Đề nghị của An Thụy Phong tuy rằng gây bất ngờ, nhưng cẩn thận ngẫm lại, đây xác thực là một biện pháp hay. Bảo Huy có thể vênh mặt hất hàm sai người đại diện nhà mình tới đây cướp ca khúc của Lăng Hi, chẳng qua cậy vào 3 điểm: Thứ nhất, nhân vật hắn đóng trong phim quan trọng hơn. Thứ hai, hắn nổi tiếng hơn. Thứ ba, công ty của hắn lớn hơn.
Nhưng nếu là người nổi tiếng hơn cả hắn thì sao?
An Thụy Phong vì bảo đảm công tác của Lăng Hi, chủ động nhảy ra muốn bài hát này, cho dù Bảo Huy có không cam lòng đi nữa, cũng chẳng thể làm gì được. Không còn ca khúc chủ đề làm dây dẫn lửa, Bảo Huy sẽ không còn bất cứ lý do gì để tạo áp lực với Lăng Hi, dù sao cũng không cùng một công ty, tay Bảo Huy chẳng có cách nào vươn xa như thế.
Lăng Hi nghĩ đến mấy điểm then chốt này, ngay lập tức hiểu được suy nghĩ thấu đáo của An Thụy Phong.
Lời nói tương tự, ý tứ tương tự, từ trong miệng người đại diện của Bảo Huy phun ra, khiến cho người khác buồn nôn, từ trong miệng An Thụy Phong nói ra, lại làm cho Lăng Hi cảm động đến nước mắt lưng tròng. Ca khúc cậu vất vả sáng tác, dốc hết tâm sức tình cảm vào, thà rằng cho không người khác, cũng tuyệt đối không quỳ xuống đổi nó lấy tiền.
Chỉ là lần này An Thụy Phong trút giận thay một nghệ sĩ nhỏ hạng 12 của công ty khác, chắc hẳn sẽ khiến cho Bảo Huy cùng các sếp lớn cảm thấy khó chịu trong lòng.
“Anh…” Lăng Hi làu bàu hỏi: “Anh tính giúp lý không giúp thân à?”
An Thụy Phong bảo: “Sao lại thế, tôi vừa giúp lý vừa giúp thân mà.”
Lúc này Lăng Hi chỉ hận không thể thông qua đường dây điện thoại, bò sang bên đó cọ cọ ống quần của An Thụy Phong.
“Vậy cậu đồng ý tặng ca khúc này cho tôi chứ?”
“Bên tôi thì không vấn đề gì.” Tuy rằng quyết định này khiến lòng Lăng Hi không nỡ, nhưng cậu cũng biết, hiện tại đây là biện pháp duy nhất: “Nhưng anh là diễn viên khách mời, chỉ đóng có mấy tập phim thôi, hơn nữa cũng chẳng phải ca sĩ chuyên nghiệp, bên phía đạo diễn liệu có đồng ý cho anh hát OST không?”
“Không sao đâu.” An Thụy Phong chẳng thèm để ý: “Tôi nổi tiếng hơn Bảo Huy mà, sao đạo diễn lại không vui cho được?”
Quy tắc của giới giải trí tàn khốc như thế đó. Bạn không chơi nó, nó sẽ chơi bạn.
Lăng Hi suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Bài này lúc đầu tôi viết cho chính bản thân mình, mấy đoạn chuyển giọng với âm cao tôi sợ anh không hát nổi. Bình thường anh hát cao nhất được tới nốt nào?”
“… Bình thường tôi không hát.” An Thụy Phong không phải ca sĩ chuyên nghiệp, chưa từng học qua thanh nhạc, vấn đề này khá là làm khó anh. Sau đó hai người thỏa thuận, ngày kia gặp mặt trực tiếp tại phòng thu âm, Lăng Hi sửa lại bản demo, An Thụy Phong hát thử, nếu như có chỗ nào cần sửa nữa, hai người sẽ bàn ngay tại đó.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Lăng Hi gọi nóng cả máy mới thôi. Vấn đề phiền toái trong lòng đã được thuận lợi giải quyết, sau khi cúp máy, cậu cầm di động ngồi xổm một chỗ, không tự giác mà nở một nụ cười xán lạn như ánh mặt trời.
Ngô Hữu Bằng đứng bên cạnh ngang nhiên nghe trộm, vô cùng đau đớn hỏi cậu: “Đúng là gặp quỷ thật rồi, trước đó chả phải chú nói bài hát này nhất quyết không cho ai sao? An Thụy Phong mới nói có mấy câu thôi mà chú đã tặng không luôn rồi? Vòng vo tam quốc rốt cuộc vẫn mắc nợ người ta, chẳng thà lúc đầu đồng ý với Bảo Huy…”
“Hai việc này có giống nhau đâu? Với cái thái độ kia của người đại diện nhà Bảo Huy, em thà ôm ca khúc nhảy xuống sông Trường Giang còn hơn đưa cho hắn.”
Ngô Hữu Bằng mắng cậu: “Ờ đúng rồi, thái độ của An Thụy Phong tốt, vừa nói muốn một cái là chú liền mang theo cục cưng của mình gả đi.”
Lăng Hi không phản bác lại được, mặt đỏ tới tận mang tai.
“Vẫn câu nói cũ.” Ngô Hữu Bằng nghiêm nghị: “Đến một ngày nào đó, nếu như chú thật sự thích đàn ông, tuân theo hợp đồng, phải nói với anh đầu tiên.”
***
Hai ngày sau, Ngô Hữu Bằng mang theo Lăng Hi đi tới phòng thu âm của Tân Quý Entertainment.《Kiếm Tuyệt Thiên Hạ》là một bộ phim tiên hiệp cổ trang do nhiều nhà đầu tư cùng nhau hùn vốn, trong đó Tân Quý Entertainment chiếm một phần, vì thế đạo diễn mới giao ca khúc này cho người hòa âm dưới trướng Tân Quý, phỏng chừng người kia có quen biết với Bảo Huy, cho nên mới để hắn nghe được bản demo.
Dù sao bình thường, diễn viên rất ít khi quan tâm tới chuyện nhạc phim, bọn họ chỉ cần phụ trách mỗi việc diễn cho hay là được.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Lăng Hi tới phòng thu âm của Tân Quý Entertainment —— Diện tích công ty đại diện Dương Thiên Entertainment của cậu thật sự quá nhỏ, chỉ thuê được có 2 tầng làm văn phòng, không thừa tiền để xây riêng một buồng thu âm, vì thế mỗi khi cần dùng là toàn phải đi thuê ngoài. Mấy công ty “gà rừng” giống như Dương Thiên Entertainment, ở đất nước gấu mèo này đâu đâu cũng có, ban đầu Lăng Hi còn ao ước được như người ta, nhưng lâu dần cũng quen, không để ý nữa.
Tập đoàn Tân Quý Entertainment vừa được xây mới từ ba năm trước, phòng thu âm của nó giống hệt như cái tên của mình, vừa tân vừa quý. Lăng Hi mỗi bận tới đây thì nội tâm lại kích động, điệu bộ thành kính giống như người đi hành hương, hận không thể bước một bước lại dập đầu một cái. Tòa cao ốc này có tổng cộng hai cửa ra vào, để tránh bị paparazzi và fans làm phiền, nghệ sĩ cùng nhân viên của Tân Quý đều di chuyển bằng thang máy chuyên dụng từ hầm để xe đi lên, còn giống như Lăng Hi tới đây thu âm nhờ, thì chỉ có thể thành thành thật thật đi từ cổng chính tới bàn tiếp tân để đăng ký, sau đấy sẽ có nhân viên dẫn đường tới phòng thu âm.
Có điều lần này, Lăng Hi ôm được đùi An Thụy Phong, hiện giờ anh lại là “gà chiến” khủng nhất thuộc thê đội thứ hai trong Kim Tự Tháp của Tân Quý, cho nên Lăng Hi và Ngô Hữu Bằng được ngồi ké xe bảo mẫu đi xuống tầng hầm, sau đó theo An Thụy Phong bước vào thang máy chuyên dụng dành cho nghệ sĩ.
Không giống với thang máy lồng kính có thể ngắm cảnh bên ngoài, thang máy dành cho nghệ sĩ kín mít hoàn toàn, trên mặt tường có gắn một chiếc tivi màn hình phẳng dùng để phát những tin tức có liên quan đến Tân Quý. Hiện tại vừa lúc chiếu tới đoạn giới thiệu các nghệ sĩ thế hệ mới trong vài năm gần đây, video quay An Thụy Phong nương theo tiếng nhạc xuất hiện trên màn hình.
Lăng Hi nhìn thèm thuồng đắm đuối, mãi đến khi thang máy đi tới tầng thu âm, cậu vẫn không muốn ra. Nhìn cái điệu bộ nhà quê lên tỉnh của Lăng Hi, Hứa Chí Cường nhíu mày khinh thường.
“Đoạn video ban nãy quay lúc nào vậy?” Lăng Hi không chú ý tới ánh mắt soi mói của “mẹ chồng”, nhỏ giọng nói chuyện với An Thụy Phong.
“Chắc khoảng ba tháng trước?”
“Mới ba tháng thôi á? Anh gầy hơn khi đó nhiều quá…”
An Thụy Phong vỗ vỗ bụng, cười khổ: “Vì công việc nên dạo này vẫn luôn ép cân, may là mấy hôm trước cuối cùng đã đạt được chỉ tiêu giảm 10kg rồi.” Đây là bước đầu tiên để anh tiến tới màn ảnh rộng, đành rằng thuận theo một cách miễn cưỡng, nhưng dù có khổ hơn nữa, anh cũng phải cắn răng kiên trì.
Ngô Hữu Bằng chen mỏ: “Đúng rồi, bữa trước tôi nghe nói bộ phim điện ảnh cậu đóng sắp khởi quay, thế bao giờ cậu định tới đó?”
Hứa Chí Cường đi trước dẫn đường, nghe vậy đầu cũng không thèm quay lại, nói: “Ngày kia —— Vốn dĩ chúng tôi mua vé hôm nay, định bay qua đó sớm để thích ứng hoàn cảnh.” Sau đó thì khỏi nói cũng biết, vài tiếng cười gằn đã đủ cho thấy việc hắn bất mãn nhường nào với chuyện An Thụy Phong tự dưng thay đổi lịch trình.
An Thụy Phong không nói tiếng nào với hắn đã tự ý giúp Lăng Hi cản một phát súng, thậm chí còn không tiếc hi sinh thời gian của bản thân để đi thu âm… Hắn dẫn dắt An Thụy Phong từ khi debut tới giờ cũng đã ba năm, sao không biết An Thụy Phong còn có bản lĩnh hát hò vậy?! Vừa là người đại diện (mẹ già) vừa là bạn bè, Hứa Chí Cường càng ngày càng không hiểu nổi anh.
“Không sao, sáng mai bay vẫn kịp, nơi này cách Thượng Hải có bao xa đâu, mấy tiếng là đến rồi.” An Thụy Phong nói câu này, vừa để trấn an người đại diện đang nổi giận đùng đùng, vừa để an ủi Lăng Hi mặt mũi đầy xấu hổ.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Lăng Hi kìa, từ một đóa hướng dương biến thành một cây xấu hổ mất rồi…
Bọn họ tiến vào phòng thu, việc đầu tiên là cùng chuyên gia thu âm chào hỏi. Chuyên gia này tên A Quân, một người khá có danh tiếng trong Tân Quý, trước kia Lăng Hi từng hợp tác với hắn vài lần, cũng coi như là người quen. Khi bọn họ bước vào phòng, A Quân đang điều chỉnh lại thiết bị, nhìn thấy mấy người họ đến rồi thì vội vàng đứng lên bắt chuyện.
A Quân hỏi: “Lão Hứa, trước giờ có thấy ông mời giáo viên thanh nhạc cho An Thụy Phong đâu, tự dưng hôm qua ông lại gọi điện bảo cậu ấy muốn vào buồng thu, tôi hãi phát khiếp lên được.”
Hứa Chí Cường tức giận nói: “Có phải mình ông đâu, tôi cũng hãi phát khiếp lên đây này.” Hắn trừng tiểu-yêu-tinh-làm-loạn-triều-chính nào đó một cái: “Này là do tự cậu ấy chọn, có quỳ cũng phải hát cho xong!”
Kết quả chờ tới khi An Thụy Phong bước chân vào buồng, đeo tai nghe lên bắt đầu thu âm, anh không quỳ, nhưng tất cả mọi người xung quanh đều phải quỳ rạp xuống…
Không phải vì An Thụy Phong hát quá hay, mà do anh hát thật sự quá nát…
An Thụy Phong vừa mới hát xong đoạn cao trào đầu tiên, A Quân liền kéo tai nghe xuống vứt toẹt trên bàn điều khiển: “Tôi nghĩ rằng mình đã trải qua sóng to gió lớn, ngờ đâu phải gục ngã trước cái hố này.”
Lăng Hi · cha đẻ của bản demo · sợ tới mức không ngậm mồm vào được, ca khúc này rõ ràng là do cậu tự mình sáng tác, sao đảo mắt một cái đã biến thành An Thụy Phong tự mình sáng tác rồi.
Hứa Chí Cường như một bà mẹ không chịu chấp nhận sự thật là con mình thi trượt đại học, nhào tới hỏi A Quân liên mồm: “Có thể điều chỉnh đúng không? Nhất định có thể điều chỉnh đúng không? Tôi nhớ ai kia hát cũng bị lạc nhịp, sau đó nhờ vào chuyên viên thu âm nên vẫn phát hành được album mà!”
“Đừng nằm mơ, ai kia tốt xấu gì cũng chỉ bị lạc nhịp, còn An Thụy Phong căn bản không có nhịp để mà lạc.”
An Thụy Phong từ buồng thu âm đi ra, thấy sắc mặt ai nấy đều xanh xao, có chút sốt ruột hỏi mọi người xem mình hát thế nào.
Lăng Hi cố gắng hỏi anh một cách uyển chuyển: “Trước đây anh có từng hát cho ai nghe chưa?”
“Đã từng.”
“Cho ai?”
“Anh trai tôi.”
“Anh ấy nhận xét ra sao?”
“Anh ấy nói tôi hát rất dễ nghe.”
Lăng Hi thống khổ nghiêng đầu: “… Anh ấy nhất định là rất thương anh.” Bằng không sao An Thụy Phong lại có thể tự tin nói muốn hát OST thay Lăng Hi được chứ, hóa ra anh căn bản là một người không tự mình biết mình.
Năm người ngồi thành một vòng, bắt đầu thương lượng với nhau xem nên làm thế nào, trình độ của An Thụy Phong kém xa người thường, mấy vị ngồi đây chưa ai từng thưởng thức ma âm nào hại não hơn thế, đặc biệt là Lăng Hi thân làm ca sĩ chuyên nghiệp, cảm giác lỗ tai mình như bị hiếp dâm cả trăm lần vậy.
Ngô Hữu Bằng đề nghị: “Hiện nay chẳng phải đang thịnh hành kiểu chèn thêm một đoạn độc thoại vào ca khúc à, chúng ta cũng làm như thế đi, Lăng Hi, bài này vẫn do chú hát, để An Thụy Phong đọc đoạn độc thoại là được rồi.”
“… Anh từng nghe bài nhạc phim nào có đoạn độc thoại chưa?”
“Vậy thôi đổi thành hát rap đi.”
“… Cứ để em nghĩ cách chèn thêm độc thoại thì hơn.”
Cuối cùng bàn tới bàn lui, vẫn là A Quân nghĩ ra được biện pháp giải quyết —— Bài này vẫn do Lăng Hi hát chính, đến mấy đoạn cao trào, để An Thụy Phong phối âm mấy tiếng hừ hừ là xong.
Phối âm chỉ có duy nhất một giai điệu, An Thụy Phong hát có nát đến mấy hắn cũng điều chỉnh được.
Cứ thế mà quyết, ca khúc này vốn định để An Thụy Phong hát đơn ca hoặc hợp xướng, nhưng hiện giờ anh hoàn toàn trở thành vai phụ có cảm giác tồn tại mỏng manh…
Bọn họ lăn qua lăn lại đến nửa đêm, cuối cùng cũng thu âm xong, sau khi bài hát được chỉnh âm sẽ bay thẳng vào hòm thư của đạo diễn, Bảo Huy không thể dựa vào đó giở giọng làm trò gì nữa. Bụi trần lắng đọng, Lăng Hi ngẫm lại chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay, cảm thấy kinh hồn bạt vía giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc.
(bụi trần lắng đọng: ý nói mọi chuyện đã tới hồi kết thúc)
Khi bọn họ rời khỏi tòa nhà Tân Quý thì đã là hơn 2h sáng, bốn tiếng sau An Thụy Phong sẽ khởi hành bay đến thành phố Thượng Hải, chờ thêm hai tháng nữa, tới khi phân cảnh trong phim điện ảnh của anh tạm thời kết thúc, An Thụy Phong mới rút ra được một tháng để tập trung đóng《Kiếm Tuyệt Thiên Hạ》. Hôm nay tạm biệt, hai tháng sau bọn họ mới có thể lại gặp nhau.
Trước khi đi, An Thụy Phong xấu hổ nói lời xin lỗi Lăng Hi, anh vốn có ý tốt muốn giúp đỡ cậu, nhưng lại đánh giá sai thực lực của bản thân mình.
Lăng Hi thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Thật ra anh như thế này mới chân thực, anh vừa đẹp trai, tính tình lại dịu dàng, nếu còn hát hay vượt trội nữa thì tôi biết phải đối diện với anh kiểu gì, nhất định sẽ bị sự chênh lệch giữa hai ta cản trở, ngại đến mức không dám xuất hiện trước mặt anh ấy chứ… Có điều nói thật, trước đây tôi cứ nghĩ không có gì là anh không làm được.”
Trong đôi mắt xám của An Thụy Phong hiếm khi ánh lên chút thẹn thùng: “Ừm, tôi trước đây cũng nghĩ như thế.”