộc khác phân chia địa bàn với nhau, khai mở sinh kế cho gia tộc. Tỷ như phía đông của trấn hầu hết là gian hàng của Lưu gia, kinh doanh đủ loại mặt hàng từ thiết khoáng, thực phẩm cho đến thảo dược, vũ khí, còn phía tây là địa bàn của Mai gia cùng với Tạ gia, cũng kinh doanh nhiều thứ, nhưng vì hai gia tộc đó liên minh với nhau chống Lưu gia nên không có nhiều tranh chấp. Còn đối với Lưu gia, các nhà khác cạnh tranh vô cùng gay gắt, giống như lúc nãy Chấn Long hắn can thiệp ở điểm giao nhau với địa bàn Mai gia. Lưu gia là một thế lực lớn, nhưng gần đây bị ba bốn gia tộc cùng nhau chống phá cũng phải chịu thiệt thòi nhiều, nhờ lệnh phản kháng của Lưu Huyền Không, việc kinh doanh mới ổn định lại.
Hắn đang cùng Thanh Nhi tung tăng dạo quanh từng con phố, từng cửa hàng của Lưu gia. Tuy rằng danh vọng của hắn trong nội bộ gia tộc không cao nhưng đối với ngoại nhân Lưu gia thì lại cực tốt do danh vọng phụ thân hắn để lại. Lưu Thiên Hào là người hào hiệp trượng nghĩa, thường xuyên ra tay trợ giúp ngoại nhân nên nhận được nhiều sự tôn trọng. Thanh Nhi cũng nhận được khá nhiều yêu mến bởi vì nàng là một nữ nhân thông minh, nhanh nhạy, đảm đang và rất nhiều thứ khác. Ngoài ra còn có một số ngoại nhân có cảm tình với nàng, hy vọng có thể rước nàng về nhà nhưng nàng không đồng ý, một lòng đi theo Chấn Long.
Hai người họ vẫn thường đi dạo thế này, trước khi tiểu Hắc thay thế Chấn Long. Ngoài việc đi dạo, họ còn thường xuyên giúp đỡ một số chuyện lặt vặt ở các cửa hàng, qua đó, họ nhận được một số nhu yếu phẩm mà không cần dùng tiền của chính mình. Thấy Thanh Nhi cùng Chấn Long đi đến, một đại thẩm đang sắp xếp trái cây cười nói.
- Thanh Nhi và Long thiếu gia đó à, mấy hôm nay không gặp hai đứa.
Thanh Nhi cùng hắn lễ phép gật đầu, mỉm cười chào hỏi.
- Cúc thẩm sáng an, mấy hôm nay con với tiểu Long bận vài chuyện.
- Hai đứa bận gì không, giúp ta một chút nhé.
Nữ phụ gọi là Cúc thẩm kia nhờ vả. Cúc thẩm là một ngoại nhân Lưu gia, sống đơn thân không có con cháu gì, bà mở một cửa hàng rau củ quả và kinh doanh ở địa bàn Lưu gia từ khá lâu rồi. Bình thường Chấn Long cùng Thanh Nhi cũng thường xuyên giúp đỡ bà ấy để nhận lấy một chút rau quả tươi ngon. Bà cũng rất quý cả hai, vì Thanh Nhi là mẫu con gái đảm đang rất vừa ý bà, còn Chấn Long thì không thể hiện là một công tử thế gia cho nên bà rất chiếu cố, thường xuyên tặng đồ cho hai người.
Cả hai xắn tay áo rồi sắp xếp rau quả trong giỏ to vào đúng vị trí trên kệ hàng. Bình thường một mình Cúc thẩm xếp khá lâu, phải mở hàng chậm, còn những ngày được hai người trợ giúp như hôm nay thì mở hàng sớm hơn. Đang sắp xếp, bỗng Cúc thẩm lên tiếng.
- Mấy hôm trước ta có nghe nói Long thiếu gia ngươi đánh nhau với tên nhóc Hải Hùng gì đó phải không?
- Đúng vậy, có chút xô xát nhỏ, nhưng mà ta không sao, thẩm nhìn này.
Bà ấy thở phào.
- Thật may, trong lòng ta cứ lo cho ngươi.
Rồi Cúc thẩm nhìn hắn từ đầu đến chân, cười nói.
- Mới mấy ngày không gặp, thiếu gia cũng ra dáng đàn ông hơn rồi, thật giống Thiên Hảo lão gia ngày trước.
Hắn cười cười không nói gì, chỉ chăm chăm xếp đống táo đỏ tươi ngon lên kệ. Thanh Nhi cũng tiếp lời.
- Đúng đấy Cúc thẩm, dạo này thiếu gia ra dáng nam tử lắm, hì hì.
- Ngươi cứ chọc ta.
Hắn cầm một quả táo nhỏ cốc đầu Thanh Nhi, lời qua tiếng lại, tiếng cười đùa của hai người khiến người ta có cảm giác yên bình, cả hai thật giống trẻ nít chơi đùa với nhau. Cúc thẩm thấy vậy cũng cười cười.
- Còn Thanh Nhi ngươi nữa, lớn vậy rồi mà không gả đi đâu, hay là muốn làm con dâu Lưu gia.
Câu đùa của Cúc thẩm làm Thanh Nhi đỏ hết cả mặt, nàng hoàn toàn hiểu ý vế sau của câu nói. Nàng vội vàng mở miệng định thanh minh, thì không ngờ có một người cất lời nhanh hơn.
- Ha ha ha, ta thấy ý kiến này hay đó Cúc thẩm.
Tiểu Hắc tử, tiểu lưu manh cười lớn rồi chọt chọt hai má đỏ hồng của Thanh Nhi.