Hắn vẫn ngồi suy nghĩ về một số chuyện cho đến tận trời sáng, cho đến khi Thanh Nhi cất tiếng gọi.
- Thiếu gia, ngài đã tỉnh.
- Ừm, Thanh Nhi, chuẩn bị một chút, ta và ngươi ra ngoài.
- Dạ.
Tiểu Hắc tử đứng dậy một chút làm cho xương cốt hắn phát ra tiếng răng rắc giòn tan. Hắn ngồi im đã khoảng ba bốn giờ, các khớp trên cơ thể đã mỏi nhừ hết, nếu không muốn bị mỏi thì phải đạt được Phàm Cảnh tam trọng trở lên, còn hắn mới nhị trọng nên đành chịu. Hắn bước tới bước lui thu giãn một hồi, sẵn tiện chờ Thanh Nhi chuẩn bị một chút. Cảnh này khiến hắn nhớ lại một kiếp khác, lúc đó hắn nhập vào một trung niên nhân đã có thê tử, mỗi lần chờ nàng ta sẵn sàng ra ngoài thật sự cứ như trôi qua hàng nghìn vạn năm. Nhưng đáng buồn, sau khi nhiều người phát hiện ra khả năng của hắn, thê tử hắn liền bị người ta giết hại. Kiếp này khác rồi, Thanh Nhi cũng không phải thê tử hắn, và cũng không ai biết về hắn, thật sự tốt hơn kiếp kia.
Một hồi lâu sau đó Thanh Nhi bước ra, vẫn mặc những bộ y phục đơn giản thường ngày.
- Thiếu gia, hôm nay chúng ta đi đâu.
- Chúng ta dạo một chút.
Đoạn, hắn quay lưng bước đi trước. Thanh Nhi vội chạy theo phía sau hỏi nhỏ.
- Này thiếu gia, ngươi đã tắm chưa đấy.
- Rồi!
Hắn nhéo tai nàng một cái rồi cả hai cùng bước ra khỏi dãy phòng. Bình thường cả hai cũng thường ra ngoài đi chơi, đi ăn vặt dựa trên số tiền ít ỏi mà Nhị bá Lưu Thiên Nhai cho hắn mỗi tháng. Những lúc ra ngoài, có khi bị người ta bắt nạt, bị người ta đánh nhưng rất là vui vẻ, đó có thể gọi là tuổi thơ đáng nhớ của Chấn Long và Thanh Nhi.
Hôm nay đi ra ngoài, hắn chủ yếu là muốn đi xem tình trạng Bạch Dương trấn này, ngoài ra để cho Thanh Nhi không có cảm giác xa lạ đối với hắn. Lí do là vậy, thật ra hắn đang thèm một món chỉ có ở Nhân Hoàng giới mà không biết ở Bạch Dương trấn này có không, đó chính là món bánh bao nhân đậu. Lúc trước hắn ở tại Nhân Hoàng, được một bằng hữu tặng một cái bánh bao nhân đậu, chỉ với lần cắn đầu tiên, hắn đã vô cùng yêu thích món ăn này, nhưng vì số mệnh phải lưu lạc cửu giới nên không thể ăn được thường xuyên.
Hắn cùng Thanh Nhi sóng bước ra cổng lớn Lưu gia, vì phòng hắn nằm ở phía tây Lưu gia nên con đường đến cổng khá dài. Trên đường đi không ít lần hắn bị người trong gia tộc chỉ trỏ, xì xầm bàn tán. Có lẽ vì chuyện hắn đả thương Lưu Hải Hùng làm mọi người khá bất ngờ. Bỏ ngoài tai những lời đó, hắn bước nhanh hơn để rời khỏi Lưu gia. Bỗng Thanh Nhi chợt nói:
- Thiếu gia, mấy ngày nay ai ai cũng bàn tán về thiếu gia.
- Bàn tán thế nào?
- Ai cũng nói thiếu gia chỉ ăn may đánh thắng Hải Hùng, lại còn to mồm khoác lác, chắc chắn sẽ bị trừng phạt.
Hắn nở nụ cười, bây giờ đầu hắn đã hết sưng, mắt cũng hết bầm nên nụ cười trở nên sáng chói hơn lúc trước.
- Ha ha, kệ chúng, đến bao nhiêu ta đánh bấy nhiêu, ha ha.
Thanh Nhi cốc đầu hắn một cái, nhăn mặt.
- Để rồi bất tỉnh bốn năm ngày, nhà ngươi biết ta vất vả lắm không.
Hắn ôm đầu đau khổ.
- Hu hu, ta biết rồi, mà ngươi có thật không luyện võ không đấy.
Thanh Nhi không trả lời mà vẫn cùng hắn bước ra khỏi cổng Lưu gia.
Bạch Dương trấn mấy ngày nay nhộn nhịp cả lên, phần vì liên minh các gia tộc liên tục chèn ép Lưu gia, phần vì chuyện tranh giành thứ hạng trong gia tộc của các thanh niên. Chuyện chèn ép đã có sự can thiệp của tộc trưởng Lưu Huyền Không dẫn đến sự chống trả kịch liệt của Lưu gia, phần nào cũng đã được giải quyết.
Vì vé tham gia Bạch Dương tỷ võ mà các thanh thiếu niên dùng mọi cách tăng cao tu vi, thể hiện ra sự lợi hại của mình trong nhiều mặt chẳng hạn như chèn ép Lưu gia, kinh doanh thu lợi, vân vân. Hiện tại Chấn Long hắn vừa đi khỏi một vài con phố của Lưu gia thì chợt nghe tiếng cãi nhau ỏm tỏi. Thanh âm phát ra từ một con phố giao nhau giữa địa bàn Mai gia và Lưu gia.
Hắn tiến đến một chút thì thấy một nhóm người đang vây giữa một cửa hàng dược liệu mà la lối, đập phá. Thanh Nhi chỉ tay.
- Thiếu gia, kia là cửa tiệm của Lưu gia ta, còn kia là Mai Kiếm Minh, một hạt giống của Mai gia.
Hắn gật đầu mà không nói gì, chỉ nhích đến một chút nghe ngóng. Thanh niên gọi là Mai Kiếm Minh kia la lớn.
- Đây là địa bàn Mai gia, ai cho Lưu gia các ngươi ở đây mở tiệm?
Một nam tử mặt mày sưng húp cố lên tiếng.
- Bọn ta kinh doanh ở đây từ lúc tiểu tử ngươi chưa sinh ra, mau xin lỗi nếu không...
- Nếu không cái gì hả?
Mai Kiếm Minh giơ một cánh tay lên chuẩn bị đánh xuống, người của Lưu gia kia chỉ biết giơ tay lên che đầu. Thấy vậy hắn lao thẳng tới chỗ họ.
- Dừng tay!
Chấn Long vận chuyển Long Quyền đỡ đòn, mặt khác dùng hồn lực chấn lui chiến ý của Kiếm Minh, vì tu vi yếu kém nên nhiêu đó mới đủ để hắn đỡ trọn một đòn.
- Là ai?
Mai Kiếm Minh giận dữ gầm lên, dùng lực ấn mạnh xuống. Tiểu Hắc tử cảm nhận được nguy hiểm, liền dùng tá lực đả lực, chuyển hướng tấn công của Kiếm Minh xuống đất, hắn cũng tranh thủ buông ra một câu trêu chọc.
- Là ông nội ngươi đến dạy ngươi đây.