Long Châu

Chương 37: Đến Nhật Nguyệt tháp




- Bây giờ chúng ta đi đâu?

Hắc Vũ vừa nhìn Ánh Dương vừa bay theo nàng, cả hai hiện tại đang phi thân bên trên một khu rừng rậm, mũi chân giẫm và các ngọn cây để mượn đà khinh công mà đi.

Mặc dù nói Vũ, Hồn Vương trở lên là có thể lăng không mà đi nhưng thực tế thì chỉ có thể duy trì được một khoảng thời gian nhất định, chỉ có thoát nhân hoá tiên thì mới có thể tự do bay lượn trên trời.

- Tới nơi ngươi sẽ biết - Ánh Dương mỉm cười đáp lại rồi tiếp tục phi thân.

Hắc Vũ cũng không hỏi thêm nhiều mà bám sát nữ nhân. Cả hai đi khá lâu cuối cùng cũng đến được một toà thành nằm sát biển, toà thành này vô cùng lớn, có tường bao cao vút, cổng thành cực kì khổng lồ và uy nghi.

Trước cửa thành có mấy người thanh niên mặc y phục màu xanh bên trên ngực có thêu một hình mặt trời màu đỏ đang đứng thu phí, người xếp hàng chờ để vào thành cũng không ít, đa số trông có vẻ như là thương nhân.

Phía trên cổng có đề ba chữ "Nhật Nguyệt thành", hắn không cần hỏi thêm cũng dư biết nơi đây là đâu, chỉ là hắn không biết nữ nhân này muốn vào thành để làm việc gì, hay là nhà của nàng ở bên trong.

Hắc Vũ và Ánh Dương nộp phí rồi tiến vào bên trong, một cảnh tượng không thể tráng lệ hơn đập vào mắt họ, Hắc Vũ cũng không có kinh ngạc nhiều vì nơi này cũng lớn tương tự như vài thành phố ở kiếp trước hắn từng tới.

Ngược lại là Ánh Dương, nàng ánh mắt đảo khắp nơi, trên mặt có vẻ vô cùng thích thú, trông không khác gì Thúy An lúc trước, cùng là tiểu thư bị nhốt trong lồng bây giờ mới được thả ra ngoài, nhưng Hắc Vũ lại không đoán được nàng lại khác so với Thúy An một chút.

Nơi này cực kì phồn hoa, công trình kiến trúc cao lớn cực hoành tráng, đường phố mặc dù rộng rãi nhưng vẫn tấp nập đầy người qua lại, bên trong xe ngựa, xe yêu thú kéo đi đầy đường, khắp nơi đầy rẫy những người mặc y phục cổ quái, có vẻ như là đến từ nhiều nơi, nhiều chủng tộc khác nhau.

Ánh Dương liền kéo Hắc Vũ dạo chơi khắp thành để mở mang tầm mắt, trên đường đi, bất kể nam nhân nào cũng không kìm được mà đưa ánh mắt ngắm nhìn nhan sắc tuyệt mĩ của nàng.

- Này Hắc... Hắc... - Ánh Dương hơi lắp bắp nói.

- Hắc Vũ.

- Ha ha đúng rồi, Hắc Vũ ngươi có muốn mua gì không? Dù sao ngươi cũng là nam sủng của ta, muốn mua thứ gì ta bao hết - Nàng hai tay chống lên eo, bộ mặt ngước lên trời cười ha hả ra oai, bộ ngực quy mô cũng rung động theo khiến Hắc Vũ phải nén lại mà đưa ánh mắt sang nơi khác

Hắc Vũ lắc đầu, hắn cũng bắt đầu thấy mệt mỏi với nữ nhân này, ả ta không biết tại sao tu luyện tới tu vi cao như vậy nhưng lại vô cùng đãng trí.

Hắn đã nói tên hắn bao nhiêu lần nhưng nàng vẫn không nhớ nổi, đã vậy may mà hắn hỏi chứ không nàng cũng đã quên mất là phải tới tòa thành này có việc.

Có hỏi đến thì nàng cũng cười cười xấu hổ mà cho qua làm hắn vô cùng bất lực, quả thật là con người bên trong khác xa so với nét quyến rũ thành thục bên ngoài.

Lúc này sắc trời cũng đã về đêm, cả hai tìm đến một khách điếm có vẻ khang trang, nom không khác gì một biệt phủ.

Hai người muốn thuê hai phòng nhưng tiểu nhị báo lại chỉ còn một phòng duy nhất, Ánh Dương tuy không cam lòng nhưng vẫn chấp nhận.

Trong thâm tâm thầm nghĩ "nếu dám động đến ta thì coi như ngươi xong đời", dù sao thì tu vi của nàng cũng cao hơn của hắn nhiều nên không cần e ngại.

Tiểu nhị dẫn Hắc Vũ và Ánh Dương đến một căn phòng rộng rãi, bên trong có đầy đủ nội thất như một căn nhà bình thường.

Thúy An vào phòng rồi nhảy ngay lên giường nằm ưỡn ra, cặp sơn phong nhấp nhô theo từng nhịp thở khiến Hắc Vũ phải quay ra chỗ khác không dám nhìn.

Rồi hắn bước dần về phía Ánh Dương, ánh mắt như hổ đói nhìn nàng không rời, Ánh Dương cũng hơi run mà đề phòng hắn.

- Ngươi... ngươi muốn làm gì?

Hắc Vũ không trả lời nàng mà tiếp tục bước lại gần, Ánh Dương vô thức lùi ra phía sau.

Lúc này Hắc Vũ đã tới sát bên người nàng, hắn chống hai tay xuống hai bên người nàng, ở tư thế này cả hai người đều mặt đối mặt nhau, Ánh Dương ngại ngùng chỉ biết nhắm mắt lại, sắc mặt đỏ ửng khiến nàng càng trở nên quyến rũ hơn trước.

- Ngươi... ngươi đừng có làm bậy, phụ thân ta mà biết chắc chắn sẽ giết người - Nàng hơi run rẩy nói.

Hắc Vũ chỉ nở nụ cười tà, vươn tay về phía đầu nàng, lấy chiếc gối đang nằm bên cạnh rồi đi tới một góc phòng đặt xuống rồi nằm ngủ.

Ánh Dương chứng kiến cảnh này thì cũng thở phào, nhưng cũng có chút hụt hẫng.Nàng cũng nằm xuống mà bắt đầu ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Ánh Dương dẫn Hắc Vũ đi sâu vào trong thành, cả hai tới trước một biệt phủ có khuôn viên rộng lớn, quy mô cực kỳ khủng bố.

Ở giữa trung tâm của khuôn viên đặt hai toà tháp tráng lệ song song với nhau, đâm thẳng lên trời cao, một toà thì màu đỏ, một tòa thì màu trắng.

Trước cửa biệt phủ là một đại môn, bên trên treo bảng "Nhật Nguyệt tháp", đồng thời bên cạnh cũng có nhiều đệ tử đang canh gác.

Hắc Vũ và Ánh Dương tới trước cửa thì bị một thanh niên chặn lại:

- Mong hai vị cho biết danh tính.

Thúy An chỉ nhẹ nhàng rút một chiếc thẻ ra, nó giống y hệt chiếc thẻ mà lão giả Nhật Nguyệt tháp đưa cho Hắc Vũ lúc còn ở Minh Dương thành, chỉ khác là nó có màu bạc giống như của Thúy An.

Tên thanh niên nhìn thấy tấm thẻ liền giật mình, vội sai người dẫn bọn họ vào trong.

Vào đến bên trong một đại điện lớn trong biệt phủ, cả hai liền gặp một nữ nhân cũng vô cùng xinh đẹp không thua gì Ánh Dương, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút.

Chỉ khác là nữ nhân này dáng người có vẻ vô cùng nhanh nhẹn, khoẻ khoắn mà hoang dại, trên thân nàng mặc một bộ y phục trông vô cùng hoạt bát chứ không có yểu điệu thục nữ như Ánh Dương hay Thúy An mà hắn từng thấy.

Cả hai nữ xuất hiện khiến cho cảnh sắc tráng lệ bên trong đại điện lu mờ đi, Hắc Vũ thì không nhịn được ánh mắt liền thưởng thức cảnh sắc tuyệt mĩ do hai nữ nhân đem lại.

Dù sao hắn cũng là nam nhân, bản tính yêu cái đẹp là điều dễ hiểu.

- Ánh Dương, sao muội đến mà không báo trước cho tỷ một tiếng - Nữ nhân ra vẻ trách móc nhưng trên môi vẫn toả ra nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.

- Thiên Nguyệt tỷ, báo trước thì còn gì là bất ngờ chứ - Ánh Dương cũng đáp lại nàng bằng nụ cười tỏa nắng mai.

Ánh mắt nữ nhân kia cũng liếc sang Hắc Vũ, âm thầm đánh giá hắn rồi quay sang Ánh Dương cười cười.

- Xem ra tiểu muội cũng đến lúc xuất giá rồi.

- Tỷ nói gì vậy chứ - Ánh Dương đỏ mặt bĩu môi phản ứng lại - Đây là Hắc Vũ, là bằng hữu của muội thôi.

Sở dĩ Thiên Nguyệt nghĩ Hắc Vũ là ý trung nhân của Ánh Dương là vì khí chất của hắn cũng không phải tầm thường, vả lại lúc này Hắc Vũ cũng đã thay một bộ y phục mới vào, chứ nếu như còn mặc y phục của Minh Long bang thì nàng đã nghĩ khác.

Hắc Vũ cũng hành lễ, dựa vào khí tức và địa vị của nàng ở đây, hắn cũng đa phần đoán được thân phận của nàng nên cũng không muốn thất lễ.

Nếu suy đoán của hắn không sai, nàng chính là Thiên Nguyệt người đứng thứ tư trên Hoàng Kim bảng, Thánh nữ của Nhật Nguyệt tháp. Nàng cũng gật đầu đáp lễ hắn.

- Hôm nay ta sẽ dẫn muội đi chơi, ngày mai rồi hẵng bàn đại sự, dù sao tỷ muội ta cũng lâu ngày không có gặp nhau.

- Được - Ánh Dương liền gật đầu.

Cả ba lại dạo quanh một vòng trong Nhật Nguyệt tháp, Hắc Vũ cũng đánh giá cảnh vật xung quanh, nơi này đúng là cảnh sắc phong phú.

Mỗi khuôn viên đều được bố trí một đại trận khiến cảnh sắc bên trong tương ứng với một mùa khác nhau, linh khí cũng dồi dào hơn bên ngoài nên cũng có nhiều đệ tử tới nơi này tu luyện.

Quả đúng là cửu cấp thế lực có tài phú khác xa so với các thế lực khác, chỉ riêng việc duy trì các đại trận này đã tiêu tốn một số lượng tinh thạch khủng rồi, huống hồ đây không phải là những đại trận duy nhất ở đây, Hắc Vũ cũng đoán ở đây còn có những đại trận khủng hơn tồn tại.

Thiên Nguyệt tiếp tục dẫn 2 người đi nhiều nơi nữa khiến cho họ mở mang tầm mắt, cảm nhận hết độ xa hoa của Nhật Nguyệt tháp, có thể nói đây là tông môn giàu có nhất đại lục và để có thể giữ vũng cơ ngơi như vậy mà không bị kẻ khác nhòm ngó, chắc chắn nhân vật phía sau Nhật Nguyệt tháp này không có đơn giản.

...

Ở một nơi cách đó không xa, trong một khách điếm có một lão giả đang ngồi an tĩnh, chợt cánh cửa của căn phòng lão đang ở mở ra, một tên trung niên bước vào.

- Đại nhân, nàng ta đã tới, ngày mai chúng ta có thể bắt đầu.

- Tốt, cứ theo kế hoạch mà làm - Lão giả vẫn ngồi nhắm mắt an tọa.

- Nhưng chúng ta ra tay như vậy liệu có vi phạm lệnh cấm không thưa đại nhân?

- Chúng ta sẽ không ra tay.

Tên trung niên kia hơi khó hiểu nhưng cũng không dám hỏi nhiều rồi cũng xin cáo lui. Khi tên trung niên đi mất thì lão mới mở mắt ra.

- Nếu lần này thành công, Thánh chủ chắc chắn sẽ trọng thưởng ta, ha ha ha...