*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Câu chuyện diễn ra sau 2 tháng kể từ ngày Lăng Hi giải ước.
Sau khi chấm dứt hợp đồng với công ty chủ quản, cuộc sống của Lăng Hi phi thường bận rộn. Những việc cần thiết phải làm để mở một tiệm trà sữa, nhất là theo kiểu chuỗi cửa hàng, nhiều hơn hẳn những gì cậu đã tưởng tượng. An Thụy Phong thấy cậu ngày nào cũng đi sớm về khuya, so với việc anh đóng phim còn vất vả hơn, liền khuyên cậu nghỉ ngơi một thời gian, mấy thủ tục kia từ từ làm cũng được.
Lăng Hi không chịu: “Em cũng là đàn ông, em hi vọng bản thân phải có sự nghiệp của riêng mình.”
An Thụy Phong ngẩn ra, chợt nói: “Xin lỗi, là do anh nghĩ em quá yếu đuối.”
“Hơn nữa bây giờ em đang yêu đương với minh tinh đấy nhé, em không phải con ông cháu cha ngành quân đội tài chính, vì vậy phải cố gắng kiếm tiền, nếu không sau này chúng mình come out, mấy tờ báo lá cải làm sao giật title《Nghi án nam diễn viên nổi tiếng bị phú thương đồng tính bao dưỡng nhiều năm》hả?”
“…”
Lăng Hi rơi vào ảo tưởng vô bờ bến: “Đợi đến khi em có tiền rồi, nếu chúng mình có cãi nhau to, anh đem tiền quăng vào mặt em, tức giận mắng: Em chẳng qua cũng chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn này thôi. Sau đấy em có thể phản bác lại rằng: Anh cũng chỉ có mỗi mã ngoài đẹp trai chân dài tới nách thôi.”
An Thụy Phong từ lâu đã quen với lối suy nghĩ không giống người thường của cậu, anh ôm eo Lăng Hi, kéo cậu vào trong lồng ngực mình, ghé vào lỗ tai cậu thổi một hơi: “Chỉ có chân dài?”
Lăng Hi mặt đỏ tim đập: “Ờm… thời gian cũng dài.”
An Thụy Phong thuận theo đó hỏi cậu: “Dài là bao lâu?”
“Cái này… cái này em không nhớ rõ.” Lăng Hi ngẩng đầu lên, đôi mắt to đen nháy tràn đầy vẻ nóng lòng muốn thử: “Đại khái là khi mặt trời chiếu thẳng góc với chí tuyến bắc, ban ngày ở vòng cực bắc trở nên dài nhất đó.”
(mỗi năm một lần, vào ngày Hạ Chí, khi mà mặt trời thẳng góc với chí tuyến bắc ở 23 độ 27′, vòng cực bắc sẽ xảy ra hiện tượng ban ngày vùng cực/ngày có mặt trời suốt 24 giờ)
Để không phụ lòng lời khen ngợi của Lăng Hi, An Thụy Phong dùng hành động thực tế để cảm ơn cậu. Thậm chí hai người còn không kịp vào phòng ngủ, cởi sạch sành sanh chiến đấu ngay trên sofa phòng khách.
Bọn họ đã quá quen với việc này, không cần phải an ủi nhiều, trực tiếp tiến vào trạng thái, Lăng Hi chóng mặt, chân nhũn mềm, nhưng lại rất tự giác kéo tay An Thụy Phong sờ mó khắp người mình, từ vành tai đến xương quai xanh, từ đầu ti đến gậy th*t, cậu nắm chặt cổ tay anh, ra hiệu cho An Thụy Phong gia tăng khí lực, hông dưới không tự chủ được mà nhướn cao lên, cơ thể khô nóng vô cùng.
An Thụy Phong một tay trêu đùa ‘bé con’ của Lăng Hi, một tay mò vào rãnh sofa —— Anh nhớ bữa trước ở trong phòng khách ‘chiến đấu hăng say’, bôi trơn và áo mưa đều trượt xuống rãnh ghế.
Lăng Hi đời nào đồng ý cho anh lấy tay ra khỏi người mình, cậu rất không vui hỏi: “Anh làm gì đó? Sờ sofa thích hơn sờ em à?”
“Anh đang tìm áo mưa.”
Lăng Hi hậm hực nói: “Em tuyên bố từ giờ trở đi em dị ứng với cao su.”
“…”
May mà An Thụy Phong đã sớm tính toán đâu vào đấy, trước khi Lăng Hi chuyển đến, anh đem sofa vải đổi thành sofa da, thế nên có vẩy 20ml chất lỏng thần bí lên trên bề mặt, việc lau dọn cũng chỉ là muỗi.
Sau khi chiến sự kết thúc, Lăng Hi được An Thụy Phong bế về phòng ngủ, cậu nằm trên chiếc giường lớn, đỡ eo trở mình, đôi mắt khép hờ, mơ mơ màng màng như thể một giây sau liền ngủ thiếp đi. An Thụy Phong ôm cậu từ phía sau, khoảng cách giữa hai người gần như không một kẽ hở.
Anh hôn nhẹ lên gáy cậu: “Anh Hứa mới nhận cho anh một hợp đồng làm gương mặt đại diện, nhưng quảng cáo lần này không quay trong studio mà là ra nước ngoài chụp ngoại cảnh.”
Lăng Hi ngáp một cái. Đây là thời điểm An Thụy Phong đắt show nhất, công việc yêu cầu bay loạn khắp nơi, Lăng Hi đã sớm chuẩn bị trước tâm lý, vì thế không cảm thấy khó chịu khi phải chia xa: “Anh đi đâu vậy? Mấy ngày?”
“Đi Iceland, tuần sau sẽ trở về.”
Iceland có hơn một nửa lãnh thổ là thuộc vùng cực bắc, vô cùng lạnh giá, quanh năm bị băng tuyết bao trùm. Hai người mới nãy còn thảo luận đến vấn đề ngày Hạ Chí vùng cực bắc, bây giờ An Thụy Phong lại nói mình phải đến đó quay chụp, thật tình cờ và thật bất ngờ.
Cách đây không lâu An Thụy Phong mới ký hợp đồng làm gương mặt đại diện, là một nhãn hàng thời trang mùa đông nổi tiếng toàn cầu, quảng cáo lần này gạt bỏ cảnh tượng leo núi trượt tuyết thường thấy, chuyển hướng sang lều băng xứ tuyết thần bí. Nhưng hiện tại mới đầu tháng 9, rất nhiều quốc gia chưa có tuyết rơi, cho dù có, mật độ và chất lượng còn lâu mới đủ tạo thành lều băng, nên lần này sẽ tới thẳng vương quốc băng giá Iceland quay chụp.
Thấy An Thụy Phong bảo muốn đi tới đó, Lăng Hi vừa ngáp vừa đưa ra yêu cầu: “Lúc nào về anh nhớ mang cho em mấy miếng nam châm tủ lạnh đẹp đẹp vào nhé, phải là hình đặc trưng bản xứ đó.”
“Em cần nam châm tủ lạnh làm gì?”
“Sưu tập, bất kể là đi du lịch hay đi công tác, tới đâu em cũng mua nam châm tủ lạnh ở nơi đó về làm kỷ niệm. Iceland quả thực vừa lạnh vừa xa, phỏng chừng đời này em không có cơ hội tới đó… Anh mang mấy miếng nam châm tủ lạnh về, coi như em đã đi qua rồi…”
Tiếng nói của cậu càng lúc càng nhỏ, cuối cùng gần như đang thì thầm trong miệng, An Thụy Phong ló đầu nhìn qua, liền thấy Lăng Hi đã nằm trong ngực anh ngủ mất tiêu. Hô hấp của cậu làm cho vài sợi tóc rối nhẹ nhàng lay động, hai gò má đỏ hây hẩy như quả táo mê hoặc, khiến người ta muốn lưu lại dấu răng trên đó.
An Thụy Phong cười nhẹ, hôn lên gò má cậu một cái, kéo lại góc chăn cho cậu. Anh suy nghĩ một chút, lấy điện thoại từ trên tủ đầu gường xuống, vốn định gọi điện, nhưng sợ đánh thức Lăng Hi, cuối cùng đổi thành nhắn tin cho Hứa Chí Cường.
***
Sáng sớm hôm sau, Hứa Chí Cường đúng giờ tới đón An Thụy Phong ra sân bay, Lăng Hi mơ mơ màng màng quấn chăn phủ ra tiễn An Thụy Phong. Cậu gài chăn theo kiểu thần thoại Hy Lạp, bước một bước là phân nửa bộ ngực cùng cẳng chân đều lộ ra bên ngoài, Hứa Chí Cường vội vàng quay đầu, làm bộ đang nghiên cứu hoa giả trước hiên nhà An Thụy Phong.
Sau khi hôn nhau thỏa thuê rồi, An Thụy Phong mới gọi Hứa Chí Cường: “Anh Hứa, đồ em cần anh có mang theo không?”
“Có mang có mang… Vì lấy mấy thứ này, tôi phải đi sớm tận 2 tiếng để tới biệt thự của cậu, rồi lại vòng một đoạn rõ xa mới đến được đây.” Hứa Chí Cường vừa oán giận, vừa lấy ra một túi nilon căng phồng từ trong cặp táp, trông có vẻ phải nặng tới vài cân.
Tiền An Thụy Phong kiếm được vẫn luôn đầu tư vào bất động sản, có mua vài căn biệt thự, thế nhưng bình thường anh chỉ ở lại trong nhà trọ. Biệt thự để không cũng phí, cho nên quà cáp fans hâm mộ tặng đều được cất ở đó. Tối qua An Thụy Phong nhắn tin cho Hứa Chí Cường, đặc biệt dặn dò hắn đi tới biệt thự tìm hộ anh nam châm tủ lạnh, vớ được bao nhiêu thì đem hết cho anh từng đó.
An Thụy Phong nhận lấy cái túi kia, sau đấy nhét vào trong lồng ngực Lăng Hi. Lăng Hi như thể hòa thượng sờ mãi không thấy tóc (không hiểu gì hết), mở túi nilon ra nhìn, bên trong có mười mấy kiểu dáng nam châm tủ lạnh, từ hình chữ nhật bình thường cho đến hình chibi lập thể, chủng loại đa dạng vô cùng. Tất cả đều in hình một anh chàng đẹp trai hoàn mỹ, mà anh chàng đẹp trai hoàn mỹ ấy lại đang đứng ngay trước mặt Lăng Hi.
Lăng Hi càng chẳng hiểu gì: “Anh đưa em nhiều nam châm tủ lạnh như thế làm gì?”
“Không phải em nói mỗi khi đi tới đâu, em đều mua nam châm tủ lạnh nơi ấy về làm kỷ niệm, chứng minh bản thân đã từng đến đó sao?” Ngón tay thon dài của An Thụy Phong thò vào bên trong túi, tùy tiện lấy ra một cái, nắm ở trong lòng bàn tay: “Vì thế anh đưa cho em nhiều nam châm tủ lạnh có hình anh, chứng minh rằng em đã đến.”
“Đến chỗ nào? Nhà anh à?”
“Tất nhiên không phải.” An Thụy Phong mỉm cười lắc đầu, đem miếng nam châm tủ lạnh đã được ủ ấm thả vào trong lòng bàn tay Lăng Hi, sau đó gập ngón tay cậu lại, để cậu nắm nó thật chặt: “Chứng minh em đã tới trong tim anh.”
Lăng Hi lập tức nhào tới, treo người trên cổ An Thụy Phong, trao cho anh một nụ hôn nồng nhiệt đủ để khiến quân vương không tảo triều. Còn túi nam châm tủ lạnh trong lòng cậu, dưới tình huống không ai để ý liền rơi tung tóe xuống đất.
Hứa Chí Cường · đứng bên cạnh ngắm hoa giả · hứng phải tập kích bất ngờ, chưa kịp bịt hai mắt đã bị chói mù. Hắn vội vàng lao ra huyền quan, đứng ở cửa hiên lớn tiếng ho khan vài cái, muốn đem bong bóng màu hường không may hít phải ói ra khỏi cơ thể.
Sau khi hôn hít đủ, Lăng Hi vô tội hỏi: “Bọn mình ngày nào cũng show ân ái trước mặt anh Hứa có vẻ không tốt lắm nhỉ? Ảnh FA lâu thế rồi, thấy bọn mình hôn môi nồng nhiệt thế này chắc ảnh chịu không nổi.”
An Thụy Phong gật đầu: “Đúng vậy, ảnh luôn bận rộn chuyện công tác, 38 mùa xuân xanh rồi mà chưa yêu đương lấy một lần. Anh Hứa chăm sóc anh và Andrew rất chu đáo, anh nên tìm giúp anh ấy một đối tượng phù hợp mới phải, có điều anh toàn tiếp xúc với người trong nghề, cảm thấy không thích hợp cho lắm.”
Lăng Hi nhanh trí nói: “Ai bảo không có ứng cử viên thích hợp? Anh Ngô nhà em thì sao! Hơn nữa hai người họ cũng rất thân…”
Từ ngoài cửa truyền đến tiếng gào phẫn nộ của Hứa Chí Cường: “Các cậu có để yên cho thẳng nam được sống không hả?”
***
Một tuần sau, An Thụy Phong kết thúc việc quay chụp ở Iceland, cùng nhân viên công tác lên máy bay về nước. Tuy diện tích của Iceland rất lớn, nhưng bởi vì khí hậu và địa hình, không thích hợp xây sân bay cỡ lớn, nếu như muốn về nước, đầu tiên phải ngồi đường bay ngắn đi tới Thụy Điển, sau đó mới đổi sang chuyến bay quốc tế.
An Thụy Phong nóng lòng muốn về nhà, vốn dĩ bên đối tác có sắp xếp cho anh một chuyến du lịch ngắn ngày tại Thụy Điển, nhưng anh nói mình còn có việc, cho nên khéo léo từ chối. Chờ tới khi ngồi lên chuyến bay quốc tế, Hứa Chí Cường ở bên cạnh liền than ngắn thở dài, nói rằng tiền du lịch miễn phí ngon ăn như thế mà bị bỏ lỡ.
An Thụy Phong nói: “Thụy Điển tốt thì có tốt, nhưng em hi vọng có thể tới đây cùng Lăng Hi.”
“Hả?”
“Hơn nữa lúc quay trở về, thân phận của hai đứa em không còn là độc thân nữa.”
Hứa Chí Cường vỗ đầu một cái: Sao hắn lại quên mất nhể, Thụy Điển là đất nước đầu tiên thông qua luật kết hôn đồng giới…
An Thụy Phong lại bồi thêm một câu: “Diễn văn hôn lễ anh không cần lo, đối tượng của anh nhận nhiệm vụ viết rồi.”
Hứa Chí Cường: “… Cậu đừng có nhắc tới Ngô Hữu Bằng nữa được không?”
An Thụy Phong nhướn mày: “Hở? Em có nói anh Ngô là đối tượng của anh đâu?”
Hứa Chí Cường thực sự ức tới độ cơ tim tắc nghẽn, trước đây hắn luôn cảm thấy gà nhà mình vừa biết cố gắng lại biết nghe lời, sao mới ngủ với Lăng Hi có mấy tháng, giọng điệu nói chuyện đã y chang nhau thế này?
Hắn đang muốn mở mồm lý luận, bỗng nhiên thấy có hai hành khách bước vào khoang hạng nhất, hai người này ước chừng hơn 50 tuổi, tóc mai hơi bạc, mặt mũi xán lạn tựa ánh mặt trời, nhìn dáng vẻ có lẽ là một cặp vợ chồng. Hai người này đều có tóc đen mắt đen, ngôn ngữ nói chuyện cũng là tiếng Trung Quốc, nhất định là đồng bào rồi.
An Thụy Phong là đại minh tinh toàn dân Trung Quốc cũng biết, mỗi khi ngồi máy bay đều bao toàn bộ khoang hạng nhất, thế nhưng đây là chuyến bay quốc tế, công ty đối tác chỉ mua hai tấm vé hạng nhất cho anh và Hứa Chí Cường mà thôi, còn trợ lý cùng các nhân viên đi theo hỗ trợ đều được sắp xếp ở khoang thương gia. Thấy có đồng bào tới, Hứa Chí Cường theo bản năng muốn lấy kính râm cho An Thụy Phong đeo vào.
Hai vợ chồng nhà kia không chú ý tới bọn họ, mà đang bận vui sướng nhìn tới nhìn lui khoang hạng nhất, dáng vẻ giống hệt nhà quê lên tỉnh.
Bác gái nói: “Lão Lăng, ông xem tôi nói có đúng không. Chỉ cần chịu bỏ tiền, hướng dẫn viên chắc chắn có cách cho chúng ta ngồi khoang hạng nhất! Tôi du lịch 80 ngày vòng quanh thế giới, có đến 40 ngày phải ngồi khoang phổ thông, đoạn đường cuối cùng này phải bay mười mấy tiếng, còn ngồi nữa tôi chịu không nổi…”
Bác trai nói: “Đúng đúng đúng, vợ yêu nói gì cũng đúng. Từ lâu đã nghe nói khoang hạng nhất trên chuyến bay quốc tế có giường nằm, lần này chúng ta được nghỉ ngơi thoải mái rồi.”
“Phải rồi, ông thông báo cho con giai thời gian chúng ta hạ cánh chưa?”
“Hả? Không phải bà nói à?”
“…”
Hai người đứng ở lối đi mắt to trừng mắt nhỏ, mãi đến khi nữ tiếp viên đi tới nhắc nhở, hai người mới cuống quýt ngồi xuống, ngồi xuống xong vẫn tiếp tục cãi nhau chí chóe.
Bác gái: “Hiếm lắm mới được đi du lịch nước ngoài, tôi còn bận chụp phong cảnh, thời gian đâu mà thông báo lịch trình cho Hi Hi? Ông còn đổ thừa cho tôi à, ông thì bận cái gì?”
Bác trai: “Tôi bận chụp bà chứ sao!”
Ngay câu đầu tiên bác trai đã chuyển nguy thành an, đem oán giận của bác gái đánh bật trở lại. Bác gái được bác trai dỗ dành đến mặt mày vui sướng, rõ ràng đã ngoài 50 tuổi, nhưng ánh mắt bác gái nhìn bác trai lúc này, lại chỉ như cô thiếu nữ mới đôi mươi.
Hai người kia vừa vặn ngồi ở hàng ghế bên cạnh, Hứa Chí Cường dựng thẳng lỗ tai lên hóng hớt, nghe tới đó thì tặng ngay cho bác trai một like. Đàn ông dẻo mồm nịnh vợ không không là cái đinh, phải dẻo mồm nịnh vợ cả đời mới thực sự là bản lĩnh.
Hắn vừa quay đầu lại, liền thấy An Thụy Phong nhìn chằm chằm hai vợ chồng nhà kia, Hứa Chí Cường hoảng sợ, vội vàng kéo anh lại: “Cậu nhìn bọn họ đắm đuối thế làm gì?! Sợ người ta không nhận ra mình là minh tinh à?”
An Thụy Phong quay đầu lại, mơ màng như thể mộng du: “… Em từng nhìn thấy bọn họ.”
“Ồ? Ở chỗ nào?”
“Trong điện thoại của Lăng Hi.”
Hứa Chí Cường cả kinh, nghe vậy liền quay sang nhìn kỹ đôi vợ chồng nhà kia, càng nhìn càng thấy hai người bọn họ có điểm giông giống Lăng Hi, nhất là cái kiểu tinh thần sến súa ba Lăng dùng để dỗ má Lăng, hắn đã nhiều lần được chiêm ngưỡng từ trên người Lăng Hi… Thực sự là gia phong nghiêm cẩn, lời ngon tiếng ngọt được khắc sâu di truyền.
Làm người đứng xem, Hứa Chí Cường còn cảm thấy cảnh tượng này vừa trùng hợp vừa lúng túng, nói chi đến An Thụy Phong thân làm người trong cuộc.
Hiện tại Lăng Hi chưa come out với người nhà, từ nhỏ cậu đã dấn thân vào giới giải trí, gặp phải chuyện lớn chuyện nhỏ cũng không tìm ba mẹ thương lượng. Lần này ra tòa giải ước, cậu sợ công ty sai người đến quấy rầy ba mẹ, cho nên chi tiền để hai cụ nhà đi một chuyến du lịch xa hoa 80 ngày vòng quanh thế giới, còn bản thân thì lại khăn gói chuyển đến ở cùng An Thụy Phong. Theo kế hoạch của cậu, chờ đại lý trà sữa chính thức khai trương, cậu một tay cầm ‘giấy chuộc thân’ và ‘chứng nhận làm sếp’, một tay kéo An Thụy Phong, vui vui vẻ vẻ áo gấm về làng.
—— Thế nhưng trong kế hoạch, vụ này chí ít cũng phải nửa năm nữa mới diễn ra!
Người tính không bằng trời tính, ai mà ngờ An Thụy Phong trên đường về nước lại gặp phải ba mẹ Lăng Hi. Anh dám đánh cược, với bản chất đặc biệt của nhà họ Lăng, ba mẹ Lăng Hi quên không thông báo cho cậu tới đón máy bay, còn Lăng Hi thì chắc chắn không nhớ ra việc lật tờ hành trình để xem khi nào bố mẹ mình về nước.
Cả gia đình này thực sự quá tùy tính, dường như hết thảy điểm kỹ năng đều cộng vào mấy lời tán tỉnh yêu đương.
Theo lý thuyết, nếu ngẫu nhiên gặp nhau thế này, người bình thường khẳng định đã chuồn từ sớm, nhưng An Thụy Phong lại cảm thấy đây là một cơ hội tốt, anh có thể tạo mối quan hệ với người nhà của Lăng Hi ngay từ lúc này, tuy cậu khăng khăng rằng bố mẹ mình chắc chắn sẽ thích An Thụy Phong, thế nhưng come out là việc lớn, trong lòng An Thụy Phong vẫn luôn cảm thấy căng thẳng.
Thế nhưng với danh tiếng của anh, chủ động bắt chuyện thì có vẻ giả tạo quá. Không chờ An Thụy Phong nghĩ xem nên dùng cách gì để hấp dẫn sự chú ý của ba mẹ vợ, má Lăng đã nhận ra anh trước tiên.
Bà kéo kéo tay áo ba Lăng, nhỏ giọng sốt sắng hỏi: “Lão Lăng ông mau nhìn coi, người ngồi bên kia có phải tổng tài sơ mi trắng trên tivi không?”
“Tổng tài sơ mi trắng là ai? Có thể ngồi ở khoang hạng nhất chắc là tổng tài hàng thật giá thật…”
“Cái ông này! Tôi đang nói diễn viên đóng vai tổng tài sơ mi trắng ấy!” Má Lăng nói: “Hồi trước tôi xem drama ông cũng ngồi bên cạnh vui vẻ coi chung đấy thôi.”
“Một ông lão như tôi xem drama làm gì, khi ấy tôi sợ bà vừa xem phim vừa gọt táo sẽ bị đứt tay, cho nên mới gắng gượng xem chung với bà mấy tập… Nội dung tôi có nhớ đâu!” Ba Lăng cẩn thận nhìn về phía An Thụy Phong: “Tuy rằng không nhớ rõ mặt mũi ra làm sao, nhưng nhìn cậu ấy đẹp trai thế này, chắc là ngôi sao thật.”
Hai người bọn họ thì thà thì thầm, nhưng hai hàng ghế cách nhau không xa, An Thụy Phong lại luôn để tâm đến bọn họ, cho nên anh nghe rất rõ cuộc nói chuyện giữa hai người. Thấy ba mẹ vợ bàn luận về vẻ ngoài của mình, anh giả vờ bình tĩnh lật một tờ tạp chí, trong lòng lại rất vui mừng: Cũng may mình trời sinh là vật phát sáng, không cần làm gì cũng hấp dẫn được ánh mắt của bố mẹ vợ.
Má Lăng cả đời suôn sẻ, hầu như không cần lo nghĩ gì nhiều, điều này làm cho tính cách của bà lưu lại một chút tâm tư thiếu nữ, nhìn thấy minh tinh đẹp trai, bà liền vui vẻ như chim sẻ, hào hứng lấy ra một quyển sổ nhỏ, chuẩn bị chạy tới xin chữ ký của An Thụy Phong.
Nhưng rồi bà lại có hơi chần chừ: “Hay là thôi nhỉ, người ta làm minh tinh cũng chẳng dễ dàng gì, đi tới đâu cũng có fans vây quanh xin chữ ký, hiện tại là thời gian riêng tư của người ta, tôi qua đó có vẻ không tốt lắm.”
Ba Lăng gật gù: “Chí lý. Tôi thấy người ngồi bên cạnh chắc là đại diện của cậu ấy, phỏng chừng bà có sang đấy cũng bị ngăn lại thôi. Bà đừng đi làm phiền người ta nữa.”
An Thụy Phong nghe mà sốt hết cả ruột, nếu mẹ vợ đại nhân không chịu sang đây xin chữ ký, anh phải chủ động xuất kích thôi. Anh thả cuốn tạp chí trong tay xuống, dùng khuôn mặt chính diện hoàn mỹ của mình quay sang, nhẹ nhàng gật đầu một cái, lộ ra nụ cười thân thiện nhưng không mất giá: “Sao lại phiền được chứ? Được một nữ sĩ xinh đẹp thế này xin chữ ký, cháu cầu còn không được nữa là.”
Má Lăng hô nhỏ một tiếng, vui vẻ không thôi. Đợi máy bay vững vàng cất cánh, bà nhanh chóng tháo đai an toàn, đứng dậy đi tới bên cạnh An Thụy Phong, chìa quyển sổ nhỏ trong tay ra trước mặt anh.
Chữ ký của minh tinh chia thành nhiều loại, tùy vào từng trường hợp mà sử dụng, chữ ký An Thụy Phong dùng để ký cho fans chính là kiểu nguệch ngoạc một nét là xong, nhìn còn không nhận ra đấy là chữ ký, có điều bây giờ đang ký tên cho mẹ vợ, đãi ngộ tất nhiên không giống người thường. Anh nhận lấy quyển sổ rồi đặt lên đầu gối, nghiêm túc như khi ký tên lên bảng danh dự thảm đỏ, vừa nắn nót lại vừa không mất đi vẻ tiêu sái, suy nghĩ một chút, anh vẽ thêm chiếc lá phong ở bên cạnh.
Má Lăng cầm chữ ký như thể cầm bảo bối vậy, nhìn ngó xung quanh, vuốt ve hình lá phong kia, tán thưởng: “Không ngờ cậu chẳng những đóng phim hay, vẽ vời cũng đẹp nữa, xem ngọn núi giống thật chưa này!”
(đây là [lá phong ] và đây là [ngọn núi ], anh Phong vẽ xấu quá mẹ vợ không nhận ra =)))
Bà hưng phấn giơ chữ ký lên để ba Lăng chụp cho bọn họ một tấm, An Thụy Phong vội vàng đứng dậy, nhẹ giọng nói xin lỗi, sau đó khoác hờ tay lên eo mẹ vợ.
Má Lăng hạnh phúc muốn xỉu, bà nói mình du lịch vòng quanh thế giới 80 ngày, hôm nay chính là ngày vui vẻ nhất.
An Thụy Phong khiêm tốn cười, anh đề nghị: “Bác trai có thể đứng bên cạnh cháu, cháu sẽ nhờ người đại diện chụp chung một tấm cho cả ba chúng ta.”
Má Lăng kinh ngạc nói: “Bác trai gì chứ? Bác còn chưa kết hôn mà, ông này là bạn bác mới quen khi đi du lịch, ổng tên là gì bác còn chẳng biết, bao nhiêu tuổi cũng không biết luôn.”
Ba Lăng: “… Há?”
Hứa Chí Cường suýt nữa thì phụt cười, giờ thì hắn đã hiểu lối suy nghĩ không giống người thường của Lăng Hi được di truyền từ ai rồi.
An Thụy Phong hùa theo bà: “Là do cháu hiểu nhầm ạ, tại vừa nãy cháu nghe hai bác thảo luận đến cậu con trai tên Hi Hi…”
“Cháu nghe nhầm rồi, bác còn chưa kết hôn, sao có con trai được.”
Lần này ngay cả An Thụy Phong cũng không nhịn được phải quay đầu đi ho khan vài tiếng, cố gắng nín cười.
Má Lăng thấy lời nói dối không cao minh của mình bị mọi người nhìn thấu, đành bất đắc dĩ thừa nhận: “Vừa nãy bác đùa thôi, ông này là chồng của bác. Con trai Hi Hi nhà bác đến tuổi hiếu thuận rồi, đặc biệt đăng ký cho hai ông bà già này một chuyến du lịch nước ngoài.” Cha mẹ nào chẳng muốn khoe khoang con cái nhà mình, má Lăng vừa mở máy hát một cái là không dừng lại được, bà còn giở cả hộ chiếu của mình ra, chỉ vào một tờ có dấu hải quan, khoe khoang con trai mình hiếu thuận biết nhường nào.
Ngay cả ba Lăng nãy giờ không mở miệng cũng bắt đầu phụ họa: “Đúng thế, con trai bác vừa ngoan vừa hiểu chuyện, hát cũng rất hay, nó là ca sĩ đó, hai đứa cũng xem như một nửa đồng nghiệp! Cháu bình thường có nghe nhạc không? Bác tặng cháu một đĩa CD của nó!”
Má Lăng mắng ông: “Ông đãng trí à, mang có mấy cái CD ra ngoài mà ông tặng từ người này đến người kia, hết lâu rồi ông ạ! Cái đĩa cuối cùng trước khi lên máy bay ông lén lút đưa cho tài xế xe buýt du lịch, còn dặn người ta lần sau có đoàn du khách Trung Quốc đến nhớ bật lên nghe…”
Nghe bố mẹ vợ nói chuyện, An Thụy Phong thấy lòng mình ấm áp vô cùng, rốt cuộc anh đã hiểu vì sao Lăng Hi không lo lắng vấn đề come out rồi. Lăng Hi dù có nổi hay không, ba má Lăng vĩnh viễn là fans trung thành nhất, là hậu phương ủng hộ vững chắc nhất cho cậu. An Thụy Phong thấy mình rất may mắn khi có thể trở thành một thành viên trong gia đình ấm áp này.
Anh nhẹ giọng “Ah” một tiếng, lông mày giãn ra, vẻ mặt kinh hỉ, kỹ năng diễn xuất tăng đến đỉnh điểm: “Kỳ thực cháu thấy hai bác rất quen, bác nói con trai bác là ca sĩ cháu liền nhớ ra —— Con bác có phải Lăng Hi không ạ? Lăng Hi hát bài《Lòng Có Lăng Hi》và《ZERO》đúng không?”
Người đại diện của diễn viên cũng là diễn viên. Hứa Chí Cường ở bên cạnh liên tục gật đầu: “Vừa nãy cháu cũng nhìn thấy hai bác đây quen quen, nguyên lai hai bác là ba mẹ của Lăng Hi! Thằng nhóc Lăng Hi này rất tốt, cậu ấy và An Thụy Phong nhà cháu là anh em chí cốt đấy ạ.”
Ba má Lăng thật sự rất bất ngờ: “Cháu biết Lăng Hi?”
Giới giải trí thật vi diệu, hai người có số lượng fans cách xa một trời một vực lại nảy sinh tình bạn với nhau.
Nhân tiện có lý do tốt, An Thụy Phong liền chém gió thành thần: “Hai bác không biết ạ? Mấy tháng trước cháu và Lăng Hi có đóng chung bộ phim《Kiếm Tuyệt Thiên Hạ》, bọn cháu diễn thầy trò, thường xuyên nói chuyện nên thân nhau lắm. Tháng trước vừa mới bán bản quyền chiếu phim cho đài truyền hình, nếu cháu không nhầm, tháng sau trên tivi sẽ có tin tức.”
Má Lăng bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Mấy tháng trước bác có nghe nói nó đi đóng phim, lúc đấy còn quay khép kín một tháng nên không sao liên lạc được, nhưng bác cũng không hỏi kỹ xem đóng phim gì… Bác còn tưởng nó muốn đổi sang làm diễn viên, kết quả đóng xong một bộ phim liền thôi. Sau đấy tự dưng nó đưa hai bác đi du lịch 3 tháng, hai bác không có thời gian lên mạng xem tin tức của nó, không biết hiện giờ nó có chuẩn bị ra album mới chưa.”
Khi ấy vì sợ ba mẹ lo lắng, cho nên trước lúc giải ước Lăng Hi liền đưa hai người đi du lịch, vì thế tới giờ ba má Lăng cũng không biết cậu đã lui giới. An Thụy Phong hiểu rằng Lăng Hi muốn tự mình nói với ba mẹ, thế nên anh không nói trước với bọn họ, chỉ ha hả vài tiếng liền chuyển sang đề tài khác.
Cũng may ba má Lăng vừa nhìn thấy siêu sao, sự chú ý liền bị dắt đi mất, má Lăng rất tò mò về chuyện anh đóng phim, liên tục hỏi An Thụy Phong mấy vấn đề, cho dù có đơn giản thường thức tới mấy, An Thụy Phong vẫn tường tận trả lời từng câu hỏi một.
Đổi lại, má Lăng cũng kể cho An Thụy Phong nghe mấy chuyện thú vị ngày bé của Lăng Hi.
“Không biết cháu có từng nghe câu chuyện ngụ ngôn này chưa? Ngày xửa ngày xưa có một người cha, ông cho ba đứa con trai mình mỗi đứa một nén bạc, bảo bọn chúng đi mua đồ có thể lấp kín một gian phòng. Thằng cả mua gạch đá, thằng hai mua rơm rạ, thế nhưng vẫn không thể lấp kín được căn phòng, đứa con út mua một ngọn nến, dùng ánh nến chiếu sáng khắp gian phòng… Lúc Lăng Hi học tiểu học bác có kể câu chuyện này cho nó nghe, sau đó cho nó 10 tệ, bảo nó nghĩ ra một biện pháp lấp kín một căn phòng. Cháu biết nó làm thế nào không?” Má Lăng đánh đố.
Hứa Chí Cường thừa hiểu Lăng Hi thông minh mức nào, nghĩ ra một đáp án: “Cháu đoán Lăng Hi mua một cái bóng đèn.”
An Thụy Phong thừa hiểu Lăng Hi tài năng ra sao, nghĩ ra một đáp án: “Cháu nghĩ cậu ấy dùng tiếng ca để lấp kín căn phòng.”
Ba Lăng lắc đầu: “Hai đứa đoán sai hết rồi. Ngày đó tan làm, bác phát hiện nó ngồi trong phòng khách ăn mảnh, là loại sô cô la mà chỉ vào ngày lễ tết bác mới mua cho nó. Bác hỏi nó vì sao không cầm tiền đi làm nhiệm vụ lại mua sô cô la ăn. Nó trả lời rằng: Con chỉ cần ngồi ở chỗ này, là có thể dùng hạnh phúc và vui sướng của mình để lấp kín một gian phòng, còn thanh sô cô la này, chính là phần thưởng cho sự vui sướng và hạnh phúc của con.”
“Lúc đó lão Lăng bị nó chọc tức đến phát cười.” Má Lăng nói tiếp: “Thằng bé này từ nhỏ đã lạc quan, lại có chút khôn vặt, hơn nữa rất dễ thỏa mãn. Nhiều lúc tính cách này của nó là điểm tốt, có thể khiến nó luôn luôn hướng về phía trước, tâm thái lạc quan, mỗi ngày đều thật vui vẻ. Thế nhưng đồng thời, cả đời này nó sẽ không có tiền đồ lớn lao gì, bởi vì tính cách của nó sẽ hạn chế nó, nó chỉ cần hơi trèo cao một chút, đạt được mục tiêu của mình, hoặc thấp hơn mục tiêu một khoảng, nó liền thỏa mãn, vui sướng, sẽ không nghĩ đến việc tiến lên thêm một bước nữa. Hoặc có thể mục tiêu của nó còn chưa hoàn thành được một nửa, nó đã nhận ra con đường này không thông, nó sẽ chẳng chút áp lực liền từ bỏ, bởi vì trong quá trình này nó đã nhận được sự vui sướng, gặp được người thú vị.”
Không thể không thừa nhận, những phân tích của má Lăng rất có lý. An Thụy Phong luôn cảm thấy mình rất hiểu Lăng Hi, bọn họ sớm tối bên nhau, thân mật va chạm, hiểu nhau từng ánh mắt đến cử chỉ, thế nhưng câu nói của má Lăng, làm cho An Thụy Phong càng hiểu rõ hơn về người mình yêu.
Người không hiểu Lăng Hi, sẽ cảm thấy cậu là một cây cỏ dại không có chí lớn. Chỉ có người hiểu cậu mới biết được rằng, trong lòng cậu là một khu vườn được ánh mặt trời bao phủ.
An Thụy Phong cực kỳ vui sướng khi bản thân có thể đặt chân vào khu vườn này, thưởng thức những điều mỹ lệ trong cậu.
Thời gian tán gẫu trôi qua rất nhanh, tới lúc tiếp viên hàng không đi tới nhắc nhở nên dùng bữa tối, má Lăng mới bị ba Lăng kéo về chỗ ngồi. Thức ăn ở khoang hạng nhất ngon hơn nhiều so với khoang phổ thông, hai người nhanh chóng giải quyết bữa tối, sau đó má Lăng lại muốn đi tìm An Thụy Phong để nói chuyện.
Ba Lăng giữ bà lại: “Trước khi lên máy bay bà nói muốn ngủ bù cơ mà, sao tới giờ bà vẫn chưa nghỉ ngơi đi?”
Má Lăng nói: “Gặp được một đại soái ca như thế, ngắm cậu ấy thôi mắt tôi cũng coi như nghỉ ngơi rồi.”
“Bà không nghỉ thì cũng phải để người khác nghỉ chứ, vừa nãy người đại diện có nói, An Thụy Phong không phải đi du lịch mà là đi công tác, bà thấy vành mắt cậu ấy đen thui rồi không, đừng quấy rầy người ta nữa.”
An Thụy Phong quả thực mệt không thể tả, lúc đến Iceland, anh không kịp chỉnh múi giờ đã lao vào làm việc, chỉ vì muốn đẩy nhanh thời gian để quay về đoàn tụ với Lăng Hi. Trên đường về nước lại gặp được cha mẹ vợ, thần kinh căng thẳng quá, hàn huyên mấy tiếng xong, thực sự chịu không nổi nhiệt. Trước khi ngủ anh ân cần thăm hỏi ba má Lăng: “Cháu rất thân với Lăng Hi, ngày trước cũng có ý muốn đến nhà chào hỏi hai bác. Đợi mấy bữa nữa Lăng Hi rảnh rỗi, cháu nhất định sẽ tới thăm hai bác, đến lúc ấy mong bác sẽ không chê cháu phiền.”
“Làm gì có chuyện ấy, cháu không hề tỏ vẻ đại minh tinh một chút nào, bác rất thích cháu nha.” Má Lăng che miệng cười khanh khách: “Nếu bác sinh con gái thì tốt biết mấy… À mà cháu có em gái không? Lăng Hi nhà bác chả giỏi việc gì, được mỗi cái dẻo mỏ dỗ gái chắc chắn là số một, lúc nó 10 tuổi đã giúp giáo viên thể dục bày mưu tính kế tán đổ cô giáo mỹ thuật đó.”
“Không ạ, cháu chỉ có một anh trai thôi.” An Thụy Phong nghĩ bụng, chẳng cần có em gái, anh đã đích thân thể nghiệm cái mỏ ngọt xớt của Lăng Hi rồi. Biết nói lời tán tỉnh, biết hát cả tình ca… còn một công dụng thứ ba không thể nói, cũng khéo léo vô cùng.
“Tiếc quá.” Má Lăng lẩm bẩm: “Bác rất thích cục cưng lai tây.”
Trong lòng An Thụy Phong thầm trả lời: Được, con sẽ tiếp tục cố gắng.
Vốn dĩ chỉ định ngủ một giấc ngắn, nhưng công việc trước đấy làm cho An Thụy Phong rất mệt mỏi, hơn nữa gặp được ba má Lăng khiến tâm trạng của anh tốt lắm, vì thế giấc ngủ này vừa say lại vừa sâu, đến khi mở mắt ra máy bay đã tiến vào giai đoạn hạ cánh.
An Thụy Phong khó tin nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện mình tiếp đất thật rồi. Anh cứ tưởng mười mấy tiếng đi đường này rất nhàm chán, ai ngờ vừa ngủ một giấc đã về đến nơi.
Sau khi cầu thang được nối vào máy bay, bên trong cabin vang lên tiếng loa chào tạm biệt, hành khách khoang hạng nhất được ưu tiên xuống trước, mọi người sôi nổi đứng dậy thu dọn hành lý. An Thụy Phong không vội xuống máy bay, anh đi tới giúp má Lăng lấy túi đồ từ trên giá xuống.
Điện thoại của ba má Lăng đều để trong túi đồ, kết quả vừa mở ra một cái, mùi dầu gội đầu liền lan tỏa khắp nơi.
“Ối giời! Điện thoại di động!” Ba Lăng kinh ngạc thốt lên.
Thì ra chai dầu gội để trong túi không vặn chặt nắp, thế nên bị đổ hết ra xung quanh, vừa vặn dây vào di động, trải qua mười mấy tiếng ngồi máy bay xóc nảy, dầu gội đầu theo kẽ hở ngấm vào trong, mở nắp sau ra, toàn bộ phần pin đều bị dầu gội dính vào.
Coi bộ hai cái điện thoại này đều hỏng hẳn rồi. Ban nãy bọn họ còn thương lượng rằng, tiếp đất xong việc đầu tiên là phải báo bình an với Lăng Hi, tiếp đó gọi xe trở về nhà, hiện tại còn không khởi động được di động chứ nói gì đến gọi điện thoại.
An Thụy Phong vội nói: “Có cháu ở đây lý nào lại để hai bác gọi xe. Hai bác đi du lịch nhiều ngày, chắc hẳn hành lý cũng không ít, xe bảo mẫu của cháu đang chờ ở bãi, kiểu xe đó rất rộng, đồ đạc nhiều thế nào cũng để vừa.” Hiện tại chính là thời điểm anh lấy lòng ba mẹ vợ: “Điện thoại cũng không cần lo đâu ạ, cháu và Lăng Hi rất thân, cháu có số của cậu ấy, hai bác cứ lấy máy cháu mà gọi.” Vừa nói anh vừa giao điện thoại vào tay ba Lăng.
Trong điện thoại của An Thụy Phong, tên Lăng Hi được để là 007, cái nick name này vừa đặc biệt lại bí ẩn, hơn nữa còn được xếp ngay đầu danh bạ. Anh vô cùng bình tĩnh đưa điện thoại cho ba Lăng, hoàn toàn không lo làm lộ tư tình.
Ba Lăng nhìn tên trên danh bạ liền nở nụ cười: “007… Ha, cái tên này thú vị thật!”
An Thụy Phong nói: “Lăng Hi cũng rất thích biệt danh này.”
Đang nói chuyện, điện thoại ‘tút’ một tiếng bắt máy. Cũng chả biết ba Lăng ấn vào nút nào, giọng nói ngái ngủ của Lăng Hi truyền ra rõ to.
—— “Alo chồng à…”
Ba Lăng vui hớn hở đáp lời: “Ngốc Hi Hi, chồng con gì, bố đây này… Hả?”
An Thụy Phong đột nhiên không kịp chuẩn bị: “…”
Hứa Chí Cường thầm nghĩ, ngốc Hi Hi (shǎ xī xī) đúng là ngốc hề hề (shǎ xī xī) có khác.
Má Lăng đứng bên cạnh nghe rõ mồn một cái xưng hô này, bà nhìn An Thụy Phong, sau đó nhìn di động, rồi lại nhìn ba Lăng một cái, cuối cùng vòng trở về trên người An Thụy Phong. Vợ chồng nhà này tuy lớn tuổi nhưng không ngu, vừa vặn mới từ đất nước Thụy Điển cho phép kết hôn đồng giới trở về, thế này rồi mà còn không nghĩ ra thì từng ấy năm sống trên đời quá uổng.
Bà thở dài thườn thượt, nói: “Bảo sao gọi nó là 007, hóa ra Bond girl đang ở ngay trước mặt mình.”
(Bond girl là người tình của James Bond – điệp viên 007)
An Thụy Phong vốn chỉ định tạo quan hệ với hai cụ nhà để lúc come out có nền móng vững chắc. Ai ngờ nền móng còn chưa kịp hoàn thành, tòa nhà chọc trời liền vọt phát từ dưới đất chui lên. Anh cười khổ nhận lấy di động từ trong tay ba Lăng, dặn dò Lăng Hi: “Em mau dậy đi, chút nữa anh sẽ đưa bác trai bác gái về nhà, tụi mình sẽ phải giải thích nhiều chuyện với hai bác lắm đấy.”
TOÀN VĂN HOÀN